“Vân nhi, vì sao ngươi muốn hạ độc Nhị thiếu gia?”Nàng ta vừa quỳ xuống, Hồ thị khẽ quát một tiếng.

Vân nhi tái mặt, vẻ mặt mê mang nhìn Hồ thị: “Phu nhân, hạ độc gì? Nô tỳ không có hạ độc Nhị thiếu gia mà!”Hồ thị đi tới nhấc chân đạp một cú nặng nề: “Còn dám giảo biện à! Ngươi muốn làm đại nha đầu của Nhị thiếu gia, Vệ ma ma không chịu nói giúp ngươi nên ngươi hạ độc Nhị thiếu gia khiến bà ấy không được sống tốt, như vậy thì chúng ta sẽ trách tội Vệ ma ma chiếu cố không chu toàn.

Ngươi to gan lắm, không ngờ ngươi dám dùng Nhị thiếu gia để mưu hại người khác!”Hồ thị nói liên tục, không hề cho Vân nhi có cơ hội giải thích.

Vân nhi vốn có địa vị thấp hèn, bị quát tháo như thế nên đã sớm mất năng lực phản bác, nào còn dám hơn thua với Hồ thị?Hồ thị thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn lão phu nhân và Thẩm Hoài rồi nói: “Mẫu thân, tướng gia, hai người nhìn xem tiện tì này đã không nói nên lời rồi, chắc chắn là nó làm!”Vệ ma ma đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Vâng, chính là nó…”Vân nhi bị đạp một cước ngay tim, giờ phút này nàng ta đau đến mức tái mặt.


Đột nhiên bị vu oan lên đầu, nàng ta sợ đến mức chỉ dám khóc: “Phu nhân, lão phu nhân, nô tỳ không có, nô tỳ không biết gì cả…”Hồ thị chuyển mắt, ánh mắt sắc bén rơi trên người Vân nhi: “Không biết gì cả? Ngươi còn dám mạnh miệng, có phải là phải dùng gia pháp thì ngươi mới biết không? Người đâu! Mang nó xuống!”“Phu nhân từ từ đã…”Thẩm Thanh Hi ung dung lên tiếng, chặt đứt hành vi vu oan giá họa mạnh mẽ này của Hồ thị.

Nàng hiểu rất rõ thủ đoạn của Hồ thị, vu oan nàng mà bà ta còn làm được chứ đừng nói chi đến một tiểu nha đầu.

Hồ thị hoàn toàn muốn dùng thủ đoạn lôi đình khiến cho Vân nhi không kịp có cơ hội cãi lại đã chết đi, đến lúc đó có thể giội hết nước bẩn lên người Vân nhi.Lão phu nhân và Thẩm Hoài còn chưa biết thủ đoạn ngoan độc của Hồ thị nhưng sao nàng có thể để Hồ thị toại nguyện được chứ?Thẩm Thanh Hi nhìn Hồ thị: “Có phải phu nhân nên để tiểu nô này nói một câu không?”Hồ thị đối mặt với đôi mắt của Thẩm Thanh Hi, sự ác liệt trong mắt suýt chút biến thành độc tiễn: “Ngươi không nghe thấy à? Cho nó nói rồi nhưng làm thế nào nó cũng không chịu thừa nhận, đương nhiên ta chỉ có thể dùng gia pháp…”Thẩm Thanh Hi cười một tiếng: “Vân nhi là một tiểu nô, cho dù có thể nhưng cũng không phải nhất định là nàng ta làm.

Bây giờ chưa gì phu nhân đã kết luận nàng ta hạ độc là quá sớm.”Hồ thị như cười mà không phải cười: “Đây là người trong viện ta, ta xử trí thế nào thì Hi nhi ngươi cũng đừng quản cho lành.”Hi nhi khẽ than một tiếng: “Đúng rồi, tại sao lại là người trong viện của phu nhân nữa vậy?”Câu nói này vừa dứt, vẻ mặt của lão phu nhân đã thay đổi, Thẩm Hoài cũng nhíu mày.


Thẩm Thanh Hi nói rất đúng, tại sao lại là người của Hà Hương Viên phạm sai? Kim ma ma, Xuân Mai, Trương ma ma, bây giờ lại là Vệ ma ma và Vân nhi?Hồ thị là thiếp thất đi lên.

Năm đó Thẩm Hoài ấm đầu cho bà ta phù chính nhưng sau này cũng không phải là ông ta chưa từng hối hận.

Ông ta là thừa tướng của Đại Tề, xuất thân của phu nhân lại thấp, lúc ở trong phủ, Hồ thị lấy lòng phụ họa ông ta nhiều lần khiến ông ta thư thái hài lòng, chỉ khi nào ra khỏi tướng phủ, ông ta nghĩ tới phu nhân của người khác đều là danh môn quý nữ có xuất thân cao môn đại hộ thì lập tức khó chịu.

Mà thường ngày Hồ thị làm việc cũng coi như ổn thỏa, dần dần ông ta cũng tiêu tan suy nghĩ bất mãn đi.

Nhưng bắt đầu từ lúc Thẩm Thanh Hi trở về, dường như người trong viện Hồ thị chưa từng yên tĩnh, trước mắt, ngay cả tgh mà cũng dám hại!Phu nhân này của ông ta lại ngày càng kỳ quái.Thẩm Hoài nhíu mày: “Ngươi đừng vội xử trí, từ từ hỏi nàng ta trước rồi nói tiếp.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện