Hiện trường tỷ thí vốn là bầu không khí nhẹ nhàng náo nhiệt, các trưởng lão cũng không cố ý quản thúc, hành động "kỳ cục đến ngoạn mục" của Thẩm Kỳ Khi càng như là giọt nước bắn nhập chảo dầu, kích khởi từng trận thảo luận đầy bọt nước.

Có người mờ mịt hỏi: "Tư thế cổ quái kia là có dụng ý gì?! Cái gì cừ? Cái gì xông a?..."

"Không biết. Chẳng lẽ là chú thuật khẩu quyết kỳ lạ nào đó?!"

Người nọ nhạy bén mà suy đoán: "Không phải đều nói hai người kia chướng mắt nhau sao, hay là Thẩm Kỳ Khi vừa mới nguyền rủa Liễu Sương thi đấu thất bại?!"

"Nhưng ta nghe nói, các nàng gần đây quan hệ bí mật không tồi a! Vừa rồi Thẩm đại tiểu thư không phải còn ra mặt vì Liễu Sương đó sao?!"

"Quan hệ của hai người này...thật đúng là khó bề phân biệt a!".

Lời đồn đãi vớ vẩn tiếp nối, Thẩm Kỳ Khi nhìn thấy Liễu Sương mỉm cười ở phía xa xa, cả người dưới ánh mặt trời nhiễm ra một tầng sáng lấp lánh.

Thẩm Kỳ Khi có chút ngây người, hai tay chậm rãi từ trên đầu buông xuống, bưng kín ngực.

Sư tỷ nếu không hắc hóa thì tốt rồi.

Nàng ôm ngực, trái tim bên dưới lòng bàn tay thình thịch đập loạn, tình tố không rõ ràng bất giác nảy mầm.

......Nếu sư tỷ vẫn luôn là tiểu bạch hoa ôn nhu đáng yêu như vậy, thật tốt a.

Phù Lạc giương mắt lạnh nhìn, con ngươi hiện lên tia oán độc, "Còn đấu hay không đây!".

Liễu Sương xoay người, nhàn nhạt nói: "Ngũ sư tỷ mời ra chiêu trước."

Phù Lạc quất ra dây roi dài, nắm chặt trong tay, uy hiếp: "Ta sẽ không nương tay!"

Liễu Sương cất tay trong tay áo, cười như không cười: "Còn thỉnh ngũ sư tỷ thủ hạ lưu tình."

"Hừ, lấy ra pháp khí của ngươi!"

"Không cần." Liễu Sương nói, "Ta tay không."

Chẳng qua là đối phó một Trúc Cơ nho nhỏ, không cần phải long trọng.

Phù Lạc tức khắc đen mặt, dây roi trong tay bị niết cong thành nhang muỗi, "Ngươi, ngươi có ý tứ gì? Ngươi là khinh thường ta sao?"

Liễu Sương kinh ngạc nhìn nàng, miễn cưỡng nói: "Sư tỷ suy nghĩ quá nhiều." Ta nếu lấy ra pháp khí, ngươi cũng chẳng còn đứng được ở đây.

Những đệ tử khác giao chiến đều xuất ra bản mạng pháp khí, biểu hiện tôn trọng lẫn nhau. Vậy mà Liễu Sương một mình lựa chọn tay không, quả thực chính là đang chiêu cáo thiên hạ —— ta tay không cũng có thể đối phó ngươi.

Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.

"Liễu Sương này hôm nay tại sao ngạo khí như vậy a?"

"Phỏng chừng là thấy có Thẩm đại tiểu thư chống lưng đi......"

Thẩm Kỳ Khi cũng vô cùng giật mình, nguyên tác cùng Phù Lạc đối chiến, nữ chủ đã dùng bản mạng bảo kiếm, Luyện Khí không địch lại Trúc Cơ, dĩ nhiên là thua, trước công chúng bị mọi người nhạo báng trào phúng, còn suýt nữa bị trục xuất nội môn. May mà Tần Kình ra mặt thay nàng nói chuyện bảo hộ khắp nơi, mới làm sự việc lắng xuống. Nhưng cũng vì lẽ đó, Liễu Sương bị rất nhiều kẻ ái mộ Tần Kình cô lập, đồn đãi bịa đặt, hình dung nàng thành kỹ nữ lả lơi ong bướm, bị mọi người làm nhục.

Mà hiện giờ Tần Kình cùng Liễu Sương thậm chí còn chưa tới mức bằng hữu, tự nhiên sẽ không vì nàng biện hộ; nàng lại còn tay không nghênh chiến, chẳng lẽ là do chính mình xuyên qua tạo thành hiệu ứng bươm bướm, dẫn đến loạt biến cố này?!

Thẩm Kỳ Khi gãi gãi đầu, trong lòng tràn ngập lo lắng: Sư tỷ, ngươi bộ dáng này tuy rằng rất soái, nhưng ngàn vạn đừng để thất bại thảm hại a!

Mấy vị tu sĩ đại năng lúc này cũng đã thay đổi sắc mặt.

Hư Phù đạo nhân hừ lạnh, một chưởng vỗ ầm lên bàn, "Kỳ cục! Quá kỳ cục!" Tất nhiên hắn đang nói đến cái đinh trong mắt mình - Liễu Sương.

"Liễu Sương người này......" Bên cạnh Hư Phù đạo nhân là một huyền y nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá, hai tay khoanh trước ngực, suy tư nói, "Chẳng lẽ là thiên tài trẻ tuổi cực thịnh một thời trước kia?".

Nam tử thoạt nhìn khoảng hai mươi ba mươi, tướng mạo anh tuấn, không giận tự uy, trông còn rất trẻ nhưng quanh thân lại toát ra một cổ khí chất thành thục đạm nhiên vượt xa tuổi tác.

Hư Phù đạo nhân sửng sốt, vội vàng đáp: "Đúng là nàng."

Huyền y nam tử thở dài: "Xem căn cốt, nàng cũng coi như là thiên tư tuyệt diễm, thật sự đáng tiếc......".

"Vân Các chủ, Liễu Sương này hẳn là thua không thể nghi ngờ." Hư Phù đạo nhân chanh chua nói, "Nàng một năm qua không hề tiến bộ, e là ngày thường vội vàng ăn ngủ, chỉ biết ham ăn biếng làm, sớm đã từ bỏ tu luyện."

Thuỷ Ngọc chân nhân ngồi bên cạnh nhíu mày: "Sư thúc, nói cẩn thận!". Nàng biết Hư Phù vẫn luôn có ý phê bình Liễu Sương, không nghĩ tới ngôn ngữ lại cay nghiệt đến vậy.

Theo nàng thấy, Liễu Sương đi học thái độ vẫn luôn rất nghiêm túc, tốt hơn nhiều so với đám đệ tử lo ra kia, rõ ràng Liễu Sương không có hư hỏng giống như lời hắn nói.

Hư Phù đạo nhân không thèm nhìn nàng, hỏi: "Vân Các chủ, theo ý ngươi, trong mấy vị đệ tử kia, có người nào ưu tú hay không?".

Nam tử này đúng là Vân Minh Ý, các chủ Vân Khúc Các, hắn cười cười, thần sắc hiểu rõ, thanh âm réo rắt: "Đệ tử quý phái đều là trăm dặm mới tìm được một hạt giống tốt, mỗi người mỗi vẻ, ngày sau tất nhiên là tài năng trụ cột ở Tu Tiên giới, tiền đồ vô hạn a!"

Hư Phù đạo nhân nghe xong, lòng hư vinh được thỏa mãn, sung sướng chắp tay nói: "Quá khen, quá khen, đệ tử quý các cũng đều là nhân trung long phượng, tương lai đáng mong chờ."

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đối mặt cười cười.

Chỗ ngồi trung ương tràn ngập mùi vị a dua nịnh hót, nâng ly cạn chén, đem lớp da cổ hủ cứng chắc của Tu Tiên giới xé rách một góc. Tiên giới bách gia lãnh tụ cao tầng như là ao tù nước đọng, qua trăm năm chưa từng biến động.

Mà phía trên lôi đài, hai người đã bắt đầu đánh lên.

Đại để là bởi vì bị chọc tức, Phù Lạc thế công phá lệ hung ác, dây roi mang gai nhọn sắc bén, ánh bạc lấp lánh, nếu thật bị đánh trúng, e là da thịt sẽ bị cạo rách

Liễu Sương tuy rằng đôi tay trống trơn, nhưng thân ảnh né tránh tự nhiên, mắt thấy roi dài sắp đánh tới người, cuối cùng vẫn bị nàng hiểm hiểm tránh đi. Liên tiếp vun vút, mọi người xem đến đổ mồ hôi lạnh. Roi mây dài tựa như một đạo lửa cháy, vun vút hai tiếng, phá gió thổi quét mà đến, lại lần nữa đánh hụt, nhấc lên một mảnh bụi đất.

Phù Lạc thấy không bắt được đối thủ, căng chặt mặt mày, oán hận nói: "Ngươi chỉ biết trốn thôi sao?!".

Liễu Sương nhếch môi cười cười, nàng thân hình linh động, lúc này lách đến phía sau Phù Lạc, không nhẹ không nặng đánh ra một chưởng, chỉ nghe phịch một tiếng, chưởng phong giống như sóng xô mãnh liệt đem Phù Lạc xốc lên lảo đảo, nhưng đây cũng chỉ là chiêu gãi ngứa.

Hai người triền đấu qua lại, một người tiến công như gió, một người hồn hậu như sóng, tính ra xuất sắc hơn tưởng tượng rất nhiều.

Sắc mặt Phù Lạc dần dần khó coi, nàng vốn tưởng rằng đánh bại Liễu Sương là chuyện rất dễ dàng, không ngoài ba chiêu là có thể giải quyết. Nhưng lần nào đối phương cũng tránh né kịp thời, thao tác thành thạo, làm nàng sinh ra cảm giác chuột bị mèo vờn!

Vân Minh Ý hai mắt sáng ngời, khen ngợi: "Nhìn như yếu nhược, kỳ thật lấy nhu hóa cương. Hay!"

Hư Phù đạo nhân thấy thế, mặt căng xám ngoét.

Không biết từ khi nào, tiêu điểm của trận tỷ thí đã biến thành Liễu Sương, mọi người dán chặt mắt vào dáng người phiêu nhiên của nàng, cũng cầm lòng không đặng mà khen hay, "Tránh thật hay a!".

"Hắc, chiêu này xinh đẹp!"

Phù Lạc thở dồn, như là hết kiềm được nóng nảy, dây roi càng thêm nhanh chóng sắc bén, vun vút phóng ra, tựa như tia chớp, trực tiếp công kích điểm yếu hại.

Liễu Sương hơi hơi sai bước, lách mình tránh đi, gai trên dây roi vừa vặn xé rách ống tay áo nàng, lộ ra cánh tay bạch ngọc mảnh khảnh. Cũng ngay lúc này, nàng liền tung ra mấy chưởng, chưởng phong phần phật lướt qua tóc đen bên tai.

Mấy chưởng kia không có dụng sức gì nhưng thủ pháp nhanh chóng cũng đủ làm Phù Lạc chật vật trốn tránh. Nghe chung quanh một vòng thanh âm ủng hộ, Phù Lạc không khỏi vặn vẹo thần sắc, trong mắt xẹt qua tia âm độc.

Liễu Sương hiển nhiên có thể nhẹ nhàng trốn tránh, nhưng vì không tiết lộ thực lực, nàng cố ý sơ sẩy, bị dây roi cắt qua y phục vài lần, ra vẻ suy tàn.

Nàng cố ý để lộ sơ hở, Phù Lạc cũng không phải ngốc, tự nhiên bắt chuẩn thời cơ, roi dài cuộn ra sóng nhiệt, lao về phía cổ nàng.

Liễu Sương lật người ra sau, giả ý hấp hối giãy giụa, lại tung ra một chưởng, lòng bàn tay xẹt qua vài tia lửa, một chưởng này nhìn như dùng hết toàn lực, kỳ thật rất nhẹ, cho dù là người thường cũng có thể tránh thoát.

Không nghĩ tới Phù Lạc lại nhìn nàng quỷ dị cười, đồng tử hơi co rút, xem dáng vẻ là tránh không thoát, cả người bị lửa đánh trúng bay ra ngoài, ầm ầm ngã khỏi lôi đài.

Biến cố phát sinh, dưới đài ồ lên xôn xao.

"Ngũ sư tỷ ——!"

"Phù Lạc sư muội, ngươi không sao chứ?!"

"Chuyện gì xảy ra a?!"

Mọi người vội vàng tiến lên, trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh Phù Lạc.

Phù Lạc té trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt u ám thẳng tắp nhìn về phía Liễu Sương trên đài, ngữ khí buồn bã vô cùng: "Liễu sư muội, ta biết ngươi hận ta......".

Liễu Sương đứng tại chỗ, hơi hơi nhíu mày. Nàng không hề dùng quá nhiều sức lực, Phù Lạc này diễn thật sự nhập vai, ra vẻ bị trọng thương, nhu nhược làm người chung quanh đều thương cảm.

Vài ba trưởng lão nhanh chóng chạy đến, nâng lên cả người Phù Lạc, chỉ còn Liễu Sương một người lẻ loi đứng trên đài.

Thẩm Kỳ Khi choáng váng, rõ ràng nguyên tác không có tình tiết này a...Làm sao biến thành như vậy?

Nàng tin tưởng Liễu Sương không có khả năng vô duyên vô cớ đả thương người, khẳng định lại là Phù Lạc đang làm chuyện xấu!

"Trưởng lão, các ngươi mau cứu cứu Phù Lạc sư tỷ, nàng nôn ra máu!"

"Như thế nào bị thương nghiêm trọng vậy được......"

Có người hướng mắt về Liễu Sương, dẫn đầu làm khó dễ: "Chúng ta đều thấy, là Liễu Sương đánh Phù Lạc thành ra như vậy!".

"Nàng ta thật là tàn nhẫn độc ác, ngay cả đồng môn cũng không buông tha?!"

Liễu Sương vẫn khoanh tay đứng yên, lạnh lùng nói: "Có người tự biên tự diễn thôi."

Một người lòng đầy căm phẫn: "Ngươi còn nói! Nếu không phải ngươi ra tay ác độc, Phù Lạc sư tỷ sẽ bị thương?"

Phù Lạc lắc lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Sư huynh, đừng...đừng trách Liễu sư muội......". Dứt lời lại nôn ra một bụm máu, nhỏ giọt theo cằm rơi xuống xiêm y trắng.

Người nọ thương tiếc nói: "Sư muội thật là tâm địa Bồ Tát, đáng tiếc phế nhân kia không biết tốt xấu."

"Ta có thể làm chứng, Phù Lạc sư tỷ mấy ngày hôm trước xảy ra một ít mâu thuẫn cùng Liễu Sương." Một người nhỏ giọng, "Phế nhân kia phỏng chừng là lòng mang hận ý, cố ý trả thù cũng không chừng......"

Thẩm Kỳ Khi nghe vậy giận dữ, rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy: "Ngươi đánh rắm!". Rõ ràng là đám người này đê tiện gây chuyện trước, còn học đòi trả đũa?

"Nhưng đây là Liễu Sương sai!"

Thẩm Kỳ Khi phản bác: "Thật vậy chăng? Ta không tin. Sư tỷ của ta vô duyên vô cớ đả thương nàng làm cái gì!".

Có người không phục nói: "Ai biết được, báo thù riêng đi?".

"Đúng thế, nữ nhân này đúng là bụng dạ hẹp hòi, chẳng qua bị người ta nói một hai câu mà thôi......"

Đột nhiên, Hư Phù đạo nhân thịnh nộ quát lên: "Đủ rồi!".

Hắn nhìn nữ tử ngạo nghễ trên đài, hùng hổ nói: "Liễu Sương, ngươi có biết sai?!".

Liễu Sương nâng hàm dưới, ánh mắt lạnh lùng: "Ta không sai."

"Ngươi không sai?!" Kỳ Liên đạo nhân ở một bên thở dài nói, "Ta đã căn dặn nhiều lần không thể đả thương người, điểm đến thì ngưng! Ngươi lại đánh sư tỷ ngươi trọng thương!".

Phù Lạc suy yếu dựa vào trong ngực đồng môn, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.

Mắt thấy tình hình giương cung bạt kiếm, Thẩm Kỳ Khi hai ba bước chạy lên lôi đài, không chút do dự che trước người Liễu Sương, nghiêm mặt nói, "Chậm đã, các ngươi không bằng điều tra cho kỹ lần nữa! Ta tin tưởng sư tỷ, nàng sẽ không làm loại chuyện này.....khẳng định còn có nguyên nhân khác!".

Liễu Sương giật mình nhìn nàng, mặt mày trở nên nhu hòa, trong lòng hơi hơi nóng lên.

"Còn tra cái gì tra, người đều thương thành như vậy!"

Chung quanh không ngừng phụ họa: "Đúng vậy! Mau thành thật thừa nhận đi!"

Ai nấy đều đổ tội Liễu Sương, trong lúc nhất thời trừ bỏ Thẩm Kỳ Khi, không có người nào đứng về phía nàng.

Hư Phù đạo nhân phất tay áo nói: "Thẩm Kỳ Khi, hiện tại cũng không phải là thời điểm cho ngươi tùy hứng!".

Thẩm Kỳ Khi cười nhạo: "Tùy hứng? Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Các ngươi sao không dùng não ngẫm lại, Phù Lạc sư tỷ trình độ Trúc Cơ, sao có thể bị Luyện Khí đánh bay?!".

"Nhưng Phù Lạc bị thương không giả, ngươi lại như thế nào giải thích?" Có người không buông tha.

Thẩm Kỳ Khi cắn môi: "Ai biết được, nói không chừng máu kia là nàng ta tự ép mình phun ra."

Phù Lạc biểu tình cứng lại: "...... Ngươi!".

"Đều câm miệng!" Hư Phù đạo nhân lạnh lùng nói, "Thẩm Kỳ Khi, ngươi có gì chứng minh Phù Lạc là giả bộ?".

"Ta......" Thẩm Kỳ Khi há miệng, tay nắm thành quyền, "Nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh là Liễu Sương làm a?!".

A Bảo nói: "Ăn nói bừa bãi! Phù Lạc sư tỷ bị thương đó là chứng cứ tốt nhất! Theo ta thấy, nàng ta chính là xảy ra mâu thuẫn với Phù Lạc sư tỷ, nên mượn cơ hội trả thù!".

"Ai lại cố ý làm mình bị thương chứ? A, cưỡng từ đoạt lí."

"Phế nhân này quá độc ác rồi!"

Thủy Ngọc đạo nhân do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Sư thúc, ta thấy Thẩm Kỳ Khi nói cũng có đạo lý, không bằng cẩn thận tra lại?".

Hư Phù đạo nhân lườm nàng, cười lạnh, "Thuỷ Ngọc, ta biết ngươi luôn luôn bất công Liễu Sương, hiện tại cũng không phải là thời điểm cho ngươi bày ra trái tim nữ nhân yếu mềm!".

Phù Lạc nghe vậy đáng thương vô tội nhìn qua nàng, kêu lên: "Thủy Ngọc tiên sinh......".

Thủy Ngọc thở dài, lắc đầu, không nói thêm nữa.

Lời ác ý bịa đặt bủa vây trên người, Liễu Sương vẫn là mặt không đổi sắc, hàng mi dài rợp xuống im lặng, như đã thành quen.

Nhưng Thẩm Kỳ Khi thì khác, trán nàng nổi đầy gân xanh, còn muốn cố gắng nói lý một phen, đột nhiên Liễu Sương nắm lại tay nàng, khẽ lắc đầu.

Ngón tay Liễu Sương lạnh lẽo tinh tế, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Kỳ Khi, dập tắt đám lửa đang bùng lên.

Thẩm Kỳ Khi đành phải nghẹn lại, mặt mày ủ rũ, bộ dáng thịnh khí lăng nhân vừa rồi không thấy đâu, thay vào đó uỷ khuất mím môi, "Sư tỷ....".

Liễu Sương vô thức duỗi tay vuốt vuốt đầu nàng, thấp giọng nói: "Không cần lại phí miệng lưỡi với bọn họ, bọn họ sẽ không tin."

Một người là ngôi sao trong nội môn, một người là phế vật nhiều năm không hề tiến bộ. Kẻ có mắt đều biết nên giúp đỡ ai.

Cảm xúc Thẩm Kỳ Khi bị hạ xuống, nhìn chung quanh, trừ bỏ chính mình, thật không có một người nguyện ý đứng ra giúp Liễu Sương.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện