Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Phùng Niệm vừa nổi giận, Lý Trung Thuận lập tức đưa nô tỳ trong phòng ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người trong cuộc không sao, nhưng cửa phòng lại không đóng. Tiếng động hai người họ ầm ĩ, người canh giữ dưới mái hiên ai mà không nghe thấy? Nhớ lại đoạn đường kia, Hoàng Thượng đều rất bình tĩnh, lòng y nói quân tâm khó dò, không ngờ Quý phi được sủng ái như vậy cũng có lúc vì chọc giận Hoàng Thượng mà bị xử lí...
Vừa nãy khi mới đi tới, Hoàng Thượng trông cũng giống như có chuyện rất nghiêm trọng, sự việc phát triển về sau lại khiến Lý Trung Thuận hận không thể trở nay tát mình một bạt tai.
Chuyện giống vậy rơi vào trên người Tô phi, có lẽ người ta sẽ bị mắng đến ngốc.
Quý phi chỉ ồn ào vài câu, Hoàng Thượng sao đã thỏa hiệp rồi? Giọng nói trở nên dịu xuống, lời ngon ý ngọt dỗ dành nửa ngày.
Hoàng Thượng kiểu này, thực sự không có mắt.
Bùi Càn không biết hình tượng đế vương anh minh cơ trí của y lại sụp đổ một lần nữa. Thời điểm rời khỏi Trường Hi cung, y còn không quên dặn dò: "Xem bên dưới cung cấp những gì, tặng Quý phi một đống đi, dỗ người vui vẻ cho trẫm."
Lý Trung Thuận: ...
"Nô tài nào có bản lĩnh dỗ nương nương vui vẻ?"
"Còn dám nói? Chính ngươi khoa môi múa mép những chuyện kia cho trẫm nghe, nếu không có thể trở thành dạng này sao?"
"Loại chuyện này, nô tài không thể giấu diếm không nói."
Bùi Càn lành lạnh nhìn hắn một cái.
Lý Trung Thuận lập tức tự kiểm điểm bản thân: "Quả thật là lỗi của nô tài, lúc nói nô tài không nắm chắc sự thật, chắc chắn lần sau sẽ sửa đổi."
"Cái này còn tạm được."
Bùi Càn lại nghĩ tới dáng vẻ nổi giận của Phùng Niệm, thì thầm: "Nữ tử thay đổi nhiều như Quý phi chưa gặp nhiều, lúc trước khi xoa bóp cho trẫm còn nhu tình như nước, vừa rồi như con cọp cái."
Lý Trung Thuận hận không thể điếc ngay tại chỗ.
Hắn ở trong tối thầm khinh bỉ Hoàng Thượng, mới vừa ở Trường Hi cung hô hào tâm can bảo bối, đi ra lại nói thành con cọp cái? Lời này người có bản lĩnh thì quay trở lại mà nói!
Bùi Càn lại nhìn hắn một cái: "Ngươi có ý kiến gì với trẫm à?"
"Nô tài không dám."
"Không phải là không có, mà là không dám. Ngươi nói thử xem trẫm nói không đúng chỗ nào?"
"Chính là, nào có con cọp cái nào đẹp mắt như nương nương đâu?"
"Đúng thế! Ái phi của trẫm là trời ban thần nhan, chỉ cần thấy được khuôn mặt của nàng, cho dù lửa giận ngập trời cũng tiêu tan. Ngươi nói xem nam tử hán đại trượng phu làm sao đọ nổi mỹ nhân kế?"
Dù sao cũng là lão nhân ở ngự tiền, Lý Trung Thuận hiểu Hoàng Thượng rất rõ. Hắn không hỏi sao trước kia Hoàng Thượng so đo lúc Lệ phi và Tô phi làm ồn ào, sợ Hoàng Thượng đáp lại một câu: Bộ dạng của các nàng chính là như vậy.
Đoạn đường trở về đi lâu bao nhiêu, Lý Trung Thuận oán thầm bấy nhiêu. Đến tận lúc Hoàng Thượng đi vào tiếp tục đọc sách của y, Lý Trung Thuận mới lui ra ngoài, dặn dò cung nữ dâng trà điểm tâm, đồng thời không quên nhắn nhủ con nuôi, bảo hắn đi xem xem đồ vật mới đưa đến có gì? Nhặt những thứ tốt đưa một đống cho nương nương, đến Trường Hi cung thì miệng phải cực kì ngọt, dỗ Quý phi vui vẻ.
Sắp xếp chuyện này xong, vừa quay người liền thấy Mẫn phi mang canh giải nhiệt đến: "Bản cung nghe nói Hoàng Thượng bận rộn đã vài ngày, đến xem thử."
Nàng ta nói như vậy, Lý Trung Thuận thật sự coi là người đến thăm Hoàng Thượng, thông báo xong đưa người đi vào, ai biết Mẫn phi chủ yếu không phải đến đưa canh.
Nàng ta nghe nói chuyện ngày hôm qua, hơn nữa tốn công tìm hiểu ngọn ngành. Đã biết nội tình bên trong, Mẫn phi bởi vì nhi tử nhà mình và tức phụ tương lai, hận Phùng Niệm muốn chết. Nàng ta sợ, không dám làm lớn chuyện, nhưng một vài chuyện qua mắt vẫn làm được. Nào nghĩ đến, người vốn không ngờ Lý Trung Thuận sẽ chủ động nói ra chuyện này, cũng không ngờ vừa rồi Hoàng Thượng đến Trường Hi cung tra xét, kế hoạch của nàng ta có chút thành công.
Đầu óc này của Bùi Càn chỉ cần cách xa Phùng Niệm một chút, ít nhất vẫn còn sáng suốt.
Y vừa uống canh, liền nghe Mẫn phi nói: "Hôm nay rất nhiều người trong cung đang bàn tán, hôm qua có người Phùng gia tiến cung, hình như đã gặp qua Hoàng Thượng?"
Bùi Càn híp mắt nhìn nàng ta.
Mẫn phi đè căng thẳng trong lòng xuống, nói tiếp: "Chẳng lẽ không có chuyện này ư? Nhưng sao thần thiếp lại nghe nói người kia đã gặp Quý phi trước khi người đến Trường Hi cung, sau khi người rời khỏi mới ra ngoài?"
"Nàng biết rõ quá nhỉ."
"Ngẫu nhiên nghe thấy cung nhân nhắc tới, bọn họ thắc mắc là không biết Hoàng Thượng gặp người Phùng gia làm gì?"
Bùi Càn ném thìa vào chén canh, không nhịn được nói: "Chuyện trẫm làm vì lí do gì cần các người biết chứ? Không nói rõ thì không cho phép làm đúng không? Nếu nàng có năng lực như vậy chi bằng nàng làm Hoàng Đế, trẫm làm phi tử cho nàng?"
"Bịch" một tiếng, Mẫn phi quỳ xuống.
Nàng ta cúi đầu giải thích chuyện không phải như vậy, chỉ là nhớ đến thì tán gẫu hai câu, Hoàng Thượng không thích nghe thì nàng ta không nói nữa.
"Nàng coi trẫm là kẻ ngốc hay sao? Lúc không có chuyện gì chẳng thấy nàng nhắc tới Trường Hi cung như này như kia, hôm nay lại nhắc đến chẳng phải định giở trò xấu ư? Nàng muốn chia rẽ tình cảm của trẫm và Quý phi à! Mẫn phi, làm người vẫn nên lương thiện chút. Nàng nhìn Quý phi, bình thường còn giúp nàng dạy dỗ tức phụ, trong lòng nàng không biết ơn còn làm quá đáng đến nước này."
Nhắc tới tức phụ xui xẻo kia, Mẫn phi suýt nữa ngạt thở.
Nếu lời này là người khác nói thì nàng ta sẽ dạy dỗ người ngay tại chỗ, nhưng đây là Hoàng Thượng... cũng chỉ có thể uất ức nhẫn nhịn.
Đã như vậy, Bùi Càn vẫn chưa hài lòng, cảm thấy miệng nàng ta có thể thay đổi nhanh nhưng tim không chân thành. Nhịn không được, y lại nói vài câu --
"Nàng đã ba mốt ba hai, không phải mười hai mười ba, Diễm Nhi cưới thê sinh con không phải cho thấy trưởng thành rồi hay sao? Đầu óc Quý phi lớn hơn nàng gấp đôi, làm gì cũng đúng mực, cũng không kiếm chuyện cho trẫm. Các nàng tiến cung sớm hơn, sao chỉ có tuổi tác lớn hơn mà đầu óc không lớn chút nào? Trước kia là Tô phi, rảnh rỗi liền muốn giáng cấp. Hiếm thấy nàng ta yên tĩnh mấy ngày, nàng lại tới, các nàng đã thương lượng cả rồi?"
Mẫn phi còn quỳ, nhưng đã khóc nức nở.
Mỹ nhân tuyệt thế khóc chính là tiên nữ rơi lệ, ai thấy cũng đau lòng. Mẫn phi khóc, Hoàng Thượng cũng không biết nên nói gì. Y liền rút khăn tay ra, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới cho nàng ta lau, đừng để nước mắt nước mũi rớt đầy đất, lúc sau lại phải tìm người tới dọn dẹp.
Lần này, Mẫn phi triệt để khóc ngất.
Nàng ta khóc đến khi cảm thấy không thở nổi, để cung nữ đỡ ra ngoài dùng liễn khiêng đi, ở bên ngoài không dám nói gì, trở lại Nhu Phúc cung đóng cửa lập tức mắng một trận.
Phùng thị này rót cho Hoàng thượng uống canh ** gì? Nàng là cái thá gì?
...
Những người khác trong cung vẫn đang nghe ngóng nguyên nhân hôm nay Hoàng Thượng đến Trường Hi cung, lại nghe nói Mẫn phi đưa canh đến ngự tiền, khóc ngất đi ra. Tô phi từng bị Hoàng Thượng dạy dỗ quá nhiều, không dám tùy tiện đi, nhưng nàng ta lại dám đến Nhu Phúc cung, sửa soạn một phen liền dẫn người ra khỏi cửa.
Mẫn phi không muốn gặp nàng ta, bảo ma ma ra ngoài tiếp đón.
Ma ma nói: "Nương nương chúng ta thân thể khó chịu, thực sự không tiện gặp người."
"Chẳng phải vừa rồi nàng vẫn rất có tinh thần, còn đi ngự tiền đưa canh cho Hoàng Thượng, nói không khỏe liền không khỏe ư? Hẳn là không muốn gặp bản cung?"
"Hồi bẩm người, nương nương chúng ta chính là từ lúc trở về từ ngự tiền mới không khỏe, người mới nghỉ ngơi."
"Bị mắng ở ngự tiền sao? Nàng nói gì làm Hoàng Thượng không vui?"
Nếu nàng ta không phải thân nữ nhi của Hữu tướng, Mẫn phi thực sự muốn lao ra vật lộn với nàng ta.
Lúc trước khi Tô phi chưa thăng lại vị trí cũ, Mẫn phi nghĩ Phùng Niệm trong cung của mình khiến Hoàng Thượng coi trọng một bước lên mây, cũng nương theo điểm xuất phát của Phùng Niệm. Chiêu Dương cung bắt đầu nổi lên vận xui, mặc kệ trong cung xảy ra chuyện gì, đều nói là họ Tô không may mắn... Vì thế, Mẫn phi còn từng cảm thấy rất có lỗi, mặc dù chỉ trong tích tắc. Bây giờ, nàng ta đã hiểu, đồng cảm với nữ nhân này là không cần thiết! Nàng ta chính là tạo nghiệp quá nhiều bị trời phát, xui xẻo là đáng đời!
Ma ma khuyên Tô phi nương nương đừng gây khó dễ cho mọi người, còn nói lúc ấy bà chờ bên ngoài, cũng không biết tình huống trong điện như thế nào. Nếu nương nương hiếu kỳ, chi bằng đi hỏi Hoàng Thượng đi.
Hỏi Hoàng Thượng?
Tô phi không có gan kia .
Nàng ta hiếm khi sử dụng đầu óc, nghĩ đến tình cảnh của Mẫn phi rất quen mắt. Trước kia nàng ta cũng có mấy lần bị mắng, hơn một nửa đều vì Trường Hi cung.
Mẫn phi không chịu nói, Tô phi lấy dũng khí đi về hướng Trường Hi cung.
Quý phi tiền nhiệm và đương nhiệm vừa gặp mặt, bầu không khí có chút lúng túng. Tô phi cũng hơi hơi hối hận, quả nhiên không được hành sự lỗ mãng. Bây giờ nàng ta ngược lại tiến vào Trường Hi cung, cũng gặp Phùng Niệm rồi, nên nói gì?
"Ngọn gió nào đưa muội đến đây? Hay là trong cung xảy ra chuyện gì, muội tới báo cáo với bản cung?"
"Chẳng hay nương nương nghe nói chưa, chuyện Mẫn phi vừa đi đưa canh cho Hoàng Thượng, khóc ngất ở ngự tiền, bị khiêng đi?"
"Bản cung nghe nói là được đỡ ra."
"Cái này không quan trọng. Nương nương biết tại sao nàng ta lại bị như thế không?"
Phùng Niệm hơi lắc đầu.
Tô phi xích lại gần, nói: "Theo thần thiếp biết, nàng ta đi nói xấu mắng nhiếc người với Hoàng Thượng, có điều không rõ rốt cuộc nói gì?."
Tô phi không biết, nhưng các tỷ tỷ trong group vẫn đoán được.
Lữ Trĩ: "Đây thật là... Ta phải thương hại Mẫn phi như thế nào? Bùi Càn mới vừa ôm tôn tử trở về, nàng ta liền xúi giục đại đương gia đến dạy dỗ chủ group, không bị mắng mới là lạ."
Bao Tự: "Ha ha ha ha."
Hạ Cơ: "Bùi Càn nghĩ thầm: Nàng như vậy thì chỉ mình nàng oán thôi, đừng nói với trẫm, trẫm không muốn bị nàng làm phiền chết."
Đát Kỷ: "Bùi Càn hỏi nàng: Nàng đã từng thấy Hi Quý phi nổi giận chưa? Trẫm từng thấy rồi, trẫm không muốn gặp lại."
Dương Ngọc Hoàn: "Thật không hổ là lão thành viên, ưu tú nhất trong group vẫn là tỷ."
Trần Viên Viên: "Tuy rằng đại khái có thể đoán Bùi Càn sẽ nói gì, nhưng vẫn muốn tận tai nghe thấy! Khi nào hệ thống lại thăng cấp lần nữa, giải phóng màn ảnh!"
Lữ Trĩ: "Điều đó không có khả năng, nếu như giải phóng, chủ group không bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể biết chuyện toàn hậu cung, người khác còn làm cái rắm."
Triệu Phi Yến: "Lão tổ thiên tuế tỷ và Cao tổ Hoàng Đế càng ngày càng có tướng phu thê nha."
Đát Kỷ: "Nàng mắng muội, nói miệng muội đầy phân nước tiểu rắm tục tĩu y như Lưu Bang."
Trong khi group bàn luận sôi nổi, Phùng Niệm đã hiểu rõ một đạo lí: Tô phi vẫn có đầu óc.
Đầu tiên tố táo với Hoàng Đế không thành, lần sau nàng ta liền đi tìm Thái hậu. Tìm Thái hậu không được thì còn có thể tìm nhà mẹ đẻ xin cha giúp đỡ. Nhà mẹ đẻ không đáng tin, trước tiên là sợ hãi. Sợ hãi hồi lâu, trong lòng khó chịu còn biết chạy đến Trường Hi cung làm vài chuyện.
Một đường gập ghềnh đi đến, vẫn có khả năng thăng cấp tối ưu nhất định.
Phùng Niệm vừa nổi giận, Lý Trung Thuận lập tức đưa nô tỳ trong phòng ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người trong cuộc không sao, nhưng cửa phòng lại không đóng. Tiếng động hai người họ ầm ĩ, người canh giữ dưới mái hiên ai mà không nghe thấy? Nhớ lại đoạn đường kia, Hoàng Thượng đều rất bình tĩnh, lòng y nói quân tâm khó dò, không ngờ Quý phi được sủng ái như vậy cũng có lúc vì chọc giận Hoàng Thượng mà bị xử lí...
Vừa nãy khi mới đi tới, Hoàng Thượng trông cũng giống như có chuyện rất nghiêm trọng, sự việc phát triển về sau lại khiến Lý Trung Thuận hận không thể trở nay tát mình một bạt tai.
Chuyện giống vậy rơi vào trên người Tô phi, có lẽ người ta sẽ bị mắng đến ngốc.
Quý phi chỉ ồn ào vài câu, Hoàng Thượng sao đã thỏa hiệp rồi? Giọng nói trở nên dịu xuống, lời ngon ý ngọt dỗ dành nửa ngày.
Hoàng Thượng kiểu này, thực sự không có mắt.
Bùi Càn không biết hình tượng đế vương anh minh cơ trí của y lại sụp đổ một lần nữa. Thời điểm rời khỏi Trường Hi cung, y còn không quên dặn dò: "Xem bên dưới cung cấp những gì, tặng Quý phi một đống đi, dỗ người vui vẻ cho trẫm."
Lý Trung Thuận: ...
"Nô tài nào có bản lĩnh dỗ nương nương vui vẻ?"
"Còn dám nói? Chính ngươi khoa môi múa mép những chuyện kia cho trẫm nghe, nếu không có thể trở thành dạng này sao?"
"Loại chuyện này, nô tài không thể giấu diếm không nói."
Bùi Càn lành lạnh nhìn hắn một cái.
Lý Trung Thuận lập tức tự kiểm điểm bản thân: "Quả thật là lỗi của nô tài, lúc nói nô tài không nắm chắc sự thật, chắc chắn lần sau sẽ sửa đổi."
"Cái này còn tạm được."
Bùi Càn lại nghĩ tới dáng vẻ nổi giận của Phùng Niệm, thì thầm: "Nữ tử thay đổi nhiều như Quý phi chưa gặp nhiều, lúc trước khi xoa bóp cho trẫm còn nhu tình như nước, vừa rồi như con cọp cái."
Lý Trung Thuận hận không thể điếc ngay tại chỗ.
Hắn ở trong tối thầm khinh bỉ Hoàng Thượng, mới vừa ở Trường Hi cung hô hào tâm can bảo bối, đi ra lại nói thành con cọp cái? Lời này người có bản lĩnh thì quay trở lại mà nói!
Bùi Càn lại nhìn hắn một cái: "Ngươi có ý kiến gì với trẫm à?"
"Nô tài không dám."
"Không phải là không có, mà là không dám. Ngươi nói thử xem trẫm nói không đúng chỗ nào?"
"Chính là, nào có con cọp cái nào đẹp mắt như nương nương đâu?"
"Đúng thế! Ái phi của trẫm là trời ban thần nhan, chỉ cần thấy được khuôn mặt của nàng, cho dù lửa giận ngập trời cũng tiêu tan. Ngươi nói xem nam tử hán đại trượng phu làm sao đọ nổi mỹ nhân kế?"
Dù sao cũng là lão nhân ở ngự tiền, Lý Trung Thuận hiểu Hoàng Thượng rất rõ. Hắn không hỏi sao trước kia Hoàng Thượng so đo lúc Lệ phi và Tô phi làm ồn ào, sợ Hoàng Thượng đáp lại một câu: Bộ dạng của các nàng chính là như vậy.
Đoạn đường trở về đi lâu bao nhiêu, Lý Trung Thuận oán thầm bấy nhiêu. Đến tận lúc Hoàng Thượng đi vào tiếp tục đọc sách của y, Lý Trung Thuận mới lui ra ngoài, dặn dò cung nữ dâng trà điểm tâm, đồng thời không quên nhắn nhủ con nuôi, bảo hắn đi xem xem đồ vật mới đưa đến có gì? Nhặt những thứ tốt đưa một đống cho nương nương, đến Trường Hi cung thì miệng phải cực kì ngọt, dỗ Quý phi vui vẻ.
Sắp xếp chuyện này xong, vừa quay người liền thấy Mẫn phi mang canh giải nhiệt đến: "Bản cung nghe nói Hoàng Thượng bận rộn đã vài ngày, đến xem thử."
Nàng ta nói như vậy, Lý Trung Thuận thật sự coi là người đến thăm Hoàng Thượng, thông báo xong đưa người đi vào, ai biết Mẫn phi chủ yếu không phải đến đưa canh.
Nàng ta nghe nói chuyện ngày hôm qua, hơn nữa tốn công tìm hiểu ngọn ngành. Đã biết nội tình bên trong, Mẫn phi bởi vì nhi tử nhà mình và tức phụ tương lai, hận Phùng Niệm muốn chết. Nàng ta sợ, không dám làm lớn chuyện, nhưng một vài chuyện qua mắt vẫn làm được. Nào nghĩ đến, người vốn không ngờ Lý Trung Thuận sẽ chủ động nói ra chuyện này, cũng không ngờ vừa rồi Hoàng Thượng đến Trường Hi cung tra xét, kế hoạch của nàng ta có chút thành công.
Đầu óc này của Bùi Càn chỉ cần cách xa Phùng Niệm một chút, ít nhất vẫn còn sáng suốt.
Y vừa uống canh, liền nghe Mẫn phi nói: "Hôm nay rất nhiều người trong cung đang bàn tán, hôm qua có người Phùng gia tiến cung, hình như đã gặp qua Hoàng Thượng?"
Bùi Càn híp mắt nhìn nàng ta.
Mẫn phi đè căng thẳng trong lòng xuống, nói tiếp: "Chẳng lẽ không có chuyện này ư? Nhưng sao thần thiếp lại nghe nói người kia đã gặp Quý phi trước khi người đến Trường Hi cung, sau khi người rời khỏi mới ra ngoài?"
"Nàng biết rõ quá nhỉ."
"Ngẫu nhiên nghe thấy cung nhân nhắc tới, bọn họ thắc mắc là không biết Hoàng Thượng gặp người Phùng gia làm gì?"
Bùi Càn ném thìa vào chén canh, không nhịn được nói: "Chuyện trẫm làm vì lí do gì cần các người biết chứ? Không nói rõ thì không cho phép làm đúng không? Nếu nàng có năng lực như vậy chi bằng nàng làm Hoàng Đế, trẫm làm phi tử cho nàng?"
"Bịch" một tiếng, Mẫn phi quỳ xuống.
Nàng ta cúi đầu giải thích chuyện không phải như vậy, chỉ là nhớ đến thì tán gẫu hai câu, Hoàng Thượng không thích nghe thì nàng ta không nói nữa.
"Nàng coi trẫm là kẻ ngốc hay sao? Lúc không có chuyện gì chẳng thấy nàng nhắc tới Trường Hi cung như này như kia, hôm nay lại nhắc đến chẳng phải định giở trò xấu ư? Nàng muốn chia rẽ tình cảm của trẫm và Quý phi à! Mẫn phi, làm người vẫn nên lương thiện chút. Nàng nhìn Quý phi, bình thường còn giúp nàng dạy dỗ tức phụ, trong lòng nàng không biết ơn còn làm quá đáng đến nước này."
Nhắc tới tức phụ xui xẻo kia, Mẫn phi suýt nữa ngạt thở.
Nếu lời này là người khác nói thì nàng ta sẽ dạy dỗ người ngay tại chỗ, nhưng đây là Hoàng Thượng... cũng chỉ có thể uất ức nhẫn nhịn.
Đã như vậy, Bùi Càn vẫn chưa hài lòng, cảm thấy miệng nàng ta có thể thay đổi nhanh nhưng tim không chân thành. Nhịn không được, y lại nói vài câu --
"Nàng đã ba mốt ba hai, không phải mười hai mười ba, Diễm Nhi cưới thê sinh con không phải cho thấy trưởng thành rồi hay sao? Đầu óc Quý phi lớn hơn nàng gấp đôi, làm gì cũng đúng mực, cũng không kiếm chuyện cho trẫm. Các nàng tiến cung sớm hơn, sao chỉ có tuổi tác lớn hơn mà đầu óc không lớn chút nào? Trước kia là Tô phi, rảnh rỗi liền muốn giáng cấp. Hiếm thấy nàng ta yên tĩnh mấy ngày, nàng lại tới, các nàng đã thương lượng cả rồi?"
Mẫn phi còn quỳ, nhưng đã khóc nức nở.
Mỹ nhân tuyệt thế khóc chính là tiên nữ rơi lệ, ai thấy cũng đau lòng. Mẫn phi khóc, Hoàng Thượng cũng không biết nên nói gì. Y liền rút khăn tay ra, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới cho nàng ta lau, đừng để nước mắt nước mũi rớt đầy đất, lúc sau lại phải tìm người tới dọn dẹp.
Lần này, Mẫn phi triệt để khóc ngất.
Nàng ta khóc đến khi cảm thấy không thở nổi, để cung nữ đỡ ra ngoài dùng liễn khiêng đi, ở bên ngoài không dám nói gì, trở lại Nhu Phúc cung đóng cửa lập tức mắng một trận.
Phùng thị này rót cho Hoàng thượng uống canh ** gì? Nàng là cái thá gì?
...
Những người khác trong cung vẫn đang nghe ngóng nguyên nhân hôm nay Hoàng Thượng đến Trường Hi cung, lại nghe nói Mẫn phi đưa canh đến ngự tiền, khóc ngất đi ra. Tô phi từng bị Hoàng Thượng dạy dỗ quá nhiều, không dám tùy tiện đi, nhưng nàng ta lại dám đến Nhu Phúc cung, sửa soạn một phen liền dẫn người ra khỏi cửa.
Mẫn phi không muốn gặp nàng ta, bảo ma ma ra ngoài tiếp đón.
Ma ma nói: "Nương nương chúng ta thân thể khó chịu, thực sự không tiện gặp người."
"Chẳng phải vừa rồi nàng vẫn rất có tinh thần, còn đi ngự tiền đưa canh cho Hoàng Thượng, nói không khỏe liền không khỏe ư? Hẳn là không muốn gặp bản cung?"
"Hồi bẩm người, nương nương chúng ta chính là từ lúc trở về từ ngự tiền mới không khỏe, người mới nghỉ ngơi."
"Bị mắng ở ngự tiền sao? Nàng nói gì làm Hoàng Thượng không vui?"
Nếu nàng ta không phải thân nữ nhi của Hữu tướng, Mẫn phi thực sự muốn lao ra vật lộn với nàng ta.
Lúc trước khi Tô phi chưa thăng lại vị trí cũ, Mẫn phi nghĩ Phùng Niệm trong cung của mình khiến Hoàng Thượng coi trọng một bước lên mây, cũng nương theo điểm xuất phát của Phùng Niệm. Chiêu Dương cung bắt đầu nổi lên vận xui, mặc kệ trong cung xảy ra chuyện gì, đều nói là họ Tô không may mắn... Vì thế, Mẫn phi còn từng cảm thấy rất có lỗi, mặc dù chỉ trong tích tắc. Bây giờ, nàng ta đã hiểu, đồng cảm với nữ nhân này là không cần thiết! Nàng ta chính là tạo nghiệp quá nhiều bị trời phát, xui xẻo là đáng đời!
Ma ma khuyên Tô phi nương nương đừng gây khó dễ cho mọi người, còn nói lúc ấy bà chờ bên ngoài, cũng không biết tình huống trong điện như thế nào. Nếu nương nương hiếu kỳ, chi bằng đi hỏi Hoàng Thượng đi.
Hỏi Hoàng Thượng?
Tô phi không có gan kia .
Nàng ta hiếm khi sử dụng đầu óc, nghĩ đến tình cảnh của Mẫn phi rất quen mắt. Trước kia nàng ta cũng có mấy lần bị mắng, hơn một nửa đều vì Trường Hi cung.
Mẫn phi không chịu nói, Tô phi lấy dũng khí đi về hướng Trường Hi cung.
Quý phi tiền nhiệm và đương nhiệm vừa gặp mặt, bầu không khí có chút lúng túng. Tô phi cũng hơi hơi hối hận, quả nhiên không được hành sự lỗ mãng. Bây giờ nàng ta ngược lại tiến vào Trường Hi cung, cũng gặp Phùng Niệm rồi, nên nói gì?
"Ngọn gió nào đưa muội đến đây? Hay là trong cung xảy ra chuyện gì, muội tới báo cáo với bản cung?"
"Chẳng hay nương nương nghe nói chưa, chuyện Mẫn phi vừa đi đưa canh cho Hoàng Thượng, khóc ngất ở ngự tiền, bị khiêng đi?"
"Bản cung nghe nói là được đỡ ra."
"Cái này không quan trọng. Nương nương biết tại sao nàng ta lại bị như thế không?"
Phùng Niệm hơi lắc đầu.
Tô phi xích lại gần, nói: "Theo thần thiếp biết, nàng ta đi nói xấu mắng nhiếc người với Hoàng Thượng, có điều không rõ rốt cuộc nói gì?."
Tô phi không biết, nhưng các tỷ tỷ trong group vẫn đoán được.
Lữ Trĩ: "Đây thật là... Ta phải thương hại Mẫn phi như thế nào? Bùi Càn mới vừa ôm tôn tử trở về, nàng ta liền xúi giục đại đương gia đến dạy dỗ chủ group, không bị mắng mới là lạ."
Bao Tự: "Ha ha ha ha."
Hạ Cơ: "Bùi Càn nghĩ thầm: Nàng như vậy thì chỉ mình nàng oán thôi, đừng nói với trẫm, trẫm không muốn bị nàng làm phiền chết."
Đát Kỷ: "Bùi Càn hỏi nàng: Nàng đã từng thấy Hi Quý phi nổi giận chưa? Trẫm từng thấy rồi, trẫm không muốn gặp lại."
Dương Ngọc Hoàn: "Thật không hổ là lão thành viên, ưu tú nhất trong group vẫn là tỷ."
Trần Viên Viên: "Tuy rằng đại khái có thể đoán Bùi Càn sẽ nói gì, nhưng vẫn muốn tận tai nghe thấy! Khi nào hệ thống lại thăng cấp lần nữa, giải phóng màn ảnh!"
Lữ Trĩ: "Điều đó không có khả năng, nếu như giải phóng, chủ group không bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể biết chuyện toàn hậu cung, người khác còn làm cái rắm."
Triệu Phi Yến: "Lão tổ thiên tuế tỷ và Cao tổ Hoàng Đế càng ngày càng có tướng phu thê nha."
Đát Kỷ: "Nàng mắng muội, nói miệng muội đầy phân nước tiểu rắm tục tĩu y như Lưu Bang."
Trong khi group bàn luận sôi nổi, Phùng Niệm đã hiểu rõ một đạo lí: Tô phi vẫn có đầu óc.
Đầu tiên tố táo với Hoàng Đế không thành, lần sau nàng ta liền đi tìm Thái hậu. Tìm Thái hậu không được thì còn có thể tìm nhà mẹ đẻ xin cha giúp đỡ. Nhà mẹ đẻ không đáng tin, trước tiên là sợ hãi. Sợ hãi hồi lâu, trong lòng khó chịu còn biết chạy đến Trường Hi cung làm vài chuyện.
Một đường gập ghềnh đi đến, vẫn có khả năng thăng cấp tối ưu nhất định.
Danh sách chương