Editor: Kuro

Chính hắn tự tay tiễn Trần Yên đi, cuối cùng người nhớ mãi không quên, vẫn là hắn.

Hoàng cung, Ngự thư phòng.

Dương Chiêu vừa bãi triều, thay thường phục màu đen, đang phê duyệt tấu chương, sắc mặt vẫn bình tĩnh, không khác gì ngày xưa.

Đại thái giám Lưu công công đang thấp thỏm trong lòng, Huệ phi Trần Vận mất cả một buổi sáng, nấu món canh mà ngài ấy thích nhất, bây giờ người đang đứng ở chờ trước cửa Ngự thư phòng, đợi thông báo của hắn——nhưng hắn trì trệ không dám mở miệng, hồi hộp đến nổi miệng lưỡi ngày càng khô càng đắng.

Kẻ khác không biết, hắn làm sao không biết? Sáng nay trên triều đình, lại có người đề cập đến chuyện phế phi Trần thị mất tích lạ lùng, không đến nửa tháng, lại án tử hồi cung một cách kỳ lạ, nghe ý tứ trong lời nói của quan viên, câu nào cũng ám chỉ Trần Yên sợ là sau vụ cướp, đã không còn trong sạch, lại bôi nhọ uy nghiêm của Thiên gia.

Chuyện này dù không thể trách Trần Yên, nhưng Trần Yên thân là nữ tử, lại từng là thê tử của hoàng thượng, đáng lẽ nên chết để bảo toàn danh tiết, hoàn toàn không có lý do gì để sốngmặt dày mày dạn trở về cung... Nói được nửa câu, vẻ mặt của vua giận dữ, ra lệnh xử phạt nặng người này, đuổi ra khỏi đế đô, nếu không có lệnh của hắn, mãi mãi không được hồi kinh.

Ngay trong lúc đó, trên điện Kim Loan yên lặng như tờ, văn võ bá quan câm như hến.

Đã nhiều năm rồi.

Khi Dương Chiêu còn chưa đăng cơ, còn đang ở Triệu Vương Phủ, Lưu công công đã theo hầu hạ bên cạnh, đối với tính tình của bệ hạ là hiểu rõ nhất.

Bệ hạ tuổi nhỏ đã đắc chí, đã từng hào hoa phong nhã, tài năng lộ rõ, cho đến kiếp nạn lưu đày kia, cho nên sau khi hắn được đặc xá về kinh, tính tình thay đổi lớn, chín chắn nội tâm hơn rất nhiều.

Mấy năm nay, bệ hạ có được vạn dặm giang sơn, tuy được vạn người tôn vinh, hưởng hết quyền sinh sát to lớn trong tay, nhưng cũng đã quen nhìn âm mưu tranh đấu trên triều đình, ở chỗ cao không khỏi lạnh, năm này qua năm khác hắn càng thâm sâu khó lường, không dễ lộ ra vẻ hỉ nộ.

Sau khi phế phi Trần thị xuất cung, ngay cả Lưu công công cũng chưa từng thấy qua bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, cho dù trong lòng không vui, hắn cũng sẽ chỉ trầm mặt xuống, hoặc dùng vài câu không nặng không nhẹ mà đánh thức kẻ khác.

——Cho đến sáng nay.

Lưu công công đứng bên cạnh, nhìn người tôn quý nhất trên điện Kim Loan, phảng phất hình bóng mấy mười năm trước, lập lời thể mở rộng lãnh thổ, trở thành một vị vua trẻ đầu tiên lưu danh sử sách, hỉ nộ ái ố, rất dễ thấy, chưa từng che giấu.

Dương Chiêu kia đã chết trên đường lưu đày, cũng đã chết ngay thời điểm Trần Yên rời cung.

Từ Triệu Vương Phủ, các lão nhân đi cùng phụng bồi bệ hạ suốt chặng đường, đi thì đi, chết thì chết, một vài người cũng chỉ còn lại Lưu công công.

Nhìn thấy kết cục của Trần Yên, Lưu công công không khỏi sinh ra cảm giác thố tử hồ bi[1] thổn thức——nhìn một cái, đã từng là một đôi người ngọc ân ái đến nhường nào, cuối cùng lại thành phu thê bất hòa sống chết không gặp.

[1]Thố tử hồ bi: là con thỏ chết thì con chồn thương xót, đồng loại thì thương xót nhau.

Ngày xưa Trần Yên làm mưa làm gió, náo loạn hậu cung không một ngày an bình, bệ hạ phiền chán vô cùng.

Sau này Trần Yên đi rồi, hậu cung trăng tròn hoa thắm, bất kể các phi tần bí mật đấu đá nhau như thế nào, nét mặt vẫn như tỷ muội tình thâm, nhưng không thấy bệ hạ vui vẻ hơn chút nào, số lần tới hậu cung cũng ít, ban đêm chỉ ở lại Dương Tâm điện nhiều hơn.

Lưu công công nghĩ, trong lòng bệ hạ, cũng có chút nhớ nhung đến người đó.

Dù sao phu thê mới cưới cũng đã giúp đỡ nhau trải qua những ngày gian khổ, tình không có, yêu không có, vẫn còn một phần ân đây này.

Sau khi Trần thị hồi cung, bệ hạ vẫn lệnh cho nàng ở lại Cảnh Hoa Cung, nhưng không hạ lệnh cấm túc.

Nhắc tới cũng lạ, xuất cung một chuyến, không chỉ khí sắc Trần Yên tốt lên, bệnh cũ không có dấu hiệu tái phát, ngay cả người cũng rất an phận, suốt ngày ở trong Cảnh Hoa Cung, vốn không ra khỏi cửa.

Chỉ có ngày trở về hôm đó, Lưu công công nhìn thấy vị chủ tử này từ một người làm chủ một cung lại trở thành phế phi mang tội danh trên người, giật mình gần như không nhìn ra.

Đó...đó là cái xác không hồn trong Cảnh Hoa Cung, như âm hồn oán phụ kia sao?"

Dung mạo xinh đẹp thế này, tựa như ngược dòng năm tháng, cô nương kiêu ngạo như phượng hoàng ở Phủ Tướng Quân đã quay lại——Trần Yên mười sáu tuổi năm ấy, vừa xinh đẹp lại ngây thơ, như hoa mẫu đơn chớm nở, khiến người người chờ mong đến lúc gương mặt quốc sắc thiên hương ấy nở rộ.

Đáng tiếc không đợi được ngày đó, Trần Yên theo phu quân lưu đày lên phía Bắc, đau ốm cùng nhau, cứ như vậy từng ngày đóa hoa ấy ngày càng úa tàn.

Lưu công công không dám tin vào mắt mình——chỉ khi nhìn thật kỹ, mới có thể thấy được nếp nhăn ở khóe mắt của nữ nhân, đó là dấu vết do năm tháng lưu lại không thể nào xóa đi.

Hắn quay đầu, nhìn thấy trong con đôi mắt đen láy lúc nào cũng tỉnh táo của bệ hạ, cũng có vẻ hoảng hốt.

Một lúc sau, bệ hạ nhìn bộ y phục chỉnh tề kia, thần sắc rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra nữ tử từng bị kẻ xấu uy hiếp, nhàn nhạt nói: "Trở về là tốt rồi"

Hắn thậm chí cũng không hỏi những ngày mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trần phế phi cũng không nói, tự mình trở về Cảnh Hoa Cung.

Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài không nhỏ không thể nghe thấy.

Trên môi hiện lên một nụ cười khổ, lắc đầu, xoay người rời đi.

Mấy ngày qua, Trần Yên chỉ ở lại trong tòa lãnh cung kia, Lưu công công không khỏi cảm thấy bất bình thay chủ tử, trong ngoài triều đình, ngay cả trong bách tính, rất nhiều lời bịa đặt, có bao nhiêu lời nói khó nghe, bệ hạ đều ém xuống tất cả, Trần Yên lại không biết cảm tạ, cũng chẳng có biểu hiện gì, đúng là không biết điều.

So ra, Huệ phi Trần Vận mang thai long tử, tính khí tốt hơn nhiều.

Đúng vậy...Trần Vận mang thai, cũng là người duy nhất mang thai trong cung trong vòng ba năm qua, vậy cũng tuyệt đối không thể đắc tội được, cho dù tâm tình bệ hạ không tốt, cũng không thể sơ suất.

Lưu công công rón rén đến gần, nói khẽ: "Bệ hạ, Huệ phi nương nương đã vất vả rất lâu, tự tay vì ngài nấu món canh này, đang đợi bên ngoài——"

Tay cầm bút của Dương Chiêu vẫn không ngừng, dường như không nghe rõ: "Ai?"

"Hồi bệ hạ, là Huệ phi nương nương"

Dương Chiêu liền đặt bút xuống.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu công công nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia thất vọng.

Hắn đang chờ, là một người khác sao?

Dương Chiêu gật nhẹ đầu, Lưu công công nhận lệnh liền đi ra ngoài, dẫn theo Trần Vận vào đây.

Trần Vận mang hài tử, đi đường kiểu gì cũng sẽ chậm một chút, có thể thấy người trong lòng, trong lòng vui sướng, bước chân không khỏi nhanh hơn, giọng nói nũng nịu: "Bệ hạ..."

Dương Chiêu vội vươn tay đỡ lấy: "Chậm một chút"

"Trách thiếp, nhìn thấy bệ hạ, chi lo vui vẻ, quên mất quy củ" Trần Vận thẹn thùng cúi đầu, đặt mâm xuống, bàn tay nhỏ theo bản năng đặt lên cái bụng hơi nhô lên. "Bệ hạ, sáng nay tiểu hoàng tử thật nghịch ngợm, ở trong bụng cũng không ngoan ngoãn, đá thiếp một cái, sau này nhất định là một con khỉ lưu manh"

Trần Vận hồn nhiên ngây thơ, không biết chừng mực nói những lời này, từ miệng nàng nói ra, không để người ta để ý, trái lại khiến người nghe cảm thấy đáng yêu không nói nên lời.

Dương Chiêu bật cười: "Nha đầu ngốc, làm gì có người nào nói hài tử của mình là con khỉ lưu manh?"

Trần Vận bắt đầu ngại ngùng, cười ngây thơ.

Mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp biết bao.

Dương Chiêu cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt mang theo một chút ngây thơ lại tươi đẹp của thiếu nữ.

Vận Nhi và người ấy cùng phụ cùng mẫu, đặc điểm trên gương mặt, dĩ nhiên là rất giống nhau.

Nhất là nụ cười phong tình lúc cúi đầu thế này, càng giống nhau như đúc.

Trong lòng Dương Chiêu mềm đi, ôm Trần Vận, giọng nói trầm thấp: "Vận Nhi, nàng phải bảo vệ hoàng tử của trẫm thật tốt, hắn là con của trẫm và nàng"

Trần Vận nhu thuận dựa sát vào lồng ngực hắn, gật đầu một cái.

Dương Chiêu nhắm mắt lại, lại thở dài một tiếng.

Hắn không nhìn thấy, lúc hắn nhắm mắt lại, Trần Vận rủ mắt xuống tràn ngập ý lạnh.

*

"Nương nương, bệ hạ thực sự đối với người rất tốt. Nô tì nghe nói, bệ hạ ở cùng với nương nương khác trong cung, cũng không có vẻ mặt ôn hòa đó, nói chuyện cũng không hơn mấy câu, đối với người và tiểu hoàng tử, muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng, muốn bao nhiêu quan tâm thì có bấy nhiêu quan tâm..."

Tiểu cung nữ ríu rít nói, khuôn mặt rất vui mừng nhìn chủ tử của mình.

Trần Vận nằm trên tháp quý phi, hai tay đặt lên bụng, nghe lời này, trên mặt chẳng những không có ý cười, còn mơ hồ vẻ bi ai...cùng với thù hận tận xương tủy.

"Thúy Liễu"

Tiểu cung nữ nghe thấy tiếng gọi của chủ tử, vội vàng quay đầu: "Dạ"

Giữa mày Trần Vận đều là vẻ u sầu, giọng nói lạnh nhạt: "Thay bổn cung cầm gương đến đây"

Thúy Liễn mang gương tới, đặt trước mặt thiếu nữ.

Trần Vận nhìn gương mặt phản chiếu trong gương, đưa tay lên, ngón tay trắng nõn nà, chậm rãi mơn trớn lông mày của mình, mắt, cuối cùng đến môi, im lặng một lúc, mở miệng nói: "Giống chứ?"

Câu hỏi này không thể hiểu được.

Thúy Liễu nhất thời không biết trả lời thế nào: "Giống...với gì ạ?"

Trần Vận cười xót xa: "Giống tỷ tỷ ta chứ?"

Thúy Liễu vội vàng lắc đầu: "Một chút cũng không giống, nương nương như một tiên nữ, như hoa như ngọc, mỹ mạo khuynh thành. Phế phi Trần thị đã sớm già sắc suy, sao bì kịp với với nương nương? Nàng ta cũng tự hiểu lấy, người xem, bây giờ không trốn ở Cảnh Hoa Cung, cũng không dám ra ngoài gặp người khác sao?"

Trần Vận khẽ lắc đầu, cho xung quanh lui xuống, ngồi ngây người một mình trong phòng.

Ngày mà Trần Yên hồi cung, chỉ có bệ hạ và Lưu công công từng gặp, về sau Trần Yên đóng cửa không ra ngoài, nàng đi qua Cảnh Hoa Cung vài lần, đều bị thị vệ cản lại.

Những người kia không hợp lý, thị vệ mặt lạnh miệng lạnh, căn bản không phải người của hậu cung, mà là bệ hạ từ trong Cấm Vệ quân, tự mình điều đến Cảnh Hoa Cung, chỉ nói là nghe lời bệ hạ nói, nói là bệ hạ có lệnh, Trần thị không muốn gặp, đều không được bước vào.

Bề ngoài giống như đang giam cầm Trần Yên, nhưng thực tế...

Trần Vận cười lạnh.

Bệ hạ rõ ràng muốn bảo vệ người kia.

Đến mức này rồi, hắn vẫn nghĩ về nàng, còn sợ sau khi nàng thất thế bị người khác ám hại.

Tay đặt trên bụng dần dần nắm chặt, đáy mắt Trần Vận dâng lên sự thù hận.

Nàng đã có hài tử, đó là long tử mà hắn trông mong cả đời, nhưng hắn không chỉ muốn nhận Trần Yên quay về từ Phủ Tướng Quân, ra khỏi vụ bê bối đó, tám phần mười Trần Yên đã không còn thanh bạch rồi, hắn...còn che chở cho nàng ta.

Chính hắn tự tay tiễn Trần Yên đi, cuối cùng người nhớ mãi không quên, vẫn là hắn.  

Trần Vận lấy lại tinh thần, lại nhìn vào cái gương, thì thấy thiếu nữ trong gương nước mắt đã sớm tuôn rơi, đưa tay sờ lên, đầu ngón tay ẩm ướt và ấm.

Bọn họ là phu thê mười bốn năm.

Nàng là gì đây?

Nàng chẳng qua là một cái bóng, cái bóng của Trần Yên lúc mười sáu tuổi.

Lúc nàng cúi đầu cười, rất giống Trần Yên, cho nên nam nhân kia thế nào cũng sẽ nhớ đến mà lộ ra vẻ mặt ôn nhu, hắn nhìn bụng của nàng, thâm tình như thế, giống như nhìn hài tử của hắn và Trần Yên.

——Đáng hận vô cùng.

Nhưng, nàng có hài tử.

Trần Vận lại mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên.

Có đứa bé này, cười đến cuối cùng, sẽ chỉ là nàng, chỉ có thể là nàng!

Về phần Trần Yên... là nàng ta không cần tình tỷ muội trước, là nàng ta không tha cho chính mình.

Trong cung, chung quy vẫn là nơi thắng lắm vua thua làm giặc.

10:05

10/10/2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện