Quả nhiên lời nói vừa dứt, ánh mắt Giang thị đã nóng rực nhìn qua Thẩm Thanh Nhu.Từ trước đến nay bà rất yêu thương nữ nhi do Hồ thị sinh ra này.

Nhưng mặc dù nàng ấy hiếu thảo với bà nhiều năm nhưng đứa tôn nữ này luôn thích quần áo hoa lệ tinh xảo, cách nàng ấy hiếu thảo với bà cũng chỉ là đem vài món đồ tốt đến cho bà, ngay cả người bên cạnh bà cũng ra tay hào phóng nhằm lung lạc lòng người để kết giao, đến nỗi khiến bà cứ cảm thấy nàng ấy đang cố tình làm thế, khiến bà có cảm giác tâm kế rất sâu nặng.Thế nhưng lúc trước bà không hỏi han đến chuyện trong phủ, nên bà cũng không có không trách móc nặng nề gì với nhóm con cháu này.

Nhưng hôm nay đây, nàng ấy thân là nhị tỷ, rõ ràng là vừa rồi nàng ấy có thể ngăn chặn Thẩm Thanh Dung nhưng nàng ấy lại làm như sống chết mặc bây, trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Dung khi dễ làm nhục Thẩm Thanh Hi thảm đến như vậy.Giang thị híp mắt, ưu tiên trấn an Thẩm Thanh Hi trước: “Khăn của ta không cần gấp, tấm lòng của con ta đã hiểu rồi.

Lúc đầu ta đã sớm muốn đi thăm con nhưng con lại nói sợ ta bị lây bệnh, dù cho ta thuyết phục cỡ nào con cũng khăng khăng đợi xong đợt thuốc thứ nhất mới cho người mời ta tới, may mắn là hôm ta tay tới, nếu không còn không là con bị khi dễ như thế nào.”Vừa nói, Giang thị đau lòng bóp bóp tay nhỏ của Thẩm Thanh Hi, nhưng lần bóp lại khiến Thẩm Thanh Hi phải hít sâu một hơi.Giang thị thấy quái lạ, dùng ánh mắt tìm tòi quan sát thì thấy Thẩm Thanh Hi vì thêu khăn cho bà, trên ngón tay của nàng có các vết kim đâm to nhỏ khác nhau.


Tay đứt thì ruột đau, Thẩm Thanh Hi bị đâm nhiều lần như vậy cũng đủ chứng minh nàng đã đặt nhiều tâm tư và công sức làm khăn cho bà như thế nào!Nghĩ vậy, Giang thị càng thêm đau lòng, càng thêm tức giận Thẩm Thanh Dung!Bà cho Tĩnh nương đứng lên trước, tiếp theo dùng ánh mắt đầy hàn ý lũ lượt kéo sang nhìn về phía Thẩm Thanh Dung.“Dung nhi, con mới vừa nói là đại tỷ của con không dám đánh con?”Cơ thể Thẩm Thanh Dung run lên, vội nói: “Không phải, đại tỷ là trưởng tỷ của chúng con, nếu Dung nhi phạm sai lầm thì tất nhiên có thể trừng phạt Dung nhi…”Giang thị cười nhẹ: “Tốt, vậy thì, hôm nay con đã biết sai chưa?”Thẩm Thanh Dung vội gật đầu thật mạnh.

Tuy lão phu nhân không hay hỏi han chuyện trong phủ nhưng lại là người có vai vế cao nhất trong phủ cũng là người có thể ảnh hưởng đến Thẩm Hoài nhất, sao nàng ta dám ngỗ nghịch lão phu nhân.

Giang thị thấy vậy thì cũng được nước đẩy thuyền: “Đã biết sai, vậy phải chịu phạt.”Hai mắt Thẩm Thanh Dung trừng lớn, dùng ánh mắt không muốn lẫn không cam lòng nhìn Giang thị!Nàng đã nhận sai rồi, vì sao còn muốn phạt nàng!Giọng Giang thị bỗng nghiêm lại: “Chúng ta là người của tướng phủ, dù là nam hay nữ cũng phải đường đường chính chinh.

Chuyện nào làm đúng thì được thưởng, còn chuyện nào làm sai thì phải chịu phạt.

Hôm nay con đã sai ở chỗ dám hồ ngôn loạn ngữ không tôn trọng trưởng tỷ, ta phạt con bị vả miệng mười lần, cấm túc một tháng để răn đe.”“Tổ mẫu! Tại sao chứ?”Thẩm Thanh Dung gầm nhẹ lên một câu, cấm túc cũng không sao cả! Nhưng vì sao phải vả miệng!Dưới tình huống bình thường thì vả miệng là hình phạt chỉ dành cho nô tỳ, nàng là tam tiểu thư của phủ, sao lại bị vả miệng được!Hơn nữa còn trước mặt Thẩm Thanh Hi và nhiều hạ nhân như thế!Trong lòng Thẩm Thanh Dung đã tức phát điên, cả hốc mắt cũng đỏ ngầu cả lên!Giang thị nhíu mày: “Con còn dám hỏi tại sao? Nếu ta không để con có bài học nhớ đời vậy hôm nay con dám không tôn trọng trưởng tỷ thì ngày sau cả phụ thân và tổ mẫu, thậm chí là các vị quý nhân bên ngoài con cũng không tôn trọng.

Hôm nay ta không phạt con thì về sau con không chỉ tự ôm họa vào thân mà còn ôm họa về cho cả tướng phủ này! Con còn dám không phục?”Thẩm Thanh Dung lập tức muốn ương bướng cãi lãi nhưng vừa liếc sang đã thấy Hồ thị đang dùng mắt ra hiệu, ý của Hồ thị rõ ràng là muốn nàng ta nhận sai.


Nhưng Thẩm Thanh Dung không muốn, bỗng chốc nàng ta ép ra nước mắt, vội vàng nhìn Thẩm Hoài: “Phụ thân… nữ nhi biết sai rồi… Xin phụ thân đừng vả miệng…”Mới đầu Thẩm Hoài cũng thấy không ổn lắm, nhưng bình thường Thẩm Thanh Dung đã có biểu hiện không tốt, bây giờ lại phạm vào lỗi sai lốn như thế, cho nàng ta nhận chút bài học là nên.

Thẩm Hoài nhướn mày: “Tam nha đầu, con cần nhận được một bài học.”Thẩm Thanh Dung nghe vậy nỗi tuyệt vọng ánh lên nơi đáy mắt, nước mắt rơi xuống như mưa!Bây giờ mới biết khóc?Thẩm Thanh Hi nhìn dáng vẻ của Thẩm Thanh Dung thì cười lạnh trong lòng.Nàng lia mắt nhìn sang Giang thị: “Tổ mẫu, dù sao tam muội muội chỉ mới vi phạm lần đầu, hay là đừng vả miệng.”Thẩm Thanh Hi vừa nói như thế, Thẩm Thanh Nhu cũng không cam lòng yếu thế nên cũng nói: “Đúng vậy, tổ mẫu, vả miệng quá mất mặt.

Dù sao tam muội muội cũng là chủ tử.

Huống chi việc ngày hôm nay đại tỷ cũng không có để bụng…”Thẩm Thanh Nhu nhìn Thẩm Thanh Hi, rõ ràng là đang muốn nàng tiếp tục nói tốt cho Thẩm Thanh Dung.

Còn nếu nàng không nói thì chẳng phải là nàng đã nhớ kĩ chuyện này, là bụng dạ hẹp hòi hay sao?Thẩm Thanh Hi bật cười trong bụng, Thẩm Thanh Nhu quả là rất biết cách lợi dụng lòng người và châm ngòi ly gián.


Kiếp trước nàng không hiểu những thứ này nhưng kiếp này những thứ đó với nàng mà nói dễ như trở bàn tay.

Nàng ôn nhu nói: “Tổ mẫu yên tâm, con không chấp vặt với muội ấy.

Mặc dù tam muội muội không thích con nhưng nhị muội muội nói thì muội ấy nhất định sẽ nghe lọt, để nhị muội muội dạy dỗ nàng ấy cũng được.”Giang thị nghe xong thì nhìn qua Thẩm Thanh Nhu: “Nhu nhi, con đến phạt nàng đi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện