Editor: Đào Sindy

Dù đã gặp Phùng Nguyên ăn mặc theo kiểu cung nhân, Phùng Niệm nghĩ đến khi Phùng Nguyên còn ở Phùng phủ, là nữ nhi thân sinh của kế phu nhân Từ thị, cuộc sống của nàng ta phải tốt hơn Phùng Niệm nhiều. Cộng thêm Từ thị cũng có dã tâm, hai nữ nhi thân sinh bà ta đều bồi dưỡng kĩ, không nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ít nhất cũng không mất mặt, Phùng Nguyên có thủ đoạn có kỹ thuật pha trà ngon, lúc trước được khen không ít.

Nàng ta có nhiều tài nghệ, cũng khó trách không cam tâm, vót nhọn đầu* thậm chí nghĩ tiến cung.

*thành ngữ hình dung một người giả tạo, bên ngoài giả dối, liều mạng dựa dẫm để leo lên trên.

Chỉ là trong cung quá tàn khốc. Bàn tay vẽ hoa pha trà kia, sau này phải nịnh bợ rồi.

Phùng Niệm: "Bùi Càn thật sự là nghiệp chướng, quá nghiệp chướng rồi."

Tây Thi: "?"

Phùng Niệm: "Cái gì cũng học, kết quả tiến cung làm nô tỳ rửa chân, sớm biết học nhiều như vậy làm gì?"

Phùng Tiểu Liên: "Dạng như bồi thường tiền hàng, đã có muội còn không quên oanh oanh yến yến khác trong cung, nàng ta cố gắng một chút là có thể thành. Muội xem Lưu Ngao, cũng rất thích tỷ muội Triệu gia là Phi Yến và Hợp Đức."

Triệu Phi Yến: "Nói thì nói, nhắc ta làm gì?"

Vương Chính Quân: "Chính là thứ hồ mị tử* này, là con làm hư Ngao nhà ta đấy. Khi còn bé hắn rất siêng năng, nào như bây giờ?"

*mê hoặc, quyến rũ người khác.

Triệu Phi Yến: "Nếu hắn không phải kẻ háo sắc thì ta có quyến rũ hắn được không? Người xem chủ group mở bao nhiêu kỹ năng và vầng sáng, cũng không làm bồi thường tiền hàng làm trễ chuyện, tới Trường Hi cung thì gọi tâm can bảo bối, ra ngoài thì nên làm gì vẫn làm đấy. Nhi tử của người đúng lúc là một hôn quân, sao vào group nhiều ngày như vậy còn chưa nhìn rõ hiện thực?"

Bao Tự: "Nhìn từ góc độ này thì bồi thường tiền hàng thật có thể đấy."

Trần Viên Viên: "Tỷ chờ ngày nào Dương Quý phi tới lại nói lời này."

Hạ Cơ: "Dương Quý phi?"

Trần Viên Viên: "Một phi tử triều Đường, vô cùng nổi danh, lúc đương thời rất nhiều thơ viết về nàng. Cái gì 'Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều* ', còn có ‘Hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tam thiên sủng ái tại nhất nhân**’..."

*dịch nghĩa: bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.

**Dịch nghĩa: Mỹ nhân nơi hậu cung hàng ba nghìn người, tình yêu thương đối với ba nghìn người ấy nay trút cả vào mình nàng. d%đ+l~q^đ

Nghe nói về Dương Quý phi, phản ứng đầu tiên của Phùng Niệm là từ chối.

Căn cứ << Trường hận ca >> viết, nàng có thể đoán được bảy tám phần kỹ năng, bất kể là không lên triều hay là độc sủng một thân hay là phụ tử Tu La trận đều rất đòi mạng, đáng để mong chờ duy nhất chính là, vì Dương Quý phi được sủng ái nên dẫn đến mọi người khi đó không muốn sinh nam mà chỉ muốn sinh nữ, thật có thể sẽ có vầng sáng trọng nữ khinh nam, đây thật có chút thú vị.

Dù sao người còn chưa tới, Phùng Niệm cũng chỉ ngẫm lại lung tung.

Lúc nàng đang ở đây hi hi ha ha với các đại mỹ nhân trong group thì Phùng Nguyên bị điều đến ngự tiền rửa chân cho Hoàng Thượng lần đầu tiên. Đối với Phùng Nguyên mà nói, đây là một chuyện khuất nhục*, nhưng vì nàng ta hầu hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, nghĩ như vậy còn có thể nhẫn. So với đến cung khác chịu tra tấn, hiện tại chí ít có thể thấy người, như vậy sẽ có cơ hội.

*áp bức và lăng nhục.

Phùng Nguyên vừa rồi khẩn trương làm việc nhanh chóng, thủ pháp không được tốt, nhưng Hoàng thượng là một Hoàng đế rộng lượng, không sỉ nhục thẳng mặt.

Có đôi khi, ngươi không chủ động nói, nhưng không chịu nổi nàng ta nói hoa thoại*một mình.

*ý là nói một số vấn đề để xua đuổi không khí xấu hổ, bối rối.

Phùng Nguyên lau tỉ mỉ cho y, còn xoa bóp bắp chân, hỏi Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào? Lúc đầu cẩu Hoàng đế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe lời này thì liếc nàng ta một cái: "Khi trẫm cảm thấy mệt rồi, để tỷ tỷ ngươi xoa bóp mấy lần sẽ rất thoải mái, ngươi đó, còn phải học."

...

Chuyện rửa chân cho người ta, trước kia chưa từng làm qua, hôm nay nàng ta làm như vậy rồi mà không được khen một câu tốt. Trong lòng Phùng Nguyên ấm ức nghĩ, nhưng nàng ta không dám lộ ra trước mặt Hoàng thượng, cười miễn cưỡng một cái nói: "Lúc trước nô tỳ chưa từng làm chuyện thế này..."

"Theo ngươi nói, ngươi làm không tốt là vì khi trước chưa làm qua, thủ pháp của Hi phi tốt như vậy, người trong nhà chà đạp nàng không ít nhỉ."

"Đương nhiên không, sao lại thế?"

"Đó không phải là Hi phi thông minh còn ngươi đần độn sao? Sao nàng ấy có thể không thầy tự tỏ được, đến ngươi thì không làm lại không biết đấy?"

Hốc mắt Phùng Nguyên đỏ lên, chịu đựng không dám khóc.

Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới, một đại nam nhân vậy mà miệng độc như thế, nói tới nói lui thì không cho chút thể diện, y lại còn là Hoàng Thượng.

Phùng Nguyên không lên tiếng, cẩu Hoàng đế còn chưa vừa lòng, hỏi nàng ta: "Trẫm nói không đúng?"

"... Cũng có thể là thuật nghiệp hữu chuyên công*, mặc dù nô tỳ rửa chân không tốt, pha trà cũng coi như tạm được, có muốn nô tỳ đi pha một bình trà cho người nếm thử không?"

*Biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa.

Nghĩ đến tay Phùng Nguyên quấy qua quấy lại trong chậu nước rửa chân lại đi pha trà, cẩu Hoàng đế cảm thấy chén trà đặt trong tay sẽ có mùi chân thối.

Trên mặt y viết hai chữ sáng loáng: Ghét bỏ.

Ngẫm lại đây là muội muội Hi phi, mặc dù không đáng yêu chút nào, Hoàng thượng vẫn giữ thể diện, nói: "Bảo ngươi rửa chân thì lo rửa cho tốt, pha trà là chuyện của ngươi sao? Lại nói tối rồi còn pha trà gì chứ? Đêm hôm khuya khoắt uống xong trẫm có ngủ được không đây?"

Trước ngự tiền thì còn chịu đựng, vừa lui xuống thì Phùng Nguyên đã rơi nước mắt lộp bộp, trong lòng nàng ta chỉ có một ý nghĩ: Sao có người khó hầu hạ như vậy? Quá khinh người, thật sự quá khinh người.

Lúc Phùng Nguyên đang khóc trong cung, Từ thị nương nàng ta đang lo lắng.

"Nói thế nào mà lại tiến cung, lại tuyển trúng, không biết hiện tại như thế nào. Lão gia người nói đúng không? Nữ nhi của chúng ta xuất sắc như vậy, tiến cung bị người ta sỉ nhục thì làm sao bây giờ? Ta thật sợ nó chưa đến trước mặt Hoàng Thượng đã bị nương nương các cung xử lí, nữ nhân trong cung ai mà chẳng ghen tị."

Phùng Khánh Dư không có gì để nói: "Người đã tiến cung rồi, lo lắng cũng vô dụng. Nghĩ theo hướng tốt xem, đại tỷ nàng là nương nương trong cung, được phong phi đấy, còn không che được nàng sao?"

"Nếu Đại cô nương ở phía chung ta, trong nhà sẽ thế này à?"

"Không phải nên trách bà sao? Nếu không phải kế mẫu như bà đối với nó không tốt, nó sẽ như hôm nay ư?" d%đ:l~q^đ

Từ thị không thể tin mình đã nghe được gì: "Ông bảo ta đối đãi không tốt? Ta làm sao mà bảo không tốt? Từng xén ăn mặc của mẹ nó à?"

"Được rồi ta đổi cách nói khác. Bà không xem nó như nữ nhi của mình, hiện tại muốn nó xem bà là nương, nó đồng ý không? Ta thật sự hối hận, sớm biết sẽ không để mặc bà, bây giờ nói gì cũng đã muộn." Phùng Khánh Dư cảm thấy, mặc dù Phùng Niệm không nhớ nhà mẹ đẻ, nhưng nàng vẫn cần mặt mũi, không đến mức trơ mắt nhìn Phùng Nguyên xảy ra chuyện cũng không cứu giúp. Về mặt an toàn thì không cần lo lắng, phải xem Phùng Nguyên có bao nhiêu bản lãnh, có thể cùng tỷ tỷ được sủng ái hay không?.

Phùng Khánh Dư gửi gắm kỳ vọng rất cao ở Phùng Nguyên, ông ta thấy nàng ta tuổi nhỏ chưa nẩy nở, sau khi nẩy nở chắc chắn là một mỹ nhân.

Như tỷ tỷ nàng ta lúc ở nhà cũng chỉ tàm tạm, để khí hậu trong cung nuôi đã thành mỹ nhân tuyệt sắc rồi. Là tỷ muội một nhà, nàng có thể thì tất nhiên nàng ta cũng có thể. Mấy người được sủng, nói giúp vài câu trước mặt Hoàng Thượng, trong nhà còn có cơ hội xoay chuyển.

Sau khi Phùng Niệm tiến cung quá thuận lợi, làm người Phùng gia sinh ra ảo giác được sủng ái không khó. Tất cả bọn họ đều ủ giấc mộng đẹp, hi vọng Phùng Nguyên trở thành Phùng Niệm thứ hai.

Thật tình không biết Phùng Nguyên sắp bị Hoàng Thượng làm tức chết.

Hoàng Thượng thật sự như Đát Kỷ tỷ tỷ tiên đoán, ngâm chân còn ngại không đủ hứng thú, nhìn thấy Phùng Nguyên quỳ bên cạnh liền nhịn không được lảm nhảm chuyện Hi phi với nàng ta.

Hi phi trong lòng Hoàng Thượng là đại biểu cho người đẹp thiện tâm, không chỉ mỹ đức* toàn thân, lại là người thông minh hiếm có thế gian. Người khác luôn kể một số việc mà y không hiểu được, còn nhắc một số yêu cầu phải làm theo, Hi phi thì không phải vậy. Mặc dù được sủng ái, đến giờ nàng chưa từng kiêu ngạo!

*phẩm chất tốt.

Phùng Nguyên nghe thường xuyên đến tự kỷ, thấy nàng ta không lên tiếng, Hoàng Thượng còn an ủi nàng ta: "Ngươi không cần có áp lực quá lớn, dù cho hai người là thân tỷ muội, trẫm đâu thể lấy tiêu chuẩn phi tử thần tiên tới yêu cầu rửa chân chứ?"

Hoàng Thượng không chỉ thổi phù phù về Phùng Niệm trước mặt Phùng Nguyên, y còn ghét bỏ Phùng Nguyên nhận thức không cao trước mặt Phùng Niệm――

"Nếu không phải nể mặt của ái phi thì dạng như nàng ta, ngay cả rửa chân cho trẫm cũng không đủ tư cách, tay chân quá vụng về."

Phùng Niệm nắn vai cho y, nghe lời này thì vươn cánh tay vòng qua ôm y, quay đầu cười nói: "Nếu đã không tốt thì tìm nơi khác sắp xếp cho nàng ta, sao phải chịu ấm ức như thế?"

"Đến cùng thì cũng là muội muội của nàng, vẫn phải cho cơ hội, vả lại cũng không phải việc quá khó, luyện thêm mấy ngày sẽ lên tay."

Lữ Trĩ: "..."

Vương Chính Quân: "..."

Triệu Phi Yến: "..."

Đát Kỷ: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Đát Kỷ: "Hắn thật sự làm ta cười chết, chỉ nghe nói luyện đánh đàn hay ca hát, chưa từng nghe nói luyện rửa chân nha."

Trần Viên Viên: "..."

Tây Thi: "Để đích tiểu thư của tiền nhiệm Lại bộ Thượng thư phủ luyện tập rửa chân, bồi thường tiền hàng thật không hổ là bồi thường tiền hàng."

Hạ Cơ: "Đừng nói nữa, ta sắp cười chết thật rồi." [email protected]đ=l%q&đ

Lúc đại mỹ nhân trong group cười nấc, Hoàng Thượng nói đến một chuyện khác: "Còn mấy ngày nữa sứ đoàn Hồ quốc sẽ đến Kinh thành, vẫn phải thiết yến khoản đãi bọn họ, lúc đó ái phi ăn mặc thật đẹp, kiếm lại mặt mũi cho trẫm. Để người trong thiên hạ biết đệ nhất mỹ nhân ở Lương quốc chúng ta, là ái phi của trẫm."

Thật không nghĩ tới cẩu Hoàng đế còn có lòng hư vinh này.

Y đã nói rõ Phùng Niệm có thể không đồng ý sao?

"Thiếp lại không cảm thấy mình xinh đẹp nhất, nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy, dù sao cũng không thể để người mất mặt được."

"Ái phi quá khiêm tốn."

Hai người bốn mắt có tia lửa nổ lốp bốp, các vị mỹ nữ trong group đều cảm thấy Bùi Càn phải hối hận, từ xưa hồng nhan đều họa thủy lời này không phải nói giỡn, có khi dung mạo xinh đẹp chính là tai họa. Hồ quốc tới mà không giấu đại mỹ nhân đi còn vội vã muốn hiến vật quý, thật không sợ người ta đánh chủ ý lên nàng ư?

Lữ Trĩ: "Có thể Lương quốc tương đối mạnh, hắn tự tin, cảm thấy trân bảo thiên hạ đều của trẫm, ngươi thích à, thích thì cũng chỉ có thể nhìn!"

Triệu Phi Yến: "Theo ý Bùi Càn nói, Hồ quốc này có chút xu hướng Hung Nô*."

*dân tộc Hung nô: dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán.

Lúc này, người Hồ quốc mang theo Thần Ưng và bảo mã đang trên đường vào Kinh, bao gồm một Hoàng tử thêm hai vị đại thần và hơn mười hộ vệ tạo thành đội ngũ, trên đường nghe nói năm ngoái Hoàng Đế Lương quốc nạp một phi tử có dung mạo khuynh quốc, người may mắn gặp qua đều nói nàng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.

Thân phận cao nhất trong sứ đoàn là Nhị Hoàng tử Hồ quốc Ô Lực Cát, tuổi xấp xỉ Bùi Càn, khoảng chừng ba mươi tuổi, khôi ngô cường tráng đồng thời dũng mãnh thiện chiến, có uy vọng khá cao trên thảo nguyên.

Hắn ta có rất nhiều bệnh chung của nam nhân, thích chinh phục, nghe nói Hoàng Đế Lương quốc có một phi tử dung mạo có một không hai trong thiên hạ, liền hứng thú.

Hắn ta không chỉ nghe một hai lần, mỗi lần đến chỗ ngừng chân cho ngựa ăn đều có thể nghe thấy trình độ khoác lác kia, còn không phải chỉ thổi, có thơ văn làm chứng.

Ô Lực Cát hào hứng vô cùng, hắn ta hận không thể lập tức đuổi tới Kinh Thành, sau đó thỉnh cầu Hoàng Đế Lương quốc dẫn đệ nhất mỹ nhân đến xem.

"Các ngươi nói, phi tử này của Hoàng Đế Lương quốc có thể xinh đẹp hơn Bảo Âm không?"

"Vẻ đẹp của Công chúa hiếm thấy bấy giờ, Lương quốc thì thần chưa gặp qua, không dám nói bừa."

"Chưa gặp... Vậy đi gặp một chút! Nếu nàng ta thật sự đẹp như thế, ta sẽ dùng ba ngàn lương câu* để đổi người!"

*ý nói ngựa tốt.

"Chỉ là một nữ nhân, nào đáng giá ba ngàn lương câu? Điện hạ nghĩ lại đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện