Dịch: Gia Cát Nô

***

Cổng nhà máy sản xuất thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ, nằm trên đường lớn Công Nghiệp số 157. Trần Hán Thăng dừng xe gần cổng, sau đó nói: "Tôi đi mua hai bao thuốc."

"Thấy sao, tôi đã bảo cậu ta không giống một người mới bước chân vào cánh cửa đại học mà. Cậu biết rất rõ đường đi nước bước bên ngoài xã hội."

Chung Kiến Thành nói với Khổng Tĩnh.

...

Khổng Tĩnh khẽ gật đầu. Trên người Trần Hán Thăng không có dáng vẻ ngượng ngùng của một sinh viên, mà thay vào đó là sự uyển chuyển trong việc giao tiếp.

"Biểu hiện của Trần Hán Thăng giúp chúng ta bớt đi nhiều vấn đề đau đầu, dù cho tôi không đứng ra nhận công việc ở nhà máy sản xuất điện tử. Nhưng nếu cậu ấy có khó khăn gì, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ." Chung Kiến Thành nói.

Thật ra bản thân Không Tĩnh không thích việc công ty tiếp nhận những đại lý cấp 1 dạng này, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: "Nói cho cùng, bên tổng công ty cũng hiểu được, các đại lý cấp 1 khác đều không nguyện ý làm việc này, may mà Trần Hán Thăng đứng ra nhận. Quản lý Chung, chuyện này cần ngài quan tâm cùng trợ giúp cậu ấy một chút."

Một lát sau, Trần Hán Thăng đi tới, trên tay cầm theo hai bao thuốc Hồng Kim Lăng.

Chung Kiến Thành ngạc nhiên: "Điều này không giống phong cách của cậu cho lắm."

Trước kia, Trần Hán Thăng đi xã giao thương cầm theo thuốc Trung Hoa, nhưng lần này chỉ là Hồng Kim Lăng.

"Trường học cùng nhà máy sao có thể giống nhau được."

Trần Hán Thăng giải thích: "Trường học thực tế mà đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần cho họ chỗ tốt họ sẽ giúp mình làm việc. Còn trong nhà xưởng, còn phụ thuộc rất nhiều yếu tố."

"Với lại, tôi lần đầu gặp mặt đã đưa thuốc Trung Hoa, lần sau họ đưa ra yêu cầu cao hơn, chả có nhẽ tôi phải tìm loại Cửu Ngũ Chí Tôn à?"

Thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn hơn 100 tệ một bao. Trần Hán Thăng còn chưa có hào phóng như vậy.

Mọi người bước vào nhà xưởng. Trần Hán Thăng quan sát quy mô nơi này, đoán chừng trong xưởng có khoảng 800 đến 1000 người.

Lúc dừng xe, Trần Hán Thăng đặc biệt tìm kiếm xem có chiếc xe thể thao nào trong này hay không, nhưng kết quả lại không tìm thấy.

Trong phòng họp cũng không gặp được cô gái kia. Chủ trì cuộc họp là một phó xưởng trưởng, Khổng Tĩnh cũng mọi người đều tham gia dự thính. Thậm chí việc phân phối công tác chuyển phát nhanh là quản đốc Triệu Xuân Minh.

Trần Hán Thăng biết người đàn ông cao gầy, có gò má hơi cao này rất khó tiếp xúc. Lần trước gặp mặt, ông ta còn không cho bước vào cửa.

"Nhiệm vụ của các người là, đúng 8h mỗi buổi sáng, đến văn phòng hành chính nhận đồ chuyển phát nhanh, kiểm tra thống nhất số lượng rồi chuyển ra ngoài."

Triệu Xuân Minh vừa châm thuốc vừa nói.

Trần Hán Thăng nhìn thấy thuốc được châm cũng là Hồng Kim Lăng.

Trần Hán Thăng cảm thấy thời gian nêu trên không được thích hợp cho lắm, bởi người dưới của hắn toàn là sinh viên. 8h đến 10h giờ mỗi buổi sáng đều có tiết học, làm sao đến đây nhận hàng cho được.

Chung Kiến Thành cũng nhận ra có vấn đề ở điểm này, nên chủ động lên tiếng: "Quản đốc Triệu, có thể thay đổi thời gian đến nhận hàng có được hay không? Bởi vì tôi cảm thấy, thời gian từ 8h đến 10h giao thông thường rất đông đúc, sợ làm chậm trễ thời gian của các ngài."

... 

"Chuyện này sao..."

Triệu Xuân Minh ngửa người dựa vào ghế, không nói thêm lời nào nữa, chỉ chậm rãi phun sương nhả khói, ánh mắt liếc nhìn dáng người mê hồn của Khổng Tĩnh.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ, tên này quyền lực thuộc dạng bình thường, không ngờ còn vận dụng quy tắc ngầm.

Trần Hán Thăng thuận tiện cầm hai bao Hồng Kim Lăng đặt lên bàn: "Tôi nghĩ tầm 12h hơn đến 2h chiều là khoảng thời gian tốt nhất. Khi đó mọi người đang trong thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, chắn chắn sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người."

Triệu Xuân Minh nhìn hai bao thuốc, cũng không cầm lấy, chỉ nhếch miệng nói: "Tôi đang chuẩn bị cai thuốc. Tiền cậu dùng mua thuốc đem mua chút hoa quả tươi có phải tốt hơn hay không?"

Trần Hán Thăng nghe qua đã hiểu, vội lấy từ trong ví của mình ra 1000 tệ đặt ở dưới hai bao thuốc, cười nói: "Mong quản đốc Triệu giúp đỡ nhiều hơn."

Triệu Xuân Minh nhìn thấy Trần Hán Thăng hiểu ý mình, lúc này mới cầm lấy thuốc cùng tiền nhét vào ngăn kéo: "Vậy quyết định 12h trưa đến 2h nhá. Lúc đó người của cậu sẽ đến đây nhận hàng."

Ban đầu, tên này định để đám người này mời mình ăn trưa. Nhưng không ngờ trong xưởng có cuộc họp nên vội vàng rời đi."

"Triệu Xuân Minh là loại người, lòng tham không đáy, cậu cần phải chú ý mới được."

Chung Kiến Thành nhắc nhở. Lão từ trong đám lưu manh đi lên, loại người này đã gặp qua quá nhiều rồi.

Trần Hán Thăng "vâng" một tiếng, cũng không nói thêm lời nào.

Ba người ngồi trong xe đều tỏ ra yên lặng. Dù cho việc làm ăn đã quyết định, nhưng quá trình không có thuận lợi như mọi người nghĩ, giữa đường còn xuất hiện một tên "tiểu quỷ".

Có đôi khi cuộc sống là như vậy, tiểu quỷ rất khó đối phó, nhưng lại không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.

Trước tiên, Trần Hán Thăng đưa Chung Kiến Thành về công ty tại Giang Lăng, sau đó đưa Khổng Tĩnh tới tổng bộ tại Kiến Nghiệp.

Trên đường đi, hai người đều không nói thêm gì, chỉ có lúc Trần Hán Thăng hút thuốc, Khổng Tĩnh nhẹ nhàng mở hé cửa kính ra.

Gió lạnh từ khe hở thổi vào, làm cho tóc cô bay bay trước mặt Trần Hán Thăng.

Trước khi Khổng Tĩnh xuống xe, cô lấy ra 1000 tệ đưa qua: "Số tiền này hẳn là chúng tôi nên trả."

Trần Hán Thăng không nhận: "Nếu như phí tổn xã giao tôi đứng ra gánh chịu. Thì có thể tăng phần trăm đơn hàng lên hay không?"

Khổng Tĩnh lắc đầu: "Nhiệm vụ lần này thuộc về nhiệm vụ bất ngờ, nên công ty đã cho Trần tổng tỷ lệ trích phần trăm lớn nhất rồi."

Trần Hán Thăng không nói thêm gì nữa, cầm lấy 1000 tệ rời đi.

Nhưng có thể nhận ra được, Trần Hán Thăng trong miệng Khổng Tĩnh đã đổi thành "Trần tổng".

Trần Hán Thăng trở lại trường đã là 8h tối, trong phòng 101 chỉ còn mỗi mình Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở nhìn chiếc xe đậu ở ngoài, cảm giác có chút nghi ngờ.

"Nhặt được ngoài đường. Mình thấy cửa xe không khóa nên leo lên lái về đây."

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói.

Theo lý thuyết, trò đùa này chắc chắn không ai nguyện ý tin tưởng, nhưng duy nhất Thẩm Ấu Sở lại coi là thật.

Cho nên, thời điểm Trần Hán Thăng ngồi ở bậc thang hút thuốc suy nghĩ vài vấn đề. Thẩm Ấu Sở lại nhẹ nhàng ngồi cạnh, ngửa khuôn mặt xinh đẹp lên nói ra: "Chúng ta đem xe trả lại có được hay không?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, cô bé ngốc này, nói cái gì cũng tin.

"Không được."

Trần Hán Thăng dứt khoát trả lời.

...

Thẩm Ấu Sở chớp chớp mắt, sững sờ nhìn Trần Hán Thăng.

"Đừng nhìn nữa, mình đưa cậu về phòng ký túc."

Trần Hán Thăng nhéo nhéo khuôn mặt Thẩm Ấu Sở, lúc thì biến thành chữ V, lúc thì thành chữ O.

Tại sân ký túc xá nữ, Thẩm Ấu Sở khuyên nhủ: "Chúng ta không nên dùng xe người khác, có được hay không?"

Trần Hán Thăng có vẻ mất kiên nhẫn: "Trả lại mình lấy cái gì dùng?"

"Mình, chúng ta sẽ mua."

Thẩm Ấu Sở cẩn thận nói ra.

Tần Hán Thăng nhịn không được, nở nụ cười: "Đừng nghĩ lung tung. Đêm nhớ ngâm chân trước khi ngủ."

Sau này, Trần Hán Thăng sẽ làm ăn với nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, nên không thể trả xe cho Chung Kiến Thành được. Trần Hán Thăng cố gắng kiếm về để cho mình sử dụng.

Gần đây, tâm trạng Thẩm Ấu Sở cũng không được tốt lắm, nên vành mắt có chút sưng. Trần Hán Thăng còn tưởng rằng do cô nghỉ ngơi không đầy đủ gây nên.

Mãi cho đến sau này, Hồ Lâm Ngữ tới tìm hắn.

"Căn cứ lập nghiệp bận rộn vậy sao? Nhất định phải để Ấu Sở 11h tối mới về đến phòng ký túc à?"

Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Vẫn giống mọi ngày mà, 9h tối là công việc xong xuôi rồi."

"Thế thời gian 2h tiếp theo cô ấy đi đâu?"

Hồ Lâm Ngữ cũng có cảm giác kỳ lạ.

Trần Hán Thăng suy nghĩ chút rồi hỏi: "Tình trạng này của cô ấy xảy ra bao lâu rồi?"

"Được một thời gian rồi."

"Gần đây cô ấy có đi nơi nào khác lạ không?"

"Hình như không có... à đúng rồi."

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên nói: "Gần đây, Ấu Sở về phòng mình ngửi thấy mùi dầu mỡ, hình như xuất phát từ nhà ăn. Căn cứ lập nghiệp không nên có mùi vị này mới phải chứ."

Trần Hán Thăng lập tức phản ứng, bỏ lại Hồ Lâm Ngữ bước về phía nhà ăn. Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Thẩm Ấu Sở giữa đống bàn ghế inox.

Cô nàng đang mặc bộ quần áo nhà ăn, đang đứng lau bàn.

"Cậu ở chỗ này làm gì?" Trần Hán Thăng hỏi.

Đột nhiên Trần Hán Thăng xuất hiện làm cho Thẩm Ấu Sở giật mình, cầm lấy giẻ lau trên tay không biết làm thế này.

"Nói."

Trần Hán Thăng tỏ ra tức giận. Hắn cũng không hiểu tại sao Thẩm Ấu Sở phải đến nhà ăn làm thêm.

Thẩm Ấu Sở bửng tỉnh, hoảng hốt nói: "Mình, mình muốn kiếm thêm tiền cho cậu mua xe."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện