Editor: Đào Sindy

Dựa theo quá trình, Tô tần đưa canh đến, hôm nay đại khái Hoàng Thượng sẽ đến chỗ nàng ta, nhưng vì “mắt tẩy trang”, Hoàng Thượng không đành lòng nhìn nàng ta nhiều hơn, chửi bậy xong liền để nàng ta bưng chung canh đi.

Sau khi lui ra, Tô tần vẫn còn hoảng hốt, người hầu Chiêu Dương cung đợi nàng ta bên ngoài, thấy người nhanh vậy đã ra, hỏi một tiếng.

Tô tần quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia khiến người ta sợ hãi trong lòng.

Cung nữ cũng khẩn trương, vẫn bạo gan hỏi: "Nương nương nhìn nô tỳ làm gì?"

"... Bản cung trông rất khó coi sao?"

"Tên đáng giết ngàn đao nào nói người như vậy? Nương nương tuyệt đối đừng tin chuyện hoang đường này, người rất đẹp! Vô cùng xinh đẹp!"

Tô tần vẫn hoài nghi.

Cung nữ kia còn nói: "Nương nương vốn đã đẹp, lại trang điểm tỉ mỉ, y phục và trang sức đều là đồ mới, tân thời nhất, nô tỳ dám nói phóng nhãn cung trong không ai chói mắt hơn người... Có thể Hoàng Thượng đang bận việc mới không giữ người lại, nương nương đừng suy nghĩ bậy bạ."

...

Nếu thật như thế thì tốt.

Tô tần hồi tưởng lại lời Hoàng Thượng vừa nói, trong lòng có hai cục tức ―― xấu hổ giận dữ cộng thêm bực tức.

Nàng ta bảo tự tay nấu là lừa gạt, canh này là người hầu trông coi lò, trước khi nàng ta ra cửa còn phải chỉnh đốn ăn mặc, mất hơn một canh giờ. Dùng màu sáng che đậy khuyết điểm, lại không thể trang điểm quá mức long trọng, nhìn trông hiền hoà một chút, vì thế Tô tần và người hầu của mình phí rất nhiều tâm tư, chỉnh đốn xong nàng ta nhìn vào gương, cảm thấy mình rất ổn, trong lòng tự nhủ làm sao để có thể khiến Hoàng Thượng say mê.

Kết quả, vừa đối mặt, Hoàng Thượng không những không lộ ra ngạc nhiên, biểu tình còn giống gặp quỷ.

Mấu chốt là trông y rất chân thật, chân thực đến khiến Tô tần không khỏi hoài nghi có phải son phấn không tốt nên trên đường tới đã trôi mất.

Nàng ta vội vã chạy về, lấy gương xem xét, khác biệt so với trước không mấy lớn, vẫn xinh đẹp.

Khuôn mặt này đối với Hoàng Thượng là đầy bụi đất, còn bảo nàng ta bảo dưỡng cho tốt... Trong cơn tức giận Tô tần lại làm vỡ gương, quẳng gương xong còn ngại chưa hết giận, nàng ta đập son phấn bột nước đầy đất.

Người hầu trong phòng sợ đến choáng váng.

"Nương nương người sao thế? Sao lại tức giận đến như vậy?"

Tô tần nghe thế gấp giọng quay sang, dùng tay chỉ mặt mình hỏi: "Bản cung rất xấu ư? Bản cung rất khó coi sao?"

"Ai không có mắt mà nói lời này thế? Người còn tin à? Nàng ta cố ý nói để người tức giận đó."

"Hắn cố ý nói để chọc tức ta? Hắn có lý do gì? Ngươi nói bản cung biết hắn có lý do gì?"

"Không phải nữ nhân trong hậu cung sẽ nói những lời đâm vào lòng người khác sao? Người nào tin người đó ngốc!"

"Ai bảo ngươi là những tiện nhân kia nói, đây là Hoàng Thượng nói, Hoàng Thượng hắn ngại bản cung xấu, bảo trước khi ta ra đường ăn mặc cho tốt, mặt mày xám xịt khiến hắn mất mặt!"

Ma ma và các vị cung nữ thái giám đều trợn tròn mắt.

Hoàng, Hoàng Thượng nói? Lời nói dối này lại là Hoàng Thượng nói?

Ma ma hi vọng đây là câu nói đùa, đáng tiếc không phải, biết được lời này thật sự từ miệng Hoàng Thượng ra, Hoàng Thượng bảo nương nương trở về bảo dưỡng cho tốt. Trong nội tâm bà ta chỉ có một suy nghĩ ―― mắt của Hoàng Thượng có phải mù triệt để rồi không?

Trước đó thổi phồng Hi phi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ coi như xong, còn nói Tô tần nương nương xấu, cả người nương nương chỗ nào dính dáng đến chữ xấu?

Bầu không khí trong Chiêu Dương cung rất kì dị, thật tình không biết Hoàng Thượng cũng cảm thấy cay mắt, y lại muốn đến Trường Hi cung, vừa đứng lên liền nghĩ tối hôm qua mới ở bên kia nghỉ ngơi.

Vẫn nên đi xem Lệ phi thôi.

Lệ phi này, là người xinh đẹp nhất trừ Hi phi được Bùi Càn chứng nhận, mặc dù kém Hi phi hơi nhiều, rửa mắt thì không sao cả.

Y hấp tấp dẫn người đi, đến cửa cung còn ngừng một chút, Lý Trung Thuận hô to Hoàng Thượng giá lâm. Lập tức có tiếng bước chân thành chuỗi vang lên, lại qua hai hơi, Bùi Càn mới vượt qua cửa đi vào, vừa vào đụng phải Lệ phi nhẹ nhàng hạ bái, chỉ có thể nhìn thấy trâm vàng cài trên tóc đen, nhìn như vậy vẫn là cảnh đẹp ý vui, Bùi Càn cảm thấy chữa khỏi chút, y giơ tay ra: "Ái phi đứng lên đi."

Lệ phi đứng dậy, thướt tha yêu kiều nhìn Hoàng thượng.

Mẹ ơi tổ tông hỡi!

Cuối cùng thì hôm nay gặp quỷ gì?

Bùi Càn ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu hai lần, mới kiên cường nhìn Lệ phi lần thứ hai.

Thật sự nói, Lệ phi có nền móng tốt, hoàn toàn không xấu, nhưng vấn đề kia, bởi vì trang điểm khiến trông đẹp hơn, y nhìn vào mới thấy chênh lệch lớn vô cùng.

Thật ra buổi tối trước khi thị tẩm có một số phi tử sẽ tẩy trang, buổi tối đốt nến mờ mờ, nhìn người có loại đẹp mông lung, giữa ban ngày lại không được, nhìn mặt nàng không đủ trắng môi không đủ đỏ lông mi quá nhạt sẽ khiến hai mắt vô thần... Lúc đầu mỹ nhân chín phần bị sụp đổ chỉ còn sáu bảy phần, chỉ có sáu bảy phần sao có thể đạt hiểu quả rửa mắt? Khiến y hoài nghi nhân sinh còn tạm được.

Bùi Càn cảm thấy Lệ phi đứng cạnh mình không phải Lệ phi y biết.

Lệ phi này, sao lại như vậy?

Rõ ràng nàng trông đẹp hơn thế này nhiều!

"Thật ra thì từng người các nàng xảy ra chuyện gì vậy? Lười nhác sửa soạn trong cung của mình, trước khi tới gặp trẫm cũng không biết ăn mặc cho tốt. Lệ phi à, trẫm đã từng nói, nàng là người xinh đẹp nhất trong cung chỉ sau Hi phi, nàng nghe lời này chẳng lẽ không có chút ý thức trách nhiệm sao? Nàng hẳn nên cố gắng chăm sóc tu dưỡng mình, sao lại không chịu nổi khen ngợi? Muốn trẫm mắng nàng xấu xí mới biết chỉnh đốn cách ăn mặc hay sao?"

Lệ phi thoạt đầu còn mù mờ, liền nhanh chóng cúi đầu nhìn mình, không nhìn ra vấn đề quá lớn, nhưng nàng ta không dám mạnh miệng, miễn cưỡng nở nụ cười giải thích nói: "Hoàng Thượng đột nhiên tới, thần thiếp chưa chuẩn bị xong."

"Sao, còn muốn trẫm khua chiêng gõ trống mời nàng thì mới biết sửa soạn à? Nàng tiến cung làm phi tử, ngay cả chút tự giác cũng không có? Lệ phi à, cả người nàng xinh đẹp là một ưu thế, còn không nắm chắc cho tốt, trẫm đến cung nàng làm gì?"

Lệ phi này, nhỏ hơn Tô phi chưa đến hai tuổi, thuộc loại già dặn trong cung, thiếu chút bị y giáo huấn phát khóc.

Càng giận chính là, y nói nặng lời xong cũng không quay đầu dỗ dành, còn xoay người rời đi, đi đến Trường Hi cung.

Lúc Hoàng Thượng xoay người Lệ phi còn cố nén, thấy y đi xa, nước mắt lộp bộp rơi xuống: "Tấm gương đâu? Lấy tấm gương tới."

Trước đó giáo huấn Tô tần là một mình, đến Lệ phi y không chút kiêng kị nói trước mặt đám nô tài, một số người hầu trong cung Lệ phi thở mạnh cũng không dám, một số khác cảm thấy không hiểu.

Có cung nữ chạy chậm trở về phòng lấy gương cầm tay, Lệ phi nhận lấy soi ngay, là dáng vẻ bình thường mà.

"Ngươi nói xem, bản cung có chỗ nào không chuẩn bị tốt chọc trúng chỗ Hoàng Thượng ghét?"

"Nô tài khó mà nói..."

"Ta bảo ngươi nói ngươi cứ yên tâm mạnh dạn nói."

"Nô tài thật sự không nhìn ra, không nhìn ra, nương nương giống như bình thường, có phải Hoàng Thượng không thích người ăn mặc thế này? Chi bằng sáng mai chúng ta đổi kiểu khác nhé?"

Kế tiếp Tô tần, Lệ phi trước mặt cũng một hồi náo loạn, Bùi Càn còn chưa ý thức được mình đã tạo nghiệt, nổi giận đùng đùng đi lên phía trước đồng thời chửi bậy với Lý Trung Thuận, nói Tô tần và Lệ phi, rút cuộc là lười thành thế này hay bản thân đã lớn tuổi? Sao nhìn lại cay mắt như vậy?

Lý Trung Thuận: ? ? ?

"Trẫm nói chuyện với ngươi đấy, không nghe thấy à?"

"Hồi Hoàng thượng, nô tài mắt mờ, nô tài thấy hai vị nương nương vẫn như cũ."

Bùi Càn dừng lại, nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy là mắt ngươi sắp mù rồi, hai nàng bình thường mà như thế này, trẫm còn có thể sủng hạnh các nàng không?"

Lý Trung Thuận cũng hồi tưởng, hắn thật không nhìn ra hôm nay và thường ngày khác nhau chỗ mà.

Quả thật như thế...

Chuyện này Hoàng Thượng vui vẻ là được, làm thái giám còn có thể tranh cùng Hoàng Thượng sao?

Lúc Bùi Càn đến Trường Hi cung, Hi phi đang từ từ nhắm hai mắt nằm trên xích đu trong viện, huýt gió theo điệu nhạc. Từ xa nhìn lại hình ảnh kia có chút đẹp, y không nỡ quấy nhiễu, nháy mắt bảo Lý Trung Thuận tự mình đi nhẹ đến, đến gần mới phát hiện đúng lúc, hôm nay Hi phi rất mộc mạc.

Biến thành người khác là bị ‘tẩy trang’ lần ba, Hoàng Đế tuyệt đối nổ tung tại chỗ, lần này phát tác đoán chừng nghiêm trọng hơn so với ở trong cung Lệ phi ban nãy.

Thật đúng, Hi phi thuần thiên nhiên nhìn không xấu chút nào, mặt nàng vừa non vừa trắng giống như có thể bóp chảy nước, môi vừa đỏ vừa mềm, cái mũi vô cùng thanh tú, lông mi vừa đen vừa dày vừa dài vừa cong... Nàng còn không chú ý Hoàng thượng tới, từ từ nhắm hai mắt lung la lung lay ngâm nga, tiếng nhạc ấm áp du dương, làm lửa giận trong lòng Bùi Càn tản ra.

Y nghe trong chốc lát, vòng ra sau lưng Hi phi, đẩy xích đu.

Phùng Niệm giật mình, ngồi dậy, nhìn lại ――

"Người đến lúc nào? Người đã lớn rồi còn đùa dai thế? Người dọa người ta là muốn hù chết người ta sao!"

Bùi Càn như đại gia chiếm lấy xích đu khiến nàng phải lùi ra sau, đưa tay ôm mỹ nhân vào trong ngực, để nàng ngồi bên cạnh.

Y sờ lên mặt Phùng Niệm, quả nhiên bóng loáng non mịn.

"Tô tần cũng thế, Lệ phi cũng thế, nàng cũng thế... Sao hôm nay mọi người đều mộc mạc như thế?"

Nói thật sao?

Bôi lên ngươi có nhìn thấy đâu, còn phí sức đấy?

Đương nhiên lời này không thể nói, nàng hừ nhẹ một tiếng, nói xoáy: "Đã đầu xuân rồi, người không cần đến thiếp, sẽ rất lâu người không đến thì thiếp sửa soạn ăn mặc làm gì? Cho quỷ nhìn à? Sửa soạn đơn giản cũng mất gần nửa canh giờ, từ đầu đến chân thì cả người phải tốn một canh giờ đấy? Nếu người tới, bận rộn ba năm canh giờ thiếp cũng cam nguyện, người không đến tốn công sức làm chi?"

Vì là mỹ nhân, coi như không nhìn thẳng thì người vẫn đẹp, nói xoáy vẫn là xinh đẹp.

Cẩu Hoàng đế không nghĩ tới câu nói đầu tiên đã đốt pháo, mềm giọng dụ dỗ nói: "Nàng xem, không phải trẫm đến rồi sao? Hôm qua mới tới, hôm nay lại tới."

"Người đừng xem thiếp như kẻ ngu, rõ ràng người đến cung Tô tần và Lệ phi trước, không thoải mái mới đến tìm thiếp hạ sốt. Không phải trong lòng nhớ thiếp đâu?"

"Ai nói với nàng việc này..."

"Mới vừa rồi người còn nói cả đám dạng này, không phải đi nhìn mới biết các nàng thế nào? Nói đi, Tô tần và Lệ phi không thỏa mãn người à?"

"Tâm can à, trẫm gần đây quả thực lạnh nhạt nàng, nàng đừng tức giận như vậy, giữ cho trẫm chút mặt mũi đi."

Phùng Niệm đưa tay véo mặt y, lầu bầu nói: "Đã rất cho người mặt mũi rồi, nếu không ta sớm đóng cửa, người chỉ có thể dựng thang mà vào!"

Bùi Càn trừng mắt: "Nàng dám!"

"Ta dám đó! Ai bảo người vừa đầu xuân đã vứt bỏ thần thiếp chứ?"

"Trẫm đã giải thích với nàng rồi, nàng tha rộng lượng thứ một chút, chớ như Tô tần và Lệ phi, đều nói dung mạo do tính sinh, hai nàng không làm được liền suy nghĩ lung tung nên mới biến thành như thế."

Đát Kỷ: "Muội hỏi hắn xem Tô tần và Lệ phi là dạng gì?"

Tây Thi: "Hỏi mau!"

Triệu Phi Yến: "Hỏi một chút đi!"

Hạ Cơ: "Hỏi nào!"

...

Chủ group khéo hiểu lòng người lần nữa thỏa mãn các thành viên có lòng hiếu kì, nàng hỏi: "Như thế là dạng gì?"

Cẩu Hoàng đế thở dài: "Người mà, tâm tư quá nặng sẽ nhanh già, Lệ phi còn tốt một chút, hôm nay trẫm trông thấy Tô tần, khuôn mặt kia như da heo, không khéo còn không hầm ra được da heo non mịn. Ái phi bây giờ là quả vải mới bóc vỏ, trẫm rất sợ nàng học các nàng ấy, qua mấy năm sẽ biến thành quả vải chưa bóc vỏ, như thế thì thật đòi mạng mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện