Editor: Đào Sindy
Làm Hoàng đế hơn một nửa đều tâm cơ, ví như Bùi Càn, rõ ràng đã nói xong, y còn treo Ô Lực Cát hai ngày, lúc nhận tin Ô Lực Cát đã không đợi kịp.
"Nữ nhân Lương quốc chúng ta không tùy tiện khiêu vũ cho người khác, nhất là Hi phi xuất thân tốt, phụ thân nàng từng là Thượng Thư, ở mặt này vô cùng chú trọng. Trẫm thấy Nhị Hoàng tử thành tâm, dùng không ít lời hay mới khuyên được nàng gật đầu đồng ý, Hi phi đã nói, không cho ngươi nhìn trước mặt, chỉ có thể đứng từ xa."
"Được được, tiểu vương nhớ kỹ."
Nghĩ tới ngày đó nhìn thấy thần tiên phi tử trên yến tiệc, lại nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể thấy nàng khiêu vũ, trong lòng Ô Lực Cát nóng nảy.
Hắn ta cẩn thận thu xếp tốt bản thân, trước thời gian hôm đó đã vào cung, uống chén trà với Bùi Càn, mới được dẫn vào trong hoa viên, hắn ta và Hoàng Đế ngồi trên ụ đát trong vườn, không bao lâu, hi phi nương nương bật full vầng sáng từ một đầu hành lang nhảy ra.
Đầu hành lang này là sửa đổi gần nhất, gọi là điệu múa hành lang vang danh, chuyên thiết kế vì điệu múa vang danh, bởi vì có nó, tiếng guốc gỗ đạp lên cộc cộc cộc càng thêm êm tai, âm nhạc vui tươi, hợp với làn váy mang theo tiếng chuông bạc của nàng, dù cho nhìn mấy lần đều cảm thấy tuyệt vời.
Ô Lực Cát đến từ thảo nguyên, người người trên thảo nguyên đều khiêu vũ, hắn ta sống đến hôm nay đã gặp rất nhiều mỹ nữ nhảy múa, nhưng khiến hắn ta như si như say thì đây là lần đầu tiên.
Năm trăm con ngựa vốn ra giá vì Hi phi, lúc đầu hắn ta nghĩ cho dù Hoàng Đế Lương quốc không có kiến thức thổi phồng đại mỹ nhân quá mức thì hắn ta cũng phải tâng bốc.
Ai biết được? Kỹ thuật nhảy của Hi phi nương nương nổi bật như thế.
Phùng Niệm nhảy múa Hoàng Thượng nhìn qua rất nhiều lần, hơi có chút sức chống cự, khi tiếng nhạc dừng lại, y đã bứt ra, quay đầu nhìn về phía Ô Lực Cát.
"Nhị Hoàng tử cảm thấy thế nào?"
Ô Lực Cát nghe nói như thế mới bừng tỉnh, vỗ tay mạnh mẽ khen: "Tiểu vương từng gặp các loại mỹ nhân nhảy múa trên thảo nguyên, nhưng dạng khiến người khác say mê thế này chưa từng gặp, Hi phi nương nương thật không tầm thường, kỹ thuật nhảy của nàng thực sự nổi bật."
"Trẫm đã sớm nói, vũ kỹ của Hi phi đệ nhất thiên hạ, điệu múa vang danh này còn chưa tính là gì, ngươi phải xem điệu múa trên trời, mới nhìn mà than thở."
"Điệu múa trên trời là sao?"
Hoàng Thượng đứng dậy, dẫn Ô Lực Cát đi lên phía trước, đi đến hồ sen cách đó không xa, chỉ ao trên mặt đình bát giác nói: "Ngươi thấy góc nhọn kia không? Hi phi có thể nhảy trên góc nhọn đó đấy, nàng múa nhẹ nhàng linh động, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi đến, cả người sẽ như muốn bay lên trời."
"Thế phải gọi điệu bay lên trời chứ, sao lại gọi là điệu múa trên trời?"
"..."
Hoàng Thượng liếc hắn một cái, trong lòng tự nhủ cmn ngươi có muốn nhìn không đây?
Trong lòng nghĩ như vậy, y vẫn giải thích một chút: "Lúc nhìn thấy điệu múa này chỉ cảm thấy trên trời mới có, nên mới lấy tên này."
Nghe y thổi xong, lòng Ô Lực Cát lại ngứa ngáy: "Tiểu vương có một yêu cầu quá đáng."
"Nếu là yêu cầu quá đáng thì ngươi đừng nói nữa."
Ô Lực Cát: ...
"Tiểu vương chưa từng nghe nói có người có thể nhảy múa uyển chuyển ở kia, hôm nay nghe người nói đến, nếu không thể xem một lần, trở về vẫn sẽ nhớ thương, cả ngày lẫn đêm đều không quên được, thậm chí có thể trở thành một chuyện đáng tiếc trong đời. Tiểu vương cũng biết quy củ Lương quốc khác Hồ quốc chúng ta, yêu cầu này có chút ép buộc, ta có thể đền bù tổn thất cho bệ hạ năm trăm lương câu..."
"Trẫm là loại người vì mấy con ngựa mà để ái phi hiến nghệ cho người khác sao? Trẫm nể mặt Nhị Hoàng tử, không muốn ngươi tiếc nuối khi về lại Hồ quốc mới sắp xếp hôm nay. Lương quốc ta non sông vạn dặm muốn cái gì mà không có, lại thiếu năm trăm con ngựa kia ư?"
...
May thay Phùng Niệm nhảy tạm xong, không nghe thấy câu này, nếu không thật sự gật đầu nói: Ngươi đó! Ngươi rất thiếu!
Sắp đặt lớn như vậy không phải vì lừa bảo mã lương câu của người ta sao? Nếu không phải đầu gấu nói cho y ngựa thì y vừa rồi chịu bận rộn thu xếp giúp ư?.
Ô Lực Cát lại thuyết phục một phen, nói hôm nay hắn ta nhất định muốn xem, vì thể hiện thành ý có thể thêm.
Người ngốc ngựa nhiều ngươi không tin không được, sau khi thêm một ngàn con, cẩu Hoàng đế cảm thấy có thể mua bán, lại sắp xếp cho hắn ta.
Nửa canh giờ sau, Ô Lực Cát choáng váng ra khỏi Hoàng Cung, ở cửa dịch quán gặp hai vị đại thần đi cùng hắn ta.
Đám đại thần thấy hắn ta có vẻ như đã say, hỏi điện hạ tiến cung làm gì?
Ô Lực Cát cười ha hả nói: "Hôm nay tiểu vương đi xem hai điệu múa do Hi phi nhảy."
Sứ thần được phái đi khá rõ về chế độ quan viên Lương quốc, biết bên này quy củ nhiều, dù không xác định lắm, nhưng nam nhân bình thường sẽ không để phu nhân mình khiêu vũ cho người ta. Đương nhiên Hi phi không được gọi là phu nhân của Hoàng Đế Lương quốc, nhưng cũng là ái thiếp, tùy tiện để nàng nhảy múa cho Nhị Hoàng tử thì lòng Hoàng đế này đủ lớn đấy. Có thể y không biết Nhị Hoàng tử dự định giết y ôm mỹ nhân về?
Hai vị đại thần nghĩ mãi mà không rõ, nói thầm vài tiếng.
Ô Lực Cát khoát tay chặn lại: "Loại mỹ nhân đó không phải tùy tiện là có thể ngắm đâu? Ta vì hai điệu múa của nàng, hứa hẹn Lương quốc một ngàn năm trăm lương câu."
...
...
Hai vị đại thần nghe xong lời này, muốn khóc ngay tại chỗ.
"Vì hai điệu múa mà đưa ra một ngàn năm trăm con ngựa sao? Không đáng giá! Coi như Thiên Tiên nhảy cũng không đáng giá như vậy!"
"Ngươi nói như vậy là do chưa thấy Hi phi nhảy rồi."
"Ta không muốn xem! Ta van xin người, người hãy thành thật ở dịch quán đừng ra ngoài, đằng trước mới ra một ngàn, giờ là một ngàn rưỡi, người đưa không công cho bọn họ hai ngàn năm trăm con ngựa. Không phải hai mươi lăm, cũng không phải đồ ngốc, là 2500 đó!"
Ô Lực Cát xem thường, mặc dù hai ngàn năm trăm con ngựa không ít, với hắn ta mà nói cũng không tới mức động đến gân cốt, thậm chí không cần Vương trướng trợ giúp cũng có thể đưa ra.
Hắn ta thật phiền vì hai kẻ tạt nước lạnh này, nghĩ thầm ngựa đã đưa ra ngoài còn có thể nuôi mới, nếu hôm nay không thấy nhìn thấy hai điệu múa thì tiếc nuối bao nhiêu? Đó là tiếc nuối cả đời, nhớ tới ngực cũng đau.
"Mệnh Hoàng Đế Lương quốc thật tốt, có mỹ nhân như vậy làm bạn cùng."
Ô Lực Cát thường ngày hâm mộ Bùi Càn, cơ thiếp hơn hai mươi vị còn có thể đạt được mỹ nhân thế này, mình mới cưới ba người, ba người kia đừng so với Hi phi, so với phi tử khác của Bùi Càn còn kém hơn chút.
Tóm lại Hồ Nhị Hoàng tử quốc tuyên bố bỏ đi, đi một chuyến không làm chính sự, lại tập trung tinh thần nghĩ đến tán gái, hắn ta muốn tán tỉnh hay bị nàng ta tán lại.
Nhóm sứ thần thật hận không thể nhanh bàn xong chính sự lập tức trở về thảo nguyên.
Nơi này không thể ở tiếp, đợi mấy ngày nữa Nhị Hoàng tử có thể mất quần mà quay về, đến lúc đó Vương trướng vấn trách, hai người bọn họ không chịu được đâu.
Áp lực nặng nề, nhóm sứ thần bùng nổ ra nhiệt tinh trăm phần trăm, chỉ trong mấy đã bàn xong vấn đề, chỉ cần mang văn thư về cho Hồ vương xem, xác nhận không sai đóng vương ấn lên thì có hiệu lực rồi. Bởi vì đã đạt được mục đích của chuyến đi này, bọn họ không ở thêm, trong vòng một tuần đã chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.
Sau khi Ô Lực Cát đi, Bùi Càn còn luyến tiếc, thả người đi rồi thật không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy kẻ ngốc ngựa nhiều kế tiếp đây.
Lúc y đang luyến tiếc, kế phu nhân Từ thị của Phùng gia khóc đến mù lòa, người mới đi vài ngày, bà ta muốn Phùng Nguyên được trả về.
Phùng Niệm đang suy nghĩ đến muội muội xuôi xẻo khác nương trong nhà mình.
Không biết nàng ta đến thảo nguyên sẽ thành bộ dạng thế nào.
Cũng không biết Hồ vương và nhóm nhi tử của ông ta được Ô Lực Cát dùng một ngàn con ngựa đổi nàng ta về, sẽ có phản ứng gì.
Triệu Phi Yến: "Ta nghĩ không đến ba năm hắn ta sẽ đến tìm Bùi Càn trả hàng."
Đát Kỷ: "Nếu ta là Vương Hậu Hồ quốc thì ta tuyệt đối sẽ không thả hắn ra. Không tìm thì tốn thất một ngàn con ngựa, tìm được không chừng lại tiễn ba ngàn đó."
Bao Tự: "May Bùi Càn còn có lương tâm, chỉ bảo Niệm Niệm nhảy hai điệu múa, không nói giọng hát muội tuyệt mỹ, nếu không lần này không chỉ hai ngàn rưỡi, bốn ngàn cũng có đấy."
Lữ Trĩ: "Không phải có lương tâm, là lúc ấy không nhớ ra."
Đông Ca: "Cũng có thể là không nỡ, hắn đã hao ba cụm lông trên người một con dê rồi, vẫn đòi thì dê sẽ trọc đó."
Lữ Trĩ: "Hoàng đế này và Lưu Bang giống nhau, hắn sẽ không nỡ ư? Nói đùa à?"
Lưu Bang chưa làm gì đã bị Lữ Trĩ chửi bậy một hồi, hắn đang phiền muộn thì để ý đến Lưu Ngao bên cạnh, không bao lâu, Lữ Trĩ @ Vương Chính Quân không thích sống chung một câu ―― "Con trai của cháu lại bị đánh rồi."
Vương Chính Quân: "Tại sao cống hiến phát triển chậm như vậy? Hồng bao của ta đã phát nhiều ngày, điểm còn chưa tới một trăm."
Tây Thi: "Trừ phi muội giống Lữ muội lập tức đánh ngã cả nhà nam cặn bã, không thì không nhiều điểm cống hiến đâu, kỹ năng của ta dùng rất nhiều, nhưng vào group hơn nửa năm mới trừ được bệnh tim."
Lữ Trĩ: "Cống hiến của Phùng Tiểu Liên và Đông Ca cũng không ít nhỉ? Có thể kéo người chưa?"
Phùng Tiểu Liên: "Đủ thì đủ rồi, nhưng ta không muốn triệu hồi thêm người. Ta không như Hạ Cơ tỷ tỷ chuyển qua mấy tay khoa trương, nên không thông báo triệu ai đến cả, nếu tới một kẻ mình ghét trong lòng thì uổng phí một ngàn điểm cống hiến, không đau lòng chết ư? Vả lại ta nghĩ thông suốt rồi, khi còn sống ta cảm thấy mình là một nữ tử yếu đuối rời xa nam nhân thì không sống được, lúc ấy chỉ muốn tranh thủ tình cảm, chết rồi đến đây mới cảm nhận được cách sống mới mẻ, cứ như vậy rất tốt."
Đông Ca: "Ta cũng vậy, lúc còn sống bị dung mạo làm cho mệt mỏi, chỉ gặp nam nhân muốn chinh phục, không có ai thật lòng, trong lòng không đặc biệt mong nhớ ai."
Vương Chính Quân: "Cả đám các người không cần cống hiến, sao lại liều mạng đi kiếm?"
Đông Ca: "Nếu sau đó lại tăng cấp có thêm những chức năng khác thì sao? Trong tay có điểm cống hiến thì trong lòng không phải lo sợ."
Vương Chính Quân: "Bây giờ muội không cần, hay là trước tiên cho ta mượn cống hiến đi, ta kiếm đủ sẽ trả lại cho muội."
Phùng Tiểu Liên: "Mượn một ngàn trả một ngàn hai, tỷ thấy được không?"
Vương Chính Quân hận không thể mắng nàng ấy một câu kẻ ngu hám tiền, nhưng vì Lưu Ngao, nàng nhịn đau để làm kẻ ngu vậy.
Phùng Tiểu Liên thông qua hệ thống cho Vương Chính Quân mượn, Vương Chính Quân cầm lấy liền triệu hồi thân nhân. Bởi vì nhi tử Lưu Ngao đã bị Triệu Phi Yến lôi đi, nàng không tốn sức đã kéo Lưu Thích tới, Lưu Thích vừa mở mắt đã trông thấy Vương Chính Quân lúc còn trẻ, đang hoảng hốt, quay đầu nhìn thoáng qua, hoàn cảnh rất lạ lẫm, đang muốn hỏi đây là đâu, đã bị Vương Chính Quân nhét vào hồng bao phát cho Lữ Trĩ.
Vương Chính Quân: "Lưu Thích đã gửi tới cho người, sau này để hắn hiếu kính hai vị, có thể trả nhi tử của ta về không?"
Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói không thể, hắn nói ai đồng ý trả nhi tử cho cháu chứ?"
Đát Kỷ: "..."
Triệu Phi Yến: "..."
Phùng Niệm cười đến choáng váng: "Thật không hổ là huynh nha Lưu Bang."
Lữ Trĩ lại phát trực tiếp bằng chữ, không sai, nội dung vẫn là tổ tông online hành hung tử tôn hậu thế. Chỉ là người bị đánh từ Lưu Ngao biến thành Lưu Thích.
Lưu Thích bị ngừng dạy dỗ, trong lòng phiền muộn, nghĩ đến lúc trẫm tại vị đã cần cù nổ lực, không nói công lao lớn bao nhiêu, lại không có sai lầm lớn, kết quả không cưới đúng Hoàng hậu, sinh nhi tử cũng là phế vật, hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực hủy giang sơn Hán thất.
Bởi vì quá tức giận, Lưu Thích cũng nhịn không được đánh thân nhi tử.
Đánh xong hắn quay đầu nhìn một vòng, hỏi: "Vương Chính Quân đâu? Hình như vừa rồi trẫm vừa thấy nàng ấy."
Tiếng nói vừa dứt, trên ót lại bị đánh một cái.
Là Lưu Bang đánh, đánh xong mắng liên tiếp: "Là tôn tử thì nên có dáng vẻ của tôn tử, cháu đang xưng trẫm với ai đấy?"
Ghi chú:
_Lưu Thích (75 TCN – 33 TCN) tức Hán Nguyên Đế, được biết đến là vị Hoàng đế đã đặt nền tảng chắc chắn cho Nho giáo, trở thành quốc sách cai trị hàng đầu cho chính quyền trung ương, thăng địa vị những người theo Nho giáo trở thành những quan lại quan trọng. Tuy nhiên, ông thất bại trong việc ngăn chặn các đảng phái đấu đá nhau, giày xéo chính sự trong suốt Triều đại của mình. Nhiều sử gia Trung Quốc đánh giá ông là vị Hoàng đế hồ đồ và thiếu quyết đoán.
Nguyên Đế còn nổi tiếng đến việc gả Vương Chiêu Quân cho Thiền vu Hung Nô, thiết lập bang giao giữa nhà Hán và Hung Nô. Chiêu Quân đi vào lịch sử Trung Quốc bằng những giai thoại dân gian và được liệt vào một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa danh tiếng.
Làm Hoàng đế hơn một nửa đều tâm cơ, ví như Bùi Càn, rõ ràng đã nói xong, y còn treo Ô Lực Cát hai ngày, lúc nhận tin Ô Lực Cát đã không đợi kịp.
"Nữ nhân Lương quốc chúng ta không tùy tiện khiêu vũ cho người khác, nhất là Hi phi xuất thân tốt, phụ thân nàng từng là Thượng Thư, ở mặt này vô cùng chú trọng. Trẫm thấy Nhị Hoàng tử thành tâm, dùng không ít lời hay mới khuyên được nàng gật đầu đồng ý, Hi phi đã nói, không cho ngươi nhìn trước mặt, chỉ có thể đứng từ xa."
"Được được, tiểu vương nhớ kỹ."
Nghĩ tới ngày đó nhìn thấy thần tiên phi tử trên yến tiệc, lại nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể thấy nàng khiêu vũ, trong lòng Ô Lực Cát nóng nảy.
Hắn ta cẩn thận thu xếp tốt bản thân, trước thời gian hôm đó đã vào cung, uống chén trà với Bùi Càn, mới được dẫn vào trong hoa viên, hắn ta và Hoàng Đế ngồi trên ụ đát trong vườn, không bao lâu, hi phi nương nương bật full vầng sáng từ một đầu hành lang nhảy ra.
Đầu hành lang này là sửa đổi gần nhất, gọi là điệu múa hành lang vang danh, chuyên thiết kế vì điệu múa vang danh, bởi vì có nó, tiếng guốc gỗ đạp lên cộc cộc cộc càng thêm êm tai, âm nhạc vui tươi, hợp với làn váy mang theo tiếng chuông bạc của nàng, dù cho nhìn mấy lần đều cảm thấy tuyệt vời.
Ô Lực Cát đến từ thảo nguyên, người người trên thảo nguyên đều khiêu vũ, hắn ta sống đến hôm nay đã gặp rất nhiều mỹ nữ nhảy múa, nhưng khiến hắn ta như si như say thì đây là lần đầu tiên.
Năm trăm con ngựa vốn ra giá vì Hi phi, lúc đầu hắn ta nghĩ cho dù Hoàng Đế Lương quốc không có kiến thức thổi phồng đại mỹ nhân quá mức thì hắn ta cũng phải tâng bốc.
Ai biết được? Kỹ thuật nhảy của Hi phi nương nương nổi bật như thế.
Phùng Niệm nhảy múa Hoàng Thượng nhìn qua rất nhiều lần, hơi có chút sức chống cự, khi tiếng nhạc dừng lại, y đã bứt ra, quay đầu nhìn về phía Ô Lực Cát.
"Nhị Hoàng tử cảm thấy thế nào?"
Ô Lực Cát nghe nói như thế mới bừng tỉnh, vỗ tay mạnh mẽ khen: "Tiểu vương từng gặp các loại mỹ nhân nhảy múa trên thảo nguyên, nhưng dạng khiến người khác say mê thế này chưa từng gặp, Hi phi nương nương thật không tầm thường, kỹ thuật nhảy của nàng thực sự nổi bật."
"Trẫm đã sớm nói, vũ kỹ của Hi phi đệ nhất thiên hạ, điệu múa vang danh này còn chưa tính là gì, ngươi phải xem điệu múa trên trời, mới nhìn mà than thở."
"Điệu múa trên trời là sao?"
Hoàng Thượng đứng dậy, dẫn Ô Lực Cát đi lên phía trước, đi đến hồ sen cách đó không xa, chỉ ao trên mặt đình bát giác nói: "Ngươi thấy góc nhọn kia không? Hi phi có thể nhảy trên góc nhọn đó đấy, nàng múa nhẹ nhàng linh động, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi đến, cả người sẽ như muốn bay lên trời."
"Thế phải gọi điệu bay lên trời chứ, sao lại gọi là điệu múa trên trời?"
"..."
Hoàng Thượng liếc hắn một cái, trong lòng tự nhủ cmn ngươi có muốn nhìn không đây?
Trong lòng nghĩ như vậy, y vẫn giải thích một chút: "Lúc nhìn thấy điệu múa này chỉ cảm thấy trên trời mới có, nên mới lấy tên này."
Nghe y thổi xong, lòng Ô Lực Cát lại ngứa ngáy: "Tiểu vương có một yêu cầu quá đáng."
"Nếu là yêu cầu quá đáng thì ngươi đừng nói nữa."
Ô Lực Cát: ...
"Tiểu vương chưa từng nghe nói có người có thể nhảy múa uyển chuyển ở kia, hôm nay nghe người nói đến, nếu không thể xem một lần, trở về vẫn sẽ nhớ thương, cả ngày lẫn đêm đều không quên được, thậm chí có thể trở thành một chuyện đáng tiếc trong đời. Tiểu vương cũng biết quy củ Lương quốc khác Hồ quốc chúng ta, yêu cầu này có chút ép buộc, ta có thể đền bù tổn thất cho bệ hạ năm trăm lương câu..."
"Trẫm là loại người vì mấy con ngựa mà để ái phi hiến nghệ cho người khác sao? Trẫm nể mặt Nhị Hoàng tử, không muốn ngươi tiếc nuối khi về lại Hồ quốc mới sắp xếp hôm nay. Lương quốc ta non sông vạn dặm muốn cái gì mà không có, lại thiếu năm trăm con ngựa kia ư?"
...
May thay Phùng Niệm nhảy tạm xong, không nghe thấy câu này, nếu không thật sự gật đầu nói: Ngươi đó! Ngươi rất thiếu!
Sắp đặt lớn như vậy không phải vì lừa bảo mã lương câu của người ta sao? Nếu không phải đầu gấu nói cho y ngựa thì y vừa rồi chịu bận rộn thu xếp giúp ư?.
Ô Lực Cát lại thuyết phục một phen, nói hôm nay hắn ta nhất định muốn xem, vì thể hiện thành ý có thể thêm.
Người ngốc ngựa nhiều ngươi không tin không được, sau khi thêm một ngàn con, cẩu Hoàng đế cảm thấy có thể mua bán, lại sắp xếp cho hắn ta.
Nửa canh giờ sau, Ô Lực Cát choáng váng ra khỏi Hoàng Cung, ở cửa dịch quán gặp hai vị đại thần đi cùng hắn ta.
Đám đại thần thấy hắn ta có vẻ như đã say, hỏi điện hạ tiến cung làm gì?
Ô Lực Cát cười ha hả nói: "Hôm nay tiểu vương đi xem hai điệu múa do Hi phi nhảy."
Sứ thần được phái đi khá rõ về chế độ quan viên Lương quốc, biết bên này quy củ nhiều, dù không xác định lắm, nhưng nam nhân bình thường sẽ không để phu nhân mình khiêu vũ cho người ta. Đương nhiên Hi phi không được gọi là phu nhân của Hoàng Đế Lương quốc, nhưng cũng là ái thiếp, tùy tiện để nàng nhảy múa cho Nhị Hoàng tử thì lòng Hoàng đế này đủ lớn đấy. Có thể y không biết Nhị Hoàng tử dự định giết y ôm mỹ nhân về?
Hai vị đại thần nghĩ mãi mà không rõ, nói thầm vài tiếng.
Ô Lực Cát khoát tay chặn lại: "Loại mỹ nhân đó không phải tùy tiện là có thể ngắm đâu? Ta vì hai điệu múa của nàng, hứa hẹn Lương quốc một ngàn năm trăm lương câu."
...
...
Hai vị đại thần nghe xong lời này, muốn khóc ngay tại chỗ.
"Vì hai điệu múa mà đưa ra một ngàn năm trăm con ngựa sao? Không đáng giá! Coi như Thiên Tiên nhảy cũng không đáng giá như vậy!"
"Ngươi nói như vậy là do chưa thấy Hi phi nhảy rồi."
"Ta không muốn xem! Ta van xin người, người hãy thành thật ở dịch quán đừng ra ngoài, đằng trước mới ra một ngàn, giờ là một ngàn rưỡi, người đưa không công cho bọn họ hai ngàn năm trăm con ngựa. Không phải hai mươi lăm, cũng không phải đồ ngốc, là 2500 đó!"
Ô Lực Cát xem thường, mặc dù hai ngàn năm trăm con ngựa không ít, với hắn ta mà nói cũng không tới mức động đến gân cốt, thậm chí không cần Vương trướng trợ giúp cũng có thể đưa ra.
Hắn ta thật phiền vì hai kẻ tạt nước lạnh này, nghĩ thầm ngựa đã đưa ra ngoài còn có thể nuôi mới, nếu hôm nay không thấy nhìn thấy hai điệu múa thì tiếc nuối bao nhiêu? Đó là tiếc nuối cả đời, nhớ tới ngực cũng đau.
"Mệnh Hoàng Đế Lương quốc thật tốt, có mỹ nhân như vậy làm bạn cùng."
Ô Lực Cát thường ngày hâm mộ Bùi Càn, cơ thiếp hơn hai mươi vị còn có thể đạt được mỹ nhân thế này, mình mới cưới ba người, ba người kia đừng so với Hi phi, so với phi tử khác của Bùi Càn còn kém hơn chút.
Tóm lại Hồ Nhị Hoàng tử quốc tuyên bố bỏ đi, đi một chuyến không làm chính sự, lại tập trung tinh thần nghĩ đến tán gái, hắn ta muốn tán tỉnh hay bị nàng ta tán lại.
Nhóm sứ thần thật hận không thể nhanh bàn xong chính sự lập tức trở về thảo nguyên.
Nơi này không thể ở tiếp, đợi mấy ngày nữa Nhị Hoàng tử có thể mất quần mà quay về, đến lúc đó Vương trướng vấn trách, hai người bọn họ không chịu được đâu.
Áp lực nặng nề, nhóm sứ thần bùng nổ ra nhiệt tinh trăm phần trăm, chỉ trong mấy đã bàn xong vấn đề, chỉ cần mang văn thư về cho Hồ vương xem, xác nhận không sai đóng vương ấn lên thì có hiệu lực rồi. Bởi vì đã đạt được mục đích của chuyến đi này, bọn họ không ở thêm, trong vòng một tuần đã chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.
Sau khi Ô Lực Cát đi, Bùi Càn còn luyến tiếc, thả người đi rồi thật không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy kẻ ngốc ngựa nhiều kế tiếp đây.
Lúc y đang luyến tiếc, kế phu nhân Từ thị của Phùng gia khóc đến mù lòa, người mới đi vài ngày, bà ta muốn Phùng Nguyên được trả về.
Phùng Niệm đang suy nghĩ đến muội muội xuôi xẻo khác nương trong nhà mình.
Không biết nàng ta đến thảo nguyên sẽ thành bộ dạng thế nào.
Cũng không biết Hồ vương và nhóm nhi tử của ông ta được Ô Lực Cát dùng một ngàn con ngựa đổi nàng ta về, sẽ có phản ứng gì.
Triệu Phi Yến: "Ta nghĩ không đến ba năm hắn ta sẽ đến tìm Bùi Càn trả hàng."
Đát Kỷ: "Nếu ta là Vương Hậu Hồ quốc thì ta tuyệt đối sẽ không thả hắn ra. Không tìm thì tốn thất một ngàn con ngựa, tìm được không chừng lại tiễn ba ngàn đó."
Bao Tự: "May Bùi Càn còn có lương tâm, chỉ bảo Niệm Niệm nhảy hai điệu múa, không nói giọng hát muội tuyệt mỹ, nếu không lần này không chỉ hai ngàn rưỡi, bốn ngàn cũng có đấy."
Lữ Trĩ: "Không phải có lương tâm, là lúc ấy không nhớ ra."
Đông Ca: "Cũng có thể là không nỡ, hắn đã hao ba cụm lông trên người một con dê rồi, vẫn đòi thì dê sẽ trọc đó."
Lữ Trĩ: "Hoàng đế này và Lưu Bang giống nhau, hắn sẽ không nỡ ư? Nói đùa à?"
Lưu Bang chưa làm gì đã bị Lữ Trĩ chửi bậy một hồi, hắn đang phiền muộn thì để ý đến Lưu Ngao bên cạnh, không bao lâu, Lữ Trĩ @ Vương Chính Quân không thích sống chung một câu ―― "Con trai của cháu lại bị đánh rồi."
Vương Chính Quân: "Tại sao cống hiến phát triển chậm như vậy? Hồng bao của ta đã phát nhiều ngày, điểm còn chưa tới một trăm."
Tây Thi: "Trừ phi muội giống Lữ muội lập tức đánh ngã cả nhà nam cặn bã, không thì không nhiều điểm cống hiến đâu, kỹ năng của ta dùng rất nhiều, nhưng vào group hơn nửa năm mới trừ được bệnh tim."
Lữ Trĩ: "Cống hiến của Phùng Tiểu Liên và Đông Ca cũng không ít nhỉ? Có thể kéo người chưa?"
Phùng Tiểu Liên: "Đủ thì đủ rồi, nhưng ta không muốn triệu hồi thêm người. Ta không như Hạ Cơ tỷ tỷ chuyển qua mấy tay khoa trương, nên không thông báo triệu ai đến cả, nếu tới một kẻ mình ghét trong lòng thì uổng phí một ngàn điểm cống hiến, không đau lòng chết ư? Vả lại ta nghĩ thông suốt rồi, khi còn sống ta cảm thấy mình là một nữ tử yếu đuối rời xa nam nhân thì không sống được, lúc ấy chỉ muốn tranh thủ tình cảm, chết rồi đến đây mới cảm nhận được cách sống mới mẻ, cứ như vậy rất tốt."
Đông Ca: "Ta cũng vậy, lúc còn sống bị dung mạo làm cho mệt mỏi, chỉ gặp nam nhân muốn chinh phục, không có ai thật lòng, trong lòng không đặc biệt mong nhớ ai."
Vương Chính Quân: "Cả đám các người không cần cống hiến, sao lại liều mạng đi kiếm?"
Đông Ca: "Nếu sau đó lại tăng cấp có thêm những chức năng khác thì sao? Trong tay có điểm cống hiến thì trong lòng không phải lo sợ."
Vương Chính Quân: "Bây giờ muội không cần, hay là trước tiên cho ta mượn cống hiến đi, ta kiếm đủ sẽ trả lại cho muội."
Phùng Tiểu Liên: "Mượn một ngàn trả một ngàn hai, tỷ thấy được không?"
Vương Chính Quân hận không thể mắng nàng ấy một câu kẻ ngu hám tiền, nhưng vì Lưu Ngao, nàng nhịn đau để làm kẻ ngu vậy.
Phùng Tiểu Liên thông qua hệ thống cho Vương Chính Quân mượn, Vương Chính Quân cầm lấy liền triệu hồi thân nhân. Bởi vì nhi tử Lưu Ngao đã bị Triệu Phi Yến lôi đi, nàng không tốn sức đã kéo Lưu Thích tới, Lưu Thích vừa mở mắt đã trông thấy Vương Chính Quân lúc còn trẻ, đang hoảng hốt, quay đầu nhìn thoáng qua, hoàn cảnh rất lạ lẫm, đang muốn hỏi đây là đâu, đã bị Vương Chính Quân nhét vào hồng bao phát cho Lữ Trĩ.
Vương Chính Quân: "Lưu Thích đã gửi tới cho người, sau này để hắn hiếu kính hai vị, có thể trả nhi tử của ta về không?"
Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói không thể, hắn nói ai đồng ý trả nhi tử cho cháu chứ?"
Đát Kỷ: "..."
Triệu Phi Yến: "..."
Phùng Niệm cười đến choáng váng: "Thật không hổ là huynh nha Lưu Bang."
Lữ Trĩ lại phát trực tiếp bằng chữ, không sai, nội dung vẫn là tổ tông online hành hung tử tôn hậu thế. Chỉ là người bị đánh từ Lưu Ngao biến thành Lưu Thích.
Lưu Thích bị ngừng dạy dỗ, trong lòng phiền muộn, nghĩ đến lúc trẫm tại vị đã cần cù nổ lực, không nói công lao lớn bao nhiêu, lại không có sai lầm lớn, kết quả không cưới đúng Hoàng hậu, sinh nhi tử cũng là phế vật, hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực hủy giang sơn Hán thất.
Bởi vì quá tức giận, Lưu Thích cũng nhịn không được đánh thân nhi tử.
Đánh xong hắn quay đầu nhìn một vòng, hỏi: "Vương Chính Quân đâu? Hình như vừa rồi trẫm vừa thấy nàng ấy."
Tiếng nói vừa dứt, trên ót lại bị đánh một cái.
Là Lưu Bang đánh, đánh xong mắng liên tiếp: "Là tôn tử thì nên có dáng vẻ của tôn tử, cháu đang xưng trẫm với ai đấy?"
Ghi chú:
_Lưu Thích (75 TCN – 33 TCN) tức Hán Nguyên Đế, được biết đến là vị Hoàng đế đã đặt nền tảng chắc chắn cho Nho giáo, trở thành quốc sách cai trị hàng đầu cho chính quyền trung ương, thăng địa vị những người theo Nho giáo trở thành những quan lại quan trọng. Tuy nhiên, ông thất bại trong việc ngăn chặn các đảng phái đấu đá nhau, giày xéo chính sự trong suốt Triều đại của mình. Nhiều sử gia Trung Quốc đánh giá ông là vị Hoàng đế hồ đồ và thiếu quyết đoán.
Nguyên Đế còn nổi tiếng đến việc gả Vương Chiêu Quân cho Thiền vu Hung Nô, thiết lập bang giao giữa nhà Hán và Hung Nô. Chiêu Quân đi vào lịch sử Trung Quốc bằng những giai thoại dân gian và được liệt vào một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa danh tiếng.
Danh sách chương