Thượng Quan Vũ tâm sinh nghi hoặc, còn chưa hiểu thấu đáo thâm ý của nàng, lại nghe Liễu Sương cất tiếng, ngữ điệu nàng thập phần bình tĩnh chậm rãi, "Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng tất cả người tộc Thượng Quan, cùng nhau lưu đày đến Nam Lăng Hoang Nguyên đi."

Nam Lăng là cánh đồng hoang vu giam giữ trọng phạm Ma vực, nghe đồn không có một ngọn cỏ, xương trắng phơi đầy, ma thú hoành hành, có thể nói là muôn vàn hung hiểm.

Ở địa phương hầu như không có người sống kia, cho dù là dũng sĩ cường tráng cũng không vượt qua ba ngày, huống chi Thượng Quan Vũ là một quan viên văn nhược.

Hắn trợn hai mắt không thể tin nổi.

"Ma chủ đại nhân, ngươi...... ngươi đây là ý gì? Hiện tại cũng không phải là lúc nói giỡn!"

"Nói giỡn?" Liễu Sương cúi đầu, trong đôi mắt đỏ ánh lên lạnh lẽo, "Ta vì sao phải cùng ngươi nói giỡn?"

Xem biểu tình cùng ngữ khí của nàng, là nghiêm túc! Tộc Thượng Quan của ta chính là danh môn thế gia ở thành Tái Tuyết, nàng sao dám......

Thượng Quan Vũ kinh hoàng, vô thức mà co rúm lại một chút: "Nhưng, nhưng ngươi như thế đường đột giáng tội, tất sẽ tổn thất Thượng Quan gia duy trì......"

Liễu Sương mặt vô biểu tình, đồng tử đỏ sậm nhìn xuống, tầm mắt lạnh băng dừng ở trên mặt hắn, như là quan sát một con kiến nhỏ bé.

"Ta giết người, còn cần xem sắc mặt các ngươi?"

Sợ hãi dần dần bò lên khuôn mặt khô gầy của Thượng Quan Vũ.

Sao hắn lại quên đi chứ, Liễu Sương người này cũng không phải người tốt gì.

Nàng là như thế nào bắt được Tư Đồ Trì Hành say khướt từ trong đám mỹ nữ, tự mình đâm nam tử đã thống trị Ma Vực trăm ngàn năm, lại là như thế nào dùng thủ đoạn tàn nhẫn quét sạch những kẻ phản đối, giẫm lên thân xác các vương hầu khanh tướng từng bước một ngồi lên vương toạ.... Chính hắn lúc ấy ở bên cạnh xem đến rõ ràng.

Một người có thực lực tuyệt đối cường đại, sẽ để ý sự phản đối của thủ hạ yếu ớt sao?! Hắn bò tới trước, ý đồ bổ cứu: "Đại nhân nghĩ lại, tộc của ta thị quân trăm năm, trước sau trung thành và tận tâm, cúc cung tận tụy......"

Liễu Sương lại chưa trả lời, chỉ là cười nhạo một tiếng.

Thượng Quan Vũ chợt hiểu ra ý nàng —— trừ nữ nhân họ Thẩm kia, nàng căn bản không để bụng bất cứ điều gì.

Biểu cảm rạn nứt, thần thái cao ngạo của hắn giống như thuỷ triều nhanh chóng rút đi.

Thượng Quan Vũ không ngừng dập đầu, phát ra từng đợt tiếng vang thật lớn, làm Thẩm Kỳ Khi nhịn không được lắc đầu tặc lưỡi.

Tiểu tử, đường đi của ngươi hẹp lắm hay sao, không tìm đường chết thì không phải yên ổn rồi ư!

Thượng Quan Vũ dập đến chảy máu đầu, ngũ quan vặn vẹo, vẫn cứ thần chí không rõ mà bồi tội: "Đại nhân! Cầu xin đại nhân tha thứ a!"

Liễu Sương không xem hắn, giơ tay gom lại cổ áo Thẩm Kỳ Khi, thần sắc nhàn nhạt: "Ngươi đừng nhìn, không có gì thú vị."

Thẩm Kỳ Khi nghĩ thầm: Nghe ngươi nói kìa, động tĩnh lớn như vậy ta muốn làm lơ là có thể làm lơ sao?!

Nàng ngậm miệng, rụt rè đứng ở một bên, làm bộ chính mình là cô nương thanh thuần chứ không phải hồng nhan hoạ thuỷ.

Thượng Quan Vũ càng nghĩ càng run sợ, nếu Thượng Quan gia tộc thật sự bị lưu đày, kia nam nữ già trẻ trên dưới tổng cộng 137 mạng người, chẳng phải là tất cả đều bị hủy bởi chính tay mình? Hắn sẽ là tội nhân thiên cổ trong lịch sử gia tộc a!

Hắn không khỏi khóc rống, máu cùng nước mắt uốn lượn hỗn độn pha trộn, ở khe rãnh trên mặt chảy xuôi, nhìn qua phá lệ xấu xí.

"Đại nhân, là tiểu nhân sai! Là tiểu nhân không biết lễ nghĩa, không nên đi quá giới hạn! Cầu xin đại nhân xem ở công lao của ta lúc trước, cầu xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi!"

Liễu Sương không quan tâm, lạnh lùng nói: "Thất thần làm gì, kéo hắn đi ra ngoài."

Thị nữ Tiểu Thanh đi túm ống tay áo hắn, Thượng Quan Vũ nghe vậy khóc lớn hơn nữa, cả người phủ phục trên mặt đất, bám dính lấy ngăn tủ bên cạnh, giống như dàn khóc thay chuyên tiễn đưa người chết, khóc chân thành tha thiết, nghe đau đứt ruột.

Thẩm Kỳ Khi nghe nghe chịu không nổi bưng kín lỗ tai, tiếng khóc này có hơi ô nhiễm tinh thần, thiếu chút nữa tiễn luôn cả nàng.

Thị nữ không kéo được Thượng Quan Vũ, xấu hổ ngẩng đầu: "Ma chủ...... Hắn......"

Mắt thấy cầu xin vô vọng, Thượng Quan Vũ một phen nhào tới Thẩm Kỳ Khi, khóe mắt muốn nứt ra, cắn răng nói: "Thẩm cô nương, Thẩm cô nương, cứu mạng a!"

Biểu tình giương nanh múa vuốt trông dữ tợn, làm Thẩm Kỳ Khi hoảng hồn trốn ra phía sau: Ngươi là tang thi từ đâu ra! Ngươi đừng có lại đây a!!!

Đúng lúc này, Liễu Sương một chân đem hắn đá văng.

Thượng Quan Vũ lập tức kêu thảm thiết, quay cuồng lăn mấy vòng nằm liệt trên đất.

Hắn nghe được thanh âm Liễu Sương vang lên, rét lạnh tận xương, mang theo hơi thở hung ác nguy hiểm, "Ngươi là thứ đồ dơ gì, dám chạm vào nàng?"

Thượng Quan Vũ kinh sợ nhìn nàng, huyết lệ đan xen trên mặt, run run rẩy rẩy.

Thẩm Kỳ Khi bị hắn khóc đến đau đầu, kéo lấy tay áo Liễu Sương, than một tiếng: "...... Thôi, sư tỷ. Phạt một mình hắn là được rồi, những người khác là vô tội."

Liễu Sương nhìn nàng, mặt mày lệ khí chưa tan: "Hắn nhục nhã ngươi."

"Hắn không hiểu biết ta, có thành kiến thật ra cũng rất bình thường." Thẩm Kỳ Khi nói, "Ra oai phủ đầu cũng đã ra, xem ở công lao hắn trước kia, cho qua đi."

Liễu Sương nhíu chặt mày.

"Đi mà, bớt giận đi mà." Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhéo chóp mũi nàng vài cái, cười tủm tỉm nói, "Vì loại việc nhỏ này mà tức giận, không đáng."

Liễu Sương nói: "Đây không phải việc nhỏ."

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: "Rồi rồi, là đại sự." Đôi tay ôm lấy gương mặt nàng xoa xoa, giống như dỗ dành con nít, "Nhưng bọn hắn không thích ta cũng không sao, ngươi thích ta thì tốt rồi! Bảo bối, cười một cái?"

Thượng Quan Vũ ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm. Liễu Sương người này âm tình bất định, khi cao hứng thì ngắm hoa ngắm trăng, không cao hứng thì tru nhân cửu tộc, thay vì nói nàng là bạo quân, không bằng nói nàng chính là người điên. Ma vực từ trước đến nay lấy cường giả vi tôn, bị giết đó là kẻ yếu, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai cũng không dám nhiều lời một câu, miễn cho hoạ cập thân.

Thẩm Kỳ Khi này dám động tay động chân khi nàng nổi nóng, không khác gì nhổ răng cọp, lấy hạt dẻ trong lò lửa, thật sự khủng bố như vậy!

Càng thêm khủng bố chính là, hành động này vậy mà thật sự có hiệu quả. Liễu Sương thở dài, thịnh nộ có vẻ đã tan, đường nét mặt mày cũng trở nên nhu hoà.

"Vậy đem Thượng Quan Vũ lưu đày cánh đồng hoang vu..." Nàng nửa nhắm mắt, mệt mỏi nói, "Còn lại tộc nhân, áp đến hắc ngục."

Hắc ngục!

Thượng Quan Vũ run lên, bi thương nói: "Đừng a! Đại nhân, hắc ngục...... Hắc ngục đó chính là......"

Hắn khẩn cầu mà nhìn Thẩm Kỳ Khi, đối phương lại rụt rụt bả vai, vẻ mặt "Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi".

Mấy thị nữ tiến lên kéo người, cuối cùng túm đi được Thượng Quan Vũ khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

Thẩm Kỳ Khi thở dài: "Làm vậy có quá mức lắm không? Hắn lúc trước cũng coi như là có chút công lao."

"Thượng Quan gia ở thành Tái Tuyết một tay che trời, quyền thế càng thêm to, dã tâm cũng càng lớn, được một tấc lại muốn tiến một thước." Liễu Sương hờ hững nói, "Hôm nay không trừ, hậu hoạn vô cùng."

Nếu là nhẹ trừng phạt hắn, ngày khác lại sẽ có người noi theo, đứng lên ra mặt, khi quân phạm thượng. Nàng đành phải hạ nước cờ tàn nhẫn, đem những người có ý đồ xông tới Thẩm Kỳ Khi, trước bóp chết ở tã lót, giết một người răn trăm người, phía dưới nhân tâm nên hiểu rõ.

Thẩm Kỳ Khi cái hiểu cái không gật đầu, lại tò mò hỏi: "Sư tỷ, hắc ngục kia là địa phương nào a?"

Liễu Sương bị nàng nhéo quai hàm, trông giống hamster nhìn nàng, thanh âm rầu rĩ: "Muốn biết?"

Thẩm Kỳ Khi buông tay, trầm tư nói: "Ừ, nếu quá khủng bố thì thôi bỏ đi." Rốt cuộc nghe tên là đã thấy âm trầm.

Liễu Sương như là nhớ tới cái gì, chợt khinh miệt cười, "Ta mang ngươi đi."

Thẩm Kỳ Khi tức khắc kích động lên, mừng như điên nhảy nhót: Má ơi, ta ở trong phòng suốt một tuần! Rốt cuộc có thể ra cửa hô hấp không khí mới mẻ sao?!

......

Vài phút sau, Thẩm Kỳ Khi theo Liễu Sương một đường đi xuống thang lầu, biểu tình đờ đẫn.

Nàng trăm triệu không nghĩ tới, cái gọi là hắc ngục liền ở ngay phía dưới toà tháp đen.

Trách không được Liễu Sương như vậy yên tâm mang nàng lại đây, tính ra vẫn là tương đương không ra cửa a!!!

Hắc ngục đúng như tên gọi, hoàn cảnh âm u, tối đến mức Thẩm Kỳ Khi thiếu chút nữa bị quáng gà. Trong bóng đêm đầy áp lực hít thở không thông, mơ hồ còn có thể nghe được từng đợt gió rít, mang tới tiếng khóc như có như không.

Thẩm Kỳ Khi không khỏi nổi da gà: "Ta hoài nghi đây không phải ngục giam, là nhà ma."

Liễu Sương dựng thẳng đầu ngón tay, ngưng ra một đốm lửa to trôi nổi, phụt một tiếng, đem chung quanh vách đá ánh đến lộng lẫy.

Điểm động tĩnh rất nhỏ này ở trong yên tĩnh lại vô hạn phóng đại, giống như giọt dầu nhập vào chảo sôi, phút chốc, trong từng dãy nhà lao bằng đá đen ngòm không hẹn mà cùng vươn ra vô số cánh tay tái nhợt khô gầy.

"Có người tới!"

"Cứu mạng, cứu ta đi ra ngoài"

"A a a...... đói quá...... đau quá a......"

"Dựa theo tội trạng, bọn họ bị chia ra giam giữ ở các nhà lao khác nhau." Liễu Sương dẫn nàng đi tới trước, bước chân không ngừng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đây chỉ là tầng thứ nhất, chờ Thượng Quan tộc nhân tới rồi, cũng bị giam giữ tại đây."

Tiếng khóc tiếng la thoáng chốc che trời lấp đất.

"Là Ma chủ!"

"Ma chủ đại nhân, cầu xin ngài buông tha chúng ta đi...... Chúng ta biết sai rồi......"

Từng đôi mắt đỏ tươi dừng ở trên người Thẩm Kỳ Khi, tiếng nước miếng hút vào thèm thuồng, ồn ào càng lớn hơn nữa.

"Nhân loại!?"

"Chẳng lẽ là phạm nhân mới?"

"Nhìn có vẻ ăn rất ngon...... hì hì......"

Thẩm Kỳ Khi sởn tóc gáy, vội không ngừng bước đi theo sau Liễu Sương, cuối cùng mơ hồ nhớ lại chính mình đã từng giả thiết ra một cái địa phương phát rồ như vậy. Sở dĩ làm ra nơi này, chủ yếu là vì thỏa mãn bản tính nổi loạn của mình, cũng thuận tiện nổi bật phẩm chất tà ác làm xằng làm bậy của Ma tộc.

Hắc ngục được lấy cảm hứng từ mười tám tầng địa ngục, y theo hành vi phạm tội từ nhẹ đến nặng, tổng cộng chia làm tám tầng, phân biệt là khổ đói, rút lưỡi, nóng lạnh, đao hình, chôn sống, thét chói tai, cô độc, dị dạng.

Tầng thứ nhất xem như tội nghiệt tương đối nhẹ, không cho tội nhân ăn cơm, nhưng đem đồ ăn treo ở trần nhà, làm cho bọn họ sống sờ sờ chịu đựng nỗi khổ đói khát, lại không thể chết được.

Bắt đầu từ tầng thứ hai, càng đi xuống sâu, đãi ngộ càng tàn khốc. Tầng cuối cùng được chôn sâu dưới nền đất, không thấy ánh mặt trời, giam giữ đều là phạm nhân cực hung cực ác.

Trong nguyên tác, sau khi trở thành Ma chủ, Liễu Sương đã bắt hết mấy vai phụ ác độc nhốt vào hắc ngục, làm cho bọn họ bị tra tấn đến chết mới thôi.

"Còn muốn đi xuống sao?" Thẩm Kỳ Khi đứng ở cầu thang, sau lưng đều là tiếng khóc la đinh tai nhức óc, dưới chân từng trận âm phong. Nàng nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Ta cảm thấy ta đến đây cũng đủ rồi......"

"Ta muốn mang ngươi gặp vài người." Liễu Sương quay đầu lại xem nàng, hơi hơi mỉm cười, "Sợ hãi?"

Thẩm Kỳ Khi chân mềm, ôm lấy tay vịn: "Ta nói sợ hãi thì có thể không đi nữa sao?"

Liễu Sương hướng nàng vươn một bàn tay, khẽ cười: "Không thể."

Thẩm Kỳ Khi mềm giọng cầu xin: "Bảo bối, ngươi rủ lòng thương xót, trực tiếp mang ta thuấn di đi xuống đi."

Liễu Sương nổi lên hứng thú trêu đùa nàng, khẽ cười nói: "Không được." Lại nói, "Ngươi không muốn trực tiếp đi xem địa phương mà ngươi tự tay viết ra sao?"

Ta không muốn!!!

Thẩm Kỳ Khi rơi lệ: Nữ nhân này thật tàn khốc, quả nhiên vừa được đến liền không quý trọng.

Không sao cả, dũng sĩ chân chính là người có gan đối diện nỗi sợ bóng tối! Cố lên nào!

Nàng gục đầu xuống, đem tay nhẹ nhàng đặt ở lòng bàn tay Liễu Sương, trước mắt bỗng loé sáng, một trận đầu váng mắt hoa.

Khi lấy lại tinh thần, nàng đang dựa vào ngực đối phương, cảnh sắc trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Liễu Sương nhẹ vuốt ve sau gáy nàng, trầm giọng nói: "Nơi này là tầng cuối cùng."

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, tầm nhìn cũng dần dần rõ ràng.

Ngoài miệng nói cần phải đi, kết quả còn không phải mang nàng thuấn di? Hừ, nữ nhân khẩu thị tâm phi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện