Liễu Thần Phong ngồi trên giường, thưởng thức thanh chủy thủ sáng loáng trong tay, đây chính là đồ nàng lấy từ trên người nam tử hắc y kia. Chủy thủ một màu đen tuyền, duy nhất trên tay cầm khảm hai viên ngọc trắng đen khác biệt, nó không ngừng tỏa ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương, một chiêu xuất ra nếu không khống chế được nó, chỉ sợ sẽ làm thương tổn chính người sử dụng.
Rút ra bao bảo vệ, lưỡi dao sáng lóa chói mắt, sắc bén vô cùng, quanh nó còn ẩn ẩn hiện ra một lớp hàn khí mờ mờ. Thân thủ mềm nhẹ của Liễu Thần Phong không ngừng vuốt ve trên thân chủy thủ, thật giống như yếu thích không muốn buông tay, khóe môi nàng gợi lên một ý cười. Chủy thủ này, thực giống vì chính mình mà tạo nên a! Sưu một tiếng tra chủy thủ vào bao, Liễu Thần Phong đem nó cột vào trên đùi mình, lúc này mới an ổn nhắm mắt lại, nàng đang chờ đến ngày mai.
Ánh sáng dần dần tản ra từ phía đông, dương quan ôn hòa xuyên thấy tầng mây chiếu xuống đại địa. Hoàng cung Đông Việt ngày hôm nay nghênh đón yến hội trọng yếu mỗi năm một lần, sinh thần của Hoàng đế! Hôm nay, cung nữ thái giám đều ăn mặc y phục mới mẻ sạch sẽ, thị vệ cũng thay một thân khôi giáp đỏ rực, nơi nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều lộ vẻ vui mừng.
Ở nơi cửa cung, nhuyễn kiệu chỉnh tề xếp gọn thành tưng hàng, các vương công quý tộc kết bạn cùng nhau cước bộ vào bên trong hoàng cung. Có thiên kim quý phủ yểu điệu thướt tha, cũng có các công tử tiêu sái lỗi lạc… Ánh mắt mọi người có tò mò có ngượng ngùng quan sát xung quanh, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra buổi lễ long trọng sắp tới. Quan to quý nhân không ngừng chào hỏi lẫn nhau, bộ dáng tươi cười thỏa đáng, không biết tâm tư bên trong lại như thế nào.
Sáng sớm, Liễu Thần Phong chậm rãi đứng dậy rửa mặt, trên người khoác bạch y đơn giản như cũ, nàng từ đống nhung lụa trang sức được ban cho hôm trước chọn ra một cây bích trâm cài lên búi tóc mình.
Vừa ra cửa, hai cung nữ nhìn nàng một thân bạch y thuần khiết đơn giản, mày không tự giác nhảy lên, “Công chúa, người sao mặc như này…” Trong lời nói có chút không thể tin, nhưng sau đó thanh âm lập tức im bặt, cổ họng hai người giống như có gì chặn lại khó chịu không thôi, cứ như vậy trừng mắt mờ mịt nhìn Liễu Thần Phong đeo mạng che mặt đi ra ngoài. Hai người hoảng sợ nhìn nhau, trong mắt đều tràn ra sợ hãi cùng không hiểu, tựa hồ có gì không bình thường.
Liễu Thần Phong cười lạnh, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía trước, nàng thực chờ mong sinh thần long trọng này.
Thời điểm Liễu Thần Phong bước tới phạm vi Ngự Hoa viên, vô số ánh mắt liền dán chặt trên người nàng, có hèn mọn, có châm chọc, có nghiên cứu kĩ, có đánh giá, thương hại…. Các loại tâm tình không hẹn mà cùng giao lại một chỗ ở người nàng.
Người che mặt trong ngày hôm nay chỉ có hai người, người thứ nhất là Tây Sở công chúa Sở Mộng Hà, Hà công chúa thướt tha nhẹ nhàng, nổi tiếng đẹp tựa thần tiên với vẻ đẹp hấp dẫn mê người, người vừa đến nhất định không ai khác là Thương quốc Tích công chúa.
Nghe đồn Tích công chúa tưởng chết mà kì lạ sống lại, nhưng dung mạo bị hủy như quái vật xấu xí, lại nhìn bước chân lỗ mãng một bộ yếu đuối kia, chắc chắn là Tích công chúa rồi, nhìn nàng giống như có thể ngã xuống chết bất cứ lúc nào.
Liễu Thần Phong đứng ở một bên, không để ý những ánh mắt đánh giá mình, chính là âm thầm quan sát mọi người đã đến ở nơi này, suy tư về thân phận của họ. Cổ nhân đều chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, ở chung một chỗ đều không khỏi kiêng dè lẫn nhau, nhưng trước mắt Liễu Thần Phong nhìn thấy tựa hồ không giống, nam tuấn nữ mỹ đều đứng chung một chỗ không ngừng nói chuyện cười đùa.
“Ô ô u, nhìn xem ai đến này! Thật, nơi này nhưng là Thọ yến a, không phải nơi người xấu xí muốn đến thì đến!” Kim Lệ trang điểm xinh đẹp được một đám nữ tử vây quanh, đột nhiên tách đám người bước đến trước mặt nàng.
Liễu Thần Phong nheo lại mắt đánh giá Kim Lệ, nàng ta một thân váy dài đủ loại màu sắc, trên đầu cắm một đống trâm vàng chói lọi, liền cả người cũng đeo đầy các loại trang sức khác, quả thực giống một cô ngốc nông thôn muốn thể hiện mình, Liễu Thần Phong cảm thấy như có một con khổng tước ngạo mạn đang nghênh ngang đi đến chỗ mình, bất quá rất nhanh ánh mắt nàng liền dời đến phía sau Kim Lệ, bắt gặp một bóng hình vô cùng xinh đẹp a.
Nàng ta che khăn lụa nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt trong veo tựa nước, một thân hồng y mê người vừa vặn bó sát vòng thân, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn lung linh, bước chân uyển chuyển, cả người như một đóa hoa sen kiều diễm đang từ từ di chuyển, mỗi bước đi đều tác động đến những người đứng ở xung quanh.
“Đây mới là tiểu mỹ nhân!” Kim Lệ tránh ra một chút, đem người phía sau hoàn toàn lộ ra, “Ngươi dám cho mọi người nhìn gương mặt xấu xí của ngươi không?” Kim Lệ âm hiểm cười nhìn nàng, “Bản công chúa nếu là ngươi, đã sớm đâm đầu chết từ lâu, tuyệt không ở nơi này tự làm mình xấu hổ mất mặt.”
“Tiểu mỹ nhân..”
“Thiên tiên…Trời ơi, thực muốn nhìn gương mặt kia một cái…”
“Có thể lấy được tiểu mỹ nhân như vậy thì không uổng cả đời này, nếu có thể ở dưới người mà nhấm nháp…hắc hắc….công phu trên giường kia nhất định sẽ không..”
“Nằm mơ đi! Ha ha…”
Lời nói không chút kiêng nể gì truyền ra từ bọn công tử nhà quan, bọn họ nghị luận mà không sợ hãi cái gì, ánh mắt xích lỏa kia không ngừng di động trên dưới người Sở Mộng Hà đánh giá.
Bốn mắt nhìn nhau, cách không tướng vọng.
Xuyên thấu qua màn sa mỏng, Liễu Thần Phong nhìn một đôi mắt câu hồn người kia, một đôi thu thủy như chứa lệ quang sóng sánh, kiều diễm đến mức chọc mắt người ta muốn đui mù đi, lâu ngày không gặp, công lực của vưu vật này lại tăng lên không ít.
Liễu Thần Phong không để ý đến chó điên Kim Lệ không ngừng sủa loạn bên cạnh, trầm mặc đánh giá vị công chúa Tây Sở vẫn bất vi sở động trước mặt. Đây là lần thứ ba Liễu Thần Phong nhìn thấy Sở Mộng Hà, mà mỗi lần nhìn thấy, tựa hồ thiên đều xảy ra biến động không nhỏ a.
Trong không khí đột nhiên truyền đến hương thơm dị thường, làm cho Liễu Thần Phong cảm thấy không khỏe.
Đi vào Ngự hoa viên, Sở Mộng Hà liếc mắt một cái liền nhận ra người kia là Tích công chúa, bởi vì Sở Mộng Hà tuyệt đối tin tưởng vào sức quyến rũ không người kháng cự được của mình,nơi này nàng là người kiều diễm choí mắt nhất không ai có thể phớt lờ được sự tồn tại của nàng, nhưng nháy mắt nhìn thấy Liễu Thần Phong, nàng đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng, một đạo ánh mắt bình tĩnh hờ hững kia làm nàng cảm thấy vô cùng bất an. Đối mặt nữ nhân, lần đầu tiên Sở Mộng Hà cảm thấy vô cùng kì quái, tuy rằng không biết nguyên nhân gì nhưng vẫn khiến Sở Mộng Hà cảm thấy không thoải mái.
“Hoàng huynh!” Kim Lệ quay đầu nhìn thấy Kim Kì đi tới, hung hắc trừng mắt với Liễu Thần Phong, sau đó nàng ta tùy tay dắt Sở Mộng Hà đi tới chỗ Kim Kì. Sau đó ánh mắt dừng trên người Liễu Thần Phong cũng dần tản đi.
Nhìn bóng dáng Kim lệ, khóe môi Liễu Thần Phong gợi lên một độ cong nguy hiểm, đuôi lông mày hơi nhếch lên__nếu không cho ngươi một bài học, ta làm sao xứng với danh tiếng ‘Yêu ngư’ đây? Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng ta, Liễu Thần Phong âm thầm thở dài__Ngươi tốt nhất cười thật nhiều đi, qua hôm nay, ngươi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Rút ra bao bảo vệ, lưỡi dao sáng lóa chói mắt, sắc bén vô cùng, quanh nó còn ẩn ẩn hiện ra một lớp hàn khí mờ mờ. Thân thủ mềm nhẹ của Liễu Thần Phong không ngừng vuốt ve trên thân chủy thủ, thật giống như yếu thích không muốn buông tay, khóe môi nàng gợi lên một ý cười. Chủy thủ này, thực giống vì chính mình mà tạo nên a! Sưu một tiếng tra chủy thủ vào bao, Liễu Thần Phong đem nó cột vào trên đùi mình, lúc này mới an ổn nhắm mắt lại, nàng đang chờ đến ngày mai.
Ánh sáng dần dần tản ra từ phía đông, dương quan ôn hòa xuyên thấy tầng mây chiếu xuống đại địa. Hoàng cung Đông Việt ngày hôm nay nghênh đón yến hội trọng yếu mỗi năm một lần, sinh thần của Hoàng đế! Hôm nay, cung nữ thái giám đều ăn mặc y phục mới mẻ sạch sẽ, thị vệ cũng thay một thân khôi giáp đỏ rực, nơi nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều lộ vẻ vui mừng.
Ở nơi cửa cung, nhuyễn kiệu chỉnh tề xếp gọn thành tưng hàng, các vương công quý tộc kết bạn cùng nhau cước bộ vào bên trong hoàng cung. Có thiên kim quý phủ yểu điệu thướt tha, cũng có các công tử tiêu sái lỗi lạc… Ánh mắt mọi người có tò mò có ngượng ngùng quan sát xung quanh, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra buổi lễ long trọng sắp tới. Quan to quý nhân không ngừng chào hỏi lẫn nhau, bộ dáng tươi cười thỏa đáng, không biết tâm tư bên trong lại như thế nào.
Sáng sớm, Liễu Thần Phong chậm rãi đứng dậy rửa mặt, trên người khoác bạch y đơn giản như cũ, nàng từ đống nhung lụa trang sức được ban cho hôm trước chọn ra một cây bích trâm cài lên búi tóc mình.
Vừa ra cửa, hai cung nữ nhìn nàng một thân bạch y thuần khiết đơn giản, mày không tự giác nhảy lên, “Công chúa, người sao mặc như này…” Trong lời nói có chút không thể tin, nhưng sau đó thanh âm lập tức im bặt, cổ họng hai người giống như có gì chặn lại khó chịu không thôi, cứ như vậy trừng mắt mờ mịt nhìn Liễu Thần Phong đeo mạng che mặt đi ra ngoài. Hai người hoảng sợ nhìn nhau, trong mắt đều tràn ra sợ hãi cùng không hiểu, tựa hồ có gì không bình thường.
Liễu Thần Phong cười lạnh, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía trước, nàng thực chờ mong sinh thần long trọng này.
Thời điểm Liễu Thần Phong bước tới phạm vi Ngự Hoa viên, vô số ánh mắt liền dán chặt trên người nàng, có hèn mọn, có châm chọc, có nghiên cứu kĩ, có đánh giá, thương hại…. Các loại tâm tình không hẹn mà cùng giao lại một chỗ ở người nàng.
Người che mặt trong ngày hôm nay chỉ có hai người, người thứ nhất là Tây Sở công chúa Sở Mộng Hà, Hà công chúa thướt tha nhẹ nhàng, nổi tiếng đẹp tựa thần tiên với vẻ đẹp hấp dẫn mê người, người vừa đến nhất định không ai khác là Thương quốc Tích công chúa.
Nghe đồn Tích công chúa tưởng chết mà kì lạ sống lại, nhưng dung mạo bị hủy như quái vật xấu xí, lại nhìn bước chân lỗ mãng một bộ yếu đuối kia, chắc chắn là Tích công chúa rồi, nhìn nàng giống như có thể ngã xuống chết bất cứ lúc nào.
Liễu Thần Phong đứng ở một bên, không để ý những ánh mắt đánh giá mình, chính là âm thầm quan sát mọi người đã đến ở nơi này, suy tư về thân phận của họ. Cổ nhân đều chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, ở chung một chỗ đều không khỏi kiêng dè lẫn nhau, nhưng trước mắt Liễu Thần Phong nhìn thấy tựa hồ không giống, nam tuấn nữ mỹ đều đứng chung một chỗ không ngừng nói chuyện cười đùa.
“Ô ô u, nhìn xem ai đến này! Thật, nơi này nhưng là Thọ yến a, không phải nơi người xấu xí muốn đến thì đến!” Kim Lệ trang điểm xinh đẹp được một đám nữ tử vây quanh, đột nhiên tách đám người bước đến trước mặt nàng.
Liễu Thần Phong nheo lại mắt đánh giá Kim Lệ, nàng ta một thân váy dài đủ loại màu sắc, trên đầu cắm một đống trâm vàng chói lọi, liền cả người cũng đeo đầy các loại trang sức khác, quả thực giống một cô ngốc nông thôn muốn thể hiện mình, Liễu Thần Phong cảm thấy như có một con khổng tước ngạo mạn đang nghênh ngang đi đến chỗ mình, bất quá rất nhanh ánh mắt nàng liền dời đến phía sau Kim Lệ, bắt gặp một bóng hình vô cùng xinh đẹp a.
Nàng ta che khăn lụa nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt trong veo tựa nước, một thân hồng y mê người vừa vặn bó sát vòng thân, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn lung linh, bước chân uyển chuyển, cả người như một đóa hoa sen kiều diễm đang từ từ di chuyển, mỗi bước đi đều tác động đến những người đứng ở xung quanh.
“Đây mới là tiểu mỹ nhân!” Kim Lệ tránh ra một chút, đem người phía sau hoàn toàn lộ ra, “Ngươi dám cho mọi người nhìn gương mặt xấu xí của ngươi không?” Kim Lệ âm hiểm cười nhìn nàng, “Bản công chúa nếu là ngươi, đã sớm đâm đầu chết từ lâu, tuyệt không ở nơi này tự làm mình xấu hổ mất mặt.”
“Tiểu mỹ nhân..”
“Thiên tiên…Trời ơi, thực muốn nhìn gương mặt kia một cái…”
“Có thể lấy được tiểu mỹ nhân như vậy thì không uổng cả đời này, nếu có thể ở dưới người mà nhấm nháp…hắc hắc….công phu trên giường kia nhất định sẽ không..”
“Nằm mơ đi! Ha ha…”
Lời nói không chút kiêng nể gì truyền ra từ bọn công tử nhà quan, bọn họ nghị luận mà không sợ hãi cái gì, ánh mắt xích lỏa kia không ngừng di động trên dưới người Sở Mộng Hà đánh giá.
Bốn mắt nhìn nhau, cách không tướng vọng.
Xuyên thấu qua màn sa mỏng, Liễu Thần Phong nhìn một đôi mắt câu hồn người kia, một đôi thu thủy như chứa lệ quang sóng sánh, kiều diễm đến mức chọc mắt người ta muốn đui mù đi, lâu ngày không gặp, công lực của vưu vật này lại tăng lên không ít.
Liễu Thần Phong không để ý đến chó điên Kim Lệ không ngừng sủa loạn bên cạnh, trầm mặc đánh giá vị công chúa Tây Sở vẫn bất vi sở động trước mặt. Đây là lần thứ ba Liễu Thần Phong nhìn thấy Sở Mộng Hà, mà mỗi lần nhìn thấy, tựa hồ thiên đều xảy ra biến động không nhỏ a.
Trong không khí đột nhiên truyền đến hương thơm dị thường, làm cho Liễu Thần Phong cảm thấy không khỏe.
Đi vào Ngự hoa viên, Sở Mộng Hà liếc mắt một cái liền nhận ra người kia là Tích công chúa, bởi vì Sở Mộng Hà tuyệt đối tin tưởng vào sức quyến rũ không người kháng cự được của mình,nơi này nàng là người kiều diễm choí mắt nhất không ai có thể phớt lờ được sự tồn tại của nàng, nhưng nháy mắt nhìn thấy Liễu Thần Phong, nàng đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng, một đạo ánh mắt bình tĩnh hờ hững kia làm nàng cảm thấy vô cùng bất an. Đối mặt nữ nhân, lần đầu tiên Sở Mộng Hà cảm thấy vô cùng kì quái, tuy rằng không biết nguyên nhân gì nhưng vẫn khiến Sở Mộng Hà cảm thấy không thoải mái.
“Hoàng huynh!” Kim Lệ quay đầu nhìn thấy Kim Kì đi tới, hung hắc trừng mắt với Liễu Thần Phong, sau đó nàng ta tùy tay dắt Sở Mộng Hà đi tới chỗ Kim Kì. Sau đó ánh mắt dừng trên người Liễu Thần Phong cũng dần tản đi.
Nhìn bóng dáng Kim lệ, khóe môi Liễu Thần Phong gợi lên một độ cong nguy hiểm, đuôi lông mày hơi nhếch lên__nếu không cho ngươi một bài học, ta làm sao xứng với danh tiếng ‘Yêu ngư’ đây? Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng ta, Liễu Thần Phong âm thầm thở dài__Ngươi tốt nhất cười thật nhiều đi, qua hôm nay, ngươi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Danh sách chương