12.

Không biết hắn đi từ lúc nào, sau hôm đó ta cũng không còn gặp hắn lần nào nữa.

Ca ca đến bôi thuốc cho hắn cũng bị từ chối khéo.

Mười ngày sau, Sở Vân đem hưu thư (*) đến.

(*) Thư ly hôn, thư bỏ vợ

Ta định sẽ rời đi sau khi lấy được hưu thư nhưng vừa bước đến cửa viện đã bị Tuyên Ninh Vương phi chặn lại.

“Là Tu nhi có lỗi với con, mẫu phi sẽ đến khuyên nhủ lại nó nên con gắng chờ thêm vài ngày nữa được không?”

“Tô Ngữ thần chỉ là con của thiếp mà thôi, thần chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên bình, Vương phi không cần phải khuyên nhủ thêm gì cả, càng khuyên sẽ chỉ càng tăng thêm rạn nứt giữa người và Thế tử thôi.”

Ta cũng chỉ là một đứa con rơi mà thôi, được gả cho Kỳ Tẫn Tu là đã lợi dụng hắn rồi.

Hơn nữa, ta có con đường mà ta muốn đi và có người mà ta yêu thương.

“Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, cứ coi như là thành toàn cho tấm lòng của người mẫu thân như ta đi được không.”

Vương phi nắm chặt tay ta, nói một cách tha thiết.

“Bất kể kết quả là gì, chỉ cần ba ngày sau con và Tu nhi không đổi ý thì mẫu phi sẽ từ bỏ.”

Hai chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.

Nếu việc ở lại thêm ba ngày nữa có thể thỏa mãn tâm tư của Vương phi thì cũng không sao cả.

Sau khi đắn đo một lúc, ta quyết định ở lại.

Ta đã phái người báo cho ca ca, huynh ấy cũng đồng ý điều này.

Hai ngày sau, đột nhiên Tiểu Chiêu nói Kỳ Tẫn Tu bị b.ệ.n.h.

Bệnh cũ ở An Châu tái phát, hắn nôn ra đầy m.á.u, Vương phi đã tìm nhiều đại phu nhưng vẫn không khả quan lắm, thậm chí còn truyền tin đến hoàng cung.

Sau khi thái y đến, ông ta tuyên bố rằng thời gian của Thế tử không còn nhiều nữa, lâu nhất có thể sống thêm nửa năm nữa thôi…

Ta biết sẽ để lại di chứng nhưng không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy.

Ta nghĩ ca ca sẽ có biện pháp nên đêm đó lợi dụng trời tối, ta đã trèo tường lẻn ra khỏi Vương phủ đến quán trà.

Tuy nhiên, giữa đường lại tình cờ chạm mặt với ca ca.



“Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu đi.”

Trong xe ngựa, ca ca vén lại tóc cho ta.

“Không được, Thế tử đang bị b.ệ.n.h, ca ca đến xem hắn một chút đi.”

Suy cho cùng thì cũng là do trình độ y thuật của ta vẫn quá kém, ta không thể để mọi chuyện trôi qua như thế này được.

Huynh ấy sưởi ấm đôi bàn tay lạnh cóng vì bị gió lạnh thổi vào của ta, ngọn đèn ấm áp trong xe chiếu lên mặt huynh ấy nhưng ta lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Ngày đó ta đã kiểm tra qua mạch của hắn lúc bôi thuốc rồi, hắn không c.h.ế.t được đâu… E là chỉ đang muốn diễn khổ nhục kế (*).”

(*) Khổ nhục kế: mưu kế khổ cực, nhục nhã nhất, thường được thi hành bằng cách tạo đau đớn của x.á.c thịt lên bản thân nhằm đánh lừa người khác hoặc kẻ địch.

Ta sững sờ, thật sự là như vậy sao? Bọn họ nói dối ta để làm gì cơ chứ?

“Nhưng…hành lý của muội, kể cả Tiểu Chiêu vẫn đang ở trong Vương phủ, muội muốn dẫn em ấy theo cùng.”

Đã hứa với Vương phi là ba ngày nhưng chỉ còn một ngày nữa ta lại bỏ trốn, nếu bây giờ ta cứ thế bỏ chạy thì Tiểu Chiêu khó mà giải thích được.

Huynh ấy dừng một chút: “Được, theo ý muội.”

Khi ta quay lại Vương phủ, ca ca đã đợi ở bên ngoài tường, ta thì bò vô tìm Tiểu Chiêu.

Tiểu Chiêu đang ở ngoài sân tưới Bạch Nguyệt Quý cho ta, thấy ta trở lại liền ném đồ trong tay rồi chạy tới.

“Tiểu thư, Sở thị vệ vừa tới đây, người có muốn đi thăm Thế tử không ạ?”

Ta kéo em ấy vào phòng: “Tiểu Chiêu, tối nay chúng ta phải đi rồi, em nhanh chóng thu dọn hành lý đi.”

Tiểu Chiêu không hề do dự, theo ta vào phòng mà không hỏi thêm gì.

Mọi thứ hầu như đã được dọn sẵn rồi, ta và Tiểu Chiêu cũng chẳng còn gì khác ngoại trừ cái rương báu vật của ta.

Sau khi tắt hết đèn trong phòng, ta mở cửa nhưng chân lại đứng khựng một chỗ.

Ở bên ngoài có một đám người đang quỳ, nam có nữ có, dẫn đầu là Sở Vân.

“Thế tử phi, xin người hãy đến gặp Thế tử.”

Nói xong, hắn lại dập đầu ba cái.

Ta sốc đến mức không nói nên lời, không hiểu bọn họ làm vậy vì lý do gì.

“Thế tử không ăn không uống, thời gian đã không còn nhiều nữa rồi, Thế tử phi, xin người hãy đến thăm ngài ấy đi ạ.”

Thật là một kế hay.

“Người trong lòng của Thế tử không phải là ta, ta cũng không còn là Thế tử phi nữa, mọi người về đi.”

Sở Vân ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Không phải, người trong lòng Thế tử chính là người, là người…”

Ta lạnh lùng nhìn họ, cảm thấy cảnh này buồn cười thật sự nên thậm chí đã cười thành tiếng.

Dù mục đích của bọn họ là gì thì cũng đâu cần phải bịa ra những lời vô lý như vậy chứ.

Ta dùng sức đóng mạnh cửa lại, Tiểu Chiêu đứng sau ta còn do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.

Ta dẫn Tiểu Chiêu vọt qua cửa sổ, dưới bức tường cao, Tiểu Chiêu dẫm lên vai ta rồi trèo ra ngoài trước.

Đến khi ta trèo qua thì ca ca đưa tay đỡ được ta.

“Ca ca, hắn…”

Sau khi lên xe ngựa, ta nhìn những ánh đèn rực rỡ và bóng người ồn ào trong Vương phủ xa dần, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Ca ca lắc đầu: “Trên danh nghĩa thì muội cũng là Thái úy nữ nhi, ta e rằng khổ nhục kế này có lẽ không phải là điều Thế tử có thể tự ý quyết định.”



Ta bỗng nhiên nhớ tới Lý Mạc, trong lòng cũng hiểu được gì đó.

13.

Sau khi rời khỏi kinh thành, Tiểu Chiêu nói muốn về quê nên ta đã cho em ấy ít tiền và trả tự do cho em ấy.

Khi rời đi, em ấy ôm ta khóc rất lâu, nói rằng sau này sẽ đến Tô Châu gặp ta.

Lúc đi ngang qua Anh Châu, ta có đến quán trà thăm Lý Mạc.

Nhìn thấy ca ca ở phía sau ta, anh ta nhếch miệng cười:

“Tô cô nương có còn nhớ lá thư ta để lại cho người không?”

Ta gật đầu: “Ta xem rồi nhưng không đồng ý, ngươi phải tự mình trở về thôi.”

Bức thư anh ta để lại cho ta có nói rằng hắn là một quân cờ mà Tuyên Ninh Vương gửi đến bên cạnh ta.

Tuyên Ninh Vương là kẻ đầy tham vọng có ý định muốn t.ạ.o p.h.ả.n, Lý Mạc đã bị mắc kẹt trên bàn cờ không thể thoát ra, điều duy nhất anh ta có thể làm là báo cho ta biết.

Thoát khỏi Vương phủ, thoát khỏi kinh thành.

Anh ta nói quê nhà của anh ta cũng ở Tô Châu, còn nói rằng nếu ngày nào đó hắn c.h.ế.t ở nơi đất khách quê người, mong ta hãy đến đón hắn về nhà.

Ta không biết Lý Mạc đã gánh trên vai số phận như thế nào, nhưng ta biết anh ta không phải là người xấu.

Sau khi ta và ca ca rời đi, Tuyên Ninh Vương đã phái người theo dõi bọn ta, nhờ vào những gợi ý trong thư của Lý Mạc mà bọn ta mới cắt đuôi được đám người đó.

Sau khi tạm biệt Lý Mạc, ta và ca ca trở về Tô Châu.

Huynh ấy đã mở một y quán ở đây, có hơn mười đồ đệ đang làm việc dưới trướng.

Ta cũng mở một quán trà kiếm sống qua ngày.

Ca ca ngày nào cũng chạy đến quán trà của ta rồi ở lì trong đó, lúc nào cũng muốn uống loại trà cao cấp nhất.

Sau này huynh ấy cũng chuyển vào quán trà của ta và dọn y quán đến cạnh quán trà, còn nói là lười chạy qua chạy lại.

Vào ngày Tết Thượng Nguyên, ta đứng sau lưng ca ca ngắm những tràng pháo hoa đang nở rộ rực rỡ khắp bầu trời đêm.

Huynh ấy đột nhiên quay lại nói:

“Tiểu Ngữ, muội còn nhớ lúc nhỏ đã hứa với huynh điều gì không?”

Ta lắc đầu.

Huynh ấy lại giận dỗi nói:

“Lúc tám tuổi, muội đã hứa lớn lên sẽ gả cho ta.”

Ta đứng đơ tại chỗ, khuôn mặt đỏ chét từ má đến tận mang tai.

“Nhưng muội đã…”

Ta đã gả cho người khác rồi.

Huynh ấy trong sạch như vậy, ta không xứng.

Huynh ấy ngắt lời ta, lời nói thốt ra như bùng lên với pháo hoa đang nở rộ trên trời:

“Là do ta tới trễ, không cưới được nàng trước.”

Mắt ta đỏ hoe, quay đầu bỏ chạy.

Ca ca không đuổi theo mà hét to lên: “Tiểu Ngữ, nàng có muốn gả cho ta không?”

Ta chợt dừng lại quay đầu nhìn huynh ấy, mọi người xung quanh cũng tò mò dõi theo rồi mỉm cười.



Pháo hoa trên trời vô cùng lộng lẫy, ca ca đứng dưới những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, nhướng mày tự hào mỉm cười với ta.

Từ khi nào mà huynh ấy lại tỏa sáng rực rỡ đến thế nhỉ?

Ta cũng không nhớ nổi nữa, dường như trong ký ức của ta, lúc nào ca ca cũng rực rỡ như vậy.

Ta lại chạy trở về, huynh ấy dang rộng vòng tay, cơn gió thổi thoáng qua như đang vội vã đẩy ta vào trong lòng ca ca.



Năm thứ hai, ta đã gả cho ca ca.

Tiểu Chiêu mang theo hai người đệ đệ đến chúc phúc cho ta.

Trong đám đông còn có một cô nương đeo mặt nạ bạc, đi bên cạnh là một nam tử tuấn tú anh dũng cũng đang đeo mặt nạ.

Lý Mạc không đến nhưng đã gửi tặng ta một bức tranh.

Trong tranh là ta và ca ca trong góc nhìn của hắn ngày hôm đó.

Sau đó trong kinh thành xảy ra biến cố lớn, Tuyên Ninh Vương âm mưu tạ.o ph.ả.n, bị Thái tử g.i.ế.t c.h.ế.t ngay tại cửa thành.

Vương phi lấy cái ch.ế.t của mình chứng minh nhà ngoại vô tội, và hàng ngàn người trong triều đình cũng bị liên luỵ.

May mà ca ca đã bán quán trà đi từ lâu, nếu không e rằng ta cũng sẽ bị liên lụy.

Tề An Công chúa đã quỳ trước cung điện của Hoàng đế năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng xin giữ lại được một mạng cho Kỳ Tẫn Tu.

Hắn bị giáng làm thường dân, đày ra biên giới.

Ta đã nhờ người tìm hắn nhưng họ nói hắn đã được cứu từ lâu rồi.

Vậy là hắn đã được tự do rồi nhỉ.

Hai tháng sau, Lý Mạc đến quán trà của ta, đi sau anh ta còn có một cô nương rất xinh đẹp.

Theo như lời anh ta nói thì cô nương này được anh ta cứu khi trên đường tới đây, luôn nhất quyết lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, làm thế nào cũng không thoát được nàng.

Ca ca thì lại cứ làm ra vẻ mặt “ta hiểu, ta hiểu” rồi vào một đêm tối đầy trăng và gió, chàng đã n.h.ố.t hai người trong nhà kho qua đêm.

Ta thực sự không chịu nổi, đứng dậy rời giường định đi cứu người thì bị huynh ấy ôm vào lòng.

Chàng thổi tắt đèn, ghé sát tai ta rồi nói một cách mê hoặc, quyến rũ: “Chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện