Hoành Hư chân nhân nhìn không hải đang xảy ra tranh đấu trên đỉnh đầu, ánh mắt bình thản.

Phù Đạo sơn nhân lại cười hê hê, cầm đùi gà chỉ bóng dáng Hạ Hầu Xá, cố ý kêu mấy tiếng kì quặc: “Ai da ai da, nghe thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này nói kìa. Tại sao nó nói câu này lại nhằm vào Nhai Sơn ta? Nếu nói đến lãnh tụ thì Côn Ngô mới là lãnh tụ địa vị cao quý hoàn toàn xứng đáng của Trung Vực ta. Đúng không, Hoành Hư lão quái?”

“...”

Hoành Hư chân nhân sao lại không nghe ra sự trêu đùa và châm chọc trong lời này.

Hạ Hầu Xá chỉ nói Nhai Sơn mà không nói Côn Ngô, rõ ràng trong vô thức hắn cảm thấy “Nhai Sơn mạnh hơn Côn Ngô“.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân nói lời này lại có hai ý.

Thứ nhất, trêu chọc Côn Ngô bây giờ danh vọng địa vị tuy mạnh, nhưng trên một vài lĩnh vực tế nhị còn kém Nhai Sơn một chút, mà một chút này chính là lạch trời giữa Côn Ngô và Nhai Sơn.

Thứ hai, trêu chọc Hoành Hư chân nhân bây giờ có địa vị, có danh vọng, không muốn chém hết dục vọng, vừa mỉa mai Côn Ngô vừa mỉa mai Hoành Hư chân nhân.

Một lát sau, Hoành Hư chân nhân mới nói: “Tu vi của người này rất kì dị“.

“...”

Phù Đạo sơn nhân lừ mắt xem thường: Khả năng đánh trống lảng của Hoành Hư lão quái đúng là kém quá.

Có điều, Hạ Hầu Xá...

Lão suy nghĩ, đôi mắt trên gương mặt già nua hơi nheo lại nhìn không hải, lộ ra ánh sáng cơ trí.

Lúc này Kiến Sầu và Hạ Hầu Xá đứng mặt đối mặt cách nhau không xa.

Lời chất vấn của Hạ Hầu Xá như một chiếc búa tạ đập vào tim tất cả mọi người.

Ngay cả Như Hoa công tử cũng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ về vấn đề nghiêm túc này.

Không ngờ trong lúc yên tĩnh dường như rất lâu dài này, Kiến Sầu lại hời hợt lên tiếng: “Tu sĩ thiên hạ tu hành vì trường sinh, sức mạnh, địa vị, nhưng ta thì chỉ tu hành vì một chấp niệm trong lòng. Ta tu hành chính là bởi vì ta có chấp niệm. Muôn vàn tu sĩ tu hành cũng chính vì có chấp niệm. Có chấp niệm thì có gì là sai?”

“...”

Có chấp niệm thì có gì là sai? Tất cả mọi người nghe vậy đều ngẩn ra.

Kiến Sầu không định giải thích thêm.

Theo nàng, người khác tu hành không có quan hệ quá lớn với nàng.

Có lẽ nàng thích sức mạnh, có lẽ nàng có thứ muốn bảo vệ và gìn giữ, có lẽ nàng có ân oán muốn tự tay trả lại, nhưng nếu có một ngày nàng mất đi sức mạnh này cũng sẽ không trở nên suy sụp.

”Suy cho cùng, U Mộng Dẫn, dẫn mộng sinh, nhưng giấc mơ của mọi người không phải giấc mơ của ta, cho dù người người trên Thập Cửu Châu này khổ tu ngàn vạn năm nay vì trường sinh, ta cũng không phải là một trong số đó“.

Ngón áp út nhẹ nhàng gõ lên hoa văn thô ráp trên Quỷ Phủ.

Bởi vì Kiến Sầu đang nói chuyện, cho nên trừ Như Hoa công tử đứng sau lưng nàng, gần như không có ai phát hiện cử động nho nhỏ này của nàng.

Một tia linh lực chui vào cán búa không một tiếng động.

Đồng thời, âm thanh của Kiến Sầu cũng càng trở nên bình tĩnh trong trẻo: “Hạ Hầu đạo hữu lấy cảnh trong mơ của người tầm thường để thăm dò cảnh trong mơ của ta đương nhiên sẽ không hiệu quả. Ngươi và ta hai người vốn không thù không oán, lúc này đã tốn sức vì trận chiến, tung tích rồng đen lại hoàn toàn không có, chỉ e bị người khác ngư ông đắc lợi. Hạ Hầu đạo hữu thật sự không nghĩ đến chuyện thu tay lại, ngươi và ta bắt tay giảng hòa, gạt hết ân oán hay sao?”

Bắt tay giảng hòa, gạt hết ân oán?

Hạ Hầu Xá cũng tay cầm búa lớn, y bào rộng rãi lại nhanh chóng căng lên, chưa đầy gió biển: “Gạt hết ân oán làm sao bằng một búa chém hết ân oán?”

Hắn vừa nói vừa hạ thấp người xuống, hoan văn những đám mây trắng tinh trôi trên thân búa xanh đậm như bầu trời đêm, nhanh chóng biến thành một vùng hư ảo.

Đây là tư thế chuẩn bị động thủ.

Chỉ tiếc... Kiến Sầu nhanh hơn hắn!

Trong nháy mắt, chân nàng đạp xuống trong hư không, mặt biển cách hàng chục trượng dưới chân không ngờ lại lõm xuống một vòng lớn, phản lực từ nước biển cuồn cuộn gần như lập tức dội lại.

Vù!

Nhanh như một làn gió.

Không ngờ Kiến Sầu lại một cước cách không mượn lực lao thẳng về phía Hạ Hầu Xá.

Quá nhanh, bất kể là phản ứng hay là tốc độ.

Không giống như là sau khi Hạ Hầu Xá chuẩn bị động thủ nàng mới động thủ mà giống như nàng đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ đến lúc này ra tay.

Lục Hương Lãnh lẳng lặng đứng bên kia, ánh mắt bình tĩnh vẫn theo dõi chiến cuộc, xem như không hề có động tác gì, nhưng trên thực tế làn sáng vàng tím trong tay nàng không ngừng lấp lánh.

Bên này Như Hoa công tử thấy thế lại có một cảm giác phức tạp khó tả.

Vừa rồi dường như hắn nhìn thấy đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu vừa phát ra những ngôn từ nghiêm túc đường hoàng vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ vào cán Quỷ Phủ ở một góc độ người khác không nhìn thấy, khi đó nàng cũng đã chuẩn bị tấn công xong.

Đây rõ ràng chính là nói một đằng làm một nẻo.

Có một gương mặt dịu dàng thanh tú, hành sự làm mọi người thoải mái như tắm gió xuân, rất ít khi thấy nàng phạm sai lầm, trong chiến đấu nói một câu lại nghĩ mười bước, tâm tư không hề ác độc, lại thâm trầm kín đáo, ra tay quyết đoán mà dứt khoát.

Môgj người phụ nữ như vậy...

Như Hoa công tử nhất thời nhìn không ra dưới gương mặt dịu dàng đó là một tâm can tinh thế như thế nào.

Tất cả mọi người dưới chân núi Côn Ngô cũng đều cực kì bất ngờ.

Phản ứng của Kiến Sầu không khỏi quá nhanh.

Đã tính toán từ trước, đương nhiên phải nhanh.

Trước mặt nàng chỉ có gió lạnh vô tận, đáy mắt nàng chỉ có hình bóng đối thủ.

Bởi vì nàng đột nhiên ra tay, hai mắt Hạ Hầu Xá không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Nét cười bên môi Kiến Sầu lập tức rõ ràng hơn.

Bất ngờ lắm sao?

Thế mới tốt.

Cảm giác nóng bỏng lại từ trong lòng bàn tay nàng lan ra như liệt hỏa đốt cháy cánh đồng, theo kinh mạch của nàng thiêu đốt toàn thân.

Trên thân búa đen như mực, hình vẽ ma quỷ màu đỏ máu lại trở nên sống động.

Một màn ánh vàng mơ hồ thay thế khí đen, như một ngọn lửa nung cả thanh Quỷ Phủ đỏ bừng, như lửa nóng, như máu tươi.

Quỷ Phủ thô kệch biến mất, hình vẽ dữ tợn biến mất, đường cong khoa trương cũng biến mất.

Trong tay, trong lòng Kiến Sầu chỉ có một vầng mặt trời đỏ được nàng nắm trong tay.

Trên mặt biển xanh thẳm, vầng mặt trời đỏ này vừa xuất hiện, ánh đỏ rừng rực lập tức phủ kín cả mặt biển.

Hai màu đỏ lam quyện vào nhau, không ngờ lại biến thành một màu tím đậm.

Cả không hải lập tức chìm trong màu sắc sặc sỡ làm mọi người hoa mắt.

Ánh mắt Hạ Hầu Xá cũng bị cảnh tượng này hút lấy.

Không còn có thứ gì có thể rực rỡ hơn vầng mặt trời đỏ này.

Hồng Nhật Trảm xuất hiện trước mặt Hứa Lam Nhi trong vòng “đến lúc chiến” cuối cùng lại xuất hiện trước mắt hắn.

Lúc trước xem vầng mặt trời đỏ này ập tới đã có cảm giác kinh hãi, bây giờ tận mắt thấy mặt trời đỏ lao thẳng về phía mình, cảm giác như đất trời xung quanh đều rung chuyển, Hạ Hầu Xá chỉ cảm thấy kìm nén chưa từng có.

Quỷ Phủ màu đỏ đậm càng ngày càng gần, giống như một quả núi lớn đè xuống đầu.

U Mộng Dẫn cũng xem như một cây búa kì diệu, trong búa có ba đạo ấn gọi là “U Mộng tam dẫn”, bây giờ hắn mới có cơ hội dùng đạo ấn Mộng Sinh thứ nhất, không còn cơ hội dùng hai đạo ấn còn lại hay sao?

Quỷ Phủ...

Quỷ Phủ...

Hạ Hầu Xá thầm nhắc, cảm thấy trong cổ họng có mùi máu tanh tràn lên.

Hoa văn đám mây vừa uốn lượn chui ra gặp Hồng Nhật Trảm càng ngày càng gần không ngờ lại hoàn toàn bị áp chế, toàn bộ quay lại trên thân búa, như thể khó mà chống đỡ được uy thế của Quỷ Phủ, không thể không cuộn mình phủ phục.

Ánh đỏ rừng rực như quét sạch toàn bộ hư vô.

Chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên, toàn bộ hoa văn đám mây trắng tinh chợt bắn tung tóe.

Tinh thần Hạ Hầu Xá lập tức chấn động.

U Mộng Dẫn, dẫn u mộng.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy trán mình đau nhức, hình ảnh vô tận như thủy triều đầy trời tràn đến, chôn sâu hắn vào trong kí ức phủ đầy bụi đã lâu.

Hắn bị cắn trả.

Hắn biết rất rõ ràng, lại chưa bao giờ vô lực như lúc này, không làm sao thoát ra được.

Trong thâm cốc sau núi Phong Ma kiếm phái, tà ma không đầu lắc xiềng xích nặng nề, ngẩng mặt cười to, hết sức càn rỡ.

”Phàm nhân ngu si, trên đời đều là địch, kẻ nào có thể kề vai? Nhận khí chủng của ta, ngươi sẽ là binh chủ mới... Không có bạn, không có địch thủ, vạn khí đều nghe ngươi hiệu lệnh!”

Vô hữu, vô địch!

Vạn khí đèu nghe hắn hiệu lệnh...

Đó là một giọng nói tà ma nhưng cũng là giọng nói mê người.

Thiếu niên đi chân đất đứng lẻ loi trên mặt đất phủ kín đá dăm trong đêm tối đáng sợ, dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn tà ma không đầu, trên người đầy những vết thương xanh tím, gầy gò trơ xương.

Gió núi thổi tới, hắn run rẩy, cũng không biết là vì lạnh hay là vì sợ.

Chỉ có một miếng mộc bài đã vỡ đeo bên hông có thể chứng minh thân phận đệ tử Phong Ma kiếm phái của hắn.

Vô số hư ảnh chạy qua rồi biến mất như khói xanh.

Cơ thể hắn như vực sâu vô tận, từ dưới vực sâu lại có vô số đau khổ chôn sâu trong trí nhớ không ngừng chui lên.

Thiếu niên phủ phục dưới đất, một ấn ký đỏ thẫm im sâu vào mi tâm hắn.

Thế là một thanh trường kiếm mang theo vết máu xé rách hư không vô tận để lại một vết thương sâu trên mi tâm hắn, kéo dài xuống tận sống mũi...

Đau.

Xé rách tim gan.

Sau khi hư ảnh trường kiếm biến mất, ấn ký đỏ thẫm cuối cùng chìm vào trong mi tâm hắn, nhuộm đỏ hai mắt hắn.

Loảng xoảng...

Trong nháy mắt, vô số hư ảnh pháp khí, đao thương kích, búa rìu câu xoa...

Bất kể là hình thái gì, toàn bộ từ sâu trong thân thể hắn đâm ra.

Cơn đau kịch liệt làm thiếu niên đó ngồi bật dậy, lộ ra gương mặt vặn vẹo...

”A...”

Hạ Hầu Xá đột nhiên mở mắt ra.

Trước mặt đã chỉ có màu đỏ vô cùng vô tận tràn ngập tầm nhìn của hắn.

Lạnh.

Lạnh đến run rẩy.

Rõ ràng là ánh đỏ rừng rực nhưng hắn lại không cảm thấy gì ngoài lạnh giá vô tận.

Vô hữu, vô địch.

Binh chủ Hạ Hầu Xá.

Lúc này hắn đang ở trong không hải vô biên, không hải từng giao cho hắn năng lực hoàn toàn mới: Tăng thêm gấp ba...

Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ, thân hình cũng lãn trong ánh đỏ vô tận. Đây là Quỷ Phủ của nàng, Hồng Nhật Trảm của nàng.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng, cho nên tất cả đều không lọt khỏi mắt nàng.

Khi Hạ Hầu Xá mở mắt ra, nàng lập tức phát hiện, đưa mắt nhìn hắn.

Thế là một ánh mắt bình thản lành lạnh và một ánh mắt ủ dột đau khổ gặp nhau.

Hạ Hầu Xá đột nhiên nhếch môi lộ ra một nụ cười quái dị.

U Mộng Dẫn lại toả sáng ánh sáng vô tận trong tay hắn.

Lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh.

Không còn là mây trắng hư ảo ván vương như lúc trước mà là màu xanh gần giống màu thân búa.

Đó là màu sắc của cảnh trong mơ.

Giấc mơ nguy hiểm nhất.

Một cảm giác khiến người ta nổi da gà xuất hiện.

Kiến Sầu cau mày, một vấn đề vẫn bị nàng quên mất đột nhiên hiện lên trong đầu nàng: Nàng có khả năng ngự đảo trong không hải, Như Hoa công tử có khả năng dò xét không hải, thế còn...

Hạ Hầu Xá thì sao?

Hắn có khả năng gì?

Hồng Nhật Trảm vẫn thẳng tiến không lùi.

Sắc đỏ vô tận lập tức trải khắp cả mặt biển màu lam đậm.

Có điều không có bất kì ai chú ý tới ngón tay Kiến Sầu đột nhiên hơi run lên.

Một điểm kim quang đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.

Phủ ảnh đỏ rực đã đến trước mặt Hạ Hầu Xá.

Rõ ràng nó vô cùng to lớn, lại như đã ngắm chuẩn mi tâm Hạ Hầu Xá.

Ngắn chuẩn vết kiếm từ mi tâm chạy xuống sống mũi.

Ngón tay khẽ động khắp nơi trong người lại đau đớn vô cùng.

Có lẽ là đao, có lẽ là kiếm, có lẽ là thứ gì khác.

Chúng cấp bách muốn chui ra khỏi người hắn, nhìn thấy ánh mặt trời.

Tấn công tăng thêm gấp ba.

Hắn nghĩ sẽ phải sử dụng trong không hải, lại tuyệt đối không phải trên người Kiến Sầu.

Hắn nắm chặt tay, một khí thế ngang tàng đột nhiên xuất hiện.

Có điều...

Dùng hay không dùng?

Ánh mắt hắn rơi vào trên người Kiến Sầu, rơi vào trên người nữ tu sĩ bao phủ trong mặt trời đỏ vô tận, đáy mắt lần đầu tiên xuất hiện một chút tâm tình phức tạp.

Do dự không nên có.

Tất cả mọi ảo giác, tất cả mọi đau khổ đều chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Khi hắn ngước mắt lên lần nữa, tất cả cơ hội đều đã biến mất.

Một vầng mặt trời đỏ che kín toàn bộ tầm nhìn của hắn, cả thế giới là một màu đỏ.

Ầm!

Kinh mạch toàn thân như dòng sông bị nước biển chảy ngược lên.

Sức mạnh kinh người tràn đến tàn phá khắp nơi.

Hạ Hầu Xá phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống mặt biển như một tảng đá không có tính mạng.

Một cột sóng bắn lên, mặt biển lập tức nhuộm màu đỏ.

Kiến Sầu còn duy trì tư thế cầm búa đột nhiên cảm thấy không ổn.

Rốt cuộc là nàng nhìn nhầm hay là...

”Không tốt!”

Từ trên hải đảo trôi nổi giữa hư không gần đó đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh hãi.

Như Hoa công tử đang đắm chìm trong uy lực của nhát búa vừa rồi, khi nhìn thấy một chấm sáng đột nhiên thoáng hiện trên hải bàn lập tức bừng tỉnh.

Là người có khả năng dịch chuyển tức thời đó.

Sau một chớp mắt, chấm sáng đó đã xuất hiện ngay ở vị trí chấm sáng của Kiến Sầu.

Như Hoa công tử hoảng hốt kêu lên: “Cẩn thận!”

Kiến Sầu còn chưa kịp phản ứng lại, vừa xoay người trong sắc đỏ vô tận đã nhìn thấy trước mặt xuất hiện một vùng sóng gợn.

Một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng không hề có dấu hiệu báo trước.

Ngũ quan rõ ràng, đường nét vuông vức.

Bắc Vực, Đường Bất Dạ.

”Kiến Sầu đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!”

Khóe miệng hắn lộ ra nét cười, dường như thân thiện, ra tay lại không hề do dự, một chưởng nặng nề trực tiếp đánh ra.

Chưởng lực cuồn cuộn thậm chí còn bức lui cả sắc đỏ vô tận.

Cực kì bất ngờ, khoảng cách gang tấc.

Kiến Sầu hoàn toàn không kịp phản kích, đã bị một chưởng đánh thẳng vào người.

Ầm một tiếng.

Trên mặt còn mang nụ cười, Đường Bất Dạ cho rằng lần này làm ngư ông có thể nói là hoàn mỹ, nhưng khi bàn tay hắn chạm vào người Kiến Sầu, một cảm giác quen thuộc khó tả chợt tràn đến.

Dưới tay hắn, dưới lớp áo màu trắng nhạt mềm mại có những đường vân.

Cứng rắn, nhắn bóng.

Như là vô số chiếc vảy.

Một cảm giác nguy hiểm vô cớ đột nhiên xuất hiện trong lòng, Đường Bất Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt lạnh nhạt, một đôi... đồng tử màu vàng kim nhạt.

Đạo ấn, Long Lân.

Ngay lúc một chưởng của Đường Bất Dạ vỗ vào người nàng, ánh sáng cũng lóe lên ở mi tâm nàng, vảy rồng màu vàng bắt đầu từ mi tâm không ngừng lan rộng trên làn da trắng muốt.

Một chiếc, hai chiếc.

Trong nháy mắt, toàn thân Kiến Sầu đã bị một lớp vảy rồng màu vàng phủ kín.

Đôi mắt vốn den láy cũng chuyển thành màu vàng nhạt.

Lạnh nhạt, không có rung động.

”Ngưỡng mộ đã lâu?”

Khóe môi cong lên.

”Kiến Sầu cũng ngưỡng mộ đã lâu!”

Cái gì?

Đường Bất Dạ không thể nào hiểu được.

Vảy rồng xuất hiện trên người Kiến Sầu cực kì quen thuộc, thậm chí hắn vừa gặp phải không lâu trước.

Lần đó là Long Môn, Chu Thừa Giang.

”Ngươi...”

Đột nhiên im bặt.

Dường như không nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt Đường Bất Dạ, Kiến Sầu không có một chút do dự và thương xót nào, giơ Quỷ Phủ cao một trượng trong tay như vung một tấm gỗ lên đập thẳng xuống người Đường Bất Dạ.

Ầm!

Đường Bất Dạ còn đang khiếp sợ làm sao phản ứng lại kịp?

Cho dù tu vi cao cường, lúc này cũng dính trọn một đòn.

Hết sức chật vật.

Ầm một tiếng, bóng người màu đen tuyền lập tức bắn thẳng xuống mặt biển, bắn lên một cột nước giống hệt như lúc Hạ Hầu Xá rơi xuống.

Cùng lúc này, trong lòng vô số người cũng nổi lên sóng to gió lớn.

Giữa biển và trời, sóng biển chưa lặng, chính giữa màn sáng màu đỏ là một bóng người làm họ cảm thấy sợ hãi.

Dưới sắc đỏ vô tận chiếu vào, từng chiếc vảy rồng trên người nàng phát sáng rực rỡ.

Tỏ ra thần bí và kì lạ.

Cả không hải chìm trong yên tĩnh.

Cả chân núi Côn Ngô cũng chỉ có tĩnh lặng.

Chỉ có vô số tu sĩ Long Môn đứng bật dậy nhìn chằm chằm bóng người bao trùm đầy vảy rồng, đáy mắt đột nhiên xuất hiện vẻ khó hiểu và sự giận dữ vô tận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện