Mê Vụ Thiên!

Lúc tiếng nói của Phù Đạo sơn nhân xuyên thấu sương mù, mọi người cảm thấy Tiếp Thiên Đài dưới chân cũng rung động kịch liệt.

Kiến Sầu lập tức đạp gió bay lên không hề do dự, thấy một làn sáng vàng lướt qua, Tiếp Thiên Đài to lớn vẫn lơ lửng dưới chân không ngờ lại nhanh chóng thu nhỏ.

Phách phách phách phách!

Sau bốn tiếng vang nhỏ, tòa Tiếp Thiên Đài do bốn tòa hợp thành của Kiến Sầu không ngờ lại biến thành bốn miếng đá bằng bàn tay, tự động treo vào bên hông Kiến Sầu như một chiếc vòng.

Trên bốn phiến đá nều có khắc bốn chữ...

Tiếp Thiên Đài ấn!

Tiếp Thiên Đài... lại biến thành những tấm lệnh bài? Kiến Sầu đưa tay cầm bốn tấm Tiếp Thiên Đài ấn trong tay, xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy tình hình bảy người vừa hội tụ về đây cũng giống như nàng.

Vòng thứ nhất, Mê Vụ Thiên.

Quy tắc là người nhận được mười tòa Tiếp Thiên Đài trước có thể trực tiếp rời khỏi biển sương mù, đương nhiên ý của câu này là sau khi có mười Tiếp Thiên Đài vẫn có thể lựa chọn ở lại Mê Vụ Thiên tiếp tục tranh đấu.

Bất kể thế nào, trọng điểm của vòng này vẫn ở Tiếp Thiên Đài, chính là tranh giành Tiếp Thiên Đài ấn.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát, ánh mắt lại không thu về mà tỉ mỉ quan sát.

Không nhìn không sao, vừa nhìn đã há hốc mồm.

Rất nhiều người quen!

Trong bảy người không ngờ lại có có bốn người đã quen.

Cố Thanh Mi Côn Ngô, đôi đạo lữ Tần Lãng và Chu Khinh Vân từng gặp ở Hắc Phong Động, và cả...

Tiền Khuyết?

Kiến Sầu vô thức mở miệng: “Tiền...”

Chiếc bàn tính vàng không biết đã cất đi đâu, lúc này Tiền Khuyết mặc trường bào cầm trường côn ngẩng đầu ưỡn ngực hào khí ngút trời, lại để hai chòm ria cá trê, nhìn hết sức kì dị.

Vừa thấy rõ mấy người bên cạnh, Tiền Khuyết quả thực chỉ muốn đâm đầu chết quách cho xong.

Xem là những ai!

Tần Lãng, Chu Khinh Vân, Kiến Sầu, những người biết mình là Kim Toán Bàn Tiền Khuyết trong Hắc Phong Động, như vậy cũng đành, mẹ nó còn có Cố Thanh Mi nữa chứ, thật không khác nào sét đánh ngang tai.

Hắn thay đổi khí chất của mình rốt cuộc là để làm gì?

Không ngờ ngay vòng đầu tiên của tiểu hội đã đụng phải thép tấm rồi.

Nếu bị Cố Thanh Mi nghe ra giọng của mình hoặc nghe thấy tiếng bàn tính đặc biệt đó, hắn cũng khỏi cần lăn lộn thêm, nhất định sẽ bị mụ Cố Thanh Mi điêu ngoa tàn nhẫn này một kiếm chém thành tám mảnh.

Làm tu sĩ thật là phiền phức, người người đều có linh thức, trực tiếp nhìn thấu chân tướng, muốn ngụy trang thành người khác tốt nhất chính là đoạt xá.

Nhưng hắn đâu có bản lãnh đó?

Mẹ kiếp, giờ thì phiền phức rồi.

Nội tâm Tiền Khuyết đang từ từ sụp đổ, gặp ánh mắt Cố Thanh Mi bên cạnh đã có chút kinh hãi, đột nhiên nghe thấy Kiến Sầu gọi một tiếng “Tiền”, hồn ví suýt nữa bay lên mây.

Bà cô ơi!

Ta sai rồi ta sai rồi được chưa? Lần đó có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, không biết bà cô là đại sư tỷ Nhai Sơn, ta nhận sai được chưa?

Đừng lên tiếng nữa!

Càng huống chi bên cạnh còn có Tần Lãng và Chu Khinh Vân, bất cứ một người nào nói lộ thân phận của hắn đều có thể dẫn tới nguy hiểm.

Tiền Khuyết không hề do dự oang oang ngắt lời Kiến Sầu: “Lần trước gặp Kiến Sầu tiên tử trong Hắc Phong Động, không ngờ bây giờ lại gặp trong tiểu hội, đúng là may mắn, đúng là may mắn! Tần đạo hữu, Chu đạo hữu, Mạnh Tây Châu hữu lễ!”

Mạnh... Mạnh Tây Châu?

Kiến Sầu hơi kinh ngạc, Tần Lãng và Chu Khinh Vân cũng đưa mắt nhìn nhau, khôn ngoan quyết định tạm thời chờ xem thế nào chứ không lập tức vạch trần.

Cố Thanh Mi cảm thấy bầu không khí giữa mấy người này rất kì dị, có điều cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Không nghĩ tới lại có không ít người đã quen, xem ra Tả Tam Thiên Trung Vực cũng không lớn. Mạnh đạo hữu, từ biệt trong Sát Hồng Tiểu Giới, bây giờ lại gặp lại, đạo hữu và ta cũng coi như là hữu duyên“.

Sát Hồng Tiểu Giới, trong cửa nhất bích khuynh thành, Tiền Khuyết cái khó ló cái khôn giả mạo Mạnh Tây Châu, cuối cùng không bị Cố Thanh Mi đánh chết trong Sát Hồng Tiểu Giới, thoát được một mạng.

Bây giờ nhìn thấy những người biết thân phận của mình đều ở đây, hắn quả thực rất muốn khóc.

Đi trên dây cũng không kích thích như vậy!

Nếu Cố Thanh Mi biết hắn chính là kẻ kêu ả im mồm, chắc hắn không sống nổi nữa.

Nghe thấy Cố Thanh Mi chủ động nhắc tới chuyện Sát Hồng Tiểu Giới, Tiền Khuyết cố nén cảm giác muốn khóc, tiếp tục hào khí ngút trời.

”Mạnh mỗ học nghệ không tinh, hôm đó thua dưới tay tiên tử tâm phục khẩu phục. Bây giờ có thể cùng một đội thật sự là may mắn của Mạnh mỗ. Từ lúc này phải nhờ cậy tiên tử chiếu cố!”

Nghe Tiền Khuyết vốn tính khôn khéo lại nói chuyện bằng giọng hào sảng này, vẻ mặt ba người Kiến Sầu, Tần Lãng và Chu Khinh Vân đều rất khó tả.

Trừ năm người bọn họ, ba người còn lại gần như không thể hiểu được bọn họ đang nói gì.

Một nam tu sĩ đứng bên cạnh mặc trường bào màu xám, thân hình cao gầy, lông mày xếch, mắt tam giác lộ ra vài phần âm trầm,cái mũi khoằm như mỏ chim ưng càng cho người ta có cảm giác âm hiểm, trong tay cầm một thanh câu liêm dài màu đen. Nghe Mạnh Tây Châu nói xong, hắn nhìn năm người này một cái, nở nụ cười quái dị, không hề nói gì.

Thấy Mạnh Tây Châu nói chuyện trong Sát Hồng Tiểu Giới có ý nịnh bợ mình, Cố Thanh Mi không khỏi lộ ra nụ cười.

Có điều ngay sau đó ả lại nhớ tới thứ liên quan đến Mạnh Tây Châu.

Chẳng hạn như Sát Hồng Tiểu Giới, chẳng hạn như cốt ngọc Đế Giang...

Sau lần vào Sát Hồng Tiểu Giới, Cố Thanh Mi bị đả kích, tâm tình sa sút rất lâu, thậm chí suýt nữa tạo thành tâm ma trong lòng.

Không dễ gì đột phá kim đan, ả cho rằng đó đã là chuyện quá khứ, không ngờ trong vòng đầu tiên của tiểu hội lại gặp phải Mạnh Tây Châu từng giao thủ một lần trong Sát Hồng Tiểu Giới.

Toàn bộ những cảnh tượng ngày xưa vốn đã sắp quên lại lần lượt hiện lên trong lòng.

Cố Thanh Mi không nhịn được nắm chặt nắm đấm đầy căm hận.

Sau này tu vi đại thành, ả nhất định phải bắt được nam tu sĩ cầm búa có tu vi kì dị để báo hết thù oán khi xưa.

Kiến Sầu quan sát kĩ lưỡng, phát hiện vẻ âm trầm lóe lên rồi biến mất trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Mi.

Tiền Khuyết lấy tên giả Mạnh Tây Châu không dám lộ ra thân phận trước mặt Cố Thanh Mi, bọn họ lại nói chuyện với nhau về Sát Hồng Tiểu Giới. Rõ ràng trong cửa nhất bích khuynh thành, Tiền Khuyết nhất định đã ngụy trang thành Mạnh Tây Châu. Có điều bây giờ lại gặp phải ba người biết thân phận của hắn.

Còn mình, một nam tu sĩ không nói một lời, vác Quỷ Phủ cướp đi cốt ngọc Đế Giang...

Nếu Cố Thanh Mi biết...

Kiến Sầu không khỏi cảm thấy u sầu, đội ngũ này của bọn họ có thể tồn tại được bao lâu?

Quan hệ phức tạp như vậy đúng là hiếm có.

Vừa nghĩ đã đau đầu, Kiến Sầu mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta có tám người, tuy có người đã biết nhau nhưng cũng có bằng hữu mới, không bằng giới thiệu với nhau một chút“.

Đây cũng là nguyện vọng của mấy người còn lại.

Cố Thanh Mi và Tiền Khuyết cũng không ôn chuyện nữa, dừng lại lần lượt tự giới thiệu.

Trừ những người mình đã biết còn có ba người xa lạ, trong dó hai người rất tầm thường, Kiến Sầu không quá để ý, chỉ chú ý tới tu sĩ cầm câu liêm vẻ mặt âm trầm.

”Tại hạ Triệu Biển Chu ra mắt các vị đạo hữu!”

Tu sĩ cầm câu liêm lộ ra nụ cười lấy lòng với mấy người, rất không hợp với bộ mặt âm trầm cực đoan của hắn, lập tức khiến người khác cảm thấy vẻ xu nịnh.

Cố Thanh Mi đã quen nhìn những nụ cười thế này, lập tức lộ ra ánh mắt khinh miệt. Có điều ả cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Bây giờ mọi người đã biết, không bằng thảo luận về vòng đầu tiên luôn. Chúng ta ở trong sương mù, cũng không có cách nào biết tình hình các đội ngũ còn lại, không biết các vị có tính toán gì? Kiến Sầu sư tỷ?”

Hỏi nàng?

Kiến Sầu ngẩn ra nhìn ả một cái, thấy ả cười hiền lành dường như không có địch ý gì với mình, không khỏi lại nhớ tới cảnh tranh đấu một mất một còn trong Sát Hồng Tiểu Giới, cảm thấy răng rất đau.

”Tính toán tạm thời chưa có gì, sớm nghe nói Cố sư muội là người thông tuệ ở Côn Ngô, chắc hẳn đã có biện pháp?”

Lại một kẻ biết điều nữa, Cố Thanh Mi kinh ngạc, mừng thầm trong lòng.

Trước nghe nói Ngô Đoan sư huynh của bản môn quan hệ khác gần gũi với đại sư tỷ Nhai Sơn, còn thường xuyên nghe thấy Ngô Đoan khen ngợi Kiến Sầu, dường như người người đều đánh giá Kiến Sầu không tầm thường, Cố Thanh Mi còn có vài phần không phục.

Bây giờ nghe Kiến Sầu nói vậy, cuối cùng ả cũng hiểu vì sao.

Hiểu ý người khác, nâng tầm người khác, ai có thể không thích?

Cố Thanh Mi cũng không khỏi sinh ra vài phần thiện cảm, cảm thấy Kiến Sầu rất biết đối nhân xử thế, nụ cười trên mặt tự nhiên chân thực thêm một chút.

Tại Côn Ngô, ả đương nhiên có khí độ của chủ nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp, lại có tiếng thông tuệ, lúc nói chuyện mang nét cười như có như không, dù trên khuôn mặt có vài phần cao ngạo khó có thể đến gần nhưng bề ngoài vẫn làm mọi người có thiện cảm.

Hơn nữa sau lưng ả chính là Côn Ngô, chính là vị trí cao hơn mọi người còn lại trong cẩm nang Nhất Nhân đài.

Ả nhìn về phía những cây dây leo đâm thẳng lên trời trong sương mù xung quanh, cười nói: “Ta quanh năm ở núi chính Côn Ngô, rất quen thuộc tình hình dưới chân núi. Côn Ngô thứ gì cũng có chỉ thứ này là không có. Chắc hẳn đây là do Phù Đạo trưởng lão bày ra trong núi Côn Ngô. Không bằng chúng ta hạ xuống đất xem tình hình thế nào rồi suy nghĩ xem có cách nào gặp được người của các đội ngũ khác hay không“.

Lơ lửng trên không, xung quanh có vô số dây leo như những tấm lưới khổng lồ đích xác làm người ta không được yên tâm.

Suy nghĩ của Cố Thanh Mi lại hợp với ý Kiến Sầu, thế là nàng gật đầu một cái: “Cố sư muội nói có lí“.

”Bọn ta cũng không có ý kiến gì“.

Mấy người còn lại cũng tới tấp tỏ ý tán thành.

Thế là Cố Thanh Mi cười, bước lên thanh kiếm hàn băng, nói: “Vậy chúng ta xuống thôi“.

Nói xong ả hạ thẳng xuống sương mù vô tận phía dưới.

Trong sương mù không nhìn thấy ai khác, bảy người còn lại nhanh chóng xuống theo, càng ngày càng thấp.

Có điều mới đi xuống được một lát, Kiến Sầu đã phát hiện tình hình không đúng.

Tiếp Thiên Đài của nàng cao một trăm hai mươi trượng, bọn họ cách cách mặt đất cùng lắm cũng chỉ một trăm hai mươi trượng, ngự khí phi hành gần như chớp mắt là đến, nhưng sau mấy hơi thở vẫn chưa xuống đến đất.

Xem ra ánh sáng màu xám Phù Đạo sơn nhân bắn ra không phải chỉ là một đám sương mù mà rất có thể chính là một không gian đặc biệt.

Càng đi xuống dưới sương mù xung quanh càng mỏng manh, cảnh vật cũng trở nên rõ ràng.

Trong tầm nhìn đã có thể thấy những dây leo to hơn, thấp thoáng có mấy cây đại thụ chọc trời nhìn mà khiếp hãi.

Màu lục trong biển sương mù càng ngày càng nhiều, dần dần khiến mọi người choáng váng.

Có điều trong quá trình hạ xuống này, ngoài tám người bọn họ không hề thấy có một ai khác.

Không biết những người khác ở nơi nào?

Một trăm hai mươi tòa Tiếp Thiên Đài, ai có mười tòa có thể qua cửa, cũng có nghĩa cửa này nhiều nhất chỉ có thể chọn được mười hai người.

Nhưng riêng đội bọn họ đã có tám người.

Tám người, mười hai người.

Linh quang chợt lóe lên trong đầu, Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, nổi hết da gà.

Tiêu chuẩn duy nhất đánh giá việc qua cửa chính là số lượng Tiếp Thiên Đài.

Phù Đạo sơn nhân nói tám người một đội tham dự hỗn chiến, nhưng không hề nói không thể ra tay với đồng bạn của chính mình.

Lão nói tám người một đội, tất cả mọi người liền vô thức cho rằng bảy người kia đều là đồng đội của mình.

Đây là một điểm mù tư duy do quy tắc oái oăm của Phù Đạo sơn nhân gây ra.

Tri kỉ và thù địch đồng hành.

Đi cùng không nhất định đồng đội mà cũng có khả năng là thù địch.

“...”

Đúng là bị lão sư phụ lắm trò này hành hạ quá thảm.

Toi rồi, hiểu ra điều này, nàng cảm thấy ánh mắt của chính mình nhìn bảy người phía trước cũng trở nên kì dị.

Động thủ?

Hay không động thủ?

Đó là vấn đề. (ND: Attack or not attack, that is the question - Shakespeare)

Do dự một hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ này.

Ai biết có phải những người khác cũng đã nghĩ đến nhưng vẫn chưa động thủ?

Hơn nữa, không thù không oán, ai biết sau này có trở thành bằng hữu hay không?

Tuỳ cơ ứng biến là được.

Kiến Sầu thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Trên trời cao chỉ có màu trắng mịt mờ.

Ở một nơi khác.

”Bây giờ tám người chúng ta một đội cũng coi như là đồng đội, không biết các vị có chủ ý gì không?”

Người nói chuyện là một tu sĩ thông thường, nhìn có vẻ hơi nhút nhát.

Ánh mắt hắn lướt qua mấy người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên mặc trường bào màu đỏ sậm.

Hạ Hầu Xá đứng trong sương mù, chiếc trường bào âm trầm kìm nén khoác trên người kín mít, trên khuôn mặt thanh tú không có một chút tình cảm nào, trong đồng tử màu đỏ sậm lấp lánh ánh sáng nhạt.

Bên hông hắn đeo ba tấm Tiếp Thiên Đài ấn, ánh mắt chậm rãi đưa lên. (ND: Tác giả phát hiện nên đã sửa lại thành ba tấm)

”Đồng đội?”

Âm thanh có vẻ như nghi hoặc từ miệng hắn phát ra.

Bảy người còn lại sững sờ.

Tu sĩ vừa nói biết đây là một người hạ thủ tàn nhẫn, không dễ tiếp cận, nghe hắn hỏi như vậy lại càng bỡ ngỡ, trả lời: “Hạ... Hạ Hầu huynh, đồng đội thì sao?”

Đồng đội thì sao...

Môi Hạ Hầu Xá chậm rãi cong lên, trong mắt có vẻ mỉa mai, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống, đấu bàn màu đỏ máu rộng hơn hai trượng lập tức xuất hiện giữa không trung, hư ảnh đủ loại pháp khí lặng lẽ trôi nổi trong đấu bàn màu máu.

Hạ Hầu Xá đứng trên đấu bàn màu đỏ máu, giữa hư ảnh của vạn binh khí.

Mọi người lộ vẻ sợ hãi.

Một đám giun dế cũng xứng đồng hành với hắn?

Vẻ mỉa mai trong mắt Hạ Hầu Xá biến thành lạnh lẽo: “Đồng đội? Các ngươi cũng xứng?”

Hai tay chậm rãi giơ lên, một đao một kiếm tự động tách ra khỏi đấu bàn rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Đôi mắt màu đỏ sậm của Hạ Hầu Xá nheo lại: “Bảy tấm, vừa đủ“.

Tay giơ lên, đao kiếm chém xuống.

Giết chóc bắt đầu.

Màn sương trắng dày đặc bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Có điều các tầng tầng lớp lớp sương mù, tất cả bị che kín bên ngoài không nhìn thấy được.

Kiến Sầu thu ánh mắt từ trong sương mù lại nhìn xuống dưới, cuối cùng có thể nhìn thấy mặt đất. Vô số cây gỗ lớn trên thân mọc đầy rêu xanh đâm thẳng lên trời cao. Còn những dây leo vươn khắp nơi không ngờ lại đều uốn lượn về một phía dưới đất, dường như đều mọc từ một nơi.

Mọi người ngưng thần nhìn lại, sương mù đã mỏng manh như khói, không còn sinh ra ảnh hưởng gì với tầm mắt mọi người nữa.

Trên mặt đất mọc đầy rêu xanh mềm mại và những cây gỗ chọc trời.

Trên một vùng đất bằng rộng lớn bên dưới lờ mờ có một đại điện trắng như tuyết được xây dựng trong rừng, quá cũ, không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa. Còn vô số dây leo đều chui ra từ vô số cửa sổ của tòa đại điện cổ xưa này như một đám cự mãng yêu xà giương nanh múa vuốt bò lên trên đỉnh màn sương mù.

Bên trên bên dưới cửa đại điện không ngờ lại có hai hàng răng thú dữ tợn.

Như là có một hạt giống rơi vào trong xương sọ một con thú khổng lồ, bén rễ nảy mầm, cành lá từ tai mắt mũi miệng điên cuồng đâm ra.

”Đó là... cái gì...”

Giọng Cố Thanh Mi khô khốc, lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Cảnh tượng trước mặt có một vẻ tà ma kì dị, như một chiếc búa tạ đập thẳng vào trong lòng mọi người.

Kiến Sầu lẳng lặng đứng giữa không trung, hơi nhíu mày, không nói gì.

Mê Vụ Thiên...

Xem ra cũng có không ít điều ngạc nhiên cổ quái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện