Dịch: Gia Cát Nô
Trần Hán Thăng thuyết phục xong các bạn cùng phòng. Hắn chuẩn bị thay quần áo thì thấy khắp người mồ hôi dính nhơm nhớp, có lẽ thời gian dọn dẹp vệ sinh cũng tương đối dài nên mới sinh ra nhiều mồ hôi như vậy.
“Mình đi tắm cái đã, chờ hai phút nhá.” Trần Hán Thăng cau mày nói.
Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường đang háo hức muốn đi, trong lòng đang sốt sình sịch cả lên, vội phàn nàn: “Nhanh mẹ lên, lắm chuyện vãi chưởng.”
“Bố mày đường đường là trưởng phòng, chờ một chút cũng không được à?”
Trần Hán Thăng mắng một câu, cầm quần áo bước vào nhà tắm.
Đợi đến khi tiếng nước chảy của vòi hoa sen vang lên, Dương Thế siêu mới lẩm bẩm: “Mình vẫn còn là lão đại của phòng mà!”
Mọi người trong phòng đều nghĩ chút nữa ra ngoài buông thả một chút. Những người trong phòng 602, dù cho lúc trước phản đối hay là đồng ý việc đi ra ngoài, thì giờ này những hormon adrenaline* đang dần tác dụng lên những dây thần kinh giao cảm, tạo cho bọn này cảm giác hưng phấn.
(Đây là loại hormon kích thích dây thần kinh cảm giác, xuất hiện khi người ta hưng phấn, hay là khi buồn… nói chung cảm xúc lên cao là xuất hiện.)
Bởi thế cho nên trong ký túc xá thường xuyên náo nhiệt, cho dù vừa rồi hai người Dương Thế Siêu cùng Kim Dương Minh có chút mâu thuẫn, thì giờ phút này không một tiếng động đang dần hòa giải.
Trần Hán Thăng tắm rửa rất cẩn thận sạch sẽ. Đây là đại học thành phố Giang Lăng, cái gì cũng có thể thiếu chứ gái đẹp thì không bao giờ có từ ‘thiếu’. Lỡ may thời điểm mình uống say lại vớ được một cái diễm ngộ thì sao.
“Mặc dù tỷ lệ tương đối thấp, nhưng may mắn đều đến với người có chuẩn bị. Súng đã sẵn sàng lên đạn, không thể bỏ qua bất kỳ một vị thần tiên tỷ tỷ nào được.”
Trần Hán Thăng nghĩ đến cảnh đó mà trong lòng không khỏi phấn chấn lên. Đột nhiên, hắn cảm thấy bên ngoài yên lặng đến kỳ lạ, điều này rõ ràng là không thích hợp chút nào. Hắn vội vàng mặc vào chiếc quần đùi, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, lập tức trên mặt hiện lên vẻ sững sờ.
Phụ đạo viên Quách Trung Vân đang đứng giữa phòng, vây quanh là đám bạn cùng phòng, mặt đứa nào đứa nấy đực ra như ngỗng ỉa, cúi gầm mặt xuống không dám ho he một chút nào.
“Các cậu mặc quần áo đẹp đẽ, chuẩn bị làm gì thế?”
Quách Trung Vân không hỏi Trần Hán Thăng đầu còn đang ướt đẫm đứng trước mặt, mà quay qua hỏi những người khác trong phòng.
Kim Dương Minh đánh mắt sang nhìn Trần Hán Thăng, bởi vì đây là đề nghị của Trần Hán Thăng. Nhưng tên này vẫn nhịn xuống không mật báo chỉ lặng im đứng nhìn. Cho nên không ai trả lời vấn đề lão Quách vừa mới hỏi.
Quách Trung Vân cảm thấy khó hiểu, nhưng không đợi lão hỏi thêm lần nữa, thì Trần Hán Thăng đã mặc thêm một chiếc áo cọc tay đi tới nói: “Thầy Quách, phòng chúng em vừa mới tổ chức dọn dẹp lại ban công, làm có hơi vất vả nên có chút đói bụng, cho nên em đề nghị cả phòng ra ngoài kiếm cửa hàng ăn đêm giải quyết cái dạ dày.”
Mọi người đang đứng trong phòng nghe thấy Trần Hán Thăng trả lời như vậy thì thầm thở dài. Cả phòng đều nghe được Trần Hán Thăng ôm trách nhiệm vào mình, không nhưng thế việc thu dọn ban công còn phân cho cả phòng.
Chẳng qua mọi người đều không nghĩ tới, Quách Trung Vân không hề bấu víu vào vấn đề ra ngoài ăn đêm, mà tất cả lực chú ý đều nằm ở việc dọn dẹp ban công bên kia.
Lão tiến lại gần xem xét một chút, lập tức gật đầu tán thưởng nói ra: “Phòng 602 làm rất tốt. Tôi vừa mới đi lần lượt các phòng của ký túc nhưng chỉ có phòng 602 là dọn dẹp thật tốt ban công.”
“Thôi, tôi không làm chậm trễ việc ăn đêm của các cậu, đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn.”
Quách Trung Vân nói xong, quay người chuẩn bị rời đi.
Trừ Trần Hán Thăng trong này, mọi người trong phòng đều không ngờ, phụ đạo viên lai dễ dàng buông tha cho ý định ra ngoài ăn đêm như vậy.
Trong đầu bọn họ vẫn còn suy nghĩ giống như thời học cấp ba. Khoảng thời gian đó, giáo viên không chỉ để ý đến việc học hành mà còn để ý đến cả những vấn đề về tác phong, thời gian học, thời gian nghỉ ngơi đều quy định rất nghiêm khắc. Nhưng khi lên đại học giáo viên không còn kèm cặp suýt sao như vậy nữa, chỉ có giáo viên nào nhàn rỗi không có việc gì làm thì mới kiếm học sinh chơi đùa một chút thôi.
Quách Trung Vân đã làm giáo viên phụ đạo được mấy năm, đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý này. Lão lười quản những việc sinh hoạt cá nhân của người đã bước qua tuổi trưởng thành.
Trước khi Quách Trung Vân bước ra khỏi phòng, Trần Hán Thăng ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Thầy Quách, tối nay có rỗi thì ngồi với bọn em một chút.”
“What?”
Kim Dương Minh suýt thì không kiềm chế được la lên, thật vất vả mới để phụ đạo viên đi về, sao mà thằng này lại còn gọi trở lại. Mà chắc chắn, Quách Trung Vân sẽ không đồng ý đâu.
Trần Hán Thăng có ý làm quen trong đó, hắn cũng tự tin Quách Trung Vân sẽ đồng ý đi cùng.
Quả nhiên, Quách Trung Vân tỏ ra do dự một chút, rồi nói: “Nhưng không được uống rượu.”
“Không thành vấn đề, mọi việc đều nghe lời ngài.”
Trần Hán Thăng vui vẻ đồng ý, trong lòng lại nghĩ khác. Lúc đó, mọi người đều ngồi trên bàn rượu, ông còn ngồi cùng với một đám tân sinh viên, họ mời rượu sao ông có thể từ chối. Hơn nữa, ông đến đây không phải là để ‘thị sát’ đánh giá từng sinh viên, để tiện cho việc quản lý sau này sao? Mọi người trong phòng nghe được đoạn đối thoại của Trần Hán Thăng cùng phụ đạo viên thì đứa nào đứa nấy mắt lồi mắt xịt nhìn nhau. Nếu như nói, Trần Hán Thăng gan to đã đủ làm cho bọn này giật mình, thì những câu trả lời của phụ đạo viên giúp bọn này hiểu thêm về cuộc sống đại học sau này.
Tương đối thoải mái, nhưng cũng không được tự do quá đáng, cần phải cố gắng ở một mức độ nào đó. Nhưng tất cả hành vi phải nằm trong khuôn khổ, nằm trong luật lệ có sẵn bên trong.
Mấy người bước nhanh ra khỏi cửa, Quách Trung Vân đánh mắt về phía phòng 605, phòng này cũng là sinh viên lớp 2 Hành Chính Công. Trần Hán Thăng nhìn thấy thế, lập tức đoán được ý đồ, vội vàng hỏi: “Thầy muốn bọn em gọi các bạn nam trong lớp mình cùng đi chứ? Coi như mọi người mở ra buổi gặp mặt đầu tiên.”
“Chuyện này không được.”
Tuy Trần Hán Thăng nói trúng suy nghĩ của lão, nhưng Quách Trung Vân vẫn còn chút do dự.
“Có cái gì mà không được, để em đi gọi mọi người tới cho thầy.”
Quách Trung Vân nghĩ rằng, cần mình ra mặt nói thì mới có thể tập trung được mọi người. Kết quả, thời gian chưa qua 2 phút, trong phòng 605 đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt, tiếp đến là Trần Hán Thăng dẫn theo 6 nam sinh bước ra, còn có người đang cài khúc áo hẳn là vừa từ trên giường bước xuống.
Tiếp theo, Trần Hán Thăng không biết dùng phương pháp gì mà lần lượt tiến vào 3 phòng ký túc nữa, gọi hết nam sinh cả lớp đi ra.
“Thầy Quách, 27 nam sinh lớp 2 Hành Chính Công có mặt đầy đủ.”
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.
Quách Trung Vân liếc nhìn Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong lòng, cậu học sinh này thật giỏi khả năng tổ chức tuyệt vời. Phải biết rằng, đây đều là những học sinh mới báo danh ngày hôm nay, chả ai biết ai cả, thế mà Trần Hán Thăng một mạch gọi đến không thiếu một ai, trong này không vận dụng trí thông minh là không được.
Có thể thấy được, Trần Hán Thăng là người không hề câu nệ tiểu tiết. Những giảng viên đại học rất thích những người có tính cách này, chỉ cần nhìn kết quả không cần quan tâm tới quá trình, nhẹ nhàng làm việc lại không cho cảm giác gò bó.
“Đi thôi.”
Quách Trung Vân vui vẻ nói.
Thế là, đoàn người gồm tất cả nam sinh lớp hai hùng dũng, oai vệ bước đi giữa sân trường. Khi đoàn người bước đến cổng trường, Quách Trung Vân nhẹ nhàng đưa giấy chứng nhận đưa cho bảo vệ.
Có phụ đạo viên đi cùng, bảo vệ vui vẻ mở cửa cho đoàn người đi qua.
Thời điểm mọi người qua cửa, Trần Hán Thăng lui lại một chút, đưa bao thuốc cùng nói chút chuyện cùng bảo vệ, chả biết nội dung là gì.
Một lúc sau, Trần Hán Thăng quay về nhập vào đoàn người, Quách Trung Vân hỏi: “Vừa rồi nói chuyện gì với bảo vệ vậy, tôi đã trao đổi với họ rồi mà?”
Trần Hán Thăng trên miệng ngâm điếu thuốc, tay thì cầm lấy bao thuốc đưa qua mời Quách Trung Vân hút, xong xuôi mới cười hì hì nói: “Không biết đêm nay mấy giờ mọi người mới về. Em nhờ bọn họ một chút, nếu có thay ca cũng đừng khóa cửa vội, không mọi người ngủ ngoài đường, chẳng biết lúc nào đó bị muỗi nó khiêng mất.”
“Thế mà cậu cũng nghĩ ra được.”
Quách Trung Vân chăm chú đánh giá về Trần Hán Thăng, khuôn mặt đang lấp ló khi sáng khi mờ do tác dụng của đèn các phương tiện đang lưu thông trên đường chiếu vào. Thầm nghĩ, Trần Hán Thăng vừa có năng lực tổ chức, làm việc lại tính toán kỹ càng, buổi chiều lúc ghi danh lại tỏ ra khả năng đối nhân sử thế rất tuyệt vời, năng lực tổng hợp đều nằm phía trên Hồ Lâm Ngữ nha.
Lúc đầu, Quách Trung Vân định để người tích cực, làm việc chủ động như Hồ Lâm Ngữ làm lớp trưởng, nhưng bây giờ lại thấy Trần Hán Thăng có vẻ thích hợp hơn.
Lớp trưởng trong đại học là nhân vật rất quan trọng, có thể giúp đỡ rất nhiều cho phụ đạo viên. Đương nhiên, bản thân lớp trưởng cũng thu được rất nhiều đặc quyền.
Quan trọng nhất là, Trần Hán Thăng có ý này hay không, bởi vì làm lớp trưởng không phải là việc nhẹ nhàng, có rất nhiều chuyện lớp trưởng cần phải đứng ra gánh vác cùng hoàn thành. Cũng không biết, Trần Hán Thăng có thu được tín nhiệm của đa số mọi người trong lớp hay không?
“Để quan sát thêm hai ngày nữa đi.” Quách Trung Vân tính toán trong đầu.
Từ lúc nào không hay, bạn học Trần Anh Tuấn đã được thêm vào danh sách ứng cử viên lớp trưởng của phụ đạo viên, chức vị này so với trưởng phòng thì quan trọng hơn rất nhiều.
Trần Hán Thăng từ khi trọng sinh trờ về đã nghĩ, trong thời gian đại học mình phải mở ra công việc làm ăn. Nên lớp trưởng nhất định phải đặt ở trong tay mình, không thì việc gì hắn phải hao tâm tổn trí như vậy, cần gì phải ‘phô chương’ cho mọi người nhìn thấy làm gì?
Trần Hán Thăng thuyết phục xong các bạn cùng phòng. Hắn chuẩn bị thay quần áo thì thấy khắp người mồ hôi dính nhơm nhớp, có lẽ thời gian dọn dẹp vệ sinh cũng tương đối dài nên mới sinh ra nhiều mồ hôi như vậy.
“Mình đi tắm cái đã, chờ hai phút nhá.” Trần Hán Thăng cau mày nói.
Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường đang háo hức muốn đi, trong lòng đang sốt sình sịch cả lên, vội phàn nàn: “Nhanh mẹ lên, lắm chuyện vãi chưởng.”
“Bố mày đường đường là trưởng phòng, chờ một chút cũng không được à?”
Trần Hán Thăng mắng một câu, cầm quần áo bước vào nhà tắm.
Đợi đến khi tiếng nước chảy của vòi hoa sen vang lên, Dương Thế siêu mới lẩm bẩm: “Mình vẫn còn là lão đại của phòng mà!”
Mọi người trong phòng đều nghĩ chút nữa ra ngoài buông thả một chút. Những người trong phòng 602, dù cho lúc trước phản đối hay là đồng ý việc đi ra ngoài, thì giờ này những hormon adrenaline* đang dần tác dụng lên những dây thần kinh giao cảm, tạo cho bọn này cảm giác hưng phấn.
(Đây là loại hormon kích thích dây thần kinh cảm giác, xuất hiện khi người ta hưng phấn, hay là khi buồn… nói chung cảm xúc lên cao là xuất hiện.)
Bởi thế cho nên trong ký túc xá thường xuyên náo nhiệt, cho dù vừa rồi hai người Dương Thế Siêu cùng Kim Dương Minh có chút mâu thuẫn, thì giờ phút này không một tiếng động đang dần hòa giải.
Trần Hán Thăng tắm rửa rất cẩn thận sạch sẽ. Đây là đại học thành phố Giang Lăng, cái gì cũng có thể thiếu chứ gái đẹp thì không bao giờ có từ ‘thiếu’. Lỡ may thời điểm mình uống say lại vớ được một cái diễm ngộ thì sao.
“Mặc dù tỷ lệ tương đối thấp, nhưng may mắn đều đến với người có chuẩn bị. Súng đã sẵn sàng lên đạn, không thể bỏ qua bất kỳ một vị thần tiên tỷ tỷ nào được.”
Trần Hán Thăng nghĩ đến cảnh đó mà trong lòng không khỏi phấn chấn lên. Đột nhiên, hắn cảm thấy bên ngoài yên lặng đến kỳ lạ, điều này rõ ràng là không thích hợp chút nào. Hắn vội vàng mặc vào chiếc quần đùi, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, lập tức trên mặt hiện lên vẻ sững sờ.
Phụ đạo viên Quách Trung Vân đang đứng giữa phòng, vây quanh là đám bạn cùng phòng, mặt đứa nào đứa nấy đực ra như ngỗng ỉa, cúi gầm mặt xuống không dám ho he một chút nào.
“Các cậu mặc quần áo đẹp đẽ, chuẩn bị làm gì thế?”
Quách Trung Vân không hỏi Trần Hán Thăng đầu còn đang ướt đẫm đứng trước mặt, mà quay qua hỏi những người khác trong phòng.
Kim Dương Minh đánh mắt sang nhìn Trần Hán Thăng, bởi vì đây là đề nghị của Trần Hán Thăng. Nhưng tên này vẫn nhịn xuống không mật báo chỉ lặng im đứng nhìn. Cho nên không ai trả lời vấn đề lão Quách vừa mới hỏi.
Quách Trung Vân cảm thấy khó hiểu, nhưng không đợi lão hỏi thêm lần nữa, thì Trần Hán Thăng đã mặc thêm một chiếc áo cọc tay đi tới nói: “Thầy Quách, phòng chúng em vừa mới tổ chức dọn dẹp lại ban công, làm có hơi vất vả nên có chút đói bụng, cho nên em đề nghị cả phòng ra ngoài kiếm cửa hàng ăn đêm giải quyết cái dạ dày.”
Mọi người đang đứng trong phòng nghe thấy Trần Hán Thăng trả lời như vậy thì thầm thở dài. Cả phòng đều nghe được Trần Hán Thăng ôm trách nhiệm vào mình, không nhưng thế việc thu dọn ban công còn phân cho cả phòng.
Chẳng qua mọi người đều không nghĩ tới, Quách Trung Vân không hề bấu víu vào vấn đề ra ngoài ăn đêm, mà tất cả lực chú ý đều nằm ở việc dọn dẹp ban công bên kia.
Lão tiến lại gần xem xét một chút, lập tức gật đầu tán thưởng nói ra: “Phòng 602 làm rất tốt. Tôi vừa mới đi lần lượt các phòng của ký túc nhưng chỉ có phòng 602 là dọn dẹp thật tốt ban công.”
“Thôi, tôi không làm chậm trễ việc ăn đêm của các cậu, đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn.”
Quách Trung Vân nói xong, quay người chuẩn bị rời đi.
Trừ Trần Hán Thăng trong này, mọi người trong phòng đều không ngờ, phụ đạo viên lai dễ dàng buông tha cho ý định ra ngoài ăn đêm như vậy.
Trong đầu bọn họ vẫn còn suy nghĩ giống như thời học cấp ba. Khoảng thời gian đó, giáo viên không chỉ để ý đến việc học hành mà còn để ý đến cả những vấn đề về tác phong, thời gian học, thời gian nghỉ ngơi đều quy định rất nghiêm khắc. Nhưng khi lên đại học giáo viên không còn kèm cặp suýt sao như vậy nữa, chỉ có giáo viên nào nhàn rỗi không có việc gì làm thì mới kiếm học sinh chơi đùa một chút thôi.
Quách Trung Vân đã làm giáo viên phụ đạo được mấy năm, đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý này. Lão lười quản những việc sinh hoạt cá nhân của người đã bước qua tuổi trưởng thành.
Trước khi Quách Trung Vân bước ra khỏi phòng, Trần Hán Thăng ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Thầy Quách, tối nay có rỗi thì ngồi với bọn em một chút.”
“What?”
Kim Dương Minh suýt thì không kiềm chế được la lên, thật vất vả mới để phụ đạo viên đi về, sao mà thằng này lại còn gọi trở lại. Mà chắc chắn, Quách Trung Vân sẽ không đồng ý đâu.
Trần Hán Thăng có ý làm quen trong đó, hắn cũng tự tin Quách Trung Vân sẽ đồng ý đi cùng.
Quả nhiên, Quách Trung Vân tỏ ra do dự một chút, rồi nói: “Nhưng không được uống rượu.”
“Không thành vấn đề, mọi việc đều nghe lời ngài.”
Trần Hán Thăng vui vẻ đồng ý, trong lòng lại nghĩ khác. Lúc đó, mọi người đều ngồi trên bàn rượu, ông còn ngồi cùng với một đám tân sinh viên, họ mời rượu sao ông có thể từ chối. Hơn nữa, ông đến đây không phải là để ‘thị sát’ đánh giá từng sinh viên, để tiện cho việc quản lý sau này sao? Mọi người trong phòng nghe được đoạn đối thoại của Trần Hán Thăng cùng phụ đạo viên thì đứa nào đứa nấy mắt lồi mắt xịt nhìn nhau. Nếu như nói, Trần Hán Thăng gan to đã đủ làm cho bọn này giật mình, thì những câu trả lời của phụ đạo viên giúp bọn này hiểu thêm về cuộc sống đại học sau này.
Tương đối thoải mái, nhưng cũng không được tự do quá đáng, cần phải cố gắng ở một mức độ nào đó. Nhưng tất cả hành vi phải nằm trong khuôn khổ, nằm trong luật lệ có sẵn bên trong.
Mấy người bước nhanh ra khỏi cửa, Quách Trung Vân đánh mắt về phía phòng 605, phòng này cũng là sinh viên lớp 2 Hành Chính Công. Trần Hán Thăng nhìn thấy thế, lập tức đoán được ý đồ, vội vàng hỏi: “Thầy muốn bọn em gọi các bạn nam trong lớp mình cùng đi chứ? Coi như mọi người mở ra buổi gặp mặt đầu tiên.”
“Chuyện này không được.”
Tuy Trần Hán Thăng nói trúng suy nghĩ của lão, nhưng Quách Trung Vân vẫn còn chút do dự.
“Có cái gì mà không được, để em đi gọi mọi người tới cho thầy.”
Quách Trung Vân nghĩ rằng, cần mình ra mặt nói thì mới có thể tập trung được mọi người. Kết quả, thời gian chưa qua 2 phút, trong phòng 605 đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt, tiếp đến là Trần Hán Thăng dẫn theo 6 nam sinh bước ra, còn có người đang cài khúc áo hẳn là vừa từ trên giường bước xuống.
Tiếp theo, Trần Hán Thăng không biết dùng phương pháp gì mà lần lượt tiến vào 3 phòng ký túc nữa, gọi hết nam sinh cả lớp đi ra.
“Thầy Quách, 27 nam sinh lớp 2 Hành Chính Công có mặt đầy đủ.”
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.
Quách Trung Vân liếc nhìn Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong lòng, cậu học sinh này thật giỏi khả năng tổ chức tuyệt vời. Phải biết rằng, đây đều là những học sinh mới báo danh ngày hôm nay, chả ai biết ai cả, thế mà Trần Hán Thăng một mạch gọi đến không thiếu một ai, trong này không vận dụng trí thông minh là không được.
Có thể thấy được, Trần Hán Thăng là người không hề câu nệ tiểu tiết. Những giảng viên đại học rất thích những người có tính cách này, chỉ cần nhìn kết quả không cần quan tâm tới quá trình, nhẹ nhàng làm việc lại không cho cảm giác gò bó.
“Đi thôi.”
Quách Trung Vân vui vẻ nói.
Thế là, đoàn người gồm tất cả nam sinh lớp hai hùng dũng, oai vệ bước đi giữa sân trường. Khi đoàn người bước đến cổng trường, Quách Trung Vân nhẹ nhàng đưa giấy chứng nhận đưa cho bảo vệ.
Có phụ đạo viên đi cùng, bảo vệ vui vẻ mở cửa cho đoàn người đi qua.
Thời điểm mọi người qua cửa, Trần Hán Thăng lui lại một chút, đưa bao thuốc cùng nói chút chuyện cùng bảo vệ, chả biết nội dung là gì.
Một lúc sau, Trần Hán Thăng quay về nhập vào đoàn người, Quách Trung Vân hỏi: “Vừa rồi nói chuyện gì với bảo vệ vậy, tôi đã trao đổi với họ rồi mà?”
Trần Hán Thăng trên miệng ngâm điếu thuốc, tay thì cầm lấy bao thuốc đưa qua mời Quách Trung Vân hút, xong xuôi mới cười hì hì nói: “Không biết đêm nay mấy giờ mọi người mới về. Em nhờ bọn họ một chút, nếu có thay ca cũng đừng khóa cửa vội, không mọi người ngủ ngoài đường, chẳng biết lúc nào đó bị muỗi nó khiêng mất.”
“Thế mà cậu cũng nghĩ ra được.”
Quách Trung Vân chăm chú đánh giá về Trần Hán Thăng, khuôn mặt đang lấp ló khi sáng khi mờ do tác dụng của đèn các phương tiện đang lưu thông trên đường chiếu vào. Thầm nghĩ, Trần Hán Thăng vừa có năng lực tổ chức, làm việc lại tính toán kỹ càng, buổi chiều lúc ghi danh lại tỏ ra khả năng đối nhân sử thế rất tuyệt vời, năng lực tổng hợp đều nằm phía trên Hồ Lâm Ngữ nha.
Lúc đầu, Quách Trung Vân định để người tích cực, làm việc chủ động như Hồ Lâm Ngữ làm lớp trưởng, nhưng bây giờ lại thấy Trần Hán Thăng có vẻ thích hợp hơn.
Lớp trưởng trong đại học là nhân vật rất quan trọng, có thể giúp đỡ rất nhiều cho phụ đạo viên. Đương nhiên, bản thân lớp trưởng cũng thu được rất nhiều đặc quyền.
Quan trọng nhất là, Trần Hán Thăng có ý này hay không, bởi vì làm lớp trưởng không phải là việc nhẹ nhàng, có rất nhiều chuyện lớp trưởng cần phải đứng ra gánh vác cùng hoàn thành. Cũng không biết, Trần Hán Thăng có thu được tín nhiệm của đa số mọi người trong lớp hay không?
“Để quan sát thêm hai ngày nữa đi.” Quách Trung Vân tính toán trong đầu.
Từ lúc nào không hay, bạn học Trần Anh Tuấn đã được thêm vào danh sách ứng cử viên lớp trưởng của phụ đạo viên, chức vị này so với trưởng phòng thì quan trọng hơn rất nhiều.
Trần Hán Thăng từ khi trọng sinh trờ về đã nghĩ, trong thời gian đại học mình phải mở ra công việc làm ăn. Nên lớp trưởng nhất định phải đặt ở trong tay mình, không thì việc gì hắn phải hao tâm tổn trí như vậy, cần gì phải ‘phô chương’ cho mọi người nhìn thấy làm gì?
Danh sách chương