Editor: Dương Thùy
Beta: Cà ri
Chu Sở Sở nghỉ học.
Cô gái từ nhỏ có thói quen được tất cả mọi người yêu thích, quen được thổi phồng, được bảo vệ, căn bản không có cách nào tiếp thu ánh hào quang nữ thần bị vỡ nát, bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường, sắc bén chê cười, ở trường học cùng bên trong diễn đàn bị ném đá giấu tay, châm biếm... Cô không chịu được.
Nghỉ học, dường như là lựa chọn nhẹ nhàng nhất.
Phó Lộ Bạch vẫn luôn ở cạnh bên cô.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với Chu Sở Sở, cái gọi là bái thiếp lột mặt nạ, hắn không thấy.
Sự kiện lần này đối với Phó Lộ Bạch có tác động lớn nhất, có lẽ là khi hắn chất vấn Phó Phùng Kỳ, tại sao hắn không ra mặt tạo áp lực với trường học, yêu cầu nhà trường chèn ép dư luận đó, Phó Phùng Kỳ đối với việc không liên quan tới mình thái độ cực kỳ lạnh nhạt: "Hoắc Yên có thể đem anh bức tới trình độ nhất định, còn đối phó em cùng Sở Sở, nói một tiếng dễ nghe, thì đã quá đề cao các em."
"Chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ thật sự muốn Sở Sở nghỉ học sao?"
"Bái thiếp kia là do cô ấy phát."
"Cô ấy biết sai rồi!"
"Không thể thay đổi cái gì."
"Anh -- "
Phó Lộ Bạch tức giận đến thở không được, thật vất vả tỉnh táo lại, hắn nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc lạnh lùng nói: "Anh hai, anh thay đổi."
Phó Phùng Kỳ trầm mặc.
Phó Lộ Bạch nói: "Trước đây anh sẽ không như thế đối với Sở Sở." Đối phương như trước im lặng, tiếng nói của hắn càng lạnh hơn: "Là bởi vì Hoắc Yên sao?"
Phó Phùng Kỳ nói: "Mọi người đều sẽ thay đổi." Ngước mắt, nhìn biểu hiện cứng ngắc mà xa lạ của em trai: "Cùng với lãng phí thời gian cùng anh cãi vã, không bằng đem tinh lực hoàn thiện mình -- chỉ có chờ em trở nên mạnh mẽ, em mới có thể bảo vệ người trong lòng mình, không cần cầu anh ra tay."
Phó Lộ Bạch ngẩn ra, trong mắt đen chợt lóe lên lửa giận.
Hắn nhếch môi, cười lạnh, thản nhiên nói: "Anh, anh có thể nói mát với em như thế, chẳng qua là bởi vì... Ba chọn anh là người nối nghiệp."
Phó Phùng Kỳ nhăn mày: "Em nói cái gì?"
Phó Lộ Bạch cười lạnh cười không ngừng: "Bởi vì công ty cho anh, cho nên anh có niềm tin giáo huấn em -- chẳng qua là anh ỷ vào chuyện lớn hơn em mười tuổi, vào công ty sớm hơn so với em."
"... Đây chính là ý nghĩ chân thật của em? " Phó Phùng Kỳ nhìn hắn, nở nụ cười: "Được, anh nhớ kỹ."
Hai năm sau, Phó Lộ Bạch tốt nghiệp đại học.
Đêm trước một ngày, Phó Phùng Kỳ cùng ba Phó nói chuyện trắng đêm: "Chuyện này cũng là con muốn... ba, nếu như Lộ Bạch không đủ tư cách hội đồng quản trị sẽ không ngồi yên không để ý, mà con, con cũng muốn bằng thực lực của chính mình, thử sức với thương trường ngoài kia, mong ba hiểu cho con."
Hôm sau trời vừa sáng, ở tập đoàn Phó Thị tổ chức hội nghị cổ đông lâm thời, Phó Phùng Kỳ chính thức công khai quyết định của chính mình, ba tháng sau nghỉ việc, sau đó sẽ bàn giao lại công tác.
Sau khi về nhà, hắn chỉ nói với Phó Lộ Bạch một câu nói: "Anh ở đâu đều có thể chứng minh chính mình, còn em... " Hắn cười nhạo, khẽ lắc đầu, cùng nhìn đối phương thoáng qua: "Tự giải quyết cho tốt."
Phó Phùng Kỳ chuyển đi rồi.
Trước khi Phó Lộ Bạch tiến vào công ty làm, giấu diếm ba và anh trai lặng lẽ cùng nữ thần Chu Sở Sở bảo vệ nhiều năm bí mật kết hôn. Tuy rằng sau khi ba Phó biết đối với quyết định của hắn tỏ vẻ vô cùng thất vọng, nhưng hắn cũng không để ý, cùng Chu Sở Sở trải qua những ngày tháng ngọt ngào ngắn ngủi.
Tiệc vui chóng tàn.
Kiến thức đọc sách của Phó Lộ Bạch rất tốt, nhưng còn phương diện kinh doanh thì kém anh trai của hắn rất rất xa.
Rất nhanh, bởi vì hắn không đạt tới năng lực tiêu chuẩn, nên hội đồng quản trị mạnh mẽ can thiệp, chức vị của hắn từ tổng giám đốc hạ xuống làm phó tổng giám đốc nhàn nhã, trên thực tế là không có bất kỳ chức quyền nào.
Trong lúc đó hắn cùng Chu Sở Sở dần dần cũng sinh ra mâu thuẫn.
Chu Sở Sở thành tích vẫn không tính là tốt, chưa tốt nghiệp đại học, đối với việc phức tạp trên thương trường một chữ cũng không biết, không cách nào vì Phó Lộ Bạch phân ưu giải nạn, mà về mặt gia sự... cô ta mặc dù là con gái nữ giúp việc Phó gia, nhưng từ nhỏ đã sống cuộc sống của như Đại tiểu thư, đạo lí đối nhân xử thế cũng là kiến thức nửa vời, thường thường nói những lời nói ngu ngốc như gặp phải chuyện cười, đừng nói trở thành người vợ hiền giỏi nội trợ của Phó Lộ Bạch, không cho Phó Lộ Bạch mất mặt đã là quá tốt rồi.
Trước đây, khi Chu Sở Sở vẫn là thiếu nữ ngây thơ nhu nhược ngu đần, những phẩm chất này Phó Lộ Bạch xem ở trong mắt đều tượng trưng cho sự đáng yêu.
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy phiền toái mệt mỏi.
Cơm trắng rốt cục cũng thành hạt gạo, thành gánh nặng của hắn mà gánh nặng này hắn ném không xong.
Kết hôn không tới năm năm, bọn họ vẫn là ly hôn.
Nguyên nhân là từ một cô gái.
Khoảng chừng một năm trước, Phó Lộ Bạch cùng thư ký của hắn có một đoạn tình bí mật, thư ký Tiểu Văn ôn nhu săn sóc thông tuệ lại biết lõi đời, không chỉ ở phương diện làm việc cung cấp cho hắn không ít trợ giúp, càng khéo léo để trở thành bạn gái tham dự các trường hợp xã giao của hắn, chắc chắn sẽ không ném mặt mũi của hắn.
Kỳ thực Tiểu Văn cũng không hẳn xinh đẹp. Thế nhưng đứng chung cảm thấy thoải mái, hai người có tiếng nói chung và trong công việc có sự liên quan chặt chẽ.
Tiểu Văn là người phụ nữ rất có năng lực, một trong những năng lực đó được biểu hiện ở chỗ, cô nhận định chính mình là thiếu phu nhân đời tiếp theo của Phó gia, đối với việc Phó Lộ Bạch ly hôn đã ở bên gối nói nhiều lời, quá mức nhiệt tâm bày mưu tính kế, dẫn đến Chu Sở Sở gần như là bị đuổi khỏi nhà. Nhưng đến cuối cùng, Phó Lộ Bạch cũng không cưới cô ta, thư ký của hắn thì lại đổi thành người khác. (??!!)
Chu Sở Sở căn bản không có năng lực duy trì kế sinh nhai, từ nhỏ lại quen thuộc quen sống trong nhung lụa, không thể tiếp thu chất lượng sinh hoạt giảm xuống, sau khi ly hôn vẫn tiêu tiền như nước, rất nhanh dùng hết tiền gởi ngân hàng, liền thông qua thân thích giới thiệu, cô rốt cuộc tìm được một phần công tác coi như không tệ-- đến một hộ gia đinh rất có tiền làm gia sư cho con họ. Nhưng không tới hai tháng, nữ chủ nhân khôn khéo hoài nghi cô có ý tứ với nam chủ nhân, liền đuổi việc cô.
Rốt cục, Chu Sở Sở chỉ có thể làm trợ thủ giúp mẹ mình, mẹ cô đã rời Phó gia, thỉnh thoảng sẽ giúp người ta làm việc tạm thời, dọn vệ sinh, thu dọn lại nhà cửa, nấu cơm... Mà cô theo ở bên cạnh, có lúc lau cái bàn, bỗng nhiên sẽ rơi nước mắt.
Cuộc sống như thế... Lại như người hầu.
Cuộc đời của cô, đi vòng một đường, lại trở về điểm ban đầu.
Con của người giúp việc.
*
Vào một ngày rất nhiều năm sau, Phó Lộ Bạch đi trên đường, nhìn thấy quảng cáo lớn trên quảng trường, đột nhiên dừng bước, nghỉ chân nhìn rất lâu, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, bên môi dần dần tràn ra một tiếng thở dài.
Sau khi tốt nghiệp, Hoắc Yên không có tiến vào công ty ba mẹ, cũng không giống như nhiều người đoán, nhàn nhã làm một võng hồng, nhận quảng cáo kiếm lời ung dung đếm tiền.
Bản thân cô tự gây dựng sự nghiệp, mang theo cái danh thiếu nữ bất lương trước đây ở trường học, mở ra một hội sở thẩm mỹ tập thể hình với tên gọi rất dài rất kỳ quái, hiện tại đã nắm giữ nhiều chi nhánh trên toàn quốc, người phát ngôn chính là bản thân cô.
Cô gái bên trong quảng cáo diễm quang bắn ra bốn phía, xinh đẹp mê người.
Nhưng Phó Lộ Bạch nhớ tới, cũng thật lâu trước đây, cô bé mập mạp đi sau lưng hắn rụt rụt rè rè gọi "Anh Lộ Bạch", còn có năm ấy hắn ở Hoắc gia nhìn thấy thùng giấy..... cục tẩy cứng đơ, hộp bút chì ố vàng, và búp bê cũ kỹ chưa bao giờ mở.
Hắn giơ tay lên, đặt nên vị trí ngực.
Một đời này, đến cùng là hắn bỏ qua cái gì? *
A Yên rất sớm trước đây đã hoàn thành nhiệm vụ.
Ở thế giới này, cô rất có giấc mơ, Lão Cổ Đổng cũng tỏ vẻ lý giải, nhìn cô từng bước một phát triển tà giáo, từ trường học đến công việc, ngoại trừ nhìn mà than thở ra, cũng không nói ra được những khác.
Ngày mai đã là ngày 17 tháng 10.
Khoảng cách A Yên xuyên đến thế giới này, ròng rã mười năm.
Buổi tối ngày hôm đó, A Yên liên tiếp thấy hai người.
Người đầu tiên là Trì Trì, người đã kết hôn sinh con từ lâu.
Cô gai mập mạp năm đó nằm trên đất không chịu đứng dậy, chết cũng không chịu đứng dậy chạy bộ, bây giờ đã trở thành giám đốc bộ phận tuyên truyền của công ty thẩm mỹ tập thể hình cả thế giới duy nhất chỉ có ta mỹ nhan thịnh thế, rất đẹp và có năng lực.
A Yên hỏi: "Có thể giúp chị một chuyện không? Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian."
Trì Trì vỗ ngực: "Không thành vấn đề, chị Yên, chị cứ việc nói, cho dù chị muốn em ly hôn vứt chồng bỏ con ở cùng với chị, em cũng sẽ đồng ý."
A Yên nhìn cô một cái.
Trì Trì hơi cúi xuống, lúng túng cười cười: "Chị Yên, chị nói đi."
A Yên nói: "Giúp chị chăm sóc ba mẹ chị."
Trì Trì không chút nghĩ ngợi: "Được." Lại hỏi: "Chị Yên, chị muốn đi công tác sao?"
A Yên không hề trả lời, nói tiếp: "Giúp bon họ dưỡng lão, lo việc hậu sự."
Trì Trì cả kinh: "Chị Yên?"
A Yên nhìn cô, cười nói: "Có đồng ý không?"
Trì Trì nói: "Đồng ý, đồng ý đương nhiên là đồng ý, nhưng là chị -- "
"Vậy thì tốt."
Mười rưỡi tối, A Yên về đến nhà.
Năm năm trước, cô đã dọn ra sống một mình, mà trước khi cô dọn nhà, mẹ Hoắc uyển chuyển nói: "Tiểu Yên, thực ra con cùng với đứa nhỏ nửa đêm leo tường vào kia... Chúng ta đều biết. Tuy rằng chúng ta đối với hắn...Khụ khụ, giữ lại ý kiến, nhưng nếu như con thật sự yêu thích hắn chúng ta sẽ không phản đối."
A Yên nói: "Ba mẹ cứ tiếp tục chán ghét hắn là được rồi, cũng không có ảnh hưởng gì."
"... "
A Yên dọn nhà, Tô Lương cũng thay đổi địa điểm leo tường.
Sau khi tốt nghiệp, hắn tìm được công việc ổn định.... Làm ở một trại huấn luyện giảm béo nào đó cách nhà A Yên rất gần, là một thành viên trong tổ huấn luyện. Mỗi kỳ đều được học sinh bình chọn là huấn luyện viên được hoan nghênh nhất, hắn vĩnh viễn là người đứng đầu.
"Động lực để giảm cân? Là huấn luyện viên Tô a! Hắn thật là ôn nhu a a a còn có thể cổ vũ tôi, những huấn luyện viên khác đều dữ dằn."
"Vì huấn luyện viên Tô nhất định phải giảm được cân! Đây chính là quyết tâm của tôi!"
"Tại sao huấn luyện viên Tô có thể ôn nhu như vậy a? Mỗi lần không vui, hắn đều an ủi tôi, ô ô ô muốn khóc. "
...
Đã từng là thiếu niên bất lương, cuối cùng vẫn là lãng tử hồi đầu. Điều duy nhất không hợp sự tình hiện tại đại khái chính là cứ cách mấy ngày lại luyện tập kỹ năng leo cây, đến nhà cô gái nào đó ngủ trên sàn nhà.
Đêm nay, hắn cũng ở đây.
A Yên mở đèn, nhìn người đàn ông núp ở góc tường ngủ.
Khi đèn sáng, hắn liền tỉnh.
Tô Lương vẫn ngủ rất nông, còn trẻ thì bị cha dượng uống rượu say kéo từ trên giường đứng dậy đánh chửi và để lại di chứng về sau. Hắn nhìn một chút cô gái đang đi tới, lại trở mình quay về vách tường ngủ tiếp.
A Yên nói: "Trời có chút lạnh."
Hắn nói: "Đã quen rồi."
A Yên cười nhạo, ôm lấy chăn ở trên giường ném tới trên người hắn: "Đêm nay cho cậu thêm giường với chăn."
Tô Lương từ dưới đất bò dậy, xoa nhẹ con mắt mấy lần, buồn cười: "Làm gì? Hiệu suất của công ty trong quý này tốt, tâm tình của em rất tốt?"
A Yên nói: "Tôi nhận được hai cái quảng cáo mới, nhiếp ảnh gia nói tôi là khách hàng ăn ảnh nhất mà hắn đã gặp qua, so với những nữ minh tinh khác biểu hiện còn tốt hơn."
Tô Lương hừ một tiếng: "Cắt, em cho hắn tiền, hắn khen em hai câu cũng không mất đi miếng thịt nào."
A Yên nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Bạn học Tô, nếu như không phải cậu không có khiếu nói chuyện, thì mười năm trước, cậu có thể không ngủ trên sàn nhà, mà là ngủ trên giường."
Trong lòng Tô Lương rung động, trái tim đập lỡ một nhịp, hai bên gò má đỏ lên. Hắn lại nằm xuống, dùng chăn che đầu, xoay người: "... Sàn nhà rất tốt."
A Yên lắc lắc đầu, nói: "Trên bàn có phong thư, sáng mai cậu giúp tôi đưa cho Trì Trì."
Tô Lương cau mày, quay đầu lại nhìn cô: "Em -- "
A Yên ngứt lời hắn: "Tôi còn có việc, cậu ngủ của cậu đi."
Tô Lương hỏi: "Sự tình trong công ty sao?"
A Yên trầm mặc một lát, nói: "Có thể. " Mở cửa, cuối cùng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn hắn: "Ngủ ngon."
Tô Lương ngớ ngẩn, theo bản năng đáp: "Ngủ ngon."
Đây là, một lần cuối.
Kể từ đêm nay, Hoắc Yên mất tích và không ai gặp qua cô nữa.
Mà cô để lại một phong "Di thư" kia, thì lại trở thành một trong mười tin tức bí ẩn hàng đầu của mạng.
Đó là để lại cho Trì Trì, mấy dòng chữ rất ít.
Trước khi gặp em, chị cảm thấy em là một người rất tốt.
Hiện tại, chị cảm thấy... ở cùng với em, thực ra cũng không quá khó chịu.
Mặt trái còn có một dòng chữ nhỏ thật nhỏ, hầu như không thấy rõ chữ.
Hoắc Yên, chết vào ngày 17 tháng 10 năm XX.
Kỳ quái nhất chính là năm đó không phải năm mà cô mất tích, mà là... mười năm trước đó.
*
Ma giới.
Cấm điện của Mạn Đà La Cung.
Hai ngày nay, bên ngoài rất náo nhiệt.
Lão Cổ Đổng đứng ở trên bàn trang điểm của kí chủ, nghe âm thanh khua chiêng gõ trống ở đằng xa, hận không thể có lỗ tai dài thêm mười mét. Nó liếc nhìn kí chủ đang soi gương chải đầu, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài... Giống như có người kết hôn."
A Yên không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Đúng, tân nương là muội tử ta."
Lão Cổ Đổng kinh hãi: "Làm sao ngươi biết?"
A Yên: "Nàng dùng thiên lý truyền âm nói cho ta."
Lão Cổ Đổng hỏi: "Gả cho người nào?"
A Yên nhớ lại nói: "Ma giới Nhị Thái Tử Trường Lưu."
Lão Cổ Đổng gật gật đầu: "Cũng là Thái tử a... Gả cho người thật tốt."
A Yên nhếch lên khóe môi, chậm rãi nói: "Trường Lưu Thái Tử phong lưu thành tính, trong cung cơ thiếp nhiều đến mấy ngàn người, Tiểu Điệp cũng gả đi làm thiếp, một năm có 365 ngày, ân sủng nhất định có thể có một đêm trong hàng ân sủng."
"Mấy ngàn người?" Lão Cổ Đổng hít ngụm khí lạnh: "Có quyền thật có thể muốn làm gì thì làm a... Ngươi không khuyên nàng sao?"
"Mỗi người có một chí riêng." A Yên nhìn mình trong gương đã không còn dung nhan kinh khủng như trước, hơi nở nụ cười: "Năm đó Thiên Hồ tộc bày xuống sát trận, Tiểu Điệp gạt ta trở lại, nói mẫu thân bị người uy hiếp, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng lại thật sự làm hại tính mạng mẫu thân, lại khiến ta gân mạch đứt từng khúc, cả người không có một miếng da thịt nào hoàn hảo... Sách. "
Nàng thả lược xuống, đứng dậy: "Tuy nàng cử chỉ vô tâm, nhưng ta cũng không thể buông bỏ cái quá khứ đó, sống chết của nàng đã sớm không có quan hệ gì với ta, huống chi việc gả cưới.....ta lại không phải nhà từ thiện."
Lão Cổ Đổng không dám lên tiếng.
A Yên đi tới trước một cái hòm, ngồi xổm xuống, từ bên trong tìm ra một quyển sách, bên trong sao chép một phần văn chương của Đường Tử Minh, nàng đọc xong một lần, mỉm cười rộ lên, lại đọc một lần mới trả về.
Nàng đứng lên, trầm mặc chốc lát, quay về phía Lão Cổ Đổng nói: "Mở ra cái thế giới tiếp theo đi."
Beta: Cà ri
Chu Sở Sở nghỉ học.
Cô gái từ nhỏ có thói quen được tất cả mọi người yêu thích, quen được thổi phồng, được bảo vệ, căn bản không có cách nào tiếp thu ánh hào quang nữ thần bị vỡ nát, bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường, sắc bén chê cười, ở trường học cùng bên trong diễn đàn bị ném đá giấu tay, châm biếm... Cô không chịu được.
Nghỉ học, dường như là lựa chọn nhẹ nhàng nhất.
Phó Lộ Bạch vẫn luôn ở cạnh bên cô.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với Chu Sở Sở, cái gọi là bái thiếp lột mặt nạ, hắn không thấy.
Sự kiện lần này đối với Phó Lộ Bạch có tác động lớn nhất, có lẽ là khi hắn chất vấn Phó Phùng Kỳ, tại sao hắn không ra mặt tạo áp lực với trường học, yêu cầu nhà trường chèn ép dư luận đó, Phó Phùng Kỳ đối với việc không liên quan tới mình thái độ cực kỳ lạnh nhạt: "Hoắc Yên có thể đem anh bức tới trình độ nhất định, còn đối phó em cùng Sở Sở, nói một tiếng dễ nghe, thì đã quá đề cao các em."
"Chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ thật sự muốn Sở Sở nghỉ học sao?"
"Bái thiếp kia là do cô ấy phát."
"Cô ấy biết sai rồi!"
"Không thể thay đổi cái gì."
"Anh -- "
Phó Lộ Bạch tức giận đến thở không được, thật vất vả tỉnh táo lại, hắn nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc lạnh lùng nói: "Anh hai, anh thay đổi."
Phó Phùng Kỳ trầm mặc.
Phó Lộ Bạch nói: "Trước đây anh sẽ không như thế đối với Sở Sở." Đối phương như trước im lặng, tiếng nói của hắn càng lạnh hơn: "Là bởi vì Hoắc Yên sao?"
Phó Phùng Kỳ nói: "Mọi người đều sẽ thay đổi." Ngước mắt, nhìn biểu hiện cứng ngắc mà xa lạ của em trai: "Cùng với lãng phí thời gian cùng anh cãi vã, không bằng đem tinh lực hoàn thiện mình -- chỉ có chờ em trở nên mạnh mẽ, em mới có thể bảo vệ người trong lòng mình, không cần cầu anh ra tay."
Phó Lộ Bạch ngẩn ra, trong mắt đen chợt lóe lên lửa giận.
Hắn nhếch môi, cười lạnh, thản nhiên nói: "Anh, anh có thể nói mát với em như thế, chẳng qua là bởi vì... Ba chọn anh là người nối nghiệp."
Phó Phùng Kỳ nhăn mày: "Em nói cái gì?"
Phó Lộ Bạch cười lạnh cười không ngừng: "Bởi vì công ty cho anh, cho nên anh có niềm tin giáo huấn em -- chẳng qua là anh ỷ vào chuyện lớn hơn em mười tuổi, vào công ty sớm hơn so với em."
"... Đây chính là ý nghĩ chân thật của em? " Phó Phùng Kỳ nhìn hắn, nở nụ cười: "Được, anh nhớ kỹ."
Hai năm sau, Phó Lộ Bạch tốt nghiệp đại học.
Đêm trước một ngày, Phó Phùng Kỳ cùng ba Phó nói chuyện trắng đêm: "Chuyện này cũng là con muốn... ba, nếu như Lộ Bạch không đủ tư cách hội đồng quản trị sẽ không ngồi yên không để ý, mà con, con cũng muốn bằng thực lực của chính mình, thử sức với thương trường ngoài kia, mong ba hiểu cho con."
Hôm sau trời vừa sáng, ở tập đoàn Phó Thị tổ chức hội nghị cổ đông lâm thời, Phó Phùng Kỳ chính thức công khai quyết định của chính mình, ba tháng sau nghỉ việc, sau đó sẽ bàn giao lại công tác.
Sau khi về nhà, hắn chỉ nói với Phó Lộ Bạch một câu nói: "Anh ở đâu đều có thể chứng minh chính mình, còn em... " Hắn cười nhạo, khẽ lắc đầu, cùng nhìn đối phương thoáng qua: "Tự giải quyết cho tốt."
Phó Phùng Kỳ chuyển đi rồi.
Trước khi Phó Lộ Bạch tiến vào công ty làm, giấu diếm ba và anh trai lặng lẽ cùng nữ thần Chu Sở Sở bảo vệ nhiều năm bí mật kết hôn. Tuy rằng sau khi ba Phó biết đối với quyết định của hắn tỏ vẻ vô cùng thất vọng, nhưng hắn cũng không để ý, cùng Chu Sở Sở trải qua những ngày tháng ngọt ngào ngắn ngủi.
Tiệc vui chóng tàn.
Kiến thức đọc sách của Phó Lộ Bạch rất tốt, nhưng còn phương diện kinh doanh thì kém anh trai của hắn rất rất xa.
Rất nhanh, bởi vì hắn không đạt tới năng lực tiêu chuẩn, nên hội đồng quản trị mạnh mẽ can thiệp, chức vị của hắn từ tổng giám đốc hạ xuống làm phó tổng giám đốc nhàn nhã, trên thực tế là không có bất kỳ chức quyền nào.
Trong lúc đó hắn cùng Chu Sở Sở dần dần cũng sinh ra mâu thuẫn.
Chu Sở Sở thành tích vẫn không tính là tốt, chưa tốt nghiệp đại học, đối với việc phức tạp trên thương trường một chữ cũng không biết, không cách nào vì Phó Lộ Bạch phân ưu giải nạn, mà về mặt gia sự... cô ta mặc dù là con gái nữ giúp việc Phó gia, nhưng từ nhỏ đã sống cuộc sống của như Đại tiểu thư, đạo lí đối nhân xử thế cũng là kiến thức nửa vời, thường thường nói những lời nói ngu ngốc như gặp phải chuyện cười, đừng nói trở thành người vợ hiền giỏi nội trợ của Phó Lộ Bạch, không cho Phó Lộ Bạch mất mặt đã là quá tốt rồi.
Trước đây, khi Chu Sở Sở vẫn là thiếu nữ ngây thơ nhu nhược ngu đần, những phẩm chất này Phó Lộ Bạch xem ở trong mắt đều tượng trưng cho sự đáng yêu.
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy phiền toái mệt mỏi.
Cơm trắng rốt cục cũng thành hạt gạo, thành gánh nặng của hắn mà gánh nặng này hắn ném không xong.
Kết hôn không tới năm năm, bọn họ vẫn là ly hôn.
Nguyên nhân là từ một cô gái.
Khoảng chừng một năm trước, Phó Lộ Bạch cùng thư ký của hắn có một đoạn tình bí mật, thư ký Tiểu Văn ôn nhu săn sóc thông tuệ lại biết lõi đời, không chỉ ở phương diện làm việc cung cấp cho hắn không ít trợ giúp, càng khéo léo để trở thành bạn gái tham dự các trường hợp xã giao của hắn, chắc chắn sẽ không ném mặt mũi của hắn.
Kỳ thực Tiểu Văn cũng không hẳn xinh đẹp. Thế nhưng đứng chung cảm thấy thoải mái, hai người có tiếng nói chung và trong công việc có sự liên quan chặt chẽ.
Tiểu Văn là người phụ nữ rất có năng lực, một trong những năng lực đó được biểu hiện ở chỗ, cô nhận định chính mình là thiếu phu nhân đời tiếp theo của Phó gia, đối với việc Phó Lộ Bạch ly hôn đã ở bên gối nói nhiều lời, quá mức nhiệt tâm bày mưu tính kế, dẫn đến Chu Sở Sở gần như là bị đuổi khỏi nhà. Nhưng đến cuối cùng, Phó Lộ Bạch cũng không cưới cô ta, thư ký của hắn thì lại đổi thành người khác. (??!!)
Chu Sở Sở căn bản không có năng lực duy trì kế sinh nhai, từ nhỏ lại quen thuộc quen sống trong nhung lụa, không thể tiếp thu chất lượng sinh hoạt giảm xuống, sau khi ly hôn vẫn tiêu tiền như nước, rất nhanh dùng hết tiền gởi ngân hàng, liền thông qua thân thích giới thiệu, cô rốt cuộc tìm được một phần công tác coi như không tệ-- đến một hộ gia đinh rất có tiền làm gia sư cho con họ. Nhưng không tới hai tháng, nữ chủ nhân khôn khéo hoài nghi cô có ý tứ với nam chủ nhân, liền đuổi việc cô.
Rốt cục, Chu Sở Sở chỉ có thể làm trợ thủ giúp mẹ mình, mẹ cô đã rời Phó gia, thỉnh thoảng sẽ giúp người ta làm việc tạm thời, dọn vệ sinh, thu dọn lại nhà cửa, nấu cơm... Mà cô theo ở bên cạnh, có lúc lau cái bàn, bỗng nhiên sẽ rơi nước mắt.
Cuộc sống như thế... Lại như người hầu.
Cuộc đời của cô, đi vòng một đường, lại trở về điểm ban đầu.
Con của người giúp việc.
*
Vào một ngày rất nhiều năm sau, Phó Lộ Bạch đi trên đường, nhìn thấy quảng cáo lớn trên quảng trường, đột nhiên dừng bước, nghỉ chân nhìn rất lâu, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, bên môi dần dần tràn ra một tiếng thở dài.
Sau khi tốt nghiệp, Hoắc Yên không có tiến vào công ty ba mẹ, cũng không giống như nhiều người đoán, nhàn nhã làm một võng hồng, nhận quảng cáo kiếm lời ung dung đếm tiền.
Bản thân cô tự gây dựng sự nghiệp, mang theo cái danh thiếu nữ bất lương trước đây ở trường học, mở ra một hội sở thẩm mỹ tập thể hình với tên gọi rất dài rất kỳ quái, hiện tại đã nắm giữ nhiều chi nhánh trên toàn quốc, người phát ngôn chính là bản thân cô.
Cô gái bên trong quảng cáo diễm quang bắn ra bốn phía, xinh đẹp mê người.
Nhưng Phó Lộ Bạch nhớ tới, cũng thật lâu trước đây, cô bé mập mạp đi sau lưng hắn rụt rụt rè rè gọi "Anh Lộ Bạch", còn có năm ấy hắn ở Hoắc gia nhìn thấy thùng giấy..... cục tẩy cứng đơ, hộp bút chì ố vàng, và búp bê cũ kỹ chưa bao giờ mở.
Hắn giơ tay lên, đặt nên vị trí ngực.
Một đời này, đến cùng là hắn bỏ qua cái gì? *
A Yên rất sớm trước đây đã hoàn thành nhiệm vụ.
Ở thế giới này, cô rất có giấc mơ, Lão Cổ Đổng cũng tỏ vẻ lý giải, nhìn cô từng bước một phát triển tà giáo, từ trường học đến công việc, ngoại trừ nhìn mà than thở ra, cũng không nói ra được những khác.
Ngày mai đã là ngày 17 tháng 10.
Khoảng cách A Yên xuyên đến thế giới này, ròng rã mười năm.
Buổi tối ngày hôm đó, A Yên liên tiếp thấy hai người.
Người đầu tiên là Trì Trì, người đã kết hôn sinh con từ lâu.
Cô gai mập mạp năm đó nằm trên đất không chịu đứng dậy, chết cũng không chịu đứng dậy chạy bộ, bây giờ đã trở thành giám đốc bộ phận tuyên truyền của công ty thẩm mỹ tập thể hình cả thế giới duy nhất chỉ có ta mỹ nhan thịnh thế, rất đẹp và có năng lực.
A Yên hỏi: "Có thể giúp chị một chuyện không? Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian."
Trì Trì vỗ ngực: "Không thành vấn đề, chị Yên, chị cứ việc nói, cho dù chị muốn em ly hôn vứt chồng bỏ con ở cùng với chị, em cũng sẽ đồng ý."
A Yên nhìn cô một cái.
Trì Trì hơi cúi xuống, lúng túng cười cười: "Chị Yên, chị nói đi."
A Yên nói: "Giúp chị chăm sóc ba mẹ chị."
Trì Trì không chút nghĩ ngợi: "Được." Lại hỏi: "Chị Yên, chị muốn đi công tác sao?"
A Yên không hề trả lời, nói tiếp: "Giúp bon họ dưỡng lão, lo việc hậu sự."
Trì Trì cả kinh: "Chị Yên?"
A Yên nhìn cô, cười nói: "Có đồng ý không?"
Trì Trì nói: "Đồng ý, đồng ý đương nhiên là đồng ý, nhưng là chị -- "
"Vậy thì tốt."
Mười rưỡi tối, A Yên về đến nhà.
Năm năm trước, cô đã dọn ra sống một mình, mà trước khi cô dọn nhà, mẹ Hoắc uyển chuyển nói: "Tiểu Yên, thực ra con cùng với đứa nhỏ nửa đêm leo tường vào kia... Chúng ta đều biết. Tuy rằng chúng ta đối với hắn...Khụ khụ, giữ lại ý kiến, nhưng nếu như con thật sự yêu thích hắn chúng ta sẽ không phản đối."
A Yên nói: "Ba mẹ cứ tiếp tục chán ghét hắn là được rồi, cũng không có ảnh hưởng gì."
"... "
A Yên dọn nhà, Tô Lương cũng thay đổi địa điểm leo tường.
Sau khi tốt nghiệp, hắn tìm được công việc ổn định.... Làm ở một trại huấn luyện giảm béo nào đó cách nhà A Yên rất gần, là một thành viên trong tổ huấn luyện. Mỗi kỳ đều được học sinh bình chọn là huấn luyện viên được hoan nghênh nhất, hắn vĩnh viễn là người đứng đầu.
"Động lực để giảm cân? Là huấn luyện viên Tô a! Hắn thật là ôn nhu a a a còn có thể cổ vũ tôi, những huấn luyện viên khác đều dữ dằn."
"Vì huấn luyện viên Tô nhất định phải giảm được cân! Đây chính là quyết tâm của tôi!"
"Tại sao huấn luyện viên Tô có thể ôn nhu như vậy a? Mỗi lần không vui, hắn đều an ủi tôi, ô ô ô muốn khóc. "
...
Đã từng là thiếu niên bất lương, cuối cùng vẫn là lãng tử hồi đầu. Điều duy nhất không hợp sự tình hiện tại đại khái chính là cứ cách mấy ngày lại luyện tập kỹ năng leo cây, đến nhà cô gái nào đó ngủ trên sàn nhà.
Đêm nay, hắn cũng ở đây.
A Yên mở đèn, nhìn người đàn ông núp ở góc tường ngủ.
Khi đèn sáng, hắn liền tỉnh.
Tô Lương vẫn ngủ rất nông, còn trẻ thì bị cha dượng uống rượu say kéo từ trên giường đứng dậy đánh chửi và để lại di chứng về sau. Hắn nhìn một chút cô gái đang đi tới, lại trở mình quay về vách tường ngủ tiếp.
A Yên nói: "Trời có chút lạnh."
Hắn nói: "Đã quen rồi."
A Yên cười nhạo, ôm lấy chăn ở trên giường ném tới trên người hắn: "Đêm nay cho cậu thêm giường với chăn."
Tô Lương từ dưới đất bò dậy, xoa nhẹ con mắt mấy lần, buồn cười: "Làm gì? Hiệu suất của công ty trong quý này tốt, tâm tình của em rất tốt?"
A Yên nói: "Tôi nhận được hai cái quảng cáo mới, nhiếp ảnh gia nói tôi là khách hàng ăn ảnh nhất mà hắn đã gặp qua, so với những nữ minh tinh khác biểu hiện còn tốt hơn."
Tô Lương hừ một tiếng: "Cắt, em cho hắn tiền, hắn khen em hai câu cũng không mất đi miếng thịt nào."
A Yên nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Bạn học Tô, nếu như không phải cậu không có khiếu nói chuyện, thì mười năm trước, cậu có thể không ngủ trên sàn nhà, mà là ngủ trên giường."
Trong lòng Tô Lương rung động, trái tim đập lỡ một nhịp, hai bên gò má đỏ lên. Hắn lại nằm xuống, dùng chăn che đầu, xoay người: "... Sàn nhà rất tốt."
A Yên lắc lắc đầu, nói: "Trên bàn có phong thư, sáng mai cậu giúp tôi đưa cho Trì Trì."
Tô Lương cau mày, quay đầu lại nhìn cô: "Em -- "
A Yên ngứt lời hắn: "Tôi còn có việc, cậu ngủ của cậu đi."
Tô Lương hỏi: "Sự tình trong công ty sao?"
A Yên trầm mặc một lát, nói: "Có thể. " Mở cửa, cuối cùng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn hắn: "Ngủ ngon."
Tô Lương ngớ ngẩn, theo bản năng đáp: "Ngủ ngon."
Đây là, một lần cuối.
Kể từ đêm nay, Hoắc Yên mất tích và không ai gặp qua cô nữa.
Mà cô để lại một phong "Di thư" kia, thì lại trở thành một trong mười tin tức bí ẩn hàng đầu của mạng.
Đó là để lại cho Trì Trì, mấy dòng chữ rất ít.
Trước khi gặp em, chị cảm thấy em là một người rất tốt.
Hiện tại, chị cảm thấy... ở cùng với em, thực ra cũng không quá khó chịu.
Mặt trái còn có một dòng chữ nhỏ thật nhỏ, hầu như không thấy rõ chữ.
Hoắc Yên, chết vào ngày 17 tháng 10 năm XX.
Kỳ quái nhất chính là năm đó không phải năm mà cô mất tích, mà là... mười năm trước đó.
*
Ma giới.
Cấm điện của Mạn Đà La Cung.
Hai ngày nay, bên ngoài rất náo nhiệt.
Lão Cổ Đổng đứng ở trên bàn trang điểm của kí chủ, nghe âm thanh khua chiêng gõ trống ở đằng xa, hận không thể có lỗ tai dài thêm mười mét. Nó liếc nhìn kí chủ đang soi gương chải đầu, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài... Giống như có người kết hôn."
A Yên không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Đúng, tân nương là muội tử ta."
Lão Cổ Đổng kinh hãi: "Làm sao ngươi biết?"
A Yên: "Nàng dùng thiên lý truyền âm nói cho ta."
Lão Cổ Đổng hỏi: "Gả cho người nào?"
A Yên nhớ lại nói: "Ma giới Nhị Thái Tử Trường Lưu."
Lão Cổ Đổng gật gật đầu: "Cũng là Thái tử a... Gả cho người thật tốt."
A Yên nhếch lên khóe môi, chậm rãi nói: "Trường Lưu Thái Tử phong lưu thành tính, trong cung cơ thiếp nhiều đến mấy ngàn người, Tiểu Điệp cũng gả đi làm thiếp, một năm có 365 ngày, ân sủng nhất định có thể có một đêm trong hàng ân sủng."
"Mấy ngàn người?" Lão Cổ Đổng hít ngụm khí lạnh: "Có quyền thật có thể muốn làm gì thì làm a... Ngươi không khuyên nàng sao?"
"Mỗi người có một chí riêng." A Yên nhìn mình trong gương đã không còn dung nhan kinh khủng như trước, hơi nở nụ cười: "Năm đó Thiên Hồ tộc bày xuống sát trận, Tiểu Điệp gạt ta trở lại, nói mẫu thân bị người uy hiếp, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng lại thật sự làm hại tính mạng mẫu thân, lại khiến ta gân mạch đứt từng khúc, cả người không có một miếng da thịt nào hoàn hảo... Sách. "
Nàng thả lược xuống, đứng dậy: "Tuy nàng cử chỉ vô tâm, nhưng ta cũng không thể buông bỏ cái quá khứ đó, sống chết của nàng đã sớm không có quan hệ gì với ta, huống chi việc gả cưới.....ta lại không phải nhà từ thiện."
Lão Cổ Đổng không dám lên tiếng.
A Yên đi tới trước một cái hòm, ngồi xổm xuống, từ bên trong tìm ra một quyển sách, bên trong sao chép một phần văn chương của Đường Tử Minh, nàng đọc xong một lần, mỉm cười rộ lên, lại đọc một lần mới trả về.
Nàng đứng lên, trầm mặc chốc lát, quay về phía Lão Cổ Đổng nói: "Mở ra cái thế giới tiếp theo đi."
Danh sách chương