Liễu Sương ngây người chốc lát, chậm rãi đứng dậy.

Hư Phù đạo nhân trợn mắt, quát: "Liễu Sương, ta kêu ngươi dùng Hoán Hoả chú, ngươi có dùng được chưa?".

Lão biết rõ Luyện Khí kỳ không dùng được chú pháp Trúc Cơ, cố ý hỏi là muốn làm cho Liễu Sương chật vật trước mắt bao người.

Liễu Sương thẳng tắp đứng, chừng mực nói: "Đệ tử không dùng được."

Nàng vốn trời sinh xuất sắc, bạch y váy lụa tầm thường mặc trên người nàng lại hiện ra một cổ phong thái thanh dật xuất trần, càng tăng thêm vẻ thản nhiên thong dong.

Hư Phù đạo nhân thấy thần sắc nàng bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngược lại chính mình có vẻ hẹp hòi, mặt mày nhăn nhúm không khỏi đỏ lên.

Lão gầm lên: "Làm không được còn dám làm càn như thế! Quả thật hỗn láo!".

Dứt lời, nhìn thấy ánh mắt Liễu Sương quăng tới, tầm mắt tựa như lưỡi dao bén nhọn, kiến huyết phong hầu (loại thực vật tương truyền cực độc, nhựa cây vào máu là chết), mơ hồ mang theo sát khí.

Hư Phù đạo nhân mặt không đổi sắc, trong lòng lại kinh sợ: Nha đầu này rõ ràng chỉ có Luyện Khí tầng chín, làm sao có được uy áp cường đại như vậy?

Nhìn lại lần nữa, Liễu Sương đã dời đi tầm mắt, đứng yên tại chỗ gợn sóng bất kinh.

Có lẽ ta nhìn lầm thôi. Lão nắm vuốt chòm râu, an định tinh thần.

Đệ tử chung quanh không nhận thấy được chuyển động ngầm của hai người, không biết là ai truyền ra một tiếng cười nhạo: "Ha ha, chú pháp đơn giản như thế mà cũng không dùng được, không hổ là đệ nhất phế vật Thanh Lễ Phái!".

"Đúng thế! Không bằng nhân lúc còn sớm xuống núi, gả cho nhà nào đó, có lẽ còn có điểm tác dụng!"

"Ta thấy chưởng môn nên đem nàng trục xuất nội môn, miễn cho liên lụy tiến độ tu luyện của chúng ta."

Thẩm Kỳ nghe được nhíu chặt mày, đám người này thật sự cay nghiệt cực điểm, thậm chí có điểm thẳng nam ung thư*, nàng nhịn không được tưởng muốn oanh tạc, để cho đám đệ tử nội môn này bị dính đạn liệt não hết đi.

(* straight man cancer, xuất phát từ xúc phạm nữ quyền, tệ bạc với phụ nữ, không có bình đẳng giới, rộng hơn còn dùng chỉ những người luôn cho là mình đúng, bài xích miệt thị người khác)

Nàng dùng ánh mắt 'ngươi chết chắc' nhìn xem vài tên đệ tử vừa bỏ đá xuống giếng, dù sao những kẻ dám mắng nữ chủ, cuối cùng đều chết không mấy êm đẹp.

Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn Liễu Sương, đối phương bị chửi bới công kích nhiều như vậy, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh, tựa hồ tập mãi thành quen.

Nàng trong lòng đau xót, nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng câu lấy ngón út mảnh khảnh của đối phương, xem như an ủi.

Liễu Sương cảm giác được đầu ngón tay nhột nhột, có chút cứng đờ, cúi đầu khó hiểu nhìn nàng.

Thẩm Kỳ cười tươi rói, lộ ra ánh mắt tự cho là phi thường bao hàm 'tình thương của mẹ': Nhãi con, mami yêu con!

Bị 'liếc mắt đưa tình', Liễu Sương nhếch nhẹ khoé miệng, mỉm cười lắc đầu.

Đệ tử nội môn ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn đem Liễu Sương thành bao cát trút giận, sướng miệng trào phúng.

Đột nhiên 'Ầm' một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Tần Kình nhíu chặt mày, một quyền vừa đập xuống bàn gỗ, phát ra tiếng vang thật lớn. Hắn lạnh lùng nói: "Quá mức ồn ào."

Ai chà, nam phối vì nữ chủ xuất đầu! Trời biết Thẩm Kỳ thích nghe ngóng tình tiết truyện đến cỡ nào, nàng ngửa người dựa lưng ghế, vui vẻ xem tam sư huynh lên đài, một màn này quá xinh đẹp! Hiện tại đúng là thời cơ rất tốt để Tần Kình cùng Liễu Sương thăng hoa tình cảm a!

Chiếu theo nội dung tiểu thuyết, trong số các nhân vật nam xoay quanh nữ chủ, Tần Kình hẳn là người có được nhiều cảm tình nhất từ nữ chủ, suýt nữa còn thành đạo lữ.

Tần Kình thiên chất hơn người, trong nội môn cũng coi như là thiếu niên thiên tài, rất có uy vọng. Đa số đệ tử ở đây không dám chọc giận hắn, e dè ngậm miệng lại, bốn phía trở về tĩnh lặng.

Thẩm Kỳ thấy cốt truyện phát triển thập phần thuận lợi, không khỏi nhiều chuyện liếc nhìn nữ chủ xem phản ứng.

Liễu Sương vẫn ở đó ngẩng cao đầu, thần sắc lạnh nhạt, bất vi sở động, thật sự rất giống một người máy không có tình cảm. Nàng ấy lúc này hoàn toàn không phù hợp với đoạn mà nàng miêu tả, "Khuôn mặt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ, trong đáy mắt hàm chứa cảm kích vui sướng cùng tình ý phức tạp."

Thẩm Kỳ cả kinh thất sắc: Sao lại thế này! Nữ chủ của ta sẽ không biến thành lãnh cảm đó chứ!

Hư Phù đạo nhân bị ăn quả đắng, tất nhiên không dễ dàng buông tha Liễu Sương. Lão giơ tay lên, hoá ra một cây thước thon dài, lướt người tới trước mặt Liễu Sương, cưỡng chế nói: "Đưa tay ra!".

Phục hồi tinh thần, thấy cây thước đen trong tay Hư Phù đạo nhân, Thẩm Kỳ không thể không nổi giận —— lão già thúi này, tự mình gây chuyện, bây giờ còn muốn bạo hành học sinh?!

Liễu Sương hiện giờ Đại Thừa viên mãn kỳ, lại có ma khí hộ thể, trừ khi nàng tự nguyện, nếu không người khác chẳng thể nào thương tổn được. Nàng nhìn cây thước này, tự hỏi có nên trực tiếp đánh gãy nó hay không.

Đương lúc này, có đệ tử bất chợt kinh hô, một tay chỉ vào Hư Phù đạo nhân: "Lửa, lửa!".

Những đệ tử khác nhìn đến, ánh mắt đang hả hê cũng chuyển thành hoảng sợ: "Đạo nhân, ngươi....Lửa!".

"Lửa cái gì mà lửa?". Hư Phù đạo nhân treo thước ở không trung, còn chưa hiểu ra làm sao, đột nhiên lại ngửi được mùi khen khét, tựa như có thứ gì bị đốt.

Lão vội vàng nhìn xuống dưới thân, phát hiện cài mùi ấy lại đến từ chòm râu tuyết trắng mà lão nuôi dưỡng trăm năm!

Hư Phù đạo nhân trừng lớn hai mắt, ngọn râu dưới cuối bốc lên đóm lửa nhỏ, đang từ từ leo cao, lan đến đâu cháy đen đến đó.

Mặt mày lão xám ngoét, vội vàng xuất ra Triệu Thuỷ phù, nhưng lão quên rằng lửa xuất từ Hoán Hoả chú chính là Tam Muội Chân Hoả, nước bình thường không những không dập tắt được, ngược lại như đổ thêm dầu.

Quả nhiên ngọn lửa kia lốp bốp lốp bốp rồi phừng cháy lớn hơn, nổ ra từng đám lớn nhỏ khác văng tứ phía. Tất cả mọi người luống cuống tay chân nhảy dựng lên, phủi phủi ống tay áo như phủi bọ chét.

"A a a!!!"

"Cháy cháy! Mái tóc đẹp của ta!"

"A! Tụ linh túi của ta! Mau dập lửa a!"

Thẩm Kỳ ung dung ngồi, hừ nhẹ một tiếng. Nàng đã thu hồi bàn tay thi chú, vui sướng khi người gặp họa: Đáng đời, ai kêu các ngươi bạo lực học đường! Ai kêu thầy trò các ngươi chèn ép người!

Do cao hứng, Thẩm Kỳ không chú ý tới nữ chủ bên cạnh đang nhìn nàng như có điều suy tư.

Hư Phù đạo nhân cuối cùng xuất Hoán Thuỷ Chú, khó khăn lắm mới tắt hết lửa. Xiêm y mọi người ướt đẫm, chật vật bất kham, đặc biệt là chòm râu của đạo nhân đã bị cháy sém một phần ba, phần ngọn đen nhánh, hình dạng khó coi.

"Là ai làm!" Lão tức giận đến lệch ria mép, khóe mắt muốn nứt ra, chân khí uy áp rung chuyển khắp phòng, "Đứng ra cho ta!".

Thẩm Kỳ Khi không chút hoang mang đứng lên, nhu thuận nói: "Là ta làm."

"Đạo nhân, thật ngại, vừa rồi ta chỉ muốn luyện lại pháp chú một lần, không nghĩ rằng sẽ biến thành như vậy......" Giọng nàng thành khẩn, ánh mắt chân thành, hơn nữa nàng là thân sinh nữ nhi của chưởng môn, người khác có tức giận thế nào cũng phải chừa mặt mũi.

Khuôn mặt Hư Phù đạo nhân vặn vẹo, cuối cùng chỉ giận dữ phất tay áo: "Ngươi cùng Liễu Sương, đều cút ra ngoài cho ta!".

Thẩm Kỳ thầm nghĩ: Ghê thật, thân phận quan nhị đại có ích như vậy!

Nàng không hề ăn năn, theo sát Liễu Sương cùng nhau 'cút' ra khỏi phòng.

Còn nửa nén hương thời gian mới kết thúc khóa học, ngươi xem ta ta xem ngươi một trận, Hư Phù đạo nhân giận cá chém thớt các đệ tử một hồi, rốt cuộc bắt đầu giảng bài.

Thẩm Kỳ không có hứng thú tu tiên, không muốn nghe, lười biếng đứng đó. Ánh mặt trời chính thịnh, ánh nắng dừng trên gò má nàng, dát lên một tầng sáng mông lung, lông tơ thật nhỏ cũng có thể nhìn đến.

Liễu Sương mắt cũng không chớp mà nhìn nàng, có một trận cảm giác kỳ dị chảy qua trong lòng.

Thẩm Kỳ Khi thế nhưng lại giúp nàng một lần nữa.

Hồi tưởng đủ loại hành vi cậy sủng mà kiêu, ngang ngược vô lý của Thẩm Kỳ Khi đời trước, quả thật khác xa với nữ tử nhu thuận khả ái trước mắt này.

Nàng từ từ co chặt nắm tay, thầm nghĩ: Có khi nào đây là mưu kế mới? Muốn làm ta thả lỏng cảnh giác, tranh thủ được tín nhiệm, sau đó lần nữa hung ác phản bội ta?

Con ngươi Liễu Sương tối đen, tâm tình từng bước rơi xuống. Thủ đoạn khó coi như vậy, nàng đã gặp qua quá nhiều. Nàng sẽ không lại giao phó chân tình cho bất kỳ kẻ nào.

Thẩm Kỳ Khi tựa vào rào chắn nhìn xung quanh, đột nhiên lôi kéo tay áo Liễu Sương, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ sư tỷ! Ngươi xem đó là cái gì?".

Liễu Sương thở dài, thu hồi cảm xúc trong mắt, nhàn nhạt nói: "Làm sao?".

Thẩm Kỳ Khi vươn một ngón tay, chỉ vào một cái cây cành lá đỏ sậm ở phía xa, ngạc nhiên hỏi: "Cây kia sao lại đỏ như máu a?".

Liễu Sương giương mắt nhìn lên, thấy cổ thụ kia um tùm rậm rạp, khắp cành lá chảy xuôi một đạo ánh sáng màu đỏ quen thuộc, nàng không khỏi ngẩn người, hơi nheo hai mắt.

"Đó là hám thụ, mùa xuân khô héo, mùa đông nở hoa, một trăm năm kết quả một lần, người nào ăn quả ấy, cả đêm sẽ đắm chìm trong mộng tiếc nuối." Nàng từ tốn nói.

Thẩm Kỳ Khi mù mờ: "Hiện tại chính là mùa xuân, sao nó lại....".

Liễu Sương nói: "Đích xác kỳ quái."

Nàng nhìn ma khí chậm rãi lưu động trên cây, nhẹ nhàng giơ giơ lên khóe miệng. Hành sự lộ liễu như thế, hẳn là bút tích ma tu. Nàng thấp thoáng nhớ tới đời trước từng có người từ Ma Vực đến khiêu khích Thanh Lễ Phái, kết quả dẫn ra chưởng môn nhiều năm đã bế quan, cuối cùng bọn chúng phải hậm hực quay về.

Thẩm Kỳ Khi một tay chống cằm, nghĩ trăm lần cũng không ra, vừa vặn không trung truyền đến tiếng Thanh Diên kêu to. Nàng tức khắc phấn chấn tinh thần — Tan học! Không nghĩ nữa!

Vài nữ đệ tử đi ra cửa, đang muốn kêu Thẩm Kỳ Khi cùng trở về giống thường ngày, không nghĩ tới lại thấy tiểu sư muội đang đuổi theo Liễu Sương, hai người một trước một sau rời đi.

Phó Thanh cầm quạt giấy chống dưới cắm, trầm tư nói: "Tiểu sư muội nàng ấy gần đây có phải kết giao quá mức mật thiết với Liễu Sương rồi hay không?".

Phù Lạc cười nhạt tự đắc: "Tiểu sư muội tự có ý tưởng riêng." Nàng cho là mình đã nhìn ra dụng ý, cảm thấy Thẩm Kỳ Khi là đang thực hiện 'mưu kế' ác độc nhất trước giờ.

***

Liễu Sương: "Ngươi đi theo ta làm cái gì?".

"Bởi vì ta muốn cùng sư tỷ trở về a." Thẩm Kỳ Khi cười cong vành mắt, trông mong nhìn đối phương.

Nàng không muốn cùng đi với đám đệ tử cặn bã kia, nhìn tới nhìn lui vẫn là nữ chủ ôn nhu khả ái nhất, khắc sâu trong tim nàng.

Liễu Sương lạnh nhạt nói: "Tùy ngươi." Liền không hề để ý tới nàng.

Thẩm Kỳ Khi cười hắc hắc, vội tiến lên một bước, cùng nàng sóng vai. Hai người đi trên hành lang gấp khúc quanh hồ, nước trong như gương phản chiếu bầu trời xanh thẳm, gió xuân thổi qua làm sóng nước lăn tăn.

Thẩm Kỳ Khi trong lúc lơ đãng nhìn đến mặt hồ, thần sắc biến đổi, dừng bước chân.

Nhận thấy nàng khác thường, Liễu Sương ghé mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?".

"Mấy con cá chép này....". Thẩm Kỳ Khi đến gần, cúi đầu nhìn mặt nước, sắc mặt có chút trắng bệch, "Đã chết thật nhiều."

Nguyên bản tung tăng nhảy nhót, giờ phút này đang nằm phơi bụng nổi trên mặt nước, mắt cá phồng lên vô thần, hết sức kỳ lạ.

Nhìn đến tình cảnh này, trong đầu Thẩm Kỳ Khi chợt nổ vang một tiếng, thân hình nhoáng cái run lên xém té ngã. Liễu Sương vội vã đỡ lấy nàng, cả kinh hỏi: "Ngươi làm sao vậy?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện