Thủ đoạn quá tàn nhẫn? Ánh mắt Như Hoa công tử nhìn Kiến Sầu lập tức trở nên kì lạ, ngay cả
Khương Vấn Triều lúc trước đã quen biết Kiến Sầu cũng hơi kinh ngạc.
Ngược lại Tiểu Kim và Tả Lưu không cảm thấy gì, chỉ tò mò về các phương pháp mà Kiến Sầu đã nói.
Tiểu Kim chớp chớp mắt: “Rốt cuộc là phương pháp gì?”
”Xé dọc toàn thân, rút hết máu, hoặc đốt chết“.
Kì thực nếu cắt ngang vào vị trí yếu hại có lẽ cũng sẽ chết.
Có điều Kiến Sầu dù sao cũng chưa tự tay làm mà chỉ từng nghe các lão nông trong thôn nói, hơn nữa bọn họ không phải đang đối mặt với một con giun mà là một con “rồng đen“.
Bây giờ được hỏi chuyện liên quan đến giun, Kiến Sầu đành phải nói ra mấy biện pháp có tỉ lệ thành công khá lớn.
Nói xong nàng liền cười cười nhìn về phía Tiểu Kim và Tả Lưu.
Lúc nghe thấy hai chữ “đốt chết”, Tiểu Kim rùng mình một cái, khóe miệng Tả Lưu cũng giật giật: “Tàn nhẫn thế à?”
”Đúng vậy, thế thì quá đáng thương...”
Tiểu Kim lớn lên trong môi trường tương đối đơn thuần, chưa hề nhiễm đủ loại lệ khí sát phạt của tu sĩ bên ngoài, trước khi đến tiểu hội Tả Tam Thiên thậm chĩ còn có thể nói chuyện với một con chim nhỏ hồi lâu, cho nên khi biết rồng đen vốn chính là do một con giun đáng thương biến thành, hắn cũng có chút không thể nhẫn tâm được.
Như Hoa công tử cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, dù thoạt nhìn vẫn diễm lệ nhưng lại khiến người khác cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Ánh mắt khinh thường của hắn quét qua Tiểu Kim và Tả Lưu rồi dừng lại trên người Kiến Sầu.
”Không hải săn rồng, không săn làm sao có thể qua cửa? Thiên hạ bá tánh, thích ứng thì sống, cá lớn nuốt cá bé. Có lòng thiện tâm như vậy, tại sao các ngươi không đến thiền tông Bắc Vực? Lúc đó ngay cả thịt cũng không cần ăn, càng không cần phải sát sinh nữa“.
“...”
Tả Lưu và Tiểu Kim đồng thời nghẹn họng.
Lời này nói ra thật sự không được khách sáo cho lắm, Kiến Sầu nghe vào tai cũng khẽ nhíu mày.
Mọi người đều cho rằng câu này của Như Hoa công tử sẽ khiến trong đội giương cung bạt kiếm, ai ngờ sau trong chốc lát, mi tâm Kiến Sầu đang nhíu chặt lại giãn ra, đầu mày khóe mắt trở lại bình thản, thậm chí mang vài phần ý cười, thành khẩn nói: “Như Hoa công tử nói rất đúng, đúng là không nên có thiện tâm gì, quả thật ta làm thế là không phải“.
Nhận sai đúng là rất nhanh.
Kì thực Như Hoa công tử cũng cảm thấy mình nói hơi quá đáng, khi Kiến Sầu vừa cau mày hắn đã nghĩ nhóm năm người này cõ lẽ sẽ mỗi người một ngả, đâu ngờ sau phút chốc Kiến Sầu đã đổi giọng, biết nghe lời nói phải như vậy.
Hắn nhất thời ngẩn ra một lát, sau đó ánh mắt nhìn Kiến Sầu lập tức tràn ngập vui sướng và mập mờ khó tả: “Kiến Sầu đạo hữu là một người rất hay ho“.
“...”
Tả Lưu và Tiểu Kim một lần nữa nổi da gà trên hai cánh tay.
Ánh mắt Khương Vấn Triều nhìn Như Hoa công tử cũng lập tức trở nên kì dị.
Ngược lại, Kiến Sầu dường như sớm đã biết đủ loại cử chỉ nói năng khác thường của Như Hoa công tử, nghe vậy không ngờ vẫn bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Hay ho thì không dám nhận, có điều mánh khóe tho thiển đúng là nghĩ ra không ít“.
”Sao?”
Kiến Sầu nói là mánh khóe thô thiển nhưng mọi người lại không dám cho rằng là vậy thật.
Liên quan đến săn rồng rút gân, đám Như Hoa công tử cũng không dám thờ ơ. Thấy Kiến Sầu nói vậy, Như Hoa công tử lập tức hỏi tiếp: “Xem ra Kiến Sầu đạo hữu đã có chủ ý rồi“.
Chủ ý đương nhiên là có.
Nàng nhìn về phía hải bàn của Như Hoa công tử, ngón tay vẽ một vòng xung quanh con rồng đen đang tiến lên, nói: “Rồng ở dưới biển, tốc độ cực nhanh. Để tốc chiến tốc thắng, không bằng chúng ta vây rồng đen trong một phạm vi nhất định, sau đó sẽ bắt cá trong chậu“.
Lời này vừa nói ra, Như Hoa công tử lập tức sửng sốt.
”Làm sao thế?”
Kiến Sầu còn tưởng kế sách của mình có chỗ nào không ổn, đang định nói tiếp thấy vẻ mặt hắn không bình thường liền dừng lại mở miệng hỏi.
Như Hoa công tử nhướng cặp lông mày dài nhỏ, nhìn nàng với vẻ thăm dò:“Không có gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của Kiến Sầu đạo hữu không giống người bình thường cho lắm“.
Không giống người bình thường cho lắm?
Lời này có ý gì?
Kiến Sầu không hiểu lắm, vừa quay sang liền phát hiện Khương Vấn Triều cũng nhìn mình bằng ánh mắt hơi kì dị, đang định mở miệng hỏi gì đó, nhưng ngay lập tức nàng lại tỉnh ngộ: Nàng đã biết.
Tu sĩ Thập Cửu Châu, bất kể tu vi cao thấp, mỗi một người đều vượt xa phàm nhân, luôn thích đơn đả độc đấu.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, cách nói kiến nhiều cắn chết voi kì thực căn bản không tồn tại.
Tư duy bài binh bố trận của binh gia phàm nhân không hề thịnh hành ở Thập Cửu Châu.
Đối với mọi người, chiến thuật “vây trước đánh sau” Kiến Sầu đưa ra lúc này kì thực tỏ ra cẩn thận quá mức, hơn nữa lộ ra tư duy tính toán toàn cục, hoàn toàn khác cách chiến đấu quen thuộc của bọn họ.
Cho nên dù Kiến Sầu còn chưa nói thẳng ra kế hoạch của mình, mọi người đã lờ mờ đoán được ý định của nàng, cho nên mới có những ánh mắt kì dị như vậy.
Nghĩ rõ ràng việc này, sự nghi hoặc trong lòng nagf xem như đã được cởi bỏ.
Kiến Sầu cười nói: “Để các vị đạo hữu chê cười rồi, ta từ cô đảo nhân gian mà đến, trận pháp binh gia như mưa dầm thấm đất, một giờ nửa khắc sợ là không thay đổi ngay được“.
”Không sao, Khương mỗ lại cảm thấy rất tiện“. Khương Vấn Triều cười, đưa mắt nhìn Như Hoa công tử, hai người đều nhìn ra vẻ bội phục kì lạ trong mắt đối phương: “Tuy là không giống tư suy của tu sĩ bình thường nhưng chắc là sẽ rất thú vị, mời Kiến Sầu đạo hữu tiếp tục“.
Như Hoa công tử gật đầu đồng tình với Khương Vấn Triều.
Tiểu Kim ăn dưa hấu rộp rộp, hai mắt cũng lộ vẻ chờ mong, còn Tả Lưu thì hai mắt sáng lên.
Lúc này đến lượt Kiến Sầu không biết nói gì.
Dưới chân núi Côn Ngô, mọi người cũng rất tò mò.
Bởi vì phàm nhân chưa tu luyện rất yếu ớt cho nên đại đa số phàm nhân đều lấy số lượng thủ thắng, từ đó cũng có rất nhiều phương pháp tận dụng ưu thế số lượng, đương nhiên cũng có độc đáo riêng. Có điều tu sĩ lại thích chữ “độc”, bình thường không quan tâm đến cách làm này của phàm nhân, cho nên cũng hoàn toàn không nghĩ gì đến việc sử dụng cách đó.
Đột nhiên thấy có người muốn chơi trò mới, mọi người không khỏi đều chú ý.
”Mọi người đã đồng ý thì ta sẽ tiếp tục“.
Ngày xưa Kiến Sầu mới chỉ thấy Tạ Bất Thần suy diễn trên bàn cờ, lúc vào nhà thỉnh thoảng nàng cũng tò mò xem một cái, hắn cũng thuận miệng nói vài câu, tư thế ung dung bình tĩnh như thế mọi chuyện trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Có điều lúc này đến lượt nàng làm chủ, cảm giác đương nhiên cũng trở nên mới lạ.
May mà giờ đây dù gì nàng cũng có danh đại sư bá Nhai Sơn, luận bối phận, luận danh tiếng, thậm chí luận sức chiến đấu lúc này đều không ở dưới mọi người, dù mới lạ nhưng nói ra cũng có vài phần sức mạnh, khiến mọi người nghe thấy cũng không phát giác có gì dị thường.
”Vây khốn rồng đen, phạm vi không thể quá lớn, dùng trận pháp là tốt nhất. Không biết các vị đạo hữu có ai tinh thông trận pháp?”
Tiểu Kim ngơ ngác lắc đầu.
Tả Lưu lau mồ hôi lạnh: “Cái này... Ta xuất thân dân dã, không biết“.
Khương Vấn Triều nói: “Ta sở học không tạp, chỉ xem như biết bề ngoài“.
Nói xong hắn nhìn về phía Như Hoa công tử.
Như Hoa công tử lập tức cười xinh đẹp, lười nhác nhìn Kiến Sầu, hai mắt lấp lánh, quả thực như đang dụ dỗ ai đó.
”Trên Thập Cửu Châu đây, hễ là thứ người bình thường biết, ta dều biết. Trận pháp ta cũng thông một hai, có điều chắc hẳn cũng quá đủ để ứng phó chuyện hôm nay“.
“...”
Rốt cuộc đây là khiêm tốn hay là tự phụ?
Nghe lời này của Như Hoa công tử, không những sở học của hắn hỗn tạp mà hơn nữa sợ rằng trình độ còn cao hơn bình thường khá nhiều.
Không hổ là nhân vật được Trí Chướng Tẩu, à không, Trí Lâm Tẩu, xếp hạng thứ hai.
Kiến Sầu yên lặng một lát, giấu ý nghĩ trong lòng đi, gật đầu: “Đã vậy thì bước đầu tiên dễ làm hơn nhiều, lát nữa mời công tử cùng ta bày một trận pháp phương viên mười dặm vây rồng đen ở trong đó. Tiếp theo ta cần biết đạo ấn các vị nhận được không hải là gì“.
Đạo ấn không hải?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại không có nghi hoặc gì, nhất nhất nói ra.
Bắt đầu từ Kiến Sầu, kết thúc ở Tả Lưu, đạo ấn năm người nhận được đều không giống nhau.
Khả năng ngự đảo như gân gà của Kiến Sầu không cần phải nói, Như Hoa công tử tay nắm hải bàn có thể dò xét cả không hải, Khương Vấn Triều có thể nói chuyện với tôm cá, tất cả động vật dưới biển, Tiểu Kim thì có thể khiến toàn bộ nước biển chạy qua hóa thành băng cứng, người bình thường không phá được, gọi là “đá cản biển”, cuối cùng là Tả Lưu có khả năng ẩn thân trên không hải.
Đạo ấn của những người khác dường như đều không có gì dị thường, Kiến Sầu chú ý đến Tả Lưu.
Không ngờ chính Tả Lưu cũng không hiểu đạo ấn này cho lắm.
Có câu biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, Kiến Sầu cảm thấy đạo ấn của Tả Lưu rất hay cho nên trước khi xuất phát nàng mời Tả Lưu làm hai việc:
Thứ nhất, để Tả Lưu sử dụng đạo ấn ẩn thân đối với người khác.
Thứ hai, trong tình huống một người đã ẩn thân, sử dụng đạo ấn với người thứ hai.
Bọn họ lập tức dễ dàng nghiệm chứng được hai việc: Đạo ấn ẩn thân của Tả Lưu có thể sử dụng với người ngoài, không phải chỉ có chính mình ẩn thân. Nhưng đạo ấn này chỉ có thể sử dụng với một người, nếu để người thứ hai ẩn thân, người đầu tiên ẩn thân liền tự động hiện ra.
Có được kết luận này, Kiến Sầu suy nghĩ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thần quang lấp lánh trong mắt, nàng nhìn hải bàn một cái, nói: “Rồng đen đang đổi phương hướng đến chỗ chúng ta, không bằng bày trận pháp ở chỗ này luôn. Như Hoa công tử?”
”Sẵn sàng nghe Kiến Sầu tiên tử sai phái“.
Nghe thấy Kiến Sầu gọi tên mình, Như Hoa công tử cười đúng là như hoa, ngay cả nụ hoa trên vạt áo cũng nở ra không ít.
Kiến Sầu nghe vậy khóe miệng giật giật: Hợp tác thôi mà, sao lại thành sai phái rồi?
Nàng vốn định sửa lại lời Như Hoa công tử, nhưng vừa nghĩ đến những dòng chữ trên vách đá Hắc Phong Động còn đáng sợ hơn lời này nhiều, lời nói đã ra đến đầu lưỡi lại toàn bộ nuốt vào.
Vẻ mặt điềm nhiên như không, lòng như nước lặng, Kiến Sầu không hề bị ảnh hưởng bởi những lời lả lướt của Như Hoa công tử, chỉ nói: “Vậy chúng ta bắt đầu luôn. Tiểu Kim dùng đạo ấn đá cản biển làm ra trận, trận pháp thì do ta và Như Hoa công tử hoàn thành“.
”Được“.
Tiểu Kim dứt khoát lên tiếng, vội gặm xong miếng dưa hấu cuối cùng rồi chân trần chạy trên vòng tròn do Kiến Sầu vẽ ra trên mặt biển.
Đoàng đoàng đoàng!
Trên mặt biển lập tức có sóng nước bắn lên.
Bởi vì cố ý khống chế lực đạo, mỗi một lần Tiểu Kim đặt chân đều chỉ có một tảng băng nhỏ xuất hiện, thoạt nhìn không hề bắt mắt.
Kiến Sầu và Như Hoa công tử đi theo sau, lấy tảng băng này làm căn cơ gắn linh thạch dùng để bố trí trận pháp lên, không bao lâu đã làm thành một vòng tròn trên mặt biển, chỉ để lại một chỗ hổng không lớn.
Rồng đen vẫn còn chưa tới, bước cuối cùng của trận pháp phải tạm gác lại đến lúc rồng đen vào trận để bảo đảm rồng đen không phát hiện tình hình khác thường.
Phách!
Một viên linh thạch bị ném ra, khảm chính xác vào trên tảng băng.
Kiến Sầu quay đầu lại nhìn, rồng đen còn cách nơi này một đoạn.
Như Hoa công tử ở bên kia lỗ hổng, ba người Khương Vấn Triều, Tả Lưu, Tiểu Kim thì ở trước mặt Kiến Sầu.
”Bây giờ trận pháp đã thành, Kiến Sầu đạo hữu tính thế nào?”
Khương Vấn Triều lên tiếng đầu tiên.
Kiến Sầu cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.
”Với phương hướng và tốc độ của rồng đen, khoảng chừng nửa khắc nữa nó sẽ tự động vào trận. Đến lúc đó mời Tả Lưu đạo hữu động thủ ẩn thân Như Hoa công tử, đồng thời Như Hoa công tử khép kín trận pháp, rồng đen sẽ thành cá trong chậu. Còn Khương đạo hữu có thể giao tiếp với động vật trong không hải, Kiến Sầu mạo muội mời Khương đạo hữu thử nói chuyện với rồng đen, tiên lễ hậu binh“.
Tiên... Tiên lễ hậu binh?
Khương Vấn Triều không nói được gì: Đối với con giun này, có phải bọn họ hơi quá khách sáo hay không?
Dưới chân núi Côn Ngô, không ít “bại tướng dưới tay” Kiến Sầu lúc này đều rất muốn lôi nàng từ không hải ra đánh một trận.
Xưa nay “Một lời không hợp giơ chân đạp”, vậy mà bây giờ ngươi lại nói cái gì “tiên lễ hậu binh” với một con giun?
Rốt cuộc ngươi coi chúng ta là con gì?
Kể cả một số chưởng môn và trưởng lão của các môn phái nghe lời này cũng không khỏi cứng họng.
Chỉ có Hoành Hư chân nhân nghe thấy cách bố trí này của Kiến Sầu hai mắt lại sáng ngời.
Tiên lễ hậu binh không phải là không ủng hộ cá lớn nuốt cá bé, ngược lại vừa rồi Kiến Sầu đã bị Như Hoa công tử thuyết phục, có thể thấy bản thân nàng hiểu rất rõ quy tắc này, nàng cũng không có thiện tâm mềm lòng gì với con giun kia.
Chỉ là nàng hi vọng có thẻ giải quyết chuyện rút gân rồng một cách tốt hơn.
Nhưng đây không phải trọng điểm Hoành Hư chân nhân chú ý.
Lão chỉ chú ý đến tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, cái nhìn đại cục của Kiến Sầu.
Tiểu hội Tả Tam Thiên chỉ có một người có thể trèo lên Nhất Nhân đài, đạt được cơ duyên vô thượng, cho nên tất cả mọi người tham gia tiểu hội đều là đối thủ của mình, vốn phải liều mạng một mất một còn. Nhưng bất kể là vòng thứ nhất vừa ròi hay vòng thứ hai bây giờ đều khác hẳn những năm trước.
Chỉ vì trong số người tham dự có Kiến Sầu.
Là đại sư tỷ, đại sư bá Nhai Sơn, nàng dù nhập môn không lâu nhưng đã mang phong thái Nhai Sơn trên người, cao cao tại thượng. Có điều khác vẻ cao ngạo của Lục Hương Lãnh, khí chất trên người nàng lại cho người khác cảm giác như tắm gió xuân, mang đầy thiện ý ôn hòa làm mọi người thân cận, tu vi mặc dù không cao nhưng sức chiến đấu rất mạnh, liên tiếp có những biểu hiện kinh người, lúc cần động thủ thì quả quyết và tàn nhẫn không thua đối thủ, có thể nói là xuất sắc.
Một tu sĩ như vậy trên người tự nhiên sinh ra một sức ngưng tụ kì lạ, không ngờ lại có thể biến “nửa đối thủ” thành đồng đội kề vai chiến đấu.
Trong vòng thứ nhất ở mộ mắt cá có một Tiền Khuyết còn chưa đáng kể gì, nhưng đến vòng không hải thứ hai, tất cả liền lộ ra rõ ràng.
Bất kể là Như Hoa công tử, Khương Vấn Triều hay là Lục Hương Lãnh đều có chút danh tiếng trong số tu sĩ cùng thế hệ ở Trung Vực, không phải người tâm tư đơn thuần như Tả Lưu hay Tiểu Kim, nhưng bọn họ đều tín nhiệm Kiến Sầu, hơn nữa vì nàng mà tụ lại cùng nhau.
Hơn nữa...
Bọn họ giao phó hoàn toàn cho Kiến Sầu vạch kế, kì thực đã ngầm thừa nhận vị trí “thủ lĩnh” của nàng.
Ngược lại Tiểu Kim và Tả Lưu không cảm thấy gì, chỉ tò mò về các phương pháp mà Kiến Sầu đã nói.
Tiểu Kim chớp chớp mắt: “Rốt cuộc là phương pháp gì?”
”Xé dọc toàn thân, rút hết máu, hoặc đốt chết“.
Kì thực nếu cắt ngang vào vị trí yếu hại có lẽ cũng sẽ chết.
Có điều Kiến Sầu dù sao cũng chưa tự tay làm mà chỉ từng nghe các lão nông trong thôn nói, hơn nữa bọn họ không phải đang đối mặt với một con giun mà là một con “rồng đen“.
Bây giờ được hỏi chuyện liên quan đến giun, Kiến Sầu đành phải nói ra mấy biện pháp có tỉ lệ thành công khá lớn.
Nói xong nàng liền cười cười nhìn về phía Tiểu Kim và Tả Lưu.
Lúc nghe thấy hai chữ “đốt chết”, Tiểu Kim rùng mình một cái, khóe miệng Tả Lưu cũng giật giật: “Tàn nhẫn thế à?”
”Đúng vậy, thế thì quá đáng thương...”
Tiểu Kim lớn lên trong môi trường tương đối đơn thuần, chưa hề nhiễm đủ loại lệ khí sát phạt của tu sĩ bên ngoài, trước khi đến tiểu hội Tả Tam Thiên thậm chĩ còn có thể nói chuyện với một con chim nhỏ hồi lâu, cho nên khi biết rồng đen vốn chính là do một con giun đáng thương biến thành, hắn cũng có chút không thể nhẫn tâm được.
Như Hoa công tử cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, dù thoạt nhìn vẫn diễm lệ nhưng lại khiến người khác cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Ánh mắt khinh thường của hắn quét qua Tiểu Kim và Tả Lưu rồi dừng lại trên người Kiến Sầu.
”Không hải săn rồng, không săn làm sao có thể qua cửa? Thiên hạ bá tánh, thích ứng thì sống, cá lớn nuốt cá bé. Có lòng thiện tâm như vậy, tại sao các ngươi không đến thiền tông Bắc Vực? Lúc đó ngay cả thịt cũng không cần ăn, càng không cần phải sát sinh nữa“.
“...”
Tả Lưu và Tiểu Kim đồng thời nghẹn họng.
Lời này nói ra thật sự không được khách sáo cho lắm, Kiến Sầu nghe vào tai cũng khẽ nhíu mày.
Mọi người đều cho rằng câu này của Như Hoa công tử sẽ khiến trong đội giương cung bạt kiếm, ai ngờ sau trong chốc lát, mi tâm Kiến Sầu đang nhíu chặt lại giãn ra, đầu mày khóe mắt trở lại bình thản, thậm chí mang vài phần ý cười, thành khẩn nói: “Như Hoa công tử nói rất đúng, đúng là không nên có thiện tâm gì, quả thật ta làm thế là không phải“.
Nhận sai đúng là rất nhanh.
Kì thực Như Hoa công tử cũng cảm thấy mình nói hơi quá đáng, khi Kiến Sầu vừa cau mày hắn đã nghĩ nhóm năm người này cõ lẽ sẽ mỗi người một ngả, đâu ngờ sau phút chốc Kiến Sầu đã đổi giọng, biết nghe lời nói phải như vậy.
Hắn nhất thời ngẩn ra một lát, sau đó ánh mắt nhìn Kiến Sầu lập tức tràn ngập vui sướng và mập mờ khó tả: “Kiến Sầu đạo hữu là một người rất hay ho“.
“...”
Tả Lưu và Tiểu Kim một lần nữa nổi da gà trên hai cánh tay.
Ánh mắt Khương Vấn Triều nhìn Như Hoa công tử cũng lập tức trở nên kì dị.
Ngược lại, Kiến Sầu dường như sớm đã biết đủ loại cử chỉ nói năng khác thường của Như Hoa công tử, nghe vậy không ngờ vẫn bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Hay ho thì không dám nhận, có điều mánh khóe tho thiển đúng là nghĩ ra không ít“.
”Sao?”
Kiến Sầu nói là mánh khóe thô thiển nhưng mọi người lại không dám cho rằng là vậy thật.
Liên quan đến săn rồng rút gân, đám Như Hoa công tử cũng không dám thờ ơ. Thấy Kiến Sầu nói vậy, Như Hoa công tử lập tức hỏi tiếp: “Xem ra Kiến Sầu đạo hữu đã có chủ ý rồi“.
Chủ ý đương nhiên là có.
Nàng nhìn về phía hải bàn của Như Hoa công tử, ngón tay vẽ một vòng xung quanh con rồng đen đang tiến lên, nói: “Rồng ở dưới biển, tốc độ cực nhanh. Để tốc chiến tốc thắng, không bằng chúng ta vây rồng đen trong một phạm vi nhất định, sau đó sẽ bắt cá trong chậu“.
Lời này vừa nói ra, Như Hoa công tử lập tức sửng sốt.
”Làm sao thế?”
Kiến Sầu còn tưởng kế sách của mình có chỗ nào không ổn, đang định nói tiếp thấy vẻ mặt hắn không bình thường liền dừng lại mở miệng hỏi.
Như Hoa công tử nhướng cặp lông mày dài nhỏ, nhìn nàng với vẻ thăm dò:“Không có gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của Kiến Sầu đạo hữu không giống người bình thường cho lắm“.
Không giống người bình thường cho lắm?
Lời này có ý gì?
Kiến Sầu không hiểu lắm, vừa quay sang liền phát hiện Khương Vấn Triều cũng nhìn mình bằng ánh mắt hơi kì dị, đang định mở miệng hỏi gì đó, nhưng ngay lập tức nàng lại tỉnh ngộ: Nàng đã biết.
Tu sĩ Thập Cửu Châu, bất kể tu vi cao thấp, mỗi một người đều vượt xa phàm nhân, luôn thích đơn đả độc đấu.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, cách nói kiến nhiều cắn chết voi kì thực căn bản không tồn tại.
Tư duy bài binh bố trận của binh gia phàm nhân không hề thịnh hành ở Thập Cửu Châu.
Đối với mọi người, chiến thuật “vây trước đánh sau” Kiến Sầu đưa ra lúc này kì thực tỏ ra cẩn thận quá mức, hơn nữa lộ ra tư duy tính toán toàn cục, hoàn toàn khác cách chiến đấu quen thuộc của bọn họ.
Cho nên dù Kiến Sầu còn chưa nói thẳng ra kế hoạch của mình, mọi người đã lờ mờ đoán được ý định của nàng, cho nên mới có những ánh mắt kì dị như vậy.
Nghĩ rõ ràng việc này, sự nghi hoặc trong lòng nagf xem như đã được cởi bỏ.
Kiến Sầu cười nói: “Để các vị đạo hữu chê cười rồi, ta từ cô đảo nhân gian mà đến, trận pháp binh gia như mưa dầm thấm đất, một giờ nửa khắc sợ là không thay đổi ngay được“.
”Không sao, Khương mỗ lại cảm thấy rất tiện“. Khương Vấn Triều cười, đưa mắt nhìn Như Hoa công tử, hai người đều nhìn ra vẻ bội phục kì lạ trong mắt đối phương: “Tuy là không giống tư suy của tu sĩ bình thường nhưng chắc là sẽ rất thú vị, mời Kiến Sầu đạo hữu tiếp tục“.
Như Hoa công tử gật đầu đồng tình với Khương Vấn Triều.
Tiểu Kim ăn dưa hấu rộp rộp, hai mắt cũng lộ vẻ chờ mong, còn Tả Lưu thì hai mắt sáng lên.
Lúc này đến lượt Kiến Sầu không biết nói gì.
Dưới chân núi Côn Ngô, mọi người cũng rất tò mò.
Bởi vì phàm nhân chưa tu luyện rất yếu ớt cho nên đại đa số phàm nhân đều lấy số lượng thủ thắng, từ đó cũng có rất nhiều phương pháp tận dụng ưu thế số lượng, đương nhiên cũng có độc đáo riêng. Có điều tu sĩ lại thích chữ “độc”, bình thường không quan tâm đến cách làm này của phàm nhân, cho nên cũng hoàn toàn không nghĩ gì đến việc sử dụng cách đó.
Đột nhiên thấy có người muốn chơi trò mới, mọi người không khỏi đều chú ý.
”Mọi người đã đồng ý thì ta sẽ tiếp tục“.
Ngày xưa Kiến Sầu mới chỉ thấy Tạ Bất Thần suy diễn trên bàn cờ, lúc vào nhà thỉnh thoảng nàng cũng tò mò xem một cái, hắn cũng thuận miệng nói vài câu, tư thế ung dung bình tĩnh như thế mọi chuyện trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Có điều lúc này đến lượt nàng làm chủ, cảm giác đương nhiên cũng trở nên mới lạ.
May mà giờ đây dù gì nàng cũng có danh đại sư bá Nhai Sơn, luận bối phận, luận danh tiếng, thậm chí luận sức chiến đấu lúc này đều không ở dưới mọi người, dù mới lạ nhưng nói ra cũng có vài phần sức mạnh, khiến mọi người nghe thấy cũng không phát giác có gì dị thường.
”Vây khốn rồng đen, phạm vi không thể quá lớn, dùng trận pháp là tốt nhất. Không biết các vị đạo hữu có ai tinh thông trận pháp?”
Tiểu Kim ngơ ngác lắc đầu.
Tả Lưu lau mồ hôi lạnh: “Cái này... Ta xuất thân dân dã, không biết“.
Khương Vấn Triều nói: “Ta sở học không tạp, chỉ xem như biết bề ngoài“.
Nói xong hắn nhìn về phía Như Hoa công tử.
Như Hoa công tử lập tức cười xinh đẹp, lười nhác nhìn Kiến Sầu, hai mắt lấp lánh, quả thực như đang dụ dỗ ai đó.
”Trên Thập Cửu Châu đây, hễ là thứ người bình thường biết, ta dều biết. Trận pháp ta cũng thông một hai, có điều chắc hẳn cũng quá đủ để ứng phó chuyện hôm nay“.
“...”
Rốt cuộc đây là khiêm tốn hay là tự phụ?
Nghe lời này của Như Hoa công tử, không những sở học của hắn hỗn tạp mà hơn nữa sợ rằng trình độ còn cao hơn bình thường khá nhiều.
Không hổ là nhân vật được Trí Chướng Tẩu, à không, Trí Lâm Tẩu, xếp hạng thứ hai.
Kiến Sầu yên lặng một lát, giấu ý nghĩ trong lòng đi, gật đầu: “Đã vậy thì bước đầu tiên dễ làm hơn nhiều, lát nữa mời công tử cùng ta bày một trận pháp phương viên mười dặm vây rồng đen ở trong đó. Tiếp theo ta cần biết đạo ấn các vị nhận được không hải là gì“.
Đạo ấn không hải?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại không có nghi hoặc gì, nhất nhất nói ra.
Bắt đầu từ Kiến Sầu, kết thúc ở Tả Lưu, đạo ấn năm người nhận được đều không giống nhau.
Khả năng ngự đảo như gân gà của Kiến Sầu không cần phải nói, Như Hoa công tử tay nắm hải bàn có thể dò xét cả không hải, Khương Vấn Triều có thể nói chuyện với tôm cá, tất cả động vật dưới biển, Tiểu Kim thì có thể khiến toàn bộ nước biển chạy qua hóa thành băng cứng, người bình thường không phá được, gọi là “đá cản biển”, cuối cùng là Tả Lưu có khả năng ẩn thân trên không hải.
Đạo ấn của những người khác dường như đều không có gì dị thường, Kiến Sầu chú ý đến Tả Lưu.
Không ngờ chính Tả Lưu cũng không hiểu đạo ấn này cho lắm.
Có câu biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, Kiến Sầu cảm thấy đạo ấn của Tả Lưu rất hay cho nên trước khi xuất phát nàng mời Tả Lưu làm hai việc:
Thứ nhất, để Tả Lưu sử dụng đạo ấn ẩn thân đối với người khác.
Thứ hai, trong tình huống một người đã ẩn thân, sử dụng đạo ấn với người thứ hai.
Bọn họ lập tức dễ dàng nghiệm chứng được hai việc: Đạo ấn ẩn thân của Tả Lưu có thể sử dụng với người ngoài, không phải chỉ có chính mình ẩn thân. Nhưng đạo ấn này chỉ có thể sử dụng với một người, nếu để người thứ hai ẩn thân, người đầu tiên ẩn thân liền tự động hiện ra.
Có được kết luận này, Kiến Sầu suy nghĩ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thần quang lấp lánh trong mắt, nàng nhìn hải bàn một cái, nói: “Rồng đen đang đổi phương hướng đến chỗ chúng ta, không bằng bày trận pháp ở chỗ này luôn. Như Hoa công tử?”
”Sẵn sàng nghe Kiến Sầu tiên tử sai phái“.
Nghe thấy Kiến Sầu gọi tên mình, Như Hoa công tử cười đúng là như hoa, ngay cả nụ hoa trên vạt áo cũng nở ra không ít.
Kiến Sầu nghe vậy khóe miệng giật giật: Hợp tác thôi mà, sao lại thành sai phái rồi?
Nàng vốn định sửa lại lời Như Hoa công tử, nhưng vừa nghĩ đến những dòng chữ trên vách đá Hắc Phong Động còn đáng sợ hơn lời này nhiều, lời nói đã ra đến đầu lưỡi lại toàn bộ nuốt vào.
Vẻ mặt điềm nhiên như không, lòng như nước lặng, Kiến Sầu không hề bị ảnh hưởng bởi những lời lả lướt của Như Hoa công tử, chỉ nói: “Vậy chúng ta bắt đầu luôn. Tiểu Kim dùng đạo ấn đá cản biển làm ra trận, trận pháp thì do ta và Như Hoa công tử hoàn thành“.
”Được“.
Tiểu Kim dứt khoát lên tiếng, vội gặm xong miếng dưa hấu cuối cùng rồi chân trần chạy trên vòng tròn do Kiến Sầu vẽ ra trên mặt biển.
Đoàng đoàng đoàng!
Trên mặt biển lập tức có sóng nước bắn lên.
Bởi vì cố ý khống chế lực đạo, mỗi một lần Tiểu Kim đặt chân đều chỉ có một tảng băng nhỏ xuất hiện, thoạt nhìn không hề bắt mắt.
Kiến Sầu và Như Hoa công tử đi theo sau, lấy tảng băng này làm căn cơ gắn linh thạch dùng để bố trí trận pháp lên, không bao lâu đã làm thành một vòng tròn trên mặt biển, chỉ để lại một chỗ hổng không lớn.
Rồng đen vẫn còn chưa tới, bước cuối cùng của trận pháp phải tạm gác lại đến lúc rồng đen vào trận để bảo đảm rồng đen không phát hiện tình hình khác thường.
Phách!
Một viên linh thạch bị ném ra, khảm chính xác vào trên tảng băng.
Kiến Sầu quay đầu lại nhìn, rồng đen còn cách nơi này một đoạn.
Như Hoa công tử ở bên kia lỗ hổng, ba người Khương Vấn Triều, Tả Lưu, Tiểu Kim thì ở trước mặt Kiến Sầu.
”Bây giờ trận pháp đã thành, Kiến Sầu đạo hữu tính thế nào?”
Khương Vấn Triều lên tiếng đầu tiên.
Kiến Sầu cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.
”Với phương hướng và tốc độ của rồng đen, khoảng chừng nửa khắc nữa nó sẽ tự động vào trận. Đến lúc đó mời Tả Lưu đạo hữu động thủ ẩn thân Như Hoa công tử, đồng thời Như Hoa công tử khép kín trận pháp, rồng đen sẽ thành cá trong chậu. Còn Khương đạo hữu có thể giao tiếp với động vật trong không hải, Kiến Sầu mạo muội mời Khương đạo hữu thử nói chuyện với rồng đen, tiên lễ hậu binh“.
Tiên... Tiên lễ hậu binh?
Khương Vấn Triều không nói được gì: Đối với con giun này, có phải bọn họ hơi quá khách sáo hay không?
Dưới chân núi Côn Ngô, không ít “bại tướng dưới tay” Kiến Sầu lúc này đều rất muốn lôi nàng từ không hải ra đánh một trận.
Xưa nay “Một lời không hợp giơ chân đạp”, vậy mà bây giờ ngươi lại nói cái gì “tiên lễ hậu binh” với một con giun?
Rốt cuộc ngươi coi chúng ta là con gì?
Kể cả một số chưởng môn và trưởng lão của các môn phái nghe lời này cũng không khỏi cứng họng.
Chỉ có Hoành Hư chân nhân nghe thấy cách bố trí này của Kiến Sầu hai mắt lại sáng ngời.
Tiên lễ hậu binh không phải là không ủng hộ cá lớn nuốt cá bé, ngược lại vừa rồi Kiến Sầu đã bị Như Hoa công tử thuyết phục, có thể thấy bản thân nàng hiểu rất rõ quy tắc này, nàng cũng không có thiện tâm mềm lòng gì với con giun kia.
Chỉ là nàng hi vọng có thẻ giải quyết chuyện rút gân rồng một cách tốt hơn.
Nhưng đây không phải trọng điểm Hoành Hư chân nhân chú ý.
Lão chỉ chú ý đến tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, cái nhìn đại cục của Kiến Sầu.
Tiểu hội Tả Tam Thiên chỉ có một người có thể trèo lên Nhất Nhân đài, đạt được cơ duyên vô thượng, cho nên tất cả mọi người tham gia tiểu hội đều là đối thủ của mình, vốn phải liều mạng một mất một còn. Nhưng bất kể là vòng thứ nhất vừa ròi hay vòng thứ hai bây giờ đều khác hẳn những năm trước.
Chỉ vì trong số người tham dự có Kiến Sầu.
Là đại sư tỷ, đại sư bá Nhai Sơn, nàng dù nhập môn không lâu nhưng đã mang phong thái Nhai Sơn trên người, cao cao tại thượng. Có điều khác vẻ cao ngạo của Lục Hương Lãnh, khí chất trên người nàng lại cho người khác cảm giác như tắm gió xuân, mang đầy thiện ý ôn hòa làm mọi người thân cận, tu vi mặc dù không cao nhưng sức chiến đấu rất mạnh, liên tiếp có những biểu hiện kinh người, lúc cần động thủ thì quả quyết và tàn nhẫn không thua đối thủ, có thể nói là xuất sắc.
Một tu sĩ như vậy trên người tự nhiên sinh ra một sức ngưng tụ kì lạ, không ngờ lại có thể biến “nửa đối thủ” thành đồng đội kề vai chiến đấu.
Trong vòng thứ nhất ở mộ mắt cá có một Tiền Khuyết còn chưa đáng kể gì, nhưng đến vòng không hải thứ hai, tất cả liền lộ ra rõ ràng.
Bất kể là Như Hoa công tử, Khương Vấn Triều hay là Lục Hương Lãnh đều có chút danh tiếng trong số tu sĩ cùng thế hệ ở Trung Vực, không phải người tâm tư đơn thuần như Tả Lưu hay Tiểu Kim, nhưng bọn họ đều tín nhiệm Kiến Sầu, hơn nữa vì nàng mà tụ lại cùng nhau.
Hơn nữa...
Bọn họ giao phó hoàn toàn cho Kiến Sầu vạch kế, kì thực đã ngầm thừa nhận vị trí “thủ lĩnh” của nàng.
Danh sách chương