Edit: Cám ❤.
Mười năm sau.
Chân núi Vô Tiên Phong.
Đây là một ngọn núi không có mạch khoáng Thất Tinh Sa, chỉ có một thác núi hùng vĩ theo đỉnh núi bàng bạc trút xuống.
Dưới thác nước là một hồ nước, đá trong hồ bị dòng nước cọ rửa đến cực kì mượt mà, trên mặt phủ từng bụi rêu xanh, rất trơn trượt, người đứng phía trên khó lòng đứng vững được.
Nhưng trên một phiến đá dưới thác nước lại có một người đang luyện kiếm.
Đó là một thiếu niên, bộ dáng thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, từng chiêu từng thức diễn luyện kiếm pháp.
Lực đạo rơi xuống của dòng nước cực lớn, hơi không chú ý liền sẽ bị đập đến lảo đảo, thiếu niên tóc dán trên mặt, nửa híp mắt, thật cẩn thận không để chính mình ngã xuống.
Không biết bao lâu, thiếu niên rốt cuộc luyện xong chiêu kiếm pháp cuối cùng. Hắn thu kiếm đạp nước đi vào bờ, quần áo trên người nguyên bản bị dòng nước xói ướt sũng cũng khôi phục khô ráo, một đầu tóc dài cũng nhu thuận trở lại, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc lung lay phiêu đến trước mặt, nhẹ nhàng chạm đến chiếc cằm duyên dáng.
Thiếu niên nhìn như có chút không kiên nhẫn, hắn sách một tiếng, tùy ý nâng tay vén tóc ra sau đầu, sau đó vội đi về một hướng.
Đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, đi không bao lâu, trên mặt thiếu niên đã nhiễm một tầng hồng nhạt, hắn đổi tay cầm kiếm, sau nâng cánh tay lau đi mồ hôi lăn dài trên chóp mũi.
Thanh kiếm hắn nắm trong tay cực kì đặc biệt, bất quá chỉ dài hơn ba thước, chiều rồng chừng ba ngón tay, hai mặt vô phong, độ dày gần nửa tấc, thật không giống như một thanh binh khí dùng để giết người, nhưng thiếu niên lại xem nó như là bảo bối mà nắm chặt trong tay.
Thiếu niên đi một lúc, lại đến dưới một chân núi khác, hắn hạ kiếm trong tay, lúc này mới dẫm chân bước lên bậc thang dẫn đến đỉnh núi.
Bậc thang của ngọn núi này vừa dốc lại hẹp, hai bên đều là rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng còn có thể được một hai tiếng chim hót trong rừng vọng ra.
Thiếu niên đi được nửa đường, vừa nghe tiếng chim hót bất giác liền cảm thấy có chút đói bụng.
Nghĩ đến liền hành động, hắn vạch ra bụi cây bên cạnh bậc thang tiến vào rừng rậm, bên trong ngược lại cũng không quá um tùm, để lại không ít con đường cho yêu thú đi qua.
Yêu thú nơi này cấp bậc không cao, phần lớn đều không có năng lực hóa hình, nhưng sinh hoạt ở đây cũng coi như an nhàn.
Trên núi ít người, chủ nhân cũng mặc kệ bọn họ, ngoại trừ sinh lão bệnh tử với một ít không cẩn thận hóa hình khiến chủ nhân ngọn núi đem chúng ném ra ngoài, những chuyện khác không có gì phải lo lắng.
Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh ở đây đã bị phá vỡ.
Trong rừng, chim bay tứ tán bỏ chạy, động vật kiệt lực trốn chạy. Một con yêu thú to lớn dáng vẻ như heo co giò chạy như bay đến ngã rẽ, móng vuốt nó dẫm đạp rơi xuống, những phiến lá trên mặt đất bỗng dưng bật nhảy bay tán loạn dừng lại trong không trung.
Lá khô bay đến độ cao nhất định, đột nhiên từ giữa tách làm hai nửa, yêu thú trên mặt đất liền kêu rên một tiếng té lăn sau đó rơi xuống, máu từ cổ một đường chảy dọc xuống đất.
Thiếu niên từ ngã rẽ bước ra, trong tay cầm theo một thanh vô phong kiếm, mũi kiếm chỉ vào yêu thú, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì khó có thể tin được thanh kiếm tưởng chừng như không có lực công kích này lại có thể gây ra vết thương sắc bén như vậy.
Thiếu niên đối với hiệu quả này hiển nhiên không có gì đáng ngạc nhiên, hắn thu hồi kiếm, bước ra, dùng tay còn lại bắt lấy hai chân sau của yêu thú, tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Yêu thú so với hắn to lớn hơn rất nhiều, nói ít thì cũng đến ba năm trăm cân, nhưng hắn dường như không cảm nhận được sức nặng, một đường nhẹ nhàng đem yêu thú kéo lê lên núi.
Trên đỉnh núi, trên bậc thang cuối cùng, có một bạch y tu sĩ đứng đó, ánh mắt xa xăm, không biết đang nhìn nơi nào.
Thiếu niên đứng từ đã nhìn thấy người nọ, hai mắt hắn liền sáng lên, một bước phóng qua hai bậc thang đi đến đỉnh núi.
"Sư phụ." Thiếu niên đem thứ trong tay nâng lên: "Chúng ta đem nó nướng ăn có được không a."
Người được gọi sư phụ không nói chuyện, y cau mày nhìn chằm chằm con đường thiếu niên vừa đi qua, một lát sau mới mở miệng đáp lời: "Bậc thang bị ngươi là dơ rồi."
Thiết niên a một tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện vết thương yêu thú vẫn không ngừng rỉ máu ra ngoài, bậc thang hắn đi qua đều nhiễm một màu máu đỏ sẫm.
"Đợi lát nữa đem nó quét tước sạch sẽ lại đi." Thấy thiếu niên đã nhìn ra, người được gọi "sư phụ" mở miệng nói.
"Biết rồi." Thiếu niên bĩu môi quay đầu, sau đó lại tươi cười nhìn nam nhân trước mặt, đem yêu thú đã chết giơ giơ lên, thò người lại gần tiếp tục hỏi: "Vậy sư phụ cho ta nướng thịt ăn nha."
Thiếu niên thấp hơn nam tử một cái đầu, nhìn có chút gầy, trên mặt không có chút thịt dư thừa nào. Lông mày thẳng tắp, đôi mắt thon dài, màu môi cũng nhạt, khi không nói lời nào trông có vẻ thanh thanh lãnh lãnh, bất quá khi mở miệng, trong giọng nói theo thói quen sẽ mang theo chút ngữ khí làm nũng, đem chút khí chất thanh lãnh phá nát không chừa một mảnh.
Nam nhân từ trước đến nay đối với đồ đệ vẫn luôn không có biện pháp, nhìn chằm chằm yêu thú trong tay một hồi, rốt cuộc gật gật đầu: "Chỉ có lần này."
Thiếu niên vui vẻ đáp ứng, bộ dáng vừa nhìn liền biết không hề đem lời nói nam nhân để trong lòng, hắn thuần thục lột da lấy máu yêu thú, sau đó đem thịt yêu thú cắt thành từng khối nhỏ đều nhau.
Nam nhân nhìn động tác của thiếu niên, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: "Cả ngày chơi bời lêu lỏng, ta thấy linh kiếm bản mệnh này của ngươi hẳn là luyện không thành rồi."
Thiếu niên mới không tin lời này: "Không thể nào. Sư phụ, ngươi ít có hù dọa ta a."
Hai thầy trò này đúng là Tư Hằng và Y Chu.
Trong mười năm, Y Chu đã từ Trúc Cơ trung kì tới Trúc Cơ hậu kì, Thiên Ngoại Huyền Thiết trong tay hắn cũng ra được hình kiếm, tin tưởng dùng không bao lâu nữa, linh kiếm bản mệnh thuộc về hắn sẽ hoàn toàn ra đời.
Phương pháp rèn luyện linh kiếm bản mệnh khác xa so với kiếm bình thường.
Lúc đầu khi Y Chu có thể di chuyển huyền thiết, hắn cho rằng bước tiếp theo chính là đem huyền thiết nấu chảy, nhưng Tư Hằng lại bảo hắn phải đem theo huyền thiết bên người một tấc cũng không rời, còn phải thường xuyên nghĩ đến hình dáng của nó trong đầu.
Y Chu không biết phải nên hình dung nó thế nào, Tư Hằng nói hắn phải tự mình lĩnh hội, lĩnh hội không được liền thuyết minh bản thân vô duyên với kiếm đạo.
Không có cách nào, Y Chu chỉ có thể thời thời khắc khắc đều mang theo khối phôi kiếm có thể đè bẹp hắn bên người ngày ngày nhìn nó, ngay cả khi đả tọa cũng không buông ra.
Năm đầu tiên Y Chu hoàn toàn không hình dung ra được gì, huyền thiết tựa hồ chỉ giống như một cục đá thông thường, ngoại trừ nặng thì không có gì đặc biệt.
Muốn nói thu hoạch duy nhất đại khái chính là hắn đã thích nghi được với độ nặng của huyền thiết, có thể kiên trì ôm nó từ sáng tới tối.
Sau một năm này, Y Chu rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của nó.
Thời điểm hắn đang đả tọa, nhìn vào trong đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có thêm thứ gì đó, hắn bất quá chỉ mới đến Trúc Cơ, trên lí thuyết không thể phóng thích thần thức, nhưng lúc ấy Y Chu rõ ràng nhìn thấy được thứ bên cạnh mình.
Đó là một viên đá đen bên ngoài gồ ghề lồi lõm, nhưng bên trong cơ hồ lại ẩn chứ vô hạn huyền bí.
Hắn đối với viên đá nổi lên hứng thú, bắt đầu nhìn chằm chằm nó tỉ mỉ quan sát, cuối cùng thấy được góc hoa văn trong đó sau đó liền mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại Tư Hằng đã đứng bên mép giường, nói hắn tinh thần tiêu hao quá mức, về sau phải chú ý kiềm chế một chút.
Lúc đó Y Chu mới biết được, Tư Hằng bảo hắn hình dung, đúng thật chỉ là hình dung, bắt quá không phải dùng mắt để nhìn mà là phải dụng tâm.
Hai năm tiếp theo, cuộc sống Y Chu chính là ban ngày ôm đá, buổi tối đả tọa nghiên cứu hoa văn.
Hắn đem huyền thiết từ trong ra ngoài đều xem rành mạnh rõ ràng, Tư Hằng cuối cùng cũng nói hắn có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bước tiếp theo chính là khai thông.
Tu sĩ đem pháp lực rót vào trong kiếm phôi, ngày qua ngày, kiếm dần dần sẽ biến thành hình dáng tu sĩ muốn.
Công đoạn này sẽ mất một thời gian dài, Y Chu dùng bảy năm bất quá chỉ mới tạo thành hình dáng kiếm tổng quát, thoạt nhìn trong vô cùng vụng về.
Chỉ là thanh kiếm tưởng chừng như vô dụng này cũng có thể phát ra một luồng kiếm khí sắc bén.
Nhớ tới chuyện mình làm trong rừng trước đó, Y Chu hơi ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Ta có linh cảm không đầy một năm nữa sẽ hoàn thành thanh kiếm này, sư phụ ngươi chờ xem đi!"
______
#Cám: tiêm máu gà nên hăng mần luôn 2c.....
Mười năm sau.
Chân núi Vô Tiên Phong.
Đây là một ngọn núi không có mạch khoáng Thất Tinh Sa, chỉ có một thác núi hùng vĩ theo đỉnh núi bàng bạc trút xuống.
Dưới thác nước là một hồ nước, đá trong hồ bị dòng nước cọ rửa đến cực kì mượt mà, trên mặt phủ từng bụi rêu xanh, rất trơn trượt, người đứng phía trên khó lòng đứng vững được.
Nhưng trên một phiến đá dưới thác nước lại có một người đang luyện kiếm.
Đó là một thiếu niên, bộ dáng thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, từng chiêu từng thức diễn luyện kiếm pháp.
Lực đạo rơi xuống của dòng nước cực lớn, hơi không chú ý liền sẽ bị đập đến lảo đảo, thiếu niên tóc dán trên mặt, nửa híp mắt, thật cẩn thận không để chính mình ngã xuống.
Không biết bao lâu, thiếu niên rốt cuộc luyện xong chiêu kiếm pháp cuối cùng. Hắn thu kiếm đạp nước đi vào bờ, quần áo trên người nguyên bản bị dòng nước xói ướt sũng cũng khôi phục khô ráo, một đầu tóc dài cũng nhu thuận trở lại, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc lung lay phiêu đến trước mặt, nhẹ nhàng chạm đến chiếc cằm duyên dáng.
Thiếu niên nhìn như có chút không kiên nhẫn, hắn sách một tiếng, tùy ý nâng tay vén tóc ra sau đầu, sau đó vội đi về một hướng.
Đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, đi không bao lâu, trên mặt thiếu niên đã nhiễm một tầng hồng nhạt, hắn đổi tay cầm kiếm, sau nâng cánh tay lau đi mồ hôi lăn dài trên chóp mũi.
Thanh kiếm hắn nắm trong tay cực kì đặc biệt, bất quá chỉ dài hơn ba thước, chiều rồng chừng ba ngón tay, hai mặt vô phong, độ dày gần nửa tấc, thật không giống như một thanh binh khí dùng để giết người, nhưng thiếu niên lại xem nó như là bảo bối mà nắm chặt trong tay.
Thiếu niên đi một lúc, lại đến dưới một chân núi khác, hắn hạ kiếm trong tay, lúc này mới dẫm chân bước lên bậc thang dẫn đến đỉnh núi.
Bậc thang của ngọn núi này vừa dốc lại hẹp, hai bên đều là rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng còn có thể được một hai tiếng chim hót trong rừng vọng ra.
Thiếu niên đi được nửa đường, vừa nghe tiếng chim hót bất giác liền cảm thấy có chút đói bụng.
Nghĩ đến liền hành động, hắn vạch ra bụi cây bên cạnh bậc thang tiến vào rừng rậm, bên trong ngược lại cũng không quá um tùm, để lại không ít con đường cho yêu thú đi qua.
Yêu thú nơi này cấp bậc không cao, phần lớn đều không có năng lực hóa hình, nhưng sinh hoạt ở đây cũng coi như an nhàn.
Trên núi ít người, chủ nhân cũng mặc kệ bọn họ, ngoại trừ sinh lão bệnh tử với một ít không cẩn thận hóa hình khiến chủ nhân ngọn núi đem chúng ném ra ngoài, những chuyện khác không có gì phải lo lắng.
Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh ở đây đã bị phá vỡ.
Trong rừng, chim bay tứ tán bỏ chạy, động vật kiệt lực trốn chạy. Một con yêu thú to lớn dáng vẻ như heo co giò chạy như bay đến ngã rẽ, móng vuốt nó dẫm đạp rơi xuống, những phiến lá trên mặt đất bỗng dưng bật nhảy bay tán loạn dừng lại trong không trung.
Lá khô bay đến độ cao nhất định, đột nhiên từ giữa tách làm hai nửa, yêu thú trên mặt đất liền kêu rên một tiếng té lăn sau đó rơi xuống, máu từ cổ một đường chảy dọc xuống đất.
Thiếu niên từ ngã rẽ bước ra, trong tay cầm theo một thanh vô phong kiếm, mũi kiếm chỉ vào yêu thú, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì khó có thể tin được thanh kiếm tưởng chừng như không có lực công kích này lại có thể gây ra vết thương sắc bén như vậy.
Thiếu niên đối với hiệu quả này hiển nhiên không có gì đáng ngạc nhiên, hắn thu hồi kiếm, bước ra, dùng tay còn lại bắt lấy hai chân sau của yêu thú, tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Yêu thú so với hắn to lớn hơn rất nhiều, nói ít thì cũng đến ba năm trăm cân, nhưng hắn dường như không cảm nhận được sức nặng, một đường nhẹ nhàng đem yêu thú kéo lê lên núi.
Trên đỉnh núi, trên bậc thang cuối cùng, có một bạch y tu sĩ đứng đó, ánh mắt xa xăm, không biết đang nhìn nơi nào.
Thiếu niên đứng từ đã nhìn thấy người nọ, hai mắt hắn liền sáng lên, một bước phóng qua hai bậc thang đi đến đỉnh núi.
"Sư phụ." Thiếu niên đem thứ trong tay nâng lên: "Chúng ta đem nó nướng ăn có được không a."
Người được gọi sư phụ không nói chuyện, y cau mày nhìn chằm chằm con đường thiếu niên vừa đi qua, một lát sau mới mở miệng đáp lời: "Bậc thang bị ngươi là dơ rồi."
Thiết niên a một tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện vết thương yêu thú vẫn không ngừng rỉ máu ra ngoài, bậc thang hắn đi qua đều nhiễm một màu máu đỏ sẫm.
"Đợi lát nữa đem nó quét tước sạch sẽ lại đi." Thấy thiếu niên đã nhìn ra, người được gọi "sư phụ" mở miệng nói.
"Biết rồi." Thiếu niên bĩu môi quay đầu, sau đó lại tươi cười nhìn nam nhân trước mặt, đem yêu thú đã chết giơ giơ lên, thò người lại gần tiếp tục hỏi: "Vậy sư phụ cho ta nướng thịt ăn nha."
Thiếu niên thấp hơn nam tử một cái đầu, nhìn có chút gầy, trên mặt không có chút thịt dư thừa nào. Lông mày thẳng tắp, đôi mắt thon dài, màu môi cũng nhạt, khi không nói lời nào trông có vẻ thanh thanh lãnh lãnh, bất quá khi mở miệng, trong giọng nói theo thói quen sẽ mang theo chút ngữ khí làm nũng, đem chút khí chất thanh lãnh phá nát không chừa một mảnh.
Nam nhân từ trước đến nay đối với đồ đệ vẫn luôn không có biện pháp, nhìn chằm chằm yêu thú trong tay một hồi, rốt cuộc gật gật đầu: "Chỉ có lần này."
Thiếu niên vui vẻ đáp ứng, bộ dáng vừa nhìn liền biết không hề đem lời nói nam nhân để trong lòng, hắn thuần thục lột da lấy máu yêu thú, sau đó đem thịt yêu thú cắt thành từng khối nhỏ đều nhau.
Nam nhân nhìn động tác của thiếu niên, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: "Cả ngày chơi bời lêu lỏng, ta thấy linh kiếm bản mệnh này của ngươi hẳn là luyện không thành rồi."
Thiếu niên mới không tin lời này: "Không thể nào. Sư phụ, ngươi ít có hù dọa ta a."
Hai thầy trò này đúng là Tư Hằng và Y Chu.
Trong mười năm, Y Chu đã từ Trúc Cơ trung kì tới Trúc Cơ hậu kì, Thiên Ngoại Huyền Thiết trong tay hắn cũng ra được hình kiếm, tin tưởng dùng không bao lâu nữa, linh kiếm bản mệnh thuộc về hắn sẽ hoàn toàn ra đời.
Phương pháp rèn luyện linh kiếm bản mệnh khác xa so với kiếm bình thường.
Lúc đầu khi Y Chu có thể di chuyển huyền thiết, hắn cho rằng bước tiếp theo chính là đem huyền thiết nấu chảy, nhưng Tư Hằng lại bảo hắn phải đem theo huyền thiết bên người một tấc cũng không rời, còn phải thường xuyên nghĩ đến hình dáng của nó trong đầu.
Y Chu không biết phải nên hình dung nó thế nào, Tư Hằng nói hắn phải tự mình lĩnh hội, lĩnh hội không được liền thuyết minh bản thân vô duyên với kiếm đạo.
Không có cách nào, Y Chu chỉ có thể thời thời khắc khắc đều mang theo khối phôi kiếm có thể đè bẹp hắn bên người ngày ngày nhìn nó, ngay cả khi đả tọa cũng không buông ra.
Năm đầu tiên Y Chu hoàn toàn không hình dung ra được gì, huyền thiết tựa hồ chỉ giống như một cục đá thông thường, ngoại trừ nặng thì không có gì đặc biệt.
Muốn nói thu hoạch duy nhất đại khái chính là hắn đã thích nghi được với độ nặng của huyền thiết, có thể kiên trì ôm nó từ sáng tới tối.
Sau một năm này, Y Chu rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của nó.
Thời điểm hắn đang đả tọa, nhìn vào trong đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có thêm thứ gì đó, hắn bất quá chỉ mới đến Trúc Cơ, trên lí thuyết không thể phóng thích thần thức, nhưng lúc ấy Y Chu rõ ràng nhìn thấy được thứ bên cạnh mình.
Đó là một viên đá đen bên ngoài gồ ghề lồi lõm, nhưng bên trong cơ hồ lại ẩn chứ vô hạn huyền bí.
Hắn đối với viên đá nổi lên hứng thú, bắt đầu nhìn chằm chằm nó tỉ mỉ quan sát, cuối cùng thấy được góc hoa văn trong đó sau đó liền mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại Tư Hằng đã đứng bên mép giường, nói hắn tinh thần tiêu hao quá mức, về sau phải chú ý kiềm chế một chút.
Lúc đó Y Chu mới biết được, Tư Hằng bảo hắn hình dung, đúng thật chỉ là hình dung, bắt quá không phải dùng mắt để nhìn mà là phải dụng tâm.
Hai năm tiếp theo, cuộc sống Y Chu chính là ban ngày ôm đá, buổi tối đả tọa nghiên cứu hoa văn.
Hắn đem huyền thiết từ trong ra ngoài đều xem rành mạnh rõ ràng, Tư Hằng cuối cùng cũng nói hắn có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bước tiếp theo chính là khai thông.
Tu sĩ đem pháp lực rót vào trong kiếm phôi, ngày qua ngày, kiếm dần dần sẽ biến thành hình dáng tu sĩ muốn.
Công đoạn này sẽ mất một thời gian dài, Y Chu dùng bảy năm bất quá chỉ mới tạo thành hình dáng kiếm tổng quát, thoạt nhìn trong vô cùng vụng về.
Chỉ là thanh kiếm tưởng chừng như vô dụng này cũng có thể phát ra một luồng kiếm khí sắc bén.
Nhớ tới chuyện mình làm trong rừng trước đó, Y Chu hơi ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Ta có linh cảm không đầy một năm nữa sẽ hoàn thành thanh kiếm này, sư phụ ngươi chờ xem đi!"
______
#Cám: tiêm máu gà nên hăng mần luôn 2c.....
Danh sách chương