Sau một thời gian Trần Hán Thăng xa cách sách vở, cuối cùng hôm nay cũng trở lại phòng học. Không chỉ bạn cùng lớp ngạc nhiên mà ngay cả bạn cùng phòng cũng vậy.
Nhưng, đến thời điểm nghỉ giữa tiết, khi phụ đạo viên Quách Trung Vân tới căn dặn, thì mọi người mới hiểu được.
Tuy rằng Trần Hán Thăng trốn học cùng thi lại, nhưng hắn là một người cực kỳ có nguyên tắc. Đó là khi hắn cùng lão Quách ở cùng một chỗ, Trần Hán Thăng nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ người giúp việc tận tuỵ.
"Cuối tháng này chính là thời điểm đại hội thể dục thể thao mùa thu của Tài Viện. Lớp chúng ta cần phải tích cực báo danh, thứ tự không quan trọng, mà đặt nặng ở sự nhiệt tình. Chúng ta cần coi đây là một kỷ niệm đáng nhớ thời đại học."
Lão Quách nói xong thì hướng ánh mắt về phía Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, cậu là người phụ trách cân đối."
Trần Hán Thăng lớn tiếng đảm báo: "Thầy Quách xin cứ yên tâm."
Lão Quách làm xong nhiệm vụ của một "phụ đạo viên" thì lập tức rời đi. Trần Hán Thăng đứng lên nói: "Người có ý định tham gia hãy tới báo danh với Hồ Lâm Ngữ. Mọi người cần chú ý hạn chót đăng ký."
Hồ Lâm Ngữ trợn mắt lên, vừa giở vở ghi chép ra vừa mắng: "Thầy Quách chỉ định là Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng lại đẩy sang cho mình. Rốt cục mình là người khổ nhất."
Cô lập tức đi tới ngồi trước mặt Trần Hán Thăng. Nhưng nội dung muốn nói lại chẳng liên quan gì tới đại hội thể thao mùa thu cả.
"Trần Hán Thăng, cậu cùng Ấu Sở thật sự như vậy sao?"
"Lần này đại hội thể thao tương đối lớn. Lớp chúng ta tham gia hẳn không ít, thời điểm sắp xếp cần phải phân loại rõ ràng ra đấy."
"Mấy ngày nay, Ấu Sở toàn ra ngoài ban công đứng ngẩn ngơ. Cô ấy vốn dĩ đã ngốc rồi, hiện tại ngốc càng thêm ngốc."
"Thống kê xong, đem bảng biểu qua cho mình. Mình sẽ liên hệ trước với hội học sinh, tranh thủ kiếm chút đặc quyền từ sân đấu cho đến thời gian xếp lịch."
"Bộp."
Hồ Lâm Ngữ nhìn không được, đập mạnh một cái xuống bàn: "Cậu đừng cái kiểu ông nói gà bà nói vịt nữa đi. Chúng ta đang nói chuyện quan trọng đấy?"
"What? Chuyện quan trọng là chuyện tình cảm sao?"
Thương Nghiên Nghiên đứng sau lưng mỉm cười nói.
"Liên quan quái gì đến cậu?"
Hồ Lâm Ngữ khó chịu bởi có người cắt ngang, đã thế người cắt ngang lại còn Thương Nghiên Nghiên nữa chứ.
"Mình chuẩn bị tham gia đại hội thể thao mùa thu, nên đến báo danh."
Thương Nghiên Nghiên không tỏ ra yếu thế, bắt đầu phản công lại.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Một cái không thích người kia ra vẻ, còn người kia không thích người này thể hiện. Bởi vậy, trong lớp có hoạt động công khai nào, Thương Nghiên Nghiên cũng chỉ báo danh cho duy nhất một mình Trần Hán Thăng.
Nhưng lý do này quá chính đáng, Hồ Lâm Ngữ không còn cách nào đành phải rời đi.
Hồ Lâm Ngữ trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chờ mong của Thẩm Ấu Sở, mà lắc đầu nói: "Hắn nhất định giả ngu. Mình cũng không còn cách nào khác, tóm lại cậu quá ngốc. Trần Hán Thăng là loại con trai, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Cậu gặp chuyện lại giấu giấu diếm diếm, cách làm này chẳng khác nào không tôn trọng hắn cả."
"Mình biết sai rồi."
Thẩm Ấu Sở tủi thân nói. Mấy ngày nay, khuôn mặt cô gầy trông thấy, nguyên bản là một khuôn mặt xinh đẹp như trứng ngỗng, hiện tại biến thành khuôn mặt trái xoan có phần giống Tiểu Ngư Nhi.
"Được rồi, sau này lại tìm cơ hội. Tóm lại, hắn cũng không có khả năng vứt bỏ cậu được."
"Thật sao?"
Thẩm Ấu Sở ngạc nhiên hỏi.
"Haizz, cậu ấy à..."
Hồ Lâm Ngữ không nhịn được thở dài: "Xinh đẹp, nghe lời, dáng chuẩn. Quan trọng nhất là ngốc, nếu mình là Trần Hán Thăng cũng không có khả năng vứt bỏ cậu."
Thẩm Ấu Sở nghe đến đoạn mình ngốc thì có phần xấu hổ, vội nghiêng đầu nằm lên cánh tay, có phần hâm mộ Thương Nghiên Nghiên đang nói chuyện cùng Trần Hán Thăng.
"Nói thật, Ấu Sở là một cô gái tốt. Nhưng duyên phận là thứ kỳ diệu như vậy đấy, không thể cưỡng ép được "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng". Nói không chừng cuối cùng lại có thể về bên nhau."
Thương Nghiên Nghiên chớp chớp cặp lông mi dài, bày tỏ quan điểm.
Trần Hán Thăng cúi đầu xuống viết phương án sơ bộ "đại hội thể thao mùa thu". Đây là một cơ hội cho hắn tuyên truyền Hoả Tiễn 101, nên hắn cần vạch ra đại cương tiến hành, còn phụ trách việc hoàn thiện cùng các bước sẽ dành cho Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ.
Thế này sẽ khiến mình rảnh tay làm nhiều việc hơn, đồng thời rèn luyện thêm khả năng cho hai người bọn họ.
Hắn nghe được trong giọng nói của Thương Nghiên Nghiên có phần thăm dò, nên Trần Hán Thăng hờ hững nói: "Không phải cậu từng thề sẽ không bước qua giới hạn của một tình nhân sao? Sao lại thay đổi muốn làm chính cung rồi?"
Thương Nghiên Nghiên thẹn thùng nói: "Ấu Sở ở đó, mình cảm thấy cơ hội làm chính cung là không có. Bây giờ cô ấy đi rồi, nên cũng muốn thử xem sao."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng cười cười, đưa phương án đại cương cho Lý Quyến Nam: "Có chuyện gì mày bàn bạc lại với Nhiếp Tiểu Vũ, cố gắng đừng đến tìm tao."
Sau khi giải quyết mọi việc, Trần Hán Thăng đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng học, thuận tiện vỗ vai Thương Nghiên Nghiên nói: "Có chí hướng nào hãy theo đuổi cái đó, đừng nên thay đổi quan điểm từ đầu của mình. Làm tình nhân tốt biết bao nhiêu, mình còn muốn cậu gọi hai tiếng ba ba đấy."
Thương Nghiên Nghiên nhìn theo hình bóng dần mất hút của Trần Hán Thăng, bờ môi đỏ cong lên: "Ba ba thì ba ba."
...
Trần Hán Thăng ra khỏi tầng dạy học. Cơn mưa thu vài ngày nay đã có dấu hiệu chuyển biến, khiến cho không khí có phần tươi mát thoải mái hơn, bầu trời báo hiệu đã tạnh hẳn. Ngày mai có lẽ lại là ngày nắng chói chang.
"Thiên thời địa lợi nhân hoà, đúng là thời điểm tốt để mở mang bờ cõi."
Trần Hán Thăng nhủ thầm. Hắn trở về phong ký túc, lấy ra món đồ thư pháp mà lão Trần vừa gửi từ Cảng Thành lên.
Trần Triệu Quân là người ưa cuộc sống bình dị giống thần tiên. Ông chẳng có chí lớn gì, sau khi làm việc xong thường xuyên đạp xe kiếm người đánh cờ, nếu không đánh cờ là luyện chữ, bởi vậy rất quen thuộc đám người trong hội thư pháp.
Những người này thường có chút tiếng tăm nhưng không nổi lắm. Khi lão Trần mở miệng xin, bọn họ đều vui vẻ tặng những tác phẩm có đóng con dấu của mình.
Bộ tranh chữ này hắn dùng làm vật dẫn để tạo mối quan hệ cùng chủ nhiệm Lưu Húc của Học Viện Hoa Học Kĩ Thuật Kim Lăng. Lưu chủ nhiệm không yêu tiền, không thích rượu, không hút thuốc, chỉ thích cùng người khác bàn luận về cầm kỳ thi hoạ mà thôi.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, không phải chỉ cần giả vờ là người trong giới thôi sao, hôm nay ông mày sẽ biểu hiện cho mà xem.
"Chủ nhiệm Lưu, đây là tác phẩm của phó chủ tịch hiệp hội thư pháp Cảng Thành phó chủ tịch Trần Phượng Đồng. Cụ năm nay đã hơn 60 tuổi, từng là thành viên của hiệp hội thư pháp Trung Quốc, bút danh Trúc Lan Hiên Chủ.
Trần Hán Thăng chỉ vào góc dưới bên phải bức tranh chữ nói: "Đây là con dấu của Trúc Lan Hiên Chủ, xin mời chủ nhiệm Lưu xem."
"Đúng là thật rồi."
Lưu Húc lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc kính lúp, đặt tại mắt nhìn, miệng không ngừng "chậc chậc" bình luận: "Đây là lối viết thanh lịch, mạnh mẽ, trang nghiêm không gò bó. Quả thực rất tuyệt."
Trần Hán Thăng tiếp tục lấy ra bức thứ hai: "Đây là thư pháp của hội trưởng hiệp hội thư pháp Cảng Thành Uông Năng bút danh Mặc Bảo, thầy Giang. Lưu chủ nhiệm xin mời nhìn."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Lưu Húc đã đoán được suy nghĩ của Trần Hán Thăng, nhưng vẫn có vài phần lăn tăn: "Ông chủ Trần, giá cả thuê cửa hàng tôi không có cách nào ưu đãi được, bởi trong trường đã có văn bản quy định rõ ràng."
Anh ta nghĩ rằng Trần Hán Thăng tặng quà là muốn mình ưu đãi vấn đề giá thuê.
Trần Hán Thăng cười cười, nghĩ thầm trong lòng, đúng là sinh viên mới tốt nghiệp được giữ ở lại trường làm việc. Trong thâm tâm vẫn còn giữ lại nét chân thành, trước khi nhận đồ vật còn nói ra lo lắng việc bản thân không giúp được.
Nếu việc này đổi lại là Chung Kiến Thành. Trước tiên cứ nhận đồ cái đã, còn việc có thành hay không là do số trời.
Trần Hán Thăng chân thành nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng ta là những người yêu nghệ thuật, nói chuyện tiền nong ra làm gì. Hay trước tiên chúng ta đưa hợp đồng ra ký xong xuôi đi."
Bởi vì muốn Lưu Húc yên tâm nhận lấy tranh chữ, Trần Hán Thăng ngay tại chỗ xử lý xong vấn đề thủ tục. Lúc trả tiền thuê địa điểm, mí mắt hắn còn không nháy lấy một cái.
"Chuyện này..."
Lưu Húc nhìn thấy vẻ phóng khoáng của Trần Hán Thăng thì có vẻ ngượng ngùng, hai tay không ngừng nắm vào nhau. Trong lòng anh ta cứ cảm giác như thiếu Trần Hán Thăng một phần nhân tình.
Không những thế, Trần Hán Thăng còn đưa ra lời mời: "Anh Lưu, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhá, nghe nói ngài cũng có nghiên cứu văn vật cổ đại. Nhân tiện đây cho bọn em mở rộng tầm mắt chút được không?"
Tổng đại lý Lưu Bằng Phi của Hoả Tiễn 101 tại học viện Khoa Học Kỹ Thuật lên tiếng hát đệm vào: "Học trưởng Lưu, nhà hàng tại đối diện trường học đã đặt trước một phòng, vị trí rất tốt."
Một người ít xã giao như Lưu Húc sao có thể thẳng thừng từ chối được, nên lập tức đứng dậy nói: "Đi thôi."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng thuận lợi đặt chân vào vòng tròn người đam mê văn hoá phi vật thể. Đối với Lưu Húc, Trần Hán Thăng chính là người mình.
Nhưng, đến thời điểm nghỉ giữa tiết, khi phụ đạo viên Quách Trung Vân tới căn dặn, thì mọi người mới hiểu được.
Tuy rằng Trần Hán Thăng trốn học cùng thi lại, nhưng hắn là một người cực kỳ có nguyên tắc. Đó là khi hắn cùng lão Quách ở cùng một chỗ, Trần Hán Thăng nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ người giúp việc tận tuỵ.
"Cuối tháng này chính là thời điểm đại hội thể dục thể thao mùa thu của Tài Viện. Lớp chúng ta cần phải tích cực báo danh, thứ tự không quan trọng, mà đặt nặng ở sự nhiệt tình. Chúng ta cần coi đây là một kỷ niệm đáng nhớ thời đại học."
Lão Quách nói xong thì hướng ánh mắt về phía Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, cậu là người phụ trách cân đối."
Trần Hán Thăng lớn tiếng đảm báo: "Thầy Quách xin cứ yên tâm."
Lão Quách làm xong nhiệm vụ của một "phụ đạo viên" thì lập tức rời đi. Trần Hán Thăng đứng lên nói: "Người có ý định tham gia hãy tới báo danh với Hồ Lâm Ngữ. Mọi người cần chú ý hạn chót đăng ký."
Hồ Lâm Ngữ trợn mắt lên, vừa giở vở ghi chép ra vừa mắng: "Thầy Quách chỉ định là Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng lại đẩy sang cho mình. Rốt cục mình là người khổ nhất."
Cô lập tức đi tới ngồi trước mặt Trần Hán Thăng. Nhưng nội dung muốn nói lại chẳng liên quan gì tới đại hội thể thao mùa thu cả.
"Trần Hán Thăng, cậu cùng Ấu Sở thật sự như vậy sao?"
"Lần này đại hội thể thao tương đối lớn. Lớp chúng ta tham gia hẳn không ít, thời điểm sắp xếp cần phải phân loại rõ ràng ra đấy."
"Mấy ngày nay, Ấu Sở toàn ra ngoài ban công đứng ngẩn ngơ. Cô ấy vốn dĩ đã ngốc rồi, hiện tại ngốc càng thêm ngốc."
"Thống kê xong, đem bảng biểu qua cho mình. Mình sẽ liên hệ trước với hội học sinh, tranh thủ kiếm chút đặc quyền từ sân đấu cho đến thời gian xếp lịch."
"Bộp."
Hồ Lâm Ngữ nhìn không được, đập mạnh một cái xuống bàn: "Cậu đừng cái kiểu ông nói gà bà nói vịt nữa đi. Chúng ta đang nói chuyện quan trọng đấy?"
"What? Chuyện quan trọng là chuyện tình cảm sao?"
Thương Nghiên Nghiên đứng sau lưng mỉm cười nói.
"Liên quan quái gì đến cậu?"
Hồ Lâm Ngữ khó chịu bởi có người cắt ngang, đã thế người cắt ngang lại còn Thương Nghiên Nghiên nữa chứ.
"Mình chuẩn bị tham gia đại hội thể thao mùa thu, nên đến báo danh."
Thương Nghiên Nghiên không tỏ ra yếu thế, bắt đầu phản công lại.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Một cái không thích người kia ra vẻ, còn người kia không thích người này thể hiện. Bởi vậy, trong lớp có hoạt động công khai nào, Thương Nghiên Nghiên cũng chỉ báo danh cho duy nhất một mình Trần Hán Thăng.
Nhưng lý do này quá chính đáng, Hồ Lâm Ngữ không còn cách nào đành phải rời đi.
Hồ Lâm Ngữ trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chờ mong của Thẩm Ấu Sở, mà lắc đầu nói: "Hắn nhất định giả ngu. Mình cũng không còn cách nào khác, tóm lại cậu quá ngốc. Trần Hán Thăng là loại con trai, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Cậu gặp chuyện lại giấu giấu diếm diếm, cách làm này chẳng khác nào không tôn trọng hắn cả."
"Mình biết sai rồi."
Thẩm Ấu Sở tủi thân nói. Mấy ngày nay, khuôn mặt cô gầy trông thấy, nguyên bản là một khuôn mặt xinh đẹp như trứng ngỗng, hiện tại biến thành khuôn mặt trái xoan có phần giống Tiểu Ngư Nhi.
"Được rồi, sau này lại tìm cơ hội. Tóm lại, hắn cũng không có khả năng vứt bỏ cậu được."
"Thật sao?"
Thẩm Ấu Sở ngạc nhiên hỏi.
"Haizz, cậu ấy à..."
Hồ Lâm Ngữ không nhịn được thở dài: "Xinh đẹp, nghe lời, dáng chuẩn. Quan trọng nhất là ngốc, nếu mình là Trần Hán Thăng cũng không có khả năng vứt bỏ cậu."
Thẩm Ấu Sở nghe đến đoạn mình ngốc thì có phần xấu hổ, vội nghiêng đầu nằm lên cánh tay, có phần hâm mộ Thương Nghiên Nghiên đang nói chuyện cùng Trần Hán Thăng.
"Nói thật, Ấu Sở là một cô gái tốt. Nhưng duyên phận là thứ kỳ diệu như vậy đấy, không thể cưỡng ép được "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng". Nói không chừng cuối cùng lại có thể về bên nhau."
Thương Nghiên Nghiên chớp chớp cặp lông mi dài, bày tỏ quan điểm.
Trần Hán Thăng cúi đầu xuống viết phương án sơ bộ "đại hội thể thao mùa thu". Đây là một cơ hội cho hắn tuyên truyền Hoả Tiễn 101, nên hắn cần vạch ra đại cương tiến hành, còn phụ trách việc hoàn thiện cùng các bước sẽ dành cho Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ.
Thế này sẽ khiến mình rảnh tay làm nhiều việc hơn, đồng thời rèn luyện thêm khả năng cho hai người bọn họ.
Hắn nghe được trong giọng nói của Thương Nghiên Nghiên có phần thăm dò, nên Trần Hán Thăng hờ hững nói: "Không phải cậu từng thề sẽ không bước qua giới hạn của một tình nhân sao? Sao lại thay đổi muốn làm chính cung rồi?"
Thương Nghiên Nghiên thẹn thùng nói: "Ấu Sở ở đó, mình cảm thấy cơ hội làm chính cung là không có. Bây giờ cô ấy đi rồi, nên cũng muốn thử xem sao."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng cười cười, đưa phương án đại cương cho Lý Quyến Nam: "Có chuyện gì mày bàn bạc lại với Nhiếp Tiểu Vũ, cố gắng đừng đến tìm tao."
Sau khi giải quyết mọi việc, Trần Hán Thăng đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng học, thuận tiện vỗ vai Thương Nghiên Nghiên nói: "Có chí hướng nào hãy theo đuổi cái đó, đừng nên thay đổi quan điểm từ đầu của mình. Làm tình nhân tốt biết bao nhiêu, mình còn muốn cậu gọi hai tiếng ba ba đấy."
Thương Nghiên Nghiên nhìn theo hình bóng dần mất hút của Trần Hán Thăng, bờ môi đỏ cong lên: "Ba ba thì ba ba."
...
Trần Hán Thăng ra khỏi tầng dạy học. Cơn mưa thu vài ngày nay đã có dấu hiệu chuyển biến, khiến cho không khí có phần tươi mát thoải mái hơn, bầu trời báo hiệu đã tạnh hẳn. Ngày mai có lẽ lại là ngày nắng chói chang.
"Thiên thời địa lợi nhân hoà, đúng là thời điểm tốt để mở mang bờ cõi."
Trần Hán Thăng nhủ thầm. Hắn trở về phong ký túc, lấy ra món đồ thư pháp mà lão Trần vừa gửi từ Cảng Thành lên.
Trần Triệu Quân là người ưa cuộc sống bình dị giống thần tiên. Ông chẳng có chí lớn gì, sau khi làm việc xong thường xuyên đạp xe kiếm người đánh cờ, nếu không đánh cờ là luyện chữ, bởi vậy rất quen thuộc đám người trong hội thư pháp.
Những người này thường có chút tiếng tăm nhưng không nổi lắm. Khi lão Trần mở miệng xin, bọn họ đều vui vẻ tặng những tác phẩm có đóng con dấu của mình.
Bộ tranh chữ này hắn dùng làm vật dẫn để tạo mối quan hệ cùng chủ nhiệm Lưu Húc của Học Viện Hoa Học Kĩ Thuật Kim Lăng. Lưu chủ nhiệm không yêu tiền, không thích rượu, không hút thuốc, chỉ thích cùng người khác bàn luận về cầm kỳ thi hoạ mà thôi.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, không phải chỉ cần giả vờ là người trong giới thôi sao, hôm nay ông mày sẽ biểu hiện cho mà xem.
"Chủ nhiệm Lưu, đây là tác phẩm của phó chủ tịch hiệp hội thư pháp Cảng Thành phó chủ tịch Trần Phượng Đồng. Cụ năm nay đã hơn 60 tuổi, từng là thành viên của hiệp hội thư pháp Trung Quốc, bút danh Trúc Lan Hiên Chủ.
Trần Hán Thăng chỉ vào góc dưới bên phải bức tranh chữ nói: "Đây là con dấu của Trúc Lan Hiên Chủ, xin mời chủ nhiệm Lưu xem."
"Đúng là thật rồi."
Lưu Húc lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc kính lúp, đặt tại mắt nhìn, miệng không ngừng "chậc chậc" bình luận: "Đây là lối viết thanh lịch, mạnh mẽ, trang nghiêm không gò bó. Quả thực rất tuyệt."
Trần Hán Thăng tiếp tục lấy ra bức thứ hai: "Đây là thư pháp của hội trưởng hiệp hội thư pháp Cảng Thành Uông Năng bút danh Mặc Bảo, thầy Giang. Lưu chủ nhiệm xin mời nhìn."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Lưu Húc đã đoán được suy nghĩ của Trần Hán Thăng, nhưng vẫn có vài phần lăn tăn: "Ông chủ Trần, giá cả thuê cửa hàng tôi không có cách nào ưu đãi được, bởi trong trường đã có văn bản quy định rõ ràng."
Anh ta nghĩ rằng Trần Hán Thăng tặng quà là muốn mình ưu đãi vấn đề giá thuê.
Trần Hán Thăng cười cười, nghĩ thầm trong lòng, đúng là sinh viên mới tốt nghiệp được giữ ở lại trường làm việc. Trong thâm tâm vẫn còn giữ lại nét chân thành, trước khi nhận đồ vật còn nói ra lo lắng việc bản thân không giúp được.
Nếu việc này đổi lại là Chung Kiến Thành. Trước tiên cứ nhận đồ cái đã, còn việc có thành hay không là do số trời.
Trần Hán Thăng chân thành nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng ta là những người yêu nghệ thuật, nói chuyện tiền nong ra làm gì. Hay trước tiên chúng ta đưa hợp đồng ra ký xong xuôi đi."
Bởi vì muốn Lưu Húc yên tâm nhận lấy tranh chữ, Trần Hán Thăng ngay tại chỗ xử lý xong vấn đề thủ tục. Lúc trả tiền thuê địa điểm, mí mắt hắn còn không nháy lấy một cái.
"Chuyện này..."
Lưu Húc nhìn thấy vẻ phóng khoáng của Trần Hán Thăng thì có vẻ ngượng ngùng, hai tay không ngừng nắm vào nhau. Trong lòng anh ta cứ cảm giác như thiếu Trần Hán Thăng một phần nhân tình.
Không những thế, Trần Hán Thăng còn đưa ra lời mời: "Anh Lưu, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhá, nghe nói ngài cũng có nghiên cứu văn vật cổ đại. Nhân tiện đây cho bọn em mở rộng tầm mắt chút được không?"
Tổng đại lý Lưu Bằng Phi của Hoả Tiễn 101 tại học viện Khoa Học Kỹ Thuật lên tiếng hát đệm vào: "Học trưởng Lưu, nhà hàng tại đối diện trường học đã đặt trước một phòng, vị trí rất tốt."
Một người ít xã giao như Lưu Húc sao có thể thẳng thừng từ chối được, nên lập tức đứng dậy nói: "Đi thôi."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng thuận lợi đặt chân vào vòng tròn người đam mê văn hoá phi vật thể. Đối với Lưu Húc, Trần Hán Thăng chính là người mình.
Danh sách chương