Chuyện Trường Hi cung được thăng Quý phi, trong cung bàn tán ra vào, thái giám nịnh nọt, cung nữ hâm mộ, người thật sự sốt ruột chính là nương nương các cung và nô tỳ hầu hạ trước mặt các nương nương.
Ban đầu, Phùng Niệm nghĩ đến sau khi chuyện thả chân truyền ra sẽ bị ảnh hưởng lớn, cùng lắm chỉ yên ổn mang danh yêu phi, ai biết qua một cái lại là cây lựu nở hoa.
Cây lựu nở hoa mà thôi, lại bị giải thích là điềm lành trời ban, mà nhiều người đều tin tưởng như vậy.
Cho rằng ông trời ca ngợi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cảm thấy việc này từ Phùng Niệm mà ra, nàng có công lớn, ngoảnh lại liền thăng cấp cho nàng chức vị Quý phi trong khi nàng mới được phong phi mấy tháng, cái này nghe được sao? Lòng của từng người ở vị trí phi tần đều sôi trào, dù nghe nói Hoàng Thượng phân quyền cho Quý phi, tuy nhiên vẫn trả việc cung vụ cho ba phi, nhưng các nàng không vui nổi.
Bởi vì thái giám đến truyền chỉ nói như sau: "Hoàng Thượng sợ Hi Quý phi ngày đêm vất vả, sợ nàng mệt mỏi, sau khi nghĩ sâu tính kĩ, quyết định vẫn do ba vị nương nương quản lý việc cung. Việc nhỏ thì các người nhìn mà làm, đừng tùy tiện làm phiền Quý phi nương nương."
Thái giám kia cảm thấy mình đã tận lực khéo léo, ba phi vẫn tức nổ phổi.
Hoàng Thượng sợ Quý phi ngày đêm vất vả cho nên liền sắp xếp một chút, để ba phi thay nàng vất vả ban ngày, ban đêm mới đến lượt Quý phi.
Vậy ba nàng trở thành cái gì?
Nữ tổng quản hầu hạ người khác sao?
Vuốt lương tâm nói, thời điểm có khả năng thất sủng rất lớn, trong tay còn nắm cung quyền là chuyện tốt. Thế nhưng nắm quyền thông qua cách này thật quá nhục nhã, giống như đồ vật các nàng tranh giành thì bên Trường Hi cung kia vốn không để vào mắt, không những chướng mắt mà còn ngại quản nhiều chuyện như vậy mệt mỏi.
Người sống vì mặt, ai cũng không thể chịu được bị người khác làm nhục như thế, sau khi tiễn thái giám đến truyền chỉ về, ba phi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
"Bây giờ chúng ta là người trên cùng một thuyền, các tỷ tỷ có biện pháp gì nói ngay đi."
"Chuyện đã rồi làm sao có thể thay đổi?"
"Nói thì nói vậy, cũng không thể ngồi chờ chết. Cứ thế bỏ mặc, sau này tình cảnh của chúng ta sẽ chỉ càng thêm khó khăn."
Trước kia Lệ phi đều dựa vào mặt ăn cơm, hiện tại mặt không đáng tin nữa, nàng ta mới động não: “Chúng ta trực tiếp đi là chuyện không thể nào, nghĩ lại trước kia là Tô Quý phi hiện tại chỉ là Tô tần nương nương, phiền phức do nàng ta tự tìm để bị giáng chức."
Tuệ phi suy nghĩ vòng vèo: "Chúng ta không ra mặt thì có thể tìm ai ra mặt?"
"Các tỷ cảm thấy Ngũ Hoàng tử như thế nào? Nương hắn hoài thai đứa thứ ba, một hai tháng nữa sẽ sinh, người ta vẫn chỉ ở tần vị. Trái lại Trường Hi cung hơn một năm tiến cung mà bụng không có động tĩnh gì, mà người ta đã lên làm Quý phi rồi. Ngũ Hoàng tử hiếu thuận, sẽ ra mặt vì Phúc tần."
Xúi giục Hoàng tử ra mặt không tệ. Hoàng Thượng đều tương đối rộng lượng với mấy nhi tử, việc có thể thành hay không không quan trọng, chí ít sẽ không xử lí tàn nhẫn.
Cũng bởi vì điều này, các Hoàng tử đều không quá sợ phụ hoàng của bọn họ, hẳn là tương đối dễ thuyết phục.
Đã có mục tiêu, ba phi thận trọng ra tay, truyền một số lời không xuôi đến tai Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử đau lòng vì nương không phải giả, nhưng nghĩ đến chuyện vào mùa thu năm ngoái, trong lòng của hắn sợ hãi.
Lần trước đi tố cáo trước mặt phụ hoàng, không những không thành công, còn bị tăng thêm bài tập, mỗi ngày đều đọc viết rất nhiều chữ, bận bịu từ sáng sớm đến tận khi tối trời mới có thể nghỉ ngơi.
Hắn sống như vậy hơn mấy tháng, năm sau mới thoải mái một chút, nếu đi lại bị thêm bài tập thì làm sao bây giờ?
Ngũ Hoàng tử ngồi trước thư án, chống cằm rơi vào trầm tư. Lão tứ ngồi ở bên cạnh, nhìn hắn như vậy liền hỏi: "Đệ đang suy nghĩ gì vậy?"
"Đệ đang suy nghĩ tại sao phụ hoàng lại yêu thích Hi Quý phi như vậy?"
Lão tứ nghĩ nghĩ: "Ta đã từng nhìn thoáng qua nàng một lần từ xa, có điều ta nghe lão nhị nói dung mạo Hi Quý phi như thiên tiên, là nam nhân thì đều sẽ thích, phụ hoàng thương nàng cũng không sai."
"Nào có người nào đẹp như tiên nữ nhưng lại đi nói xấu sau lưng người khác?"
"Đệ nói nàng xấu, nhị ca nói tốt, nên nghe ai?"
Tam Hoàng tử ngồi một bên nghe hai bọn họ thì thầm nửa ngày, lúc này mới chen miệng vào: "Nếu không chúng ta cùng đi chỗ này, đi xem một chút?"
"Trực tiếp đi Trường Hi cung à, không ổn lắm đâu?!"
"Đi Trường Hi cung làm gì? Chờ ở ngự hoa viên, mua chuộc nô tài, lừa nàng đến, tóm lại gặp ở ngự hoa viên không có gì không ổn."
Lão tứ nghe xong, đứng lên: "Đi thôi, bây giờ đi."
Khi ba vị Hoàng tử cùng muốn làm một việc, bảo đảm chắc chắn sẽ có xác suất thành công. Lấy lần này mà nói, người bọn họ tìm đến chính là thái giám Cát Tường của Trường Hi cung. Cát Tường cũng không dám từ chối, nếu đồng ý lại sợ tình huống xảy ra ở ngự hoa viên đổ lên đầu bản thân, hắn đành phải bất chấp khó khăn nói thật với Phùng Niệm.
"Lúc nô tài ra ngoài chạy việc cho người bị mấy vị Hoàng tử ngăn lại. Các Hoàng tử nói Quý phi nương nương tiến cung hơn một năm, bọn họ vẫn chưa chính thức gặp mặt, muốn hỏi có thể có một cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của người hay không?"
"Muốn gặp ta thì tới là được."
"Bình thường các vị Hoàng tử sẽ đến trước mặt thỉnh an mẫu phi mình, không tiện đặt chân đến các cung khác lắm. Bọn họ muốn người cực khổ đi mấy bước, đến trong vườn giả vờ tình cờ gặp một chút."
Phùng Niệm rất hiếu kì, mấy thằng nhãi con này muốn làm gì.
Nàng đứng lên nhìn sắc trời bên ngoài: "Ngày hôm nay tinh thần rất tốt, đi ra ngoài một chút vậy."
Phùng Niệm sửa soạn một lúc, lúc này mới dẫn người ra ngoài, tam tứ ngũ đều chờ nàng đến mức sắp không kiên nhẫn được nữa.
Ngũ Hoàng tử phàn nàn: "Thái giám kia thoạt nhìn không thông minh, có lẽ sẽ không được việc."
"Đợi thêm một chút, sốt ruột cái gì?"
"Lão tam, đệ nói với huynh, nàng thực sự không đẹp như Nhị ca khoác lác, chính là nữ nhân xấu xa ỷ sủng mà kiêu."
Ngũ Hoàng tử vừa dứt lời, lại phát hiện Tam ca hắn xoẹt một cái đứng lên, không chỉ đứng lên mà hai mắt còn nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn nhìn theo, ách, là nữ nhân xấu xa tới: "Đệ nói đúng không? Nàng cũng chỉ có vậy."
"Đúng đúng đúng cái rắm. Mỹ nhân như thế mà đệ nói cũng chỉ có vậy. Ngũ đệ, đệ bị mù à?" Tam Hoàng tử huých cùi chỏ vài người bên cạnh: "Lão tứ, đệ cứ lên tiếng đi."
Tứ hoàng tử gật đầu: "Rất xinh đẹp. Đừng nói Ngũ đệ không có hảo cảm với Quý phi bởi vì Phúc tần nương nương nhé?"
"Có phải Ngũ đệ còn quá bé không? Vẫn chưa thưởng thức được vẻ đẹp này."
Đừng hỏi tại sao bọn họ vừa kết đồng minh không lâu lại chia rẽ nội bộ, Phùng Niệm thấy ba người đang nói chuyện với nhau, nhưng không nghe rõ nói cái gì.
Nàng cùng người ta tiếp tục đi lên phía trước như không có chuyện gì. Ba vị Hoàng tử rất thức thời, chủ động tiến tới chào hỏi.
"Là Quý phi nương nương sao?"
"Thỉnh an Quý phi nương nương."
Phùng Niệm dò xét từ cao đến thấp qua một lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người tiểu đậu đinh: "Ngũ Hoàng tử phải không? Hoàn thành xong hết bài tập rồi sao, có thời gian rảnh đến ngự hoa viên đi dạo à?"
Trong lòng Ngũ Hoàng tử lặng lẽ mắng nàng, nghe nói như thế liền không nhịn nổi, cả giận: "Tại sao ngươi xấu tính như vậy? Nói xấu nương ta còn xúi giục phụ hoàng thêm bài tập cho ta."
"Ngũ đệ!"
"Đệ đọc sách đến trong bụng toàn cẩu không sao? Còn không mau nhận lỗi với Quý phi nương nương?"
Ngũ Hoàng tử nhỏ bé, nhưng lời nói rất cứng cỏi: "Đệ mới không xin lỗi nữ nhân xấu xa."
Khi nói xong lời này, hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu trừng phạt, ai ngờ Quý phi lại cười: "Ngươi nói xem, tại sao bản cung lại xấu?"
"Ngươi nói nương ta sinh ra người này đến người khác vẫn không được sủng, ngươi coi thường bà. Ngươi còn chiếm lấy phụ hoàng, không cho phụ hoàng đi gặp người khác. Nương ta khổ cực mang thai đệ đệ, nhưng phụ hoàng không đi gặp bà được mấy lần. Ngươi chẳng làm gì, mơ mơ hồ hồ liền lên tới Quý phi. Ngươi không phải hồ ly tinh quyến rũ phụ hoàng thì là cái gì?"
Trong group cho Ngũ Hoàng tử một hàng like.
Hạ Cơ: "Quả nhiên đôi mắt trẻ con là sáng nhất."
Dương Ngọc Hoàn: "Rất lâu rồi chưa từng thấy bé con ngây thơ ngay thẳng như thế."
Đát Kỷ: "Ngu mới đúng. Biết rõ nữ nhân xấu xa trước mặt là một hồ ly tinh, còn cứng đối cứng với nàng.”
Lữ Trĩ: "Điều này chứng minh cái gì?"
Triệu Phi Yến: "Hoàng đế đối xử với nhi tử hẳn là không tệ, nếu không làm sao hắn dám?"
Phan Ngọc Nhi: "Nếu như vậy, sao hắn không trực tiếp tìm Hoàng đế tố cáo? Tìm chủ group làm cái gì?"
Tây Thi: "Hắn không dám!"
Bao Tự: "Không sai, hắn không dám."
Phùng Niệm: "Hắn sợ thêm bài tập."
Đối phó với loại đậu đinh này, biện pháp hữu hiệu nhất chính là thêm bài tập, chỉ cần học không chết, liền vào chỗ chết học, sắp xếp kín thời gian cho hắn xem hắn còn có thời gian rảnh suy nghĩ lung tung không.
Năm ngoái Phùng Niệm dùng chiêu này trừng phạt Ngũ Hoàng tử, không ngờ đầu hắn cứng như vậy, lại đưa ra lần nữa.
Phùng Niệm nghĩ ngợi, nói: "Phúc tần sinh một nam một nữ cho Hoàng Thượng, một thời gian ngắn nữa lại phải lâm bồn, thực sự không dễ dàng. Vậy cũng được, bản cung đi tìm Hoàng Thượng, thỉnh công cho Phúc tần."
Không chỉ Ngũ Hoàng tử, lão Tam đang lén lút ngắm mỹ nhân cũng sửng sốt.
Thỉnh công cho Phúc tần?
Làm sao thỉnh?
Thỉnh cái gì công?
Phùng Niệm không nói rõ, có điều tin tức lan ra rất nhanh, trên dưới hậu cung đều biết Hoàng Thượng truyền lời, đại khái nói y cảm thấy Phúc tần không tệ, chỉ cần lần này sinh nhi tử, đảm bảo thăng nàng làm phi.
Phúc tần có nam có nữ, lúc đầu không ai cần nhằm vào cái thai này của nàng ta, Thừa Lộ cung vẫn luôn rất yên bình.
Vì Ngũ Hoàng tử nói Phùng Niệm là nữ nhân xấu xa, để chứng minh không phải loại người đó, Phùng Niệm khẳng khái đại nghĩa đến ngự tiền thỉnh công. Đúng lúc hiện tại phi vị còn trống một. Hoàng Thượng cảm thấy hiện tại muốn đề bạt Phúc tần cũng không có lý do, chờ nàng sinh mới là thời điểm.
Khẩu dụ vừa ra, đừng nói tần vị, mà phi vị đều nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta.
Nhìn thấy hi vọng phong phi, Phúc tần có chút vui mừng.
Qua một lúc, sầu lo lại càng nhiều hơn, Sợ mình leo lên tại đây, phi vị tần vị ai mà vui khi thấy nàng ta trèo lên đầu?
Nàng ta có nhi tử, cho dù Hoàng Thượng đã quên nàng ta, để nàng ta luôn luôn dừng lại ở tần vị, nhưng chỉ cần nhi tử trưởng thành thì nàng ta sẽ sống không quá tệ, không cần phải mạo hiểm dấy lên tin đồn phong phi lớn như vậy.
Nhìn từ góc độ nào, đạo khẩu dụ này đều mất nhiều hơn được đối với nàng ta.
Phúc tần còn đang suy đoán Hoàng Thượng nghĩ gì thì nghe người ta nói nhi tử tới.
Ngũ Hoàng tử hí ha hí hửng đi vào Thừa Lộ cung, mặt mày hồng hào chúc mừng nàng ta.
"Chuyện này Hành Nhi đã nghe nói."
Ngũ Hoàng tử cười ha ha, cười đủ rồi nói: "Quý phi nương nương người vẫn rất tốt, trước kia con hiểu lầm nàng."
Phúc tần nghe không rõ, hỏi hắn làm sao liên quan đến Quý phi.
Hai mắt hắn sáng long lanh, nói: "Hôm qua, con đụng phải nàng ở ngự hoa viên. Con mắng nàng xong, nàng không những không tức giận, còn nói mẫu thân người thực sự không dễ dàng, còn nói muốn thỉnh công cho người. Sau đó, phụ hoàng liền ban xuống khẩu dụ, người có thêm... một đệ đệ nữa là có thể thăng phi."
Mắt Phúc tần tối sầm, suýt nữa hôn mê.
Ma ma nhanh chóng đi lên đỡ người. Ngũ Hoàng tử còn hỏi: "Nương sao vậy? Không thoải mái ạ?"
Phúc tần cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng ta nói không nên lời.
Tiểu thái giám bên cạnh thở dài, nói: "Từ khi nương nương được bắt ra hỉ mạch, vẫn luôn im hơi lặng tiếng, sợ cung khác chú ý tới, sợ bị người ta hãm hại. Ban đầu cố gắng nhịn qua một khoảng thời gian, chờ sinh ra là được. Bây giờ, trên dưới hậu cung đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cái thai này nguy hiểm."
“Quý phi nương nương không phải thỉnh công giùm nương nương chúng ta, thứ nàng thỉnh là bùa đòi mạng."
Ban đầu, Phùng Niệm nghĩ đến sau khi chuyện thả chân truyền ra sẽ bị ảnh hưởng lớn, cùng lắm chỉ yên ổn mang danh yêu phi, ai biết qua một cái lại là cây lựu nở hoa.
Cây lựu nở hoa mà thôi, lại bị giải thích là điềm lành trời ban, mà nhiều người đều tin tưởng như vậy.
Cho rằng ông trời ca ngợi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cảm thấy việc này từ Phùng Niệm mà ra, nàng có công lớn, ngoảnh lại liền thăng cấp cho nàng chức vị Quý phi trong khi nàng mới được phong phi mấy tháng, cái này nghe được sao? Lòng của từng người ở vị trí phi tần đều sôi trào, dù nghe nói Hoàng Thượng phân quyền cho Quý phi, tuy nhiên vẫn trả việc cung vụ cho ba phi, nhưng các nàng không vui nổi.
Bởi vì thái giám đến truyền chỉ nói như sau: "Hoàng Thượng sợ Hi Quý phi ngày đêm vất vả, sợ nàng mệt mỏi, sau khi nghĩ sâu tính kĩ, quyết định vẫn do ba vị nương nương quản lý việc cung. Việc nhỏ thì các người nhìn mà làm, đừng tùy tiện làm phiền Quý phi nương nương."
Thái giám kia cảm thấy mình đã tận lực khéo léo, ba phi vẫn tức nổ phổi.
Hoàng Thượng sợ Quý phi ngày đêm vất vả cho nên liền sắp xếp một chút, để ba phi thay nàng vất vả ban ngày, ban đêm mới đến lượt Quý phi.
Vậy ba nàng trở thành cái gì?
Nữ tổng quản hầu hạ người khác sao?
Vuốt lương tâm nói, thời điểm có khả năng thất sủng rất lớn, trong tay còn nắm cung quyền là chuyện tốt. Thế nhưng nắm quyền thông qua cách này thật quá nhục nhã, giống như đồ vật các nàng tranh giành thì bên Trường Hi cung kia vốn không để vào mắt, không những chướng mắt mà còn ngại quản nhiều chuyện như vậy mệt mỏi.
Người sống vì mặt, ai cũng không thể chịu được bị người khác làm nhục như thế, sau khi tiễn thái giám đến truyền chỉ về, ba phi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
"Bây giờ chúng ta là người trên cùng một thuyền, các tỷ tỷ có biện pháp gì nói ngay đi."
"Chuyện đã rồi làm sao có thể thay đổi?"
"Nói thì nói vậy, cũng không thể ngồi chờ chết. Cứ thế bỏ mặc, sau này tình cảnh của chúng ta sẽ chỉ càng thêm khó khăn."
Trước kia Lệ phi đều dựa vào mặt ăn cơm, hiện tại mặt không đáng tin nữa, nàng ta mới động não: “Chúng ta trực tiếp đi là chuyện không thể nào, nghĩ lại trước kia là Tô Quý phi hiện tại chỉ là Tô tần nương nương, phiền phức do nàng ta tự tìm để bị giáng chức."
Tuệ phi suy nghĩ vòng vèo: "Chúng ta không ra mặt thì có thể tìm ai ra mặt?"
"Các tỷ cảm thấy Ngũ Hoàng tử như thế nào? Nương hắn hoài thai đứa thứ ba, một hai tháng nữa sẽ sinh, người ta vẫn chỉ ở tần vị. Trái lại Trường Hi cung hơn một năm tiến cung mà bụng không có động tĩnh gì, mà người ta đã lên làm Quý phi rồi. Ngũ Hoàng tử hiếu thuận, sẽ ra mặt vì Phúc tần."
Xúi giục Hoàng tử ra mặt không tệ. Hoàng Thượng đều tương đối rộng lượng với mấy nhi tử, việc có thể thành hay không không quan trọng, chí ít sẽ không xử lí tàn nhẫn.
Cũng bởi vì điều này, các Hoàng tử đều không quá sợ phụ hoàng của bọn họ, hẳn là tương đối dễ thuyết phục.
Đã có mục tiêu, ba phi thận trọng ra tay, truyền một số lời không xuôi đến tai Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử đau lòng vì nương không phải giả, nhưng nghĩ đến chuyện vào mùa thu năm ngoái, trong lòng của hắn sợ hãi.
Lần trước đi tố cáo trước mặt phụ hoàng, không những không thành công, còn bị tăng thêm bài tập, mỗi ngày đều đọc viết rất nhiều chữ, bận bịu từ sáng sớm đến tận khi tối trời mới có thể nghỉ ngơi.
Hắn sống như vậy hơn mấy tháng, năm sau mới thoải mái một chút, nếu đi lại bị thêm bài tập thì làm sao bây giờ?
Ngũ Hoàng tử ngồi trước thư án, chống cằm rơi vào trầm tư. Lão tứ ngồi ở bên cạnh, nhìn hắn như vậy liền hỏi: "Đệ đang suy nghĩ gì vậy?"
"Đệ đang suy nghĩ tại sao phụ hoàng lại yêu thích Hi Quý phi như vậy?"
Lão tứ nghĩ nghĩ: "Ta đã từng nhìn thoáng qua nàng một lần từ xa, có điều ta nghe lão nhị nói dung mạo Hi Quý phi như thiên tiên, là nam nhân thì đều sẽ thích, phụ hoàng thương nàng cũng không sai."
"Nào có người nào đẹp như tiên nữ nhưng lại đi nói xấu sau lưng người khác?"
"Đệ nói nàng xấu, nhị ca nói tốt, nên nghe ai?"
Tam Hoàng tử ngồi một bên nghe hai bọn họ thì thầm nửa ngày, lúc này mới chen miệng vào: "Nếu không chúng ta cùng đi chỗ này, đi xem một chút?"
"Trực tiếp đi Trường Hi cung à, không ổn lắm đâu?!"
"Đi Trường Hi cung làm gì? Chờ ở ngự hoa viên, mua chuộc nô tài, lừa nàng đến, tóm lại gặp ở ngự hoa viên không có gì không ổn."
Lão tứ nghe xong, đứng lên: "Đi thôi, bây giờ đi."
Khi ba vị Hoàng tử cùng muốn làm một việc, bảo đảm chắc chắn sẽ có xác suất thành công. Lấy lần này mà nói, người bọn họ tìm đến chính là thái giám Cát Tường của Trường Hi cung. Cát Tường cũng không dám từ chối, nếu đồng ý lại sợ tình huống xảy ra ở ngự hoa viên đổ lên đầu bản thân, hắn đành phải bất chấp khó khăn nói thật với Phùng Niệm.
"Lúc nô tài ra ngoài chạy việc cho người bị mấy vị Hoàng tử ngăn lại. Các Hoàng tử nói Quý phi nương nương tiến cung hơn một năm, bọn họ vẫn chưa chính thức gặp mặt, muốn hỏi có thể có một cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của người hay không?"
"Muốn gặp ta thì tới là được."
"Bình thường các vị Hoàng tử sẽ đến trước mặt thỉnh an mẫu phi mình, không tiện đặt chân đến các cung khác lắm. Bọn họ muốn người cực khổ đi mấy bước, đến trong vườn giả vờ tình cờ gặp một chút."
Phùng Niệm rất hiếu kì, mấy thằng nhãi con này muốn làm gì.
Nàng đứng lên nhìn sắc trời bên ngoài: "Ngày hôm nay tinh thần rất tốt, đi ra ngoài một chút vậy."
Phùng Niệm sửa soạn một lúc, lúc này mới dẫn người ra ngoài, tam tứ ngũ đều chờ nàng đến mức sắp không kiên nhẫn được nữa.
Ngũ Hoàng tử phàn nàn: "Thái giám kia thoạt nhìn không thông minh, có lẽ sẽ không được việc."
"Đợi thêm một chút, sốt ruột cái gì?"
"Lão tam, đệ nói với huynh, nàng thực sự không đẹp như Nhị ca khoác lác, chính là nữ nhân xấu xa ỷ sủng mà kiêu."
Ngũ Hoàng tử vừa dứt lời, lại phát hiện Tam ca hắn xoẹt một cái đứng lên, không chỉ đứng lên mà hai mắt còn nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn nhìn theo, ách, là nữ nhân xấu xa tới: "Đệ nói đúng không? Nàng cũng chỉ có vậy."
"Đúng đúng đúng cái rắm. Mỹ nhân như thế mà đệ nói cũng chỉ có vậy. Ngũ đệ, đệ bị mù à?" Tam Hoàng tử huých cùi chỏ vài người bên cạnh: "Lão tứ, đệ cứ lên tiếng đi."
Tứ hoàng tử gật đầu: "Rất xinh đẹp. Đừng nói Ngũ đệ không có hảo cảm với Quý phi bởi vì Phúc tần nương nương nhé?"
"Có phải Ngũ đệ còn quá bé không? Vẫn chưa thưởng thức được vẻ đẹp này."
Đừng hỏi tại sao bọn họ vừa kết đồng minh không lâu lại chia rẽ nội bộ, Phùng Niệm thấy ba người đang nói chuyện với nhau, nhưng không nghe rõ nói cái gì.
Nàng cùng người ta tiếp tục đi lên phía trước như không có chuyện gì. Ba vị Hoàng tử rất thức thời, chủ động tiến tới chào hỏi.
"Là Quý phi nương nương sao?"
"Thỉnh an Quý phi nương nương."
Phùng Niệm dò xét từ cao đến thấp qua một lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người tiểu đậu đinh: "Ngũ Hoàng tử phải không? Hoàn thành xong hết bài tập rồi sao, có thời gian rảnh đến ngự hoa viên đi dạo à?"
Trong lòng Ngũ Hoàng tử lặng lẽ mắng nàng, nghe nói như thế liền không nhịn nổi, cả giận: "Tại sao ngươi xấu tính như vậy? Nói xấu nương ta còn xúi giục phụ hoàng thêm bài tập cho ta."
"Ngũ đệ!"
"Đệ đọc sách đến trong bụng toàn cẩu không sao? Còn không mau nhận lỗi với Quý phi nương nương?"
Ngũ Hoàng tử nhỏ bé, nhưng lời nói rất cứng cỏi: "Đệ mới không xin lỗi nữ nhân xấu xa."
Khi nói xong lời này, hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu trừng phạt, ai ngờ Quý phi lại cười: "Ngươi nói xem, tại sao bản cung lại xấu?"
"Ngươi nói nương ta sinh ra người này đến người khác vẫn không được sủng, ngươi coi thường bà. Ngươi còn chiếm lấy phụ hoàng, không cho phụ hoàng đi gặp người khác. Nương ta khổ cực mang thai đệ đệ, nhưng phụ hoàng không đi gặp bà được mấy lần. Ngươi chẳng làm gì, mơ mơ hồ hồ liền lên tới Quý phi. Ngươi không phải hồ ly tinh quyến rũ phụ hoàng thì là cái gì?"
Trong group cho Ngũ Hoàng tử một hàng like.
Hạ Cơ: "Quả nhiên đôi mắt trẻ con là sáng nhất."
Dương Ngọc Hoàn: "Rất lâu rồi chưa từng thấy bé con ngây thơ ngay thẳng như thế."
Đát Kỷ: "Ngu mới đúng. Biết rõ nữ nhân xấu xa trước mặt là một hồ ly tinh, còn cứng đối cứng với nàng.”
Lữ Trĩ: "Điều này chứng minh cái gì?"
Triệu Phi Yến: "Hoàng đế đối xử với nhi tử hẳn là không tệ, nếu không làm sao hắn dám?"
Phan Ngọc Nhi: "Nếu như vậy, sao hắn không trực tiếp tìm Hoàng đế tố cáo? Tìm chủ group làm cái gì?"
Tây Thi: "Hắn không dám!"
Bao Tự: "Không sai, hắn không dám."
Phùng Niệm: "Hắn sợ thêm bài tập."
Đối phó với loại đậu đinh này, biện pháp hữu hiệu nhất chính là thêm bài tập, chỉ cần học không chết, liền vào chỗ chết học, sắp xếp kín thời gian cho hắn xem hắn còn có thời gian rảnh suy nghĩ lung tung không.
Năm ngoái Phùng Niệm dùng chiêu này trừng phạt Ngũ Hoàng tử, không ngờ đầu hắn cứng như vậy, lại đưa ra lần nữa.
Phùng Niệm nghĩ ngợi, nói: "Phúc tần sinh một nam một nữ cho Hoàng Thượng, một thời gian ngắn nữa lại phải lâm bồn, thực sự không dễ dàng. Vậy cũng được, bản cung đi tìm Hoàng Thượng, thỉnh công cho Phúc tần."
Không chỉ Ngũ Hoàng tử, lão Tam đang lén lút ngắm mỹ nhân cũng sửng sốt.
Thỉnh công cho Phúc tần?
Làm sao thỉnh?
Thỉnh cái gì công?
Phùng Niệm không nói rõ, có điều tin tức lan ra rất nhanh, trên dưới hậu cung đều biết Hoàng Thượng truyền lời, đại khái nói y cảm thấy Phúc tần không tệ, chỉ cần lần này sinh nhi tử, đảm bảo thăng nàng làm phi.
Phúc tần có nam có nữ, lúc đầu không ai cần nhằm vào cái thai này của nàng ta, Thừa Lộ cung vẫn luôn rất yên bình.
Vì Ngũ Hoàng tử nói Phùng Niệm là nữ nhân xấu xa, để chứng minh không phải loại người đó, Phùng Niệm khẳng khái đại nghĩa đến ngự tiền thỉnh công. Đúng lúc hiện tại phi vị còn trống một. Hoàng Thượng cảm thấy hiện tại muốn đề bạt Phúc tần cũng không có lý do, chờ nàng sinh mới là thời điểm.
Khẩu dụ vừa ra, đừng nói tần vị, mà phi vị đều nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta.
Nhìn thấy hi vọng phong phi, Phúc tần có chút vui mừng.
Qua một lúc, sầu lo lại càng nhiều hơn, Sợ mình leo lên tại đây, phi vị tần vị ai mà vui khi thấy nàng ta trèo lên đầu?
Nàng ta có nhi tử, cho dù Hoàng Thượng đã quên nàng ta, để nàng ta luôn luôn dừng lại ở tần vị, nhưng chỉ cần nhi tử trưởng thành thì nàng ta sẽ sống không quá tệ, không cần phải mạo hiểm dấy lên tin đồn phong phi lớn như vậy.
Nhìn từ góc độ nào, đạo khẩu dụ này đều mất nhiều hơn được đối với nàng ta.
Phúc tần còn đang suy đoán Hoàng Thượng nghĩ gì thì nghe người ta nói nhi tử tới.
Ngũ Hoàng tử hí ha hí hửng đi vào Thừa Lộ cung, mặt mày hồng hào chúc mừng nàng ta.
"Chuyện này Hành Nhi đã nghe nói."
Ngũ Hoàng tử cười ha ha, cười đủ rồi nói: "Quý phi nương nương người vẫn rất tốt, trước kia con hiểu lầm nàng."
Phúc tần nghe không rõ, hỏi hắn làm sao liên quan đến Quý phi.
Hai mắt hắn sáng long lanh, nói: "Hôm qua, con đụng phải nàng ở ngự hoa viên. Con mắng nàng xong, nàng không những không tức giận, còn nói mẫu thân người thực sự không dễ dàng, còn nói muốn thỉnh công cho người. Sau đó, phụ hoàng liền ban xuống khẩu dụ, người có thêm... một đệ đệ nữa là có thể thăng phi."
Mắt Phúc tần tối sầm, suýt nữa hôn mê.
Ma ma nhanh chóng đi lên đỡ người. Ngũ Hoàng tử còn hỏi: "Nương sao vậy? Không thoải mái ạ?"
Phúc tần cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng ta nói không nên lời.
Tiểu thái giám bên cạnh thở dài, nói: "Từ khi nương nương được bắt ra hỉ mạch, vẫn luôn im hơi lặng tiếng, sợ cung khác chú ý tới, sợ bị người ta hãm hại. Ban đầu cố gắng nhịn qua một khoảng thời gian, chờ sinh ra là được. Bây giờ, trên dưới hậu cung đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cái thai này nguy hiểm."
“Quý phi nương nương không phải thỉnh công giùm nương nương chúng ta, thứ nàng thỉnh là bùa đòi mạng."
Danh sách chương