“Chúng ta mới chỉ có được hai xếp Tiêu Hồng Sa Hồ Châu, Đại tỷ vừa đến lập tức liền có được ba xếp.

Ngay cả Phi Tử Tiếu, Tổ mẫu cũng đều cho Đại tỷ một phần.

Tổ mẫu thật thiên vị Đại tỷ mà.”Ra khỏi Chỉ Thủy Cư, Thẩm Thanh Phù ghen tức nói vài câu.Thẩm Thanh Huệ hiền lành đứng một bên không nói câu nào, nhưng phương diện này nàng lại nhẹ nhàng mở miệng.“Lục muội chớ nói bậy.


Không phải Tổ mẫu thiên vị, chỉ là đau lòng Đại tỷ mấy năm nay ở Lạc Châu chịu khổ.

Bây giờ bệnh của Đại tỷ vẫn còn chưa khỏi, chúng ta phải thương yêu tỷ ấy thêm một chút.

Nói thế, Thẩm Thanh Nhu xoay người nhìn sang Vãn Hà - thị tỳ thiếp thân bên cạnh mình: “Vãn Hà, lấy một xếp Tiêu Hồng Sa mà Tổ mẫu cho ta đưa sang chỗ Đại tỷ, coi như là tấm lòng của người làm muội muội này.”Đây chính là Thẩm Thanh Nhu, ở trước mặt người khác luôn là một người đại phát từ bi, lương thiện hồn nhiên.Thẩm Thanh Hi nhếch môi: “Vậy thì phải đa tạ Nhị muội muội rồi.”Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Dung cười nhẹ một tiếng: “Tổ mẫu đương nhiên sẽ không thiên vị.

Nếu Tổ mẫu mà thiên vị, vậy thì năm đó cũng sẽ...”“Dung nhi!” Thẩm Thanh Dung đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Thanh Nhu cắt đứt.Lời đang nói bị cắt đứt, lòng tò mò của ai cũng sẽ bị gợi lên.Thẩm Thanh Hi phối hợp nói: “Tam muội muốn nói gì?”Trên mặt Thẩm Thanh Dung lộ ra vài phần hoảng sợ, giống như trong lúc vô ý đã nói ra bí mật lớn vậy.


Chống lại ánh mắt của Thẩm Thanh Hi, Thẩm Thanh Dung lắc đầu: “Không có, không có gì.”Nói xong liền kéo Thẩm Thanh Nhu và Thẩm Thanh Phù rời đi.Thẩm Thanh Huệ chậm hơn một bước, gật đầu với Thẩm Thanh Hi rồi cũng vội vàng đi theo.Thẩm Thanh Hi đứng tại chỗ, nhíu mày không hiểu.Xuân Mai đứng bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ: “Tiểu thư, người thật sự không biết gì sao?”Thẩm Thanh Hi xoay người lại: “Ta không biết cái gì?”Xuân Mai xách theo giỏ dùng để ướp lạnh Phi Tử Tiếu, nghe thấy vậy ánh mắt hoảng loạn: “Nô tì không dám nói.”Mặt trời dần lên cao, khí trời cũng dần nóng lên.

Vừa nghe nói thế, Thẩm Thanh Hi nhìn xung quanh một chút, mang Xuân Mai đi đến chòi nghỉ mát cách đó không xa.

Chòi nghỉ mát yên tĩnh, Thẩm Thanh Hi vội hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Có gì mà không dám nói?”Xuân Mai rũ mắt lắc đầu: “Chuyện liên quan đến lão phu nhân và tiên phu nhân, nô tì không dám nói lung tung.”Thẩm Thanh Hi nhướn mày, giọng nói cũng trở lên cứng rắn: “Liên quan đến mẫu thân ta? Rốt cuộc là chuyện gì? Xuân Mai, ta là chủ tử của ngươi, ta lệnh cho ngươi nói! Ngươi yên tâm, chuyện ngươi nói ta nghe xong rồi thôi, tuyệt đối sẽ không để ai biết ngươi đã nói cho ta những gì...”Vành mắt Xuân Mai ửng đỏ, đột nhiên quỳ xuống: “Đại tiểu thư, những lời này nô tì đã muốn nói từ lâu, nhưng thấy người vẫn luôn ngây thơ đem lão phu nhân trở thành người thân nhất, sao nô tì có thể nhẫn tâm được!”Mặt Thẩm Thanh Hi lộ ra vẻ nghi ngờ: “Ngươi...ngươi có ý gì?”Xuân Mai sắp muốn khóc ra: “Đại tiểu thư, thật ra...thật ra nô tì đã nghe được chuyện liên quan đến tiên phu nhân từ lâu.

Cái chết năm đó của tiên phu nhân rất kỳ lạ, rất nhiều người cũ trong phủ đều biết nguyên do, chỉ có người và những nô tì sau này mới nhập phủ là không biết.


Đại tiểu thư, tiên phu nhân...tiên phu nhân là do bị lão phu nhân hạ độc mà chết!”Thẩm Thanh Hi khiếp sợ lùi lại phía sau hai bước, đôi mắt nàng ngân ngấn trực khóc, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”Xuân Mai lau khóe mắt: “Tiểu thư, người biết một loại độc tên là Hàn Thực Tán không?”Thẩm Thanh Hi kinh hãi đứng sững sờ tại chỗ, Xuân Mai quay đầu nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Người nên biết, mẫu thân của lão phu nhân chính là nữ nhi của viện chính Thái y viện năm đó.

Loại độc này, lão phu nhân lấy được dễ như trở bàn tay.”“Nhưng...nhưng vì sao chứ...”Xuân Mai nhìn Thẩm Thanh Hi đã bị dọa sợ, thở dài thật sâu: “Tất cả những chuyện này phải bắt đầu nói từ Đại lão gia và Nhị lão gia đều có ý muốn lấy tiên phu nhân...”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện