Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng


Phùng Nguyên nói trên phố lưu truyền vài bài thơ cực kì nổi tiếng, nàng ta nghe rất nhiều lần, thật sự rất thích, đều có thể đọc lại.

Nói xong, nàng ta thực sự đọc lại hai bài.

"Tỷ tỷ, người xem viết tốt bao nhiêu, cho dù không tận mắt thấy, chỉ cần nghe mấy câu thơ này thì đều có thể tưởng tượng ra tình yêu đích thực của người và Hoàng Thượng. Thường ngày luôn nghe người ta nói đế vương vô tâm, bây giờ mới biết, không phải hắn vô tâm, mà là không gặp được người phù hợp, tỷ tỷ chính là người phù hợp đó."

Lúc này, Phùng Niệm nhớ lại lúc còn học trung học ở kiếp trước bị các tiết học đánh giá họa theo phiên dịch các tác phẩm thơ cổ làm cho sợ hãi.

Chỉ cần nghĩ đến mấy trăm năm sau, bọn nhỏ có thể học bài phú thứ hai do Bùi Càn và các vị thi nhân cùng sáng tác thơ tình yêu, không chỉ sao chép học thuộc lòng, mà còn thổi phồng tình yêu cầu vồng của nàng và Bùi Càn, ca tụng tình yêu giữa đế vương với Quý phi, nàng thấy cả người không thoải mái.

"Hoàng thượng đối xử với ta không tệ, nhưng còn lâu mới tới trình độ viết trong thơ của bọn họ."

Phùng Niệm khó có lúc nói thật, nhưng Phùng Nguyên không tin, còn nói tỷ tỷ khiêm tốn: "Khoảng thời gian muội làm cung nữ kia hiểu biết rất nhiều, lúc ấy những người ở ngự tiền hầu hạ kể cho muội, Hoàng thượng cái gì cũng dám nói, chưa từng nể mặt ai, chỉ có duy nhất thu lại trước mặt tỷ tỷ."

"Nào có thu lại, chẳng qua các nàng chưa chứng kiến thôi."

"Mỗi khi trong cung xảy ra chuyện, chỉ cần có liên quan đến tỷ tỷ, Hoàng thượng đều tin tưởng người tuyệt đối."

"Bởi vì vốn không phải ta làm, cùng lắm chỉ coi như hắn thông minh thôi."

"Lúc trước đặc biệt phong người làm Mỹ nhân, lại trong một năm ngắn ngủi thăng làm Quý phi, chuyện này không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được. Hoàng thượng viết hai bài thiên phú văn khen ngợi tỷ tỷ, đám Tô phi còn chưa từng được như vậy, cho dù là Tiên Hoàng hậu cũng chỉ viết một bài, nghe nói chỉ sau khi nàng mất, Hoàng thượng thương tiếc nàng mới viết ra." Phùng Nguyên say mê kể, ai cũng nhận ra nàng ta thật sự hưng phấn.

Bộ dạng này, đám người Trần ma ma đều cảm thấy ngạc nhiên.

Ban đầu Tam tiểu thư Phùng gia đối lập với Quý phi, khoảng thời gian trước thấy suy nghĩ của nàng ta hình như có chút thay đổi, đại khái nhận ra Phùng gia không đáng tin cậy, dựa vào Quý phi mới có thể mở ra con đường mới. Sự thay đổi này rất bình thường, nhưng tại sao qua một khoảng thời gian, người lại trở thành Công chúa Bảo Âm thứ hai? Trong lòng Trần ma ma buồn bực, nhưng không để lộ ra ngoài.

Bảo Âm và Thụy Châu lặng lẽ trao đổi ánh mắt, hai nàng đều nhìn không hiểu.

Trong mọi người, Phùng Niệm coi như hiểu rõ nhất, đương nhiên nàng biết tại sao Phùng Nguyên biến thành như vậy, lúc trước còn thích thú, cho tới vừa rồi...

Phùng Niệm: "Đây chính là thứ gọi là nghiệt lực phản hồi* sao?"

*đây là một từ ngữ mạng mà các fan hâm mộ hay dùng, ý chỉ một hành động ác độc hay lời nói ác ý bị cắn trả, gần giống câu nghiệp quật bên mình :v (by Đào Sindy cô nương)

Hạ Cơ: "Nghiệt lực phản hồi?"

Phùng Niệm: "Chính là báo ứng đó... Lại nói tiếp, ta chỉ mặc cho nàng ta kỹ năng tỷ khống thôi mà."

Vương Chính Quân: "Muội cho người ta bộ kỹ năng nhìn thân tỷ muội đấu đã nhau, tim đen như vậy gặp báo ứng cũng không lạ. Làm chuyện xấu cũng đừng trốn tránh bị trừng phạt, họa quốc yêu cơ cũng đừng sợ bị người đời thóa mạ."

Lữ Trĩ: "Vương Chính Quân, cháu thay đổi rồi."

Triệu Phi Yến: "Thật sự thay đổi."

Triệu Hợp Đức: "Thay đổi rất nhiều."

Phùng Niệm: "Đây là lí do tỷ vào group để khiến lão Lưu gia làm trâu làm ngựa sao? Nhà mẹ đẻ chất tử* chết trong tay phu gia, tỷ thật đáng thương, chết còn phải trả nợ."

*cháu trai

Phùng Niệm: "Được rồi, ta không chọc tỷ tức thở nữa. Ta thật sự không ngờ Phùng Nguyên sẽ thổi phồng tình yêu tuyệt mỹ trước mặt ta, ngẫm lại tên chó chết kia từng nói, nói hắn yêu ta, chắc ta nôn chết."

Đát Kỷ: "Bùi Càn chưa từng nói hắn yêu muội, hắn chỉ nói người muội yêu là hắn, đừng hiểu sai ý."

Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ vẫn nên cẩn thận một chút."

Vừa nói xong chữ "chút", Đát Kỷ bị cấm chat.

Phùng Niệm cảm thấy đề tài này dừng được rồi, liền nở nụ cười, nói với Phùng Nguyên: "Hai tuần trước trong cung bộn bề nhiều việc, không lo cho muội được. Muội ở nhà thế nào? Qua Trung thu như thế nào?"

Vừa rồi thổi đến vui vẻ, nghe nói như thế, nàng ta mới nhớ lại một tháng gần đây xảy ra đủ loại chuyện. Trong lòng có rất nhiều nỗi khổ tâm, lại cảm thấy không thể không giữ mặt mũi cho tỷ tỷ, đành phải cố nén, miễn cưỡng cười nói: "Hết thảy trong nhà đều tốt."

"Gạt người."

Vốn Phùng Niệm là chủ, Phùng Nguyên là khách. Các nàng ngồi ở hai đầu, lúc này Phùng Niệm mới đứng lên đi đến bên cạnh Phùng Nguyên, ngồi bên cạnh nàng ta.

"Xem vẻ mặt này của muội, có vẻ không giống như tất cả đều tốt? Hay là vẫn không coi ta là thân tỷ tỷ, không muốn kể sao?

Phùng Nguyên sốt ruột giải thích nói không phải: "Chuyện này không có gì hay để nói, nói ra chỉ khiến tỷ tỷ phiền lòng thêm thôi."

Phùng Niệm cũng không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm nàng ta đến khi người bị nhìn thấy sống mũi cay cay.

"Khoảng thời gian muội ở ngự tiền hầu hạ liền nhận ra một điều, trừ tỷ tỷ, Hoàng Thượng không thích những người khác như bọn muội lắm. Bởi vì không có bằng chứng nên muội không dám nói với người trong nhà. Lúc đầu muội đã bị mắng rồi, cho rằng sẽ yên bình, ai ngờ phạm vi phạm tội lại liên lụy đến phụ thân, thông qua phụ thân lại liên lụy đến người nhận ân huệ của phụ thân lúc trước. Khi đó người thân bỗng nhiên cho người tới mời muội, trong lòng muội rất vui, đến rồi mới biết các nàng muốn thông qua muội để biết thái độ của tỷ tỷ với người trong gia tộc. Muội nói tỷ tỷ rất tốt, ngoài miệng nói mặc kệ muội, thực tế giúp đỡ muội rất nhiều..." Kể đến đây, nàng ta lén nhìn Phùng Niệm một cái, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy, muội không ngờ tới Đường bá mẫu lại vì lời này mà cả gan vào cung tìm người, có điều thấy các nàng có rất nhiều hiểu lầm với tỷ tỷ, mới không nhịn được cãi lại."

Phùng Niệm nắm tay nàng ta, động viên nói không sao, cổ vũ nàng ta tiếp tục kể.

"Từ khi về từ trong cung, Đường bá mẫu truyền chút tin tức cho người trong gia tộc. Cả gia tộc đều hoang mang, lo lắng rất nhiều người có chức quan trong nhà không gánh nổi, trách cứ phụ thân, nói là ông làm việc không gọn gàng để lại nhược điểm cho người ta nắm thóp, không chỉ hại mình mà còn liên lụy cả gia tộc. Hiện tại, Hoàng Thượng có ấn tượng xấu với gia tộc Phùng thị, ngay cả người cũng không thay đổi được gì, mọi người cũng không biết tương lai nên làm sao nữa. Cũng có người muốn tìm người thương lượng, các trưởng lão trong gia tộc không cho, nói Hoàng Thượng đã không thích ra mặt, nếu tiến cung nhiều lần chỉ làm chán ghét sâu sắc hơn mà thôi. Lúc đầu, chuyện này không liên quan nhiều đến bọn muội. Dù sao trong nhà đã như vậy, Hoàng Thượng cũng không thể xử phạt phụ thân thêm lần nữa. Bởi phụ thân đã từng nắm quyền cao chức trọng, ông là người sĩ diện nhất, trong nhà có đổ vỡ ông đã cảm thấy mất mặt. Bây giờ, tất cả mọi người đến trách ông, ông càng cảm thấy khó chịu, gần đây tính tình rất tệ, thường xuyên uống rượu..."

Trước kia trong gia tộc luôn có người giúp đỡ ông ấy, gần đây ít đi rất nhiều. Một thời gian dài đè nén, về sau mọi người còn oán giận nhiều hơn.

Như Phùng Hi, trước đây ghét bỏ Bùi Trạch như vậy, gần đây lại thay đổi, chỉ vì nàng ta nghe nói gần đây Bùi gia phát triển không tệ, không có thân phận Vương gia, nhưng vẫn có tiền.

Hiện tại, nàng ta chỉ muốn lừa gạt đồ trang sức của Phùng Nguyên, làm của hồi môn gả đến Bùi gia, sống ngày tốt lành.

Còn có Từ thị, bà ta tự mình tìm Phùng Nguyên nói rất nhiều lần, lại có cơ hội tiến cung phải lôi kéo Quý phi, dựa vào Quý phi gả vào danh môn vọng tộc, không những thay đổi vận mệnh của bản thân mà còn có thể hóa giải khốn cảnh trong nhà.

Gần đây Phùng Nguyên mới ngộ ra, phụ thân Phùng Khánh Dư không để ý đến mấy nữ nhi này, tâm tư mẫu thân chủ yếu đặt trên người huynh đệ, nàng và tỷ tỷ đều là công cụ có thể giúp gia đình xoay người, nhưng trong lúc đó hai người làm công cụ này vẫn tồn tại mâu thuẫn.

Sống trong gia đình này, có thể không phiền lòng sao?

Phùng Nguyên vẫn có lòng tự trọng, nàng ta không cho phép mình giống kẻ ăn xin, giấu nhiều điều không nói. Phùng Niệm nhìn ra được, cười nói: "Sau tiết Trung thu, Hoàng Thượng thưởng rất nhiều thứ cho ta. Mình ta có thể dùng được bao nhiêu? Chờ lát nữa chọn mấy thứ hoa văn thích hợp rồi muội cầm lấy đi."

"Muội không dùng đến..."

"Sao lại không dùng đến? Muội đang vào độ tuổi đẹp, nên sửa soạn nhiều hơn. Chẳng phải muốn gả để Phùng gia thoát thân từ trong vũng lầy sao? Vậy bản thân muội cũng chú ý nhiều một chút, ta giúp muội đánh phấn mắt, từ từ rồi sẽ tìm thấy người thích hợp thôi."

Để nàng ta không lo lắng nữa nên lại hỏi ngoài cung có gì mới mẻ không? Có chuyện gì vui không?

"Có một chuyện liên quan đến Bùi Trạch, tỷ tỷ muốn nghe không?"

Phùng Niệm nhìn Trần ma ma một cái, Trần ma ma tự giác mang theo nô tỳ hầu hạ lui xuống, mắt nhìn thấy xung quanh yên tĩnh, nàng mới ra hiệu cho Phùng Nguyên kể.

Phùng Nguyên biết chuyện này không nên cho người ngoài biết, nàng ta khẽ nói: "Hai ngày trước nghe thấy mẫu thân mắng, tỷ tỷ của ta còn chưa vào cửa, đã nghe nói Bùi Trạch lăn lộn với người khác trên giường.”

Đây quả nhiên là chuyện làm Phùng Niệm kinh ngạc. Nàng quen Bùi Trạch rất lâu rồi, vẫn cho đó là một thanh niên có dã tâm, cặn bã làm ra chuyện từ bỏ tỷ tỷ mà cầu hôn muội không phải là vì trở nên tốt hơn hay sao?

Kết quả là mới một năm, người liền thay đổi nhiều như vậy?

Nghĩ lại một chút, hình như không sai.

Cha hắn ta là Vương gia bị phế, hay là bởi vì chuyện đó, trừ khi hắn ta có năng lực tạo phản, nếu không thật sự chỉ có thể cam chịu, cố gắng thế nào cũng rất khó có khả năng xoay người, trở nên sa đọa không phải là vấn đề gì quá lớn.

Vừa nghĩ thống suốt điểm này, Phùng Nguyên nói tiếp: "Mấu chốt không phải chuyện này?"

"Đó là chuyện gì?"

Phùng Nguyên nhíu mày khó xử, ấp úng tìm từ mãi mới do do dự dự nói: "Hình như hắn còn nhớ thương tỷ tỷ, người hắn tìm đến, nghe nói ngũ quan từa tựa giống người. Muội cũng chỉ là nghe nói, không được thấy tận mắt."

Tây Thi: "..."

Lữ Trĩ: "..."

Vương Chính Quân: "..."

Bao Tự: "Lúc chủ group muốn gả cho hắn, hắn từ chối, ta muốn cưới muội muội nàng. Sau khi hắn với muội muội hứa hôn, hắn lại lật mặt, ta cảm thấy ta vẫn thích tỷ tỷ?"

Hạ Cơ: "Thiếu niên để dã tâm bao phủ con mắt, còn chưa biết hối cải để làm người sao? Hắn thực sự nhận thức được chân ái của mình vẫn là Niệm Niệm."

Trần Viên Viên: "Bởi vì chân ái là Niệm Niệm, cho nên tìm người cũng giống Niệm Niệm đến vài phần?"

Phùng Niệm: "Ta hiểu chuyện này! Không phải đồ thật nhưng vẫn có thể miễn cưỡng dùng!"

Đông Ca: "..."

Dương Ngọc Hoàng: "Ai cần muội hiểu chuyện này, đối với chuyện này muội không có ý kiến gì sao?"

Phùng Niệm: "Muội muốn tạ ơn hắn không cưới còn chưa kịp. Tiện thể muội thật sự không cảm thấy hắn yêu muội, có khi chỉ là cầu không được, nghe những lời bên ngoài thổi phồng kia, trong lòng khó chịu mới tìm người thay thế đến lừa gạt mình thôi."

Chuyện này, Phùng Nguyên rất chần chừ. Nàng ta biết không nên kể, do Phùng Niệm nói muốn nghe, nàng ta mới nói toạc ra: "Trước kia còn cảm thấy hắn là người khiêm tốn, không ngờ lại làm loại chuyện khiến người ta buồn nôn này."

"Đúng vậy, Bùi Càn còn mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu."

"Bùi Càn? Bùi Càn là ai?"

"Muội không biết sao, đương kim Hoàng Thượng họ Bùi, tên một chữ Càn."

Hoàng Thượng???

"Sao tỷ tỷ có thể gọi thẳng tên họ của Hoàng Thượng như vậy? Nếu người khác nghe thấy còn nhịn được sao? Không nhanh chóng đi ngự tiền tố cáo người hả?"

Phùng Niệm cười nói: "Trong phòng cũng không có người khác, chỉ có muội nghe thấy, muội sẽ đi tố cáo sao?"

"Muội sẽ không, đương nhiên là không. Tóm lại về sau tỷ tỷ đừng như vậy nữa, lại nói Hoàng Thượng đối xử tốt với người như thế, Bùi Trạch làm sao có thể so sánh với hắn? Cho hắn ta đi xách giày cũng không xứng."

"Muội đánh giá cao Hoàng Thượng quá rồi."

Lúc Phùng Nguyên xuất cung, Phùng Niệm sai Trần ma ma ra tiễn như thường lệ. Cùng lúc đó, Lý Trung Thuận đã báo cáo cho Hoàng Thượng, nói Quý phi nương nương truyền muội muội vào cung, chính là Phùng tam tiểu thư, trước kia từng rửa chân cho người.

Bùi Càn thuận miệng hỏi một chút: "Sao cứ triệu kiến nàng ta? Nói cái gì?"

Lý Trung Thuận không trả lời được, liền sắp xếp con nuôi đi nghe ngóng.

Tiểu Triệu Tử tìm thái giám Cát Tường hói, sau khi biết rõ liền lập tức về báo cáo với Hoàng Thượng.

Lúc đầu Bùi Càn không để bụng, thấy hắn đi nghe ngóng xong thì liền muốn nghe kể. Kết quả nghe ra chuyện xấu rồi, không chỉ chuyện Phùng gia loạn thành một bầy, Phùng Nguyên còn kể chuyện liên quan đến Bùi Trạch cho Quý phi?

"Ngươi còn nghe nóng được gì, nói tiếp đi."

"Sau đó Quý phi nương nương cho người lui đi, nô tài đều không rõ tỷ muội các nàng nói gì trong phòng, chỉ biết có liên quan đến Bùi Trạch."

"Vậy thì đi điều tra đi."

Trực giác của Hoàng đế nói với Bùi Càn, con rùa con bê Bùi Trạch kia chắc chắn làm ra chuyện gì rồi, còn cố tình có liên quan đến Quý phi, nếu không sao Phùng Nguyên lại đặc biệt đề cập tới?

Tiểu Triệu Tử lặng lẽ sắp xếp người điều tra, tin tức truyền về xém chút chọc Hoàng đế hộc máu chết.

Thằng khốn kia thật to gan!

Hắn ta lại dám nhớ thương Quý phi!

Khiến người tức nhất chính là, ngươi còn chưa trực tiếp xử tội hắn, trước kia đã biếm cả nhà Khang vương thành thứ dân, bây giờ còn muốn xử lí Bùi Trạch, mấy tôn thất không đáng tin cậy miệng đầy đạo lí kia chắc chắn sẽ không thuận theo.

Y có thể nói thẳng ra rằng Bùi Trạch nhớ thương ái phi của trẫm tội chết vạn lần sao?

Đây không phải coi trọng nữ nhân trong phòng Bùi Trạch à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện