Dịch: sweetzarbie

Thâm sâu khôn lường.

Trăm nghĩ ngàn suy, tính toán đủ bề, rốt cục chỉ chốt lại bằng bốn chữ hư ảo như thế này.

Kiến Sầu không thể nào nhìn thấu tòa trận pháp dưới chân nàng.

Thích thiên tạo hóa trận do chính tám vị diêm quân cùng chung tay dựng nên để phong ấn vùng ranh giới giữa hai thế giới âm dương. Chỉ chừng đó cũng đủ biết là trận pháp này không phải là thứ đơn giản.

Người chủ gian thư phòng có thể lấy sức một người để khám phá ra đã đành, hơn nữa y còn lại bố trí trận này ở đây...

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tột đỉnh thiên tài có lẽ là thế này chăng? Kiến Sầu tự trấn tĩnh tâm trí. Nàng hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, gắng gượng xua đuổi mọi ý nghĩ lan man trong đầu.

Nếu đây đúng là Thích thiên tạo hóa trận...

Thì tất cả những vấn đề khác sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.

Kiến Sầu liếc nhìn cả khoảng nền nhà đơn sơ, sạch sẽ dưới đất rồi lật ngay ra trang sách đã thấy lúc trước. Vì từ nãy đến giờ quá xúc động nên những ngón tay của nàng không khỏi hơi run run. Thấy vậy, nàng nắm chặt năm ngón tay lại vào nhau, gượng cười: "Ngay cả định lực tâm trí cũng giữ không xong a."

Nhưng trước tình huống như thế này, dù cho có thể bình tĩnh được đi chăng nữa thì cũng chưa chắc tìm ra được đầu mối.

Vì hồi nãy đã từng đọc qua nên Kiến Sầu biết rõ cái trang đó ở đâu, chỉ tiện tay lật lật là đã tìm ra.

Nàng nhìn kỹ bản vẽ. Từng đường nét, từng chi tiết một tuy đơn giản nhưng lại giống y như hình dạng trận pháp mà nàng đã thấy trên mặt đất.

Đây đúng là Thích thiên tạo hóa trận sao?

Trang sách chỉ có mỗi cái hình này mà thôi, ngoài ra chẳng có thêm một dòng ghi chú nào.

Nhưng nếu như đã trình bày trong sách thì không có lý nào chỉ có mỗi cái bản vẽ trơ trọi như thế này.

Kiến Sầu nín thở lật ra trang sau, thoáng chốc liền mừng rỡ vô hạn___

"Trận này do diêm quân tám điện thiết lập ở dưới đáy tầng địa ngục thứ mười tám - nơi giáp ranh giữa hai vùng âm dương để nhằm cách biệt hai giới. Người ở trong trận không thoát được ra ngoài mà người ở ngoài trận cũng không tiến được vào trong, huyền ảo khôn lường."

"Ta tìm tòi nghiên cứu, thấy nó biến hóa muôn hình vạn trạng. Nhân lúc đang hứng, lại vừa khéo trộm được mấy vạc nước ao chuyển sinh bèn lấy trận pháp này niêm phong chúng lại trong thư phòng để bảo quản cho tốt."

"..."

Quả là tài, chỉ cần hứng lên là làm thôi sao?

Kiến Sầu nhìn mấy chữ loe hoe mà vọng động muốn đập quyển sách này vào mặt vị "cường giả" kia.

Nhưng, nước ao chuyển sinh này... lại do y "trộm được". Thật là hơi khó tin a.

Nước này dĩ nhiên là nước trong ao chuyển sinh.

Ai đi lục đạo luân hồi đều phải được đưa vào ao chuyển sinh để nước ao tẩy rửa mọi ấn ký trên cơ thể đi. Sau khi tắm xong, người đó sẽ lại tựa như một tờ giấy trắng, đến khi sinh ra thì thành một trẻ hài nhi không hiểu, không nhớ bất cứ chuyện gì nữa.

Sao lại vô duyên vô cớ đi trộm nước ao chuyển sinh?

Không phải là để dưỡng ba cành mai này chứ?

Kiến Sầu càng nghĩ càng thấy rối như tơ vò. Nàng lắc đầu, tạm dẹp hết mọi điều thắc mắc sang một bên, tiếp tục đọc tiếp phần sau.

Người viết quả thật đã không để nàng thất vọng. Từ đó trở về sau, trang nào trang nấy đều trình bày kỹ lưỡng nghiên cứu của tác giả, bắt đầu từ từng chi tiết nhỏ trong trận pháp cho đến công dụng của mỗi vòng bán nguyệt, hết thảy đều không bỏ sót điều gì. Nhưng sau khi xem xong, Kiến Sầu mới thấy mình đã hơi hiểu lầm người viết.

"Thích thiên tạo hóa trận" càng lớn thì càng tốn sức. Qua khảo nghiệm khí lực cần thiết để điều khiển trận, một cái trận pháp kích cỡ chỉ chừng hai trượng như thế này thì khó mà có thể so sánh được với trận pháp phủ trùm cả một vùng đất đai Cực Vực ở phía dưới.

Trong lúc viết sách, y đã cho rằng dù tám vị diêm quân có hợp sức bố trận nhưng có lẽ họ cũng phải tốn hết mười năm trời ròng rã mới xong, hơn nữa, sau đó còn bắt buộc phải bế quan một thời gian dài để hồi phục lại khí lực.

Kiến Sầu lại nghĩ đến trận chiến Âm dương giới, Cực Vực tuy thắng nhưng cũng chịu không ít tổn thất. Vì vậy mới có trận tráp này để tránh chuyện bất ngờ và ngăn ngừa không cho một trận chiến khác xảy ra. Thích thiên tạo hóa trận giống như một thành lũy kiên cố giúp cho họ yên tâm độc quyền cai quản luân hồi, hơn nữa lại không bị tu sĩ quấy nhiễu nữa...

Không hiểu sao Kiến Sầu cảm thấy hơi nặng nề trong lòng. Nàng nhớ đến cây cầu treo bên ngoài Nhai Sơn, nhớ đôi bờ sông và cả ngàn nấm mộ cô liêu nơi đó...

Thích thiên tạo hóa trận lợi hại như vậy nhưng trong gian thư phòng này thì thật ra lại chỉ là một mô hình thu nhỏ. Hơn nữa vì đã được cải biến nên nó không có tính tấn công mà chỉ có công dụng phòng thủ bảo vệ. Vì vậy nên lúc nàng tiếp xúc với trận pháp, nó không gây ra chuyện gì đáng tiếc.

Đã buộc thì có cởi. Ở trang sau là phần ghi chép cách phá trận pháp. Khi áp dụng thì mở được trận trong vòng nửa khắc để lấy nước ao chuyển sinh giấu ở phía dưới. Sau đó, trận pháp sẽ tự động đóng lại.

Có lẽ người chủ gian thư phòng này đã bố trí như vậy để bảo quản nước. Vì số lượng nước ao chuyển sinh không ít nên mỗi lần lấy dùng, y phải làm sao để trận phải tự động khôi phục lại như lúc đầu.

Kiến Sầu không hiểu biết tường tận về trận pháp này. Tuy chỗ hiểu chỗ không, khả năng hạn chế nhưng trong lúc này chỉ cần mở trận thôi thì cũng rất đơn giản.

Nàng nghiền ngẫm một hồi thì cũng vỡ ra được nhiều kiến thức mới mẻ từ trận pháp cao siêu này.

Đến đây, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần bắt tay vào mở trận nữa mà thôi.

Sau phần trình bày phương pháp mở trận thì không còn ghi chép gì thêm. Để cho chắc ăn, Kiến Sầu kiểm tra hết các trang, sợ vẫn còn trang thông tin nào đó còn sót lại. Nào ngờ, nội dung phía sau tuy đúng là hoàn toàn không có liên quan gì đến trận pháp nhưng lại có duy nhất một phần ghi lại những giả định, phỏng đoán của tác giả, hơn nữa lại còn nhằm vào tám vị diêm quân đã tham gia bố trí trận này.

Y nói, trong số tám vị đó, người có tu vi cao nhất có lẽ là ở cảnh giới thứ chín "Thông thiên", còn người có tu vi thấp nhất cũng phải ở giai đoạn cuối của cảnh giới thứ bảy "Phản Hư".

Về mặt cảnh giới, Cực Vực và thập cửu châu cuối cùng lại giống nhau, trăm sông đổ về một biển. Sau cảnh giới thứ bảy, cả hai đều có chung ba cảnh giới "Phản Hư", "Hữu giới" và "Thông thiên".

Tám vị diêm quân đều là những người đứng đầu Cực Vực, người viết giả định như vậy cũng là chuyện hợp lý.

Nhưng...

Nét chữ trong quyển sách này là loại nét chữ thứ nhất, viết ra có lẽ cũng phải cách đây hơn bốn trăm năm. Lúc ấy đã có tu sĩ đại năng cảnh giới "Thông thiên". Nếu đúng như vậy thì phải chăng không bao lâu sau người đó đã có thể phi thăng rồi?

Kiến Sầu nghĩ đến đây bỗng nhiên chợt nhận ra một vấn đề mới mẻ mà trước kia nàng không để ý tới: Quỷ tu Cực Vực có thể phi thăng không?

Nàng đến Cực Vực chưa được bao lâu, nhưng thời gian nói ngắn thì không ngắn.

Nếu thật có phi thăng thì ắt hẳn tin tức phải được lan truyền rộng rãi, giống như trường hợp của ba vị tu sĩ đại năng từ cổ chí kim ở thập cửu châu. Không có lý nào ngay cả nàng cũng không biết chút gì.

Kiến Sầu không khỏi nhíu mày.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến sau này khi gặp lại đám người Trần Đình Nghiên thì có thể dò hỏi xem sao. Còn hiện tại thì___

Dĩ nhiên là nước ao chuyển sinh quan trọng hơn.

Đến bây giờ, không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua. Kiến Sầu đã tham khảo không biết cơ man nào là sách trong gian thư phòng này, đắm chìm đến nỗi quên ăn quên ngủ, có lúc nuôi hy vọng rồi lại ôm thất vọng, sau lại biết được ranh giới âm dương nằm ở tầng địa ngục thứ mười tám, đây có thể nói là biến chuyển bất ngờ.

Tuy tạm thời nàng hoàn toàn không biết làm sao có thể bình an vô sự mà đến được tầng thứ mười tám nhưng dù sao đi nữa nước ao chuyển sinh đúng là thứ tốt, trước tiên vẫn phải lấy cho được, còn những vấn đề khác tính sau cũng không muộn.

Vì vậy, Kiến Sầu kiên quyết không nghĩ ngợi lan man nữa. Nàng để quyển sách đọc dở lên bàn rồi đi tới trước chỗ có tòa trận pháp ban nãy.

Loại trận pháp này, lúc xem mà không biết thì sẽ cảm thấy khó khăn vô cùng, nhưng một khi đã hiểu rõ thì khi xem lại sẽ có cảm giác thông thấu.

Kiến Sầu lại cúi người xuống, vươn ngón tay đè lên viên gạch như lần đầu tiên đã làm.

Độ ấm của ngón tay không có bất kỳ tác dụng nào.

Nàng thăm dò một hồi, đoạn ngưng tụ hồn lực quanh người thành một tia hồn lực nhỏ, khiến nó xuất ra khỏi đầu ngón tay rồi tiếp tục xuyên xuống thám thính mặt đất bên dưới.

Vì thế, hào quang xanh xanh sắc trúc lại xuất hiện trên nền gạch.

Lần này, Kiến Sầu đã sớm có chuẩn bị nên không còn kinh ngạc như lần đầu nữa mà đứng im bất động.

Sáu đường bán nguyệt xanh lục kia phát ra hào quang nhàn nhạt, rồi dần dần lan rộng ra trên mặt đất. Dưới ánh sáng của trận pháp, phù văn huyền ảo chớp nháy lung linh.

Nàng nhớ lại từng câu từng chữ đã đọc trong sách, ánh mắt ngập ngừng do dự nhìn những đạo phù văn nọ, nhưng rồi cuối cùng quyết định chọn cái ở hướng đoài ở phía tay trái.

Trong trận có tất cả tám đạo phù văn. Cái mà nàng nhắm đến có sắc đậm hơn màu lục của trúc, hơn nữa lại có điểm một vết mực nhỏ.

Đây chính là mắt trận trong truyền thuyết.

Kiến Sầu vừa thấy đã nhận ra ngay.

Đầu ngón tay của nàng xáp lại gần, màu da trở nên xanh xanh dưới ánh hào quang của trận pháp.

Khi chỉ còn cách đạo phù văn này ba thốn thì một luồng lực cản không biết bỗng nhiên từ đâu lăng không bay ra làm Kiến Sầu hoa mắt, ngay sau đó liền thấy một tòa trận pháp cao chừng ba xích xuất hiện trước mặt.

Giờ đây, nàng đã biết được bí mật của trận pháp nên không hoang mang chút nào.

Tuy đây là lần đầu đối mặt với thứ cao cấp như thế này và mặc dù trong lòng vẫn hơi có chút hồi hộp nhưng thao tác của nàng hoàn toàn rõ ràng chính xác tựa đang như ngắt sao hái trăng trên trời, các ngón tay điểm thoăn thoắt trên trận như gió cuốn mây bay.

"Tách tách, tách tách..."

Mỗi lần điểm xuống là một tiếng tách giòn vang. Chỉ pháp càng nhanh bao nhiêu thì tiếng vang cũng nhanh bấy nhiêu. Cuối cùng, đến khi đạt đến vận tốc cực hạn, các tiếng hợp thành một chuỗi âm thanh thì "đùng" một tiếng, cả tòa trận pháp cao ba xích liền hóa thành một khoảng khói xanh, tiêu tán trong nháy mắt!

Trán Kiến Sầu đã lấm tấm mồ hôi, mãi đến khi cái trận nhỏ kia tan hết nàng mới thở phào một hơi. Với tu vi hiện tại, vừa phải nhớ hết bao chỉ pháp phức tạp như vậy, hơn nữa lại còn phải thực thi cho chính xác để phá trận thì quả thật hơi quá sức nàng.

Tuy vậy, gian nan dọa người vẫn còn ở phía trước____

Ánh mắt Kiến Sầu lướt qua bảy đạo phù văn còn chưa có đụng qua mà cảm thấy đắng chát trong lòng.

Đúng vậy, đạo phù văn kia mới chỉ là cái đầu tiên.

Muốn trận pháp này mở ra trong vòng nửa khắc thì phải phá hết tám cái như vậy. Hơn nữa, vì mỗi cái khác nhau nên thủ pháp cũng không giống nhau.

Kiến Sầu lại điểm tay xuống đạo phù văn kế tiếp, bận rộn luôn tay...

Trong thư phòng chỉ còn lại một khoảng quang ảnh biến ảo không ngừng. Cứ như vậy, thời gian thấm thoát trôi đi.

Lúc trước Kiến Sầu xem sách có lẽ cũng phải mất mấy ngày, nhưng cũng may là không có ai tới quấy nhiễu nên bây giờ nàng vô cùng an tâm.

"Đùng!"

Rốt cục, tiếng nổ cuối cùng rồi cũng vang lên.

Kiến Sầu chờ biến hóa xảy ra với vẻ mặt vô cùng hồi hộp.

Sau khi tòa trận pháp nhỏ cuối cùng bị phá, tấm phù văn màu lục đậm kia liền từ từ sáng lên.

Trái tim nàng thót lại.

Một khắc sau, tấm phù tan thành khói nhẹ, rồi biến mất. Hào quang trong cả tòa trận pháp liền đột nhiên bừng sáng rực rỡ!

Cảm giác thật kỳ vĩ làm sao!

Cả người của Kiến Sầu trong trận pháp trông tựa như bị một khoảng không đầy hào quang xanh thôn phệ, tưởng chừng như sẽ phải tiêu tan mất trong trời đất.

Một lát sau, ánh hào quang rực rỡ kia trở nên ảm đạm.

Nhưng cảm giác về những gì xảy ra trong khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào tâm khảm Kiến Sầu.

"Rắc, rắc...."

Trên mặt đất bỗng vang lên tiếng động.

Kiến Sầu cúi đầu nhìn thì thấy viên gạch ở giữa nền nhà đang sụt nhanh xuống phía dưới. Lập tức, cả một khoảng nền trong đó có cả chỗ đứng của nàng cũng hạ xuống theo. Lấy viên gạch kia làm trung tâm thì thế là thành một cái lòng chảo nho nhỏ.

Các viên gạch sụt xuống cao thấp không đều nhau. Càng đi từ mép lòng chảo vào phía trong thì gạch càng lúc càng trũng thấp, tạo nên bậc thềm đi xuống phía dưới.

Cảnh tượng quá đỗi bất ngờ đối với Kiến Sầu. Chỗ nàng đứng cách khối gạch trung tâm rất gần. Bây giờ, cả một khoảng nền quanh nó đều sụt sâu xuống, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy sách vở cao ngút tầm mắt.

Trong thư phòng thế mà lại ẩn tàng một nơi được thiết kế tinh xảo như vậy...

Không biết nó đã có từ trước hay là do người chủ trước bố trí đây?

Kiến Sầu nghĩ không ra điều này, và cũng không rảnh mà đứng đó đoán này đoán nọ.

Trận pháp chỉ mở ra trong vòng có nửa khắc, cần phải tranh thủ thời gian để lấy nước ao chuyển sinh thì tốt hơn.

Khối gạch ngay giữa khu trung tâm sụt xuống sâu nhất, hình thành nên một cái bồn dài hai xích vừa đúng ở trước mặt nàng.

Lúc này, từ các khe nối giữa các viên gạch thế mà lại nhẹ nhàng tuôn ra liên miên không dứt một thứ nước màu tím nhạt. Không đầy một lát sau, cái bồn đã đầy nước. Sau đó, nước tím cũng dần dần ít đi rồi dứt hẳn.

Màu sắc nước ao chuyển sinh rất kỳ lạ. Nó vừa trong vừa nhạt nhưng lại có vẻ óng ánh, lung linh sáng. Chất nước không đặc mà mát lạnh, trong veo tựa như nước suối lắng trong hồ.

Nhưng nếu đã nhìn vào nước này thì sẽ có cảm giác bị nó thu hút. Hết thảy những gì đã trải qua trên trần thế đều vùn vụt lướt qua trong trí với đủ mọi cung bậc đau khổ, bi thương, hạnh phúc, say mê,...

Kiến Sầu nhìn nước mà cảm thấy hoảng hốt trong lòng, cả người buông mình trầm mê trong dục niệm.

May thay, điều đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Nhưng dù vậy, sau khi kịp thoát khỏi cơn trầm mê, nàng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh!

Nước ao chuyển sinh, nếu quả thật phải tiếp xúc để đầu thai chuyển thế thì tự nhiên sẽ thấy lại một đời của mình đã từng trải qua. Sau khi tắm mình trong đó thì đầu óc sẽ lại trở thành như một tờ giấy trắng.

Kiến Sầu nghĩ đến mà sợ nên cũng không dám nhìn kỹ nữa.

Nàng chỉ lấy từ trong túi càn khôn ra một cái bình ngọc để đựng nước, rồi vừa hướng miệng bình xuống vừa thi triển một chút thuật pháp. Nước ao ở phía dưới liền tự động bay lên chui vào trong bình.

"Róc rách, róc rách..."

Tiếng nước chảy vào bình vang lên những âm thanh trong trẻo vui tai.

Nước trong bồn cạn dần, chỉ một lát sau đã lộ ra đáy mặt gạch lót nền đen.

Thấy đã hết nước, Kiến Sầu liền bấm thủ quyết.

Bình ngọc liền được dựng đứng lại. Toàn bộ nước tím đều thu hết cả vào trong bình, không sánh ra ngoài một giọt.

Nước ao chuyển sinh vốn màu tím nhạt nhưng lúc này Kiến Sầu nhìn kỹ lại mới thấy nó một khi đã vào trong bình thì màu sắc lại hơi lóng lánh, khiến cho chiếc bình ngọc cũng sáng lên theo, trông như ảo như mộng rất đẹp mắt.

Kiến Sầu nhìn mà thầm khen nước này quả có chỗ kỳ diệu.

Bây giờ mọi việc đã xong, dù cho hiếu kỳ đến cách mấy thì cũng phải đi lên mà nghiên cứu tiếp. Nàng quay người định rời khỏi, nhưng bỗng đâu chợt vô tình thấy có vài vết khắc sâu dưới đáy bồn.

"Nước ở trong bình mai cần châm đầy bảy phần."

Sau khi tất cả chỗ nước ao chuyển sinh bị Kiến Sầu hút hết vào bình thì đáy bồn liền trở nên hoàn toàn khô ráo. Chữ viết khắc ở đáy bị nước phủ lấp lúc trước bây giờ mới lẳng lặng hiện ra.

Kiến Sầu nhìn thấy, nhíu mày.

"Rắc rắc."

Lúc này, những bậc thềm do gạch nền dựng thành bỗng rục rịch chuyển động.

Không cần nói cũng biết, đã đến lúc phải rời khỏi trận.

Kiến Sầu không còn kịp nghĩ ngợi gì nhiều, bình ngọc vừa lật thì liền nhún mình nhảy lên ngay. Khi thân mình còn đang lơ lửng trên không, lòng chảo bên dưới rùng rùng chuyển động, tất cả những viên gạch sụt xuống đều đồng loạt nâng cao. Đến khi nàng bắt đầu hạ xuống thì Thích thiên tạo hóa trận lại xuất hiện. Tám đạo phù văn bị nàng giải khai lúc trước bây giờ cũng lần lượt bay ra theo thứ tự, cái nào cái nấy tựa như những chiếc khóa to, phong tỏa trận pháp lại.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ lại trở lại nguyên dạng như lúc đầu.

Kiến Sầu tự nhiên đáp xuống. Nền nhà dưới chân nàng lúc này đã phẳng lì. Gạch lát nền viên nào viên nấy nối nhau đều tăm tắp, tịnh không có một khe hở.

Hết thảy đều y như lúc trước. Điều khác biệt duy nhất bây giờ là trong tay nàng lại có thêm một chiếc bình ngọc.

Kiến Sầu liếc mắt nhìn lại vùng nền đã được phục hồi mà không khỏi nhíu mày: "Rót đầy bảy phần chiếc bình mai?"

Ban nãy ở dưới, nàng đã nhìn thấy rõ ràng như vậy.

Tất cả chỗ nước ao chuyển sinh còn chưa được tới hai xích vuông. Số lượng vốn cũng không nhiều.

Vậy mà phải rót đầy bảy phần chiếc bình mai kia sao?

Phải chăng ba cành mai này nhất định phải có bảy phần nước mới sống được, nếu không đủ thì chúng chết khô ư?

Kiến Sầu nhìn về phía ô cửa sổ, ngắm chiếc bình mai cao chừng một xích ở bên cạnh, men gốm bóng mượt, nếu đổ đầy bảy phần...

Ôi.

Chỉ tính sơ sơ thôi cũng khiến cho người ta tiếc đứt ruột.

Rốt cục có nên răm rắp nghe theo, đổ đầy bẩy phần bình không?

Kiến Sầu đứng trong thư phòng chợt thì thầm tự hỏi.

Sắc trời bên ngoài lại sáng tỏ.

Không biết bao đêm đã trôi qua.

Nhịp sống trong Uổng Tử thành lại dần dần trở nên ồn ào, náo nhiệt.

Đại phán quan Thôi Giác, thủ hạ dưới trướng diêm quân Tần Nghiễm lại cùng đi với Trương Thang đến trước cửa một căn trạch viện cũ kỹ trông không có gì bắt mắt. Thôi Giác vốn vẫn luôn điềm đạm, trầm tĩnh vậy mà giờ đây sắc mặt lại trông âm u khó coi.

Hai cánh cửa cực kỳ đơn sơ kia lúc nào cũng đóng chặt, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào là chủ nhà có ý muốn đi ra.

Vài phiến lá khô từ trên mái hiên nhà lao xao nghiêng mình rơi xuống đất.

Thôi Giác dừng chân đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên, im lặng không nói gì.

Trương Thang khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ trấn định. Y đứng hơi chếch về một bên, sau Thôi Giác chừng một bước. Thấy Thôi Giác đứng lại, y liếc mắt nhìn, sắc mặt tuy vẫn trơ trơ như thường lệ nhưng trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy có chút gì đó kỳ diệu lạ lùng.

Tuy không biết cô nàng Kiến Sầu này có cái gì đặc biệt, nhưng ngay cả Thôi đại phán quan mà cô ta cũng có thể phải khiến cho đứng chầu chực ở cửa thì thật là....

Có bản lãnh nha.

Thấy Thôi Giác mặt mũi phiền muộn, Trương Thang ra vẻ ân cần nói: "Thôi đại nhân, hôm nay e là không được rồi, trận pháp bảo hộ vẫn chưa mở ra."

"..."

Thôi Giác lẽ nào không nhìn ra trận pháp bố trí quanh trạch viện cơ chứ?

Y nhíu mày, phẩy tay áo đáp: "Có lẽ vị Kiến Sầu cô nương này đang tu luyện. Từ đây đến đỉnh tranh chỉ còn có bảy mươi ngày nữa thôi..."

Đối với sự tồn tại của Kiến Sầu, Thôi Giác lại không thấy có gì đặc biệt mà chỉ cảm thấy tám vị diêm quân không có vị nào là đơn giản dễ hiểu.

Thông thường tu sĩ có lợi hại đến đâu cũng không thể thoát khỏi tay bọn họ, vì vậy hoàn toàn không có chuyện gì đáng lo. Nhưng có điều hiện tại họ tìm đến nữ tu này chính là vì điểm khác người của cô ta. Nếu cô ta chăm chỉ tu luyện, cái điểm "khác người" kia đâm trở nên bình thường thì chẳng phải rước lấy phiền toái sao?

Dường như nhìn ra được sự lo lắng của y, Trương Thang lại bồi thêm một câu: "Sự tình đỉnh tranh rất quan trọng. Hơn nữa, cô ta cũng có bằng hữu tham gia đỉnh tranh nên có lẽ đến lúc đó sẽ ra ngoài đi xem. Việc tu luyện không phải cứ một trăm ngày là nhất định có tiến triển. Hay là để khi khác chúng ta lại đến vậy."

"Cô ta còn có bằng hữu sao?"

Thôi Giác nghe Trương Thang nói vậy thì không khỏi nhíu mày.

Dù sao Trần Đình Nghiên và Trương Thang chẳng ai ưa ai, vì vậy Trương Thang liền lên tiếng định giải bày. Nhưng nào ngờ, vừa ngay lúc y mở miệng chực nói thì chợt nghe thấy có giọng ai đó vẳng tới với âm sắc vừa ngạc nhiên vừa chế giễu: "Không biết ai mà mùi máu nồng nặc thế kia. Nhìn xa xa không rõ, ta cứ thắc mắc mãi. Té ra là Trương đình úy ngài đây a."

Giọng nói này rất quen tai.

Trong Uổng Tử thành, người có thể giễu cợt Trương Thang như vậy cũng không có mấy ai.

Trương Thang ngậm miệng lại, quay đầu nhìn thì thấy Trần Đình Nghiên đang thong thả ung dung đi tới.

Vị công tử sang trọng của Đại Hạ trước kia hôm nay mặc y sam bằng lụa trông rất phong lưu. Tay khẽ đong đưa cây phạt, đáy mắt hơi ánh lên những tia nhìn giễu cợt, Trần Đình Nghiên liếc nhìn Thôi Giác đang đứng bên cạnh Trương Thang. Dường như y không biết người đó là ai nên có vẻ như không để ý đến cho lắm.

Không cần nói cũng biết y đến đây cũng là để tìm Kiến Sầu rồi.

Con đường vắng tanh vắng ngắt như thế này, nếu không phải là vì công việc hay tìm người thì còn có ai lai vãng chứ?

Từ xa nhìn thấy Trương Thang, Trần Đình Nghiên đã cảm thấy không thoải mái trong bụng. Kiến Sầu vậy mà lại quen biết hắn, giao tình có vẻ cũng không tệ. Hôm nay nhìn thấy hắn ở đây, y liền bất giác cho rằng chắc chắn là hắn cũng đến đây một mình để tìm Kiến Sầu.

Còn về Thôi Giác đang đứng bên cạnh Trương Thang...

Ai thế nhỉ?

Ta không biết.

Mặc kệ hắn đi.

Vì vậy, Trần Đình Nghiên vừa mới mở miệng là đã xỏ xiên không chút khách khí, thậm chí ngay cả trong đôi mắt đa tình chết người kia cũng anh ánh lên những tia nhìn đầy địch ý.

Ở trước cửa nhà một nữ tu, một nam thanh niên nhìn một nam tử khác bằng ánh mắt căm ghét như vậy thì cần gì phải giải thích chi cho nhiều lời?

Thôi Giác thấy vậy liền hiểu rõ. Bao thắc mắc nghi hoặc bấy lâu giờ đây đã có lời giải: Nghe nói có một nữ tu mới vào Uổng Tử thành, tài năng không biết đến đâu mà lại vừa tu luyện vừa thuê được hẳn cả một căn trạch viện. Hóa ra tất cả là nhờ vị công tử phong lưu đại danh đỉnh đỉnh này đây.

Trần Đình Nghiên không biết Thôi Giác nhưng Thôi Giác thì lại biết hắn.

Danh sách quỷ tu lọt vào vòng thứ hai đỉnh tranh của Uổng Tử thành lúc nào cũng được báo cho Thôi Giác, thành thử y luôn nắm vững mọi tình hình tin tức trong tay.

Trần Đình Nghiên là một trong số những người thoạt nhìn có vẻ cực kỳ bất tài vô dụng.

Tu luyện thì nhờ đan dược, còn tấn công và phòng thủ thì ỷ vào pháp bảo.

Loại người như hắn thường hay bị người ta ghét cay ghét đắng: Coi vô dụng như vậy nhưng hết lần này đến lần khác mình lại đánh không lại hắn.

Nhưng hắn lại nhìn Trương Thang bằng cái kiểu này, tựa hồ như Trương Thang là địch thủ của mình vậy. Tình cảnh thật là thú vị.

Thôi Giác đã nhìn ra cái ánh mắt của Trần Đình Nghiên chẳng có quan hệ gì đến đỉnh tranh mà là lằng nhằng dây dưa với gái thì đúng hơn.

Không lẽ Trương Thang coi mặt ngoài lạnh nhạt như vậy mà cũng lẹo tẹo gì đó với vị nữ tu Kiến Sầu ở trong kia sao?

Thôi Giác chỉ bâng quơ nghĩ đến điều này, nhưng ngay sau đó lại chợt giật mình. Y nhớ tới lúc hỏi chuyện Trương Thang ở Tiếp Dẫn ty, cái tên này hơi có vẻ ngần ngừ một cách bất bình thường, ngoài ra rõ ràng là hắn cũng biết chỗ ở của nữ tu này nữa...

Thế thì có lạ không?

Nếu hắn không có liên quan gì đến cô ta thì làm sao lại biết chỗ ở của cô ta?

A, chuyện này có điểm thú vị đây.

Thấy Trần Đình Nghiên muốn kèn cựa với Trương Thang, Thôi Giác liền quyết định im lặng, chỉ đứng ở một bên quan sát.

Trương Thang cũng không vô duyên vô cớ mà lôi Thôi Giác vào chuyện riêng của mình.

"Trương mỗ hôm nay có việc muốn gặp Kiến Sầu, nghe nói Trần tứ công tử và nàng giao tình rất tốt..."

Y liếc nhìn Trần Đình Nghiên, thản nhiên nói.

Trần Đình Nghiên nghe thấy vậy thì mặt mũi liền có vẻ dương dương tự đắc.

"Đó là..."

Y đang định ba hoa chích chòe ít câu về quan hệ giữa mình và Kiến Sầu, cho cái tên tình địch ngầm này vỡ mộng luôn. Nhưng không ngờ, chưa đợi y nói dứt câu Trương Thang đã ngang nhiên nói tiếp: "Nếu đã như vậy, không biết công tử có thể nhắn giùm ta vài câu được không?

"..."

Trong nháy mắt, Trần Đình Nghiên ngây ngẩn cả người.

Y hoàn toàn không ngờ Trương Thang lại có thể nói như vậy!

Nhắn tin ư?

Nhắn cái con bà ngươi!

Y lúc trước cũng chưa kịp trao đổi ngọc giản truyền tin với Kiến Sầu. Bây giờ làm sao liên lạc đây?

Cái tên Trương Thang này...

Trần Đình Nghiên liền ngậm miệng lại, đáy lòng trầm xuống.

Y giương mắt lên nhìn Trương Thang thì va phải một cái bản mặt vô cảm và ánh mắt không chút cảm xúc, nhạt nhẽo, lạnh lùng như băng của hắn.

Cái nhìn này sao lại bén như dao cạo xương người ta, tê tái hết cả người.

Ánh mắt này dường như nhìn ai cũng thản nhiên như vậy...

Chẳng trách ai ai cũng chán ghét.

Sắc mặt Trần Đình Nghiên liền trở nên cau có khó coi.

Trương Thang cũng không nói gì mà chỉ quay đầu về phía Thôi Giác điềm nhiên nói: "Thôi đại nhân, xem ra Trần tứ công tử cũng không có cách liên lạc. Chúng ta hôm khác lại đến vậy."

Thôi Giác hết nhìn Trương Thang rồi lại nhìn đến Trần Đình Nghiên, trong bụng thầm khen trò hay.

Trương Thang ngày nào cũng ra vẻ tẻ nhạt, vô thanh vô tức, ai ai cũng phải kính ba thước. Hắn thế mà cũng là người thâm tàng bất lộ.

Ác quan Trương Thang...

Bây giờ mới chỉ gặp sơ sơ mà đã tính kế người khác rồi.

Ba bước sát cơ a.

Trần Đình Nghiên nếu có thể nhắn tin cho vị cô nương Kiến Sầu này, giao hảo giữa bọn họ tốt như thế thì mình cần quái gì phải lọ mọ đến chầu chực trước nhà người ta nữa chứ?

Trương Thang đã nhìn ra điểm này, nhưng cố ý không nói gì mà lại nói chuyện đào hầm rồi kêu Trần Đình Nghiên nhảy hố.

Có thể làm mặt lạnh được như thế này thì cũng không phải là loại người dễ đối phó gì.

Thôi Giác và Trương Thang vốn không ăn ý với nhau. Đối với Thôi Giác, y không thích cách hành xử của Trương Thang, còn điệu bộ của Trần Đình Nghiên thì nhìn cũng không vừa mắt nên cũng gật đầu đáp: "Đã vậy thì lúc khác chúng ta lại đến cũng được."

Dù gì đây cũng không phải là truy nã tội phạm, cưỡng ép quấy rầy người tu hành thật sự không phải là tác phong làm việc của y.

Nói xong, Thôi Giác cũng không nhìn Trần Đình Nghiên lúc ấy đang nhíu mày thắc mắc mà chậm rãi đi ngang qua trước cửa.

Trương Thang ở phía sau cụp mắt xuống, sau khi nói với Trần Đình Nghiên một câu "Cáo từ" thì cũng quay người bỏ đi, trước lúc đi còn liếc nhìn đại môn trạch viện một cái, đáy mắt điềm nhiên, tuyệt không gợn sóng.

Còn lại một mình Trần Đình Nghiên, trong lòng không mấy vui vẻ. Y đứng đó mà sắc mặt bối rối bất định, trong mắt dần dần ánh lên vẻ kiêng kỵ: Ác quan Trương Thang, trong triều thì mọi đao quang kiếm ảnh đều thâm tàng bất lộ. Mình nếu so với hắn về tâm cơ thủ đoạn thì vẫn còn kém vài phần...

Y còn tưởng là tên mặt lạnh này sẽ phải tức điên lên chứ.

Nhưng hóa ra y đã cả nghĩ rồi.

Trần Đình Nghiên nghĩ tới nghĩ lui rồi nhìn về phía căn trạch viện của Kiến Sầu: Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đi bế quan? Chà, mình lại còn tưởng có thể kéo nàng đi chơi nữa chứ.

Nhưng còn...

Thôi đại nhân?

Chẳng lẽ là người phán quan dưới trướng diêm quân Tần Nghiễm đó ư?

Hắn đi cùng với Trương Thang đến kiếm Kiến Sầu để làm cái gì?

Trần Đình Nghiên nghĩ không ra lý do, cau mày nhăn trán nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng y cũng chầm chậm bước đi xa theo hướng ngược với hướng của hai người Trương Thang lúc nãy.

------

Trong thư phòng trạch viện.

Kiến Sầu trong khi đó lại hoàn toàn không biết có một đống chuyện liên quan đến mình xảy ra ở bên ngoài. Nàng đứng cạnh cửa sổ, trong tay cầm chiếc bình ngọc đựng nước ao chuyển sinh, trầm ngâm suy nghĩ.

Ngón tay nàng từ từ duỗi ra, vươn đến nụ hoa khô duy nhất còn sót lại trên cành.

Nhưng đến lúc sắp đụng vào thì lại ngừng lại.

Chỉ còn cách một chút xíu nữa thôi.

Kiến Sầu sợ rằng qua bao năm cùng tháng tận, nụ hoa này đã khô héo từ lâu, chỉ cần khẽ chạm vào là nó sẽ tan thành phấn bụi giống như những cánh hoa mà nàng đã vô tình đụng phải trên bệ cửa sổ trước đây.

"Chờ người hữu duyên yêu hoa..."

Nàng nhìn đầu ngón tay mình mà không khỏi mỉm cười, đáy mắt phảng phất vẻ bùi ngùi.

Trải qua bao nhiêu là chuyện như thế này, nàng tự biết mình tuy thiện tâm nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngây thơ, dễ bị lường gạt mà trái lại ra tay cũng khá quyết đoán, không chút lưu tình.

"Yêu hoa" đến bực này thì nếu đám văn nhân mặc khách, hay những người ăn không ngồi rồi mà biết được hẳn sẽ tha hồ thêu dệt thành đủ thứ giai thoại. Còn nàng tự xét mình từ trước đến giờ chỉ là một kẻ tục nhân, sự tao nhã nhường ấy không thể sánh bằng được.

Nhưng trái lại...

Nàng bỗng nhiên muốn làm người tao nhã một phen.

Kiến Sầu co ngón tay đang sắp chạm phải vào nụ hoa lại, biến ngón thành chỉ hướng vào trong bình. Nước đọng trong bình liền phun vọt ra. Cửa sổ đang đóng bỗng liền mở rộng để luồng nước tù đọng bắn hết ra ngoài, không để lại chút vết tích nào.

"Bảy phần lận đó..."

Học đòi làm kẻ phong nhã, chơi vố này thật đúng là sang quá.

Kiến Sầu nhìn chiếc bình ngọc trong tay mình, nghĩ đến việc sắp phải đổ nước ao chuyển sinh vào bình mà không khỏi ai thán một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện