Triệu Kha thầm nghĩ: Tiểu gia hỏa? Không nghe lời? Đây là nói......

Hắn theo bản năng nhìn Thẩm Kỳ Khi, lại thấy nàng sững sờ, mắt hạnh trợn tròn, gò má trắng nõn đỏ lên.

Triệu Kha: "......"

Được rồi, không cần hỏi, hắn sớm nên biết đó là ai.

Thẩm Kỳ Khi một phen che lại gương mặt khô nóng, không dám nhìn thẳng ánh mắt hai người, lại ức chế không được vui sướng, lắp bắp nói: "Ta...... Sư tỷ của ta nàng có khỏe không? Tư Đồ Vân có khi dễ nàng hay không? Nàng còn nói cái gì nữa không?"

"Tiểu gia hỏa, vấn đề của ngươi cũng quá nhiều." Cơ Chi Hoa nói, "Bất quá thiếu chủ không nói thêm gì khác."

Thẩm Kỳ Khi thất vọng gục đầu, "Ô...."

Triệu Kha thấy thế, hảo tâm an ủi: "Ngươi không phải muốn đi tìm Liễu sư muội sao? Mấy vấn đề này vẫn là lưu trữ tự mình hỏi nàng đi."

"Triệu sư huynh nói có lý." Thẩm Kỳ Khi hít sâu một hơi, lấy lại sĩ khí, nàng nhìn Cơ Chi Hoa, chần chờ nói, "Cơ tiền......"

Thấy Cơ Chi Hoa lộ ra bất mãn, nàng vội vàng sửa lời, "Cơ cô nương, ngươi trắng trợn xuất hiện ở chỗ này, sẽ không bị thủy kính nhìn đến sao?"

"Không có gì." Cơ Chi Hoa bình tĩnh đáp, "Vừa bắt đầu ta liền ẩn nấp ma khí cùng thân hình, hiện tại bọn họ nhìn thấy chỉ là một đệ tử bình thường theo đuôi các ngươi mà thôi."

Thẩm Kỳ Khi hít thở không thông: ....kẻ cuồng theo dõi hình như cũng không tốt hơn ma tu chỗ nào a?!

Cơ Chi Hoa nói mình chỉ là đệ tử qua đường bình thường, kỳ thật cũng không chuẩn xác. Nàng vung tay liền có hàng loạt cương thi vây lên, hình ảnh rất hoành tráng. Nghe nói những cương thi này chiếu qua thuỷ kính sẽ thành linh thú bảo hộ, da dày háo đánh, ống máu lại dài, có thể đánh nhau có thể chiếu cố người, quả thực rất có tác dụng.

Có đại lão Kim Đan kỳ đi theo, tựa như trắng trợn táo bạo thêm bàn tay vàng, dọc theo đường đi gặp được ma thú linh thú tất cả đều bị đại lão đánh bay, cho dù thực lực tương đương, cũng có thể dùng chiến thuật biển người chậm rãi áp chết.

Cương thi ngoan ngoãn phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời, nhìn qua thế nhưng có vài phần đáng yêu, Thẩm Kỳ Khi tràn ngập hâm mộ, tự nhiên cũng muốn có một cái.

Hắc ưng trên vai dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng nàng, rủ đầu cọ cọ sườn mặt nàng.

Thẩm Kỳ Khi nâng tay khẽ vuốt ve lông nó, quả nhiên là xúc cảm mềm mượt như sương đen. Nàng từ túi Càn Khôn vớt ra một túi giun, rút lấy một con to đưa tới trước mặt hắc ưng.

Hắc ưng nhìn thoáng qua, thiếu hứng thú lắc đầu.

"Không thích?" Thẩm Kỳ Khi lại móc ra một con thỏ, nói thầm, "Ngươi như thế nào còn kén ăn a......"

Hắc ưng rầm rì kêu hai tiếng, lúc này nhìn dáng vẻ là thích, vỗ hai cánh ngậm lỗ tai con thỏ, thỏ trắng ở không trung giãy chân ngắn nhỏ tìm chỗ chống đỡ. Miệng ưng bỗng nhiên mở ra, một ngụm liền đem thỏ hoàn toàn nuốt vào, sau đó chậm rãi tiêu hoá con mồi giống hệt loài rắn. Con thỏ biến mất ở trong thân thể mà sương đen cấu thành, trên mặt đất thực sạch sẽ, nửa điểm dấu vết cũng chưa lưu lại.

Thẩm Kỳ Khi nhìn một lần, cảm giác cách ăn này không lãng phí lại sạch sẽ, cười chọt chọt cái mõm của nó, "Ngươi kêu lên nghe như gà kêu!"

Hắc ưng ăn no vỗ bụng, thu hồi cánh, ở trên vai nàng chọn vị trí, một lần nữa ngồi xổm.

Triệu Kha ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Tiểu sư muội, ngươi còn tùy thân mang con thỏ?!"

"Sư tỷ nuôi, ta thấy đáng yêu liền mang theo, không nghĩ tới còn có tác dụng." Thẩm Kỳ Khi nói, "Vốn còn muốn vuốt lông chơi đùa, tiện nghi hắc ưng rồi."

Triệu Kha cùng Cơ Chi Hoa hai mặt nhìn nhau.

Cơ Chi Hoa nhíu mày nói: "Ngươi đem con thỏ mà sư tỷ ngươi nuôi đút cho chim ăn, nàng sẽ không tức giận sao? Nếu là có người dám đụng đến bảo bối của ta, ta hận không thể đương trường lột da nàng!"

"Không thể nào." Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, "...... Vốn dĩ chính là nuôi để ăn a. Phía trước ta nói muốn ăn thỏ xào cay, nàng liền bắt mấy con thỏ trở về, sau đó ăn ngán rồi nên mới nuôi chơi thôi."

Triệu Kha tỏ ra đã hiểu, mà Cơ Chi Hoa nghe vậy nhếch lên khóe môi, cười đến thập phần ái muội: "Ngươi nếu là muốn ngôi sao mặt trăng, nàng có khi cũng hái xuống cho ngươi."

Thẩm Kỳ Khi lại nóng mặt lên, lẩm bẩm nói: "...... Không đến mức đó."

Tinh nguyệt xứng mỹ nhân, ta hái xuống cho sư tỷ nghe còn có lý!

Ba người dọc đường trò chuyện, đi đến khu vực có một hồ nước nhỏ. Nơi này mát mẻ hơn hẳn, giống như nhắm mắt đắm chìm trong gió xuân, toàn thân thoải mái thanh thấu, tạp chất cùng dục niệm trong cơ thể dường như đều được gột rửa.

Triệu Kha dừng lại, tinh tế ngưng thần cảm giác, bỗng nhiên vui sướng nói: "Thật tốt quá, nơi này là một chỗ linh mạch thiên nhiên!"

Cái gọi là linh mạch, chính là bảo địa hội tụ đại lượng linh khí, khả ngộ bất khả cầu. Người tu hành nếu là ở chỗ này tu luyện điều khí, làm ít công to.

Thẩm Kỳ Khi nhìn quét một vòng, lo lắng nói: "Nơi này hẳn là không phải Thận Quy biến hình nữa đi?"

Hắc ưng từ trên vai nàng nhảy xuống, hai cánh phành phạch, lao tới trung tâm hồ nước. Mọi người thấy nó dùng mõm nhẹ lướt trên mặt hồ, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi kêu một tiếng, cứ như đang nói bình an không có việc gì.

Ba người an tâm, đi tới bên hồ ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Thẩm Kỳ Khi dùng đôi tay vốc nước, cúi đầu chậm rãi uống, chỉ cảm thấy một luồng linh lực ôn hòa du tẩu ở kỳ kinh bát mạch, đi đến đan nguyên, kim quang chợt lóe, tu vi nháy mắt tăng lên một mảng lớn.

Nàng cảm thán: Quả nhiên là bảo địa phong thuỷ, nơi chốn đều là bảo vật a!

Vì thế liên tiếp uống lên vài ngụm, còn ngại không đủ, lấy ra mấy cái thùng gỗ to, chứa đầy toàn bộ.

Triệu Kha dở khóc dở cười nói: "Tiểu sư muội, ngươi kiềm chế một chút, uống nhiều như vậy, coi chừng phản phệ linh khí, khó có thể tiêu hóa."

"Ta không uống, đây đều là cho sư tỷ." Thẩm Kỳ Khi ghé vào bên hồ múc nước, cũng không ngẩng đầu lên.

Cơ Chi Hoa khen: "Tốt, có tình có nghĩa!"

Nghỉ ngơi một lát, tinh thần chậm rãi lơi lỏng, Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, cảm giác muốn ngủ.

Cơ Chi Hoa thấy thế, cười nói: "Không sao, ngươi ngủ đi. Ta kêu các bảo bối ra tới trông chừng."

Dứt lời, liền có mấy chục cương thi từ dưới đất chui lên, đứng thẳng tắp cách đó không xa, giống từng hàng binh lính trung thành, bọn quạ đen cùng kền kền bay ngang qua thấy thế đều vội vã tránh đi.

Triệu Kha cũng nói: "Tiểu sư muội, ngươi nghỉ một lát, hiện tại thời tiết nóng bức, chúng ta chờ qua buổi trưa lại đi."

Thẩm Kỳ Khi vốn muốn tranh thủ lên núi tìm được sư tỷ, bất đắc dĩ buồn ngủ bức người, đành phải từ túi Càn Khôn tìm ra một cái giường dây, mắc ở trên cây, tính toán ngủ một lát. Nàng cong người nghiêng đầu, thực mau ngủ rồi.

Trong lúc ngủ mơ, cảnh sắc giống như vực sâu, không thấy ánh mặt trời. Giữa hỗn độn vô biên, dần dần truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Thẩm Kỳ...... Thẩm Kỳ......"

Thẩm Kỳ Khi dựng lỗ tai nghe ngóng, cất bước bay nhanh tới nơi phát ra thanh âm. Sau một lúc lâu, rốt cuộc thấy thân ảnh trắng đứng lặng trước mắt, nàng giận tím mặt, tóm lấy chòm râu đối phương, đánh tới tấp, "Lão già! Ngươi mẹ nó thiếu chút nữa hại chết ta cùng sư tỷ ngươi có biết hay không!"

"Ối ối! Nhẹ tay đi!" Lão nhân đưa tay che mặt, thảm thiết nói, "Ngươi gấp cái gì a! Ngươi cũng sẽ không chết!"

"Ta đánh chết ngươi...... A? Cái gì?!" Thẩm Kỳ Khi ngừng động tác, trợn to hai mắt, "Ta sẽ không chết?"

Lão nhân lui ra phía sau vài bước cùng nàng kéo ra khoảng cách, chật vật vuốt râu: "Ta đã sớm nói với ngươi, linh lực của ngươi đến từ căn nguyên Thiên Đạo! Chẳng lẽ người thường có thể lấy tới? Theo lý thuyết, chỉ cần đan nguyên không hủy, thân thể cho dù bị đánh tổn thương cỡ nào đều có thể dùng linh khí chí thuần chậm rãi tu bổ."

Ah ha, bàn tay vàng này nghe tới cũng không tệ lắm, có thể tiếp thu.

Thẩm Kỳ Khi lại đá hắn một chân: "Ngày ấy lúc duy trì tường lửa, ngươi vì cái gì đột nhiên tắt đi linh khí cung ứng cho ta?"

"Đương nhiên là vì hại chết Liễu Sương!" Lão nhân tức sùi bọt mép, vội vàng nói, "Kết cục về sau của Thiên giới, ngươi chẳng lẽ đã quên?! Là nàng tự tay bóp nát căn nguyên Thiên Đạo, đạp vỡ Thiên giới! Nàng, nàng thế nhưng muốn tru tiên thí thần! Hành vi ấy làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, nhất định không thể lưu lại người này trên đời!"

Thẩm Kỳ Khi đồng dạng phẫn nộ tột đỉnh: "Ngươi cố ý phải không? Ngươi biết rõ ta thích nàng, làm sao nhẫn tâm động thủ? Ta cũng không có lòng dạ vĩ đại như vậy, không muốn quan tâm thần tiên trên trời chết hay là sống! Ta chỉ cần nàng bình an không có việc gì!"

Lão nhân cười lạnh một tiếng: "Suy nghĩ tốt đẹp quá nhỉ! Nàng và Thiên Đạo khó có thể cùng tồn tại, đến chết mới thôi. Chờ Thiên Đạo vỡ nát, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vả lại vô pháp chuyển thế đầu thai."

Thẩm Kỳ Khi biến sắc: Nói như vậy, nàng cùng Liễu Sương cần thiết phân ra thắng bại, nhất định phải có một người chết mới được?! Kết cục nàng chẳng phải là chết chắc!

Nàng tức khắc bỏ gánh, kháng nghị nói: "Ta không làm, ngươi dứt khoát đổi người khác đi, ngươi một lần nữa tìm thân thể nào đó cho ta, ta làm người bình phàm là được!"

"Ngươi cho rằng ta không muốn đổi sao?" Lão nhân thổi râu trừng mắt nói, "Ngươi thân là Thần Sáng Thế tối cao, căn nguyên lực lượng của Thiên Đạo chỉ có ngươi khống chế được, sao có thể tùy tiện tìm một người đưa lên!"

Thẩm Kỳ Khi nheo mắt, suy tư đánh giá hắn: "Vậy ngươi lại là ai? Không cần nói cho ta ngươi cũng là Thiên Đạo hóa thân."

"Hừ, Thiên Đạo hóa thân? Nhãi ranh vô tri!" Lão nhân đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Ta chính là Nam Minh tiên quân!"

Thẩm Kỳ Khi cẩn thận hồi tưởng cốt truyện, trong đầu mơ hồ hiện ra một chút ký ức.

Nam Minh tiên quân thuộc về Nam Minh nhất tộc, là người bảo hộ trật tự Thiên Đạo, mấy ngàn năm qua duy trì pháp tắc Thiên Đạo cùng cân bằng lục giới luân hồi.

Mỗi vị thượng tiên Thiên giới có chức trách khác nhau, mà Nam Minh nhất tộc thì giữ gìn vòng quay vận chuyển của Thiên Đạo, tất cả mọi người trên thế gian phải tiếp thu sự phán xét của bọn họ. Phàm là kẻ phá hư trật tự, tất dẫn thiên lôi thạch hỏa, trong nguyên tác Liễu Sương một đường đánh lên Thiên giới, đã mạnh mẽ chống đỡ qua chín chín tám mươi mốt đạo lôi hoả của Nam Minh tiên quân.

"Cho nên ngươi cũng là thần tiên a." Thẩm Kỳ Khi hừ lạnh nói, "Trách không được kiêu ngạo như vậy...... Thần tiên liền có thể tùy tiện hại người sao?"

"Liễu Sương không phải người thường, nàng chính là ma quân ngày sau không ai bì nổi!" Nam Minh tiên quân cắn răng nói, "Đồ thán sinh linh, tàn sát sạch sẽ...... Nàng mang số mệnh thiên sát cô tinh, cái gì đều có thể làm ra! Ngươi thần minh vô tri, thế nhưng vọng tưởng bao che nàng!"

*

Núi hoang, động Phù Đồ.

Ma thú thân hình cao to ầm ầm đổ sập, Liễu Sương rút trường kiếm ra khỏi người nó, miệng vết thương mang theo một ít huyết nhục mơ hồ. Nàng xoay người, không chút để ý mà chà lau máu tươi trên thân kiếm.

Nàng đả thương đám ma thú, rút gân lột da, nhưng lại không cho chúng nó một đòn trí mạng, ngược lại để chúng nó trơ mắt đổ máu chết khô ở chỗ này.

Tư Đồ Vân ở phía sau nhìn đàn thú thoi thóp bên chân, trong lòng cảm thán: Rõ ràng là người chính đạo, nhưng thật ra còn hiểm độc hơn ma tu, rốt cuộc là có bao nhiêu đại thù a....

Đang lúc mắng thầm, Liễu Sương liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên gọi: "Tư Đồ Vân."

Giọng nàng thanh lãnh, như là xuyên thấu nhân tâm. Hắn lập tức phục hồi tinh thần, chột dạ đáp: "Liễu cô nương, làm sao vậy?"

Liễu Sương không cùng hắn so đo, từ trong tay áo móc ra một tờ giấy, đưa qua, "Giúp ta tra chút văn tự."

Tư Đồ Vân tiếp nhận, nhìn văn tự ở mặt trên, ngạc nhiên nói: "Mấy chữ này, ta vừa lúc quen mắt."

"Ngươi nhận thức?"

Tư Đồ Vân lắc đầu: "Không hoàn toàn nhận thức, thật lâu trước kia xem qua chút sách vở linh tinh, lược hiểu một vài."

Liễu Sương nhíu mày nói: "Vậy ngươi nói, đây là những chữ gì?"

"Này hẳn là cổ ngữ đến từ Thiên giới thượng cổ, từ rất lâu trước kia. Người biên soạn sách viết là lưu lại từ thời khai thiên lập địa, ai biết được?" Tư Đồ Vân cười nói, "Nếu thật là khai thiên lập địa thì những văn tự này lại là viết cho ai xem, nói cho ai nghe? Cho dã thú trên núi nghe sao?"

Liễu Sương mím môi, trong lòng vừa động: "...... Thiên giới?"

Tư Đồ Vân nói: "Đúng vậy, nét bút phức tạp đến cực điểm, vừa thấy chính là do những kẻ bảo thủ trên Thiên giới làm ra tới. Chúng ta Ma Vực không có chữ viết phức tạp như vậy! Ta nhìn xem......hai chữ đầu, ta chỉ nhận thức một chữ trong đó, hẳn là ' thiên ', hai chữ sau cuối là ' ma chủ '. Phần còn lại ta không quá nhận thức."

Liễu Sương rủ mắt, thấp giọng nói: "Vậy cũng đủ rồi. Đa tạ."

"Không biết Liễu cô nương là từ đâu nhìn đến cổ ngữ này? Thật sự không thường thấy, thư tịch hiện tại cũng rất ít giảng đến." Tư Đồ Vân khẽ cười nói, "Ngươi nếu không ngại, ta có thể mang về Ma Vực tìm người hỏi một chút. Nơi đó hẳn là còn có người chuyên môn nghiên cứu cổ ngữ."

"Tốt." Liễu Sương gật đầu, "Phiền toái ngươi."

Tư Đồ Vân cất kỹ tờ giấy trắng, nói: "Ối, ngươi không cần khách khí như vậy. Nếu không có ngươi hỗ trợ, chỉ sợ ta......"

Đương lúc này, cửa động truyền đến một tiếng kêu to nhức cả lỗ tai, trong động sâu vọng ra vô hạn hồi âm: "Thiếu chủ —— thiếu chủ ——"

"Ai a?" Tư Đồ Vân nhăn mặt, không kiên nhẫn nói, "Mau lăn tới đây."

Một ma tướng mặc áo giáp chạy vào, liên thanh hô: "Thiếu chủ! Thiếu chủ!"

Tư Đồ Vân nói: "Đừng hô, có chuyện nói xong."

"Cơ Chi Hoa truyền đến tin tức, nói đã đuổi kịp Thẩm Kỳ Khi." Ma tướng quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng, "Bất quá, theo nàng nói, Thẩm Kỳ Khi muốn tới tìm Liễu cô nương, đang trên đường."

Liễu Sương sửng sốt: "...... Nàng muốn tới tìm ta? Nàng biết đường sao?"

Liễu Sương vốn tưởng rằng Thẩm Kỳ Khi sẽ tiếp tục đi thăm dò yểm cảnh, không nghĩ tới đối phương vậy mà đi tìm mình?!

Ma tướng chần chờ nói: "Này....hình như là biết đến."

Tư Đồ Vân tức giận mắng một tiếng: "Chết tiệt, nàng đi đến đâu rồi?"

Ma tướng thật cẩn thận nói: "Đã sắp đến chân núi."

Thế chẳng phải là không xong?! Lỡ như tiểu sư muội xông tới, nhìn đến cảnh tượng này....

Liễu Sương cúi đầu nhìn nhìn chính mình hoàn hảo không tổn hao cái gì, lại nhìn nhìn đám ma thú Kim Đan kỳ chồng chất như núi bên chân, lâm vào trầm mặc khôn xiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện