Không riêng gì Hồ thị bị ngạt thở, đến Vệ ma ma cũng thấy trời sắp sập rồi!Bà ta là nhũ mẫu của Thẩm Gia Hoằng, đều là bà ta trông chừng việc uống thuốc, tiểu nha đầu nấu thuốc cũng là người bên cạnh bà ta, nhũ mẫu như bà ta là người đầu tiên không thoát khỏi liên can!Bà ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao trên áo Thẩm Gia Hoằng có thể dính bả thuốc được!Trước mặt nhiều người như vậy, tim Vệ ma ma nhảy thình thịch, bà lo lắng nhìn Hồ thị, lại trừng mắt nhìn Hồ thị bị Thẩm Thanh Hi làm cho nghẹn lời, chẳng lẽ thật sự phải chờ Dương đại phu đến xem sao?Một khi tra ra thứ đồ gì đó ở trong thuốc, bà ta nhất định chỉ có đường chết mà thôi!Trong lòng Vệ ma ma tuôn hồ hôi như mưa, bỗng nhiên nói: “Đây không phải là bả thuốc của Nhị thiếu gia, nô tỳ vừa mới đổi áo cho Nhị thiếu gia, trên người Nhị thiếu gia sẽ không dính những thứ dơ bẩn này!”Vệ ma ma mạnh miệng nói láo, Thẩm Thanh Nhu nói: “Vệ ma ma bình thường làm việc rất chu đáo, ta chưa từng thấy trên áo Nhị đệ có dính thứ gì dơ bẩn, có phải lúc nãy đi nhanh quá nên dính vào không?”Thấy Hồ thị định tham gia biện giải, Thẩm Thanh Hi cười nói: “Vệ ma ma đừng nóng, trong bả thuốc này có cái gì, chờ lát nữa Dương đại phu đến xem sẽ biết ngay, Vệ ma ma hãy đứng lên trước đi, có chút chuyện nhỏ này, sao vẻ mặt ngươi lại khó coi vậy?”Vệ ma ma nghe vậy, không chịu cũng không được, đành phải run rẩy đứng lên.

Ánh mắt của lão phu nhân và Thẩm Hoài đều hướng lên người bà ta, chất bẩn dính trên người Thẩm Gia Hoằng đúng là lỗi của bà ta, nhưng cũng không phải sai lầm gì to tát, sao bà ta lại sợ hãi đến vậy?Vệ ma ma muốn nói lại thôi, Hồ thị chợt xoay người nói: “Ngày thường thuốc của Nhị thiếu gia đều do ngươi lo liệu, hôm nay hơn phân nửa là tâm tình hoảng hốt nên có sai sót nhỏ, ngươi nhận ra, chúng ta cũng sẽ không phạt nặng.


” ("平日里二少爷的药都是你在操持, 今日这些多半是你惊惶之下弄上的, 一点小错, 你认了便是, 我们也不会大怪你.

")Lời nói của Hồ thị rất bình thường, nhưng ánh mắt lúc nhìn Vệ ma ma như một mũi tên tẩm độc, Vệ ma ma sợ hãi, ý định của Hồ thị rất rõ ràng, chính là muốn bà ta nhận hết tất cả…Đầu gối Vệ ma ma mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.


Người trong phòng chỉ thấy Vệ ma ma ngày càng kỳ lạ, mà Dương đại phu đã tới rất nhanh!Lần trước xem bệnh cho Thẩm Thanh Hi, hôm nay lại được mời đến, Dương đại phu thấy trong phòng có nhiều người như vậy liền thấy không ổn, quả nhiên, hôm nay mời ông đến là để xem một nhúm bả thuốc…“Dương đại phu, ông đến xem xem, thuốc này có vấn đề gì không.

”Lão phu nhân đưa chiếc khăn qua, Dương đại phu dùng ngón tay lấy một ít, đưa lên mũi ngửi ngửi, nhanh chóng nhướng mày: “Lão phu nhân, trong bả thuốc này có hà diệp, hoắc hương, đều là thuốc Đông y trị cảm nắng, ngoài ra còn có nhẫn đông, liên kiều, huyền sâm, phục linh vân vân, đều là thuốc thanh nhiệt hạ hỏa để trị chứng nóng trong mùa hè, lão phu nhân, không lẽ đây là thuốc cho Nhị thiếu gia dùng?”Lão phu nhân gật đầu: “Chính là thuốc cho Hoằng ca nhi uống, lần trước ngươi cũng có xem qua cho Hoằng ca nhi, còn nhìn Hồng đại phu kê đơn thuốc, lúc đó ngươi cũng nói đó là thuốc tốt.

”Dương đại phu gật đầu: “Không sai, lúc ấy tiểu nhân cũng thấy thuốc của Hồng đại phu không có vấn đề gì, nhưng hôm nay…”Ông nói, lại cúi đầu ngửi ngửi: “Nhưng trong bả thuốc hôm nay lại có thêm hai vị thuốc, là đương quy và mã đâu linh, phương thuốc này vốn là cho trẻ con uống, đương quy đại bổ, vốn không nên cho đứa trẻ bị trúng nắng uống, làm vậy chỉ khiến khí huyết nổi lên, bồn chồn không yên, mà mã đâu linh này lại có độc tính nhẹ, đứa trẻ sử dụng sẽ làm nó nôn ói, tinh thần uể oải…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện