Thấy Vệ ma ma dẫn Thẩm Gia Hoằng đi, Thẩm Thanh Huệ tức giận muốn đuổi theo.

Thẩm Thanh Hi nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ấy lại: “Ngũ muội đừng đi…”Thẩm Thanh Huệ tức đỏ mặt, nóng nảy nói: “Sao Vệ ma ma này lại dám xúi giục nhị đệ như vậy chứ? Không chỉ làm nhị đệ hiểu lầm đại tỷ mà còn phủi sạch lòng tốt của đại tỷ, đúng là lòng dạ đáng chết mà!”Trên mặt Thẩm Thanh Hi mang theo vài phần buồn rầu đau khổ: “Vệ ma ma làm vậy đều có lý do, chẳng lẽ ta đã làm gì chọc tới Vệ ma ma rồi sao? Bà ấy là nhũ mẫu của nhị đệ, ta tôn kính bà ấy nhất.

”Thẩm Thanh Huệ nhíu mày, nàng ấy và An di nương liếc nhìn nhau một cái, dường như hai người nghĩ ra gì đó nhưng khó nói ra được.

Ngọc Trúc đau lòng nói: “Vệ ma ma này thật là to gan! Hoàn cảnh của tiểu thư chúng ta trong phủ vốn đã rất khó mà mụ ta còn dám xúi giục Nhị thiếu gia như vậy, nếu thật sự đến tai của lão phu nhân và tướng gia thì không biết tiểu thư của chúng ta phải chịu trừng phạt thế nào nữa! Mấy ngày trước tiểu thư còn đưa cho Vệ ma ma mười lượng bạc, muốn mụ ta chăm sóc tốt cho Nhị thiếu gia, nhưng hôm nay…”Ngọc Trúc nhìn thoáng qua An di nương và Thẩm Thanh Huệ rồi nói tiếp: “Túi thơm kia là tiểu thư nhà ta phải mất vài ngày mới làm xong, bây giờ tự dưng lại bị Nhị thiếu gia hiểu lầm.


”Khóe miệng An di nương mím một cái như đã hạ quyết tâm gì đó: “Đại tiểu thư, nô tỳ nói một câu không nên nói, trong phủ này có quá ít người có lương tâm, Đại tiểu thư phải phòng bị mọi thứ mới được.

”Thẩm Thanh Hi mở to mắt: “Di nương nói vậy là sao?”An di nương nhìn xung quanh một chút rồi thấp giọng nói: “Vệ ma ma muốn Nhị thiếu gia nói tốt cho phu nhân, từ lúc Nhị thiếu gia sinh ra đã bị ôm tới viện của phu nhân, mẹ ruột như ta cũng không gặp được.

Vệ ma ma này là người phu nhân chọn, lúc trước có Kim ma ma, Trương ma ma và cả Xuân Mai đều bất thiện với tiểu thư, người này…”Trong mắt Thẩm Thanh Hi hiện lên vẻ hoảng hồn: “Vậy là phu nhân…”Vẻ mặt An di nương khó xử, dường như bà ấy cảm thấy mình không nên nghị luận sau lưng Hồ thị.

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Thẩm Thanh Hi, bà ấy vẫn gật đầu, Thẩm Thanh Hi cười khổ một tiếng: “Phu nhân đúng là dụng tâm lương khổ mà.

”Thẩm Thanh Hi hơi khựng lại rồi nói: “Nhưng ta không ngờ di nương là mẹ đẻ của nhị đệ mà ngày thường cũng không được gặp mặt nhị đệ, mẹ con ở cùng một phủ lại như cách xa ngàn dặm, tư vị này e là ngày đêm sốt ruột khó ngủ.


”An di nương hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Hi: “Đại tiểu thư…”An di nương không ngờ Thẩm Thanh Hi lại có thể cảm thông với bà ấy như thế, sự cảnh giác của bà ấy lập tức giảm đi mấy phần.

Cũng từng làm mẫu thân, cũng từng trải qua việc hài tử vừa sinh ra đã bị cướp đi, cảm giác rõ ràng hài tử ở ngay bên cạnh nhưng lại đau đớn cốt nhục tách rời đó, Thẩm Thanh Hi đã quá hiểu rõ.

Nàng nhìn chằm chằm An di nương: “Nhị đệ thông minh đáng yêu, bây giờ lại phải bị phu nhân ra để hại ta bị phạt, nếu tiếp tục như thế, khoan hãy nói đến việc ta sẽ bị thế nào mà là nhị đệ có bị liên lụy, có vì việc này mà bị giáo dưỡng không tốt hay không.

Di nương, người không muốn đoạt lại Hoằng Ca Nhi về bên cạnh giáo dưỡng à?”An di nương chợt mở to mắt: “Ta đương nhiên… Nhưng sao có thể làm vậy được?”Thẩm Thanh Hi nhìn hai tay An di nương nắm chặt, hai mắt nàng hơi híp lại, trên mặt lộ ra khí thế ung dung lại chắc chắn mà chỉ có người bề trên mới có: “Chuyện do người làm, di nương không thử một chút thì vĩnh viễn sẽ không biết được kết quả.

”Thẩm Thanh Hi khẽ cười, Hồ thị độc tâm không chết, mà nàng muốn bảo vệ Hoằng Ca Nhi, đồng thời cũng cho Hồ thị một bài học, muốn để Hoằng Ca Nhi rời khỏi sự khống chế của Hồ thị, diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện