Editor: Hailey
Beta: Cà ri
Qua thật lâu, vụ án đã đi được một nửa trình tự tư pháp, chứng cứ cũng đã nộp lên, Niếp Thắng Hòa mới đến gặp mặt Đoạn Huy một lần, vẫn là cách song sắt gặp mặt.
Trên người Đoạn Huy mặc áo tù, cạo tóc, xanh xao vàng vọt, khó có thể nhận ra khuôn mặt vốn có ban đầu.
Niếp Thắng Hòa rất kiên nhẫn mà đánh giá hắn một lát, mới nói: "Anh Đoạn, tôi đến thăm anh... anh cũng đừng quá lo lắng, em nói thật, nếu thật sự có phải vào, thì tối đã cũng chỉ bị kết án ba hoặc năm năm, bác trai sẽ mời đoàn luật sư tốt nhất, sẽ không chịu đựng lâu đâu.
Biểu tình trên mặt Đoạn Huy có chút dại ra, một lát mới ngẩng đầu: "Niếp Thắng Hòa, quan trọng sao? Đã đến lúc này rồi, cậu còn tới ghê tở tôi sao? "Haiz, xem anh nói gì kìa." Niếp Thắng Hòa thở dài, bất đắc dĩ thành khẩn mà nhìn hắn: "Hai chúng ta có giao tình chơi đùa từ nhỏ đến lớn với nhau, anh Đoạn, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh, đi tới bước ngày hôm nay, anh thật sự quá hoang đường, người không biết không sợ, bây giời là xã hội pháp trị a!"
Đoạn Huy nhếch môi, cười lạnh nhìn hắn.
Niếp Thắng Hòa căng mặt, chậm rãi nói: "Vốn dĩ, tôi muốn dẫn theo A Yên tới cùng, dù sao hai người cũng từng có tình cảm mấy năm, nhưng cô ấy nói không muốn thấy mặt anh cũng không có lời nào để nói, tôi cũng không thể ép buộc làm khó bắt cô ấy đến được."
Nghe được tên người phụ nữ kia, cuối cùng Đoạn Huy khá mẫn cảm phản ứng, màu cau chặt.
"Có mấy câu, cô ấy bảo tôi nói với anh."
Đoạn Huy siết chặt nắm tay: "...... Cái gì?"
Niếp Thắng Hòa nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ nói: "Anh đã từng cướp đi thứ quan trọng nhất của cô ấy, bây giờ anh cũng mất đi thứ quan trọng nhất của mình... phẩm giá tôn nghiêm của đàn ông. Hơn nữa, anh không có cơ hội đã mất mà còn có thể hồi phục, đời này nhất định không ngẩng đầu lên được. Chúng bạn xa lánh, hai bàn tay trắng, không thể đối mặt với thân thể không trọn vẹn của mình... Thiên Đạo luân hồi, quả báo xác đáng, tất cả đều là mệnh."
Đoạn Huy nhớ người phụ nữ luôn từ chối tình yêu của hắn, nhưng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng hắn.
Sau khi cô bị hủy dung vào bệnh viện, thật ra hắn đã đến một lần.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, trên mặt quấn băng gạc thật dày, chưa gỡ xuống, cả người suy sút, vô hồn.
Y tá muốn bôi thuốc cho cô, cô lại sợ hãi hết chói tai, ôm lấy đầu, từ chối không cho ai đụng tới mặt của mình, nhìn thấy bộ dạng thật sự của mình.
Đáng thương mà lại bất lực.
Thiên Đạo luân hồi, báo ứng xác đáng...... phải không.
"Về phần bọn tôi......" Niếp Thắng Hòa lai nói tiếp, khéo miệng cong lên lộ ý cười: "Chờ tới khi anh ra tù, con của tôi với A Yên đã có thể đi được rồi, chúng tôi sẽ sống thật vui vẻ, A Yên cũng sẽ sống thật tốt." Hắn cố ý nói thật chậm, ấm giọng nói: "...Anh yên tâm."
Ngực Đoạn Huy quặn đau, sắc mặt thay đổi.
Hắn hít thở nặng nề, nhìn vào mắt Niếp Thắng Hòa, giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung: "Niếp Thắng Hòa, mày bớt đắt ý đi. Sớm muộn gì có một ngày, tao tự tay làm thịt mày."
Niếp Thắng Hòa bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng: "Anh Đoạn, anh nhìn anh đi, đã sớm ngồi trong tù nước mắt rơi sau song sắt, mà còn không quên đánh đánh giết giết... Quá dã man."
Hắn đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Đoạn Huy cũng đứng dậy, hay tay nắm thật chặt song sắt: "Niếp Thắng Hòa!"
Niếp Thắng Hòa dừng lại, quay đầu, nhíu mày nhìn hắn, cười nói: "Anh cong có chuyện gì muốn nói sao?"
Đoạn Huy lạnh lùng nói: "Mày đắc ý cái gì? Đới Yên cũng không yêu mày...... Cô ấy chỉ yêu một mình tao!"
"Chậc." Niếp Thắng Hòa lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy thương hại: "Thật đáng thương, anh cho rằng những lời này có thể tổn thương đến tôi sao? Tôi có rất nhiều thời gian, bây giờ không yêu, có lẽ ngày mai sẽ yêu, mặc kệ như thế nào, tôi đều là người thắng cuộc, là người đàn ông sẽ cùng sống suốt đời với người phụ nữ trong lòng anh... Còn anh chỉ có thể nghĩ, hận, không cam lòng thôi
*
A Yên đang vẽ được một nửa lông mày thì nghe thấy điện toại bàn vang lên.
Một lúc sau, dì Trần tới nghe, nói vài câu, rồi hường về phía bên trong lớn tiếng gọi: "Đới tiểu thử, Niếp tiên sinh gọi điện thoại tới, hỏi sao gọi điện cho cô nhiều như vậy mà cô không nghe máy đây."
A Yên ra khỏi phòng, nói: "Nói với hắn, tôi đang bận, bảo hắn lát nữa gọi lại sau."
Dì Trần nói mấy lời, lại hỏi: "Niếp tiên sinh nói, bận cái gì, so với người đàn ông của cô còn quan trọng hơn?"
A Yên cười nói: "Chuẩn bị kinh hỉ đêm nay cho hắn đây, dì nói xem có quan trọng hay không?"
Nói xong, đi về phòng, đóng cửa lại.
Lão Cổ Đổng mọc ra hai cái chân nhỏ, đi loạn trên bàn trang điểm: "Kí chủ, đêm nay có thể kế thúc nhiệm vụ, nghĩ tốt cách rời đi rồi sao?"
A Yên nói: "Nghĩ kỹ rồi, ngươi xem."
Lão Cổ Đổng nhìn cô chỉ vào mấy tờ giấy in.
Dòng chữ đầu tiên: Gửi đến Fan Club thân yêu nhất của tôi......
Liên tiếp lật từng tờ lại từng tờ, khoảng chừng vài trang, ít nhất cũng phải một ngàn chữ, thật sự dùng nhiều tâm tư.
"Chỉ để lại cho Fan club một phong thư vạn chữ thôi?"
"Bằng không thì sao?"
Lão Cổ Đổng gãi gãi đầu, chậm rì rì nói: "Theo ta cảm thấy, ngươi rất thích Niếp Thắng Hòa."
A Yên mỉm cười: "Thích, tôi rất thích."
Lão Cổ Đổng sửng sốt: "Vậy ngươi không muốn cùng hắn từ biệt sao?"
A Yên nói: "Thích chơi cùng hắn, với thích hắn rồi đau lòng luyến tiếc, đây là hai khái niệm khác nhau."
Lão Cổ Đổng yên lặn một lát, lại hỏi: "Vậy còn Tần Úc thì sao?"
A Yên nhấc bút chì kẻ mày soi gương vẽ lại hai nét: "Ta ghét đàn ông quấn quít lấy ta không buông, ta cũng không thích cọc gỗ chậm chạp đánh chết cũng không thông..."
Lão Cổ Đổng: "Rồi sao?"
A Yên ngước mắt, tạm dừng, hừ một tiếng: "Chưa nghĩ ra, đang đợi đây."
Lão Cổ Đổng đang muốn hỏi đợi cái gì, chuông cửa đã vang lên.
Dì Trần mở cửa nhìn, quay vào gõ cửa phòng A Yên, vẻ mặt có chút xấu hổ, dường như có điều gì đó nói không nên lời, ngại ngùng một lát mới nói: "Đới tiểu thư, cảnh sát Tần ở bên ngoài, cô xem... Đợi đến khi Niếp tiên sinh tới đón cô, nhỡ đâu hai người đụng mặt nhau, không tốt lắm đâu."
A Yên để bút chì kẻ mày xuống, đi ra ngoài: "Sẽ không lâu đâu."
Người đàn ông đứng bên ngoài cửa chống trộm.
A Yên đứng bên trong cánh cửa, nhìn về phía hắn nhíu mày cười, mấy phần uyển chuyển mấy phần quyết rũ, giống như lần đầu gặp mặt.
"A sir, lần này tới là việc công, hay vẫn là việc tư?"
Tần Úc bình tĩnh nói: "Việc tư."
A Yên gật đầu, mở khóa mở cửa: "Vào đi, tôi mời anh uống chén trà."
Tần Úc đi vào, ngồi một bên ghế sofa
Tần Úc đi vào tới, ngồi ở một bên trên sô pha.
A Yên vào phòng bếp pha trà, thuận tiện đem dì Trần đang thò đầu ra nhìn đuổi về phòng.
Một bình trà hoa nhài, không phải là một loại trà có giá trị, chỉ hơn ở mùi thơm ngát thanh nhã.
Tần Úc nói: "Công việc trong tay hết bận rộn, có mấy câu nói, muốn giáp mặt nói với cô."
A Yên liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười: "Công việc trong cục xong rồi mới nhớ tới tôi?"
Tần Úc không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Đương nhiên."
A Yên nở nụ cười, khẽ lắc đầu: " Được, anh tiếp tục nói."
"Anh thích em."
Khi nói những lời này, hắn ép buộc mình ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái này.
A Yên nghe xong, vẻ mặt không thay đổi: "...... Tôi biết, còn có chuyện gì khác sao?"
Tần Úc trầm mặc hồi lâu, giọng nói bình tĩnh và chân thành: "Anh sẽ chăm sóc em." Hắn ngừng lại lần nữa, mới nói tiếp: "Tôi không thể cho em được những điều kiện vật chất như Niếp Thắng Hòa, nhưng em muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức làm được, thẻ lương của tôi, em quản lý, tiền trong nhà, em quản."
A Yên thở dài: "Vậy không phải anh còn phải đợi tôi cho anh tiền tiêu vặt sao?"
Tần Úc nghiêm túc nói: "Em không muốn cho, cũng không thành vấn đề, tôi không hút thuốc lá, không có nhiều giao tiếp, bình thường không dùng tiền."
A Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng dậy, lấy áo gió treo một bên mặc vào: "Cảnh sát Tần, tôi đã từng nói, tôi không phải phụ nữ tốt."
Tần Úc thả nhiên nói: "Tôi biết."
A Yên nghiêng mắt, nhìn hắn: "Anh thật sự không để ý, vậy chờ tôi mấy tiếng, ở chỗ này chờ cũng được."
Tần Úc nói: "Tôi chở ở dưới lầu."
"Tùy anh."
A Yên cài nút áo, lại nhìn về phía hắn: "Anh không hỏi tôi đi đâu sao?"
Tần Úc trầm mặc.
A Yên mở miệng: "Tôi đi gặp Niếp Thắng Hòa, tôi còn phải ngủ với hắn một lần, như vậy anh cũng không để ý sao?"
Vẻ mặt Tần Úc cứng đờ, mím môi, không lên tiếng.
"Tôi vẫn cảm thấy......" A Yên cầm chiếc túi đeo vai trên bàn lên, bình tĩnh nói: "Tình cảm cuộc sống của một người, hắn chải qua có vui vẻ hay không, không phải là tìm kiếm nửa kia, mà là tìm một người phù hợp nhất. Tình yêu không nói đạo lý lãng mạng và nhiệt tình, nhưng cuộc sống lý trí chính là củi gạo dầu muối vụn vặt.
Cô cúi đầu, lấy di động trong túi ra, bấm số Niếp Thắng Hòa, đầu cũng không quay lại mở cửa đi ra ngoài.
Beta: Cà ri
Qua thật lâu, vụ án đã đi được một nửa trình tự tư pháp, chứng cứ cũng đã nộp lên, Niếp Thắng Hòa mới đến gặp mặt Đoạn Huy một lần, vẫn là cách song sắt gặp mặt.
Trên người Đoạn Huy mặc áo tù, cạo tóc, xanh xao vàng vọt, khó có thể nhận ra khuôn mặt vốn có ban đầu.
Niếp Thắng Hòa rất kiên nhẫn mà đánh giá hắn một lát, mới nói: "Anh Đoạn, tôi đến thăm anh... anh cũng đừng quá lo lắng, em nói thật, nếu thật sự có phải vào, thì tối đã cũng chỉ bị kết án ba hoặc năm năm, bác trai sẽ mời đoàn luật sư tốt nhất, sẽ không chịu đựng lâu đâu.
Biểu tình trên mặt Đoạn Huy có chút dại ra, một lát mới ngẩng đầu: "Niếp Thắng Hòa, quan trọng sao? Đã đến lúc này rồi, cậu còn tới ghê tở tôi sao? "Haiz, xem anh nói gì kìa." Niếp Thắng Hòa thở dài, bất đắc dĩ thành khẩn mà nhìn hắn: "Hai chúng ta có giao tình chơi đùa từ nhỏ đến lớn với nhau, anh Đoạn, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh, đi tới bước ngày hôm nay, anh thật sự quá hoang đường, người không biết không sợ, bây giời là xã hội pháp trị a!"
Đoạn Huy nhếch môi, cười lạnh nhìn hắn.
Niếp Thắng Hòa căng mặt, chậm rãi nói: "Vốn dĩ, tôi muốn dẫn theo A Yên tới cùng, dù sao hai người cũng từng có tình cảm mấy năm, nhưng cô ấy nói không muốn thấy mặt anh cũng không có lời nào để nói, tôi cũng không thể ép buộc làm khó bắt cô ấy đến được."
Nghe được tên người phụ nữ kia, cuối cùng Đoạn Huy khá mẫn cảm phản ứng, màu cau chặt.
"Có mấy câu, cô ấy bảo tôi nói với anh."
Đoạn Huy siết chặt nắm tay: "...... Cái gì?"
Niếp Thắng Hòa nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ nói: "Anh đã từng cướp đi thứ quan trọng nhất của cô ấy, bây giờ anh cũng mất đi thứ quan trọng nhất của mình... phẩm giá tôn nghiêm của đàn ông. Hơn nữa, anh không có cơ hội đã mất mà còn có thể hồi phục, đời này nhất định không ngẩng đầu lên được. Chúng bạn xa lánh, hai bàn tay trắng, không thể đối mặt với thân thể không trọn vẹn của mình... Thiên Đạo luân hồi, quả báo xác đáng, tất cả đều là mệnh."
Đoạn Huy nhớ người phụ nữ luôn từ chối tình yêu của hắn, nhưng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng hắn.
Sau khi cô bị hủy dung vào bệnh viện, thật ra hắn đã đến một lần.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, trên mặt quấn băng gạc thật dày, chưa gỡ xuống, cả người suy sút, vô hồn.
Y tá muốn bôi thuốc cho cô, cô lại sợ hãi hết chói tai, ôm lấy đầu, từ chối không cho ai đụng tới mặt của mình, nhìn thấy bộ dạng thật sự của mình.
Đáng thương mà lại bất lực.
Thiên Đạo luân hồi, báo ứng xác đáng...... phải không.
"Về phần bọn tôi......" Niếp Thắng Hòa lai nói tiếp, khéo miệng cong lên lộ ý cười: "Chờ tới khi anh ra tù, con của tôi với A Yên đã có thể đi được rồi, chúng tôi sẽ sống thật vui vẻ, A Yên cũng sẽ sống thật tốt." Hắn cố ý nói thật chậm, ấm giọng nói: "...Anh yên tâm."
Ngực Đoạn Huy quặn đau, sắc mặt thay đổi.
Hắn hít thở nặng nề, nhìn vào mắt Niếp Thắng Hòa, giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung: "Niếp Thắng Hòa, mày bớt đắt ý đi. Sớm muộn gì có một ngày, tao tự tay làm thịt mày."
Niếp Thắng Hòa bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng: "Anh Đoạn, anh nhìn anh đi, đã sớm ngồi trong tù nước mắt rơi sau song sắt, mà còn không quên đánh đánh giết giết... Quá dã man."
Hắn đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Đoạn Huy cũng đứng dậy, hay tay nắm thật chặt song sắt: "Niếp Thắng Hòa!"
Niếp Thắng Hòa dừng lại, quay đầu, nhíu mày nhìn hắn, cười nói: "Anh cong có chuyện gì muốn nói sao?"
Đoạn Huy lạnh lùng nói: "Mày đắc ý cái gì? Đới Yên cũng không yêu mày...... Cô ấy chỉ yêu một mình tao!"
"Chậc." Niếp Thắng Hòa lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy thương hại: "Thật đáng thương, anh cho rằng những lời này có thể tổn thương đến tôi sao? Tôi có rất nhiều thời gian, bây giờ không yêu, có lẽ ngày mai sẽ yêu, mặc kệ như thế nào, tôi đều là người thắng cuộc, là người đàn ông sẽ cùng sống suốt đời với người phụ nữ trong lòng anh... Còn anh chỉ có thể nghĩ, hận, không cam lòng thôi
*
A Yên đang vẽ được một nửa lông mày thì nghe thấy điện toại bàn vang lên.
Một lúc sau, dì Trần tới nghe, nói vài câu, rồi hường về phía bên trong lớn tiếng gọi: "Đới tiểu thử, Niếp tiên sinh gọi điện thoại tới, hỏi sao gọi điện cho cô nhiều như vậy mà cô không nghe máy đây."
A Yên ra khỏi phòng, nói: "Nói với hắn, tôi đang bận, bảo hắn lát nữa gọi lại sau."
Dì Trần nói mấy lời, lại hỏi: "Niếp tiên sinh nói, bận cái gì, so với người đàn ông của cô còn quan trọng hơn?"
A Yên cười nói: "Chuẩn bị kinh hỉ đêm nay cho hắn đây, dì nói xem có quan trọng hay không?"
Nói xong, đi về phòng, đóng cửa lại.
Lão Cổ Đổng mọc ra hai cái chân nhỏ, đi loạn trên bàn trang điểm: "Kí chủ, đêm nay có thể kế thúc nhiệm vụ, nghĩ tốt cách rời đi rồi sao?"
A Yên nói: "Nghĩ kỹ rồi, ngươi xem."
Lão Cổ Đổng nhìn cô chỉ vào mấy tờ giấy in.
Dòng chữ đầu tiên: Gửi đến Fan Club thân yêu nhất của tôi......
Liên tiếp lật từng tờ lại từng tờ, khoảng chừng vài trang, ít nhất cũng phải một ngàn chữ, thật sự dùng nhiều tâm tư.
"Chỉ để lại cho Fan club một phong thư vạn chữ thôi?"
"Bằng không thì sao?"
Lão Cổ Đổng gãi gãi đầu, chậm rì rì nói: "Theo ta cảm thấy, ngươi rất thích Niếp Thắng Hòa."
A Yên mỉm cười: "Thích, tôi rất thích."
Lão Cổ Đổng sửng sốt: "Vậy ngươi không muốn cùng hắn từ biệt sao?"
A Yên nói: "Thích chơi cùng hắn, với thích hắn rồi đau lòng luyến tiếc, đây là hai khái niệm khác nhau."
Lão Cổ Đổng yên lặn một lát, lại hỏi: "Vậy còn Tần Úc thì sao?"
A Yên nhấc bút chì kẻ mày soi gương vẽ lại hai nét: "Ta ghét đàn ông quấn quít lấy ta không buông, ta cũng không thích cọc gỗ chậm chạp đánh chết cũng không thông..."
Lão Cổ Đổng: "Rồi sao?"
A Yên ngước mắt, tạm dừng, hừ một tiếng: "Chưa nghĩ ra, đang đợi đây."
Lão Cổ Đổng đang muốn hỏi đợi cái gì, chuông cửa đã vang lên.
Dì Trần mở cửa nhìn, quay vào gõ cửa phòng A Yên, vẻ mặt có chút xấu hổ, dường như có điều gì đó nói không nên lời, ngại ngùng một lát mới nói: "Đới tiểu thư, cảnh sát Tần ở bên ngoài, cô xem... Đợi đến khi Niếp tiên sinh tới đón cô, nhỡ đâu hai người đụng mặt nhau, không tốt lắm đâu."
A Yên để bút chì kẻ mày xuống, đi ra ngoài: "Sẽ không lâu đâu."
Người đàn ông đứng bên ngoài cửa chống trộm.
A Yên đứng bên trong cánh cửa, nhìn về phía hắn nhíu mày cười, mấy phần uyển chuyển mấy phần quyết rũ, giống như lần đầu gặp mặt.
"A sir, lần này tới là việc công, hay vẫn là việc tư?"
Tần Úc bình tĩnh nói: "Việc tư."
A Yên gật đầu, mở khóa mở cửa: "Vào đi, tôi mời anh uống chén trà."
Tần Úc đi vào, ngồi một bên ghế sofa
Tần Úc đi vào tới, ngồi ở một bên trên sô pha.
A Yên vào phòng bếp pha trà, thuận tiện đem dì Trần đang thò đầu ra nhìn đuổi về phòng.
Một bình trà hoa nhài, không phải là một loại trà có giá trị, chỉ hơn ở mùi thơm ngát thanh nhã.
Tần Úc nói: "Công việc trong tay hết bận rộn, có mấy câu nói, muốn giáp mặt nói với cô."
A Yên liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười: "Công việc trong cục xong rồi mới nhớ tới tôi?"
Tần Úc không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Đương nhiên."
A Yên nở nụ cười, khẽ lắc đầu: " Được, anh tiếp tục nói."
"Anh thích em."
Khi nói những lời này, hắn ép buộc mình ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái này.
A Yên nghe xong, vẻ mặt không thay đổi: "...... Tôi biết, còn có chuyện gì khác sao?"
Tần Úc trầm mặc hồi lâu, giọng nói bình tĩnh và chân thành: "Anh sẽ chăm sóc em." Hắn ngừng lại lần nữa, mới nói tiếp: "Tôi không thể cho em được những điều kiện vật chất như Niếp Thắng Hòa, nhưng em muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức làm được, thẻ lương của tôi, em quản lý, tiền trong nhà, em quản."
A Yên thở dài: "Vậy không phải anh còn phải đợi tôi cho anh tiền tiêu vặt sao?"
Tần Úc nghiêm túc nói: "Em không muốn cho, cũng không thành vấn đề, tôi không hút thuốc lá, không có nhiều giao tiếp, bình thường không dùng tiền."
A Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng dậy, lấy áo gió treo một bên mặc vào: "Cảnh sát Tần, tôi đã từng nói, tôi không phải phụ nữ tốt."
Tần Úc thả nhiên nói: "Tôi biết."
A Yên nghiêng mắt, nhìn hắn: "Anh thật sự không để ý, vậy chờ tôi mấy tiếng, ở chỗ này chờ cũng được."
Tần Úc nói: "Tôi chở ở dưới lầu."
"Tùy anh."
A Yên cài nút áo, lại nhìn về phía hắn: "Anh không hỏi tôi đi đâu sao?"
Tần Úc trầm mặc.
A Yên mở miệng: "Tôi đi gặp Niếp Thắng Hòa, tôi còn phải ngủ với hắn một lần, như vậy anh cũng không để ý sao?"
Vẻ mặt Tần Úc cứng đờ, mím môi, không lên tiếng.
"Tôi vẫn cảm thấy......" A Yên cầm chiếc túi đeo vai trên bàn lên, bình tĩnh nói: "Tình cảm cuộc sống của một người, hắn chải qua có vui vẻ hay không, không phải là tìm kiếm nửa kia, mà là tìm một người phù hợp nhất. Tình yêu không nói đạo lý lãng mạng và nhiệt tình, nhưng cuộc sống lý trí chính là củi gạo dầu muối vụn vặt.
Cô cúi đầu, lấy di động trong túi ra, bấm số Niếp Thắng Hòa, đầu cũng không quay lại mở cửa đi ra ngoài.
Danh sách chương