Cái trán Tô tướng quân phủ kín mồ hôi, hắn cùng với tướng sĩ liên can căng thẳng đứng dậy, dáng đứng hết sức đoan chính.

Tu sĩ áo trắng thấy Thẩm Kỳ Khi còn ngồi xổm bất động, lại vội vã kéo nàng lên, buồn bực nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sao lại thế này a, luôn là chậm nửa nhịp?"

Thẩm Kỳ Khi không có trả lời, ánh mắt chặt chẽ đóng trên người Liễu Sương, há mồm si ngốc.

Sư tỷ thoạt nhìn gầy một chút, mắt đỏ khép hờ, tóc đen dài nhu thuận dán bên cổ, sấn đến làn da càng thêm tái nhợt, cả người giống như là làm bằng tuyết, lạnh băng trầm tĩnh.

Dưới ống tay áo rộng, cánh tay thon dài hơi hơi gập lên, quai hàm trắng nõn lười biếng mà nâng, như cũ đẹp đến làm nàng chấn động cõi lòng.

Nghiệp Lầu thời khắc này vạn phần an tĩnh, Ma chủ không hạ lệnh, không người dám ra tiếng. Tô tướng quân nắm chặt song quyền đứng cúi đầu, mồ hôi dọc theo trán chảy xuống, xẹt qua gò má thô ráp, lại ngứa lại hoảng.

Sau một lúc lâu, Liễu Sương nhàn nhạt nói: "Nhập toà đi."

Như được đại xá, Tô tướng quân nhẹ thở ra, theo tiếng ngồi xuống vị trí trống ở sườn bên phải, binh lính cũng lần lượt vào chỗ ngồi, không khí lại lần nữa náo nhiệt lên.

Tù binh đi theo không có tư cách ngồi chung, bị sai khiến đứng ở hậu đường, một loạt tu sĩ chính đạo dơ thảm đứng cúi đầu, giống đám khỉ trong vườn bách thú, bị khách khứa người đến người đi chỉ trỏ xem xét.

"Đây là tù binh hôm nay mang về tới?"

Một nữ tử trang điểm đậm, dáng người thướt tha, liếm đầu lưỡi, mắt lộ hung quang: "Tay chân mảnh khảnh thế này, nhìn qua coi bộ ăn rất ngon nha."

Chợt nàng quay đầu thấy Thẩm Kỳ Khi, bàn tay như hoa lập tức giơ lên, bịt mũi trợn mắt, "Còn đồ quỷ này là sao a, quá dơ, thối chết người."

Thẩm Kỳ Khi toàn thân bết máu đứng ở nơi đó, thực mau bốc mùi làm người đi ngang qua đều chịu không nổi. Chung quanh có người bắt đầu tán thành: "Có thể mang nàng đi ra ngoài hay không a? Vừa hôi vừa dơ, ảnh hưởng tâm tình ăn cơm của lão tử."

Ma binh ở bên cạnh nghe thấy, kéo lấy cánh tay Thẩm Kỳ Khi, nói: "Đi theo ta! Ngẩn người làm gì!"

Bị kéo hai cái, Thẩm Kỳ Khi lưu luyến mà dời mắt khỏi Liễu Sương, mê mang chớp chớp mắt: "Huh? Đi đâu a?"

"Đương nhiên là đi ra ngoài!" Binh lính nhăn mày lại, "Bằng không chẳng lẽ để ngươi hôi thối đứng ở chỗ này ô nhiễm không khí sao?"

Thẩm Kỳ Khi vừa nghe phải đi, thần sắc đột biến: "Không được, ta không thể đi!"

Binh lính ngạc nhiên nói: "Ngươi còn ở chỗ này đứng nghiện rồi ư?"

"Không phải không phải, ta có chút việc." Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng nói, "Vị đại ca này, ngươi có thể giúp ta một chuyện không? Ta muốn cùng Liễu...... Cùng Ma chủ đáp cái lời nói."

Binh lính kia không thuận theo không buông tha: "Liền ngươi? Ngươi cùng Ma chủ có thể có cái gì để nói?" Giọng hắn khá to, khách khứa đều tò mò quay đầu nhìn, hứng thú bừng bừng mà nhìn hai người giằng co.

"Một chút việc riêng, thật ra ta cùng Ma chủ quen biết đã lâu......" Chung quanh một mảnh hít hà, Thẩm Kỳ Khi chân tay luống cuống mà nắm chặt vạt áo, "Các ngươi đừng không tin a! Thật sự!"

"Cô nương, vì sống sót ngươi cũng quá nỗ lực, thế nhưng còn dám nói dối loại này?!" Tu sĩ đứng bên trái nàng nghe vậy lắc lắc đầu, "Nói đến mức làm ta sắp tin."

"Nhưng ta thật sự......"

Thẩm Kỳ Khi không cam lòng mà nuốt nuốt xuống yết hầu, ánh mắt lướt qua biển người tấp nập, nhìn Liễu Sương ngồi ở đài cao.

Nàng đang thong thả hạp mí mắt, hai ngón tay thủ sẵn chén rượu, một ngụm một ngụm chậm rãi uống, đám người náo nhiệt phía dưới lẫn nhau kính rượu, tự vui chuyện trò, không một người dám lên trước quấy rầy nàng.

Sáng trong như mặt trăng treo giữa bầu trời, cô độc lại xa xôi.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng chua xót, mới vừa tiến lên một bước thì bị mấy binh lính ngăn lại.

"Chậm đã!"

"Một tù binh cũng muốn gặp Ma chủ đại nhân? Ngươi đừng có nằm mộng!"

"Bằng ngươi cũng dám mơ ước Ma chủ?" Một tên vệ binh lộ ra nụ cười châm chọc, đi tới trước, nâng lên mu bàn tay, trào phúng mà vỗ vỗ gương mặt nàng, "Ngươi cũng xứng?"

Bốn phía vang lên một trận cười vang, rất là chói tai.

Thẩm Kỳ Khi cắn chặt môi, thần sắc đen tối.

Hiện tại cả người nàng tanh hôi, áo ngủ cùng dép lê trước đó thấm máu ướt nhẹp, lại đã sớm bị gió hong, cùng da thịt kề sát ở bên nhau, đen sì lì một mảnh, hoàn toàn nhìn không ra hình dạng, đứng ở một đám khách khứa mặc hoa phục, thân phận cao quý, nàng tựa như vai hề tự rước lấy nhục, khó coi vô cùng.

Nàng hiện tại không có lực lượng đối kháng những người này, cũng không có lý do đáng giá làm cho bọn họ tin phục nàng.

...... Mẹ nó, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây! Chờ ta Thẩm Ngạo Thiên cùng sư tỷ tương nhận, ta sẽ giết hết các ngươi!

[trong mấy truyện ngôn tình, nam chủ bàn tay vàng nghịch tra vả mặt hay gọi là Long Ngạo Thiên =]]

Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ hẫng phát ra hàn ý tận xương, làm không khí xao động nháy mắt bị làm lạnh xuống.

"...... Đang ồn ào cái gì?" Là giọng Liễu Sương.

Nàng chậm rãi mở mắt, hàng mi dài khẽ run.

Không người dám trả lời, Tô tướng quân cười nói: "Là tiểu tù binh không biết trời cao đất dày, đang nói chính mình cùng Ma chủ là quen biết cũ, cũng không sợ bị người nhạo báng! Ngài yên tâm, ta đây liền gọi người đem nàng mang đi ra ngoài!"

"Quen biết cũ?"

Liễu Sương rũ mắt, thình lình cười mỉa, từ trên đài cao đứng lên.

Thẩm Kỳ Khi đứng tại chỗ trợn tròn hai mắt, nhìn người mà mình thương nhớ ngày đêm, lướt qua biển người đông đảo, đi bước một về phía mình, giống như là phim điện ảnh cố ý thả chậm động tác, cảnh sắc quanh mình đều hóa thành hư ảo, chỉ có thân ảnh đối phương rõ ràng mà chiếm cứ tầm mắt.

"Sư tỷ......"

Nàng nhẹ giọng nỉ non, như là tìm được rồi trân bảo mà mình đánh rơi đã lâu, đáy mắt đều là lộ liễu mê luyến.

Liễu Sương cứng người lại, con ngươi đỏ sậm chặt chẽ khóa lấy Thẩm Kỳ Khi, "...... Ngươi kêu ta cái gì?"

"Sư tỷ..." Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, hốc mắt dần dần đỏ, "Ta không có chết, ta chỉ là......"

Sau một lúc lâu, Liễu Sương bỗng nhiên nắm lấy tay nàng: "Chỉ là cái gì?"

Lực đạo kia tựa hồ muốn bóp nát xương cổ tay nàng, Thẩm Kỳ Khi cắn môi dưới, tiếng nói run rẩy, "Ta chỉ là xuyên trở về thế giới của chính mình."

"Ta ở thế giới kia chỉ ngây người chưa tới một ngày, không ngờ quay lại được nơi này, cũng đã qua ba năm......"

Nàng phản nắm lấy Liễu Sương, đem ngón tay lạnh băng hợp lại trong lòng bàn tay, câu chữ trân trọng.

"Ta rất nhớ ngươi a."

Tô tướng quân thấy thế, sắc mặt trắng bệch: "Lớn mật! Ngươi sao dám mạo phạm Ma chủ!"

Xong rồi, vật nhỏ này không khỏi lá gan cũng quá lớn đi! Ma chủ nếu là bởi vậy tức giận, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng!

"Mau bắt lấy nàng!"

Liễu Sương cũng không có phản ứng, Thẩm Kỳ Khi căng thẳng, dứt khoát mặt dày mày dạn mà gần sát đối phương, vùi mặt vào hõm vai nàng.

Rốt cuộc có thể thật sự chạm vào sư tỷ, nàng không khỏi phát ra một tiếng than thở, thỏa mãn vui sướng.

Mọi người tức khắc hít hà một hơi, hận không thể tự chọc hai mắt.

Liễu Sương rũ mắt nhìn nàng, vẫn chưa đẩy ra.

Hồi lâu, nàng gọi một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn: "Thẩm Kỳ Khi."

Thẩm Kỳ Khi từ trong lòng ngực nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng từ trước giống nhau thanh triệt mà tươi đẹp, giống như cảnh xuân tháng ba rực rỡ lan toả khắp nơi, ấm áp lòng người.

Liễu Sương nhìn nàng, ngón tay ấn ở quai cổ Thẩm Kỳ Khi, hư hư thủ sẵn. Nàng giơ lên khóe miệng, ngữ khí mềm nhẹ mang theo một tia hàn ý không dễ phát hiện: "...... Ta gần như phải chấp nhận rằng ngươi đã chết."

"Ta không có! Đám tiên nhân kia gạt ta nói sẽ chết, kết quả ta phát hiện mình chỉ là xuyên trở về." Thẩm Kỳ Khi giơ đôi tay khoanh lại eo nàng, lắc qua lắc lại, giống như trước làm nũng nói, "Ta thật sự lập tức lập tức gấp trở về gặp ngươi, thực xin lỗi nha, làm ngươi đợi lâu như vậy......"

Thẩm Kỳ Khi hiện tại toàn thân trên dưới đều là máu bùn dơ bẩn khó coi, Liễu Sương lại không chút nào để ý, một tay nhẹ xoa cổ nàng, con ngươi đỏ cũng không hề chớp, gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang theo khói mù u ám.

Liễu Sương ý vị không rõ mà khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài theo sau cổ Thẩm Kỳ Khi đi xuống vuốt ve, như là vuốt ve một con mèo lười biếng. Thẩm Kỳ Khi rúc người, cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào vai nàng, không có chú ý tới ánh mắt của nàng.

Tô tướng quân đã làm không rõ trạng huống trước mắt, nhược nhược ra tiếng nói: "Ma, Ma chủ đại nhân, hay vị này thật là......"

Liễu Sương không có trả lời hắn, mà là nhìn về phía ma binh vẻ mặt dại ra ở bên cạnh.

Nàng hơi hơi híp mắt, đột nhiên hỏi: "Cái tay nào?"

Tên lính nơm nớp lo sợ: "Cái, cái gì?"

"Ngươi vừa mới dùng cái tay nào động nàng?"

"Ta......" Binh lính tâm sinh không ổn, cả người phát run, lẩy bẩy mà vươn tay trái, "Là tay này...."

Phựt ——

Ai cũng không thấy rõ động tác của Liễu Sương, chỉ trong chớp mắt, một cánh tay máu chảy đầm đìa bay đi ra ngoài, máu từ lỗ thủng phụt bắn đầy đất.

Sắc mặt mọi người kinh hoảng, hai đùi run rẩy, không dám nói lời nào.

Tu sĩ áo trắng giật mình, trừng lớn đôi mắt: Mẹ ta ơi, cô nương này thật đúng là có địa vị a!

Tên lính sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh đầy đầu, quỳ xuống hô: "Ma chủ, ma chủ bớt giận!"

Liễu Sương nhìn hắn, biểu tình chưa biến, nói từng chữ rõ ràng, "Nếu còn có lần sau, mất đi không phải chỉ là cánh tay."

Uy áp thật lớn như thuỷ triều đánh úp lại, tên lính kia phịch một tiếng ngã xuống đất, mặt mày tái nhợt: "Vâng, là thuộc hạ thất trách......"

Thẩm Kỳ Khi đưa lưng về phía bọn họ, vẫn chưa nhìn đến cụ thể đã xảy ra cái gì, nghe vậy không hề hay biết mà xoay người lại, ngờ đâu trước mắt bị một mảnh đen nhánh bao trùm.

Thanh âm Liễu Sương vang ở bên tai, "Ngươi đừng nhìn."

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài mềm mại mà cọ qua lòng bàn tay Liễu Sương, "Rốt cuộc đã xảy ra cái gì a?"

Liễu Sương mặt vô biểu tình: "Xử lý một vật dơ."

Chung quanh lặng im, không ai dám hé miệng. Binh lính kia đồng tử tan rã, đã là sợ hãi tới rồi cực điểm, nằm liệt đó bị hai người bên cạnh kéo xuống, hai chân lê trên mặt đất lưu lại vệt ướt dầm dề.

Thẩm Kỳ Khi ưm một tiếng, ngượng ngùng thè lưỡi: "Kỳ thật thân người ta cũng rất dơ."

Nàng nghe được Liễu Sương nói: "Ngươi không dơ."

Trong lòng Thẩm Kỳ Khi tức khắc ngọt như mật: Woa, thế thì lự kính của ngươi cũng thật sự rất dày nha!

Liễu Sương không có biểu cảm gì, nhìn quét một vòng, hành động này của nàng không khác giết gà dọa khỉ, vừa rồi những người nói năng lỗ mãng với Thẩm Kỳ Khi đều đã khống chế không được mà quỳ xuống, run bần bật khóc than.

"Còn chờ cái gì?" Nàng lạnh lùng nói, "Ai từng động tay, chặt đứt tay. Ai từng nói chuyện, cắt đứt lưỡi."

Không ai dám ngăn trở, mấy người quỳ rạp xuống đất, cắn răng lấy đao ra, máu tươi cùng bộ phận cơ thể đứt văng, bắn tung tóe trên sàn nhà, làm người buồn nôn.

Thẩm Kỳ Khi nghe được rõ ràng, cắn lưỡi nói: "...... Có hơi độc ác quá rồi không?"

Liễu Sương nhìn nàng: "Tàn nhẫn ư?"

"Có chút." Thẩm Kỳ Khi để sát vào nàng, nhỏ giọng nói, "Ngươi làm như vậy, sẽ bị nói thành bạo quân, về sau không được dân tâm, dễ dàng bị mưu triều soán vị a."

Liễu Sương nhàn nhạt nói: "Không sao cả."



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện