Liễu Sương từ trong phòng ngủ đi ra, liền thấy Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm ở ngoài cổng, vùi mặt vào đầu gối, cuộn thành một đoàn giống cái nấm nhỏ u ám phủ mây đen.

Nàng đi qua thấp giọng kêu: "Tiểu sư muội?"

Tiểu sư muội ngẩng đầu, mũi đo đỏ, đôi mắt có hơi sáng lên, khàn giọng nói: "...... Ngươi không đi a?"

Liễu Sương giải thích: "Ta trở về phòng lấy ít đồ."

Thẩm Kỳ Khi vẫn cứ ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nàng, ỉu xìu nói, "Ờm...... Ta còn tưởng rằng ngươi không chờ ta, một mình đi trước."

Liễu Sương nghe ra ấm ức trong giọng nàng, bình tĩnh nói, "Sẽ không."

Hai người bỗng nhiên lại trầm mặc xuống.

Liễu Sương vốn dĩ cũng không phải tính cách nói nhiều, ngày thường chủ yếu là Thẩm Kỳ Khi tạo dựng sinh động, mà hôm nay đối phương tựa hồ cũng không có tâm tình, bầu không khí có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Bốn mắt nhìn nhau lúng túng, Liễu Sương quyết định chủ động, hướng nàng vươn một bàn tay: "Chúng ta đi thôi."

Thẩm Kỳ Khi lại chợt nổi lên tâm tư nghịch phản, quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Ta không."

Liễu Sương hơi hơi nhấp môi, có chút khó xử: "Làm sao vậy?"

Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn dưới đất, mặt mày cau có, "Lòng ta không thoải mái, đi không nổi."

Tính tình phát hư liền cực kỳ giống một con mèo hoang giương nanh múa vuốt, cong thân mình, nhe răng nhọn, đuôi xù xù, kiêu căng nhưng không có lực sát thương.

Liễu Sương phảng phất bị móng vuốt nhỏ cào cào, trong lòng vừa ngứa vừa mềm, tự nhiên có chút muốn cười.

Nàng nhè nhẹ giương lên khóe môi, khom người nhìn Thẩm Kỳ Khi, hỏi: "Vậy tiểu sư muội muốn như thế nào thì tâm tình mới tốt hơn lên?"

Thẩm Kỳ Khi gục đầu, cứng rắn nói: "Ta không biết."

Ngươi tốt nhất khởi động đầu óc thông minh ngẫm xem nên dỗ dành người ta thế nào đi, đừng có không biết điều!

Liễu Sương chưa bao giờ dỗ người, trước đó nói "Ngoan, đừng khóc" đã là cực hạn.

Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi là ta sơ sót, hẳn là trước tiên cùng ngươi nói rõ ràng. Sau này ta sẽ không ném xuống ngươi một mình nữa."

Một câu hứa hẹn đơn giản, bị nàng nói thành nặng đến ngàn cân.

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh: "Thật không?"

Liễu Sương nắm chặt tay bên hông, gật gật đầu.

"Vậy ngươi cũng không thể đột nhiên không để ý tới ta." Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng nói.

"Được, nhất định để ý ngươi."

Thẩm Kỳ Khi nhăn mặt: "Còn nữa, có chuyện gì không thoải mái thì cứ việc nói thẳng, không cần nghẹn ở trong lòng."

Nữ chủ thật là quá đè nén, phải giúp nàng học được biểu đạt mới tốt.

Liễu Sương biết nghe lời, đáp ứng: "Ừ, tất cả đều nói cho ngươi."

Thẩm Kỳ Khi thực dễ dỗ, giãn ra mặt mày, cảm thấy mỹ mãn mà phủi phủi bụi đất trên người: "Xem ra còn kém không nhiều lắm."

Nàng dùng tay chống đầu gối, chậm rãi đứng lên, không nghĩ tới ngồi xổm lâu rồi chân bị tê còn hơi choáng đầu, trước mắt trực tiếp biến thành màu đen, cả người mất khống chế ngã về phía trước, vừa vặn được Liễu Sương ôm vào lòng.

Mùi hương thoang thoảng quen thuộc bắt đầu khởi động bao vây lấy nàng.

Thẩm Kỳ Khi run rẩy, chôn ở trên vai Liễu Sương, bất động thật lâu.

Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân phức tạp, các nàng đều ăn ý không có nói đến sự tình đêm qua.

Cứ như là một hồi xuân mộng hoang đường, tỉnh lại vẫn là thực rung động...

Nhưng đã có cái gì đó trở nên không giống nhau.

Ví dụ như......khi Liễu Sương ôm nàng, Thẩm Kỳ Khi sẽ theo bản năng mà nghĩ đến cảnh đối phương bóp cằm hôn tới tấp, môi lưỡi ẩm ướt dây dưa làm người hít thở không thông.

Hình ảnh sống động làm mặt đỏ nóng lên, lẩm bẩm nói: "Hoa mẫu đơn hơn hai mươi năm, nụ hôn đầu tiên hiến cho ' con gái ruột ', thật là muốn chết......"

Thanh âm quá nhỏ, Liễu Sương không nghe rõ, rủ mắt nhìn nàng, khó hiểu nói: "Cái gì?"

"Không có gì." Thẩm Kỳ Khi thối lui hai bước, không dám nhìn thẳng đôi mắt nàng, "Chúng ta đi thôi, bằng không thật sự muộn mất."

Phi kiếm một đường nhanh như điện chớp, cuối cùng thành công vừa kịp vọt vào học nhai.

Những người khác đối với chuyện các nàng cùng đi học đã thấy nhiều thành quen, bất quá Liễu Sương mới bị cấm túc trở về, nghe nói còn dan díu với Thẩm đại tiểu thư, tin tức này gián tiếp truyền khắp Tu Tiên giới, đưa tới rất nhiều ánh mắt ý vị thâm trường từ các đệ tử.

Có người khe khẽ nói nhỏ: "Nhìn thấy không, nàng chính là Liễu Sương!......"

"Ô thấy thấy, chính là cái đệ tử Thanh Phong vi phạm quy định bị cấm đoán còn thông đồng cùng con gái chưởng môn?"

Trong đó Phù Lạc là không cao hứng nhất. Vốn dĩ nàng ta làm bộ bị thương, là vì muốn đả kích Liễu Sương, thuận tiện hy vọng có thể nương ba mươi ngày phạt mà chia rẽ Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương, không nghĩ tới hai người này vẫn là như hình với bóng, nhìn thấy liền khó chịu!

Hư Phù đạo nhân thấy hai người vội vã tiến vào từ cửa sau, lông mày không vui dựng thẳng lên: "Lề mà lề mề, nhanh lên trở về vị trí!"

Liễu Sương ngồi xuống, nghe Hư Phù ở trên đài nói chuyện, đang nói vấn đề Ma tu gần đây hung hăng ngang ngược ở Thanh Lễ phái, đã có không ít đệ tử thình lình bị ngộ hại, tràn đầy nguy cơ.

"Các đệ tử thời gian này chú ý một chút, bớt ra ngoàn tản bộ. Nếu gặp được chuyện gì kỳ quái, trước tiên phải bẩm báo phong chủ." Lão nói, "Mặt khác, ở tỷ thí thăng học trước đó, Dạ Phong đệ tử Tiêu Văn sau khi kết thúc thi đấu còn phạm quy ra tay đả thương người, Phong phong chủ đã quyết định trục xuất hắn khỏi nội môn, từ giờ hắn là đệ tử ngoại môn."

Mọi người ồ lên, có người trực tiếp hỏi: "Đạo trưởng, rõ ràng Liễu Sương cũng đả thương người, vì cái gì không trục xuất nàng khỏi Thanh Phong?".

Một mảng lớn ánh mắt không có ý tốt nhìn về cùng một phía.

Có người âm dương quái khí nói: "Kia sao có thể so chứ, chúng ta Liễu sư tỷ chính là có người che chở, đúng không?"

"Ha! Tự mình không bản lĩnh, liền tìm chỗ dựa có bản lĩnh, thật tốt, ta cũng muốn."

"Phụt há há, cho nên là có chủ sao? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, hệt như con chó."

"Bang!"

Một tiếng vang lớn, cái bàn bị một chân đá văng thật xa.

Nhóm người không hẹn mà cùng câm miệng.

Thẩm Kỳ Khi dựa vào lưng ghế, vẫn duy trì bộ dáng vừa mới đá chân ra, gương mặt vốn luôn mang ý cười doanh doanh giờ đây không cảm xúc, ánh mắt lãnh đạm.

"Ta che chở nàng thì thế nào?" Nàng lạnh lùng nói, vặn vẹo xoay xoay cổ tay, như là thật sự tức giận, "Ta không chỉ che chở nàng, ta hiện tại còn muốn đánh người."

Vừa nghe muốn đánh người, những đệ tử đó vội quay lưng lại, ngồi nghiêm chỉnh.

Nếu Thẩm Kỳ Khi thật sự đánh người, bọn họ cũng không dám đánh trả a!

Hư Phù đạo nhân tức giận thổi râu trừng mắt: "Giống cái gì! Giống cái gì!! Thẩm Kỳ Khi, hiện tại chính là thời gian học tập!"

"Ta đang ngồi mà yêu ma quỷ quái nói quá nhiều, lải nha lải nhải. Ta giúp ngài chỉnh đốn lớp học, tinh lọc không khí thôi mà." Thẩm Kỳ Khi thành khẩn nói, "Bằng không đến lúc đó mọi người đều nói đệ tử nội môn chúng ta chỉ biết khua môi múa mép chua ngoa, vậy không có tốt nha."

Không ít người vừa nghe, mặt đều tái rồi.

"Làm càn!" Hư Phù đạo nhân hét lớn, một chữ "cút" nghẹn ở đầu lưỡi không dám nói, chỉ nói, "Ngươi, đi....đi ra ngoài cho ta!"

"Ta không đi." Thẩm Kỳ Khi lắc đầu, "Là bọn họ gây chuyện trước."

Hư Phù đạo nhân đã lĩnh giáo qua bộ dáng đại tiểu thư càn quấy, hít sâu một hơi: "Vậy ngươi muốn như thế nào?".

Thẩm Kỳ Khi cười tủm tỉm nói: "Bọn họ đi ra ngoài, ta liền đi theo ra ngoài, nếu không thì miễn bàn."

Nàng quả thực vô pháp vô thiên.

Liễu Sương nén cười, bàn tay để ra sau, từ trên đi xuống vỗ vỗ lưng Thẩm Kỳ Khi, như là đang vuốt lông mèo.

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng một cái, ngồi thẳng lưng, ánh mắt đắc ý như là đang khoe công.

Nàng thấy mình cực kỳ giống giáo bá anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Hư Phù đạo nhân trừng lớn đôi mắt: "Ngươi!"

"Đạo trưởng, ta biết ngài cương trực công chính, nhìn rõ mọi việc. Vừa rồi Liễu sư tỷ bị người nào đó ác ý phỉ báng, ngài nhất định sẽ không cố ý thiên vị bọn họ?" Thẩm Kỳ Khi đặc biệt chân thành chớp chớp mắt, nhìn hắn, "Phải không phải không phải không?"

Nàng thầm nghĩ: Đừng cùng ta xé, ta chính là hiệp sĩ bàn phím có thâm niên.

Hư Phù đạo nhân trừng mắt chết trân cũng không nói nên lời.

Hắn không thích Liễu Sương, xác thực sẽ không cố ý ngăn chặn những tin đồn nhảm nhí kia, ngược lại càng thích thú quạt gió thêm củi.

Nhưng nếu có người đưa ra vấn đề này, mà hắn vẫn cứ để mặc thì có vẻ bản thân không có sư đức.

Cuối cùng, hắn oán hận phất tay áo nói: "...... Thôi, lên lớp!"

Chuyện này liền như vậy lướt qua.

Cái bàn bị đá văng, trước mặt Thẩm Kỳ Khi trống không, đặc biệt đột ngột.

Nàng nhỏ giọng nói với Liễu Sương: "Sư tỷ, ta không có bàn."

Liễu Sương xê dịch bàn mình sang bên phải, "Chắp vá một chút."

Thẩm Kỳ Khi chống khuỷu tay lên bàn, nâng gò má, mắt cũng không chớp mà nhìn nàng, "Sư tỷ thật tốt." Ôn nhu đáng yêu, mỹ lệ động lòng người, nhìn đâu cũng thấy tốt.

Liễu Sương cảm thấy đối phương ngốc ngốc, nhịn không được xoa đầu nàng: "Tiểu sư muội cũng tốt."

Một câu này liền xoá tan khó chịu vừa rồi trong lòng Thẩm Kỳ Khi, tiểu cô nương vui sướng xoay đầu lại, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

Tuy rằng nhân phẩm của Hư Phù đạo nhân chẳng ra gì, nhưng giảng bài vẫn là tương đối nghiêm túc, hôm nay nói về lịch sử thượng cổ Tu Tiên giới.

Thẩm Kỳ Khi đắm chìm trong thế giới quan dưới ngòi bút của chính mình, nửa tiết khóa đi qua, nàng cảm giác có chút mệt, nhịn không được nằm bò ra bàn, gối đầu lên cánh tay.

Liễu Sương nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Mệt mỏi?"

"Ừ." Thẩm Kỳ Khi híp híp mắt, học theo nàng đè thấp thanh âm, "Tối hôm qua......lăn lộn khuya quá."

Đây là lần đầu nàng chủ động nhắc tới đêm qua, nhưng câu chữ phủ kín sắc thái bí ẩn, giống như giữa ngàn vạn người, chỉ có hai nàng hiểu rõ ám hiệu.

Liễu Sương trấn định, dịch cái bàn qua phía nàng thêm nữa, "Vậy ngươi ngủ một lát."

Thẩm Kỳ Khi nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt lập loè ý cười: "Không giám sát ta chăm chỉ học tập sao?"

"Không học." Liễu Sương thở dài, "Ngủ đi, đợi chút ta kêu ngươi."

Thẩm Kỳ Khi khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại, lộ ra nửa khuôn mặt trắng, lông mi vừa dài vừa rậm cong cong, bộ dáng nhìn thật ngoan.

Liễu Sương nhịn không được lại sờ đầu nàng, không cẩn thận chạm vào trán, cảm giác hơi nóng bỏng.

Nàng sửng sốt, đẩy ra tóc mái Thẩm Kỳ Khi, dán dán lòng bàn tay lên trán.

Thẩm Kỳ Khi bị đầu ngón tay lạnh sờ đến giật mình, thanh âm hàm chứa buồn ngủ, mềm nhũn hỏi: "Làm sao vậy nha?"

Liễu Sương nói: "Nóng."

Thẩm Kỳ Khi hé mắt thấy Liễu Sương nhấp môi nhìn mình, giữa mày nhíu thành một đoàn.

Thấy đối phương có vẻ mờ mịt, Liễu Sương lặp lại một lần: "Phát sốt."

"...... A." Thẩm Kỳ Khi trì độn mở bừng mắt, trách không được hôm nay cứ có cảm giác mệt mệt.

"Vậy người bị cảm hẳn là ngươi mới phải nha." Nàng hồi tưởng Liễu Sương hơn nửa đêm ngâm nước suối lạnh, còn mặc mỗi kiện sa mỏng, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Làm sao biến thành ta nằm không cũng trúng đạn......"

Liễu Sương cho là nàng nói mê sảng, duỗi tay che mắt nàng: "Nhắm mắt nghỉ một chút đi, đợi lát nữa ta đưa ngươi trở về."

"Về chỗ nào a?" Thẩm Kỳ Khi ngây ngốc hỏi.

"Về chỗ ta." Liễu Sương nói, giọng nói trộn lẫn một tia bất đắc dĩ, nhưng lại chứa đựng cưng chiều, "Ta chiếu cố ngươi, tiểu tổ tông."

Thẩm Kỳ Khi ờ một tiếng, trong lòng đầy mật ngọt, lại nói không nên lời vì cái gì.

Thanh âm Hư Phù đạo nhân quả thực rất thôi miên, giống như đôi vớ vừa dài vừa thối, chỉ chốc lát sau nàng đã ngủ, còn nằm mộng.

Trong mộng vẫn luôn có người nổi trận lôi đình nói với nàng, "Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!".

Thẩm Kỳ Khi hỏi lại: "Ngươi là ai nha?!"

Người nọ nói: "Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết bản thân ngươi là ai là được!"

Thẩm Kỳ Khi tức giận phản cười: "Ô, ta đây là ai?".

Người nọ thần thần bí bí đè thấp thanh âm: "Thiên Đạo là ngươi, ngươi là Thiên Đạo."

Thẩm Kỳ Khi không hề chấn động: "Woaa, ta lợi hại như vậy sao."

"Thẩm Kỳ" người nọ nghiêm túc nói, như là một tiếng sét tạc ở bên tai, "Ngươi cũng đừng quên, ngươi là từ đâu tới. Ngươi hiện tại có còn muốn trở về hay không?"

"......"

Liễu Sương thường thường xem chừng Thẩm Kỳ Khi, khuôn mặt nhỏ nổi lên hai luồng bệnh khí đỏ ửng, huyết sắc trên môi giảm xuống, dáng vẻ ngủ an tĩnh làm người nhìn mà thương. Từ buổi sáng thức dậy sắc mặt nhìn rất kém, thì ra là sinh bệnh.

Bỗng nhiên cả người Thẩm Kỳ Khi run lên, a một tiếng, mở choàng mắt, hô hấp dồn dập.

Liễu Sương lập tức hỏi, "Gặp ác mộng?".

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng sau một lúc lâu, đồng tử tan rã mới chậm rãi phục hồi, hít sâu một hơi.

Liễu Sương duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng, ôn thanh hỏi: "Làm sao vậy?".

Thẩm Kỳ Khi chợt nắm tay nàng, dùng sức nhéo nhéo đầu ngón tay, sau đó buông lỏng ra, lẩm bẩm nói: "Không có gì, mơ thấy đồ xấu xa."

Liễu Sương nghĩ nghĩ, vụng về dỗ dành: "Đừng sợ, đều là giả."

Thẩm Kỳ Khi nhịn không được cười nói: "Sư tỷ, ngươi luôn là dỗ ta như dỗ em bé!".

Trên thực tế nàng vốn dĩ chính là em bé trong mắt Liễu Sương - người đã sống trên trăm năm, lại còn là dạng đặc biệt đơn thuần.

Liễu Sương nhàn nhạt giơ giơ lên môi, không nói chuyện.

Thẩm Kỳ Khi vẫn cứ nằm dựa lên bàn, dùng khí âm hỏi nàng: "Lão đầu giảng sắp xong chưa?".

Liễu Sương nói: "Mau kết thúc."

Vì thế Thẩm Kỳ Khi cường đánh tinh thần, ngồi dậy, kiên cường nghe xong bài khoá, nhưng đầu óc hôn hôn trầm trầm, trừ bỏ Liễu Sương nói thì không nghe vào được cái gì khác.

Nếu Hư Phù đạo nhân biết nàng phát sốt còn kiên trì nghe giảng bài, nhất định cảm động đất trời khen nàng chăm chỉ hiếu học.

Tiết học kết thúc, Thẩm Kỳ Khi chậm rãi đứng lên, Liễu Sương ở bên cạnh, nâng cánh tay nàng từ từ đi ra ngoài.

Lớp học tức khắc vang lên một trận xuýt xoa, vài người đột nhiên đi tới, ngăn trước mặt các nàng.

"Làm gì đấy?" Thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện