Năm ngày liên tiếp, bệnh của Thẩm Gia Hoằng không những không giảm bớt mà trái lại càng ngày càng kém, Tống đại phu bó tay toàn tập, lão phu nhân mời Dương đại phu tới nhưng Dương đại phu cũng nói Thẩm Gia Hoằng chỉ bị cảm nắng không còn tí sức nào mà thôi, không nhìn ra điều gì khác thường.

Thế là tình cảm trong toàn tướng phủ đều bi thảm, đây thật sự đơn giản là một cơn bệnh không trị được thôi sao?Trong hhv, Hồ thị đỏ mắt nhìn Thẩm Gia Hoằng thoi thóp, An di nương đứng bên cạnh cũng tái mặt.Hồ thị lau nước mắt nói: “Muội muội, bây giờ phải làm sao đây? Muội tự mình đến chiếu cố cũng hết cách, rốt cuộc Hoằng Ca Nhi làm sao vậy? Mặc dù Hoằng Ca Nhi không phải thân sinh của ta nhưng cũng là nâng trong tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan, việc này…”Hồ thị thấp giọng khóc lên, Thẩm Thanh Nhu bước tới nói: “Mẫu thân, việc này của nhị đệ quá kỳ lạ, đang êm đẹp mà sao lại bệnh không khỏi? Nếu tiếp tục như thế, có khi nào nhị đệ sẽ…”Thẩm Thanh Nhu còn chưa dứt câu đã dọa cho An di nương run lên, bắt đầu rơi lệ.Bảo Yến thấy An di nương như vậy, chợt nhỏ giọng nói: “Kể từ lúc Nhị thiếu gia chơi với Đại tiểu thư đã có chút không đúng rồi.”Hồ thị kinh ngạc quát: “Bảo Yến, không được nói bậy!”An di nương ngẩng đầu lên, tràn đầy nghi ngờ nhìn Bảo Yến, Bảo Yến vội nói: “Phu nhân, sao ngài còn muốn giấu diếm giúp Đại tiểu thư nữa? Năm đó di nương cũng không phải không biết thanh danh của Đại tiểu thư, trước kia bệnh của Nhị thiếu gia cũng không có trở ngại gì nhưng lần này lại cứ khó khỏi như thế, đây còn không phải là do vài ngày trước chơi đùa với Đại tiểu thư quá nhiều sao.”An di nương kinh ngạc gạt lệ: “Ngươi nói là Đại tiểu thư khắc chết…”Lời còn lại An di nương không nói ra nhưng ý tứ lại rõ ràng.


Bảo Yến nói vậy rõ ràng là nhắc tới sự kiện năm đó Thẩm Thanh Hi khắc chết mẹ đẻ của mình, nàng còn có thể khắc chết mẹ đẻ của mình, huống chi là một đứa trẻ?An di nương luống cuống nhìn Hồ thị: “Phu nhân, phải xử lý chuyện này thế nào đây?”Hồ thị thở dài nói: “Muội muội, ta cũng không biết xử lý chuyện này thế nào nữa.

Muội biết lúc trước Trương ma ma cố kỵ mệnh cách của Đại tiểu thư, gọi tên đạo trưởng kia tới thử Đại tiểu thư nhưng bị Đại tiểu thư vu cáo ngược lại tới chết.


Sau đó tướng gia và lão phu nhân còn nghi ngờ cả ta, như vậy thì sao ta dám nói nửa câu sai lệch về Đại tiểu thư được chứ?”Bảo Yến vội nói: “Còn không đúng sao? Đại tiểu thư cũng không phải mảnh mai như bề ngoài đâu, nàng ta không chỉ tính kế Trương ma ma mà ngay cả Xuân Mai cũng bị nàng ta hại chết, thật sự không ngờ nàng ta còn nhỏ mà lại tàn nhẫn như thế!”Thẩm Thanh Nhu đau buồn nói: “Trương ma ma đi theo mẫu thân nhiều năm, cũng coi là lão nhân nhưng…”Hồ thị ríu rít khóc lóc, Bảo Yến đứng bên cạnh nói: “Di nương à di nương, tướng gia yêu thương người như vậy, trước mắt Nhị thiếu gia gặp nạn, người làm mẹ như người có tư cách nói chuyện nhất.

Người nói thì tất nhiên tướng gia sẽ nghe theo.”Trong mắt An di nương tràn ngập luống cuống: “Ta? Ta không biết nói sao cả…”Thấy An di nương như vậy, trong lòng Hồ thị mắng một câu phế vật nhưng ngoài mặt lại tiếp tục nháy mắt ra hiệu cho Bảo Yến.

Bảo Yến thấp giọng nói: “Di nương còn nhớ Tĩnh Vân sư thái năm ngoái tới phủ chúng ta làm phép không?”An di nương sững sờ, lập tức giật mình nhưng rốt cuộc trên mặt bà ấy vẫn còn vài phần do dự: “Phu nhân muốn làm gì? Ngài nói rõ với ta một chút, ta cũng dễ cầu tình với tướng gia.”Hồ thị nghe xong, trong lòng mới thư thái: “Đương nhiên là tính toán làm đến cùng xem ai là người khắc bảo bối cưng của ta!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện