Mắt thấy bị chọc thủng, Triệu Kha đành phải thừa nhận: "Liễu sư tỷ thấy ngươi hôm nay ăn uống không tốt, cố ý làm ta bưng lại đây cho ngươi."
Thẩm Kỳ Khi cúi đầu không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm chén sứ trắng, nước súp trong vắt, còn toả nhiệt khí.
Nàng mấp máy cánh mũi, đột nhiên hỏi: "Tại sao nàng ấy không đích thân đến?"
Triệu Kha cười khổ: "Nàng nói, sợ ngươi không chịu thấy nàng."
Thẩm Kỳ Khi nắm cái muỗng trong tay, hơi hơi nhấp môi: "Hừ, ta không muốn thấy nàng hồi nào."
Triệu Kha thấy Thẩm Kỳ Khi sắc mặt hơi hoãn, liền khuyên nhủ: "Hai vị sư muội, các ngươi đem lời trực tiếp nói ra, sớm ngày hòa hảo đi."
"Ta cũng muốn vậy a." Thẩm Kỳ Khi cầm muỗng quấy đều nước súp, lẩm bẩm nói, "Nhưng sư tỷ của ta...ngượng nghịu thật sự."
Da mặt mỏng, tâm nhãn nhiều, ngay cả đưa đồ vật, cũng không dám lộ diện, còn muốn nhờ người khác đưa lại đây.
Triệu Kha ước gì hai nàng nhanh chóng hòa hảo như lúc ban đầu, kéo chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, biểu tình khẩn thiết cứ như đang thắp hương bái Phật, "Liễu sư muội khá tốt, ngày thường không đối với ai để bụng quan tâm như đối với ngươi."
Thẩm Kỳ Khi nghe vậy gật đầu, cũng phải, nữ chủ từ trước đến nay có ân tất báo, ta đối tốt với nàng như vậy, nàng khẳng định sẽ không quên.
Nàng múc lên viên hoành thánh, một ngụm nuốt vào, quai hàm tức khắc phồng lên, đôi mắt lấp lánh sáng.
Nước súp thơm ngon, có hạt tiêu xay cùng dầu mè, hoành thánh thịt vị đậm đà không bở.
"Ăn ngon." Nàng mồm miệng không rõ, liên tiếp ngon lành nuốt vài cái, "Sư tỷ của ta tay nghề chính là xuất sắc!"
Triệu Kha mắt trông mong nhìn nàng: "Vậy ngươi có thể tha thứ Liễu sư muội chưa?"
Thẩm Kỳ Khi liếc xéo hắn một cái, nghi hoặc: "Ta cùng sư tỷ có mâu thuẫn, ngươi khẩn trương làm gì?"
Triệu Kha khổ tâm, thở dài nói: "...... Ta chỉ là, quan tâm quan tâm các ngươi mà thôi."
"Làm phiền sư huynh lo lắng." Thẩm Kỳ Khi mấy ngụm ăn xong hoành thánh, lười biếng mà ngửa ra xoa bụng, "Phiền toái ngươi đi nói cho ta sư tỷ một tiếng, hoành thánh phi thường ăn ngon, nhưng lần sau tốt nhất tự mình đưa tới."
Triệu Kha đồng ý, đẩy cửa mà ra, đợi khép cửa rồi, hắn mới muộn màng nhận thức: Ta đây lại biến thành ống nghe truyền lời cho hai nàng sao?!
Hắn dở khóc dở cười mà lắc đầu, bưng chén rời đi.
Thẩm Kỳ Khi một mình ngồi ở trong phòng, đèn dầu trên bàn sáng lên, đem bóng dáng nàng phía sau kéo đến hẹp dài, sáp trên giá cắm nến đã đọng lại cứng đờ, một con thiêu thân bay đến bám vào thành giá hơi hơi chấn cánh.
Nàng đưa đôi tay nâng mặt, ánh mắt ngơ ngẩn, hồi lâu nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Haizz...Bằng không ta vẫn là nên chủ động đi tìm nữ chủ chịu thua? Quan tâm sẽ bị loạn, Liễu Sương phát giận cũng thuyết minh nàng lo lắng cho ta, cáu lên răn dạy về tình cảm có thể tha thứ.
Thẩm Kỳ Khi lộ vẻ phiền muộn, đương lúc không biết nên làm sao cho phải, cửa phòng lại bị gõ vang.
Nàng ngạc nhiên, ánh mắt dừng ở trên cửa: "Ai đó?" Đừng nói là sư tỷ thật sự tới nha?!
Không ngờ ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng Triệu Kha: "Tiểu sư muội!"
Thẩm Kỳ Khi tâm tình bay cao nháy mắt rơi xuống, lười biếng mà đứng lên, "Sư huynh còn có chuyện gì khác sao?"
Triệu Kha cất cao giọng nói: "Ta để quên đồ ở chỗ này, ngươi mau mở cửa."
Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, trong lòng tự nhiên hiện lên một tia khác thường. Triệu Kha vừa rồi trong tay chỉ cầm chén hoành thánh, cũng không có lấy ra thứ gì khác, như thế nào sẽ có đồ để quên?
Nàng do dự một lát, đi tới trước cửa, ngón tay dừng ở chốt cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, ngươi để quên đồ gì vậy?".
"......"
Ngoài cửa, Triệu Kha yên tĩnh một lát, tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Cộc, cộc, cộc.
"Tiểu sư muội, ta để quên đồ ở chỗ này, ngươi mau mở cửa."
Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, lại nghe Triệu Kha không ngừng mà lặp lại:
"Tiểu sư muội, ta để quên đồ ở chỗ này, ngươi mau mở cửa."
"Tiểu sư muội......"
Giọng hắn nghe rất bình thường, có điều lặp lại mỗi câu này, không dứt, nghe tới cũng thập phần kỳ quái. Thẩm Kỳ Khi biến đổi sắc mặt, lui ra phía sau vài bước, đột nhiên một cổ lạnh lẽo từ sống lưng chạy dọc lên gáy ....
Đây khẳng định không phải Triệu Kha, đại khái là cái máy đọc lại thì đúng hơn.
Mỗi một câu, mỗi một làn điệu cùng ngữ khí, tạm dừng cùng biến chuyển, thế nhưng giống nhau như đúc!
Người thường cho dù không ngừng lặp lại cùng câu nói, cũng không có khả năng phát âm chi tiết hoàn toàn nhất trí...... Này căn bản không phải phạm trù mà nhân loại có thể làm được.
Trên trán Thẩm Kỳ Khi chảy ra mồ hôi lạnh tinh mịn, chậm rãi lui ra phía sau đến bên cạnh bàn, một tay ấn lên bản mạng kiếm "Bích Trì".
Nàng ý đồ thay đổi linh lực trong cơ thể, nhưng từ sáng nay sau khi đối chiến Thận Quy, nàng không còn thấy lão già kia, nội đan cũng vô pháp vận chuyển liên tục, linh khí như là bị tắc nghẽn, luôn là khi có khi ngừng, khó có thể sử dụng thông thuận.
Nếu đồ vật kia thật sự không phải "người", một khi cấm chế trên cửa bị tháo gỡ, chỉ sợ......dữ nhiều lành ít!
Ánh nến chập chờn lay động, chiếu lên gương mặt trắng bệch của nàng.
Mà ngoài cửa, sinh vật mang lớp da "Triệu Kha" vẫn cứ tiếp tục.
"Mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa......"
Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng!
Tần suất gõ cửa càng lúc càng nhanh, dường như không phải dùng tay gõ, mà là dùng vật gì trầm trọng từng chút từng chút nện lên cửa, ván cửa không tính dày nặng bị nện đến lung lay.
Hiển nhiên nó đã phát hiện chính mình vào không được, một trận đập cửa quỷ dị vừa ngừng, nó lại bắt đầu cuồng loạn, như là một đài radio nhiễu sóng:
"Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu sư sư sư sư sư muội muội muội muội muội muội ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi mở mở mở mở mở mở cửa cửa cửa cửa cửa cửa."
Thanh âm kia chậm rãi thay đổi, rút đi Triệu Kha ngụy trang, khi thì tục tằng như đại hán, khi thì mềm mại như nữ tử, khi thì non nớt như trẻ mới sinh, khi thì cằn cỗi như người già, thay đổi thất thường, như là có hàng đống người khác nhau ở bên tai ngươi kêu gào đến chói tai, ồn ào cực điểm.
Thẩm Kỳ Khi trở tay nắm chặt kiếm, trái tim muốn nhảy đến cổ họng.
Phụt.
Tiếng động rất nhỏ, đèn dầu trên bàn nhoáng cái, tắt rụi.
*
"Liễu sư muội, tiểu sư muội đã ăn xong rồi, nàng nhờ ta truyền lời cho ngươi." Triệu Kha đứng trước cửa Liễu Sương, thành thành thật thật mà nói, "Nàng nói hoành thánh phi thường ăn ngon, nhưng lần sau tốt nhất tự mình đưa qua đi."
Một lát sau, trong phòng truyền đến giọng nói lạnh nhạt, "Đã biết, đa tạ."
Triệu Kha do dự một lát: "Vậy, ta đây đi trước?"
"Ừ, đã làm phiền."
Triệu Kha xoay người muốn đi, hắn thấy khắp nơi phòng ốc rộng thoáng, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, trăng rằm treo phía trên màn trời, núi non phương xa giống như được phủ thêm một tầng áo ngoài sáng bạc.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa, ngọn đèn trong phòng Thẩm Kỳ Khi đột nhiên vụt tắt.
"Kỳ quái." Triệu Kha sửng sốt, mặt lộ vẻ khó hiểu, "Mới vừa ăn xong mà tiểu sư muội đã đi ngủ sớm vậy sao?".
Cửa phòng sau lưng hắn chợt mở ra, lộ ra khuôn mặt Liễu Sương, nàng nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Triệu Kha giải thích: "Ta nhìn thấy đèn bên hướng gian phòng của tiểu sư muội vừa mới tắt, hẳn là ngủ đi."
Liễu Sương biến sắc, giương mắt nhìn lên, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, nháy mắt biến mất ở tại chỗ.
......
Ồn, quá ồn!
Giữa một mảnh đen nhánh, Thẩm Kỳ Khi ứa ra mồ hôi lạnh, trước mắt trở nên tối đen, đã thấy không rõ bất cứ thứ gì, nàng đành phải chật vật mà ngã ngồi ở bên cạnh bàn, cả người mệt mỏi.
Nàng cảm giác chính mình sắp bị buộc điên rồi.
Hiện giờ nàng đã không có linh lực, cũng vô pháp dùng thuật truyền âm gọi sư huynh sư tỷ, mà thanh âm quái vật kia tựa hồ vừa lúc có thể quấy nhiễu tinh thần ý chí con người, làm nàng vô lực giãy giụa.
Tiếng phá cửa vẫn tiếp tục, nhanh hơn, nghị lực con quái này cũng thật kinh người, cứ như là muốn không chết không ngừng. Cấm chế trên cửa cũng bị nó bạo lực làm cho lung lay sắp đổ.
Thẩm Kỳ Khi siết chặt kiếm, nếu nó xông tới, vậy chỉ có thể cùng nhau đua cá chết lưới rách.
Bỗng nhiên, quái vật đình chỉ giọng nói, bộc phát ra tiếng gào sắc bén, hàng ngàn hàng vạn thanh âm hỗn tạp bên nhau, như là tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc cận kề cái chết thống khổ.
Bên ngoài cánh cửa đột ngột ầm vang một tiếng, giống hệt có thứ gì nổ tung.
Ngay sau đó, cánh cửa bị người một chân đá văng ra, ánh trăng len lỏi vào gian phòng tối tăm, đồng thời cũng chiếu sáng gương mặt người mới đến.
Thẩm Kỳ Khi cố hết sức mà ngẩng đầu, trong mông lung thấy rõ gương mặt kia.
Bạch y như tuyết......Là Liễu Sương.
Nàng buông lỏng cả người, thanh kiếm trong tay bị ném rớt trên bàn.
"Sư tỷ......"
Liễu Sương bước đến bên người Thẩm Kỳ Khi, đem nàng ôm vào trong lòng.
"Có bị thương hay không?"
Thẩm Kỳ Khi vùi mặt vào cổ nàng, sau một hồi nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc đầu.
Liễu Sương đem nàng ôm sát, dùng tay một chút một chút vỗ lưng nàng, như đang dỗ dành trẻ nhỏ bị doạ sợ, thấp giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ."
Thẩm Kỳ Khi nắm chặt eo nàng, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn luôn phát run.
Triệu Kha theo sau đuổi tới, thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt cũng theo đó thay đổi: "Sao lại thế này?!"
Chỉ thấy cửa phòng không biết bị thứ gì đó bạo lực đánh qua, méo mó gần như biến dạng, nếu không phải trước đó có cấm chế đau khổ chống đỡ, chỉ sợ sớm đã tan nát.
Thẩm Kỳ Khi run rẩy nép trong lòng Liễu Sương, tư thái cực độ ỷ lại, thân thể hai người gắt gao dán sát, không hề có khe hở.
Triệu Kha kỳ quái nhìn hai người, cảm giác tư thế này thật sự quá mức thân mật, lại thấy Liễu Sương ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hướng hắn nói: "Triệu sư huynh, ngươi giúp ta xem chừng Kỳ Khi."
Triệu Kha kinh ngạc nói: "Vậy ngươi......?"
Liễu Sương rủ mi, ánh mắt lạnh xuống: "Ta có chút việc gấp cần phải xử lý."
Thẩm Kỳ Khi nghe vậy đột nhiên trợn mắt, túm lấy ống tay áo của nàng, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đầu ngón tay đỏ lên.
Liễu Sương nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa chút: "Đừng sợ, sẽ không có việc gì."
Thẩm Kỳ Khi chấp nhất mà nhìn nàng, giọng nhỏ như muỗi, "Ngươi đi đâu?".
"Đi tìm một người." Liễu Sương nhẹ gỡ tay nàng ra, ngừng một lát, cánh môi lạnh nhẹ nhàng rơi lên trán nàng một nụ hôn, "Ngoan, ta thực mau trở về tới."
......
Liễu Sương vung tay ở trong không khí, sương đen đầy trời đem nàng bao vây trong đó, thân hình nháy mắt trở nên trong suốt.
Mà nhóm chưởng môn ở bên ngoài thuỷ kính, nhìn đến chỉ có một "Liễu Sương" ung dung từng bước trở lại phòng mình.
Rời đi thôn trang mấy chục dặm, Liễu Sương mới dừng lại bước chân, ném ra đồ vật mà nàng bắt lấy lúc nãy.
Lạch bạch một tiếng, một cái tựa người phi người bị nàng ném lên mặt đất.
Đó là một sinh vật kỳ quái xấu xí, cả người dơ bẩn, trán nổi u lên, miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng khuôn mặt, năm sáu đôi mắt khảm trên làn da tím sậm, tứ chi héo rút giống như trẻ mới sinh, thân cao chưa tới một mét, cái đuôi thật dài cuốn ở cổ chân.
Thấy Liễu Sương, nó lần nữa há to miệng, lại phát không ra bất luận tiếng thét chói tai nào.
Liễu Sương khẽ nâng cằm, con ngươi nổi lên một mạt đỏ tươi.
"Ngươi là cái thứ gì?"
Quái vật toàn thân run rẩy, muốn chạy trốn, lại bị sương đen vòng ở trung tâm, nó méo mặt, thanh âm nghẹn ngào cổ quái: "Ta chỉ là...... Đói......"
Liễu Sương ánh mắt dò xét: "Vì cái gì chọn nàng?"
"Nàng không có linh lực." Quái vật vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đáy mắt hiện lên một tia tham lam, "Hương vị trên người cũng rất thơm, thoạt nhìn, ăn ngon......"
Liễu Sương hơi hơi nhấp môi: "...... Không có linh lực?"