Đế Giang Phong Lôi Dực to lớn lập tức xuất hiện.
Ầm ầm!
Chiếc cánh màu vàng kim như một tia chớp chém một cái trên đỉnh tháp cao, cả đỉnh tháp nhọn bị chiếc cánh sắc bén chém đứt, rơi từ trên trời cao xuống bên dưới.
Kiến Sầu chỉ có tu vi Kim Đan kì, cũng không có bí thuật sư tôn truyền cho, chỉ có chiếc cánh Đế Giang đến từ thời thượng cổ này.
Nhanh như chớp, mạnh như sấm sét.
Tạ Bất Thần thậm chí vừa mới vươn tay ra, cho rằng đã nắm chắc mười phần, nhưng không ngờ lại có một chấn động kinh khủng lan đến. Trong khóe mắt hắn, bóng dáng Kiến Sầu đang lao vút tới gần được bao phủ trong một lớp ánh vàng.
Tiếp theo, bóng người đó trở nên mờ nhạt, thậm chí biến mất.
Thay vào đó là một tia chớp màu vàng lấp lánh.
Lúc này đầu ngón tay Tạ Bất Thần vừa mới chạm vào quyển trục tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Tia chớp màu vàng đã đến trước mắt hắn.
Chiếc cánh Đế Giang vừa xuất hiện, khí thế của Kiến Sầu lập tức trở nên uy nghiêm không ai sánh được.
Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt sáng rực đã rơi vào trên quyển trục hắn đã chạm tay đến.
Tiếp theo, cánh tay nàng không hề khách khí vung ra tóm lấy một đầu quyển trục, dùng sức xé mạnh.
Soạt!
Tiếng lụa rách chói tai lập tức vang vọng cả đỉnh tháp.
Như là hai tay xé ra một tấm màn sân khấu, quyển trục bị hai bàn tay tóm lấy, ánh sáng màu trắng mơ hồ lập tức biến mất.
Không còn ánh sáng bảo vệ, quyển trục dễ dàng bị hai bàn tay xé thành hai nửa.
Lúc này cả phật tháp nguy nga cũng như bị xé ra thành hai nửa theo quyển trục, ầm ầm đổ xuống hai bên.
Thế là pho tượng phật kim thân không còn gì che chắn, phật quang phổ chiếu...
***
Bắc Vực, Tây Hải Thiền Tông.
Sâu trong chùa cổ, trong Phật tháp cao cao, Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân ẩn thân trong bóng tối, gần như đồng thời dừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn pho tượng phật lớn nhất trong tháp.
Tượng phật to lớn sát rìa Phật tháp, chiếm trọn độ cao của tám tầng Phật tháp.
Pho tượng phật này đã được xây dựng rất lâu, quanh năm được đệ tử thiền tông hương khói cung phụng, tỏ ra có vài phần cũ kĩ, kim thân xung quanh đã có nhiều chỗ bong ra.
Nhưng ngay vừa rồi lại có vô số kim quang đột nhiên từ tượng phật bắn ra, như là dát thêm một lớp vàng ròng cho bức tượng cũ kĩ này.
”Ơ hay, chẳng lẽ là tu vi của sơn nhân ta giảm xuống, bị phát hiện rồi?”
Phù Đạo sơn nhân vừa kinh hãi vừa khó hiểu, bước chân vừa bước tới vội vàng thu về.
Hoành Hư chân nhân mặc đạo bào đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân. Nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân không nói gì, chỉ cau mày, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần ngưng trọng.
Hai người này một là người có bối phận công khai cao nhất Nhai Sơn, một là người có địa vị cao nhất Côn Ngô, đều là Trung Vực lãnh tụ của Trung Vực, lúc này lại đều lén lút xuất hiện trên địa giới của thiền tông Bắc Vực, còn lẻn vào trong Phật tháp ở sau núi của người ta, nếu để lộ ra chỉ sợ sẽ khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Nhưng bất kể là Phù Đạo sơn nhân hay là Hoành Hư chân nhân trên mặt đều không nhìn ra có nửa phần xấu hổ, thậm chí cũng không hề cảm thấy có gì là mất mặt.
Điều duy nhất hai người lo lắng là bị người của thiền tông phát hiện, dẫn đến một đống phiền phức không cần thiết.
Trong Phật tháp tối tăm, ánh vàng từ tượng phật càng ngày càng mạnh, quả thực muốn giấu cũng không giấu được.
Sau một chớp mắt, cả Phật tháp tối tăm đều được chiếu sáng.
Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đang ẩn thân trong bóng tối lập tức không có chỗ trốn nữa.
”Không ổn, hỏng rồi!”
Phù Đạo sơn nhân tay cầm quải trượng, vội nhét chiếc đùi gà đầy dầu mỡ làm ô uế chốn cửa Phật thanh tịnh vào miệng, không hề do dự nhảy thẳng từ tầng chín cao vút xuống.
”Lão quái lão quái, lập tức chạy thôi!”
Lúc đi còn không quên gọi Hoành Hư chân nhân cùng đi với mình.
Có điều Hoành Hư chân nhân vẫn đứng tại chỗ, nhìn pho tượng phật sáng lên một lúc lâu, trong mắt như có phong vân biến ảo.
Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân vốn vì ân oán giữa Trung Vực và Bắc Vực mà đến, vì bí mật của luân hồi mà đến, đâu ngờ lại gặp được chuyện này...
Ánh mắt nhìn tượng phật chậm rãi dời đi.
Hoành Hư chân nhân như không nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đang sốt ruột giậm chân bên dưới, chỉ quay đầu nhìn về phía tây nam xa xa.
***
Cách tầng mây mờ mịt, cách sông núi dọc ngang là đại địa Trung Vực mênh mông, là ba ngàn môn phái san sát, là Minh Nhật Tinh Hải hỗn loạn...
Trong lòng chảo to lớn vĩnh viễn không có ngày mai đó, bên cạnh con phố lớn rộng rãi nhất có một tòa lầu cao.
Khúc Chính Phong đã uống rượu trong tòa lầu này ba ngày, ngồi xoay lưng về phía mọi người, người ngoài cũng không thấy rõ khuôn mặt hắn, cũng không hề nghĩ rằng hắn lại chính là Khúc Chính Phong gần đây liên tục khiêu chiến các anh hào.
Minh Nhật Tinh Hải luôn là nơi hỗn loạn nhất Thập Cửu Châu, cũng là nơi tin tức qua lại tập trung nhất.
”Man Hoang đông nam mấy ngày trước truyền đến tin tức, ha ha ha, Ung Trú thiếu môn chủ Anh Hùng trủng bày kế hãm hại Tống Lẫm thiếu tông chủ Sơn Âm tông, nghe nói cả đám người đi ẩn giới Thanh Phong am, trừ Tống Lẫm...”
”Làm sao?”
”Ha ha, toàn quân bị diệt!”
Không ít người nghe vậy hít sâu một hơi.
”Tu sĩ tiểu hội Tả Tam Thiên lần này lợi hại như vậy cơ à?” Lập tức liền có người hỏi: “Yêu ma đạo Man Hoang đông nam luôn luôn mạnh hơn tu sĩ có tu vi ngang nhau cơ mà. Sao có thể như vậy được?”
”Đây là do các ngươi kiến thức nông cạn“.
Người biết nội tình rất khinh thường, lập tức xòe tay đếm một hai ba bốn năm rõ ràng.
Trung Vực luôn luôn là nơi trời sao lấp lánh, mấy năm nay lại xuất hiện mấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Binh chủ Hạ Hầu Xá không cần phải nói, tu vi quỷ dị. Như Hoa công tử bất nam bất nữ thì ác danh đã lan xa. Dược nữ Hương Lãnh hành y tế thế, đừng nói Trung Vực, dù là cả Thập Cửu Châu cũng có chút danh tiếng.
Hành trình ẩn giới Thanh Phong am lần này, cả ba người nói trên đều có mặt.
Lợi hại hơn còn ở phía sau.
Nhai Sơn, Côn Ngô.
”Đệ nhất tiểu hội, Nhất Nhân đài Kiến Sầu Nhai Sơn, tu đạo hai năm, đột phá kim đan, áp đảo quần hùng bước lên Nhất Nhân đài, là cao thủ trong cao thủ. Lại nói Tạ Bất Thần, mười ngày trúc cơ, mười ba ngày danh liệt bia Cửu Trùng Thiên, là thiên tài trăm năm hiếm thấy trên cả Thập Cửu Châu. Chỉ riêng hai người này, gã Tống Lẫm nọ có chết ở đó cũng không oan chút nào“.
Mọi người nghe vậy ai cũng cảm thán trong lòng, than một câu người so với người tức chết người.
Lúc đầu bọn họ tu đạo gian khổ thế nào? Kết đan mà chết đi sống lại. Bây giờ nhìn người ta mà xem, quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước.
”Hai người này cùng đến ẩn giới Thanh Phong am, lại xuất thân Nhai Sơn Côn Ngô, tất sẽ hợp lực đồng tâm, cùng thế hệ còn ai là đối thủ?”
”Ha ha, thế mới nói lần này Tống Lẫm ngã sấp mặt thật sự là không oan uổng mà...”
Trong lầu toàn là tiếng cười.
Rượu rót vào chén, Khúc Chính Phong nghe tiếng bàn tán, nhìn chén rượu trong suốt, lại sinh ra cảm giác khó tả “Mọi người đều say mình ta tỉnh“.
Kề vai sát cánh, đồng tâm hiệp lực? Trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, sau đó hóa thành ba phần hứng thú, Khúc Chính Phong uống rượu, cười một tiếng, lại vẫn không nói gì.
Dưới lầu cao, một ông già từ xa xa chậm rãi đi tới.
Ông ta bước đi vững vàng, mắt nhìn bầu trời bị tầng mây che phủ, vừa đàn vừa hát, giọng hát hùng hồn mà bể dâu: “Càn khôn lồng lộng, nhật nguyệt luân phiên. Sông lớn về đông, sóng nước lựa anh hùng, thiên cổ chọn phong lưu...”
Tiếng hát thê lương văng vẳng dần dần đi xa.
Tầng mây trên trời tách ra.
Vượt qua lòng chảo, vượt qua Man Hoang đông nam hỗn loạn, đi thẳng về tây sẽ đến Tây Hải mênh mông.
Mười ba đảo tiên lộ như mười ba quân cờ rải rác trên mặt biển, hoặc như là dây xích nối tiếp cô đảo nhân gian và Thập Cửu Châu, như ẩn như hiện trong nước biển.
Một cột ánh vàng từ ngọn núi phía sau Thanh Phong am bên bờ biển của cô đảo nhân gian bắn ra, lại như từ trên vòm trời chiếu xuống.
Ẩn hiện trong đó lại có hư ảnh của một pho tượng phật xuất hiện trên màn trời xanh thẳm khiến vô số người dân ngẩng đầu quan sát.
Phật tháp đã hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ đống đổ nát đều rơi vào hồ nước trên bầu trời.
Nghiệp hỏa hồng liên nở rộ trên mặt hồ, không ngừng lan rộng, bò ra đầy bầu trời trên cao, đỏ vàng rực rỡ làm mọi người sợ hãi.
Một pho tượng phật chọc trời, bảo tướng trang nghiêm, khuôn mặt hiền hoà, mang một sự thương xót với nhân thế ngồi xếp bằng trên mặt hồ.
Mái tóc trên đầu bức tượng là một loạt những túm nhỏ xoáy tròn nằm sát nhau bao trùm cả đỉnh đầu bức tượng.
Đó là một bức tượng phật to lớn đến mức nào?
Đứng ở bên dưới, cho dù ngẩng đến mỏi cổ cũng khó mà thấy rõ mặt tượng phật, người ở dưới chân tượng phật chỉ bé nhỏ giống như giun dế.
Nhưng lúc này lại có hai bóng người tung bay trên chỗ cao nhất của cả bức tượng.
Đỉnh đầu Phật tổ.
Như là hai bóng đen cực kì nhỏ bé, như phù du ở giữa trời đất, không đáng nhắc tới.
Một mặc áo bào xanh, một mặc áo bào trắng nhạt, đứng trên cao giữa gió mạnh không ngừng thổi.
Dưới chân bọn họ là tầng mây đang trôi, là nghiệp hỏa hồng liên lan rộng, là bụi vàng bay lên khi thân tháp đổ xuống.
Ai cũng không nói gì.
Kiến Sầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn Kiến Sầu.
Trong tay nàng còn nắm nửa cuốn Thanh Phong am tứ thập bát kí xé ra từ trong tay Tạ Bất Thần.
Trục của cuốn sách được làm bằng ngọc, nửa tấm da hươu khô cuộn trên đó, bên trên viết đầy những chữ viết khó hiểu, vết xé tỏ ra rất xơ xác, bay bay trong gió.
Một nửa còn lại vẫn nằm trong tay Tạ Bất Thần.
Có điều bàn tay nắm quyển trục đã siết chặt, vì vậy trên mu bàn tay lộ ra một loạt gần xanh ngoằn ngoèo.
Miếng ăn đã đưa đến miệng lại bị xé mất một nửa.
Giống như là một đối thủ há to miệng cắn một cái, thế là cắn mất hơn nửa.
Nếu Tạ Bất Thần không phải hạng người tâm chí kiên định, chỉ sợ lúc này đã trở mặt rồi.
Hắn nhìn Kiến Sầu chằm chằm, nhìn Phong Lôi Dực Đế Giang đang dần dần biến mất sau lưng nàng.
Nếu không đoán sai, đây là thu hoạch lớn nhất của nàng trong hành trình Sát Hồng Tiểu Giới, đạo ấn cô đọng từ cốt ngọc Đế Giang cướp được từ tay Cố Thanh Mi.
Toàn bộ mọi chuyện từ lúc gặp lại đến giờ không ngừng hiên lên trong lòng Tạ Bất Thần.
Đối đầu gay gắt, cùng vào ẩn giới, thoả hiệp và chém giết.
Từ đầu nằm ở hạ phong, dần dần sức mạnh tương đương, cân xứng, rồi đến...
Nhỉnh hơn một chút.
Thay đổi quá nhanh!
Hoặc nói, tốc độ trưởng thành của nàng vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.
Chỉ sợ Hoành Hư chân nhân định liệu kĩ càng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ gặp phải tình cảnh khó khăn như lúc này.
Thanh Phong am tứ thập bát kí đang hoàn chỉnh lại bị xé mất một nửa, mà hắn lại không hoàn toàn nắm chắc đoạt lại được.
”Không thể tin được à?”
Một tiếng cười nhàn nhã đột nhiên vang lên.
Kiến Sầu dùng đầu ngón tay sờ sờ mặt giấy da hươu được mài nhẵn, cảm nhận dấu vết khắc trên đó từ mấy trăm năm trước, trong lòng lại có cảm giác thoải mái khó tả.
Nhìn khuôn mặt vĩnh viễn không kinh hoảng đối diện, nhìn tâm tình phức tạp khó mà nói nên lời trên khuôn mặt đó lúc này.
Ai có thể ngờ được, trong tình huống hắn đã xuất kì bất ý sử dụng dịch chuyển tức thời, nàng còn có thể xảo quyệt xé mất một nửa quyển trục trong tay hắn như thế?
Cơn gió nhẹ thổi cuộn giấy nhẹ.
Lời nàng cũng nhẹ, rơi vào trong tai Tạ Bất Thần lại như từng nhát búa tạ đập xuống.
Tạ Bất Thần nhìn nàng chằm chằm, thật lâu không dời ánh mắt đi.
Bọn họ đứng cách nhau hai trượng, rất gần, cũng rất xa.
”Trong đèn hồng trần ngàn trượng, ngươi đã sớm đoán được người đánh cờ với ngươi là ta, cho nên cố ý đổi lối đánh, bày nghi trận làm ta không nhận ra...”
”Không sai“.
Kiến Sầu nheo mắt cười, trong mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng, lời nói ra lại không dễ nghe chút nào.
”Xem ra mấy năm nay ở Côn Ngô, đầu óc Tạ đạo hữu vẫn chưa thoái hóa, còn có thể nghĩ rõ ngọn nguồn, quả thực không dễ dàng“.
Tất cả đúng như Tạ Bất Thần nói.
Kiến Sầu cố ý đánh lạc hướng hắn.
Nàng vốn cầm quân trắng đi trước, quân cờ cuối cùng đặt xuống, ngọn thanh đăng cuối cùng sẽ cháy lên, đồng thời ảo cảnh hồng trần ngàn trượng sẽ tự động biến mất.
Hai người ở hai cảnh hồng trần khác nhau, cùng đánh một ván cờ, Kiến Sầu không cần nghĩ cũng biết, khi ván cờ kết thúc, nàng sẽ gặp được Tạ Bất Thần.
Nhưng Tạ Bất Thần không biết.
Như vậy, nàng vốn đã chiếm được một phần tiên cơ, lại cộng thêm Tạ Bất Thần không đoán được người đánh cờ với hắn là nàng, cho nên lúc ván cờ kết thúc mới bị nàng đánh cho trở tay không kịp.
Tạ Bất Thần là một kẻ thông minh, chỉ cần suy nghĩ lại một chút là hiểu ra toàn bộ vấn đề.
Nghe giọng nói châm chọc của Kiến Sầu, hắn không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, có điều trong ánh mắt nhìn nàng mang một nét quen thuộc đã lâu không gặp.
”Xa cách hơn hai năm...”
Giọng nói giống như thở dài.
Kiến Sầu khẽ lắc cổ tay, Cát Lộc đao trong tay hắt ra ánh đao sáng như tuyết.
Tay áo khẽ bay lên.
Hơn ba ngàn chiếc đầu người dữ tợn, phất tay áo thành gió mát trên đỉnh tượng phật ngàn trượng.
Nghe vậy, nàng chỉ cười một tiếng, trong mắt không có tình, không có yêu, không có thù, không có hận, chỉ có mây mờ gió nhẹ.
”Đúng vậy, mới hơn hai năm, Tạ tam công tử từng giết ta chứng đạo, không biết sau hai năm đại đạo của đạo hữu đã thành chưa?”
Ầm ầm!
Chiếc cánh màu vàng kim như một tia chớp chém một cái trên đỉnh tháp cao, cả đỉnh tháp nhọn bị chiếc cánh sắc bén chém đứt, rơi từ trên trời cao xuống bên dưới.
Kiến Sầu chỉ có tu vi Kim Đan kì, cũng không có bí thuật sư tôn truyền cho, chỉ có chiếc cánh Đế Giang đến từ thời thượng cổ này.
Nhanh như chớp, mạnh như sấm sét.
Tạ Bất Thần thậm chí vừa mới vươn tay ra, cho rằng đã nắm chắc mười phần, nhưng không ngờ lại có một chấn động kinh khủng lan đến. Trong khóe mắt hắn, bóng dáng Kiến Sầu đang lao vút tới gần được bao phủ trong một lớp ánh vàng.
Tiếp theo, bóng người đó trở nên mờ nhạt, thậm chí biến mất.
Thay vào đó là một tia chớp màu vàng lấp lánh.
Lúc này đầu ngón tay Tạ Bất Thần vừa mới chạm vào quyển trục tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Tia chớp màu vàng đã đến trước mắt hắn.
Chiếc cánh Đế Giang vừa xuất hiện, khí thế của Kiến Sầu lập tức trở nên uy nghiêm không ai sánh được.
Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt sáng rực đã rơi vào trên quyển trục hắn đã chạm tay đến.
Tiếp theo, cánh tay nàng không hề khách khí vung ra tóm lấy một đầu quyển trục, dùng sức xé mạnh.
Soạt!
Tiếng lụa rách chói tai lập tức vang vọng cả đỉnh tháp.
Như là hai tay xé ra một tấm màn sân khấu, quyển trục bị hai bàn tay tóm lấy, ánh sáng màu trắng mơ hồ lập tức biến mất.
Không còn ánh sáng bảo vệ, quyển trục dễ dàng bị hai bàn tay xé thành hai nửa.
Lúc này cả phật tháp nguy nga cũng như bị xé ra thành hai nửa theo quyển trục, ầm ầm đổ xuống hai bên.
Thế là pho tượng phật kim thân không còn gì che chắn, phật quang phổ chiếu...
***
Bắc Vực, Tây Hải Thiền Tông.
Sâu trong chùa cổ, trong Phật tháp cao cao, Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân ẩn thân trong bóng tối, gần như đồng thời dừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn pho tượng phật lớn nhất trong tháp.
Tượng phật to lớn sát rìa Phật tháp, chiếm trọn độ cao của tám tầng Phật tháp.
Pho tượng phật này đã được xây dựng rất lâu, quanh năm được đệ tử thiền tông hương khói cung phụng, tỏ ra có vài phần cũ kĩ, kim thân xung quanh đã có nhiều chỗ bong ra.
Nhưng ngay vừa rồi lại có vô số kim quang đột nhiên từ tượng phật bắn ra, như là dát thêm một lớp vàng ròng cho bức tượng cũ kĩ này.
”Ơ hay, chẳng lẽ là tu vi của sơn nhân ta giảm xuống, bị phát hiện rồi?”
Phù Đạo sơn nhân vừa kinh hãi vừa khó hiểu, bước chân vừa bước tới vội vàng thu về.
Hoành Hư chân nhân mặc đạo bào đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân. Nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân không nói gì, chỉ cau mày, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần ngưng trọng.
Hai người này một là người có bối phận công khai cao nhất Nhai Sơn, một là người có địa vị cao nhất Côn Ngô, đều là Trung Vực lãnh tụ của Trung Vực, lúc này lại đều lén lút xuất hiện trên địa giới của thiền tông Bắc Vực, còn lẻn vào trong Phật tháp ở sau núi của người ta, nếu để lộ ra chỉ sợ sẽ khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Nhưng bất kể là Phù Đạo sơn nhân hay là Hoành Hư chân nhân trên mặt đều không nhìn ra có nửa phần xấu hổ, thậm chí cũng không hề cảm thấy có gì là mất mặt.
Điều duy nhất hai người lo lắng là bị người của thiền tông phát hiện, dẫn đến một đống phiền phức không cần thiết.
Trong Phật tháp tối tăm, ánh vàng từ tượng phật càng ngày càng mạnh, quả thực muốn giấu cũng không giấu được.
Sau một chớp mắt, cả Phật tháp tối tăm đều được chiếu sáng.
Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đang ẩn thân trong bóng tối lập tức không có chỗ trốn nữa.
”Không ổn, hỏng rồi!”
Phù Đạo sơn nhân tay cầm quải trượng, vội nhét chiếc đùi gà đầy dầu mỡ làm ô uế chốn cửa Phật thanh tịnh vào miệng, không hề do dự nhảy thẳng từ tầng chín cao vút xuống.
”Lão quái lão quái, lập tức chạy thôi!”
Lúc đi còn không quên gọi Hoành Hư chân nhân cùng đi với mình.
Có điều Hoành Hư chân nhân vẫn đứng tại chỗ, nhìn pho tượng phật sáng lên một lúc lâu, trong mắt như có phong vân biến ảo.
Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân vốn vì ân oán giữa Trung Vực và Bắc Vực mà đến, vì bí mật của luân hồi mà đến, đâu ngờ lại gặp được chuyện này...
Ánh mắt nhìn tượng phật chậm rãi dời đi.
Hoành Hư chân nhân như không nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đang sốt ruột giậm chân bên dưới, chỉ quay đầu nhìn về phía tây nam xa xa.
***
Cách tầng mây mờ mịt, cách sông núi dọc ngang là đại địa Trung Vực mênh mông, là ba ngàn môn phái san sát, là Minh Nhật Tinh Hải hỗn loạn...
Trong lòng chảo to lớn vĩnh viễn không có ngày mai đó, bên cạnh con phố lớn rộng rãi nhất có một tòa lầu cao.
Khúc Chính Phong đã uống rượu trong tòa lầu này ba ngày, ngồi xoay lưng về phía mọi người, người ngoài cũng không thấy rõ khuôn mặt hắn, cũng không hề nghĩ rằng hắn lại chính là Khúc Chính Phong gần đây liên tục khiêu chiến các anh hào.
Minh Nhật Tinh Hải luôn là nơi hỗn loạn nhất Thập Cửu Châu, cũng là nơi tin tức qua lại tập trung nhất.
”Man Hoang đông nam mấy ngày trước truyền đến tin tức, ha ha ha, Ung Trú thiếu môn chủ Anh Hùng trủng bày kế hãm hại Tống Lẫm thiếu tông chủ Sơn Âm tông, nghe nói cả đám người đi ẩn giới Thanh Phong am, trừ Tống Lẫm...”
”Làm sao?”
”Ha ha, toàn quân bị diệt!”
Không ít người nghe vậy hít sâu một hơi.
”Tu sĩ tiểu hội Tả Tam Thiên lần này lợi hại như vậy cơ à?” Lập tức liền có người hỏi: “Yêu ma đạo Man Hoang đông nam luôn luôn mạnh hơn tu sĩ có tu vi ngang nhau cơ mà. Sao có thể như vậy được?”
”Đây là do các ngươi kiến thức nông cạn“.
Người biết nội tình rất khinh thường, lập tức xòe tay đếm một hai ba bốn năm rõ ràng.
Trung Vực luôn luôn là nơi trời sao lấp lánh, mấy năm nay lại xuất hiện mấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Binh chủ Hạ Hầu Xá không cần phải nói, tu vi quỷ dị. Như Hoa công tử bất nam bất nữ thì ác danh đã lan xa. Dược nữ Hương Lãnh hành y tế thế, đừng nói Trung Vực, dù là cả Thập Cửu Châu cũng có chút danh tiếng.
Hành trình ẩn giới Thanh Phong am lần này, cả ba người nói trên đều có mặt.
Lợi hại hơn còn ở phía sau.
Nhai Sơn, Côn Ngô.
”Đệ nhất tiểu hội, Nhất Nhân đài Kiến Sầu Nhai Sơn, tu đạo hai năm, đột phá kim đan, áp đảo quần hùng bước lên Nhất Nhân đài, là cao thủ trong cao thủ. Lại nói Tạ Bất Thần, mười ngày trúc cơ, mười ba ngày danh liệt bia Cửu Trùng Thiên, là thiên tài trăm năm hiếm thấy trên cả Thập Cửu Châu. Chỉ riêng hai người này, gã Tống Lẫm nọ có chết ở đó cũng không oan chút nào“.
Mọi người nghe vậy ai cũng cảm thán trong lòng, than một câu người so với người tức chết người.
Lúc đầu bọn họ tu đạo gian khổ thế nào? Kết đan mà chết đi sống lại. Bây giờ nhìn người ta mà xem, quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước.
”Hai người này cùng đến ẩn giới Thanh Phong am, lại xuất thân Nhai Sơn Côn Ngô, tất sẽ hợp lực đồng tâm, cùng thế hệ còn ai là đối thủ?”
”Ha ha, thế mới nói lần này Tống Lẫm ngã sấp mặt thật sự là không oan uổng mà...”
Trong lầu toàn là tiếng cười.
Rượu rót vào chén, Khúc Chính Phong nghe tiếng bàn tán, nhìn chén rượu trong suốt, lại sinh ra cảm giác khó tả “Mọi người đều say mình ta tỉnh“.
Kề vai sát cánh, đồng tâm hiệp lực? Trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, sau đó hóa thành ba phần hứng thú, Khúc Chính Phong uống rượu, cười một tiếng, lại vẫn không nói gì.
Dưới lầu cao, một ông già từ xa xa chậm rãi đi tới.
Ông ta bước đi vững vàng, mắt nhìn bầu trời bị tầng mây che phủ, vừa đàn vừa hát, giọng hát hùng hồn mà bể dâu: “Càn khôn lồng lộng, nhật nguyệt luân phiên. Sông lớn về đông, sóng nước lựa anh hùng, thiên cổ chọn phong lưu...”
Tiếng hát thê lương văng vẳng dần dần đi xa.
Tầng mây trên trời tách ra.
Vượt qua lòng chảo, vượt qua Man Hoang đông nam hỗn loạn, đi thẳng về tây sẽ đến Tây Hải mênh mông.
Mười ba đảo tiên lộ như mười ba quân cờ rải rác trên mặt biển, hoặc như là dây xích nối tiếp cô đảo nhân gian và Thập Cửu Châu, như ẩn như hiện trong nước biển.
Một cột ánh vàng từ ngọn núi phía sau Thanh Phong am bên bờ biển của cô đảo nhân gian bắn ra, lại như từ trên vòm trời chiếu xuống.
Ẩn hiện trong đó lại có hư ảnh của một pho tượng phật xuất hiện trên màn trời xanh thẳm khiến vô số người dân ngẩng đầu quan sát.
Phật tháp đã hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ đống đổ nát đều rơi vào hồ nước trên bầu trời.
Nghiệp hỏa hồng liên nở rộ trên mặt hồ, không ngừng lan rộng, bò ra đầy bầu trời trên cao, đỏ vàng rực rỡ làm mọi người sợ hãi.
Một pho tượng phật chọc trời, bảo tướng trang nghiêm, khuôn mặt hiền hoà, mang một sự thương xót với nhân thế ngồi xếp bằng trên mặt hồ.
Mái tóc trên đầu bức tượng là một loạt những túm nhỏ xoáy tròn nằm sát nhau bao trùm cả đỉnh đầu bức tượng.
Đó là một bức tượng phật to lớn đến mức nào?
Đứng ở bên dưới, cho dù ngẩng đến mỏi cổ cũng khó mà thấy rõ mặt tượng phật, người ở dưới chân tượng phật chỉ bé nhỏ giống như giun dế.
Nhưng lúc này lại có hai bóng người tung bay trên chỗ cao nhất của cả bức tượng.
Đỉnh đầu Phật tổ.
Như là hai bóng đen cực kì nhỏ bé, như phù du ở giữa trời đất, không đáng nhắc tới.
Một mặc áo bào xanh, một mặc áo bào trắng nhạt, đứng trên cao giữa gió mạnh không ngừng thổi.
Dưới chân bọn họ là tầng mây đang trôi, là nghiệp hỏa hồng liên lan rộng, là bụi vàng bay lên khi thân tháp đổ xuống.
Ai cũng không nói gì.
Kiến Sầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn Kiến Sầu.
Trong tay nàng còn nắm nửa cuốn Thanh Phong am tứ thập bát kí xé ra từ trong tay Tạ Bất Thần.
Trục của cuốn sách được làm bằng ngọc, nửa tấm da hươu khô cuộn trên đó, bên trên viết đầy những chữ viết khó hiểu, vết xé tỏ ra rất xơ xác, bay bay trong gió.
Một nửa còn lại vẫn nằm trong tay Tạ Bất Thần.
Có điều bàn tay nắm quyển trục đã siết chặt, vì vậy trên mu bàn tay lộ ra một loạt gần xanh ngoằn ngoèo.
Miếng ăn đã đưa đến miệng lại bị xé mất một nửa.
Giống như là một đối thủ há to miệng cắn một cái, thế là cắn mất hơn nửa.
Nếu Tạ Bất Thần không phải hạng người tâm chí kiên định, chỉ sợ lúc này đã trở mặt rồi.
Hắn nhìn Kiến Sầu chằm chằm, nhìn Phong Lôi Dực Đế Giang đang dần dần biến mất sau lưng nàng.
Nếu không đoán sai, đây là thu hoạch lớn nhất của nàng trong hành trình Sát Hồng Tiểu Giới, đạo ấn cô đọng từ cốt ngọc Đế Giang cướp được từ tay Cố Thanh Mi.
Toàn bộ mọi chuyện từ lúc gặp lại đến giờ không ngừng hiên lên trong lòng Tạ Bất Thần.
Đối đầu gay gắt, cùng vào ẩn giới, thoả hiệp và chém giết.
Từ đầu nằm ở hạ phong, dần dần sức mạnh tương đương, cân xứng, rồi đến...
Nhỉnh hơn một chút.
Thay đổi quá nhanh!
Hoặc nói, tốc độ trưởng thành của nàng vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.
Chỉ sợ Hoành Hư chân nhân định liệu kĩ càng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ gặp phải tình cảnh khó khăn như lúc này.
Thanh Phong am tứ thập bát kí đang hoàn chỉnh lại bị xé mất một nửa, mà hắn lại không hoàn toàn nắm chắc đoạt lại được.
”Không thể tin được à?”
Một tiếng cười nhàn nhã đột nhiên vang lên.
Kiến Sầu dùng đầu ngón tay sờ sờ mặt giấy da hươu được mài nhẵn, cảm nhận dấu vết khắc trên đó từ mấy trăm năm trước, trong lòng lại có cảm giác thoải mái khó tả.
Nhìn khuôn mặt vĩnh viễn không kinh hoảng đối diện, nhìn tâm tình phức tạp khó mà nói nên lời trên khuôn mặt đó lúc này.
Ai có thể ngờ được, trong tình huống hắn đã xuất kì bất ý sử dụng dịch chuyển tức thời, nàng còn có thể xảo quyệt xé mất một nửa quyển trục trong tay hắn như thế?
Cơn gió nhẹ thổi cuộn giấy nhẹ.
Lời nàng cũng nhẹ, rơi vào trong tai Tạ Bất Thần lại như từng nhát búa tạ đập xuống.
Tạ Bất Thần nhìn nàng chằm chằm, thật lâu không dời ánh mắt đi.
Bọn họ đứng cách nhau hai trượng, rất gần, cũng rất xa.
”Trong đèn hồng trần ngàn trượng, ngươi đã sớm đoán được người đánh cờ với ngươi là ta, cho nên cố ý đổi lối đánh, bày nghi trận làm ta không nhận ra...”
”Không sai“.
Kiến Sầu nheo mắt cười, trong mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng, lời nói ra lại không dễ nghe chút nào.
”Xem ra mấy năm nay ở Côn Ngô, đầu óc Tạ đạo hữu vẫn chưa thoái hóa, còn có thể nghĩ rõ ngọn nguồn, quả thực không dễ dàng“.
Tất cả đúng như Tạ Bất Thần nói.
Kiến Sầu cố ý đánh lạc hướng hắn.
Nàng vốn cầm quân trắng đi trước, quân cờ cuối cùng đặt xuống, ngọn thanh đăng cuối cùng sẽ cháy lên, đồng thời ảo cảnh hồng trần ngàn trượng sẽ tự động biến mất.
Hai người ở hai cảnh hồng trần khác nhau, cùng đánh một ván cờ, Kiến Sầu không cần nghĩ cũng biết, khi ván cờ kết thúc, nàng sẽ gặp được Tạ Bất Thần.
Nhưng Tạ Bất Thần không biết.
Như vậy, nàng vốn đã chiếm được một phần tiên cơ, lại cộng thêm Tạ Bất Thần không đoán được người đánh cờ với hắn là nàng, cho nên lúc ván cờ kết thúc mới bị nàng đánh cho trở tay không kịp.
Tạ Bất Thần là một kẻ thông minh, chỉ cần suy nghĩ lại một chút là hiểu ra toàn bộ vấn đề.
Nghe giọng nói châm chọc của Kiến Sầu, hắn không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, có điều trong ánh mắt nhìn nàng mang một nét quen thuộc đã lâu không gặp.
”Xa cách hơn hai năm...”
Giọng nói giống như thở dài.
Kiến Sầu khẽ lắc cổ tay, Cát Lộc đao trong tay hắt ra ánh đao sáng như tuyết.
Tay áo khẽ bay lên.
Hơn ba ngàn chiếc đầu người dữ tợn, phất tay áo thành gió mát trên đỉnh tượng phật ngàn trượng.
Nghe vậy, nàng chỉ cười một tiếng, trong mắt không có tình, không có yêu, không có thù, không có hận, chỉ có mây mờ gió nhẹ.
”Đúng vậy, mới hơn hai năm, Tạ tam công tử từng giết ta chứng đạo, không biết sau hai năm đại đạo của đạo hữu đã thành chưa?”
Danh sách chương