Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng không ngờ Thẩm Ấu Sở phản ứng như vậy, muốn khóc mà lại không dám, thời điểm nước mắt không kìm được trào ra mới vội vàng lấy tay quệt đi. Cô nàng còn không ngừng dò xét Trần Hán Thăng, sợ hắn nổi giận, tủi thân cùng gặp phải hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

"Được rồi, được rồi. Vậy trước tiên chúng ta không nói đến chuyện người yêu nữa. Mình là người biết đúng biết sai, không bao giờ có chuyện ép buộc người khác."

Trần Hán Thăng không còn cách nào, chỉ còn cảnh bỏ qua cơ hôi lần này. Tóm lại trong lòng hắn nghĩ Thẩm Ấu Sở sẽ không thoát khỏi mình được, sau đó thuận tiện bóc vỏ tôm bỏ vào bát cho cô nàng.

Thẩm Ấu Sở nhìn qua "Người không thích ép buộc người khác" lớp trưởng Trần, sợ hắn lại đút đến tận miệng như hôm trước, nên chỉ có thể lặng yên "hưởng thụ" Trần Hán Thăng phục vụ.

Thẩm Ấu Sở ăn được mấy miếng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Mình no rồi."

Lúc này, Trần Hán Thăng mới từ từ cầm đũa và bát lên, ăn sạch những gì còn lại trên bàn ăn.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, Trần Hán Thăng ngồi hút thuốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Ấu Sở thấy Trần Hán Thăng đang tập trung nhìn ra ngoài trời, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, lặng lẽ đánh giá người muốn làm bạn trai "ác bá" này, trong đầu không ngừng hiện lên những lời người bạn cùng phòng Hồ Lâm Ngữ khuyên bảo.

"Bạn học bình thường không một ai có thể đấu lại Trần Hán Thăng. Cậu nhìn xem, mới khai giảng được một tháng, hắn đã chiếm được vị trí lớp trưởng và phó bộ trưởng bộ đối ngoại. Hiện tại đến cả tớ còn mơ mơ màng màng giúp hắn làm việc mà không biết tại sao?"

"Có vẻ như, Trần Hán Thăng rất để ý đến cậu, nếu cậu không muốn yêu đương, thì về sau nên tránh xa ra."

Thẩm Ấu Sở ngây ngô nghĩ tới. Thật ra cô nàng muốn biết tại sao Trần Hán Thăng luôn đối sử hung ác với mình.

Mốt lát sau, Thẩm Ấu Sở cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn kỹ mới thấy. Thì ra Trần Hán Thăng lợi dụng mặt kính cửa sổ đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tớ, tớ về trước đây."

Thẩm Ấu Sở cuống cuồng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trần Hán Thăng cũng không ngăn cản, hắn cầm lấy hành lý nói: "Nhà ăn số 2 cách ký túc xa nam cũng gần, cậu cầm cái ô này mà dùng. Hơn nữa, cậu chú ý dọn bàn ăn này xong rồi hãy đi."

Rồi Trần Hán Thăng ngậm điếu thuốc đứng dậy, đeo hành lý lên, vén chiếc rèm chắn cửa bằng cao su lên, hướng về phía ký túc xá bước tới.

Thẩm Ấu Sở không kịp từ chối. Thời điểm cô ấy dọn bàn thì thấy có một phòng bì, vật này chắc là Trần Hán Thăng bỏ quên, nhưng nhìn lại thì không thấy hình dáng của hắn đâu nữa rồi.

...

Trong phòng 602 có mấy người không về nhà, chắc lại đi quán net ngồi rồi. Trần Hán Thăng gọi điện về nhà cho mẹ báo lên đến nơi an toàn, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ, nhắm mắt mơ mơ màng màng đã là buổi sáng hôm sau.

Thời đại học việc làm nhiều nhất của sinh viên chính là ngủ, ngay cả Trần Hán Thăng cũng không trách khỏi. Sáng mai, hắn vừa mở mắt ra đã thấy Quách Thiều Cường cùng Kim Dương Minh vừa mới đi suốt đêm trở về.

"Trần ca, em mang chút bánh bao về, chờ em tắm xong mọi người cùng ăn sáng."

Kim Dương Minh chỉ vào hai túi chứa bánh bao nóng hổi đang đặt trên bàn nói.

Trần Hán Thăng bĩu môi: "Con chó con này có gì thì nói mịa đi, tao còn không hiểu mày hay sao, không có chuyện gì sáng sớm lại đi mua đồ ăn."

"Trần ca, anh nói thế là không được. Dù gì chúng ta cũng là anh em tốt sống chung một phòng ký túc xá."

Kim Dương Minh lộ vẻ mặt oan ức nói ra.

Trần Hán Thăng không muốn thằng này diễn kịch thêm nữa lập tức nói: "Chút nữa, bố mày còn phải ra ngoài làm việc. Nếu mày không nói thì đợi tao về hẵng nói."

Kim Dương Minh không nói thêm mấy câu xàm nữa, có chút xấu hổ nói ra: "Thật ra cũng không có gì to tát. Thật ra em muốn theo đuổi Thương Nghiên Nghiên, nhưng thấy có nhiều người cạnh tranh quá, nên muốn anh giúp đỡ một chút."

Việc này cũng không phải việc lớn, nên Trần Hán Thăng hỏi thẳng: "Vậy chú muốn anh phối hợp làm sao?"

"Tạm thời em còn chưa nghĩ ra. Nhưng anh là lớp trưởng kiểu gì chả có cơ hội." Kim Dương Minh dùng giọng nịnh nọt nói.

Trần Hán Thăng nghĩ ngợi sau đó đồng ý: "Anh đồng ý giúp chú. Nhưng không ngờ chú lại ki bo vậy, chỉ dùng vài cái bánh bao để mua chuộc anh làm việc."

Lúc này, Quách Thiếu Cường vừa mới tắm xong bước vào phòng, Kim Dương Minh lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Quách Thiếu Cường nhìn thấy trên bàn có đồ ăn, rất tự nhiên cầm lấy chiếc bánh bao của Kim Dương Minh bỏ vào miệng ăn: "Tao cũng không hiểu trời chở hay sao, mà hôm nay mày lại mua đồ ăn sáng cho lão Tứ!"

Kim Dương Minh lao tới giật lại đồ ăn: "Con mẹ nó, không phải mày đã ăn tại nhà ăn rồi sao?"

"Nhưng bây giờ tao lại đói rồi."

Quách Thiếu Cường nói to rõ ràng, đầy tính thuyết phục. Thằng này giơ tay qua định lấy thêm chiếc nữa.

Kim Dương Minh chuẩn bị đi tắm. Cu cậu lo sợ bữa sáng bị Quách Thiếu Cường ăn trộm nên há mồm liếm liếm xung quanh bánh bao, sau đó nhơn nhơn mặt cầm quần áo đi tắm.

"Thằng mất dạy."

Trần Hán Thăng cùng Quách Thiếu Cường lên tiếng mắng.

"Lão Tứ, mày cho tao mấy cái?"

Quách Thiếu Cường nhìn thấy Trần Hán Thăng còn cầm một túi, lập tức giở trò.

Trần Hán Thăng không đồng ý: "Tao đã ăn đâu, hay mày lấy của lão Lục mà ăn."

"Bên ngoài dính đầy nước bọt, mày ăn được à?"

Trần Hán Thăng hắng giọng: "Bên ngoài có nước bọt nhưng bên trong thì làm gì có."

Quách Thiếu Cường ngẩn người ra, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng giơ ngón tay cái lên hướng về Trần Hán Thăng.

Chó quân sư Trần Hán Thăng ăn xong lập tức xuống dưới sân trường, nhưng vừa bước xuống tầng một thì nghe thấy giọng Kim Dương Minh từ phòng 602 như kiểu bị cắt tiết rống to lên.

"Quách Thiếu Cường, con đĩ mẹ nhà mày, nhân bánh bao đâu hết rồi?"

...

Trần Hán Thăng bước xuống sân trường, kiếm một buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Quách Trung Vân.

"Thầy Quách, em từ dưới quê vừa lên, mang lên một cặp ngỗng phượng hoàng, dự định đem qua cho Giai Tuệ cùng cô nhà nếm thử."

Việc này không tiện làm ở trong ký túc xá, bời vì Trần Hán Thăng không thích, còn Quách Trung Vân lại càng không tiện.

Còn ngỗng phượng hoàng, đặc sản Cảng Thành cần phải bảo quản trong tủ lạnh, mà trong ký túc xá thì làm gì có. Trần Hán Thăng cũng nói rõ không phải vì Quách Trung Vân, mà để tặng cho Quách Giai Tuệ cùng Quách sư mẫu, để giảm xuống khả năng lão Quách không đồng ý nhận quà.

Trong tình huống này, lão Quách vẫn khách khí nói: "Không cần đâu, không phải cậu có người thân ở Kiến Nghiệp sao, đưa cho bọn họ đi."

"Em đã đưa cho bọn họ hai con rồi."

Trần Hán Thăng ngay lập tức nói. Bởi vì người thân làm gì có đâu.

Quách Trung Vân nghĩ một chút rồi nói: "Thôi được rồi, cậu mang đến nhà tôi, rồi cùng với gia đình tôi ăn bữa cơm luôn thể."

Quách Trung Vân cúp điện thoại, thì vợ ông ngồi bên lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"

"Trần Hán Thăng, cậu ta mang một ít đặc sản Cảng Thành cho nhà chúng ta."

"Người học sinh này của anh có chút chu đáo nha, có phải có ý đồ gì hay không?" Vợ lão Quách nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.

Quách Trung Vân mỉm cười: "Anh chỉ là một phụ đạo viên, trong tay làm gì có gì. Còn hiện giờ Trần Hán Thăng đã là lớp trưởng, không những thế lại vừa được nhận chức phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại. Anh còn có gì cho hắn đâu?"

Bên ngoài xã hôi, có thể lão Quách không có nhiều tác dụng, nhưng ở bên trong Tài Viện thì vẫn còn có chỗ dùng được. Trần Hán Thăng suy nghĩ muốn yên ổn sống qua bốn năm đại học, thì tác dụng của lão Quách đúng là không nhỏ.

Vợ lão Quách giật mình: "Hắn đã làm phó bộ trưởng rồi sao? Không phải có người giúp đỡ bên đoàn ủy chứ?"

Quách Trung Vân lắc đầu: "Theo những gì anh biết, hắn không hề có sự giúp đỡ bên đoàn ủy. Chức phó bộ trưởng chẳng qua là vô tình có được mà thôi. Nhưng chuyện này không cần quan tâm đến nữa, em đi mua chút đồ ăn, trưa nay anh cùng hắn uống vài chén."

Trần Hán Thăng dựa vào địa chỉ Quách Trung Vân nói trong điện thoại. Trần Hán Thăng đã đến cửa nhà Quách Trung Vân. Nếu dựa vào mối quan hệ cá nhân, việc đến nhà ăn cơm tương đối là thân thiết, hơn nữa trong ký ức của Quách Giai Tuệ đối với người anh này vẫn là rất xâu sắc đi.

Cô bé vừa thấy Trần Hán Thăng thì lớn tiếng nói: "Em biết QQ của cô giáo Tiểu Vũ rồi.

"Cái gì mà QQ?"

Quách Trung Vân cùng vợ không hiểu con gái có ý gì.

Trần Hán Thăng nghe được lại có chút xấu hổ. Nghĩ thầm, cô bé này nói chuyện còn chưa rõ ràng, thế mà vẫn nhớ được chuyện này.

Lần sau tới, anh sẽ mua cho cô bé một rương sách tính toán cộng trừ cùng với sách Anh Ngữ cơ ban. Cam đoan thời điểm đi học, cô bé lúc nào cũng ở trong top đầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện