Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Nhiếp Chính Vương phủ.
"Rác rưởi! Đều là rác rưởi!"
Ống tay áo Nam Cung Dạ vung lên, trừng mắt nhìn đám thuộc hạ quỳ dưới đất, cười lạnh: "Chỉ là một bang phái trên giang hồ, mà các ngươi tra không ra lai lịch của bọn họ? Bản vương nuôi các ngươi làm gì?"
Thủ lĩnh trong đám người quỳ gối về phía trước: "Vương gia bớt giận, chúng thuộc hạ đã dùng hết khả năng---"
Nam Cung Dạ lạnh lùng cắt ngang: "Không chỉ riêng việc giáo chủ tà giáo này... Tịch Hàn, không phải ta không cho ngươi cơ hội, hai tiện tì ở hậu viện mất tích, còn có Lan Lăng Quân không thấy tăm hơi trong địa lao. Sắp ba tháng rồi, ngươi còn không biết hướng đi của bọn họ sao?"
Trán Tịch Hàn chảy mồ hôi lạnh: "Thuộc hạ vô năng."
Nam Cung Dạ nhìn hắn, một lát sau, nhắm mắt lại: "Bản vương cho ngươi một tháng nữa, nếu như không có kết quả, cho người mang đầu của ngươi đến."
Tịch Hàn rùng mình, lớn tiếng nói: "Vâng, thuộc hạ tuân lệnh! Tạ vương gia khai ân!"
Nam Cung Dạ khoát tay áo: "Lui xuống."
Mọi người lùi ra.
Tỳ nữ dâng một ly trà nóng, nhẹ nhàng đặt trên khay trà, không dám thở mạnh, cẩn thận từng chút đi đến cửa, chợt nghe giọng nói lạnh lẽo phía sau: "Đứng lại."
Tim trong lồng ngực đập thình thịch, nàng xoay người, lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết ----"
Nam Cung Dạ nhàn nhạt nói: "Bản vương đáng sợ như vậy sao?"
Tỳ nữ sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Vương, vương gia?"
Nam Cung Dạ có chút thất thần, một lát sau, mất hứng nói: "Đi ra ngoài."
Tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm: "Tạ vương gia khai ân."
Cửa đóng lại.
Nam Cung Dạ một tay chống đầu, những ngày qua quá mức bận rộn, hắn cũng mệt mỏi, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại mơ về chuyện xưa nhiều năm trước.
Đó là... thời niên thiếu.
Từ nhỏ hắn trà trộn trong giang hồ, kết thù quá nhiều, có lần bị người đuổi giết, bị trọng thương không có sức chống cự, gần như sắp bị một kiếm đâm qua ngực, đúng thời khắc mấu chốt --- một bóng người gầy yếu tinh tế xuất hiện từ đằng sau, cản giúp hắn một chiêu, máu tươi tràn ra, nhiễm đỏ gò má trắng bệch của hắn.
Cũng thời khắc này, hắn đánh gục kẻ thù kia.
Thiếu nữ mềm mại ngã vào trong lồng ngực hắn, mờ mịt mở mắt, khí tức yếu ớt: "Công tử... công tử..."
Hắn nhanh chóng kiểm tra vết thương của nàng, thay nàng cầm máu: "Yên tâm, không chết được."
Thiếu nữ nhếch miệng, vất vả phun ra vài chữ: "... người, người sao rồi?"
Hắn lạnh nhạt nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy, ngươi chỉ cần trốn đi là được, ta không cần ngươi cứu."
Thiếu nữ không biết có nghe rõ không, rụt rè nhìn hắn, cười ngu ngốc: "Chàng không có chuyện gì là tốt rồi... ta, tô rất sợ người bị thương..."
Người kia.
Nam Cung Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh, trước mắt còn lưu lại dung nhan trắng bệch của thiếu nữ, đôi môi mấp máy như cánh hoa khô héo, ánh mắt luôn hèn mọn, tràn đầy quyến luyến cùng không muốn xa rời.
A Yên.
Nam Cung Dạ nhếch môi, ý cười mang theo chút trào phúng --- đây là ban ngày nghĩ đến, ban đêm nằm mơ sao? Lâu như vậy rồi, hiện tại còn không biết tung tích của nha đầu ti tiện kia, khả năng lớn nhất, sợ là thời điểm Lan Lăng Quân rời khỏi phủ, cũng tiện tay mang nàng đi.
Dường như hắn đã quên trong sinh mệnh mình đã từng có một người như vậy tồn tại, nàng mất tích, lại khiến hắn mơ thấy đoạn đường cũ phủ bụi trong ký ức xưa cũ.
Cuộc đời hắn tạo thành từ huyết quang và ánh lửa.
Tuổi ấu thơ phải chịu hoạ diệt môn, hắn mang theo cừu hận lớn lên, suốt thời niên thiếu đều gắng sức tập võ, giúp cho việc báo thù, đó là những năm tháng vô cùng đen tối.
Thiếu nữ thấp kém mà nhu nhược kia, từng là một điểm ấm áp nho nhỏ trong vùng ký ức màu xám đó.
Nàng mê luyến hắn, như thiêu thân lao vào lửa.
Nhưng hắn không thích nàng, chỉ coi nàng là chó mèo hay thứ đồ chơi bình thường, khi nhàm chán có thể giải trí, không thích thì vứt một bên, chưa bao giờ để tâm.
Nam Cung Dạ bưng chén trà lên, đưa đến bên môi, mới phát hiện trà đã nguội.
Thôi.
Nghĩ những thứ không quá quan trọng làm chi? Nữ nhân kia chỉ là một tiện nô mà thôi, ăn thì không ngon, bỏ đi cũng không tiếc.
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
Nhớ tới tà giáo mới hưng khởi trên giang hồ, mặt Nam Cung Dạ nhất thời trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
*
A Yên đã ở căn nhà nhỏ nơi nông thôn hơn ba tháng.
Hệ thống của Lão Cổ Đổng đã tu dưỡng xong, sau khi biết thay đổi manh mối nam chủ, A Yên liền thúc giục hoà thượng mang theo quần áo của hắn, cầm lộ phí, mau chóng rời đi.
Nhưng mà hoà thượng không chịu đi, nàng khuyên can đủ đường, hắn coi như không nghe thấy, một câu A di đà phật là xong việc, sau đó tiếp tục ngồi trên cái chiếu đơn sơ, niệm kinh của hắn, ngủ giấc của hắn.
A Yên vô cùng phiền lòng, nể mặt vì mình mà phá thân đồng tử của hắn, cũng không ép buộc hắn, chỉ không để ý tới hắn, dồn toàn bộ tinh lực vào việc phát triển lực lượng tà giáo của mình.
Cuối cùng, thời cơ đã đến, đến lúc bước chân đi chinh phục con đường thành công phía trước.
A Yên ăn điểm tâm xong, gọi A Nguyệt vào, lại kéo Lan Lăng Quân đến, nghiêm túc nói: "Ta có lời muốn nói với các ngươi, nghe rõ đây."
A Nguyệt gật đầu.
Lan Lăng Quân không nói gì.
A Yên móc ra một cái lệnh bài, chỉ thấy trên đó viết một chữ "Yên" thật to, mặt sau thì là một chữ "Mỹ" nhỏ hơn một chút.
Nàng giao lệnh bài cho A Nguyệt, nghiêm túc nói: "Xét thấy biểu hiện nổi trội xuất sắc ba tháng này của ngươi, ta quyết định thăng chức cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phó giáo chủ của mỹ nhan thịnh thế giáo phái chúng ta."
A Nguyệt vui vẻ thu lại lệnh bài, hỏi: "Tỷ tỷ, giáo phái này chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
A Yên nhíu mày: "Sao có khả năng? Giáo chúng của ta trải rộng khắp thiên hạ, mỗi lần ta đi ra ngoài đều là đi tẩy não --- không, truyền đạo khai sáng. Sau này ngươi sẽ gặp được, sẽ có người đến liên lạc với ngươi."
A Nguyệt ngượng ngùng nói: "Vâng."
A Yên lại chuyển sang Lan Lăng Quân đang im lặng: "Hoà thượng, ta biết ngươi không có chỗ để đi, ngươi lại sống chết không chịu đi, sợ là đã mê mẩn mỹ nhan thịnh thế của ta rồi, bây giờ cho ngươi một cơ hội, ta phong ngươi làm Thánh Tử giáo ---"
A Nguyệt hoảng sợ nói: "Tỷ tỷ, ta không phải Thánh Nữ sao?"
A Yên khoát tay: "Ngươi đã thăng chức thành phó giáo chủ, Thánh Tử đổi thành hắn."
A Nguyệt mím môi, có chút không cam lòng.
A Yên nhìn Lan Lăng Quân, tiếp tục nói: "Sau đó, mỗi tháng ngươi có thể lĩnh tiền tiêu vặt... Ngươi xem, tiền nhang đèn cũng không đáng kể, như vậy cũng coi như xứng đáng với ngươi, ta cảm giác mình càng ngày càng có tính người, loại đãi ngộ này, ngươi không tìm được ở nơi khác."
Lan Lăng Quân không hề bị lay động, chỉ hỏi: "Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
A Yên nói: "Ta phải đi."
A Nguyệt quay đầu: "Đi đâu? Tỷ và muội cùng đi."
A Yên lắc đầu: "Không cần, quá phiền phức, làm việc một mình thuận tiện hơn."
A Nguyệt chu miệng lên: "Tỷ tỷ---"
A Yên đứng lên: "Quyết định như vậy, tan họp."
Bỗng nhiên Lan Lăng Quân nói: "Chờ đã."
A Yên quay đầu lại.
Lan Lăng Quân đi tới trước mặt nàng, ngữ điệu khẳng định: "Ngươi về Đế Đô."
A Yên không lên tiếng.
Lan Lăng Quân nhắm mắt, hít sâu một hơi, lại nói: "Ngươi sẽ về Vương phủ."
A Yên nhìn hắn một chút: "Trước khi về vương phủ còn phải đi một chỗ, tóm lại chuyện không liên quan đến ngươi." Nàng thở dài, nhìn chăm chú vào hắn: "Hoà thượng, hiện tại ta còn ôn hoà nhã nhặn cùng ngươi giảng đạo lý ---"
Lan Lăng Quân lạnh nhạt nói: "Ta biết, khi ngươi không ôn hoà nhã nhặn, sẽ gọi ta là con lừa trọc ngốc."
A Yên mất kiên nhẫn: "Nói chung, không phải mới làm một lần thôi sao? Bao nhiêu chuyện lớn, bao nhiêu tội ác tày trời, Phật tổ đều có thể tha thứ, ngươi chẳng qua mới vào địa ngục một lần, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ, đời là bể khổ, mau quay đầu lại, Phật tổ sẽ tha thứ cho ngươi."
Lan Lăng Quân im lặng.
A Yên xoay người bỏ đi, mới bước được một bước, tay áo căng ra, quay đầu lại nhìn, là do hắn nắm lấy.
Lan Lăng Quân nhẹ nhàng nói: "... Đừng đi."
A Yên nhìn hắn một lát, lắc đầu, trực tiếp kéo rách tay áo, tiếp tục đi về phía cửa, cũng không quay đầu lại: "Cho ngươi đó--- sau này không gặp lại."
Giờ thì thấy hoà thượng thật đáng thương, mà thôi phần này nam chính đáng thương, về thế giới thật thì nam phụ đáng thương~~
Beta: Cà ri + lyly
Nhiếp Chính Vương phủ.
"Rác rưởi! Đều là rác rưởi!"
Ống tay áo Nam Cung Dạ vung lên, trừng mắt nhìn đám thuộc hạ quỳ dưới đất, cười lạnh: "Chỉ là một bang phái trên giang hồ, mà các ngươi tra không ra lai lịch của bọn họ? Bản vương nuôi các ngươi làm gì?"
Thủ lĩnh trong đám người quỳ gối về phía trước: "Vương gia bớt giận, chúng thuộc hạ đã dùng hết khả năng---"
Nam Cung Dạ lạnh lùng cắt ngang: "Không chỉ riêng việc giáo chủ tà giáo này... Tịch Hàn, không phải ta không cho ngươi cơ hội, hai tiện tì ở hậu viện mất tích, còn có Lan Lăng Quân không thấy tăm hơi trong địa lao. Sắp ba tháng rồi, ngươi còn không biết hướng đi của bọn họ sao?"
Trán Tịch Hàn chảy mồ hôi lạnh: "Thuộc hạ vô năng."
Nam Cung Dạ nhìn hắn, một lát sau, nhắm mắt lại: "Bản vương cho ngươi một tháng nữa, nếu như không có kết quả, cho người mang đầu của ngươi đến."
Tịch Hàn rùng mình, lớn tiếng nói: "Vâng, thuộc hạ tuân lệnh! Tạ vương gia khai ân!"
Nam Cung Dạ khoát tay áo: "Lui xuống."
Mọi người lùi ra.
Tỳ nữ dâng một ly trà nóng, nhẹ nhàng đặt trên khay trà, không dám thở mạnh, cẩn thận từng chút đi đến cửa, chợt nghe giọng nói lạnh lẽo phía sau: "Đứng lại."
Tim trong lồng ngực đập thình thịch, nàng xoay người, lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết ----"
Nam Cung Dạ nhàn nhạt nói: "Bản vương đáng sợ như vậy sao?"
Tỳ nữ sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Vương, vương gia?"
Nam Cung Dạ có chút thất thần, một lát sau, mất hứng nói: "Đi ra ngoài."
Tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm: "Tạ vương gia khai ân."
Cửa đóng lại.
Nam Cung Dạ một tay chống đầu, những ngày qua quá mức bận rộn, hắn cũng mệt mỏi, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại mơ về chuyện xưa nhiều năm trước.
Đó là... thời niên thiếu.
Từ nhỏ hắn trà trộn trong giang hồ, kết thù quá nhiều, có lần bị người đuổi giết, bị trọng thương không có sức chống cự, gần như sắp bị một kiếm đâm qua ngực, đúng thời khắc mấu chốt --- một bóng người gầy yếu tinh tế xuất hiện từ đằng sau, cản giúp hắn một chiêu, máu tươi tràn ra, nhiễm đỏ gò má trắng bệch của hắn.
Cũng thời khắc này, hắn đánh gục kẻ thù kia.
Thiếu nữ mềm mại ngã vào trong lồng ngực hắn, mờ mịt mở mắt, khí tức yếu ớt: "Công tử... công tử..."
Hắn nhanh chóng kiểm tra vết thương của nàng, thay nàng cầm máu: "Yên tâm, không chết được."
Thiếu nữ nhếch miệng, vất vả phun ra vài chữ: "... người, người sao rồi?"
Hắn lạnh nhạt nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy, ngươi chỉ cần trốn đi là được, ta không cần ngươi cứu."
Thiếu nữ không biết có nghe rõ không, rụt rè nhìn hắn, cười ngu ngốc: "Chàng không có chuyện gì là tốt rồi... ta, tô rất sợ người bị thương..."
Người kia.
Nam Cung Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh, trước mắt còn lưu lại dung nhan trắng bệch của thiếu nữ, đôi môi mấp máy như cánh hoa khô héo, ánh mắt luôn hèn mọn, tràn đầy quyến luyến cùng không muốn xa rời.
A Yên.
Nam Cung Dạ nhếch môi, ý cười mang theo chút trào phúng --- đây là ban ngày nghĩ đến, ban đêm nằm mơ sao? Lâu như vậy rồi, hiện tại còn không biết tung tích của nha đầu ti tiện kia, khả năng lớn nhất, sợ là thời điểm Lan Lăng Quân rời khỏi phủ, cũng tiện tay mang nàng đi.
Dường như hắn đã quên trong sinh mệnh mình đã từng có một người như vậy tồn tại, nàng mất tích, lại khiến hắn mơ thấy đoạn đường cũ phủ bụi trong ký ức xưa cũ.
Cuộc đời hắn tạo thành từ huyết quang và ánh lửa.
Tuổi ấu thơ phải chịu hoạ diệt môn, hắn mang theo cừu hận lớn lên, suốt thời niên thiếu đều gắng sức tập võ, giúp cho việc báo thù, đó là những năm tháng vô cùng đen tối.
Thiếu nữ thấp kém mà nhu nhược kia, từng là một điểm ấm áp nho nhỏ trong vùng ký ức màu xám đó.
Nàng mê luyến hắn, như thiêu thân lao vào lửa.
Nhưng hắn không thích nàng, chỉ coi nàng là chó mèo hay thứ đồ chơi bình thường, khi nhàm chán có thể giải trí, không thích thì vứt một bên, chưa bao giờ để tâm.
Nam Cung Dạ bưng chén trà lên, đưa đến bên môi, mới phát hiện trà đã nguội.
Thôi.
Nghĩ những thứ không quá quan trọng làm chi? Nữ nhân kia chỉ là một tiện nô mà thôi, ăn thì không ngon, bỏ đi cũng không tiếc.
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
Nhớ tới tà giáo mới hưng khởi trên giang hồ, mặt Nam Cung Dạ nhất thời trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
*
A Yên đã ở căn nhà nhỏ nơi nông thôn hơn ba tháng.
Hệ thống của Lão Cổ Đổng đã tu dưỡng xong, sau khi biết thay đổi manh mối nam chủ, A Yên liền thúc giục hoà thượng mang theo quần áo của hắn, cầm lộ phí, mau chóng rời đi.
Nhưng mà hoà thượng không chịu đi, nàng khuyên can đủ đường, hắn coi như không nghe thấy, một câu A di đà phật là xong việc, sau đó tiếp tục ngồi trên cái chiếu đơn sơ, niệm kinh của hắn, ngủ giấc của hắn.
A Yên vô cùng phiền lòng, nể mặt vì mình mà phá thân đồng tử của hắn, cũng không ép buộc hắn, chỉ không để ý tới hắn, dồn toàn bộ tinh lực vào việc phát triển lực lượng tà giáo của mình.
Cuối cùng, thời cơ đã đến, đến lúc bước chân đi chinh phục con đường thành công phía trước.
A Yên ăn điểm tâm xong, gọi A Nguyệt vào, lại kéo Lan Lăng Quân đến, nghiêm túc nói: "Ta có lời muốn nói với các ngươi, nghe rõ đây."
A Nguyệt gật đầu.
Lan Lăng Quân không nói gì.
A Yên móc ra một cái lệnh bài, chỉ thấy trên đó viết một chữ "Yên" thật to, mặt sau thì là một chữ "Mỹ" nhỏ hơn một chút.
Nàng giao lệnh bài cho A Nguyệt, nghiêm túc nói: "Xét thấy biểu hiện nổi trội xuất sắc ba tháng này của ngươi, ta quyết định thăng chức cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phó giáo chủ của mỹ nhan thịnh thế giáo phái chúng ta."
A Nguyệt vui vẻ thu lại lệnh bài, hỏi: "Tỷ tỷ, giáo phái này chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
A Yên nhíu mày: "Sao có khả năng? Giáo chúng của ta trải rộng khắp thiên hạ, mỗi lần ta đi ra ngoài đều là đi tẩy não --- không, truyền đạo khai sáng. Sau này ngươi sẽ gặp được, sẽ có người đến liên lạc với ngươi."
A Nguyệt ngượng ngùng nói: "Vâng."
A Yên lại chuyển sang Lan Lăng Quân đang im lặng: "Hoà thượng, ta biết ngươi không có chỗ để đi, ngươi lại sống chết không chịu đi, sợ là đã mê mẩn mỹ nhan thịnh thế của ta rồi, bây giờ cho ngươi một cơ hội, ta phong ngươi làm Thánh Tử giáo ---"
A Nguyệt hoảng sợ nói: "Tỷ tỷ, ta không phải Thánh Nữ sao?"
A Yên khoát tay: "Ngươi đã thăng chức thành phó giáo chủ, Thánh Tử đổi thành hắn."
A Nguyệt mím môi, có chút không cam lòng.
A Yên nhìn Lan Lăng Quân, tiếp tục nói: "Sau đó, mỗi tháng ngươi có thể lĩnh tiền tiêu vặt... Ngươi xem, tiền nhang đèn cũng không đáng kể, như vậy cũng coi như xứng đáng với ngươi, ta cảm giác mình càng ngày càng có tính người, loại đãi ngộ này, ngươi không tìm được ở nơi khác."
Lan Lăng Quân không hề bị lay động, chỉ hỏi: "Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
A Yên nói: "Ta phải đi."
A Nguyệt quay đầu: "Đi đâu? Tỷ và muội cùng đi."
A Yên lắc đầu: "Không cần, quá phiền phức, làm việc một mình thuận tiện hơn."
A Nguyệt chu miệng lên: "Tỷ tỷ---"
A Yên đứng lên: "Quyết định như vậy, tan họp."
Bỗng nhiên Lan Lăng Quân nói: "Chờ đã."
A Yên quay đầu lại.
Lan Lăng Quân đi tới trước mặt nàng, ngữ điệu khẳng định: "Ngươi về Đế Đô."
A Yên không lên tiếng.
Lan Lăng Quân nhắm mắt, hít sâu một hơi, lại nói: "Ngươi sẽ về Vương phủ."
A Yên nhìn hắn một chút: "Trước khi về vương phủ còn phải đi một chỗ, tóm lại chuyện không liên quan đến ngươi." Nàng thở dài, nhìn chăm chú vào hắn: "Hoà thượng, hiện tại ta còn ôn hoà nhã nhặn cùng ngươi giảng đạo lý ---"
Lan Lăng Quân lạnh nhạt nói: "Ta biết, khi ngươi không ôn hoà nhã nhặn, sẽ gọi ta là con lừa trọc ngốc."
A Yên mất kiên nhẫn: "Nói chung, không phải mới làm một lần thôi sao? Bao nhiêu chuyện lớn, bao nhiêu tội ác tày trời, Phật tổ đều có thể tha thứ, ngươi chẳng qua mới vào địa ngục một lần, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ, đời là bể khổ, mau quay đầu lại, Phật tổ sẽ tha thứ cho ngươi."
Lan Lăng Quân im lặng.
A Yên xoay người bỏ đi, mới bước được một bước, tay áo căng ra, quay đầu lại nhìn, là do hắn nắm lấy.
Lan Lăng Quân nhẹ nhàng nói: "... Đừng đi."
A Yên nhìn hắn một lát, lắc đầu, trực tiếp kéo rách tay áo, tiếp tục đi về phía cửa, cũng không quay đầu lại: "Cho ngươi đó--- sau này không gặp lại."
Giờ thì thấy hoà thượng thật đáng thương, mà thôi phần này nam chính đáng thương, về thế giới thật thì nam phụ đáng thương~~
Danh sách chương