Dịch: Gia Cát Nô

Vừa rồi, khi Trần Hán Thăng ngồi xuống, ‘vô tình’ đặt tay lên bờ vai của Tiêu Dung Ngư. Lúc ấy hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Ngư đột nhiên cứng ngắc lại.

Chẳng qua, khi đó Tiêu Dung Ngư đang bị một đám nam sinh dâm ý bộc phát vây quanh, chỉ đành ngồi im chịu trận.

Hiện tại đám người đã rời đi, Tiêu Dung Ngư cảm thấy hành động như vậy quá mức thân mật, cho nên lập tức nhắc nhở Trần Hán Thăng chú ý cử chỉ của mình.

“Haiz, tự nhiên cánh tay này lại mất đi sự khống chế, thế mới điêu chứ lỵ.”

Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời, nhưng đồ đần cũng biết là hắn cố ý làm vậy.

Tiêu Dung Ngư thở dài trong lòng, từ sau lần bị mình cự tuyệt. Người này vẫn luôn chiếm tiện nghi của mình, từ lời nói đến hay động, còn trong suy nghĩ thì càng trắng trợn hơn.

Đáng lý ra, mình phải tức giận mới đúng, nhưng nghĩ lại thì thấy làm vậy hơi quá đáng. Dù sao, hai người vừa là bạn học cùng lớp vừa là bạn bè, hiện tại còn đi học xa nhà nên có cả tình đồng hương trong đó.

“Dù sao hắn cũng thích mình trong ba năm, coi như xí xóa những việc vừa rồi.”

Tiêu Dung Ngư nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, ngũ quan tinh xảo, còn ánh mắt thì hiện ra vẻ ngả ngớn cùng sự bướng bỉnh. Thời điểm học cấp ba Trần Hán Thăng đã vậy rồi, nhưng khi tiếp xúc với Tiêu Dung Ngư thì hắn rất lịch sự.

Trần Hán Thăng không nhìn thấy động tác nho nhỏ của Tiêu Dung Ngư, hắn đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, những hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ cứ từ từ lướt qua, kết hợp với những ký ức trong đầu tạo ra mảnh ghép hoàn chỉnh.

“Bao nhiêu năm qua đi, không ngờ được mình lại có thể quay về nơi này để học tập, các em gái Tài Viện ơi, các em vẫn còn ngon như ngày xưa chứ?”



Từ bến xe Kiến Nghiệp đến nội thành, thành phố đại học Giang Lăng mất chừng một giờ đồng hồ. Từ trước đến giờ, những tân sinh viên chưa bao giờ phải đi xe bus với thời gian dài như vậy, đã vậy trên đường đi xe bus lắc lư liên lục khiến người ta muốn ói.

Sau khi Tiêu Dung Ngư bước xuống xe, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Trần Hán Thăng nghĩ thầm, mấy tên tài xế lái xe chó má này thời nào cũng không bỏ được thói quen chạy ẩu, lái xe mà cứ như đi ăn cướp vậy.

Đại học Đông Hải cùng học viện Tài Chính và Kinh Tế chỉ cách nhau bằng một con đường rộng tầm 30m, có thể nói hai trường thật sự là hàng xóm của nhau.

“Tôi không thể nói cho cô ấy biết rằng tôi sẽ chăm sóc cô ấy và làm cô ấy cười mỗi ngày…”

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Tiêu Dung Ngư vang lên. Trần Hán Thăng nghe được lời bài hát ‘không thể nói’ được chọn làm nhạc chuông này, mà không kìm nén nổi cảm xúc dâng trào. Từ năm 2000 đến năm 2010 là thời điểm vàng của nền âm nhạc Hoa Ngữ, những ca sĩ, ban nhạc cạnh tranh với nhau rất khốc liệt, cũng vì thế giai đoạn này xuất hiện rất nhiều bài hát kinh điển làm cho người ta nghe đi nghe lại rất nhiều cũng không chán.

Đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Trần Hán Thăng không giỏi về âm nhạc, cũng không làm được việc ăn cắp, biến của người khác thành của mình được.

Điện thoại của Cao Gia Lương gọi tới, thằng cháu trai này vừa mới về đến trường đã gọi điện cho Crush của mình, gọi điện để tỏ rõ sự quan tâm.

Tiêu Dung Ngư chỉ định nói vài câu khách sáo rồi cúp máy, nhưng tên kia dai như đỉa đói cứ nói đi nói lại một câu: “Cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nha, khi nào ổn định chỗ ăn chỗ ở mình sẽ đến tìm cậu, nhớ đừng để bị đen đi đấy” vớ va vơ vẩn.

Trần Hán Thăng nghe thấy cũng có chút bực mình, giật lấy điện thoại: “Mày nói nhiều thế làm cái shit gì, bố mày sẽ chăm sóc tốt cho Dung Ngư.”

Hắn nói xong là lập tức tắt điện thoại ngay. Tiêu Dung Ngư mặc dù không có ý tứ gì với Cao Gia Lương, nhưng cảm thấy dù gì cũng có quan hệ bạn học, mà Trần Hán Thăng chưa được mình cho phép đã cướp điện thoại của mình.

“Sao cậu có thể làm ra hành động như vậy?”

Tiêu Dung Ngư nghĩ rằng vẫn còn hi vọng nói lý với Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng liếc nhìn một đống hành lý đang để dưới đất nói: “Cậu có đi hay không? Không đi thì tớ về trường đây.”

Tiêu Dung Ngư mang theo hành lý đúng thật là rất nhiều, một cô gái khó có khả năng xách hết đống này đi được. Cô nàng trợn trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua.

“Tiểu Trần, chúng làm hòa nha.”

Trần Hán Thăng ngẩn người: “Hòa là ý gì?”

“Có nghĩa là, chúng ta giống như trước đây, có được hay không?”

Tiêu Dung Ngư nghẹ ngào nói.

Giờ này, Trần Hán Thăng mới giật mình hiểu ra, nghĩ thầm giống trước kia cái em gái nhà cô ấy, trước kia tôi theo đuổi cô thì mới vậy, chứ giờ làm ra mấy việc đó còn có tác dụng gì, lại làm những việc đó chẳng phải sẽ khiến bản thân mình khó chịu sao.

Trong lòng hắn mới dám nghĩ vậy, chứ ngoài miệng vẫn giọng ba chợn ba chạo nói ra: “Tất nhiên là được rồi, miễn cậu là bạn gái của tớ là được.”

“Tiểu Trần, trước khi tốt nghiệp đại học tớ không muốn…”

Tiêu Dung Ngư định dùng lại kịch bản cũ, lập tức Trần Hán Thăng ngắt lời: “Ok, vậy từ giờ trở đi, chúng ta đừng nói chuyên với nhau nữa.

Tớ giúp cậu mang hành lý tới kí túc xá, sau đó tớ quay về trường của mình.”

Trần Hán Thăng cầm bao lớn bao nhỏ vác lên vai tiến vào khuôn viên đại học Đông Hải. Thái độ của hắn so với thời điểm ở bến xe đều như vậy, tuyệt tình đến mức độ làm cho Tiêu Dung Ngư muốn khóc.

Trần Hán Thăng tương đối quen thuộc đại học Đông Hải, chỉ dẫn Tiêu Dung Ngư làm xong thủ tục. Tiêu Dung Ngư chỉ im lặng theo sau, cuối cùng hai người đến bên dưới kí túc xá nữ thì dừng lại.

“Tớ giúp cậu mang hành lý lên, coi như hoàn thành với lời hứa với chú Tiêu, không sau này cậu lại nói với chú Tiêu tớ làm việc tắc trách.”

Tiêu Dung Ngư đang định mở lời, lại nhìn thấy bộ dạng ‘không tim không phổi’ của Trần Hán Thăng, thì chán chả buồn nói, lặng lặng lên lầu.

“Ha ha, đúng là tính tình trẻ con.”

Trần Hán Thăng cười cười lẩm bẩm.

Hôm nay là ngày báo danh, nên kí túc xá nữ mà nam sinh vẫn vào được. Trần Hán Thăng đăng ký xong, thì thấy Tiêu Dung Ngư đang chẫm rãi đi đằng trước.

“Tiêu Dung Ngư.”

Trần Hán Thăng lớn tiếng gọi:

“Gọi cái gì?”

Tiêu Dung Ngư trừng mắt quay lại, tự nhủ với bản thân mình rằng Trần Hán Thăng nói gì thì nói, không xin lỗi mình là không được.

“Cậu đi về phía nhà vệ sinh làm gì, ký túc xá bên này cơ mà, ngu ngốc.”

Ngoài mặt Trần Hán Thăng lộ rõ vẻ khó chịu.

Tiêu Dung Ngư đúng là khóc không ra nước mắt, định yêu cầu Trần Hán Thăng nói lời xin lỗi nhưng giờ không biết mở lời thế nào.

Trần Hán Thăng mở cửa phòng 303 ra, bên trong đã có mấy cô nữ sinh trong đó, họ đều rất gần gũi, cùng nhau giúp mang hành lý vào trong phòng và giới thiệu làm quen lẫn nhau.

“Cậu là bạn trai của Dung Ngư sao?”

Một cô gái cùng phòng 303 có cái răng khểnh duyên dáng hỏi Trần Hán Thăng.

Đây là chuyện khiến mấy bạn cùng phòng tò mò nãy giờ. Bởi vì mấy người này đến nhập học đều có bố hoặc mẹ đi cùng, rất hiếm trường hợp có bạn trai đưa đến.

Quan hệ thân thiết như vậy, chỉ có thể xuất hiện ở những cặp đôi đang yêu nhau mà thôi.

Tiêu Dung Ngư đang định phủ nhận, vì mình đã chuẩn bị tập trung mọi thứ cho việc học tập, và không muốn bị bạn bè hiều lầm là mình dính líu đến chuyện ‘tình yêu tình báo’.

Nào ngờ, Trần Hán Thăng phản ứng còn kịch liệt hơn, liên tục khoát tay: “Các bạn đừng hiểu lầm, mình và Dung Ngư chỉ là bạn cấp ba bình thường thôi, nhà cô ấy có việc đột suất nên có nhờ mình giúp đỡ, chỉ có vậy thôi.”

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng đang cố gắng giải thích cho mọi người hiểu, thì trong lòng bốc lên một cỗ chua xót. Cô nàng giả bộ không nghe thấy, chỉ tập trung vào sắp xếp hành lý của mình cho gọn gàng. Còn Trần Hán Thăng bên này không ngừng chém gió với các bạn cùng phòng.

“Vậy cậu học trường nào?”

Răng khểnh tiếp tục hỏi.

“Trường mình đối diện trường các bạn là học viện Tài Chính và Kinh tế.” Trần Hán Thăng trả lời.

Mọi người nghe thấy tên trường là Tài Viện, có vài người trong đó đã giảm đáng kể sự hứng thú. Dù sao Tài Viện cùng Đông Hải trình độ cách nhau cũng khá xa, các cô gái cũng không còn tâm trạng nghe tiếp nữa. Bời vì trong nhận thức của các cô ấy, điểm số vẫn là thước đo của sự đẳng cấp, không cùng điểm số là không cùng đẳng cấp rồi.

Răng khểnh lại không nằm trong số đó, cô gái này tỏ ra không quan tâm, vẫn nói chuyện vui vẻ: “ Mình tên là Từ Chỉ Khê, người Kiến Nghiệp, thế bạn học tên là gì?"

“Mình tên là Trần Anh Tuấn.”

Mặc dù Trần Hán Thăng nói chuyện với Từ Chỉ Khê là người bản địa nơi này, cũng không tỏ ra luống cuống chút nào, thậm chí về mặt khí thế còn tỏ ra rất tự tin.

“Chém gió, làm gì có tên nào như thế.”

Răng khểnh không tin, lập tức quay qua hỏi Tiêu Dung Ngư: “Dung Ngư, người bạn học này của cậu tên gì?”

“Hắn à? Tên là Trần Hán Thăng.”

Tiêu Dung Ngư nhìn qua rồi nói.

“Đúng là tên xấu xa lừa gạt.”

Từ Chỉ Khê dáng người cao ráo trắng hồng, có chút mũm mĩm. Khi nói chuyện, hai con ngươi nằm trong đôi mắt to tròn chuyển động liên tục. Từ Chỉ Khê cao khoảng 1m63, làn da rất trắng như trứng gà bóc vậy, khi mở miệng nói chuyện làm lộ ra hai hàm răng nhỏ nhắn đáng yêu.

“Mình thật sự có tên là vậy mà.”

Trần Hán Thăng làm ra vẻ đường hoàng giải thích: “Từ Hán Thăng nếu đọc lên rất giống phát âm của từ Hand some trong tiếng anh. Mà Hand some có nghĩa là anh tuấn, cho nên nói mình tên là Trần Anh Tuấn cũng không sai mà.”

“Ha Ha Ha.”

Lần này không chỉ có Từ Chỉ Khê cười, mà tất cả các bạn trong phòng đều cười phá lên. Ngoại trừ Tiêu Dung Ngư trong lòng càng thêm khó chịu, trước kia Trần Hán Thăng chỉ đùa như vậy với mình mà thôi.

“Bạn học Trần Anh Tuấn, bạn đúng là một tên lẻo mép. Cậu hãy thành thật khai ra, cậu đã lừa được bao nhiêu bạn nữ rồi?” Từ Chỉ Khê cười nói.

Trần Hán Thăng lắc đầu: “ Đến cái tuổi này rồi ý mà, rất ít người có thể làm cho tớ động lòng.”

Hắn liếc mắt, nhìn một lượt các nữ sinh trong phòng, rồi nói tiếp: “Các cậu là thứ 104, 105, 106, 107, và 108.”

“Phốc, đúng là chém gió thành bão.”

Từ Chỉ Khê cười nghiêng cười ngả, trong phòng ai nấy cũng cười ầm lên, vì ai được khen mà chả thích.

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng được các bạn cùng phòng ‘cấu kết làm bậy’, thì cảm thấy mình không thể chịu được nữa, hít sâu một hơi, tiến lại gần nói ra: “Hán Thăng, cảm ơn cậu vì đã mang hành lý cho tớ, cậu tranh thủ thời gian về trường báo danh đi.”

Trần Hán Thăng gật đầu, hắn cũng chuẩn bị đi. Đột nhiên Từ Chỉ Khê cầm theo một tờ giấy đưa tới: “Đây là số điện thoại ký túc xá của bọn mình, bạn học Anh Tuấn lúc nào cũng có thể gọi tới.”

“Không cần.”

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy, không đợi Trần Hán Thăng nói lời nào, đã trực tiếp từ chối: “Trần Hán Thăng có chuyện gì có thể trực tiếp gọi cho mình, hắn biết được số di động của mình.”

Chuyện này làm cho mọi người trở nên lúng túng. Người có thể thi đậu đại học Đông Hải, trong nội tâm chắc chắn xuất hiện sự kiêu ngạo.

Từ Chỉ Khê con mắt híp lại, nhanh chóng đến bên cạnh Trần Hán Thăng nhét tớ giấy vào trong tay hắn, rồi quay người bỏ đi.

Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng, đôi mắt có chút đỏ lên.

Trần Hán Thăng cười thầm trong lòng. Phòng 303 này quả thật có chút thú vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện