Với Hoàng Tuệ mà nói, buổi chiều hôm nay cũng giống như mọi ngày. Sau thời gian nghỉ trưa, cô đứng dậy kiểm tra xem chiều nay cần làm gì, rôi cầm theo một cốc cà phê đi tới phòng quản lý của chi nhanh nói chuyện cùng đồng nghiệp.

Đừng nên xem thường khoảng thời gian rãnh rỗi trò chuyện, sau khi cô vào làm tại Kim Tiệp, dựa vào những thông tin có được trong những buổi nói chuyện mà dễ dàng tiếp cận được lãnh đạo. Cuối cùng dựa vào năng lực giao tiếp của mình, lưu lại hình tượng của mình trong lòng không chỉ là lãnh đạo chủ quản, mà còn có lãnh đạo nhà máy chú ý tới.

Cô vốn dĩ tốt nghiệp ĐH Khoa Học Tự Nhiên, bằng cấp vẫn còn chình ình ra đấy, cộng thêm mối quan hệ cũng lãnh đạo rất tốt. Hiện tại, chỉ chờ một cơ hội toả sáng mà thôi.

Sau khi cô ngồi vào bàn, lập tức mở QQ ra, Hoàng Tuệ lại nhận được tin nhắn của tài khoản "tuổi trẻ chưa trải sự đời", việc này giống như thói quen vậy.

"Chị tiểu Tuệ, tuần này sinh nhật, chị định tổ chức sao vậy?"

"Chị tiểu Tuệ, chị muốn quà gì vậy?"

"Chị tiểu Tuệ, em tặng chị một bó hoa tươi, chị cảm thấy sao?"

...

Sắc mặt Hoàng Tuệ không thay thôi, cố đọc hết tin nhắn của "tuổi trẻ chưa trải sự đời" là tài khoản QQ của Vương Tử Bác. Đây là cậu nhóc, cô từng gặp trên xe lửa lúc về quê, còn đang học đại học tại Kiến Nghiệp, với cậu bé này cô chẳng có chút hứng thú nào cả.

Bởi vì cậu ta quá nghèo, một bữa bò sốt vang chỉ có 800 tệ còn phải đắn đo mãi, với lại cũng chẳng có tiền mua cho mình một chiếc điện thoại.

Một điều nữa đó là Vương Tử Bác xuất thân từ một thành phố bé, trình độ không cao, nói chuyện chẳng có tý hấp dẫn nào. Nói chung cậu ta không phải là mẫu người Hoàng Tuệ hướng tới, nên chẳng hề có ý định nói chuyện yêu đương với cậu ta.

Thật ra, một người khác trên xe lửa lúc ấy rất được, tên là Trần Hán Thăng thì phải. Am thanh nói chuyện cậu ta sang sảng, nhìn qua là người có tiền. Trong lúc cô ăn cơm cùng Vương Tử Bác, cậu ta vô tình tiết lộ Trần Hán Thăng là người cậu ta kính nể nhất.

Nhưng Hoàng Tuệ cảm giác được Trần Hán Thăng hình như coi thường mình, không chỉ thể hiện điều đó trên xe lửa. Tại Kiến Nghiệp, bởi vì quan hệ giữa hắn cùng Vương Tử Bác nên cũng gặp qua mấy lần, mà lần nào tên đó một câu cũng không thèm nói với mình.

Việc này giống một vòng tuần hoàn, Trần Hán Thăng coi thường Hoàng Tuệ, Hoàng Tuệ coi thường Vương Tử Bác, còn Vương Tử Bác hiện tại cũng "xem thường" Trần Hán Thăng.

Vương Tử Bác cảm thấy, bản thân mình mới gọi là yêu. Còn Trần Hán Thăng quá mức lạm dụng tình cảm.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

"Hoa tươi là được rồi, cảm ơn."

Hoàng Tuệ nhắn lại một câu đơn giản. Mặc dù bản thân cô không thích Vương Tử Bác, nhưng không hề từ chối thẳng thừng, đôi khi còn bông đùa vài câu với cậu ta.

Nhưng tin nhắn vừa mới chuyển đi, hình ảnh avarta của ních QQ "tuổi trẻ chư trải sự đời" bỗng nhiên sáng lên.

Vương Tử Bác không có máy tính, khẳng định cu cậu đã chờ rất lâu ở quán nét để nhận được tin nhắn trả lời này.

Thật ra rất dễ đoán bộ dạng của cậu ta hiện giờ, trên tai đeo một chiếc tai nghe đã cũ, ngay tại nơi ồn ào như quán nét mở ra bộ truyện "One Piece" quen thuộc. Khuôn mặt cô độc phản chiếu trên màn hình máy tính, thi thoảng đánh ánh mắt về phía bảng chát QQ, có phần mong đợi có phần sốt ruột, lại có phần yếu đuối không dám đối mặt với sự thật.

Hành động vộ vị này không phải là ngốc, mà phần nhiều bởi vì bản thân cậu ta trốn tránh sự thật mà thôi.

Nhưng từ khi tin nhắn của Hoàng Tuệ gửi tới, ánh mắt Vương Tử Bác đột nhiên trở nên nóng bỏng, tràn đầy sức sống. Giống như đang đi trên sa mạc tìm được một nguồn nước, lập tức hồi phục một cách điên cuồng.

"Chị tiểu Tuệ, chị muốn hoa tươi thế nào?"

"Đến lúc đó em tặng cho hợp lý."

"Tối mai là sinh nhật chị, chúng ta cùng một chỗ ăn cơm có được không?"

...

"Một bó hoa tươi thì muốn mơ tưởng đón sinh nhật cùng mình?"

Hoàng Tuệ cười cười, lập tức bỏ qua tin nhắn QQ của "tuổi trẻ chưa trải sự đời", kệ cho tin nhắn từ ních này vẫn không ngừng gửi tới. Nhưng điện thoại cá nhân nhận được cuộc gọi nói: "Ngày mai, chúng ta tổ chức tại quán bar 1912 nhá?"

Trong điện thoại vang lên tiếng một người con trai: "Anh đã đặt phòng xong rồi, mai sẽ tặng cho em một chiếc điện thoại di động."

"Ôi, không cần đâu."

Hoàng Tuệ ra vẻ giật mình: "Thật ra máy cầm tay cá nhân là tốt lắm rồi, anh không cần tốn tiền nhiều như vậy đâu."

"Điện thoại cá nhân sao bằng di động được. Anh chờ ngày mai em đồng ý làm bạn gái của anh đấy."

"Đáng ghét, sếp của em tới, em dừng lại đây."

Hoàng Tuệ vừa cúp điện thoại, phó quản lý của Kim Tiệp vội vàng đi tới: "Tiểu Hoàng, giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng."

"Xin mời ngài cứ nói."

Hoàng Tuệ đứng dậy trả lời.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

"Hôm nay có một nhóm khách quý tới đây, ông chủ rất coi trọng chuyện này, ngài ấy đang nói chuyện với họ trong phòng họp. Cô chuẩn bị một phần tài liệu về sản phẩm PPT của nhà máy chúng ta, dùng để chút nữa đứng lên giới thiệu."

"Tôi đã làm săn Power point rồi, chỉ cần tập luyện chút là được."

"Tốt lắm, nhớ đúng giờ."

"Phó giám đốc không có thời gian ở lại lâu, lập tức phải quay về phòng họp, nhưng trước khi đi, ông ấy lại dặn thêm một lần nữa: "Tiểu Hoàng, lần thuyết trình này rất quan trọng, bởi dính líu đến việc công ty chúng ta có thể tiến thêm một bước mở rộng hay không?"

"Ngài yên tâm, tôi sẽ không làm lãnh đạo thất vọng đâu."

Hoàng Tuệ tranh thủ thời gian thực hành việc sử dụng Power point, trong khi đó mục tin nhắn của Vương Tử Bác không ngừng sáng lên. Cô sợ mất tập trung nên quyết định out ra khỏi QQ luôn.

"Cơ hội của mình tới rồi sao?"

Hoàng Tuệ nhịn không được, hướng ánh mắt về phía phòng họp, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

...

Tổng hợp tiềm năng của Kim Tiệp lớn hơn 3 công ty kia rất nhiều. Những người có kinh nghiệm, ngồi một lúc trong phòng họp đều có thể nhận ra, chiếc bàn được làm bằng gỗ lim, máy chiếu đang dần được kéo xuống, hơn nữa còn có người chuyên môn đứng pha trà.

Trần Hán Thăng đang cầm trong tay một tập ảnh. Lư Kim Phong lên tiếng nói: "Đây là hình ảnh ghi chép lại quá trình phát triển của Kim Tiệp, từ không tới có, từ một nhà xưởng nhỏ đến quy mô công ty hiện tại. Bên trên còn có những sản phẩm đặc sắc nhất của công ty, hi vọng Trịnh tổng cùng mấy vị giám đốc cho thêm ý kiến."

"Tân Thế Kỷ có vật này không?"

Trần Hán Thăng quay qua hỏi nhỏ Trịnh Quan Đề.

Trịnh Quan Đề lắc đầu: "Tôi nhận chức ở Tân Thế Kỷ thời gian quá ngắn. Hiện tại, mọi viện đều dồn vào hạng mục Mp3, tạm thời không có thời gian quan tâm việc khác."

Trần Hán Thăng hắng giọng một cái.

Trịnh Quan Đề rất thông minh, qua cái hắng giọng của Trần Hán Thăng đã hiểu: "Cậu muốn làm những đồ này?"

"Ngài cũng có thể thử chút, kỹ thuật này rất kiếm tiền."

Trần Hán Thăng nhướn mày lên nói.

Trịnh Quan Đề cười cười: "Sử lý vấn đề trước mắt cái đã."

"Cách nói chuyện của Lưu Kim Phong không kiêu ngạo cùng chẳng rụt rè, có năng lực lãnh đạo. Ông ta làm việc còn quyết đoán hơn Vu Quế Sinh của Liên Phát rất nhiều."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Rất dễ nhìn ra được, nhân viên trong xưởng khá tôn trọng ông ta."

"Vậy cậu nghiêng về phía Kim Tiệp."

Trịnh Quan Đề hỏi.

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Hiện tại khó mà nói được, nếu lựa chọn Kim Tiệp nguyên nhân chủ yếu là Lư Kim Phong. Nhưng Liên Phát lại sở hữu một tập thể vô cùng chật tự."

Tại thời điểm, Trần Hán Thăng nhỏ giọng thảo luận với Trịnh Quan Đề thì Lư Kim Phong cũng đang bàn với quản lý cấp dưới.

"Trịnh Quan Đề thì tôi đã biết rồi, còn cái tay Trần Hán Thăng bên cạnh là ai?"

"Cái này còn chưa biết, nhưng xét theo mực độ trò chuyện kia, xem ra mối quan hệ không phải bình thường."

"Moá nó, Trịnh Quan Đề cơ bản không nói lời nào, mọi việc của Tân Thế Kỷ đều do Trần Hán Thăng đứng ra nói chuyện. Hết lần này tới lần khác, mà tôi thì chưa quen thuộc tên này, phải làm sao bây giờ?"

Lưu Kim Phong không tránh khỏi lo lắng: "Hoàng Tuệ còn chưa chuẩn bị xong à? Sao để khách chờ đợi lâu như vậy?"

"Để tôi đi thúc giục."

Một phó giám đốc lục tục chạy tới bộ phần hành chính. Một lát sau, Hoàng Tuệ đã trang điểm gọn gàng, bước vào lễ phép chào hỏi mọi người.

"Xin chào các vị khách quý, các vị lãnh đạo. Tôi là nhân viên phòng hành chính thuộc Kim Tiệp, tên là Hoàng Tuệ."

Hoàng Tuệ cúi người 90 độ, sau đó đảo mắt nhìn toàn bộ phòng họp, đột nhiên trong lòng cô giật thót một cái.

"Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện