Liễu Thần Phong đi theo lời nói lúc trước của Linh Trí đạo nhân, theo lời miêu tả của hắn đi hết đường nhỏ này, qua một đường rừng hoang liền nhìn thấy một mảnh trời tràn ngập một màu hồng nhạt. Tuy rằng được bao quanh bốn phía bằng sa trướng màu xanh lục nhưng vẫn làm cho người ta nhìn vào thấy được sự quý khí không thể xâm phạm, nhìn nhìn thật giống tiên cảnh. Hiện tại thời tiết của tháng tám, không ngờ được hoa đào ở nơi này vẫn nở rộ rực rỡ sinh động như này! Toái chi toàn diệp (@@)! Phượng mâu rất nhanh lóe qua một đạo tinh quang, bàn tay đặt dưới y phục hoàn toàn vào trạng thái đề cao cảnh giác, Liễu Thần Phong híp lại ánh mắt, lắng nghe sự yên tĩnh làm người khiếp sợ ở bốn phía. Khi nàng đi qua khu rừng hoang còn có thể nghe được vài tiếng kêu vang của côn trùng này nọ, nhưng hiện tại toàn bộ đều sa vào tĩnh mịch bất thường. Áp lực vô hình làm thần kinh Liễu Thần Phong trầm trọng không chịu nổi.

Đột nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt Liễu Thần Phong liền nhìn về phía trước, ở đáy mắt lúc này để lộ ra một tia chần chờ hiếm thấy. Trong đầu nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn quay đầu rời đi, hơn nữa chấp niệm phải chạy trốn này càng ngày càng phát ra mãnh liệt. Từ khi nàng trùng sinh đến thế giới này lần đầu tiên có loại chấp nhất như vậy!

Đi! Đi mau! Chạy….

Đến khi Liễu Thần Phong hạ quyết định sẽ quay đầu, không khí vốn bình tĩnh đột nhiên truyền đến một tia dao động. Tâm đột nhiên trầm xuống, chậm một bước!

Nắm chặt ống tay áo, thân thể nghiêng sang một bên, khuôn mặt Liễu Thần Phong vô cùng bình tĩnh, tâm tình xao động lúc này cũng bị nàng áp chế đi xuống.

“Ngươi là ai?” Một đạo bóng đen xẹt qua, công phu chỉ trong nháy mắt hắn liền xuất hiện trước mặt Liễu Thần Phong. Đáy mắt xẹt qua ám quang, đối phương một thân y phục tối màu ngắn gọn, trong tay cầm trường kiếm, trên khuôn mặt hé ra dung mạo hết sức đáng yêu, ngũ quan tinh xảo lộ sắc mặt vui mừng, miệng hắn giống như trời sinh ra đã biết cười, nhưng không vì thế mà Liễu Thần Phong xem nhẹ đáy mắt xơ xác tiêu điều kia….

Che dấu tốt lắm, đáng tiếc không giấu được sự tinh nhuệ của Liễu Thần Phong,

“Ta đến gặp chủ tử ngươi!” Liễu Thần Phong đi thẳng vào vấn đề, “ Truyền tin!” Tuy rằng nói đến mục đích của mình nhưng Liễu Thần Phong cũng không đem phong thư trong lòng xuất ra.

Đối phương mang bộ dáng tươi cười như oa nhi của Phật di lặc, lưu quang nơi đáy mắt đã có chút dao động:

“Đủ đảm lượng!” Bỏ lại ba chữ này, hắn giống như quỷ ảnh biến mất ở bên trong rừng đào.

Người này vừa đi, áp lực chung quanh nháy mắt bị phóng thích, Liễu Thần Phong cảm nhận được từng đóa hoa đào kiều diễm cũng có chút run rẩy.

Thở ra một hơi, nàng thầm mắng cảm giác bất an của chính mình. Liễu Thần Phong ngưng mi, ngẩng đầu nhìn vào thiên không.

=== ====== ====== =======

Vài cái thở dốc, khuôn mặt oa nhi liền xuất hiện ở chỗ sâu nhất ở trong Đào Lâm. Đào hoa ở chỗ này cùng đào hoa ở chỗ Liễu Thần Phong đứng hoàn toàn bất đồng, nơi này hoa đào nở rộ vô cùng diễm lệ, thi thoảng cánh hoa sẽ hùa theo gió mà phi vũ rơi xuống…. Ở phía trước có bãi đá Mặc Ngọc, mặt trên đá được mài giũa nhẵn mịn thành một bàn cờ, từng quân cờ đen trắng được khắc từ phỉ thúy không ngừng phân bố ở các góc trên đó.

Trên bãi đá còn thấy một nam nhân đang ngồi xếp bằng, hắn một thân trường bào bao bọc lấy dáng người thon gầy, không dính nhiễm một chút bụi bậm, liền ngay cả những cánh hoa đào đang rơi xuống cũng vòng đường khác mà rơi. Nam tử đang được ngàn cánh hoa đào vây quanh kia đang chăm chú nhìn bàn cờ, thần bí mà quỷ dị.

“Thiếu chủ! Có nữ tử tiến vào Đào Lâm, nói là truyền tin!” Mặt oa nhi từ xa đi tới, quỳ một gối xuống trước nam tử kia bẩm báo, kính cẩn mà cẩn thận.

Hai ngón tay trắng nõn không ngừng di động, viên hắc tử trên tay hắn đột nhiên theo từng nước cờ mà chiết xạ ánh sáng đâm sâu vào trong đồng tử nam tử, khiến cho động tác hắn không dấu hiệu bị kiềm hãm.

“Nữ nhân?” Thanh âm bình thản vô ba từ miệng nam tử phun ra, vốn không có một tia tình cảm nhưng lại làm cho người ta cảm giác giống như cảnh báo của Tử Thần.

Bàn cờ hỗn độn như ma, hai phía trắng đen đều lần lượt thay đổi vô cùng ảo diệu, tựa như đang vẽ ra một mảnh tử cục. Đường đi giống như kéo tơ bát kiến nhưng nhìn kĩ, một bàn này nhìn như ván cờ hỗn loạn nhưng đều có tuần tự, giống như thế cục của Đông Việt quốc hiện nay.

“Tổng thể, ngày càng thấy có ý tứ!” Ánh mắt tà quang thưởng thức một quân cờ trong tay, “Thế nhưng còn có người giúp bản thiếu chủ chơi cờ!” Khẩu khí lạnh lùng vô tình làm cho người đối diện hoảng loạn.

Mặt oa nhi nhìn thấy vậy liền lĩnh mệnh đứng dậy, xoay người rời đi.

“Kim Kì mất cánh tay phải, huynh đệ hai người trở mặt, một nước cờ này thế nhưng đủ ngoan!” Phía sau nam tử này còn có một hắc y nam tử cầm chiết phiến trong tay, sắc mặt hắn lạnh nhạt nhìn ván cờ trước mắt đánh giá: “Không thể quay lại đường sống.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Liễu Thần Phong tiến về phía trước theo sau tên mặt oa nhi kia, phát hiện những gốc đào quanh đây thỉnh thoảng sẽ có biến hóa, hiện tại nàng tin tưởng nếu nàng một mình đi vào thì chỉ có con đường chết. Đây chính là trận pháp trong truyền thuyết? Phượng mâu không giấu diếm hiện một tia cười lạnh, nhưng nàng đi càng ngày càng sâu vào bên trong, đáy mắt càng nổi lên sóng to gió lớn, liền ngay cả không khí xung quanh mình nháy mắt cũng đều biến hóa.

Loại cảm giác này rõ ràng rất quen thuộc với Liễu Thần Phong, đây chính là bá khí cùng sát khí. Bước chân Liễu Thần Phong dừng một chút, mi tâm không tự giác nhíu chặt, loại cảm giác này nàng duy nhất một lần cảm thấy, đó chính là ở Ngọc Ân tự, khi chiếc xe ngựa đen thui kia đi qua nàng chính là cảm giác được như thế này. Cơ bắp trên mặt Liễu Thần Phong nháy mắt cứng ngắc, oán niệm trong lòng ngày càng nặng, phiền toái! Nàng lần này không phải đi làm chính sự, mà chính là đi trêu chọc phiền toái!

“Thỉnh!” Mặt oa nhi xoay người nhìn thấy Liễu Thần Phong dừng lại, tủm tỉm ngang ngạnh mở miệng.

Liễu Thần Phong mân khởi môi, mặt không chút thay đổi đi qua lướt qua gắn, đi nhanh về phía trước. Nhìn bóng dáng Liễu Thần Phong, gương mặt vốn dĩ tươi cười như thiên thần của thiếu niên toát ra một tia nghiền ngẫm.

Rất xa Liễu Thần Phong liền nhìn thấy hình ảnh như tranh, dưới một trời cánh hoa đào phi vũ, giống như tinh linh cười khẽ, vây quanh một vị trí trung tâm, mà ở giữa chỉ có duy nhất một nam tử đang chơi cờ. Nam tử một thân huyền y, tóc đen như mực tùy ý xõa tung ở sau lưng, hai ngón tay trắng nõn cầm một viên cờ ánh màu xanh lục, cả người toát ra một cỗ hơi thở thần bí, sâu thẳm mà tịch mịch.

Liễu Thần Phong đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nàng rõ ràng cảm nhận được không khí bao quanh người trước mặt ngưng kết lại, tuy rằng không nhìn thấy, không sờ được, nhưng Liễu Thần Phong hiểu được trước mắt nàng hiện tại đang có một thanh lợi kiếm, có thể làm nàng mất mạng chỉ trong nháy mắt.

Biểu hiện mặt ngoài của nàng cũng hoàn toàn thản nhiên, từ trên mặt nàng đều không nhìn ra một tia khẩn trương cùng hoảng sợ.

Cho đến thời điểm Liễu Thần Phong muốn nhìn rõ diện mạo đối phương lại đột nhiên phát hiện mình không cách nào tập trung tinh thần, nàng không thấy rõ ràng lắm khuôn mặt hắn, giống như quanh hắn lúc nào cũng có một tầng sương mù bao quanh vậy, ngăn trở tầm mắt của nàng. Trong lòng Liễu Thần Phong biết đây chính là tác dụng thần kì của nội lực trong truyền thuyết.

Liễu Thần Phong vẫn mặc nam trang như lúc trước, nhưng nàng không có ý che giấu nên chắc chắn đối phương nhận thức được mình là nữ nhân. Trong óc Liễu Thần Phong lúc này chỉ nghĩ phải nhanh đưa tín thư rồi thoát khỏi nơi này. Đây mười phần đều là phiền toái! Đầu nàng chắc bị lừa đá hư nên mới chịu đáp ứng nhận điều kiện của Linh Trí đạo nhân, Liễu Thần Phong lúc này đều muốn kêu lên hối hận.

“Đưa thư cho ngươi!” Liễu Thần Phong từ trong lòng lấy ra một phong thư, còn chưa rút hoàn toàn ra ngoài trước mắt liền có một cỗ lệ khí đánh úp lại, đầu ngón tay mất đi cảm giác, nàng còn chưa kịp hình dung xảy ra chuyện gì đã thấy tín thư ở trong tay đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện