✾ Edit by Link - Beta by Thảo ✾
Nhìn thấy Thẩm Hoài, Hồ thị quay người lại, nói ngay: "Tướng gia, xin tướng gia hãy trị tội ta!"
Thẩm Hoài nhíu mày, Hồ thị áy náy nói: "Hi nhi hồi phủ, vốn tĩnh dưỡng ở đây. Ta dặn dò Kim mụ mụ, để mụ ta chăm sóc tốt cho nàng ấy. Có ai mà ngờ Kim mụ mụ lại thèm muốn di vật của tỷ tỷ, không chỉ như thế, vì không đủ lòng tham mà còn hạ độc trong chén thuốc của Hi nhi. Tướng gia, đều do ta quản giáo chưa tận sức, mụ ta rắp tâm hại người, vậy mà ta lại không hề nhìn ra!"
Thẩm Hoài nghe xong, lông mày cau chặt nhìn qua Giang thị, quả nhiên sắc mặt của bà cũng rất khó coi.
"Kim mụ mụ hạ độc?" Thẩm Hoài nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hi gầy gò suy yếu rồi chuyển mắt nhìn qua Dương đại phu.
Dương đại phu vội nói: "Tướng gia, đúng là dạng trúng độc. Lúc tiểu nhân tới thì hơi thở của tiểu thư đã dừng, tâm mạch vẫn chưa tuyệt nên mới cứu được ngài về. Tuy là như thế nhưng Đại tiểu thư vốn bệnh năng, có lẽ bây giờ trong cơ thể vẫn còn dư độc, mấy ngày tới phải nghỉ ngơi thật tốt."
Thẩm Thanh Hi cố chống người dậy: "Bái, bái kiến phụ thân..."
Mặc dù Thẩm Hoài không tin trong nhà xảy ra chuyện như thế, nhưng Dương đại phu cũng đã nói vậy, ông ta chẳng thể không tin. Ông ta nhìn gương mặt bệnh trạng mảnh mai cực kỳ của Thẩm Thanh Hi, cuối cùng cũng sinh ra vài phần không đành lòng.
Mặc dù vong thê Tống thị đã mất nhiều năm, nhưng hôm nay gương mặt của Thẩm Thanh Hi lại hiện ra vài vẻ của người ấy, không khỏi khiến ông ta nhớ đến tình nghĩa vợ chồng mới cưới, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Hi cũng ôn nhu một phần.
"Cứu về được là tốt rồi, đừng sợ, hai ngày nay phụ thân bị công vụ quấn thân, bây giờ mới tới được. Nếu như con đã về phủ, sau này vi phụ và tổ mẫu, còn cả mẫu thân của con tự nhiên sẽ đối đãi tốt với con."
Thẩm Hoài vừa mở miệng là mẫu thân, Thẩm Thanh Hi lại cười lạnh một tiếng. Hồ thị cũng xứng làm mẫu thân của nàng à? Công vụ quấn thân? Cho dù công vụ quấn thân, nhưng nếu muốn thăm nữ nhi thì có gì mà không rảnh?
Hồ thị nghe vậy mừng thầm trong lòng, Thẩm Hoài lại hỏi: "Kim mụ mụ này sao vậy?"
"Tướng gia, là ta giận lòng dạ của Kim mụ mụ độc ác như vậy, tự tay trừng trị mụ ta. Hai ngày nay Hoằng Ca nhi bị bệnh, tâm tư của ta đều đặt trên người nó, thế mà sơ sót bên này. Ta tin tưởng Kim mụ mụ như vậy nhưng mụ ta lại phụ lòng tin của ta, còn suýt chút khiến Hi nhi mất mạng. Nếu ta không mạnh mẽ trừng trị mụ ta, sao có thể trút giận cho Hi nhi được chứ!"
Hồ thị hận đến mức cắn răng nghiến lợi, Thẩm Hoài cũng kinh ngạc, không ngờ là Hồ thị tự mình động thủ, ông ta vội gật đầu: "Làm tốt lắm, cái loại điêu nô này đúng là không nên rộng lượng." Trong lời nói đã tán thưởng Hồ thị quả quyết.
Hồ thị ôn nhu nhìn Thẩm Hoài, nói tiếp: "Đúng vậy, ta đã cho người đánh gãy tay chân mụ ta, sau đó ném mụ ta ra khỏi thành răn đe. Sau này tuyệt đối không có tên điêu nô nào dám khi dễ Hi nhi!"
Thẩm Thanh Hi nghe giọng điệu của Hồ thị như đang nghe kịch, Hồ thị giả dối, ngoan độc, vô cùng dẻo miệng. Chuyện lòng dạ rắn rết thế nào, vào miệng bà ta đều khiến người ta cảm thấy bà ta mới là người bên chính nghĩa, mà Thẩm Hoài một lòng chỉ muốn tranh quyền lực trong triều đình, chuyện hậu trạch, ông ta hoàn toàn lẩm cẩm, ngu xuẩn, không hề có lòng phân biệt đúng sai nào.
Đáy mắt Thẩm Hoài sinh ra hài lòng, Giang thị khẽ hừ một tiếng: "Việc này cứ tính thế à?"
Thẩm Hoài không hề nghĩ ngợi nói: "Mẫu thân, trước mắt lấy bệnh của Thanh Hi làm trọng, trừng trị Kim mụ mụ như thế là nên làm, tuy phu nhân có tội xem xét không chu đáo, nhưng ngài cũng biết gần đây Hoằng Ca nhi không khỏe mà."
Hoằng Ca nhi – Thẩm Gia Hoằng là do Ngũ di nương sinh ra, chính là con trai độc nhất của Thẩm Hoài, bây giờ đã năm tuổi. Mặc dù Hồ thị làm chính thê nhưng vẫn luôn không sinh được con trai, con trai của An di nương bị bà ta ôm đi nuôi dưỡng, dùng danh nghĩa làm con trai trưởng của mình mà nuôi.
Thẩm Thanh Hi nghe thế cụp mắt cười lạnh, mẫu thân của nàng vừa gả tới không lâu thì Hồ thị cũng vào phủ. Bà ta xuất thân trong một nhà Hình bộ viên ngoại lang tòng Ngũ phẩm, hơn nữa còn là thứ nữ không được sủng ái nhất. Mà mẫu thân của bà ta vốn là nữ tử thanh lâu, tự nhiên bà ta cũng biết thủ đoạn lấy lòng nam nhân. Đến tướng phủ, dựa vào tướng mạo quyến rũ, quả nhiên mê hoặc Thẩm Hoài mê muội.
Điểm này có thể nhìn ra từ việc nàng chỉ lớn hơn Thẩm Thanh Nhu hai tháng tuổi.
Mà phụ thân thừa tướng này của nàng, mặc dù ngoài mặt tôn mẫu thân làm chính thê, nhưng lại lén lút khiến mẫu thân có phần bị ghẻ lạnh. Sau này mẫu thân tuổi trẻ âu sầu mà chết, cho nên lúc bà còn sống, ông ta đã bất công chứ đừng nói chi là bây giờ khi mẫu thân đã mất nhiều năm.
Thẩm Thanh Hi sẽ không bao giờ quên lời giải thích của Thẩm Hoài khi bảo nàng xuất giá thay Thẩm Thanh Nhu ở kiếp trước.
"Hi nhi, mẹ đẻ của Ung Vương xuất thân thấp hèn, vì Hoàng Thượng không vui, có lẽ tương lai hắn sẽ bị đày đến vùng đất Lương Châu nghèo nàn làm vương. Muội muội của con thân thể mảnh mai, làm sao chịu được khổ sở như vậy, con là tỷ tỷ của nàng, lần này con xuất giá, thay nàng gả cho Ung Vương đi, toàn bộ phủ thừa tướng chúng ta đều sẽ nhớ đến lòng tốt của con..."
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng phải đến vùng đất nghèo nàn? Dựa vào cái gì mà Thẩm Thanh Nhu được nuông chiều như vậy?
Nhìn thấy Thẩm Hoài, Hồ thị quay người lại, nói ngay: "Tướng gia, xin tướng gia hãy trị tội ta!"
Thẩm Hoài nhíu mày, Hồ thị áy náy nói: "Hi nhi hồi phủ, vốn tĩnh dưỡng ở đây. Ta dặn dò Kim mụ mụ, để mụ ta chăm sóc tốt cho nàng ấy. Có ai mà ngờ Kim mụ mụ lại thèm muốn di vật của tỷ tỷ, không chỉ như thế, vì không đủ lòng tham mà còn hạ độc trong chén thuốc của Hi nhi. Tướng gia, đều do ta quản giáo chưa tận sức, mụ ta rắp tâm hại người, vậy mà ta lại không hề nhìn ra!"
Thẩm Hoài nghe xong, lông mày cau chặt nhìn qua Giang thị, quả nhiên sắc mặt của bà cũng rất khó coi.
"Kim mụ mụ hạ độc?" Thẩm Hoài nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hi gầy gò suy yếu rồi chuyển mắt nhìn qua Dương đại phu.
Dương đại phu vội nói: "Tướng gia, đúng là dạng trúng độc. Lúc tiểu nhân tới thì hơi thở của tiểu thư đã dừng, tâm mạch vẫn chưa tuyệt nên mới cứu được ngài về. Tuy là như thế nhưng Đại tiểu thư vốn bệnh năng, có lẽ bây giờ trong cơ thể vẫn còn dư độc, mấy ngày tới phải nghỉ ngơi thật tốt."
Thẩm Thanh Hi cố chống người dậy: "Bái, bái kiến phụ thân..."
Mặc dù Thẩm Hoài không tin trong nhà xảy ra chuyện như thế, nhưng Dương đại phu cũng đã nói vậy, ông ta chẳng thể không tin. Ông ta nhìn gương mặt bệnh trạng mảnh mai cực kỳ của Thẩm Thanh Hi, cuối cùng cũng sinh ra vài phần không đành lòng.
Mặc dù vong thê Tống thị đã mất nhiều năm, nhưng hôm nay gương mặt của Thẩm Thanh Hi lại hiện ra vài vẻ của người ấy, không khỏi khiến ông ta nhớ đến tình nghĩa vợ chồng mới cưới, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Hi cũng ôn nhu một phần.
"Cứu về được là tốt rồi, đừng sợ, hai ngày nay phụ thân bị công vụ quấn thân, bây giờ mới tới được. Nếu như con đã về phủ, sau này vi phụ và tổ mẫu, còn cả mẫu thân của con tự nhiên sẽ đối đãi tốt với con."
Thẩm Hoài vừa mở miệng là mẫu thân, Thẩm Thanh Hi lại cười lạnh một tiếng. Hồ thị cũng xứng làm mẫu thân của nàng à? Công vụ quấn thân? Cho dù công vụ quấn thân, nhưng nếu muốn thăm nữ nhi thì có gì mà không rảnh?
Hồ thị nghe vậy mừng thầm trong lòng, Thẩm Hoài lại hỏi: "Kim mụ mụ này sao vậy?"
"Tướng gia, là ta giận lòng dạ của Kim mụ mụ độc ác như vậy, tự tay trừng trị mụ ta. Hai ngày nay Hoằng Ca nhi bị bệnh, tâm tư của ta đều đặt trên người nó, thế mà sơ sót bên này. Ta tin tưởng Kim mụ mụ như vậy nhưng mụ ta lại phụ lòng tin của ta, còn suýt chút khiến Hi nhi mất mạng. Nếu ta không mạnh mẽ trừng trị mụ ta, sao có thể trút giận cho Hi nhi được chứ!"
Hồ thị hận đến mức cắn răng nghiến lợi, Thẩm Hoài cũng kinh ngạc, không ngờ là Hồ thị tự mình động thủ, ông ta vội gật đầu: "Làm tốt lắm, cái loại điêu nô này đúng là không nên rộng lượng." Trong lời nói đã tán thưởng Hồ thị quả quyết.
Hồ thị ôn nhu nhìn Thẩm Hoài, nói tiếp: "Đúng vậy, ta đã cho người đánh gãy tay chân mụ ta, sau đó ném mụ ta ra khỏi thành răn đe. Sau này tuyệt đối không có tên điêu nô nào dám khi dễ Hi nhi!"
Thẩm Thanh Hi nghe giọng điệu của Hồ thị như đang nghe kịch, Hồ thị giả dối, ngoan độc, vô cùng dẻo miệng. Chuyện lòng dạ rắn rết thế nào, vào miệng bà ta đều khiến người ta cảm thấy bà ta mới là người bên chính nghĩa, mà Thẩm Hoài một lòng chỉ muốn tranh quyền lực trong triều đình, chuyện hậu trạch, ông ta hoàn toàn lẩm cẩm, ngu xuẩn, không hề có lòng phân biệt đúng sai nào.
Đáy mắt Thẩm Hoài sinh ra hài lòng, Giang thị khẽ hừ một tiếng: "Việc này cứ tính thế à?"
Thẩm Hoài không hề nghĩ ngợi nói: "Mẫu thân, trước mắt lấy bệnh của Thanh Hi làm trọng, trừng trị Kim mụ mụ như thế là nên làm, tuy phu nhân có tội xem xét không chu đáo, nhưng ngài cũng biết gần đây Hoằng Ca nhi không khỏe mà."
Hoằng Ca nhi – Thẩm Gia Hoằng là do Ngũ di nương sinh ra, chính là con trai độc nhất của Thẩm Hoài, bây giờ đã năm tuổi. Mặc dù Hồ thị làm chính thê nhưng vẫn luôn không sinh được con trai, con trai của An di nương bị bà ta ôm đi nuôi dưỡng, dùng danh nghĩa làm con trai trưởng của mình mà nuôi.
Thẩm Thanh Hi nghe thế cụp mắt cười lạnh, mẫu thân của nàng vừa gả tới không lâu thì Hồ thị cũng vào phủ. Bà ta xuất thân trong một nhà Hình bộ viên ngoại lang tòng Ngũ phẩm, hơn nữa còn là thứ nữ không được sủng ái nhất. Mà mẫu thân của bà ta vốn là nữ tử thanh lâu, tự nhiên bà ta cũng biết thủ đoạn lấy lòng nam nhân. Đến tướng phủ, dựa vào tướng mạo quyến rũ, quả nhiên mê hoặc Thẩm Hoài mê muội.
Điểm này có thể nhìn ra từ việc nàng chỉ lớn hơn Thẩm Thanh Nhu hai tháng tuổi.
Mà phụ thân thừa tướng này của nàng, mặc dù ngoài mặt tôn mẫu thân làm chính thê, nhưng lại lén lút khiến mẫu thân có phần bị ghẻ lạnh. Sau này mẫu thân tuổi trẻ âu sầu mà chết, cho nên lúc bà còn sống, ông ta đã bất công chứ đừng nói chi là bây giờ khi mẫu thân đã mất nhiều năm.
Thẩm Thanh Hi sẽ không bao giờ quên lời giải thích của Thẩm Hoài khi bảo nàng xuất giá thay Thẩm Thanh Nhu ở kiếp trước.
"Hi nhi, mẹ đẻ của Ung Vương xuất thân thấp hèn, vì Hoàng Thượng không vui, có lẽ tương lai hắn sẽ bị đày đến vùng đất Lương Châu nghèo nàn làm vương. Muội muội của con thân thể mảnh mai, làm sao chịu được khổ sở như vậy, con là tỷ tỷ của nàng, lần này con xuất giá, thay nàng gả cho Ung Vương đi, toàn bộ phủ thừa tướng chúng ta đều sẽ nhớ đến lòng tốt của con..."
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng phải đến vùng đất nghèo nàn? Dựa vào cái gì mà Thẩm Thanh Nhu được nuông chiều như vậy?
Danh sách chương