Dịch: Gia Cát Nô

***

Tình thế chuyển biến quá đột ngột, Trần Hán Thăng bất thình lình giật mình trở nên dịu dàng. Thẩm Ấu Sơ càng sợ hãi hơn, vội vàng khua tay từ chối: “Không cần đâu, không cần đâu.”

Thấu Ấu Sở vừa từ chối, vừa ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt đang tái dần đi, lén lút nhìn Trần Hán Thăng, đúng lúc va chạm vào ánh mắt đăm chiêu của Trần Hán Thăng cũng đang nhìn lại. Ngay lập tức Thẩm Ấu Sở cảm thấy kinh hoàng, như chú nai con nhìn thấy con sói đang đứng cạnh mình vậy, ánh mắt vội vàng chuyển sang chỗ khác.

Trần Hán Thăng thở dài, tính cách Thẩm Ấu Sở như vậy đa phần là do hoàn cảnh sống tạo thành. Dù cho, cô nàng ý thức được là mình xinh đẹp hơn so với những cô gái khác, nhưng với loại tính cách này thì điều đó lại trở thành một gánh nặng tâm lý không hề nhỏ.

Thấm Ấu Sở cố gắng giấu mình ở trong thế giới nội tâm, đó là cách duy nhất mà cô nàng có thể nghĩ ra được để bảo vệ cho mình.

“Mình cần tiến từng bước nhỏ mới được, chỉ cần trong lòng cô nàng mở ra một lỗ hổng cho mình chui vào, rồi khép lại hay không mình cũng không quan tâm.”

Trần Hán Thăng thầm tính toán. Góc nhìn hiện tại của hắn có thể thấy được Thẩm Ấu Sở có cho mình hàng lông mi dài, chiếc mũi cao dọc dừa, còn có một bờ môi cong gợi cảm.

“Dù cho phải dùng biện pháp nào mình cũng phải mở ra cái lỗ hổng này.”

Trần Hán Thăng lại nhủ thầm trong lòng thêm một lần nữa.

Thẩm Ấu Sở cho dù cúi đầu, những vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang chắm chú nhìn mình. Cô nàng không biết phải sử lý tình huống này thế nào, chỉ còn cách lặng lẽ dùng ngón tay chỏ của mình, đẩy cái bát chứa con tôm ra càng xa mình càng tốt, tự nhủ với bản thân rằng đó không phải của mình.

“Thôi đi, lớp trưởng Trần sao cậu không lột cho tớ.”

Hồ Lâm Ngữ ngồi ngoài quan sát, bĩu môi nói.

“Cũng được.”

Trần Hán Thăng thoải mái nói.

“Thôi thôi, chả có chút lòng thành nào cả.”

Hồ Lâm Ngữ cũng không muốn loại cử chỉ ân cần thế này.

Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, mỉm cười, sau đó bùi ngùi nói ra: “Mình còn tưởng cô gái đẹp nhất lớp mình là Thương Nghiên Nghiên chứ.”

“Hừ.”

Hồ Lâm Ngữ khinh thường hừ một tiếng. Thái độ của cô nàng cho thấy cũng không đồng tình với số đông các bạn trong lớp.

Hồ Lâm Ngữ trở nên nghiêm túc: “Đến cả bọn mình sống cùng phòng, cũng không phải tất cả mọi người đều để ý đến Ấu Sở. Hai ngày trước, mình cũng mới phát hiện ra, Ấu Sở thật sự xinh đẹp, tính tình lại hiền hậu. Cậu phải giữ bí mật đấy, miễn cho một đám háo sắc bu vào, làm cô ấy khổ sở.”

“Không thành vấn đề, nhưng thời điểm cậu nói đến mấy tên háo sắc, đừng nhìn mình chằm chằm như vậy có được không?” Trần Thăng oan ức nói.

“Con trai thằng nào chả giống nhau, trong lòng cậu là rõ ràng nhất, oan ức cái gì.”

Hồ Lâm Ngữ nói bằng giọng điệu ‘tôi là người tửng trải’ không cần phải giả dối trước mặt tôi.

Trần Hán Thăng cảm thấy buồn cười. Mấy cô gái còn chưa biết yêu là gì, nhưng giọng lúc nào cũng kiểu như mình nhìn thấu tất cả bọn con trai trong thiên hạ rồi ấy. Nhưng khi tìm được tình yêu, các cô ấy lao vào như thiêu thân lao vào lửa vậy, bỏ quên cả bản thân mình. Kết quả thường là vết thương chồng chất bên trong tâm hồn ngây thơ vụng dại ấy.

Còn những cô gái xem chuyện yêu đương như nước uống sẽ không có suy nghĩ ngu ngốc như vậy, bởi vì các cô ấy biết mình đang ở đâu và mục đích của mình là gì.

Thẩm Ấu Sở nghe hai người bình luận liên quan đến mình, gương mặt ngày càng đỏ như gấc. Nhưng cô nàng lại sợ Trần Hán Thăng nên không dám rời đi.

Cũng may Trần Hán Thăng không bám vào chủ đề này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: “Chúng ta nói chuyện chính sự đi.”

“Được.”

Hồ Lâm Ngữ cũng muốn biết trong hồ lô của Trần Hán Thăng chứa thuốc gì.

“Năm học thứ hai, tớ sẽ từ chức vị trí lớp trưởng, cậu có thể tiếp nhận vị trí này, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến mục đích của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

Hồ Lâm Ngữ suy nghĩ, chỉ cần có thể đảm bảo thời điểm mình xin phép được lựa chọn ví trí điều động sinh viên mình đang giữ chức lớp trưởng là được. Thật ra làm lớp trưởng vào năm hai hay năm ba cũng không quan trọng lắm, nhưng tại sao Trần Hán Thăng lại tốt với mình như vậy?

“Cậu có thể cam đoan, khi cậu thoái vị là tớ có thể leo lên?” Hồ Lâm Ngữ nghi hoặc.

Tại thời điểm, hai vị ‘quan lớn’ đang bày mưu tính kế. Thì Thẩm Ấu Sở lại duỗi ngón tay ra, tiếp tục đẩy cái bát chứa tôm ra xa thêm chút nữa. Cô nàng nghĩ cái bát đó càng xa mình thì mình càng an toàn.

Lúc này, Trần Hán Thăng đã phát hiện ra hành động này, lập tức bỏ qua Hồ Lâm Ngữ, quay sang hỏi Thẩm Ấu Sở: “Vì sao lại không ăn, ghét đồ tớ lột sao?”

“Không, không phải, mình ăn bánh bao là được rồi.”

Thẩm Ấu Sở không biết từ lúc nào, đã ăn được hai miếng trong nửa miếng bánh bao còn lại.

Trần Hán Thăng nhìn thấy Thẩm Ấu Sở kháng cự mãnh liệt như vậy, thì trong lòng lửa giận trỗi dậy.

“Bánh bao ngon như vậy sao, để tớ nếm thử!”

Nói xong câu đó, Trần Hán Thăng bất thình lình giật mình cướp nửa cái bánh bao đang nằm trên tay Thẩm Ấu Sở. Trong ánh mắt khiếp sợ của cô nàng, trực tiếp bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Nhai hai ba lần rồi lập tức nuốt xuống, Trần Hán Thăng quệt quệt mổm, bắt đầu giở giọng lưu manh để nói: “Ăn cũng được đấy chứ.”

“Cậu, cậu…”

Thẩm Ấu Sở đứng hình mất năm giây, sau đó mới kịp phản ứng, không kịp che dấu nhan sắc của mình, cái miệng nhỏ xinh xắn giờ này đang tạo thành hình chữ O, lắp ba lắp bắp nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.

“Đúng là loại lưu manh.”

Rốt cục, Hồ Lâm Ngữ cũng không nhịn được, chửi thẳng vào mặt một câu.

“Chúng ta nói đến đoạn nào rồi ấy nhỉ, hình như đang nói đến chuyện hợp tác thì phải.”

Trần Hán Thăng lại chuyển sang chủ đề khác, để những ngón tay của mình xuống mặt bàn gõ gõ, phát ra những âm thanh ‘bụp bụp’.

“Vào năm 2, nếu muốn chuyển vị trí lớp trưởng sang cho cậu, thì tớ có một cách.

Năm đầu tiên cậu có thể làm bí thư chi bộ, dùng vị trí này xử lý mọi việc trong lớp, dần dần tạo dựng cho mình một hình tượng khiến các bạn trong lớp cùng thầy Quách nhìn nhận ra năng lực của cậu. Năm hai, tớ từ chức, thì cậu có thể thuận lợi leo lên vị trí này.”

“Với lại, ví trí bí thư chi bộ này sẽ tạo điều kiện cho cậu sớm được kết nạp Đảng, việc này rất có lợi đến công việc của cậu sau này.” Trần Hán Thăng bổ sung thêm.

Cho dù Hồ Lâm Ngữ còn chưa đến tuổi có thể cân nhắc mọi mặt kín kẽ, nhưng cô nàng không phải người ngu, lập tức nhận ra vấn đề chỗ nào: “Tôi hiểu được, cậu muốn tôi gánh lấy trách nhiệm thay cho cậu, để cậu có thể thảnh thơi đi làm những việc khác chứ gì. Nhưng cuối cùng thành tích thuộc về cậu, còn tôi chỉ là một culi thôi chứ có được tác dụng gì đâu?”

“Làm gì có chuyện thơm bơ như vậy.”

Hồ Lâm Ngữ cực kỳ tức giận nói. Cô nàng cảm thấy Trần Hán Thăng đã chiếm được bồn cầu rồi, mà còn không ngừng gẩy phân.

Trần Hán Thăng cười cười: “Thành tích là của mọi người, đầu tiên là của tớ, nhưng cuối cùng lại là của cậu.”

Câu này đầu tiên nghe có vẻ sai sai, nhưng suy nghĩ một chút lại cũng có lý, hắn tiếp tục nói: “Mình cũng không phải chỉ ngồi không mà không làm gì. Những việc nhỏ cậu làm, còn những việc lớn cứ để tớ lo.”

“Vậy việc gì là việc nhỏ, còn việc lớn là việc gì?”

Hồ Lâm Ngữ muốn biết rõ ràng của hai khái niệm này.

“Những việc mà cậu không làm được là chuyện lớn.” Trần Hán Thăng tự tin nói.

Hồ Lâm Ngữ tỏ ra không vui. Câu này của Trần Hán Thăng có ý nói năng lực làm việc của hắn mạnh hơn mình, dù cho đây là lời nói đúng, thì vẫn khó chịu.

Thẩm Ấu Sở từ nãy đến giờ như người trên mây, đầu cứ ‘ong ong’. Một là, cô nàng không ngờ Trần Hán Thăng lại ăn bánh bao có dính nước bọt của mình, điều này không phải là hai người gián tiếp hôn nhau sao. Thứ hai, hắn dám dùng vị trí lớp trưởng làm thẻ đánh bài tiến hành mua bán.

Thẩm Ấu Sở liếc nhìn Hồ Lâm Ngữ, thì phát hiện cô bạn cùng phòng này đang nghiêm túc suy nghĩ những lời đề nghị này. Thẩm Ấu Sở càng cảm thấy tên Trần Hán Thăng này quá nguy hiểm, ngay cả một người kiên định như Hồ Lâm Ngữ cũng bị hắn lung lạc.

Thừa dịp Hồ Lâm Ngữ còn đang suy nghĩ, ‘nhân vật nguy hiểm’ Trần Hán Thăng tiếp tục mở lời, nhưng lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Tôm chứa nhiều canxi hơn lòng trắng trứng, lại không có nhiều dầu mỡ như thịt, cậu ăn vào rất tốt cho cơ thể.”

Nói đến vậy mà Thẩm Ấu Sở vẫn không đả động gì, Trần Hán Thăng dứt khoát gắp một con tôm đã bóc vỏ đưa tới miệng cô nàng: “Lại gần đây, tớ đút cho cậu ăn.”

Mặt Thẩm Ấu Sở lại đỏ bừng lên, ngậm chặt lấy miệng, quay đầu muốn né ra chỗ khác.

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, vô lại nói: “ Nếu cậu không ăn, miệng cậu ở đâu mình giơ đến đó.”

Trong phòng ăn, người đến người đi, qua lại đông đúc, chẳng may trong số đó bắt gặp bạn học thì sao. Thẩm Ấu Sở nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ quyết tâm, cùng lớp da mặt dày cả mét của Trần Hán Thăng thì có thể chắc chắn, tên này nói được làm được.

Trong mắt Thẩm Ấu Sở đã xuất hiện nước mắt, thế nhưng cô nàng lại lo lắng có người nhìn thấy, cuối cùng đành phải há miệng ra ăn hết con tôm Trần Hán Thăng đưa qua. Nhìn vào khuôn mặt cô nàng lúc này, ăn tôm mà cứ như ăn độc dược vậy.

“Nếu như tớ không đáp ứng thì sao?”

Lúc này lời nói của Hồ Lâm Ngữ vang lên, cô nàng vẫn còn chút không cam lòng, giãy dụa lần cuối.

“Vậy thì tớ đành vất vả thêm một chút vậy, một bên xử lý mọi việc trong lớp, một bên làm ăn, thuận tiện tìm kiếm một người hợp tác mới. Nhưng mà cậu hoàn toàn mất cơ hội, bời vì đại học rất ít khi thay vị trí lớp trưởng này.”

Trần Hán Thăng từ từ nói ra, sau đó bồi thêm một chiêu nữa: “Đầu tiên, tớ sẽ giúp cậu đoạt lấy vị trí bí thư chi bộ, còn về phần cậu muốn làm hay không là tùy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện