Linh trà dâng lên, Trường Không Trác Ngọc cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, mặt mày hơi giãn ra, hiển nhiên là rất thích linh trà này. Chuyện này Lệ Tinh Luân đã sớm phát hiện, hình như sư phụ đặc biệt thích uống trà ngon, hơn nữa không câu nệ có phải là linh trà không, y chỉ đơn thuần là thích trà mà thôi. Bất quá mỗi lần sư phụ muốn chút trà, thì chỉ toàn là độc dược, sư phụ cũng không phải là người muốn cướp đi tài vật của người khác, chỉ có thể ở môn phái của người khác uống ké miếng trà, đặc biệt đáng thương.

Nghĩ tới đây, Lệ Tinh Luân cảm thấy mình nghèo quá, không mua nổi cái gì. Chờ xong chuyện này, nhất định phải kiếm chút tiền, mua chút đồ để dành, chờ sau khi kiếp nạn nhân gian giáng xuống, đồ tốt trong nhân gian có thể bị hủy hết, nhưng trước đó, ít nhất cũng phải giữ một chút đồ sư phụ thích lại.

Nhìn vẻ mặt Trường Không Trác Ngọc, Ân trưởng lão nhẹ lòng, cho dù là động tác thưởng thức hay vẻ mặt lúc uống trà đều giống hệt như sư huynh, hơn nữa chuyện này trừ lão cùng đệ tử thân truyền của sư phụ ở ngoài, căn bản không có ai biết, người ngoài muốn bắt chước cũng không bắt chước được, Trường Không Trác Ngọc nhất định chính là sư huynh.

Mặc Sĩ Hiển* ngồi dưới Ân trưởng lão cũng hơi sửng sốt, thân là đệ tử thân truyền của Doãn Trường Không hắn ta đã từng nghe qua Ân trưởng lão đề cập qua chuyện này, trong lòng vẫn luôn còn nghi ngờ, khi nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc hắn ta luôn có cảm giác gần gũi, nhưng vẫn chưa nhận thân, mà đi theo Ân trưởng lão âm thầm quan sát sư phụ thật thật giả giả này, lúc này nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc lộ ra vẻ mặt quen thuộc, trong lòng càng gần gũi hơn, luôn cảm thấy cho dù sư thúc không đề cập tới chuyện Trường Không Trác Ngọc chính là sư phụ, mình cũng sẽ không nhịn được hoài nghi.

*万俟显: trong QT thì dịch là Vạn Sĩ Hiển, nhưng ở đoạn sau Trường Không Trác Ngọc có gọi bạn này là “Mặc Sĩ thiếu hiệp” nên mình nghĩ đây là họ kép, chữ 万 khi đứng mình ên thì có nghĩa là họ Vạn, nhưng chữ 万俟 thì là họ kép có nghĩa là họ Mặc Sĩ. Wiki và hvdic thì dịch là Mặc Kì, không biết cái nào mới đúng nữa.

Mặc Sĩ Hiển năm trăm năm trước bái sư phái Côn Lôn, bây giờ là cao thủ Hóa Thần kỳ, thân truyền đệ tử của chưởng môn, là ứng cử viên cho vị trí chưởng môn tiếp theo, cho dù chỉ là đệ tử đời thứ hai*, cũng đủ đi vào trung tâm Côn Lôn phái, tất nhiên có thể tham gia thảo luận về kiếp nạn nhân gian. Hắn ta nhìn Trường Không Trác Ngọc nói: “Vãn bối từng nghe sư thúc nhắc tới sự tích về tiền bối, một mình ngài xông vào Hám Thiên Tông, thuyết phục Huyền Minh tông chủ liên thủ với chính đạo chống lại kiếp nạn nhân gian, đối tiền bối thật sự khâm phục không thôi. Lần này tiền bối đại giá quang lâm tới Côn Lôn phái, không biết có chuyện gì quan trọng?”

*QT đệ tử nhị đại = đệ tử đời thứ 2, kiểu như phú nhị đại vậy đó

Sư thúc? Lỗ tai Lệ Tinh Luân giật giật, xưng hô này hình như quen quen.

Tầm mắt của hắn quét qua quét lại trên người Ân trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão, đang tự hỏi người nọ là đệ tử của vị trưởng lão nào của phái Côn Lôn.

Thấy Mặc Sĩ Hiển lên tiếng, Ân trưởng lão lập tức lộ ra nụ cười hòa ái nói: “Trường Không đạo huynh, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là Mặc Sĩ Hiển, thân truyền đệ tử của chưởng môn, cũng là một trong những trưởng lão của Côn Lôn phái.”

Chưởng môn phái Côn Lôn sẽ được chọn trong số các trưởng lão, bất luận là chưởng môn nào đều trước tiên phải trở thành trưởng lão giúp đỡ chưởng môn xử lý việc của môn phái mà sau khi quen thuộc với mọi chuyện, mới có thể trở thành trưởng môn. Công việc của chưởng môn phái Côn Lôn thoải mái hơn phái Thục Sơn rất nhiều, có rất nhiều trưởng lão giúp đỡ, không giống phái Thục Sơn, chỉ có một mình Nhất Bần chân nhân xử lý mọi việc, những người khác đều phủi tay đi luyện kiếm.

Ân trưởng lão nói chính là ám chỉ Trường Không Trác Ngọc, Mặc Sĩ Hiển đã là ứng cử viên cho vị trí chưởng môn. Sở dĩ lúc này Đại lý chưởng môn là Ân trưởng lão chứ không phải là Mặc Sĩ Hiển, là bởi vì lo lắng kinh nghiệm hắn ta không đủ khó lòng phục chúng, theo thời gian, Mặc Sĩ Hiển nhất định là chưởng môn phái Côn Lôn. Ở Côn Lôn lão liền biết Trường Không Trác Ngọc đã mất ký ức, sợ bây giờ y vẫn chưa khôi phục, nên cố ý giới thiệu.

Vừa nói còn vừa nhìn Lệ Tinh Luân, đệ tử này cũng là còn nhỏ liền tới Nguyên Anh kỳ đỉnh cấp, tuy rằng từ chính đạo tu sĩ biến thành huyết tu vô cùng đáng tiếc, nhưng đây là vì nhân gian chính đạo nên mới đi vào ma đạo, không hổ là đệ tử của sư huynh, ai cũng tuấn kiệt. Hơn nữa người đệ tử tên Tiểu Tinh này chuyển sang huyết tu cũng là một chuyện tốt, nếu không lấy tốc độ tiến cảnh của hắn, chỉ sợ qua trăm năm sẽ vượt qua Mặc Sĩ Hiển, hơn nữa với sự yêu thích của sư huynh với hắn, lúc đó chưởng môn phái Côn Lôn thuộc về ai còn chưa nói chắc được. Ở chung nhiều năm, Ân trưởng lão càng xem trọng Mặc Sĩ Hiển.

Hành động này trong mắt Lệ Tinh Luân chính là đang so sánh hai đệ tử, tuy rằng sư phụ có thể không phải là Doãn Trường Không, nhưng mà… lỡ như thì sao? Vậy Mặc Sĩ Hiển kia chẳng phải là sư huynh của mình sao? Lệ Tinh Luân đánh giá Mặc Sĩ Hiển, phát hiện người này vô cùng anh tuấn, hơn nữa một thân chính khí lẫm liệt, giống như mọi người vừa nhìn thấy Lệ Tinh Luân liền nhìn ra hắn một thân huyết khí, Mặc Sĩ Hiển cũng là khiến người khác vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra hắn ta là một cao thủ chính đạo. Dung nhan của hắn ta thanh chính nghiêm minh, nếu ở trong đêm tối, chỉ dựa vào khí chất cũng có thể trở thành hải đăng cho mọi người, tuyệt đối là lãnh đạo, chỉ bằng dung nhan cũng có thể làm người khác tin phục.

Lệ Tinh Luân cũng đã từng là một thanh niên tài giỏi như vậy, nếu không trải qua thảm án diệt môn, hắn vẫn luôn là thiên chi kiêu tử*, sau Kim Đan kỳ bái sư Côn Lôn phái, vào môn phái chính đạo rèn giũa, chỉ sợ qua mấy trăm năm, cũng giống như Mặc Sĩ Hiển bây giờ. Đáng tiếc hắn trải qua biến cố lớn, biến thành bộ dạng huyết khí tận trời như hôm nay.

Nếu suy nghĩ theo hướng này… Mặc Sĩ Hiển, hình như là loại hình đệ tử Trường Không Trác Ngọc thích nhất? Lúc trước sư phụ mặt dày mày dạn nhận mình làm đệ tử, cũng là nhìn mặt.

Nghĩ tới đây, Lệ Tinh Luân thật sự không có cách nào sinh ra được chút hảo cảm nào với Mặc Sĩ Hiển, sát ý dâng lên, không có ý tốt mà nhìn Mặc Sĩ Hiển.

Mà lúc này Mặc Sĩ Hiển đã bảy tám phần tin tưởng Trường Không Trác Ngọc chính là Doãn Trường Không, tất nhiên cũng xem Lệ Tinh Luân là sư đệ của mình, thấy sư đệ vẻ mặt sát ý nhìn mình, hơi hơi sửng sốt, nhớ tới vừa rồi sư thúc nhắc tới đồ đệ là vì kiếp nạn nhân gian mà dùng tới Trảm Huyết thuật để tăng thực lực, không khỏi đau lòng, dùng ánh mắt càng hiền lành nhìn Lệ Tinh Luân.

“Vị thiếu hiệp này, ta đã nghe sư thúc nói về chuyện của ngươi, Mặc Sĩ Hiển thật sự rất cảm động. Ngươi vì kiếp nạn nhân gian mà hy sinh từ trên xuống dưới Côn Lôn phái đều ghi tạc trong lòng, sau kiếp nạn này nếu ngươi và ta vẫn còn sống, Côn Lôn phái sẽ có một nơi dành cho ngươi. Nếu ngươi không thích ở lại Côn Lôn phái, Côn Lôn chắc chắn sẽ nói với chính đạo, tuyệt không xem ngươi là ngoại tộc. Cho dù thân ở ma đạo, chỉ cần có tâm hướng thiện, ngươi vĩnh viễn là người của chính đạo!” Mặc Sĩ Hiển lời lẽ nghiêm chính nói.

Thân là dưới quyền chưởng môn phái Côn Lôn, lời này của Mặc Sĩ Hiển tương đối có phân lượng. Mà thân là đệ tử Doãn Trường Không, hắn ta nói vậy, xem như là nhận Lệ Tinh Luân này là sư đệ.

Trường Không Trác Ngọc vô cùng tán thưởng nhìn Mặc Sĩ Hiển nói: “Mặc Sĩ thiếu hiệp thật đúng nhân trung long phượng*. Côn Lôn phái có đệ tử như ngươi, Tu Chân giới chúng ta cũng xem như sau này có người kế tục, cho dù kiếp nạn giáng xuống sẽ đoạt đi vô số sinh mạng, nhưng chỉ cần có các hậu bối như ngươi, Tu Chân giới sẽ không tiêu vong.”

*Tương tự như câu hạc giữa bầy gà.

Được sư phụ tán thành, Mặc Sĩ Hiển kích động đỏ mặt, hiện tại dung mạo của sư phụ thật sự quá mức xinh đẹp, dùng gương mặt như vậy nói ra lời cổ vũ, Mặc Sĩ Hiển làm sao có thể không tràn ngập nhiệt huyết!

Lệ Tinh Luân: “…”

Không nên không nên, thân phận nào cũng tốt, chỉ cần Trường Không Trác Ngọc thích, y muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó, duy chỉ có thân phận Doãn Trường Không này, tuyệt đối không thể là Trường Không Trác Ngọc!

Đệ tử phái Côn Lôn nhiều lắm, chỉ cần là cùng một thời chưởng môn, đều có thể gọi Trường Không Trác Ngọc một tiếng sư phụ, thân truyền đệ tử càng cực kỳ thân thiết với sư phụ, hơn nữa Mặc Sĩ Hiển này lớn lên lại đẹp như vậy, hắn ta tuyệt đối không thể là đệ tử của sư phụ.

Đệ tử của Trường Không Trác Ngọc, chỉ có thể là một mình hắn!

“Nói chuyện đừng nói tới chết chóc,” Lệ Tinh Luân đặt tay lên vai Trường Không Trác Ngọc, “Ta không phải là người Côn Lôn phái, các ngươi không cần phải nhận thân.”

Mặc Sĩ Hiển sửng sốt, tầm mắt dừng trên người Trường Không Trác Ngọc.

Trên thực tế từ một khắc Trường Không Trác Ngọc bước vào đại điện, tầm mắt của hắn ta đã không rời khỏi người này rồi. Từng nghe sư thúc nói dung mạo hiện tại của sư phụ đẹp như thiên tiên, sức tưởng tượng của hắn ta có hạn, không biết đẹp như thiên tiên đến tột cùng là như thế nào, nhưng hiện tại nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc hắn ta đã hiểu. Chỉ cần cùng với người này ở trong cùng không gian, tầm mắt của ngươi liền không thể rời khỏi y, thậm chí không thể chú ý tới người khác. Y như một pháp khí hấp thu ánh sáng, chỉ cần là nơi y đứng, những người khác đều ảm đạm không ánh sáng. Mà hiện tại Trường Không Trác Ngọc mặc một thân đạo bào, cả ngươi bình đạm như mây như gió, không khác gì với tiên nhân được ghi chép trong sách cổ, cho hắn cảm giác sư phụ kỳ thật là đã vượt qua thiên kiếp phi thăng nhưng bởi vì lo lắng cho nhân gian nên quay về xem, có thể nào làm hắn không mơ ước.

Lệ Tinh Luân thật sự là không thể chịu đựng được ánh mắt Mặc Sĩ Hiển nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc nữa, vốn dĩ là đứng ở sau sư phụ, hiện tại rốt cuộc nhịn không được, đứng ở phía trước sư phụ.

“Ta thấy chư vị hình như đã hiểu lầm cái gì, sư phụ ta không phải là Doãn Trường Không, các ngươi đi tìm chưởng môn của mình đi.” Lần đầu tiên, Lệ Tinh Luân triệt để phủ nhận thân phận của Trường Không Trác Ngọc.

“Đồ nhi, ngươi nói cái gì?” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt không thể tin nói.

Lệ Tinh Luân vẫn kiên định như trước mà đứng trước mặt Trường Không Trác Ngọc, ngăn cản tầm mắt của Mặc Sĩ Hiển, tiếp tục nói: “Lần này chúng ta đến Côn Lôn có ba mục đích, đầu tiên là báo cho các vị biết biện pháp hóa giải kiếp nạn nhân gian; thứ hai là ta và sư phụ đã đi qua Vụ Linh Cốc, liên kết với yêu tu, bọn họ đồng ý vào lúc kiếp nạn giáng xuống sẽ giúp đỡ chúng ta một tay; thứ ba… là bởi vì trên người sư phụ ta có huyết mạch thánh thú, ngờ rằng có quan hệ với Tây Vương Mẫu, nên muốn thông qua Côn Lôn đến Dao Trì, tìm kiếm thân phận thật của sư phụ ta. Côn Lôn gần với Dao Trì, chưởng môn các ngươi nếu có liên quan đến Dao Trì, chắc Côn Lôn đã sớm biết được? Chính là bởi vì sư phụ ta có mối quan hệ chặt chẽ với Dao Trì, nên càng không có khả năng là chưởng môn của các ngươi.”

Lượng tin tức quá lớn, mọi người trong điện lập tức không biết đặt lực chú ý ở đâu, đều đang liều mạng tiêu hóa lời Lệ Tinh Luân nói, chỉ có Vô Âm đại sư đặt mình ở ngoài lập tức nắm được trọng điểm: “Trường Không đạo hữu thế mà đã tới Vụ Linh Cốc thuyết phục được yêu tộc, thật sự là công đức vô lượng. Không biết biện pháp hóa giải kiếp nạn là gì, nếu thật sự có biện pháp hóa giải, vậy công đức của Trường Không đạo hữu… chỉ sợ có thể so sánh với thần phật.”

Trường Không Trác Ngọc còn đang trong trạng thái đả kích mình không phải là Doãn Trường Không chưa kịp hoàn hồn, Lệ Tinh Luân đành thay sư phụ trả lời: “Sư phụ ta phát hiện cổ thần từng để lại chín đại thần khí, chín đại thần khí này, chỉ sợ chính là phương pháp lần nữa phong ấn Ma giới hóa giải kiếp nạn. Chín đại thần khí phân biệt tại ba đại phái, Hám Thiên Phong, Vụ Linh Cốc tìm được bảy cái, còn lại hai cái, chúng ta nghi ngời ở Dao Trì hoặc trong phật tu.”

Lần này hắn nói làm mọi người từ trong đả kích “Trường Không Trác Ngọc không phải là Doãn Trường Không” tỉnh lại, chuyện nay so với kiếp nạn đúng là việc nhỏ, Ân trưởng lão cũng chỉ có thể áp chế nghi vấn trong lòng, tập trung vào chuyện này, lão cách Lệ Tinh Luân nói với Trường Không Trác Ngọc: “Vậy Trường Không đạo huynh cho rằng, nên phong ấn Ma giới lần nữa như thế nào?”

Lệ Tinh Luân thấy mọi người không nhắc lại chuyện Doãn Trường Không, liền quy củ đứng phía sau sư phụ mình, để sư phụ đi giải thích.

Lý do Lệ Tinh Luân nói “Trường Không Trác Ngọc không phải là Doãn Trường Không” quá mức hợp lý, trong số các vị ở đây, Trường Không Trác Ngọc bị đả kích lớn nhất. Cố tình chuyện lại liên quan đến kiếp nạn, y không có cách nào để khóc, chỉ có thể áp chế cảm giác đau đớn trong lòng, kiên cường giữ nguyên phong thái cao nhân, vẻ mặt “Ta không thèm để ý thân phận của mình, chỉ cần nhân gian không có chuyện gì là được rồi”, cứng cỏi nuốt nước mắt vào lòng, nói với mọi người: “Suy nghĩ này nảy ra lúc ta ở Hám Thiên Tông, bởi vì ta phát hiện, toàn bộ núi Hám Thiên Tông chính là thân thể của Thượng cổ Chúc Long.”

“Chính là thượng cổ thần thú Chúc Long mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại trời tối đen?” Mặc Sĩ Hiển hỏi.

“Đúng vậy,” Trường Không Trác Ngọc nói, “Bởi vậy ta phát hiện, Hám Thiên Tông có Huyền Âm Linh, Huyền Âm Linh dẫn thiên địa âm khí vào trận, nói cách khác, nếu ba cái phong ấn của Ma giới toàn bộ bị mở, hoàn toàn có thể lợi dụng Huyền Âm Linh đem ma khí dẫn toàn bộ vào người Chúc Long.”

“Nhưng là… chuyện này có thể làm được sao?” Ân trưởng lão cúi đầu suy tư.

“Có Sơn Hà Xã Tắc Đồ, là có thể.” Trường Không Trác Ngọc lúc này cũng đã dần dần quên đi việc nhỏ về thân phận, nghiêm túc suy tư nói: “Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ tự hình thành thế giới, hoàn toàn có thể lợi dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ dẫn dụ ma vật, làm cho bọn chúng nghĩ rằng Sơn Hà Xã Tắc Đồ chính là nhân gian, ngay khi bọn chúng nhắm vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, liền dùng tới Huyền Âm Linh, làm trận pháp dẫn đường ma khí tới trên thân Chúc Long, sau khi đem toàn bộ Ma tộc dẫn đến trên thân Chúc Long, lại đem sáu thần khí khác phong ấn.”

“Như vậy… Quả thật là có thể!” Ân trưởng lão lại cẩn thận phân tích nguyên lý, nói: “Nhưng mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ…”

“Đã tìm được, đến lúc đó nhất định sẽ xuất hiện.” Trường Không Trác Ngọc chắc chắn mà đáp.

“Như vậy cần phải tìm được hai thần khí còn lại, cùng với…” Vẻ mặt Mặc Sĩ Hiển không thoải mái, “Tìm được thần khí của Côn Lôn, thần khí của Côn Lôn… chắc không phải đã bị tu giả ma hóa cướp đi chứ?”

Đây là chuyện của Côn Lôn, Lệ Tinh Luân và Trường Không Trác Ngọc không tiện nói xen vào, chỉ thể lẳng lặng nhìn người phái Côn Lôn đang phát sầu.

“Thần khí và sư huynh đồng thời mất tích, việc cấp bách vẫn là phải tìm được sư huynh, này…” Ân trưởng lão đôi mắt trông mong nhìn Trường Không Trác Ngọc, “Trường Không đạo huynh, ngươi thật sự không phải là sư huynh sao?”

“Không phải.” Lệ Tinh Luân cướp lời Trường Không Trác Ngọc.

“Cái này…” Trường Không Trác Ngọc gian nan nói, “Cũng không phải không thể… Ta đối với Côn Lôn, luôn có một cảm giác quen thuộc.”

“Đó là bởi vì sư phụ ngươi có khả năng liên quan tới Dao Trì.” Lúc này Lệ Tinh Luân đặc biệt kiên quyết nói, “Nếu ta đoán không sai, Côn Lôn thần trận xuất phát từ Dao Trì, mấy năm nay Côn Lôn phái và Dao Trì cũng có liên hệ đúng không?

“Này… thật đúng là có.” Ân trưởng lão nói, “Bất quá chỉ có chưởng môn các đời mới biết được phương pháp liên lạc với Dao Trì, đó bí truyền giữa các chưởng môn.”

“Sư phụ ta nếu là người Dao Trì, cũng không phải không có khả năng quen biết Doãn chưởng môn hay thậm chí là có giao tình với hắn?” Lệ Tinh Luân nói, “Dao Trì am hiểu trận pháp, Doãn chưởng môn và Ân trưởng lão đều là cùng nhau tìm hiểu Côn Lôn thần trận rồi ngộ đạo, vậy thì gần nhất, sư phụ ta và công pháp của Doãn chưởng môn tương tự cũng không phải không có khả năng, Đương nhiên, sư phụ ta cũng không phải cố ý cho rằng mình là Doãn chưởng môn, cũng bởi vì điểm tương đồng quá nhiều nên xảy ra hiểu lầm mà thôi.”

Trường Không Trác Ngọc: “…”

Đồ nhi càng nói càng giống, y sắp khóc tới nơi rồi, thật sự muốn khóc!

“Này…” Mặc Sĩ Hiển nhìn Trường Không Trác Ngọc, luôn cảm thấy y chính là người mình quen thuộc, chưa từ bỏ ý định mà nói: “Phải hay không, vẫn là đến Dao Trì xác định đi? Ta… đối với Trường Không tiền bối, thật sự là có cảm giác rất thân thiết, đây cũng không phải là hiểu lầm, ta nhất định là… từ nhỏ đã nhìn thấy Trường Không tiền bối, mà ta tuyệt đối chưa từng đi qua Dao Trì.”

Mặc Sĩ Hiển kiên định nhìn Lệ Tinh Luân, mà Lệ Tinh Luân cũng không chịu yếu thế, cách Trường Không Trác Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Tầm mắt của hai người cứ như có lửa, ban đầu Mặc Sĩ Hiển còn hơi có hảo cảm với Lệ Tinh Luân, bây giờ thì hoàn toàn không thích sư đệ này.

Giữa không khí vô cùng khẩn trương, Lệ Tinh Luân Nguyên Anh kỳ cùng Mặc Sĩ Hiển Hóa Thần kỳ không ai nhường ai, trong điện ngoại trừ Ân trưởng lão là Đại Thừa kỳ, Vô Âm đại sư đạt đến cảnh giới viên mãn, những người khác ngay cả Hóa Thần kỳ đỉnh cấp, ở dưới khí thế hai người, đều cảm thấy bị ép tới không thở nổi, đệ tử Nguyên Anh kỳ trong môn càng kìm lại xúc động muốn chạy trốn ra ngoài.

Thoạt nhìn, ngoại trừ Trường Không Trác Ngọc, không ai có thể ngăn cản hai người này, nhưng Trường Không Trác Ngọc… Trường Không Trác Ngọc còn đang cố nén nước mắt đây, tâm đều vỡ thành tám mảnh, nào có tâm tình quản chuyện nhỏ như hai đồ đệ bất hòa.

“A di đà phật,” Một tiếng phật hiệu vô cùng hiền lành nhu hòa lại thoải mái xen vào, Vô Âm đại sư cười nhạt nói: “Vào lúc lão nạp chờ đợi không biết gì, không nghĩ tới Trường Không đạo hữu đã tra được tới nước này, lão nạp sẽ lập tức phản hồi phật tông, tìm kiếm thần khí có thể tinh lọc ma khí. Năm đó cổ thần để lại chín đại thần khí, hẳn là không chỉ định phong ấn Ma giới lần thứ hai, mà là triệt để hóa giải kiếp nạn, một khi đã như vậy, nhất định sẽ có phương pháp tinh lọc. Trường Không đạo hữu đã đi qua Ma tông, Vụ Linh Cốc, bây giờ còn muốn tới Dao Trì, lão nạp không giúp đỡ được gì, ít nhất ở phật tông, lão nạp có thể tìm.”

Ở trong lòng Trường Không Trác Ngọc, coi như mình không phải là Doãn chưởng môn, cũng có thể là đại nhân vật gánh trên lưng vận mệnh cứu vớt nhân gian, nghe được lời Vô Âm đại sư nói, y hoàn hồn nói: “Như vậy, liền làm phiền đại sư. Có phật đạo và yêu linh chung tay cố gắng, chúng ta nhất định có thể thành công hóa giải kiếp nạn!”

“Như vậy… Lão nạp trở về phật tông tìm kiếm thần khí, các đạo hữu Côn Lôn phái cố gắng tìm được thần khí đã mất, mà sư đồ Trường Không đạo hữu đi tới Dao Trì, phân công như vậy thấy thế nào?” Vô Âm đại sư như trước không nhìn đến Mặc Sĩ Hiển và Lệ Tinh Luân đang đối chọi nhau, vẫn hòa ái nói.

Một câu của Vô Âm đại sư như đánh thức mọi người, cho dù Doãn chưởng môn là ai, đểu phải lấy đại cục làm trọng, chư vị có thể đi làm chính sự trước hay không?

Mặc Sĩ Hiển cùng Lệ Tinh Luân đều không muốn bại bởi đối phương, gian nan dời tầm mắt, Lệ Tinh Luân dục vọng chiếm hữu mười phần khoát tay lên người Trường Không Trác Ngọc nói: “Đó là tất nhiên, ta với sư phụ vốn là muốn tới Dao Trì rồi mới tới Côn Lôn, vốn dĩ không định làm chưởng môn Côn Lôn. Thần khí Dao Trì, giao cho sư đồ chúng ta.”

Mặc Sĩ Hiển không chịu yếu thế nói: “Từ nhỏ ta lớn lên trong thần trận Côn Lôn, tuy rằng trong chúng ta ngoại trừ sư phụ chưa ai thấy qua hình dáng của thần khí, nhưng ta quen thuộc nhất với khí tức của thần khí, cho dù nó bị người đem tới nơi nào, ta cũng có thể tìm được.”

“Hửm? Trường Không Trác Ngọc hơi sửng sốt, “Vị tiểu hữu này lớn lên bên trong thần trận?”

“Đúng là như thế,” Ân trưởng lão sờ sờ râu mép trả lời, “Mặc Sĩ Hiển thân thế ly kỳ, hắn bị cha mẹ vứt bỏ ở chân núi Côn Lôn, lại bị yêu thú trong núi nhặt được, muốn đem về sào huyệt, ai ngờ lúc bay qua đỉnh núi Côn Lôn, có lẽ Côn Lôn thần trận có linh tính, không muốn nhìn thấy một đứa nhỏ như vậy bị yêu thú ăn, phóng ra khí tức, yêu thú bỏ nôi mà chạy, Mắc Sĩ Hiển cứ như vậy rơi vào thần trận, sống trong đó hơn mười năm, cho đến ngày sư huynh vào tìm hiểu trận pháp, phát hiện hắn.”

“Nói như vậy…” Trường Không Trác Ngọc nói, “Nếu tìm được thần khí, sau này chủ lực chống lại kiếp nạn chỉ sợ chính là Mặc Sĩ Hiển, khí tức của hắn gần với thần khí, hẳn là khống chế được thần khí.”

“Cho nên để ta đi tìm.” Mặc Sĩ Hiển nhìn Trường Không Trác Ngọc nói, “Ta nhất định sẽ không phụ ủy thác của tiền bối.”

“Không phải sư phụ ta ủy thác ngươi, đây không phải là trách nhiệm Côn Lôn các ngươi sao?” Lệ Tinh Luân lập tức nói.

Mặc Sĩ Hiển cũng bị Lệ Tinh Luân bức ra lửa: “Trường Không tiền bối trách trời thương dân, vì kiếp nạn nhân gian mà lao tâm lao lực, ta chỉ hy vọng có thể chia sẻ với tiền bối, nên mới nói như vậy, cũng không khác gì ngươi lấy thân đi vào ma đạo đâu.”

Trong lòng Lệ Tinh Luân bốc lửa, có thể nói ra lời cùng với mình không khác gì nhau như thế, căn bản là đang muốn đoạt lực chú ý của sư phụ với mình!

Khi nói chuyện, hỏa khí trên người hai người lại xông lên, ngay cả Ân trưởng lão cũng sắp chịu hết nổi loại khí thế này, xoa xoa mồ hôi trên trán không biết đổ ra từ khi nào, vội vàng nói lảng đi: “Nhưng sư huynh không ở đây, không ai biết phương pháp mở ra Dao Trì!”

“Chỉ cần nói cho sư phụ ta biết vị trí đại khái của Dao Trì, sư phụ liền có cách đi vào.” Lệ Tinh Luân vô cùng tự tin nói.

Trước đây đều là Trường Không Trác Ngọc tự biên tự diễn, hôm nay lại là Lệ Tinh Luân không muốn sống mà đứng trước mặt mọi người khen sư phụ, Trường Không Trác Ngọc nghe xong còn cảm thấy hơi ngại. Rõ ràng trước kia lúc mình tự khen mình hoàn toàn không biết ngại ngùng, ngược lại cho rằng đó là lẽ đương nhiên, nhưng đồ đệ khen một cái, Trường Không Trác Ngọc đều phải nhịn không được đỏ mặt.

“Ta vẫn luôn đi theo sư phụ, sư phụ tuy rằng không nói cho ta biết làm sao vào được Dao Trì, nhưng đã từng lộ ra một ít tin tức về Dao Trì, ta đưa Trường Không tiền bối đi Dao Trì.” Mặc Sĩ Hiền vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lệ Tinh Luân.

Lệ Tinh Luân: “…”

Chờ kiếp nạn nhân gian chấm dứt, hắn nhất định…

“Vậy làm phiền tiểu hữu.” Trường Không Trác Ngọc nói, không biết vì cái gì, nghe được đồ đệ liều mạng khen mình, y bớt đi một chút đau lòng rồi đó.

“Đại lý chưởng môn…” Mặc Sĩ Hiển nhìn về phía Ân trưởng lão, có được dắt người ngoài vào Dao Trì hay không, còn cần chưởng môn quyết định.

“Trường Không đạo huynh tâm hướng về chúng sinh, thời điểm này không cần câu nệ môn phái khác nhau, huống hồ…”  Ân trưởng lão nhịn lại câu ‘Huống hồ nói không chừng y chính là sư huynh’, tiếp tục nói, “Ngươi cứ dẫn bọn họ đi đi.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền chia nhau làm việc đi.” Vô Âm đại sư đứng dậy, hai tay chắp thành hình chữ thập nói: “Thời gian cấp bách, lão nạp trước hết cáo từ, không quấy rầy nữa.”

Ân trưởng lão vội vàng đứng dậy dắt theo các đệ tử tự mình đưa Vô Âm đại sư xuống núi, mà Mặc Sĩ Hiển cũng nhân cơ hội này đi đến trước mặt Trường Không Trác Ngọc nói: “Tiền bối, ta dẫn các ngươi đi Dao Trì.”

Lệ Tinh Luân khẽ cắn môi, yên tĩnh đứng phía sau sư phụ không nói chuyện.

Hôm nay nhất thời xúc động hoàn toàn phủ nhận thân phận Doãn Trường Không, một hồi không biết sư phụ có khóc hay không đây.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lệ Tinh Luân rất phức tạp.

Hắn vừa hy vọng sư phụ nhào vào lòng mình mà khóc, lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của sư phụ. Không biết có phải là bị Trảm Huyết thuật ảnh hưởng hay không, hắn càng ngày càng muốn khi dễ sư phụ, lệ khí trong lòng cũng càng ngày càng nặng.

So với Mặc Sĩ Hiền, hình như bộ dáng của hắn ta mới làm sư phụ thích nhất.

Lệ Tinh Luân nắm chặt tay, sư phụ tuyệt đối không thể là Doãn Trường Không, Mặc Sĩ Hiển cũng đừng mơ gọi Trường Không Trác Ngọc một tiếng “Sư phụ”!

Bên này Mặc Sĩ Hiển mang theo hai người đi đến phía sau núi Côn Lôn phái, Côn Lôn có mười ngọn núi, mỗi một ngọn núi còn có một cao thủ Nguyên Anh kỳ làm phong chủ, những phong chủ này cũng là trụ cột vững vàng của Côn Lôn phái. Mặc Sĩ Hiển bởi vì là thân truyền đệ tử của chưởng môn, luôn có một ngày sẽ trở thành chưởng môn, cũng không có ngọn núi của riêng mình, mà ở cùng với Doãn Trường Không trên ngọn núi cao nhất, giúp đỡ sư phụ giải quyết những chuyện lớn nhỏ trong môn phái.

Phía sau ngọn núi ở giữa, có một toàn núi cao nhất cũng không có người giữ, bởi vì trên núi gió rất mãnh liệt, người tu chân bình thường căn bản không thể chống cự.

“Vì sao ngọn núi này có trận gió mạnh như vậy?” Trường Không Trác Ngọc ngửa đầu hỏi, “Trận gió là kết quả của thế giới hồng hoang, không trung khi đó cực cao, thần nhân ở phía trên không trung, người thường muốn thành thần bay lên trời, cần phải chống lại trận gió cường đại ba mươi ba tầng trời, sau khi đột phá được ba mươi ba tầng trời, mới có thể thay da đổi thịt trở thành thần nhân. Vô số tu giả thua ở trận gió trên ba mươi ba tầng trời, đây có thể xem như là kiếp nạn để trở thành thần, tại sao lại ở chỗ này?”

“Côn Lôn có lẽ là nơi duy nhất trên thế gian còn có một chỗ để trận gió này thổi, chính là vì Dao Trì.” Mặc Sĩ Hiền nói, “Bởi vì Dao Trì không thể coi như là ở thế gian này, mà là ở bên trên trận gió.”

“Này…” Trường Không Trác Ngọc nhìn trận gió khủng khiếp trong không trung của ngọn núi kia, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, “Cần phải có thần lực của cổ thần a…”

“Cũng không phải như thế.” Mặc Sĩ Hiền cười nói, “Hiện tại linh khí trên nhân giới so với thời kỳ hồng hoang đã kém đi rất nhiều, trận gió cũng không cần sức mạnh quá lớn như vậy. Trận gió là để bảo vệ Dao Trì, dù sao truyền thuyết kể rằng trong Dao Trì có vô số bí bảo và linh tu Tây Vương Mẫu để lại, thế gian vĩnh viễn không thiếu người tham lam, trận gió này là để ngăn cản những người mơ ước Dao Trì. Mà sư phụ ta mỗi lần đi vào Dao Trì là bởi vì trong tay giữ ấn tín chưởng môn, đó là tiên khí của Dao Trì, có thể từ trong trận gió mở ra một lối đi, thuận lợi đi vào Dao Trì. Theo ta thấy, thực lực nhân gian chỉ sợ là không thể vượt qua được trận gió này, không biết tiền bối có biện pháp gì giải quyết. Bất quá nếu tiền bối thật sự là đi ra từ Dao Trì, hẳn là trận gió sẽ không làm hại tới người.”

“Thì ra là thế,” Lệ Tinh Luân không biết từ đâu lấy ra đoạn xương thú nói với Trường Không Trác Ngọc, “Sư phụ, có lẽ có thể thử một lần.”

Nếu lấy ra xương thú, thì hẳn là muốn sử dụng kiếm pháp lần trước đối phó với Quỷ Xa. Không biết đồ nhi cầm đoạn xương này rốt cuộc là của yêu thú nào, thoạt nhìn giống như thanh sắt bình thường, nhưng lại có công hiệu hút huyết hồn. Hơn nữa cũng không biết từ lúc nào đồ nhi có thói quen xấu này, thích tiện tay cầm đồ vật đem làm vũ khí, ai dạy vậy.

Trường Không Trác Ngọc hoàn toàn không tự giác đi qua lấy đoạn xương trong tay Lệ Tinh Luân, nắm chặt tay đồ nhi nói: “Để vi sư thử một lần đi, nhưng mà đồ nhi, nếu ngươi thích đoạn xương này, ít nhất cũng phải đánh cho bóng lên một chút đi, luôn để vầy, sẽ làm người ta nghĩ người là Ma tu Bạch Cốt Môn.”

“Dạ,” Lệ Tinh Luân đối với sư phụ vĩnh viễn là nói gì nghe nấy, “Ta có thời gian, sẽ đem nó mài thành một thanh kiếm, dù sao sư phụ cũng là kiếm tu số một không phải sao?”

“Không sai.” Nghe được đệ tử khích lệ, Trường Không Trác Ngọc ngửa đầu tự hào nói.

Mặc Sĩ Hiển: “…”

Từ từ, bộ dạng của Trường Không tiền bối… cùng với lúc nãy trong đại điện hình như có chỗ không giống đúng không?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trường Không Trác Ngọc: Nhịn lâu như vậy, ta không khóc đã là giỏi lắm rồi, sụp đổ chút xíu thì sao nào.

Lệ Tinh Luân: Sư phụ phụ giỏi nhất, sư phụ phụ tuyệt nhất.

Mặc Sĩ Hiển: Hình như có cái gì rớt bể á…

Tiếng lòng của mị: Dài quá chừng dài, mị viết luận văn cũng chưa xài hết tâm huyết vậy đâu nha
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện