“Tổ mẫu, đừng trách Tĩnh Nương, hãy trách con.”Thẩm Thanh Hi quay lại nhìn lão phu nhân: “Ban đầu mấy người Tĩnh Nương muốn giúp đỡ con nhưng con nghĩ tự nấu thuốc mới là thành tâm, như vậy cũng có thể trị được cho nhị để.

Thế mà không ngờ con lại ngủ quên mất, đám lửa kia dẫn đốt một phần màn trướng, sau đó bốc lửa lớn.

Tổ mẫu, là con gây ra tai họa, là tại con…”Tĩnh Nương vội nói: “Lão phu nhân, đêm qua tiểu thư còn có lòng lật xem mấy cuốn sách thuốc cổ, bởi vì vậy nên mới không ngủ đủ giấc.


Vừa rồi cũng vì vậy nên mới ngủ quên cạnh lò lửa…”Lão phu nhân nghe xong, trong lòng mềm nhũn.

Bà biết Thẩm Thanh Hi muốn tốt cho Thẩm Gia Hoằng nhưng không ngờ vì Thẩm Gia Hoằng mà Thẩm Thanh Hi lại gặp phải sai lầm lớn như vậy, còn suýt chút đã mất mạng.

Lão phu nhân lấy khăn ra, vừa lau mặt cho Thẩm Thanh Hi vừa nói: “Con làm được đến mức này cho Hoằng Nhi đã khiến tổ mẫu cũng phải hổ thẹn vô cùng, sao có thể trách con được chứ?”Nói xong, lão phu nhân quay lại nhìn thoáng qua thế lửa.

Dưới sự đồng lòng của mọi người, thế lửa đã từ từ giảm xuống, chỉ liếc mắt một chút, một phần ba viện tử của Vi Lan Cư đã không còn ở được nữa.Lão phu nhân nhanh chóng đưa ra quyết định: “Không trách con, không trách con, viện này cũng không ở được nữa, con đến chỗ ta ở một tháng đi.

Một tháng sau Vi Lan Cư này lại là của con, còn là mới hoàn toàn.”Thẩm Thanh Hi nói tạ ơn liên tục, lão phu nhân lại nói: “Giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều có thể xem nhẹ.”Thấy tình hình như vậy, Hồ thị nào chịu cam lòng.


Bà ta đi tới nói: “Trận lửa này quá kỳ quái, mẫu thân, Tĩnh Vân sư thái vẫn còn ở bên ngoài, có cần mời nàng ấy vào xem thử không?”Lão phu nhân nghe xong, lúc này mới nhớ tới Tĩnh Vân sư thái nên vội để Hồ thị đi mời Tĩnh Vân sư thái.Thẩm Thanh Hi ngạc nhiên hỏi: “Tĩnh Vân sư thái là ai?”Lão phu nhân mím môi không nói, Thẩm Hoài đứng bên cạnh cũng hơi mất tự nhiên.

Chuyện này xảy ra đột ngột, Thẩm Thanh Hi đáng thương như mới trở về từ cõi chết, cho dù muốn chuyển ra khỏi phủ thì hiện tại cũng không thể nói được.Thấy Thẩm Hoài xấu hổ, Thẩm Thanh Hi khó hiểu.

Ở bên này, Hồ thị vừa đi vào vừa nói chuyện với Tĩnh Vân sư thái: “Sư thái, vừa rồi chúng ta đang tính đi đoán mệnh nhưng trong viện Đại tiểu thư lại xảy ra hỏa hoạn, ngài xem chuyện này là thế nào?”Thẩm Hoài cũng hỏi: “Sư thái, chẳng lẽ đây là kiếp số linh nghiệm mà ngài nói sao?”Vẻ mặt Thẩm Thanh Hi mê mang khó hiểu: “Kiếp số? Kiếp số gì?”Trong lòng Hồ thị cười lạnh một tiếng: “Hi nhi à, con vẫn chưa biết sỡ dĩ bệnh của Nhị thiếu gia nghiêm trọng như vậy, tất cả đều là vì mệnh số của con và Nhị thiếu gia là thủy hỏa bất dung.

Hôm nay Tĩnh Vân sư thái đến đây để đoán mệnh.”Thẩm Thanh Hi kinh ngạc: “Sao cơ? Ta toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nhị đệ, sao có thể thủy hỏa bất dung với nhị đệ được chứ?”Hồ thị nghe đến đây, trong lòng mạnh mẽ hừ một tiếng.


Cho dù hôm nay tạm thời cho ngươi không dọn ra ngoài nhưng chuyện các ngươi thủy hỏa bất dung là sự thật, hôm nay không chuyển đi nhưng ngày mai, từ nay trở đi ngươi cũng phải cút ra khỏi tướng phủ!Trong lòng Hồ thị kiên định với ý niệm này, nhìn về phía Tĩnh Vân sư thái rồi nói: “Sư thái, ngài nói cho Hi nhi biết đi.”Tĩnh Vân sư thái chắp tay ra trước nói một tiếng A Di Đà Phật, sau đó đánh giá Thẩm Thanh Hi từ trên xuống dưới: “Đây là Đại tiểu thư trong phủ sao?”Lão phu nhân gật đầu, hơi lo lắng nắm chặt tay Thẩm Thanh Hi.

Mặc dù trước mắt bà đau lòng cho Thẩm Thanh Hi nhưng cũng không quên viện đảm bảo tính mệnh của Thẩm Gia Hoằng, lập tức nói: “Sư thái, có phải Hi nhi thật sự…”Hồ thị mong chờ nhìn Tĩnh Vân sư thái nhưng Tĩnh Vân sư thái nhìn thoáng qua đám cháy của Vi Lan Cư rồi chợt lắc đầu cười một tiếng: “Chúc mừng lão phu nhân, cục diện thủy hỏa bất dung của Đại tiểu thư và Nhị thiếu gia đã được phá rồi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện