Editor: Đào Sindy
Lữ Trĩ bị lật xe, khiến tất cả mọi người tức cười, bây giờ trong group đều đang cười phì.
Phùng Niệm vui vẻ, vui quá chợt nhớ đến vấn đề khác.
Nàng hỏi Đát Kỷ từ đâu tới đây? Cốt truyện vẫn là trong Sử ký chứ? Đợi một chút, Đát Kỷ còn chưa trả lời, Lữ Trĩ dạy nàng đầu tiên là mở cửa sổ ra, muốn nói gì thì chỉ cần lẩm nhẩm chuyển đi, xác nhận gửi là được.
Mất vài giây đồng hồ, có tin tức ——
Đát Kỷ: "Thiếp chính là Tô thị nữ, sau này gả cho Thương vương Đế tân."
Phùng Niệm: "Là từ Sử ký ra."
Lữ Trĩ: "Sau khi chết thì vào group?"
Đát Kỷ không trả lời mà hỏi lại: "Mọi người là ai?"
...
Mấy ngày nay, Phùng Niệm đã cải cách ba thành viên khác trong group, lúc các nàng vừa mới đến tự xưng thiếp và bản cung không rời miệng, trò chuyện khó chịu đến muốn đòi mạng. Thật vất vả ổn định lại, thì có thêm Đát Kỷ tỷ tỷ đến từ hơn nghìn năm trước công nguyên, nhức đầu nhất là nàng ở trong nhóm là lớn nhất, Bao Tự là kế tiếp, Tây Thi sau Bao Tự, Lữ Trĩ cuối cùng.
Nếu như dựa theo số năm, nhìn vào màn hình thì chả biết đây là tình huống gì.
Trong nhóm này, Đát Kỷ sửng sốt không nhận ra ai, vậy làm sao bây giờ? Phùng Niệm đành phải chỉ thông báo, để nàng nhìn trước, lại nói với nàng trừ chủ group ra thì những người khác trong group là những đại kỳ nữ từ các triều đại khác nhau.
Phùng Niệm: "Nếu là chết vào, tỷ phải biết Chu quốc. Bao Tự chính là Vương hậu của Đại vương cuối cùng Chu quốc, sau này lịch sử tiến vào thời kì phân tách lớn, Xuân Thu Chiến quốc quần hùng tranh giành, Tây Thi là người của thời đó. Còn Lữ Trĩ, ở sau tận tám trăm năm, là Hoàng hậu khai quốc triều Hán."
Đát Kỷ: "Muội thì sao?"
Phùng Niệm: "... Tình huống của ta phức tạp, dăm ba câu không rõ được, sau này tỷ sẽ biết."
Bao Tự: " Đừng gấp, hồng bao của tỷ đâu? Nhanh chuyển hồng bao! @ Đát Kỷ "
Đát Kỷ: "Hồng bao?"
Tây Thi: "Tỷ xem mình có những kỹ năng gì, chọn cái tốt nhất phát cho chủ group, chúng ta đều phát, không phát thì có thể bị kick."
Ba thành viên trong group đều đang xắn tay áo lên, chờ xem Đát Kỷ có bảo bối gì dưới đáy hòm. Duy chỉ có trong lòng Phùng Niệm nguội lạnh, tên tuổi hồ ly tinh Tô Đát Kỷ trong Phong Thần Diễn Nghĩa càng lớn là không giả, nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu trong sử ký không độc ác hung tàn, sao hậu nhân có thể biên soạn nàng như thế?
Ái phi Đát Kỷ của Đế tân, vậy thì thật là đại sát khí, bởi vì nhìn thấy người ta đi chân trần trên nền băng giữa mùa đông, nàng hiếu kỳ người nọ sao không lạnh, thế là chặt chân người ta; có một nữ tử mang thai, nàng nhất thời nổi hứng đánh cược với Đại vương xem là nam hay nữ, rồi cho người mổ bụng...
Phùng Niệm sợ Đát Kỷ tiểu tỷ tỷ phát cho nàng các loại kỹ năng như "Sự tò mò mê hoặc" hay là "Nữ nhân không ác địa vị bất ổn".
Nàng đang định nói đừng nóng nảy, định hóa giải tình huống trước, quay đầu nhắc về chuyện hồng bao, tiểu tỷ tỷ Đát Kỷ động tác nhanh, trong nháy mắt đã phát hồng bao mặc định đến.
Hệ thống nhắc nhở có hồng bao chờ nhận lấy, trong nháy mắt đó Phùng Niệm hít thở không thông.
Nàng đánh bạo mở hồng bao ra.
Đó là một kỹ năng phát động, điều kiện quyết định là được sủng ái, chỉ cần nói "Thiếp có kế này...", dù cho chủ ý của ngươi có nát thế nào, đối phương vẫn sẽ vui vẻ tiếp thu.
Thấy rõ rồi, đột nhiên Phùng Niệm nghĩ đến mình đã thỏa mãn yêu cầu, trang bị kỹ năng lên, nói với Hoàng Thượng phía nam có một loại trái cây, mùi rất nặng, ăn vào lại rất thơm. Trông giống như cứt, mùi không dễ ngửi, không biết là mùi gì, thiếp có kế này...
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Đát Kỷ tỷ tỷ không, đột nhiên Phùng Niệm có chút hiếu kỳ. Cũng may nàng kịp ấn mình xuống, thầm nghĩ không được, tiểu tiên nữ không nên nói mấy từ như cứt đái cái rắm gì đó.
Trong đám đang thúc giục nàng, muốn xem kỹ năng Đát Kỷ phát là gì.
Phùng Niệm thuận tay dán lên: "Kỹ năng này dùng tới, Lương quốc không vong thì ta quá thiện lương rồi."
Bao Tự: "... Là tại hạ thua."
Tây Thi: "Tiếng tăm của Đát Kỷ tỷ tỷ to lớn như thế, quả nhiên là có đạo lý."
Lữ Trĩ: " Chu vương và Thương vương đã tạo nên nghiệt gì mới gặp phải hai người?."
Đát Kỷ: "Gặp được thiếp là may mắn của Đại vương."
Lữ Trĩ: "Không phải may mắn của Đại vương tỷ mà là tỷ quá tự tin."
Bao Tự: "Ta biết trong lòng Lữ muội khó chịu, lúc trước thấy muội có kỹ năng xúi giục kia còn có chỗ dùng, Đát Kỷ tỷ tỷ đến, muội cứ như bị thừa ra."
Tây Thi: "Yên lặng like."
...
Lữ Trĩ thường hay nghĩ có phải mình bộc lộ khí chất hiền hậu của mình ra quá rồi không, vì quá ưu tú mới bị những họa quốc yêu cơ này công khai xa lánh.
Cũng may thời gian của chủ đề không trên người nàng lâu, mấy người kia cũng chỉ là trêu đùa, rồi chuyển sang Phùng Niệm.
Bao Tự: "Đát Kỷ tỷ tỷ đến hơi muộn, để ta kể cho tỷ biết tình huống bây giờ là Niệm Niệm bất đắc dĩ tham gia tuyển tú, bị cẩu Hoàng đế phong Mỹ nhân, nhưng phân vị không cao, muốn sống an nhàn phải chạy lên trên."
Đát Kỷ: "Chuyện này không phải rất dễ sao?"
Tây Thi: "Giao cho tỷ thì dễ rồi, dù sao tiểu cô nương chủ group cũng có quy tắc và lương tâm."
Vào group chưa được bao lâu, Đát Kỷ đã bị các nàng cắm vô số đao, nàng tức giận, không thể nhịn được nữa liền không đành lòng: "Chủ group sao không quản các nàng? Lại để họ khi dễ thiếp! Thiếp thật uất ức mà!"
Chủ group bị gọi tên chợt nổi da gà.
Đát Kỷ làm nũng, ai chịu nổi đây?
*
Phùng Niệm từ Chiêu Dương cung trở về liền mụ mị trong group, nhất là Đát Kỷ mới đến hôm nay, thành viên nhiệt tình tăng vọt, từ nửa buổi sáng lảm nhảm đến chạng vạng tối.
Dùng tạm chút bữa tối, nàng định đi mấy bước trong Trường Hi cung cho tiêu cơm, ngự tiền thái giám lại tới truyền lời Hoàng Thượng vừa lật thẻ, tối nay vẫn là Phùng Mỹ nhân thị tẩm, kêu chuẩn bị.
Tối hôm qua bị Hoàng Thượng giày vò đủ rồi, còn đang hồi máu đây, thế mà lại phải chiến đấu. Phùng Niệm ngẫm lại cảm thấy đau lòng cho mình, đau lòng nhớ nhà, nhưng đã lật thẻ thì dù sao nàng cũng phải đi.
Phùng Niệm tắm rửa sạch sẽ, mặc cho bọn thái giám nhấc đến tẩm cung Hoàng Thượng.
Không chỉ đêm nay, hai đêm sau thị tẩm đều là nàng, từ khi sắc phong Mỹ nhân, liên tục bốn đêm, Phùng Niệm không ngừng đau buốt, Hoàng Thượng vẫn tinh lực dồi dào.
Mắt thấy Phùng Niệm chịu không được, lúc này đám nương nương trong cung cũng không chịu nổi, rất nhiều người xếp hàng ở Nhu Phúc cung tìm Mẫn phi, trách nàng dẫn sói vào nhà. Cũng có người tới tìm Tô Quý phi, nói nàng chỉ là một Mỹ nhân mà lại dám chiếm lấy Hoàng Thượng! Không có quy củ! Không thể tưởng tượng nổi!
Trong lòng Tô Quý phi cũng chua, nhưng nàng ta thông minh, chưa thăm dò được Hoàng Thượng nghĩ gì, vả lại Phùng Niệm đang được sủng, lúc này nàng ta động vào chỉ sợ bẩn người.
Nàng ta nói: " Lúc trước Lệ phi và Tĩnh tần cũng liên tục mấy ngày, người vừa tiến cung Hoàng Thượng thấy mới mẻ, không có gì lạ."
"Tĩnh tần chỉ được ba ngày, Trường Hi cung đã bốn ngày rồi, ngài muốn dung túng nàng ta sao?"
"Đếm ngày chẳng qua vậy thôi, nhiều hơn số lần gặp Hoàng Thượng thôi mà?"
"Ta chịu ấm ức thì thôi đi, nương nương thì sao? Ngài là Quý phi, có thể chịu ấm ức ư?"
Tô Quý phi biết các nàng muốn mình ra mặt, càng như vậy, nàng ta càng không chịu. Chỉ nói thân thể mệt mỏi, đuổi nhóm phi tần lui ra.
Thấy Tô Quý phi không thể dựa vào, nhóm phi tần đành phải nghĩ biện pháp khác.
Tối hôm đó, có thái giám và cung nữ đang nghị luận, nói về chuyện của Phùng Niệm. Nội dung tin đồn lan đi nhanh chóng, ngay cả Tổng quản thái giám Lý Trung Thuận còn nghe nói từ miệng con nuôi.
Hắn đoán ra là có nương nương đố kỵ, cố ý sắp xếp chuyện này, do dự, vẫn quyết định nói cho Hoàng Thượng.
Lý Trung Thuận còn đang suy nghĩ nói từ đâu, Hoàng Thượng thấy hắn có việc, hạ bút hỏi: "Bên ngoài thế nào?"
"Hoàng Thượng biết rồi? ?"
" Mỗi lần ngươi bày ra gương mặt này là có người trong cung không an phận gây chuyện như con thiêu thân, nói đi, lại ồn ào gì vậy?"
Lý Trung Thuận cười cười, thử dò xét nói: " Liên quan tới Phùng Mỹ nhân."
Lần này Hoàng Thượng đặt bút xuống hẳn, Lý Trung Thuận không dám thừa nước đục thả câu, nghe sao nói vậy. Hắn nói: "Ngày hôm nay bỗng nhiên có tin đồn, nói trước khi Phùng Mỹ nhân tiến cung từng có người tình, là..."
Hoàng Thượng đen mặt, bảo hắn đừng dông dài.
"Bọn họ nói là Thế tử Khang Vương."
"Bùi Trạch?"
Lý Trung Thuận cũng không dám ngẩng đầu nhìn, không ngừng nói đây chỉ là tin đồn trong cung, không chắc là thật, tốt nhất Hoàng Thượng nên tự mình đi chứng thực với Phùng Mỹ nhân.
Bởi vì thế, Phùng Niệm mới gặp được Hoàng Thượng vào ban ngày. Y không để thái giám truyền lời, đi thẳng tới Trường Hi cung, tiến vào rồi Lý Trung Thuận mới hô to Hoàng Thượng giá lâm. Phùng Niệm vốn đang ngồi dựa trên giường, ăn một miệng bánh xốp, nghe tiếng hô làm hết hồn rơi cả bánh.
Nàng tranh thủ thời gian lau lau tay, đang định đứng lên đón người, chỉ thấy mặt Hoàng Thượng âm trầm.
"Hoàng thượng có chuyện gì mà lại tới đây?"
"Trẫm không có chuyện thì không thể tìm nàng à?"
"Ngài hiểu lầm, thiếp không có ý kia."
Hoàng Thượng đi về phía trước mấy bước, không để ý Phùng Niệm đang quỳ, đến tháp bên cạnh ngồi xuống: "Trẫm nghe nói vốn nàng và Bùi Trạch là người tình"
Nghe đến đó, cuối cùng Phùng Niệm cũng hiểu y đang tức vì gì.
Bốn tiểu tỷ tỷ trong nhóm đang xem trực tiếp, Lữ Trĩ cho ra đề nghị trước nhất, nói có hiểu lầm nhất định phải lập tức giải thích, bây giờ không nói rõ thì sẽ biến thành khúc mắc.
Tây Thi cũng cảm thấy như vậy.
Phùng Niệm phân tâm đáp lời: "Không phải ta chưa từng nói về chuyện trước khi tiến cung?"
Bao Tự: "?"
Phùng Niệm: "Chắc là thế, hắn không phải tên không mũi, ta và Thế tử Khang Vương quả thật từng có chân tình."
Bao Tự: "..."
Tây Thi: "..."
Lữ Trĩ: "..."
Đát Kỷ: " Các muội có được không đó, không được thì tránh sang một bên, nghe ta! Trước tiên mở ra kỹ năng hào quang, muội nửa thật nửa giả nói, đẩy sai lầm cho tên Thế tử chó má đó, tóm lại là muội bị ấm ức, muội ngồi trong ngực hắn cọ cọ hắn vài cái! Có chuyện gì thì phải nói cho rõ mới là Hoàng hậu, sủng phi chúng ta xưa nay không nói đạo lý."
Phùng Niệm nghe xong, cảm thấy vô cùng khả thi, liền tiếp thu đề nghị này.
Nàng triển khai toàn bộ kỹ năng, hồi tưởng lại ấm ức trước kia từng chịu, hốc mắt đỏ lên, còn có chút nước mắt.
Lại giống như không muốn yếu đuối với Hoàng Thượng, trước khi rơi nước mắt Phùng Niệm còn mạnh mẽ quay người.
Làm Hoàng đế đều bá đạo, nghe xong chuyện, y giận tím mặt. Cũng nghĩ đến có thể là có ẩn tình, thế nhưng không có cách nào thoải mái.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng kia, dù là chỉ là khả năng vô cùng bé nhỏ, tâm tình của y cũng hỏng bét, mãi đến khi nhìn thấy tiên nữ rơi lệ...
Giọt nước mắt kia rõ ràng lăn trên mặt nàng, lại giống như lăn trong lòng Hoàng Thượng.
Vừa trơn, vừa nóng, bỏng cả lòng y.
Hoàng Thượng đã thấy bên ngoài toàn lời bịa đặt, mắt y lườm Lý Trung Thuận, Tổng quản thái giám dẫn người không phận sự lui ra, lúc này Hoàng Thượng mới đưa tay đỡ người, vừa đụng vào, Phùng Niệm đã đẩy ra.
Không những đẩy ra, mắt nàng đỏ như con thỏ hờn dỗi Hoàng Thượng: "Không biết ngài nghe ai nói, cũng không nghe thiếp nói rõ, đã đến hỏi tội!"
"Trẫm nghe nàng nói, nàng lại đây ngồi từ từ nói."
Phùng Niệm có chừng có mực, thấy Hoàng Thượng nhận sai, nàng liền ỡm ờ ngồi lại, mặc cho Hoàng Thượng ôm eo, mặt vẫn nhìn chỗ khác, không nhìn tới.
"Vẫn giận à? Nhất định trẫm phải chịu tội với nàng ư?"
"Thiếp phúc bạc mệnh tiện, không chịu nổi."
"Vẫn còn lẫy! Việc này coi như trẫm không đúng, trẫm hơi xúc động rồi, nàng đừng quậy, nói cho trẫm biết đã xảy ra chuyện gì."
Phùng Niệm cúi đầu xuống, không buồn không vui nói: "Từ nhỏ thiếp đã mất đi mẫu thân, sau đó phụ thân cưới kế phu nhân, kế phu nhân không phải người cay nghiệt. Nhưng nhiều khi thiếp cảm thấy mình thật dư thừa, rõ ràng đang ở trong nhà, nhưng giống như một người họ hàng. Khi đó vui vẻ nhất là nhận được thiếp mời của Khang Vương phủ, Khang Vương phi và thân mẫu của thiếp là hảo tỷ muội, trông nom thiếp rất nhiều. Qua lại với vương phủ nhiều, tự nhiên quen với Thế tử, đúng là Thế tử có tỏ chút tâm ý, nhưng đó là mấy năm trước, lúc ấy hắn ta chưa thành niên, năm ngoái Khang vương phủ đưa ra ý muốn kết thân với nhà thiếp, người được cầu lại là muội muội..."
Hoàng Thượng cái gì mà chẳng tra được? Nên không thể nói dối, Phùng Niệm cố gắng làm nhạt đi tư tình nhi nữ, giản lược câu chuyện trước sau.
Hoàng Thượng nhíu mày, hỏi: "Lúc Bùi Trạch và nàng nói những lời kia, nàng đã từ chối hắn?"
"Thiếp uyển chuyển đề cập đến thân phận thấp kém, cũng nói mình không xứng."
"Nàng đó, nên nói cho rõ ràng, nói rõ ràng thì sẽ không truyền ra những lời này."
Phùng Niệm nhích vào ngực Hoàng Thượng, giải thích nói: "Khi đó không dám, sợ từ chối thì về sau gặp mặt lại xấu hổ, Khang Vương phi sẽ không đưa thiếp mời tới. Thiếp vốn không có chỗ dựa, sống như lục bình không rể, có Khang Vương phi trông nom mới không bị coi nhẹ hoàn toàn, nếu mối quan hệ này đứt, trong lòng thiếp rất sợ."
Nói xong nàng lại len lén liếc mắt nhìn Hoàng Thượng: "Không dám giấu diếm ngài, trước kia quả thực từng nghĩ nếu như tâm ý của hắn ta không đổi thì gả đi không tệ. Thiếp sợ nên chỉ nghĩ tới ngày tốt lành, không muốn bị người khác coi khinh."
"Bởi vì hắn chỉ chơi đùa nàng, không phải thật tâm đợi nàng, thế là hắn ta lấy người khác nên nàng mới chọn tiến cung?"
Hoàng Thượng nửa đùa nửa thật hỏi, Phùng Niệm lầu bầu nói: "Đánh cược một lần xem, dù sao tình cảnh cũng không thể nát hơn. Sự thật chứng minh ông trời thương tiếc thiếp, thiếp lọt vào mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng anh minh thần võ, đối với thiếp vô cùng tốt, mười tên... À không, trăm tên Bùi Trạch cũng không sánh bằng ngài!"
Nghe lời này, Hoàng Thượng cười sang sảng.
Đến đây, nguy cơ xem như hóa giải, Phùng Niệm vẫn không dám buông lỏng, lại phục vụ Hoàng Thượng một trận, tiễn y rời đi mới xoay cổ xoa bóp bả vai.
Đát Kỷ: "Làm tốt lắm! Chính là như vậy! Không phải đã giải quyết sao?"
Tây Thi: "So với nó thì ta càng muốn biết những lời muội nói với cẩu Hoàng đế là thật sao?"
Bao Tự: "Ta cảm thấy có thể soạn ra tình cảm chân thật như vậy thật là giỏi."
Phùng Niệm: "Thật ra là nửa thật nửa giả. Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân cưới tân phu nhân, đã có kế mẫu thì phải có kế phụ. Khang Vương phi đã từng rất chiếu cố ta, Thế tử Khang Vương biểu hiện tấm lòng với ta cũng không phải giả, điều giả duy nhất là thái độ của ta. Khi đó ta rất thích hắn ta, tuy hắn không hứa hẹn quá nhiều, tâm ý đối với ta không phải làm bộ, chỉ có tình cảm mà không có thân phận địa vị quyền thế, hắn ta có thể cưới ta, nhưng cưới ta chưa hẳn có được sự giúp đỡ hết lòng của phụ thân ta, thế là hắn ta chọn muội muội ta, ta tiến cung một là muốn dành lấy tiếng nói, hai là cảm thấy dựa vào kế mẫu cũng không thể gả cho người tốt."
Mấy người khác trong group có chút cảm khái, không nghĩ tới mạng của tiểu cô nương chủ group cũng thật khổ.
Duy chỉ có Lữ Trĩ, cuộc đời nàng hận nhất người phụ tình, nghe lời này càng tức giận.
Lữ Trĩ: "Vừa rồi đáng lẽ nên chụp thêm nhiều chậu cứt cho hắn ta, để cẩu Hoàng đế giết chết hắn đi!"
Bao Tự: "Sau này còn có cơ hội, muội gấp làm gì?"
Ghi chú:
_Đát Kỷ (mất 1046 TCN) bà được biết đến là Vương hậu của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Thuộc Tứ đại yêu cơ "hồng nhan họa thủy"
=>>Cập nhật thứ tự trong group: 1. Đát Kỷ, 2. Bao Tự, 3. Tây Thi, 4. Lữ Trĩ.
Lữ Trĩ bị lật xe, khiến tất cả mọi người tức cười, bây giờ trong group đều đang cười phì.
Phùng Niệm vui vẻ, vui quá chợt nhớ đến vấn đề khác.
Nàng hỏi Đát Kỷ từ đâu tới đây? Cốt truyện vẫn là trong Sử ký chứ? Đợi một chút, Đát Kỷ còn chưa trả lời, Lữ Trĩ dạy nàng đầu tiên là mở cửa sổ ra, muốn nói gì thì chỉ cần lẩm nhẩm chuyển đi, xác nhận gửi là được.
Mất vài giây đồng hồ, có tin tức ——
Đát Kỷ: "Thiếp chính là Tô thị nữ, sau này gả cho Thương vương Đế tân."
Phùng Niệm: "Là từ Sử ký ra."
Lữ Trĩ: "Sau khi chết thì vào group?"
Đát Kỷ không trả lời mà hỏi lại: "Mọi người là ai?"
...
Mấy ngày nay, Phùng Niệm đã cải cách ba thành viên khác trong group, lúc các nàng vừa mới đến tự xưng thiếp và bản cung không rời miệng, trò chuyện khó chịu đến muốn đòi mạng. Thật vất vả ổn định lại, thì có thêm Đát Kỷ tỷ tỷ đến từ hơn nghìn năm trước công nguyên, nhức đầu nhất là nàng ở trong nhóm là lớn nhất, Bao Tự là kế tiếp, Tây Thi sau Bao Tự, Lữ Trĩ cuối cùng.
Nếu như dựa theo số năm, nhìn vào màn hình thì chả biết đây là tình huống gì.
Trong nhóm này, Đát Kỷ sửng sốt không nhận ra ai, vậy làm sao bây giờ? Phùng Niệm đành phải chỉ thông báo, để nàng nhìn trước, lại nói với nàng trừ chủ group ra thì những người khác trong group là những đại kỳ nữ từ các triều đại khác nhau.
Phùng Niệm: "Nếu là chết vào, tỷ phải biết Chu quốc. Bao Tự chính là Vương hậu của Đại vương cuối cùng Chu quốc, sau này lịch sử tiến vào thời kì phân tách lớn, Xuân Thu Chiến quốc quần hùng tranh giành, Tây Thi là người của thời đó. Còn Lữ Trĩ, ở sau tận tám trăm năm, là Hoàng hậu khai quốc triều Hán."
Đát Kỷ: "Muội thì sao?"
Phùng Niệm: "... Tình huống của ta phức tạp, dăm ba câu không rõ được, sau này tỷ sẽ biết."
Bao Tự: " Đừng gấp, hồng bao của tỷ đâu? Nhanh chuyển hồng bao! @ Đát Kỷ "
Đát Kỷ: "Hồng bao?"
Tây Thi: "Tỷ xem mình có những kỹ năng gì, chọn cái tốt nhất phát cho chủ group, chúng ta đều phát, không phát thì có thể bị kick."
Ba thành viên trong group đều đang xắn tay áo lên, chờ xem Đát Kỷ có bảo bối gì dưới đáy hòm. Duy chỉ có trong lòng Phùng Niệm nguội lạnh, tên tuổi hồ ly tinh Tô Đát Kỷ trong Phong Thần Diễn Nghĩa càng lớn là không giả, nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu trong sử ký không độc ác hung tàn, sao hậu nhân có thể biên soạn nàng như thế?
Ái phi Đát Kỷ của Đế tân, vậy thì thật là đại sát khí, bởi vì nhìn thấy người ta đi chân trần trên nền băng giữa mùa đông, nàng hiếu kỳ người nọ sao không lạnh, thế là chặt chân người ta; có một nữ tử mang thai, nàng nhất thời nổi hứng đánh cược với Đại vương xem là nam hay nữ, rồi cho người mổ bụng...
Phùng Niệm sợ Đát Kỷ tiểu tỷ tỷ phát cho nàng các loại kỹ năng như "Sự tò mò mê hoặc" hay là "Nữ nhân không ác địa vị bất ổn".
Nàng đang định nói đừng nóng nảy, định hóa giải tình huống trước, quay đầu nhắc về chuyện hồng bao, tiểu tỷ tỷ Đát Kỷ động tác nhanh, trong nháy mắt đã phát hồng bao mặc định đến.
Hệ thống nhắc nhở có hồng bao chờ nhận lấy, trong nháy mắt đó Phùng Niệm hít thở không thông.
Nàng đánh bạo mở hồng bao ra.
Đó là một kỹ năng phát động, điều kiện quyết định là được sủng ái, chỉ cần nói "Thiếp có kế này...", dù cho chủ ý của ngươi có nát thế nào, đối phương vẫn sẽ vui vẻ tiếp thu.
Thấy rõ rồi, đột nhiên Phùng Niệm nghĩ đến mình đã thỏa mãn yêu cầu, trang bị kỹ năng lên, nói với Hoàng Thượng phía nam có một loại trái cây, mùi rất nặng, ăn vào lại rất thơm. Trông giống như cứt, mùi không dễ ngửi, không biết là mùi gì, thiếp có kế này...
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Đát Kỷ tỷ tỷ không, đột nhiên Phùng Niệm có chút hiếu kỳ. Cũng may nàng kịp ấn mình xuống, thầm nghĩ không được, tiểu tiên nữ không nên nói mấy từ như cứt đái cái rắm gì đó.
Trong đám đang thúc giục nàng, muốn xem kỹ năng Đát Kỷ phát là gì.
Phùng Niệm thuận tay dán lên: "Kỹ năng này dùng tới, Lương quốc không vong thì ta quá thiện lương rồi."
Bao Tự: "... Là tại hạ thua."
Tây Thi: "Tiếng tăm của Đát Kỷ tỷ tỷ to lớn như thế, quả nhiên là có đạo lý."
Lữ Trĩ: " Chu vương và Thương vương đã tạo nên nghiệt gì mới gặp phải hai người?."
Đát Kỷ: "Gặp được thiếp là may mắn của Đại vương."
Lữ Trĩ: "Không phải may mắn của Đại vương tỷ mà là tỷ quá tự tin."
Bao Tự: "Ta biết trong lòng Lữ muội khó chịu, lúc trước thấy muội có kỹ năng xúi giục kia còn có chỗ dùng, Đát Kỷ tỷ tỷ đến, muội cứ như bị thừa ra."
Tây Thi: "Yên lặng like."
...
Lữ Trĩ thường hay nghĩ có phải mình bộc lộ khí chất hiền hậu của mình ra quá rồi không, vì quá ưu tú mới bị những họa quốc yêu cơ này công khai xa lánh.
Cũng may thời gian của chủ đề không trên người nàng lâu, mấy người kia cũng chỉ là trêu đùa, rồi chuyển sang Phùng Niệm.
Bao Tự: "Đát Kỷ tỷ tỷ đến hơi muộn, để ta kể cho tỷ biết tình huống bây giờ là Niệm Niệm bất đắc dĩ tham gia tuyển tú, bị cẩu Hoàng đế phong Mỹ nhân, nhưng phân vị không cao, muốn sống an nhàn phải chạy lên trên."
Đát Kỷ: "Chuyện này không phải rất dễ sao?"
Tây Thi: "Giao cho tỷ thì dễ rồi, dù sao tiểu cô nương chủ group cũng có quy tắc và lương tâm."
Vào group chưa được bao lâu, Đát Kỷ đã bị các nàng cắm vô số đao, nàng tức giận, không thể nhịn được nữa liền không đành lòng: "Chủ group sao không quản các nàng? Lại để họ khi dễ thiếp! Thiếp thật uất ức mà!"
Chủ group bị gọi tên chợt nổi da gà.
Đát Kỷ làm nũng, ai chịu nổi đây?
*
Phùng Niệm từ Chiêu Dương cung trở về liền mụ mị trong group, nhất là Đát Kỷ mới đến hôm nay, thành viên nhiệt tình tăng vọt, từ nửa buổi sáng lảm nhảm đến chạng vạng tối.
Dùng tạm chút bữa tối, nàng định đi mấy bước trong Trường Hi cung cho tiêu cơm, ngự tiền thái giám lại tới truyền lời Hoàng Thượng vừa lật thẻ, tối nay vẫn là Phùng Mỹ nhân thị tẩm, kêu chuẩn bị.
Tối hôm qua bị Hoàng Thượng giày vò đủ rồi, còn đang hồi máu đây, thế mà lại phải chiến đấu. Phùng Niệm ngẫm lại cảm thấy đau lòng cho mình, đau lòng nhớ nhà, nhưng đã lật thẻ thì dù sao nàng cũng phải đi.
Phùng Niệm tắm rửa sạch sẽ, mặc cho bọn thái giám nhấc đến tẩm cung Hoàng Thượng.
Không chỉ đêm nay, hai đêm sau thị tẩm đều là nàng, từ khi sắc phong Mỹ nhân, liên tục bốn đêm, Phùng Niệm không ngừng đau buốt, Hoàng Thượng vẫn tinh lực dồi dào.
Mắt thấy Phùng Niệm chịu không được, lúc này đám nương nương trong cung cũng không chịu nổi, rất nhiều người xếp hàng ở Nhu Phúc cung tìm Mẫn phi, trách nàng dẫn sói vào nhà. Cũng có người tới tìm Tô Quý phi, nói nàng chỉ là một Mỹ nhân mà lại dám chiếm lấy Hoàng Thượng! Không có quy củ! Không thể tưởng tượng nổi!
Trong lòng Tô Quý phi cũng chua, nhưng nàng ta thông minh, chưa thăm dò được Hoàng Thượng nghĩ gì, vả lại Phùng Niệm đang được sủng, lúc này nàng ta động vào chỉ sợ bẩn người.
Nàng ta nói: " Lúc trước Lệ phi và Tĩnh tần cũng liên tục mấy ngày, người vừa tiến cung Hoàng Thượng thấy mới mẻ, không có gì lạ."
"Tĩnh tần chỉ được ba ngày, Trường Hi cung đã bốn ngày rồi, ngài muốn dung túng nàng ta sao?"
"Đếm ngày chẳng qua vậy thôi, nhiều hơn số lần gặp Hoàng Thượng thôi mà?"
"Ta chịu ấm ức thì thôi đi, nương nương thì sao? Ngài là Quý phi, có thể chịu ấm ức ư?"
Tô Quý phi biết các nàng muốn mình ra mặt, càng như vậy, nàng ta càng không chịu. Chỉ nói thân thể mệt mỏi, đuổi nhóm phi tần lui ra.
Thấy Tô Quý phi không thể dựa vào, nhóm phi tần đành phải nghĩ biện pháp khác.
Tối hôm đó, có thái giám và cung nữ đang nghị luận, nói về chuyện của Phùng Niệm. Nội dung tin đồn lan đi nhanh chóng, ngay cả Tổng quản thái giám Lý Trung Thuận còn nghe nói từ miệng con nuôi.
Hắn đoán ra là có nương nương đố kỵ, cố ý sắp xếp chuyện này, do dự, vẫn quyết định nói cho Hoàng Thượng.
Lý Trung Thuận còn đang suy nghĩ nói từ đâu, Hoàng Thượng thấy hắn có việc, hạ bút hỏi: "Bên ngoài thế nào?"
"Hoàng Thượng biết rồi? ?"
" Mỗi lần ngươi bày ra gương mặt này là có người trong cung không an phận gây chuyện như con thiêu thân, nói đi, lại ồn ào gì vậy?"
Lý Trung Thuận cười cười, thử dò xét nói: " Liên quan tới Phùng Mỹ nhân."
Lần này Hoàng Thượng đặt bút xuống hẳn, Lý Trung Thuận không dám thừa nước đục thả câu, nghe sao nói vậy. Hắn nói: "Ngày hôm nay bỗng nhiên có tin đồn, nói trước khi Phùng Mỹ nhân tiến cung từng có người tình, là..."
Hoàng Thượng đen mặt, bảo hắn đừng dông dài.
"Bọn họ nói là Thế tử Khang Vương."
"Bùi Trạch?"
Lý Trung Thuận cũng không dám ngẩng đầu nhìn, không ngừng nói đây chỉ là tin đồn trong cung, không chắc là thật, tốt nhất Hoàng Thượng nên tự mình đi chứng thực với Phùng Mỹ nhân.
Bởi vì thế, Phùng Niệm mới gặp được Hoàng Thượng vào ban ngày. Y không để thái giám truyền lời, đi thẳng tới Trường Hi cung, tiến vào rồi Lý Trung Thuận mới hô to Hoàng Thượng giá lâm. Phùng Niệm vốn đang ngồi dựa trên giường, ăn một miệng bánh xốp, nghe tiếng hô làm hết hồn rơi cả bánh.
Nàng tranh thủ thời gian lau lau tay, đang định đứng lên đón người, chỉ thấy mặt Hoàng Thượng âm trầm.
"Hoàng thượng có chuyện gì mà lại tới đây?"
"Trẫm không có chuyện thì không thể tìm nàng à?"
"Ngài hiểu lầm, thiếp không có ý kia."
Hoàng Thượng đi về phía trước mấy bước, không để ý Phùng Niệm đang quỳ, đến tháp bên cạnh ngồi xuống: "Trẫm nghe nói vốn nàng và Bùi Trạch là người tình"
Nghe đến đó, cuối cùng Phùng Niệm cũng hiểu y đang tức vì gì.
Bốn tiểu tỷ tỷ trong nhóm đang xem trực tiếp, Lữ Trĩ cho ra đề nghị trước nhất, nói có hiểu lầm nhất định phải lập tức giải thích, bây giờ không nói rõ thì sẽ biến thành khúc mắc.
Tây Thi cũng cảm thấy như vậy.
Phùng Niệm phân tâm đáp lời: "Không phải ta chưa từng nói về chuyện trước khi tiến cung?"
Bao Tự: "?"
Phùng Niệm: "Chắc là thế, hắn không phải tên không mũi, ta và Thế tử Khang Vương quả thật từng có chân tình."
Bao Tự: "..."
Tây Thi: "..."
Lữ Trĩ: "..."
Đát Kỷ: " Các muội có được không đó, không được thì tránh sang một bên, nghe ta! Trước tiên mở ra kỹ năng hào quang, muội nửa thật nửa giả nói, đẩy sai lầm cho tên Thế tử chó má đó, tóm lại là muội bị ấm ức, muội ngồi trong ngực hắn cọ cọ hắn vài cái! Có chuyện gì thì phải nói cho rõ mới là Hoàng hậu, sủng phi chúng ta xưa nay không nói đạo lý."
Phùng Niệm nghe xong, cảm thấy vô cùng khả thi, liền tiếp thu đề nghị này.
Nàng triển khai toàn bộ kỹ năng, hồi tưởng lại ấm ức trước kia từng chịu, hốc mắt đỏ lên, còn có chút nước mắt.
Lại giống như không muốn yếu đuối với Hoàng Thượng, trước khi rơi nước mắt Phùng Niệm còn mạnh mẽ quay người.
Làm Hoàng đế đều bá đạo, nghe xong chuyện, y giận tím mặt. Cũng nghĩ đến có thể là có ẩn tình, thế nhưng không có cách nào thoải mái.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng kia, dù là chỉ là khả năng vô cùng bé nhỏ, tâm tình của y cũng hỏng bét, mãi đến khi nhìn thấy tiên nữ rơi lệ...
Giọt nước mắt kia rõ ràng lăn trên mặt nàng, lại giống như lăn trong lòng Hoàng Thượng.
Vừa trơn, vừa nóng, bỏng cả lòng y.
Hoàng Thượng đã thấy bên ngoài toàn lời bịa đặt, mắt y lườm Lý Trung Thuận, Tổng quản thái giám dẫn người không phận sự lui ra, lúc này Hoàng Thượng mới đưa tay đỡ người, vừa đụng vào, Phùng Niệm đã đẩy ra.
Không những đẩy ra, mắt nàng đỏ như con thỏ hờn dỗi Hoàng Thượng: "Không biết ngài nghe ai nói, cũng không nghe thiếp nói rõ, đã đến hỏi tội!"
"Trẫm nghe nàng nói, nàng lại đây ngồi từ từ nói."
Phùng Niệm có chừng có mực, thấy Hoàng Thượng nhận sai, nàng liền ỡm ờ ngồi lại, mặc cho Hoàng Thượng ôm eo, mặt vẫn nhìn chỗ khác, không nhìn tới.
"Vẫn giận à? Nhất định trẫm phải chịu tội với nàng ư?"
"Thiếp phúc bạc mệnh tiện, không chịu nổi."
"Vẫn còn lẫy! Việc này coi như trẫm không đúng, trẫm hơi xúc động rồi, nàng đừng quậy, nói cho trẫm biết đã xảy ra chuyện gì."
Phùng Niệm cúi đầu xuống, không buồn không vui nói: "Từ nhỏ thiếp đã mất đi mẫu thân, sau đó phụ thân cưới kế phu nhân, kế phu nhân không phải người cay nghiệt. Nhưng nhiều khi thiếp cảm thấy mình thật dư thừa, rõ ràng đang ở trong nhà, nhưng giống như một người họ hàng. Khi đó vui vẻ nhất là nhận được thiếp mời của Khang Vương phủ, Khang Vương phi và thân mẫu của thiếp là hảo tỷ muội, trông nom thiếp rất nhiều. Qua lại với vương phủ nhiều, tự nhiên quen với Thế tử, đúng là Thế tử có tỏ chút tâm ý, nhưng đó là mấy năm trước, lúc ấy hắn ta chưa thành niên, năm ngoái Khang vương phủ đưa ra ý muốn kết thân với nhà thiếp, người được cầu lại là muội muội..."
Hoàng Thượng cái gì mà chẳng tra được? Nên không thể nói dối, Phùng Niệm cố gắng làm nhạt đi tư tình nhi nữ, giản lược câu chuyện trước sau.
Hoàng Thượng nhíu mày, hỏi: "Lúc Bùi Trạch và nàng nói những lời kia, nàng đã từ chối hắn?"
"Thiếp uyển chuyển đề cập đến thân phận thấp kém, cũng nói mình không xứng."
"Nàng đó, nên nói cho rõ ràng, nói rõ ràng thì sẽ không truyền ra những lời này."
Phùng Niệm nhích vào ngực Hoàng Thượng, giải thích nói: "Khi đó không dám, sợ từ chối thì về sau gặp mặt lại xấu hổ, Khang Vương phi sẽ không đưa thiếp mời tới. Thiếp vốn không có chỗ dựa, sống như lục bình không rể, có Khang Vương phi trông nom mới không bị coi nhẹ hoàn toàn, nếu mối quan hệ này đứt, trong lòng thiếp rất sợ."
Nói xong nàng lại len lén liếc mắt nhìn Hoàng Thượng: "Không dám giấu diếm ngài, trước kia quả thực từng nghĩ nếu như tâm ý của hắn ta không đổi thì gả đi không tệ. Thiếp sợ nên chỉ nghĩ tới ngày tốt lành, không muốn bị người khác coi khinh."
"Bởi vì hắn chỉ chơi đùa nàng, không phải thật tâm đợi nàng, thế là hắn ta lấy người khác nên nàng mới chọn tiến cung?"
Hoàng Thượng nửa đùa nửa thật hỏi, Phùng Niệm lầu bầu nói: "Đánh cược một lần xem, dù sao tình cảnh cũng không thể nát hơn. Sự thật chứng minh ông trời thương tiếc thiếp, thiếp lọt vào mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng anh minh thần võ, đối với thiếp vô cùng tốt, mười tên... À không, trăm tên Bùi Trạch cũng không sánh bằng ngài!"
Nghe lời này, Hoàng Thượng cười sang sảng.
Đến đây, nguy cơ xem như hóa giải, Phùng Niệm vẫn không dám buông lỏng, lại phục vụ Hoàng Thượng một trận, tiễn y rời đi mới xoay cổ xoa bóp bả vai.
Đát Kỷ: "Làm tốt lắm! Chính là như vậy! Không phải đã giải quyết sao?"
Tây Thi: "So với nó thì ta càng muốn biết những lời muội nói với cẩu Hoàng đế là thật sao?"
Bao Tự: "Ta cảm thấy có thể soạn ra tình cảm chân thật như vậy thật là giỏi."
Phùng Niệm: "Thật ra là nửa thật nửa giả. Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân cưới tân phu nhân, đã có kế mẫu thì phải có kế phụ. Khang Vương phi đã từng rất chiếu cố ta, Thế tử Khang Vương biểu hiện tấm lòng với ta cũng không phải giả, điều giả duy nhất là thái độ của ta. Khi đó ta rất thích hắn ta, tuy hắn không hứa hẹn quá nhiều, tâm ý đối với ta không phải làm bộ, chỉ có tình cảm mà không có thân phận địa vị quyền thế, hắn ta có thể cưới ta, nhưng cưới ta chưa hẳn có được sự giúp đỡ hết lòng của phụ thân ta, thế là hắn ta chọn muội muội ta, ta tiến cung một là muốn dành lấy tiếng nói, hai là cảm thấy dựa vào kế mẫu cũng không thể gả cho người tốt."
Mấy người khác trong group có chút cảm khái, không nghĩ tới mạng của tiểu cô nương chủ group cũng thật khổ.
Duy chỉ có Lữ Trĩ, cuộc đời nàng hận nhất người phụ tình, nghe lời này càng tức giận.
Lữ Trĩ: "Vừa rồi đáng lẽ nên chụp thêm nhiều chậu cứt cho hắn ta, để cẩu Hoàng đế giết chết hắn đi!"
Bao Tự: "Sau này còn có cơ hội, muội gấp làm gì?"
Ghi chú:
_Đát Kỷ (mất 1046 TCN) bà được biết đến là Vương hậu của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Thuộc Tứ đại yêu cơ "hồng nhan họa thủy"
=>>Cập nhật thứ tự trong group: 1. Đát Kỷ, 2. Bao Tự, 3. Tây Thi, 4. Lữ Trĩ.
Danh sách chương