Trịnh Quan Thị hành động cũng rất nhanh, chỉ sau một tuần thì cô đã khảo sát trở về, chủ động gọi Trần Hán Thăng đến văn phòng.
Môi trường làm việc của cô ấy vẫn cứ lộn xộn như vây, đây chính là phong cách của Trịnh Quan Thị, có một số người yêu thích môi trường hơi loạn như thế này để dễ dàng kích thích tư duy sáng tạo.
Trịnh Quan Thị trông có vẻ mệt mỏi sau khi xuống máy bay. Mái tóc nâu óng ả bây giờ có chút không héo, hiển nhiên là do cô ấy dùng não quá độ, hoặc là thường xuyên họp hành.
Có điều, ánh mắt sáng lấp lánh của cô rất có thần thái: "Cặn bã Trần, cái MP3 mà cậu nói thực sự rất có tính khả thi, tôi dự định tập trung sức mạnh của mọi người trong xưởng, trong thời gian ngắn nhất lấy ra được một loại hàng mẫu."
Trịnh Quan Thị hưng phấn bưng cốc cà phê lên, thậm chí còn không chú ý bị đổ lên quần áo.
"MP3 chủ yếu do ba bộ phận tạo thành, máy xử lý trung ương, đồng hồ đo cùng thẻ nhớ. Trên thực tế, trong xưởng hiện tại vẫn đang giúp Thanh Hoa Tử Quang sản xuất máy xử lý trung ương, còn các đồng hồ đô thì chúng ta có thể tìm các xưởng ngoài hợp tác, còn thẻ nhớ thì càng đơn giản, tìm một chỗ tốt chọn mua số lượng lớn là được rồi."
"Chúc mừng, Trịnh tổng."
Trần Hán Thăng chúc mừng nói: "Nắm lấy cơ hội, đang ở trước mắt."
Trịnh Quan Thị nhìn Trần Hán Thăng: "Tôi có ý tưởng này. Tôi sẽ thành lập một bộ chuyên ngành chuyên nghiên cứu phát triển MP3, cậu cũng tiến vào đảm nhiệm cái chức cố vấn, cũng không cần phải thường xuyên quá đâu, còn về tiền lương thì theo hạng mục mà tích phần trăm."
"Nói thí dụ như kiến nghị MP3 lần này của cậu, tôi tiếp thu."
Trịnh Quan Thị viết một con số lên giấy rồi đưa cho Trần Hán Thăng xem: "Cậu thấy từng này thù lao đã đủ chưa?"
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn, tuy đã chuẩn bị tâm lý, có điều vẫn là sợ hết hồn: "Nhiều như vậy?"
Trịnh Quan Thị cười nói: "Cậu thực sự nghĩ là bao nhiêu?"
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Kỳ thực, phí tư vấn kinh doanh bình thường tiêu chuẩn cần nhắc đến lợi nhuận của xí nghiệp, với quy mô của xưởng điện tử Tân Thế Kỷ thì 20 vạn không coi là nhiều, nhưng bởi vì tôi vẫn còn là học sinh, cái giá này có chút không nghĩ đến."
"Đầu của những cặn bả nam đều được đấy."
Trịnh Quan Thị cũng không biết có thật lòng không khích lệ một câu, tiếp tục nói: "Không chỉ có như vậy, 20 vạn này cậu muốn có thì phải sau khi ký kết hợp đồng cố vấn, sau đấy tôi mới có thể đưa cho cậu được."
"Trịnh tổng đây là muốn trói chặt tôi đúng không, không muốn cho tôi rời thuyền?"
"Nói đừng nói như vậy, đánh trận anh em ruột*, cậu còn là bạn thân của tôi, đương nhiên cũng phải ủng hộ tôi một ít rồi."
*Đánh trận anh em ruột: Trong lúc đánh trận coi nhau như anh em ruột.
Trần Hán Thăng gật gù, nghĩ thầm sau này cô ấy đừng cảm thấy hối hận.
······
Trịnh Quan Thị cũng không bảo Trần Hán Thăng ở lại ăn cơm căn bản do cô quá bận. Mới thành lập một bộ chuyên ngành mới nên có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Vừa nghĩ như thế, kỳ thực Trịnh Quan Thị gọi Trần Hán Thăng tới đầu tiên là trả tiền thù lao, hai là buộc chặt lên xe, quan trọng nhất đại khái chính là chia sẻ sự vui sướng trong lòng. Cô tích cực lên kế hoạch cải cách lâu như vậy, mục đích đơn giản là tìm kếm các dự án trong tương lai.
Trần Hán Thăng sau khi lấy được tiền, trực tiếp lái xe đến chỗ của Chung Kiến Thành. Lúc này lão đang cùng Bành Cường uống trà, lớn tiếng hướng về phía Trần Hán Thăng nói: "Gần đến giờ ăn cơm, cậu đây là đến để ăn chực hay sao?"
Trần Hán Thăng không phản ứng, tự mình tự ngồi xuống uống trà, hắn vốn là có ý đi ăn chực.
Có điều lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng đột nhiên nói: "Giờ tôi muốn thành lập một công ty, muốn dùng tầng hai tòa nhà của hai người làm địa chỉ đăng ký có được không."
Cửa hàng này của Chung Kiến Thành là tòa nhà độc lập có hai tầng, có điều lúc lão mở thì tầng một để làm chỗ cho Thâm Thông Giang Lăng, còn lầu hai thì bỏ đấy chưa sử dụng.
Chung Kiến Thành cũng không quá giật mình: "Hiện tại cậu muốn độc lập mở một công ty chuyển phát nhanh, có hay không còn quá sớm. Hiện tại vốn đầu tư, vật liệu còn chưa có."
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Ý lão là tôi muốn nhảy ra ngoài làm một mình?"
Chung Kiến Thành dùng sức gật gù: "Vốn tôi chỉ có chút hoài nghi, có điều lúc cậu phát triển Hỏa Tiễn 101 ý tứ quá rõ ràng, tôi cũng không biết tại sao Không Tĩnh lại phê chuẩn."
"Đừng nói mò."
Trần Hán Thăng cười hì hì phủ nhận: "Cây đại thụ Thâm Thông này cành lá xum xuê, tôi chưa từng có ý nghĩ rời đi. Lần này tôi định mở một cái công ty tư vấn kinh doanh, có điều bên công thương cần địa chỉ để đăng ký, tôi cũng không dư giả tiền bạc để đi thuê."
"Cậu mở cái công ty này làm gì?" Chung Kiến Thành hỏi.
Đối với loại xã hội lưu manh như Chung Kiến Thành nhất định phải lựa lời nói thật, Trần Hán Thăng lập tức trả lời: "Lần trước tôi ở xưởng điện tử Tân Thế Kỷ cho Trịnh Quan Thị một ý tưởng, vốn cô ấy nên trả tiền thù lao, kết quả là chỉ nói đây là bạn bè giúp đỡ nhau, lập tức thay thù lao bằng cảm tình."
"Khốn nạn!"
Trần Hán Thăng tức giận mắng một câu: "Bây giờ tôi thành lập một cái công ty, như vậy công tư phân minh*. Lần sau cô ấy làm sao có thể vô liêm sỉ như thế được nữa."
*Phân minh: Minh bạch(Đoạn này mình dùng từ này thay cho phân rõ ràng)
Bành Cường nghe xong thì ở bên cạnh nói: "Tiểu tử như cậu trong mắt chỉ có tiền, đưa ra ý kiến còn muốn tiền, vậy sau này cậu đối với chung tôi còn muốn thu phí đúng không?"
"Đúng đấy."
Trần Hán Thăng trực tiếp nói: "Cường ca có muốn hay không trước tiên nói chuyện, chỉ 5 tệ."
"Bên Tân Thế Kỷ khác với chúng tôi."
Chung Kiến Thành đúng là có thể hiểu được: "Chúng tôi là cửa hàng nhỏ, tán ngẫu thuần túy cũng chỉ là trò chuyện cho vui, không tồn tại phương án kinh doanh xí nhiệp; Tân Thế Kỷ vốn lớn, một quyết định sai lầm quyết định khả năng dẫn đến mất hàng triệu tệ, nên chút ý kiến đấy nhất định rất đáng giá."
Trần Hán Thăng bưng rượu lên cùng Chung Kiến Thành đụng một cái: "Lão vẫn hiểu nhiều lắm."
Chung Kiến Thành nhắc nhở: "Cậu lái xe tới, đừng uống rượu."
"Xe không sao."
Trần Hán Thăng vung vung tay nói: "Ngày hôm nay tôi đến để trả xe, tôi cũng chuẩn bị mua xe mới."
Chung Kiến Thành bỗng nhiên hiểu ra, trong tâm thầm nghĩ tiểu tử Trần Hán Thăng này thật sự rất lợi hại, đầu năm lừa xe của mình, hiện tại đã có thể mua được xe mới, tuổi trẻ thực sự rất giỏi a.
"Chút nữa chúng ta ký kết một cái hợp đồng cho thuê, cậu cầm cái hợp đồng này đi tới bộ công thương xin cái dấu đi, hiện tại bên đấy đang cổ vũ công ty tư nhân phát triển, chỉ cần hạng mục không có vấn đề gì thì cũng dễ mà đạt được thôi."
"Được, cảm tạ giờ ······ "
Trần Hán Thăng ăn uống no đủ lập tức rời đi, Bành Cường cười đối với Chung Kiến Thành nói: "Tôi cho rằng cậu ta muốn thành lập công ty chuyển phát nhanh đấy."
Chung Kiến Thành tay cầm hạt lạc, yên lặng đặt ở trong miệng nhai: nghiền ngẫm, sau đó hớp một chén rượu trắng rồi nói: "Lão Bành, tôi cùng cậu đánh cược, thằng nhóc đấy nhảy ra ngoài làm một mình là chuyện sớm hay muộn, hiện tại chính là đang tích trữ sức mạnh mà thôi."
Bành Cường có chút không hiểu: "Tiểu tử này hiện tại một tháng kiếm lời so với tôi còn nhiều hơn, sao còn chưa vừa lòng?"
"Thỏa mãn?"
Chung Kiến Thành cười cợt, lão vần luôn nhớ tới lần đầu tiên gặp Trần Hán Thăng, tên tiểu tử này đứng trước cửa bình tĩnh nói: "Có cách nào tôi có thể thay thế các đại lý tài chính ở Tài Viện."
Người như vậy, làm sao có khả năng thỏa mãn chút tiền này đây.
······
Công ty cố vấn kinh doanh "Hạt giống tư bản" của Trần Hán Thăng cứ như thế lặng lẽ thành lập. Ngoài "Tư vấn kinh doanh, quản lý kinh doanh, lập kế hoạch maketing",... còn có một hạng mục là "Cố vấn đầu tư".
"Hiện tại mình hẳn là người đầu tư thiên thần* nghèo nhất đi."
*Một nhà đầu tư thiên thần (còn được gọi là thiên thần kinh doanh, nhà đầu tư không chính thức, nhà tài trợ thiên thần, nhà đầu tư tư nhân hoặc nhà đầu tư hạt giống) là một cá nhân giàu có cung cấp vốn cho một doanh nghiệp khởi nghiệp, thường là để đổi lấy nợ chuyển đổi hoặc vốn chủ sở hữu. Nhà đầu tư thiên thần tiếng Anh gọi là Angel Investor.
Trần Hán Thăng trong lòng nghĩ, trở lại ký túc xá 602 thì phát hiện mấy đứa bạn cùng phòng đều đang gội đầu với đánh răng, hắn kì quái hỏi:
"Có chuyện gì nghiêm trọng hay sao mà đến cả siêu cấp homeboy Đái Chấn Hữu cũng cam lòng xuống giường."
"Lão tứ cậu đừng nói nhiều nữa."
Dương Thế Siêu đẩy Trần Hán Thăng tới một bên tủ đồ: "Mau mau thay quần áo, đêm nay chúng ta có hoạt động liên kết cùng những học muội năm 1 đấy."
Trần Hán Thăng lúc này mới nhớ tới đến ngày hôm nay là cùng với ký túc xá của La Tuyền liên nghị.
"Hôm nay tao không đi, uống rượu say không cách nào đi được."
Trần Hán Thăng trực tiếp bò lên giường ngủ.
Mấy người đều sửng sốt một chút, Quách Thiếu Cường hô: "Mấy em học muội đã nói rồi, muốn nhìn qua tư thế anh hùng của phó chủ tịch hệ nhân văn hội học sinh Trần Hán Thăng."
"Khò khè, khò khè, khò khè."
Trần Hán Thăng ở trên giường ngáy lên.
"Tính toán một chút, tứ ca không đi thì thôi."
Kim Dương Minh sửa sang âu phục của chính mình một chút nói: "Không đi càng là chuyện tốt, không phải lão tứ như vậy nín nhịn, nơi nào có cơ hội cho chúng ta."
Môi trường làm việc của cô ấy vẫn cứ lộn xộn như vây, đây chính là phong cách của Trịnh Quan Thị, có một số người yêu thích môi trường hơi loạn như thế này để dễ dàng kích thích tư duy sáng tạo.
Trịnh Quan Thị trông có vẻ mệt mỏi sau khi xuống máy bay. Mái tóc nâu óng ả bây giờ có chút không héo, hiển nhiên là do cô ấy dùng não quá độ, hoặc là thường xuyên họp hành.
Có điều, ánh mắt sáng lấp lánh của cô rất có thần thái: "Cặn bã Trần, cái MP3 mà cậu nói thực sự rất có tính khả thi, tôi dự định tập trung sức mạnh của mọi người trong xưởng, trong thời gian ngắn nhất lấy ra được một loại hàng mẫu."
Trịnh Quan Thị hưng phấn bưng cốc cà phê lên, thậm chí còn không chú ý bị đổ lên quần áo.
"MP3 chủ yếu do ba bộ phận tạo thành, máy xử lý trung ương, đồng hồ đo cùng thẻ nhớ. Trên thực tế, trong xưởng hiện tại vẫn đang giúp Thanh Hoa Tử Quang sản xuất máy xử lý trung ương, còn các đồng hồ đô thì chúng ta có thể tìm các xưởng ngoài hợp tác, còn thẻ nhớ thì càng đơn giản, tìm một chỗ tốt chọn mua số lượng lớn là được rồi."
"Chúc mừng, Trịnh tổng."
Trần Hán Thăng chúc mừng nói: "Nắm lấy cơ hội, đang ở trước mắt."
Trịnh Quan Thị nhìn Trần Hán Thăng: "Tôi có ý tưởng này. Tôi sẽ thành lập một bộ chuyên ngành chuyên nghiên cứu phát triển MP3, cậu cũng tiến vào đảm nhiệm cái chức cố vấn, cũng không cần phải thường xuyên quá đâu, còn về tiền lương thì theo hạng mục mà tích phần trăm."
"Nói thí dụ như kiến nghị MP3 lần này của cậu, tôi tiếp thu."
Trịnh Quan Thị viết một con số lên giấy rồi đưa cho Trần Hán Thăng xem: "Cậu thấy từng này thù lao đã đủ chưa?"
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn, tuy đã chuẩn bị tâm lý, có điều vẫn là sợ hết hồn: "Nhiều như vậy?"
Trịnh Quan Thị cười nói: "Cậu thực sự nghĩ là bao nhiêu?"
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Kỳ thực, phí tư vấn kinh doanh bình thường tiêu chuẩn cần nhắc đến lợi nhuận của xí nghiệp, với quy mô của xưởng điện tử Tân Thế Kỷ thì 20 vạn không coi là nhiều, nhưng bởi vì tôi vẫn còn là học sinh, cái giá này có chút không nghĩ đến."
"Đầu của những cặn bả nam đều được đấy."
Trịnh Quan Thị cũng không biết có thật lòng không khích lệ một câu, tiếp tục nói: "Không chỉ có như vậy, 20 vạn này cậu muốn có thì phải sau khi ký kết hợp đồng cố vấn, sau đấy tôi mới có thể đưa cho cậu được."
"Trịnh tổng đây là muốn trói chặt tôi đúng không, không muốn cho tôi rời thuyền?"
"Nói đừng nói như vậy, đánh trận anh em ruột*, cậu còn là bạn thân của tôi, đương nhiên cũng phải ủng hộ tôi một ít rồi."
*Đánh trận anh em ruột: Trong lúc đánh trận coi nhau như anh em ruột.
Trần Hán Thăng gật gù, nghĩ thầm sau này cô ấy đừng cảm thấy hối hận.
······
Trịnh Quan Thị cũng không bảo Trần Hán Thăng ở lại ăn cơm căn bản do cô quá bận. Mới thành lập một bộ chuyên ngành mới nên có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Vừa nghĩ như thế, kỳ thực Trịnh Quan Thị gọi Trần Hán Thăng tới đầu tiên là trả tiền thù lao, hai là buộc chặt lên xe, quan trọng nhất đại khái chính là chia sẻ sự vui sướng trong lòng. Cô tích cực lên kế hoạch cải cách lâu như vậy, mục đích đơn giản là tìm kếm các dự án trong tương lai.
Trần Hán Thăng sau khi lấy được tiền, trực tiếp lái xe đến chỗ của Chung Kiến Thành. Lúc này lão đang cùng Bành Cường uống trà, lớn tiếng hướng về phía Trần Hán Thăng nói: "Gần đến giờ ăn cơm, cậu đây là đến để ăn chực hay sao?"
Trần Hán Thăng không phản ứng, tự mình tự ngồi xuống uống trà, hắn vốn là có ý đi ăn chực.
Có điều lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng đột nhiên nói: "Giờ tôi muốn thành lập một công ty, muốn dùng tầng hai tòa nhà của hai người làm địa chỉ đăng ký có được không."
Cửa hàng này của Chung Kiến Thành là tòa nhà độc lập có hai tầng, có điều lúc lão mở thì tầng một để làm chỗ cho Thâm Thông Giang Lăng, còn lầu hai thì bỏ đấy chưa sử dụng.
Chung Kiến Thành cũng không quá giật mình: "Hiện tại cậu muốn độc lập mở một công ty chuyển phát nhanh, có hay không còn quá sớm. Hiện tại vốn đầu tư, vật liệu còn chưa có."
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Ý lão là tôi muốn nhảy ra ngoài làm một mình?"
Chung Kiến Thành dùng sức gật gù: "Vốn tôi chỉ có chút hoài nghi, có điều lúc cậu phát triển Hỏa Tiễn 101 ý tứ quá rõ ràng, tôi cũng không biết tại sao Không Tĩnh lại phê chuẩn."
"Đừng nói mò."
Trần Hán Thăng cười hì hì phủ nhận: "Cây đại thụ Thâm Thông này cành lá xum xuê, tôi chưa từng có ý nghĩ rời đi. Lần này tôi định mở một cái công ty tư vấn kinh doanh, có điều bên công thương cần địa chỉ để đăng ký, tôi cũng không dư giả tiền bạc để đi thuê."
"Cậu mở cái công ty này làm gì?" Chung Kiến Thành hỏi.
Đối với loại xã hội lưu manh như Chung Kiến Thành nhất định phải lựa lời nói thật, Trần Hán Thăng lập tức trả lời: "Lần trước tôi ở xưởng điện tử Tân Thế Kỷ cho Trịnh Quan Thị một ý tưởng, vốn cô ấy nên trả tiền thù lao, kết quả là chỉ nói đây là bạn bè giúp đỡ nhau, lập tức thay thù lao bằng cảm tình."
"Khốn nạn!"
Trần Hán Thăng tức giận mắng một câu: "Bây giờ tôi thành lập một cái công ty, như vậy công tư phân minh*. Lần sau cô ấy làm sao có thể vô liêm sỉ như thế được nữa."
*Phân minh: Minh bạch(Đoạn này mình dùng từ này thay cho phân rõ ràng)
Bành Cường nghe xong thì ở bên cạnh nói: "Tiểu tử như cậu trong mắt chỉ có tiền, đưa ra ý kiến còn muốn tiền, vậy sau này cậu đối với chung tôi còn muốn thu phí đúng không?"
"Đúng đấy."
Trần Hán Thăng trực tiếp nói: "Cường ca có muốn hay không trước tiên nói chuyện, chỉ 5 tệ."
"Bên Tân Thế Kỷ khác với chúng tôi."
Chung Kiến Thành đúng là có thể hiểu được: "Chúng tôi là cửa hàng nhỏ, tán ngẫu thuần túy cũng chỉ là trò chuyện cho vui, không tồn tại phương án kinh doanh xí nhiệp; Tân Thế Kỷ vốn lớn, một quyết định sai lầm quyết định khả năng dẫn đến mất hàng triệu tệ, nên chút ý kiến đấy nhất định rất đáng giá."
Trần Hán Thăng bưng rượu lên cùng Chung Kiến Thành đụng một cái: "Lão vẫn hiểu nhiều lắm."
Chung Kiến Thành nhắc nhở: "Cậu lái xe tới, đừng uống rượu."
"Xe không sao."
Trần Hán Thăng vung vung tay nói: "Ngày hôm nay tôi đến để trả xe, tôi cũng chuẩn bị mua xe mới."
Chung Kiến Thành bỗng nhiên hiểu ra, trong tâm thầm nghĩ tiểu tử Trần Hán Thăng này thật sự rất lợi hại, đầu năm lừa xe của mình, hiện tại đã có thể mua được xe mới, tuổi trẻ thực sự rất giỏi a.
"Chút nữa chúng ta ký kết một cái hợp đồng cho thuê, cậu cầm cái hợp đồng này đi tới bộ công thương xin cái dấu đi, hiện tại bên đấy đang cổ vũ công ty tư nhân phát triển, chỉ cần hạng mục không có vấn đề gì thì cũng dễ mà đạt được thôi."
"Được, cảm tạ giờ ······ "
Trần Hán Thăng ăn uống no đủ lập tức rời đi, Bành Cường cười đối với Chung Kiến Thành nói: "Tôi cho rằng cậu ta muốn thành lập công ty chuyển phát nhanh đấy."
Chung Kiến Thành tay cầm hạt lạc, yên lặng đặt ở trong miệng nhai: nghiền ngẫm, sau đó hớp một chén rượu trắng rồi nói: "Lão Bành, tôi cùng cậu đánh cược, thằng nhóc đấy nhảy ra ngoài làm một mình là chuyện sớm hay muộn, hiện tại chính là đang tích trữ sức mạnh mà thôi."
Bành Cường có chút không hiểu: "Tiểu tử này hiện tại một tháng kiếm lời so với tôi còn nhiều hơn, sao còn chưa vừa lòng?"
"Thỏa mãn?"
Chung Kiến Thành cười cợt, lão vần luôn nhớ tới lần đầu tiên gặp Trần Hán Thăng, tên tiểu tử này đứng trước cửa bình tĩnh nói: "Có cách nào tôi có thể thay thế các đại lý tài chính ở Tài Viện."
Người như vậy, làm sao có khả năng thỏa mãn chút tiền này đây.
······
Công ty cố vấn kinh doanh "Hạt giống tư bản" của Trần Hán Thăng cứ như thế lặng lẽ thành lập. Ngoài "Tư vấn kinh doanh, quản lý kinh doanh, lập kế hoạch maketing",... còn có một hạng mục là "Cố vấn đầu tư".
"Hiện tại mình hẳn là người đầu tư thiên thần* nghèo nhất đi."
*Một nhà đầu tư thiên thần (còn được gọi là thiên thần kinh doanh, nhà đầu tư không chính thức, nhà tài trợ thiên thần, nhà đầu tư tư nhân hoặc nhà đầu tư hạt giống) là một cá nhân giàu có cung cấp vốn cho một doanh nghiệp khởi nghiệp, thường là để đổi lấy nợ chuyển đổi hoặc vốn chủ sở hữu. Nhà đầu tư thiên thần tiếng Anh gọi là Angel Investor.
Trần Hán Thăng trong lòng nghĩ, trở lại ký túc xá 602 thì phát hiện mấy đứa bạn cùng phòng đều đang gội đầu với đánh răng, hắn kì quái hỏi:
"Có chuyện gì nghiêm trọng hay sao mà đến cả siêu cấp homeboy Đái Chấn Hữu cũng cam lòng xuống giường."
"Lão tứ cậu đừng nói nhiều nữa."
Dương Thế Siêu đẩy Trần Hán Thăng tới một bên tủ đồ: "Mau mau thay quần áo, đêm nay chúng ta có hoạt động liên kết cùng những học muội năm 1 đấy."
Trần Hán Thăng lúc này mới nhớ tới đến ngày hôm nay là cùng với ký túc xá của La Tuyền liên nghị.
"Hôm nay tao không đi, uống rượu say không cách nào đi được."
Trần Hán Thăng trực tiếp bò lên giường ngủ.
Mấy người đều sửng sốt một chút, Quách Thiếu Cường hô: "Mấy em học muội đã nói rồi, muốn nhìn qua tư thế anh hùng của phó chủ tịch hệ nhân văn hội học sinh Trần Hán Thăng."
"Khò khè, khò khè, khò khè."
Trần Hán Thăng ở trên giường ngáy lên.
"Tính toán một chút, tứ ca không đi thì thôi."
Kim Dương Minh sửa sang âu phục của chính mình một chút nói: "Không đi càng là chuyện tốt, không phải lão tứ như vậy nín nhịn, nơi nào có cơ hội cho chúng ta."
Danh sách chương