Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Dâng cống phẩm lên, y cũng đã tự mình quỳ xuống hành lễ, lần này hẳn là không có vấn đề gì chăng? Trong lòng có dụng ý, Bùi Càn cảm thấy mình hoàn toàn khỏe, không buồn nôn cũng không khó chịu. Y lại nhớ đến cảnh dậy sớm lên triều chưa nghe xong báo cáo, hỏi: "Tấu chương đều được trình lên hết rồi?"
"Hay là Hoàng Thượng nghỉ thêm một lát?"
"Cần ngươi dạy trẫm nên làm thế nào ư?"
Được thôi...
Bắt đầu từ buổi sáng, Lý Trung Thuận không thể hiểu nổi hành động của người này. Hơi buồn nôn không tìm một Thái y bắt bệnh, y lại chạy đến thắp hương bái phật, bái xong không thèm nằm xuống nghỉ ngơi đã muốn đi xem tấu chương. Nếu người này không phải Hoàng Đế, thậm chí Lý Trung Thuận muốn nói: Làm giống vậy, ngươi không bị bệnh thì ai bị bệnh?
Bùi Càn ăn một chút điểm tâm, uống chút trà, ngựa không ngừng vó xét tấu chương. Bận bịu trong chốc lát, sau đó nghe nói Tô phi đến đây cầu kiến.
Y nhíu mày, vốn định từ chối một tiếng, lại nghĩ tới sau khi Quý phi có thai áng chừng cũng không quản được chuyện, mượn cơ hội này bàn giao vài câu cũng tốt, liền gật đầu: "Cho nàng vào."
Ai ngờ, người vừa đi vào liền nhào đến người Bùi Càn: "Thần thiếp nghe nói sáng nay Hoàng Thượng không vào triều, còn thỉnh Thái y, nhưng vẫn rất lo lắng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trước khi đến, Tô phi đã cẩn thận sửa soạn ăn mặc. Nàng ta vừa nhào tới, Bùi Càn lập tức ngửi được một mùi son phấn, trong lòng lại khó chịu.
Lúc đầu thậm chí còn muốn đẩy người ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ thật sự lo lắng của nàng ta, Bùi Càn hơi cảm động, định nói 'ái phi đừng lo lắng, trẫm không sao', cảm giác quen thuộc liền quay lại.
Y mạnh mẽ quay đầu, đè ngực nôn khan.
Mặc dù Tô phi nghe nói Hoàng Thượng mời Thái y, nhưng nàng ta không biết tình huống cụ thể ra sao. Dù sao nàng ta không được sủng ái, nguồn tin tức nào còn nhanh nhạy như xưa? Cũng vì không biết, hành động này của Bùi Càn làm người khác rất tổn thương lòng tự tôn của người ta. Nghĩ tới Hoàng Thượng vừa đối mặt với mình, sau đó liền nôn, cái này...
Làm ầm ĩ như thế, Bùi Càn đã quên dự đình lúc đầu của mình, không muốn nói thêm cái gì. Y miễn cưỡng khoát tay: "Trẫm không sao, về cung của nàng đi."
"Thế nhưng Hoàng Thượng, thần thiếp lo lắng..." cho người.
Còn chưa kịp nói hai chữ cuối, Bùi Càn lại nôn.
Y khoát tay càng mạnh: "Người tới, đưa Tô phi ra ngoài."
Bùi Càn không muốn chào hỏi Tô phi, y chỉ muốn yên tĩnh. Vừa mới cảm thấy thương lượng của thần tiên tốt như vậy, y nên hỏi rõ, dù sao cũng nên tạo điều kiện, nào ngờ lại là trắng trợn giày vò?
Nhớ lại tối hôm qua, trong mơ thần tiên nói muốn y và Quý phi đồng cam cộng khổ, cũng nếm thử cảm giác mang thai mười tháng, Bùi Càn cảm thấy mắt tối sầm lại. Y hận không thể trở lại tối hôm qua một tát chụp chết kẻ nói bừa là mình, lời nói thay người nhận này có thể tùy liện nói lung tung sao???
Đã muộn, bây giờ đã muộn.
Lý Trung Thuận vừa khuyên Tô phi, bảo nàng ta đừng suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không phải Hoàng Thượng thấy nàng ta mới buồn nôn, sáng nay chính vì thế mới hoãn lên triều. Vất vả lắm mới tiễn được người đi, hắn lại trở về trong điện khuyên Hoàng Thượng, đại khái chính là ý có bệnh thì sớm trị, đừng sợ thầy giấu bệnh, chẳng qua là nói uyển chuyển một chút.
Bùi Càn sẽ nghe lời hắn ư? Làm sao có thể?
Lúc Lý Trung Thuận nói, Bùi Càn ngồi đó đỡ trán, cũng không biết có nghe không. Một lúc sau, y nâng chung trà lên rót hai cái vào chén, đứng lên nói: "Tới Trường Hi cung."
Chuyện này, y muốn xác nhận lại một chút.
Khi Bùi Càn đến, Phùng Niệm đang ôm gối mềm nghe cung nữ đọc sách cho nàng, đương nhiên đây chỉ làm ra vẻ. Thực tế, nàng đang nhàn rỗi chat với thành viên trong group, nói mới tối qua đã dùng kỹ năng báo mộng của Vương Chính Quân ra dùng, cũng mặc lên cho y đồng cam cộng khổ, hôm nay vừa tới giờ ngọ liền thấy buồn nôn hai lần, không biết tình huống bên kia của y thế nào.
Lữ Trĩ: "Chắc chắn phát tác. Hẳn hắn cũng đã nghĩ đến, bằng không sao lại phái người sang đây xem tình huống của muội bên này? Tất nhiên là muốn chứng thực phỏng đoán."
Triệu Phi Yến: "Đáng tiếc không ảnh hưởng đến thị giác của Bùi Càn. Bây giờ muội không muốn thấy Niệm Niệm đờ người chút nào, chỉ muốn xem Bùi Càn nôn nghén."
Vạn Trinh Nhi: "Tỷ có thể nhìn chủ group rồi tưởng tượng ra dáng vẻ Hoàng Đế."
Bao Tự: "Phụt."
Tây Thi: "Bùi Càn che ngực nôn khan? Chỉ tưởng tượng thôi tỷ đã không được..."
Đát Kỷ: "Nếu tỷ là hắn, tỷ liền rót cho chủ group bát thuốc, cho cái thai này mất luôn!"
Đông Ca: "..."
Phùng Tiểu Liên: "..."
Phan Ngọc Nhi: "..."
Hạ Cơ: "Nên nói cái gì? May mắn Bùi Càn không có trong này."
Lữ Trĩ: "Độc cũng là tỷ độc đấy hồ ly tinh."
Dương Ngọc Hoàn: "Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ nói thêm hai câu liền bị cấm chat, đại khái đồ ăn sẽ được đưa tới cửa."
Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ còn muốn như vậy, sao Bùi Càn không nghĩ ra???"
Phùng Niệm: "Nếu không phải đề phòng hắn ra tay mới muội, cần gì làm thần tiên báo mộng? Chính vì thần tiên báo mộng, hắn liền làm ra liệu pháp cảm động. Hắn không dám làm ra hành động lơ là, Hoàng Đế cũng chỉ là □□ phàm thai*."
*ý nói người bình thường.
Đát Kỷ: "Muội và Bùi Càn thật đúng là trời đất tạo nên một đôi, đều cặn bã đến cảm động như thế."
...
Trò chuyện đến đây thì Bùi Càn tới.
Thông thường, Lý Trung Thuận sẽ không theo y đi vào. Bởi vì tình huống hôm nay đặc biệt, hắn cả gan theo vào, giải thích với Phùng Niệm: "Sáng nay, Hoàng Thượng không thoải mái, vừa rồi còn nói trong người khó chịu muốn nôn, cũng không cho nô tài mời Thái y, nhất định phải đến bên này với người. Mong Quý phi nương nương khuyên một chút."
Nghe lời này, Phùng Niệm đứng dậy, vẻ mặt nàng lo lắng đi đến bên cạnh Bùi Càn: "Hoàng Thượng có lời gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với thần thiếp, làm gì mà tự mình chạy đến đây? Khó chịu thì mời Thái y đến đi."
Bùi Càn tới kiểm chứng, nhìn trong phòng nhiều người lại không tiện hỏi. Y mất kiên nhẫn nhìn Lý Trung Thuận.
Lúc này, Lý Trung Thuận mới thức thời lui ra, cũng mang đi những người khác trong phòng.
Bùi Càn dìu Phùng Niệm đến ngồi bên cạnh, nói: "Trẫm không có gì đáng ngại, ái phi thế nào? Nghe nói buổi sáng khó chịu một hồi, về sau thì sao?"
"Trước khi Hoàng Thượng qua, thỉnh thoảng lại thấy buồn nôn, có điều vẫn ổn. Thái y nói dùng quả Ích Mẫu có thể giảm bớt, lúc không thoải mái ta ngửi mùi kia liền tốt lên."
...
...
Mặc dù đã đoán ra, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe nói vậy, y vẫn có cảm giác đầu bị người ta nện một búa, choáng váng đầu óc, ngồi còn không vững. Nghĩ lại trước kia nghe nói mười tháng mang thai giống như chịu tội cực hình, buồn nôn chỉ là bắt đầu mà thôi, Bùi Càn đột nhiên có chút không muốn sống nữa.
"Ái phi, nàng có từng nghĩ nếu nàng mang thai, trẫm cũng phải chịu khổ cùng nàng..."
Còn chưa nghe y nói xong, Phùng Niệm đã cười: "Thần thiếp mang thai, sao người lại chịu khổ? Trước đây chẳng phải còn nói mấy tháng này không biết gọi ai đến thị tẩm ư? Hoàng Thượng nói đi nói lại chuyện này làm gì, Thái y từng nhắc nhở là không thể, chuyện đó người nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Chuyện đó?"
"Ta nói, bụng lớn quyến rũ, người nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trong lòng Bùi Càn đắng ngắt, làm sao mới giải thích cho Quý phi hiểu không phải trẫm tới vì tính phúc sinh hoạt mấy tháng sau này? Trẫm chỉ muốn khiến Quý phi cảm động một phen, sau đó nói không muốn trẫm chịu khổ cùng mình, khó như vậy ư?
Coi như có khó, kiên trì vẫn là trên hết.
Bùi Càn đổi cách nói. Y đáp: "Không phải có mấy nữ nhân luôn phàn nàn rằng nam nhân không hiểu nỗi khổ mang thai của nàng, ái phi có từng nghĩ đến trẫm cũng chịu khổ cùng nàng không? Tỉ như khi trong lòng nàng khó chịu hoặc nôn khan, có từng nghĩ tới trẫm cũng nếm thử cảm giác đó?"
"Hôm nay Hoàng Thượng không đúng lắm, cứ đặt mấy câu hỏi kỳ kỳ lạ lạ."
"Trẫm muốn biết."
Phùng Niệm làm bộ rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Ta đương nhiên không muốn."
"Vì sao?"
"Đâu tiên, người là Hoàng Thượng, trăm công ngàn việc, sao có thể chịu khổ này? Thứ hai, thần thiếp khó chịu thì có thể đi ồn ào với người, người cũng khó chịu thì thần thiếp có thể ồn ào với ai đây?... Nói thì nói thế, giả thiết này của người vốn không thể thực hiện, cũng không cần tự tìm phiền não."
Bùi Càn vô cùng cảm động, trong lòng kêu gọi thần tiên báo mộng cho y, để cho người ta nghe thấy.
Sao có thể tùy tiện thay người khác quyết định?
Loại chuyện này không phải tôn trọng ý kiến của hai người bọn họ hay sao?
Lúc Bùi Càn tranh luận trong lòng, Phùng Niệm đang bị cả group bàn tán.
Triệu Hợp Đức: "Nói hay lắm, nếu ta là Bùi Càn, ta cũng tin."
Tây Thi: "Quả thực Niệm Niệm rất biết cái này, bị người khác hỏi cái gì đều trả lời rất dễ nghe. Ngược lại cái kia là giả, cái này của nàng liền cực kỳ thật."
Đát Kỷ: "Nữ nhân này đáng sợ."
Lữ Trĩ: "Không đáng sợ thì không chơi lại hắn."
...
Sự thật chứng minh, để Quý phi ra mặt tỏ thái độ cũng không làm được. Không lâu sau Trường Hi cung bày cơm, Phùng Niệm ngửi thấy mùi dầu muối hơi cảm thấy buồn nôn. Nàng che ngực muốn đi đến cửa thông khí, bước chân còn chưa đi, liền phát hiện động tác giống y mình của Bùi Càn.
Phùng Niệm kinh ngạc nhìn sang.
Bùi Càn chậm một nhịp cứng.
Cảm giác rất khó mở miệng, nhưng nếu đã biết cái này tiếp tục hơn mấy tháng, cũng không nói dối được, thế là Bùi Càn đuổi người ra ngoài. Y nói: "Ái phi có nhớ lời trẫm nói tối qua trước khi ngủ?"
Phùng Niệm nhớ lại, do dự nói: "Nhớ mang máng người nói không chịu được cảnh nhìn ta chịu khổ thế này, hận không thể lấy thân thay ta."
"Chính là cái này!"
"Cái này làm sao?"
"Sau khi trẫm nói vậy, tối qua liền mơ. Trong mơ có một thần tiên từ trên trời bay xuống, nói nàng nghe thấy lời từ đáy lòng của trẫm với ái phi, rất cảm động, quyết định giúp trẫm như ý, để trẫm đồng cam cộng khổ với ái phi. Hôm nay ái phi nôn hai lần, trẫm nôn hai lần cùng lúc với nàng. Vừa nãy trong lòng ái phi khó chịu, trẫm cũng cảm thấy khó chịu."
Nửa đoạn trước khi y nói, Phùng Niệm vẫn một thân nhẹ nhõm, thậm chí định múc chén canh đến vừa uống vừa nghe.
Sau khi nghe được một nửa, rơi mất cái thìa.
Nước canh đều bị tràn ra, Phùng Niệm không rảnh quan tâm. Nàng trợn mắt không thể tin nhìn Bùi Càn, dường như có ý chứng thực.
Trong lòng Bùi Càn cực kì đau thương, còn cố hết sức che miệng, đồng thời cố gắng nở nụ cười. Đó là nụ cười nhìn thì kiên cường, thật là vạn phần đau thương. Tất cả mọi người trong group đều xem hiểu rồi.
Xem hiểu rồi, tình hình lại khác, thậm chí là cười đến nấc.
Phùng Niệm sợ mình cười, ngay cả khung chat cũng đóng. Nàng trừng mắt nhìn, tiến lên một bước đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán Bùi Càn, lẩm bẩm: "Không sốt, sao lại nói mê sảng nhỉ?"
Bùi Càn cả giận: "Bởi trẫm thành tâm cảm động thần tiên trên trời, vậy mà ái phi không tin trẫm?"
"...Trước tới giờ chưa từng nghe thấy chuyện này, là thật sao? Thật sự sao?"
"Thật sự, đại khái trẫm muốn cùng trải nghiệm cảm giác mang thai với ái phi."
"Thật lợi hại."
Bùi Càn: ? ? ?
Phùng Niệm tựa như nhận ra mình nhanh mồm nhanh miệng, nàng tràn đầy lo lắng nhìn Bùi Càn, nói: "Làm sao bây giờ? Dù thần thiếp lần đầu tiên mang thai, nhưng cũng từng gặp dáng vẻ người khác mang thai, lúc tán gẫu với Phúc tần nghe nàng nói một chút, buồn nôn còn chưa tính là gì, sau này có thể sẽ đau bụng phù chân chuột rút, còn có thể xuất hiện các loại phản ứng choáng đầu thích ngủ dễ quên... Rốt cuộc thần tiên kia nói thế nào? Hoàng Thượng phải bồi thần thiếp mang thai hay là từ mang thai đến lâm bồn? Nghe nói lúc chuyển dạ có thể đau chết người!"
Bùi Càn nhìn xà ngang phía trên, hận không thể duỗi cổ treo mình lên.
Phùng Niệm còn nói: "Thần thiếp vừa cầu nguyện trong lòng. Chính ta mang thai chính ta sinh, bảo thần tiên trên trời đừng liên lụy người."
"Tâm can đối với trẫm thật tốt."
"Là bởi vì Hoàng Thượng đối với thần thiếp cũng rất tốt, buổi tối hôm qua thần thiếp còn tưởng là người tùy tiện nói, không ngờ thành tâm đến mức cảm động thần tiên trên trời. Tâm ý của Hoàng Thượng người, thần thiếp đã biết, chuyện này thật không cần thiết."
Nàng nói một câu, Bùi Càn gật đầu một cái.
Không tệ, nhìn tố chất này này! Đây chính là ái phi của trẫm! Mặc dù có lúc nóng tính, nhưng lúc có chuyện lớn thì tuyệt đối nghiêm túc, là nữ nhân rất quan tâm rất dịu dàng!
Bùi Càn còn chưa khen xong, nàng đã trở mặt như gió --
"Nhưng thần tiên nhìn trộm chuyện phòng the buổi tối của chúng ta có thể là thần tiên thực sự sao? Chắc không phải là tâm huyết dâng trào muốn đùa quái đản một chút chứ? Thần thiếp cầu xin nàng có thể có tác dụng ư? Nói như vậy, chưa hẳn là Hoàng Thượng thành tâm cảm động nàng, câu nói kia của người vẫn có thể qua mặt thiếp, chi bằng người cứ chịu đựng đi. Tám chín tháng qua rất nhanh, thần thiếp còn chịu được, nam tử hán đại trượng phu lại chịu không nổi sao? Tục ngữ nói nếm trải trong khổ đau mới là người trên người, Hoàng Thượng người làm được. Nếu người không chịu được, thần thiếp cũng không có cách nào. Chuyện này ta nói không tính."
Dâng cống phẩm lên, y cũng đã tự mình quỳ xuống hành lễ, lần này hẳn là không có vấn đề gì chăng? Trong lòng có dụng ý, Bùi Càn cảm thấy mình hoàn toàn khỏe, không buồn nôn cũng không khó chịu. Y lại nhớ đến cảnh dậy sớm lên triều chưa nghe xong báo cáo, hỏi: "Tấu chương đều được trình lên hết rồi?"
"Hay là Hoàng Thượng nghỉ thêm một lát?"
"Cần ngươi dạy trẫm nên làm thế nào ư?"
Được thôi...
Bắt đầu từ buổi sáng, Lý Trung Thuận không thể hiểu nổi hành động của người này. Hơi buồn nôn không tìm một Thái y bắt bệnh, y lại chạy đến thắp hương bái phật, bái xong không thèm nằm xuống nghỉ ngơi đã muốn đi xem tấu chương. Nếu người này không phải Hoàng Đế, thậm chí Lý Trung Thuận muốn nói: Làm giống vậy, ngươi không bị bệnh thì ai bị bệnh?
Bùi Càn ăn một chút điểm tâm, uống chút trà, ngựa không ngừng vó xét tấu chương. Bận bịu trong chốc lát, sau đó nghe nói Tô phi đến đây cầu kiến.
Y nhíu mày, vốn định từ chối một tiếng, lại nghĩ tới sau khi Quý phi có thai áng chừng cũng không quản được chuyện, mượn cơ hội này bàn giao vài câu cũng tốt, liền gật đầu: "Cho nàng vào."
Ai ngờ, người vừa đi vào liền nhào đến người Bùi Càn: "Thần thiếp nghe nói sáng nay Hoàng Thượng không vào triều, còn thỉnh Thái y, nhưng vẫn rất lo lắng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trước khi đến, Tô phi đã cẩn thận sửa soạn ăn mặc. Nàng ta vừa nhào tới, Bùi Càn lập tức ngửi được một mùi son phấn, trong lòng lại khó chịu.
Lúc đầu thậm chí còn muốn đẩy người ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ thật sự lo lắng của nàng ta, Bùi Càn hơi cảm động, định nói 'ái phi đừng lo lắng, trẫm không sao', cảm giác quen thuộc liền quay lại.
Y mạnh mẽ quay đầu, đè ngực nôn khan.
Mặc dù Tô phi nghe nói Hoàng Thượng mời Thái y, nhưng nàng ta không biết tình huống cụ thể ra sao. Dù sao nàng ta không được sủng ái, nguồn tin tức nào còn nhanh nhạy như xưa? Cũng vì không biết, hành động này của Bùi Càn làm người khác rất tổn thương lòng tự tôn của người ta. Nghĩ tới Hoàng Thượng vừa đối mặt với mình, sau đó liền nôn, cái này...
Làm ầm ĩ như thế, Bùi Càn đã quên dự đình lúc đầu của mình, không muốn nói thêm cái gì. Y miễn cưỡng khoát tay: "Trẫm không sao, về cung của nàng đi."
"Thế nhưng Hoàng Thượng, thần thiếp lo lắng..." cho người.
Còn chưa kịp nói hai chữ cuối, Bùi Càn lại nôn.
Y khoát tay càng mạnh: "Người tới, đưa Tô phi ra ngoài."
Bùi Càn không muốn chào hỏi Tô phi, y chỉ muốn yên tĩnh. Vừa mới cảm thấy thương lượng của thần tiên tốt như vậy, y nên hỏi rõ, dù sao cũng nên tạo điều kiện, nào ngờ lại là trắng trợn giày vò?
Nhớ lại tối hôm qua, trong mơ thần tiên nói muốn y và Quý phi đồng cam cộng khổ, cũng nếm thử cảm giác mang thai mười tháng, Bùi Càn cảm thấy mắt tối sầm lại. Y hận không thể trở lại tối hôm qua một tát chụp chết kẻ nói bừa là mình, lời nói thay người nhận này có thể tùy liện nói lung tung sao???
Đã muộn, bây giờ đã muộn.
Lý Trung Thuận vừa khuyên Tô phi, bảo nàng ta đừng suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không phải Hoàng Thượng thấy nàng ta mới buồn nôn, sáng nay chính vì thế mới hoãn lên triều. Vất vả lắm mới tiễn được người đi, hắn lại trở về trong điện khuyên Hoàng Thượng, đại khái chính là ý có bệnh thì sớm trị, đừng sợ thầy giấu bệnh, chẳng qua là nói uyển chuyển một chút.
Bùi Càn sẽ nghe lời hắn ư? Làm sao có thể?
Lúc Lý Trung Thuận nói, Bùi Càn ngồi đó đỡ trán, cũng không biết có nghe không. Một lúc sau, y nâng chung trà lên rót hai cái vào chén, đứng lên nói: "Tới Trường Hi cung."
Chuyện này, y muốn xác nhận lại một chút.
Khi Bùi Càn đến, Phùng Niệm đang ôm gối mềm nghe cung nữ đọc sách cho nàng, đương nhiên đây chỉ làm ra vẻ. Thực tế, nàng đang nhàn rỗi chat với thành viên trong group, nói mới tối qua đã dùng kỹ năng báo mộng của Vương Chính Quân ra dùng, cũng mặc lên cho y đồng cam cộng khổ, hôm nay vừa tới giờ ngọ liền thấy buồn nôn hai lần, không biết tình huống bên kia của y thế nào.
Lữ Trĩ: "Chắc chắn phát tác. Hẳn hắn cũng đã nghĩ đến, bằng không sao lại phái người sang đây xem tình huống của muội bên này? Tất nhiên là muốn chứng thực phỏng đoán."
Triệu Phi Yến: "Đáng tiếc không ảnh hưởng đến thị giác của Bùi Càn. Bây giờ muội không muốn thấy Niệm Niệm đờ người chút nào, chỉ muốn xem Bùi Càn nôn nghén."
Vạn Trinh Nhi: "Tỷ có thể nhìn chủ group rồi tưởng tượng ra dáng vẻ Hoàng Đế."
Bao Tự: "Phụt."
Tây Thi: "Bùi Càn che ngực nôn khan? Chỉ tưởng tượng thôi tỷ đã không được..."
Đát Kỷ: "Nếu tỷ là hắn, tỷ liền rót cho chủ group bát thuốc, cho cái thai này mất luôn!"
Đông Ca: "..."
Phùng Tiểu Liên: "..."
Phan Ngọc Nhi: "..."
Hạ Cơ: "Nên nói cái gì? May mắn Bùi Càn không có trong này."
Lữ Trĩ: "Độc cũng là tỷ độc đấy hồ ly tinh."
Dương Ngọc Hoàn: "Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ nói thêm hai câu liền bị cấm chat, đại khái đồ ăn sẽ được đưa tới cửa."
Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ còn muốn như vậy, sao Bùi Càn không nghĩ ra???"
Phùng Niệm: "Nếu không phải đề phòng hắn ra tay mới muội, cần gì làm thần tiên báo mộng? Chính vì thần tiên báo mộng, hắn liền làm ra liệu pháp cảm động. Hắn không dám làm ra hành động lơ là, Hoàng Đế cũng chỉ là □□ phàm thai*."
*ý nói người bình thường.
Đát Kỷ: "Muội và Bùi Càn thật đúng là trời đất tạo nên một đôi, đều cặn bã đến cảm động như thế."
...
Trò chuyện đến đây thì Bùi Càn tới.
Thông thường, Lý Trung Thuận sẽ không theo y đi vào. Bởi vì tình huống hôm nay đặc biệt, hắn cả gan theo vào, giải thích với Phùng Niệm: "Sáng nay, Hoàng Thượng không thoải mái, vừa rồi còn nói trong người khó chịu muốn nôn, cũng không cho nô tài mời Thái y, nhất định phải đến bên này với người. Mong Quý phi nương nương khuyên một chút."
Nghe lời này, Phùng Niệm đứng dậy, vẻ mặt nàng lo lắng đi đến bên cạnh Bùi Càn: "Hoàng Thượng có lời gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với thần thiếp, làm gì mà tự mình chạy đến đây? Khó chịu thì mời Thái y đến đi."
Bùi Càn tới kiểm chứng, nhìn trong phòng nhiều người lại không tiện hỏi. Y mất kiên nhẫn nhìn Lý Trung Thuận.
Lúc này, Lý Trung Thuận mới thức thời lui ra, cũng mang đi những người khác trong phòng.
Bùi Càn dìu Phùng Niệm đến ngồi bên cạnh, nói: "Trẫm không có gì đáng ngại, ái phi thế nào? Nghe nói buổi sáng khó chịu một hồi, về sau thì sao?"
"Trước khi Hoàng Thượng qua, thỉnh thoảng lại thấy buồn nôn, có điều vẫn ổn. Thái y nói dùng quả Ích Mẫu có thể giảm bớt, lúc không thoải mái ta ngửi mùi kia liền tốt lên."
...
...
Mặc dù đã đoán ra, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe nói vậy, y vẫn có cảm giác đầu bị người ta nện một búa, choáng váng đầu óc, ngồi còn không vững. Nghĩ lại trước kia nghe nói mười tháng mang thai giống như chịu tội cực hình, buồn nôn chỉ là bắt đầu mà thôi, Bùi Càn đột nhiên có chút không muốn sống nữa.
"Ái phi, nàng có từng nghĩ nếu nàng mang thai, trẫm cũng phải chịu khổ cùng nàng..."
Còn chưa nghe y nói xong, Phùng Niệm đã cười: "Thần thiếp mang thai, sao người lại chịu khổ? Trước đây chẳng phải còn nói mấy tháng này không biết gọi ai đến thị tẩm ư? Hoàng Thượng nói đi nói lại chuyện này làm gì, Thái y từng nhắc nhở là không thể, chuyện đó người nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Chuyện đó?"
"Ta nói, bụng lớn quyến rũ, người nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trong lòng Bùi Càn đắng ngắt, làm sao mới giải thích cho Quý phi hiểu không phải trẫm tới vì tính phúc sinh hoạt mấy tháng sau này? Trẫm chỉ muốn khiến Quý phi cảm động một phen, sau đó nói không muốn trẫm chịu khổ cùng mình, khó như vậy ư?
Coi như có khó, kiên trì vẫn là trên hết.
Bùi Càn đổi cách nói. Y đáp: "Không phải có mấy nữ nhân luôn phàn nàn rằng nam nhân không hiểu nỗi khổ mang thai của nàng, ái phi có từng nghĩ đến trẫm cũng chịu khổ cùng nàng không? Tỉ như khi trong lòng nàng khó chịu hoặc nôn khan, có từng nghĩ tới trẫm cũng nếm thử cảm giác đó?"
"Hôm nay Hoàng Thượng không đúng lắm, cứ đặt mấy câu hỏi kỳ kỳ lạ lạ."
"Trẫm muốn biết."
Phùng Niệm làm bộ rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Ta đương nhiên không muốn."
"Vì sao?"
"Đâu tiên, người là Hoàng Thượng, trăm công ngàn việc, sao có thể chịu khổ này? Thứ hai, thần thiếp khó chịu thì có thể đi ồn ào với người, người cũng khó chịu thì thần thiếp có thể ồn ào với ai đây?... Nói thì nói thế, giả thiết này của người vốn không thể thực hiện, cũng không cần tự tìm phiền não."
Bùi Càn vô cùng cảm động, trong lòng kêu gọi thần tiên báo mộng cho y, để cho người ta nghe thấy.
Sao có thể tùy tiện thay người khác quyết định?
Loại chuyện này không phải tôn trọng ý kiến của hai người bọn họ hay sao?
Lúc Bùi Càn tranh luận trong lòng, Phùng Niệm đang bị cả group bàn tán.
Triệu Hợp Đức: "Nói hay lắm, nếu ta là Bùi Càn, ta cũng tin."
Tây Thi: "Quả thực Niệm Niệm rất biết cái này, bị người khác hỏi cái gì đều trả lời rất dễ nghe. Ngược lại cái kia là giả, cái này của nàng liền cực kỳ thật."
Đát Kỷ: "Nữ nhân này đáng sợ."
Lữ Trĩ: "Không đáng sợ thì không chơi lại hắn."
...
Sự thật chứng minh, để Quý phi ra mặt tỏ thái độ cũng không làm được. Không lâu sau Trường Hi cung bày cơm, Phùng Niệm ngửi thấy mùi dầu muối hơi cảm thấy buồn nôn. Nàng che ngực muốn đi đến cửa thông khí, bước chân còn chưa đi, liền phát hiện động tác giống y mình của Bùi Càn.
Phùng Niệm kinh ngạc nhìn sang.
Bùi Càn chậm một nhịp cứng.
Cảm giác rất khó mở miệng, nhưng nếu đã biết cái này tiếp tục hơn mấy tháng, cũng không nói dối được, thế là Bùi Càn đuổi người ra ngoài. Y nói: "Ái phi có nhớ lời trẫm nói tối qua trước khi ngủ?"
Phùng Niệm nhớ lại, do dự nói: "Nhớ mang máng người nói không chịu được cảnh nhìn ta chịu khổ thế này, hận không thể lấy thân thay ta."
"Chính là cái này!"
"Cái này làm sao?"
"Sau khi trẫm nói vậy, tối qua liền mơ. Trong mơ có một thần tiên từ trên trời bay xuống, nói nàng nghe thấy lời từ đáy lòng của trẫm với ái phi, rất cảm động, quyết định giúp trẫm như ý, để trẫm đồng cam cộng khổ với ái phi. Hôm nay ái phi nôn hai lần, trẫm nôn hai lần cùng lúc với nàng. Vừa nãy trong lòng ái phi khó chịu, trẫm cũng cảm thấy khó chịu."
Nửa đoạn trước khi y nói, Phùng Niệm vẫn một thân nhẹ nhõm, thậm chí định múc chén canh đến vừa uống vừa nghe.
Sau khi nghe được một nửa, rơi mất cái thìa.
Nước canh đều bị tràn ra, Phùng Niệm không rảnh quan tâm. Nàng trợn mắt không thể tin nhìn Bùi Càn, dường như có ý chứng thực.
Trong lòng Bùi Càn cực kì đau thương, còn cố hết sức che miệng, đồng thời cố gắng nở nụ cười. Đó là nụ cười nhìn thì kiên cường, thật là vạn phần đau thương. Tất cả mọi người trong group đều xem hiểu rồi.
Xem hiểu rồi, tình hình lại khác, thậm chí là cười đến nấc.
Phùng Niệm sợ mình cười, ngay cả khung chat cũng đóng. Nàng trừng mắt nhìn, tiến lên một bước đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán Bùi Càn, lẩm bẩm: "Không sốt, sao lại nói mê sảng nhỉ?"
Bùi Càn cả giận: "Bởi trẫm thành tâm cảm động thần tiên trên trời, vậy mà ái phi không tin trẫm?"
"...Trước tới giờ chưa từng nghe thấy chuyện này, là thật sao? Thật sự sao?"
"Thật sự, đại khái trẫm muốn cùng trải nghiệm cảm giác mang thai với ái phi."
"Thật lợi hại."
Bùi Càn: ? ? ?
Phùng Niệm tựa như nhận ra mình nhanh mồm nhanh miệng, nàng tràn đầy lo lắng nhìn Bùi Càn, nói: "Làm sao bây giờ? Dù thần thiếp lần đầu tiên mang thai, nhưng cũng từng gặp dáng vẻ người khác mang thai, lúc tán gẫu với Phúc tần nghe nàng nói một chút, buồn nôn còn chưa tính là gì, sau này có thể sẽ đau bụng phù chân chuột rút, còn có thể xuất hiện các loại phản ứng choáng đầu thích ngủ dễ quên... Rốt cuộc thần tiên kia nói thế nào? Hoàng Thượng phải bồi thần thiếp mang thai hay là từ mang thai đến lâm bồn? Nghe nói lúc chuyển dạ có thể đau chết người!"
Bùi Càn nhìn xà ngang phía trên, hận không thể duỗi cổ treo mình lên.
Phùng Niệm còn nói: "Thần thiếp vừa cầu nguyện trong lòng. Chính ta mang thai chính ta sinh, bảo thần tiên trên trời đừng liên lụy người."
"Tâm can đối với trẫm thật tốt."
"Là bởi vì Hoàng Thượng đối với thần thiếp cũng rất tốt, buổi tối hôm qua thần thiếp còn tưởng là người tùy tiện nói, không ngờ thành tâm đến mức cảm động thần tiên trên trời. Tâm ý của Hoàng Thượng người, thần thiếp đã biết, chuyện này thật không cần thiết."
Nàng nói một câu, Bùi Càn gật đầu một cái.
Không tệ, nhìn tố chất này này! Đây chính là ái phi của trẫm! Mặc dù có lúc nóng tính, nhưng lúc có chuyện lớn thì tuyệt đối nghiêm túc, là nữ nhân rất quan tâm rất dịu dàng!
Bùi Càn còn chưa khen xong, nàng đã trở mặt như gió --
"Nhưng thần tiên nhìn trộm chuyện phòng the buổi tối của chúng ta có thể là thần tiên thực sự sao? Chắc không phải là tâm huyết dâng trào muốn đùa quái đản một chút chứ? Thần thiếp cầu xin nàng có thể có tác dụng ư? Nói như vậy, chưa hẳn là Hoàng Thượng thành tâm cảm động nàng, câu nói kia của người vẫn có thể qua mặt thiếp, chi bằng người cứ chịu đựng đi. Tám chín tháng qua rất nhanh, thần thiếp còn chịu được, nam tử hán đại trượng phu lại chịu không nổi sao? Tục ngữ nói nếm trải trong khổ đau mới là người trên người, Hoàng Thượng người làm được. Nếu người không chịu được, thần thiếp cũng không có cách nào. Chuyện này ta nói không tính."
Danh sách chương