Khi Ngọc Trúc nghe những lời này, trong lòng chợt rung động, nhưng nàng ta nhanh chóng hiểu rõ.

Ngày đó Đại tiểu thư vừa về đã bị phu nhân ném tới Phù Vân Cư, sau đó Đại tiểu thư lại bị Kim ma ma hạ độc hại tới suýt mất mạng, dù cho Kim ma ma đã bị xử tử, nhưng người đứng sau mụ ta lại là phu nhân, ai biết phu nhân đóng vai trò gì trong đó chứ? Không chỉ có thế, hôm nay Tam tiểu thư đến gây sự, Nhị tiểu thư đứng ngoài cuộc, thái độ trong đó hết sức rõ ràng, yêu ma quỷ quá mà Đại tiểu thư nói, chính là chỉ đám người phu nhân và Đại tiểu thư, Tam tiểu thư.

Mẹ ruột của Đại tiểu thư mất sớm, bây giờ nàng chỉ có một thân một mình, cho nên nàng chỉ có thể tin tưởng gửi gắm mình cho lão phu nhân.


Lúc trước Ngọc Trúc chỉ là một a hoàn nhị đẳng, khác xa những phu nhân tiểu thư trong phủ như trời với đất, chưa từng nghĩ tới chuyện chống lại chủ nhân, nhưng hôm nay đi theo Thẩm Thanh Hi, nàng ta cũng chỉ có thể kiên định đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hi.

Ngọc Trúc nhanh chóng gật đầu: “Xin tiểu thư cứ dặn dò nô tỳ là được.

”Thẩm Thanh Hi rất hài lòng với biểu hiện của Ngọc Trúc, nàng lắc đầu: “Ta chỉ báo trước với ngươi một tiếng thôi, nếu như có ai ăn hiếp đến cửa thì chúng ta tuyệt đối không thể nương tay, nhưng nếu bọn họ biết thân biết phận, chúng ta cũng không đi gây sự.

”Ngọc Trúc gật đầu lia lịa, trong lòng lại kính phục Thẩm Thanh Hi thêm vài phần.

Dù chỉ mới bắt đầu, nhưng so với Nhị tiểu thư sẽ đánh mắng nặng lời với người hầu kẻ hạ thì hình như nàng ta đã theo đúng người.

Thẩm Thanh Hi lại cười một tiếng: “Cho ngươi nghĩ nửa ngày, mang bạc về nhà đi, buổi chiều hãy trở về sớm.


”Ngọc Trúc hít sâu một hơi, lại cảm ơn Thẩm Thanh Hi rồi mới đi.

Ngọc Trúc vừa đi, Thẩm Thanh Hi uống một hớp trà, tiếp tục thêu, Tĩnh Nương bước lên nói: “Tiểu thư, sao lại vội nói cho Ngọc Trúc biết? Nếu như Ngọc Trúc nói ý chí của tiểu thư cho lão phu nhân, thì chẳng phải lão phu nhân sẽ biết vẻ ngoài yếu đuối của tiểu thư là giả sao?”Thẩm Thanh Hi cười cười: “Ngươi cho rằng hiện tại lão phu nhân không biết sao?”Tĩnh Nương sững sờ: “Tiểu thư, ý người là lão phu nhân đã nhìn ra rồi sao?”Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Hơn phân nửa là nhìn ra rồi.

” Thẩm Thanh Hi dừng một chút, tiếp tục nói: “Chẳng qua cũng không sao, tổ mẫu là người duy trong phủ nhất biết chuyện, bà biết hoàn cảnh của ta, sẽ không trách ta, Ngọc Trúc là người bà cho, dựa vào điểm này, ta có thể tin tưởng vào phẩm tính của Ngọc Trúc, bây giờ bên cạnh ta chỉ có mình ngươi là không đủ, chúng ta cần trợ thủ, một trợ thủ trung thành.

”Tĩnh Nương ngẫm nghĩ, dường như có đạo lý, nhất thời trong lòng càng thêm khâm phục Thẩm Thanh Hi đã sớm nhìn thấy đại cuộc mà mưa tính sẵn hết, trong lòng bà ấy cũng thấy an tâm, thở dài: “Tiểu thư trải qua một hồi sinh tử đã trưởng thành thật rồi, tính toán như vậy, đến cả Tĩnh Nương cũng không đoán hết được.


”Thẩm Thanh Hi nắm chặt tay Tĩnh Nương, cúi đầu thêu.

Nàng có được ý chí như hôm nay, thật sự phải cảm ơn Sở Kỳ và Thẩm Thanh Nhu, Sở Kỳ dối trá, dùng lời tình cảm lợi dụng nàng, mà nàng thì hết lòng hết dạ giúp Sở Kỳ đoạt vị, mưu tính toàn bộ ra sao, bày mưu tính kế ra sao, những thứ đó đã sớm thành bản năng của nàng, sau đó đứng đầu lục cung giúp đỡ việc trị nước, càng làm cái tiếng Hoàng hậu Đại Tề của nàng danh xứng với thực.

Mà Sở Kỳ phản bội, Thẩm Thanh Nhu ác độc lại dạy cho nàng biết, hóa ra con người con có bộ dạng hung ác đến như vậy!Lòng người hiểm độc, kiếp trước nàng bị che mờ đôi mắt, người ta là dao thớt nàng là thịt cá, một đời này, tiên cơ nằm trong tay nàng, tuyệt đối sẽ không để bản thân tin phải kẻ vô nhân tính, bất luận là Ngọc Trúc hay người khác, trung thành với nàng, nàng sẽ không để bị thiệt thòi, phản bội nàng, nàng cũng tuyệt đối không nương tay!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện