Không nói nữa.

Không ai có gì để nói nữa.

Từ trên gương mặt có thể nói là thanh tú này, Tiền Khuyết lại nhìn ra một đống chữ lớn nhỏ chi chít, bất kể đọc ngang hay là đọc dọc đều chỉ có một cách đọc duy nhất, đó chính là...

Vô sỉ!

So sánh với hành vi chơi khăm người khác mà không hề chớp mắt này của nàng, Tiền Khuyết cảm thấy việc mình chơi khăm Tiễn Chúc phái cho hả giận trước đó không tính là gì, người này còn chơi khăm Tiễn Chúc phái một cách trắng trợn cơ.

Con ông cháu cha!

Đúng là con ông cháu cha.

Tiền Khuyết lại đánh giá Kiến Sầu cao hơn một tầng nữa. Dám chơi khăm Tiễn Chúc phái một cách quang minh chính đại, hoàn toàn không hề sợ hãi như vậy, nếu không phải bản thân mình mạnh thì chính là chỗ dựa vững chắc.

Không có gì phải nghi ngờ, người trước mặt mình là trường hợp thứ hai.

Trợn mắt nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, Tiền Khuyết lau mồ hôi lạnh trên đầu, đưa tay vuốt ngực than một tiếng: "Ô hô, vị đạo hữu này, rốt cuộc là đạo hữu có thâm thù đại hận gì với Tiễn Chúc phái vậy?"

Vốn Tiền Khuyết chỉ thuận miệng hỏi vu vơ như vậy, không ngờ Kiến Sầu nghe xong lại trả lời rất đương nhiên: "Chẳng lẽ Tiền đạo hữu thích Tiễn Chúc phái? Bọn hộ khẩu xuất cuồng ngôn, không biết khách sáo, nhân sĩ chính nghĩa chúng ta tự nhiên phải thay trời hành đạo".

Ý nàng rất đơn giản, rất rõ ràng: Đây là ta trả hận cho ngươi!

Tiền Khuyết sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt vị này.

Hắn xanh mặt, vừa khóc vừa nói: "Tiên tử à, ngài đừng dọa ta nữa, chuyện này không cẩn thận là mất mạng đấy!"

Trên đời này lại còn có loại người như vậy? Còn nói là báo thù cho mình?

Không phải đầu óc người này có vấn đề thì chính là tim quá đen!

Tiền Khuyết vẫn tin rằng người trước mặt mình này là trường hợp thứ hai.

Kiến Sầu đương nhiên là nói đùa, có điều thật ra cũng có một phần nguyên nhân như vậy.

Bởi vì lần trước ở trong Sát Hồng Tiểu Giới, Tiền Khuyết chửi Cố Thanh Mi một câu "không phục thì im đi" nghe đúng là sướng tai. Bởi vậy Kiến Sầu cũng biết Tiền Khuyết không có tâm địa xấu gì, chỉ mỗi tội hơi tham tiền một chút.

Một người như vậy, lại đã từng cùng nhau xông pha Sát Hồng Tiểu Giới, mặc dù không biết thân phận của nhau nhưng vẫn có vài phần thiện cảm.

Hai nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái đó vốn cùng Kiến Sầu không thù không oán, có điều nghe thấy bọn họ nhắc tới Hứa sư tỷ, Kiến Sầu lập tức đoán chắc đó là Hứa Lam Nhi, lại thấy một họ mắt mọc trên đầu, vì thế khi có cơ hội thích hợp, nàng liền nói mấy câu để lừa tu sĩ họ Thương kia đi.

Kiến Sầu thầm nghĩ, thiếu một nam tu sĩ trúc cơ hậu kì chắc cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với hai nữ tu sĩ đó.

Cùng lắm là sẽ khó khăn hơn một chút.

Có điều...

Sự đời nhiều gian khó, chịu nhiều một chút đau khổ cũng rất tốt.

Kiến Sầu cảm thấy mình còn đúng là một người tốt biết suy nghĩ cho người khác.

Nhìn vẻ mặt cực kì hài lòng với tất cả những việc mình làm của Kiến Sầu, mọi người đều không khỏi lạnh toát trong lòng.

Vị cô nương này đúng là ngoài mặt hiền lành trong lòng đen tối.

Ngay cả Bùi Tiềm đến từ môn phái lớn như Dương Tông Bắc Vực cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy.

Vị tu sĩ tự xưng Vô Sầu trước mặt này ban đầu không thể hiện gì nhiều, có vẻ như không có gì đặc biệt hơn người, nhưng tỉ mỉ xem phong cách hành sự thì quả thực không giống như là đến từ môn phái thông thường.

Cử chỉ nói năng vô cùng ung dung, thanh nhã tự nhiên, không hề nhìn ra là đang chơi khăm người khác. Thậm chí lúc nhắc tới dược nữ Bạch Nguyệt cốc, giọng nàng cũng cực kì bình thản, lúc nhắc tới Nhai Sơn cũng không có một chút kính trọng tự nhiên như tu sĩ bình thường, chỉ rất khách quan và bình tĩnh.

Phải biết ngay cả Bùi Tiềm lúc ở Bắc Vực nghe người ta nhắc tới Nhai Sơn cũng có thể nhận thấy sự thán phục trong giọng nói của họ.

Vậy nữ tu sĩ trước mặt này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Ánh mắt Bùi Tiềm quan sát Kiến Sầu ngày càng tỏ ra tò mò.

Ánh mắt không hề cha giấu này đương nhiên khiến Kiến Sầu chú ý.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Tiềm liền nhướng mày.

Bùi Tiềm bị nàng phát hiện nhưng lại không có vẻ gì là xấu hổ, chỉ cười thản nhiên rồi mở miệng nói: "Vô Sầu đạo hữu đã giúp người vừa rồi một việc quan trọng, hành sự ngay thẳng chính trực như thế thật sự là tấm gương cho bọn ta học hỏi".

"..."

Mọi người đồng loạt cạn lời.

Tần Lãng và Chu Khinh Vân không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời xuất hiện một ý nghĩ: Lên nhầm thuyền cướp rồi!

Có điều bây giờ đã muộn.

Tiền Khuyết đã không còn tâm trí tính toán những vấn đề đó nữa. Hắn nhìn về hướng Thương Liễu Phàm đã đi khuất phía chân trời xa xa, thở dài nói: "Chưa hề có chuyện gì xảy ra, ta cũng không nhìn thấy gì hết. Được rồi, đi nào, chúng ta xuống dưới kia thôi. Tiền mỗ còn biết một vài tình tiết, đến cửa động chúng ta nói tiếp".

Nói xong hắn dẫn đầu nhảy xuống dưới vực.

Kiến Sầu đã lừa người ta xong, không cần nán lại thêm, nhảy xuống vực thứ hai sau Tiền Khuyết.

Năm người lần lượt nhảy từ trên cao xuống vực sâu.

Vầng trăng sáng treo cao trên trời.

Ánh sáng chiếu nghiêng nghiêng xuống, trong quá trình ngự khí bay xuống vực, ban đầu còn có thể nhìn thấy hình thù của đá núi bên dưới, nhưng lúc đã bay được quá nửa lộ trình, cả thế giới liền hoàn toàn chìm vào tối tăm.

Ánh sáng của pháp bảo chỉ có thể chiếu sáng vài thước quanh người.

Lúc nào Kiến Sầu cũng cảm thấy trên vách núi bên dưới có dã thú to lớn ẩn nấp, dưới ánh sáng thoáng qua của pháp bảo, bóng tối lại càng tỏ ra dữ tợn.

Càng đi xuống dưới Kiến Sầu càng thấy gió bên tai rít gào mạnh hơn.

Đến lúc đặt chân lên mặt đất cứng, cuồng phong cắt qua mặt quả thực như đứng bên bờ biển trong cơn bão, vừa bao la vừa điên cuồng.

Đưa mắt nhìn một lượt, không ngờ xung quanh lại có không ít pháp khí phát sáng, dường như đều đứng chờ ngoài động.

Phía trước cách chỗ bọn họ không xa có thể nhìn thấy lờ mờ một cửa động hình tròn to lớn cao khoảng mười trượng, bên trong tối đen như mực, không ngừng có gió mạnh từ trong động thổi ra. Tiếng gió gào rít mà Kiến Sầu và mọi người nghe thấy đều là đến từ nơi này.

Quả thật không hổ là Hắc Phong Động, một hơi cực tốt để luyện thể.

Dù chưa đi vào mà mới chỉ đứng ngoài động, Kiến Sầu cũng có thể cảm nhận được gió đen trong động mạnh mẽ thế nào.

Cửa động hình thù bất quy tắc, thoạt nhìn rất trơn nhẵn nhưng nếu nhìn kĩ lại phát hiện trên vách động có rất nhiều vết cắt nhỏ, chính là do gió trong Hắc Phong Động gây ra.

Tiền Khuyết nói: "Hắc Phong Động càng ngày càng to ra, có điều đá ở đây cũng rất cứng. Mấy năm trước còn có không ít người mang đá trong động này về để luyện khí nhưng không có ai thành công, nghe nói là không có một chút linh tính nào, ngược lại còn phá hủy linh tính của vật liệu khác. Đáng tiếc..."

Gió đen thổi, động càng ngày càng lớn hơn là lẽ đương nhiên.

Có thể chịu được gió đen ăn mòn đương nhiên đều là vật liệu tốt.

Thôn phong thạch mà Tiền Khuyết cần cũng là thứ tốt có thể tồn tại trong gió mạnh như vậy.

Có thể nuốt hết gió đen để duy trì sự tồn tại của bản thân, thôn phong thạch xem như một thứ rất huyền bí ở Thập Cửu Châu.

Thời gian trước có một tu sĩ Nguyên Anh kì nói rõ cần thứ này, trả giá cao để mua, Tiền Khuyết đương nhiên không dám sơ suất.

Kiến Sầu thu lại ánh mắt quan sát Hắc Phong Động, chuyển sang nhìn các tu sĩ xung quanh.

Tiền Khuyết giải thích: "Đừng tưởng rằng những người bên ngoài này đều chờ để đi vào, cũng có người chờ người khác đi ra đấy".

"Chờ người khác đi ra?"

Kiến Sầu nghi hoặc.

Tiền Khuyết cười hì hì, vô cớ nhìn Bùi Tiềm một cái rồi mới nói: "CHờ người ta đi ra để cướp".

Kiến Sầu lập tức hiểu ra.

Người người đều nói trong Hắc Phong Động có bảo bối, dù không có bảo bối gì thì cũng có một số vật liệu kì dị hiếm có, rất dễ tiêu thụ ở Thập Cửu Châu.

Cho nên mới có những kẻ ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, chính mình không cần hao tâm tốn sức, nhìn thấy ai đi ra mà mình có thể thắng được là sẽ chặn đường cướp bóc.

Kì thực bản lãnh của gã Tiền Khuyết này không kém nhưng hắn vẫn phải tìm bốn người đi cùng, có lẽ chính là để phòng bị tình huống như vậy.

Có điều ánh mắt Tiền Khuyết nhìn Bùi Tiềm vừa rồi dường như rất có thâm ý.

Kiến Sầu đương nhiên biết Bùi Tiềm chính là người có tu vi cao nhất trong số bọn họ, nếu cuối cùng Tiền Khuyết lấy được thứ tốt gì, Bùi Tiềm thấy hơi tiền nổi máu tham, cuối cùng hạ độc thủ thì sao?

Có điều nghĩ lại thì Kiến Sầu cũng không lo lắng lắm.

Nếu Tiền Khuyết không nắm chắc, sợ là hắn đã không dám để người này gia nhập đội ngũ.

Nói chung cả hai người này đều không phải dạng vừa đâu.

Kiến Sầu không nhịn được than thở.

Không ngờ mấy người kia lại cho rằng nàng mới là người ghê gớm nhất.

Không ngừng gạt bàn tính trong lòng, Tiền Khuyết cho rằng Vô Sầu và Bùi Tiềm không phải cùng một phe, dù sao mình cũng rất nhiều đòn sát thủ, đến lúc đó cũng không sợ bọn họ giở trò.

Nghĩ như vậy, Tiền Khuyết liền ngồi xuống, thò tay vào trước ngực lấy ra một tấm bản đồ, trải rộng trước mặt.

Một viên minh châu to lớn được hắn cầm trong tay để chiếu sáng.

"Mời các vị xem, đây là bản đồ Hắc Phong Động Tiền mỗ mua từ tay Trí Lâm Tẩu không lâu trước, lát nữa chúng ta sẽ kết thành trận pháp này đi vào..."

Trí Lâm Tẩu chính là một người đặc biệt ở Thập Cửu Châu, trong tay thường xuyên có đủ loại tin tức, đặc biệt là rất nhiều bản đồ.

Người này thích chu du Thập Cửu Châu, tên thật không có ai biết, mọi người đều gọi lão là Trí Lâm Tẩu, mở một quầy hàng nhỏ bên cạnh Vọng Giang lâu, thu mấy đồ đệ quản lí, thường xuyên có các loại bản đồ được bày bán trong quầy nhưng bản thân lão lại không có ở đó. (Tẩu ở đây là ông già, không phải chị dâu. Trí Lâm Tẩu đại để là ông già có một rừng trí tuệ)

Trừ một số bí mật bất truyền của đại môn phái, bản đồ mua từ tay lão cơ bản là đầy đủ nhất.

Tấm bản đồ này của Tiền Khuyết không ngờ được mua từ chỗ Trí Lâm Tẩu, vậy chắc hẳn là bản đồ đầy đủ nhất của Hắc Phong Động.

Kiến Sầu vội vàng đi tới cúi xuống xem.

Vốn nghe nói từng có người đi vào Hắc Phong Động sâu nhất là năm trăm thước, không ngờ tấm bản đồ này lại vẽ đến tận một ngàn ba trăm thước.

Đỉnh núi như ông già đeo gùi hái thuốc được vẽ cách điệu, bên dưới Xả Thân Nham nghiêng nghiêng ra ngoài chính là Hắc Phong Động.

Hắc Phong Động có hình một chiếc loa, từ dưới chân núi Thải Dược Phong chạy chéo xuống dưới, cửa hang rộng nhưng càng đi xuôgns sâu càng hẹp. Kiến Sầu nhìn kích thước ghi trên bản đồ, không ngờ vào bên trong lại chỉ còn không đến một trượng, chỉ có thể cho một người đi qua.

Trên đoạn đầu tiên trong động có ghi "Gió rất mạnh".

Đi vào trăm thước thì vẽ một kí hiệu lưỡi dao, ghi "Hơn trăm thước, gió như dao lột da".

Vào đến năm trăm thước có vẽ một ngọn lửa màu đỏ đậm, ghi "Qua năm trăm thước, gió như lửa nướng thịt".

Chín trăm thước có hình bông tuyết, ghi "Qua chín trăm thước, gió đóng băng máu".

Một ngàn ba trăm thước có hình bộ xương, ghi "Bằng hữu đến đây quanh quẩn không tiền lên được nữa, gió như lóc thịt toàn thân, đành phải quay lại, đáng tiếc đáng tiếc".

Kiến Sầu xem đến đây, lập tức cảm thấy phương pháp luyện thể Nhân Khí quả thật không phải người bình thường có thể chịu đựng.

Gió như dao, gió như lửa, gió như băng...

Cuối cùng gió đen còn có thể thổi tan xương thịt, quả thực nghe mà nổi da gà.

Hắc Phong Khắc Cốt là phải hình thành những đường khắc trên xương, nếu sau một ngàn ba trăm thước chính là gió thổi tan xương thịt thì chắc hẳn đã là chỗ để luyện tầng thứ năm Hắc Phong Khắc Cốt của phương pháp luyện thể Nhân Khí rồi.

Vậy thì...

Sau một ngàn ba trăm thước là cái gì?

Còn có loại gió đáng sợ hơn nữa sao?

Bốn chữ "đáng tiếc đáng tiếc" cuối cùng của Trí Lâm Tẩu để lại cho Kiến Sầu mơ mộng vô hạn, đồng thời nàng cũng tò mò: Người bằng hữu này của Trí Lâm Tẩu có thể đi vào sâu một ngàn ba trăm thước, nhất định không phải người bình thường.

Tất cả mọi người nhìn thấy tấm bản đồ này đều hoảng sợ trong lòng, đồng thời mọi người cũng biết thêm về bản lãnh của Tiền Khuyết.

Bây giờ có bao nhiêu người ở ngoài Hắc Phong Động, nhưng có mấy người có tấm bản đồ tỉ mỉ như vậy?

Tiền Khuyết sợ không thể lấy được thôn phong thạch trước khi gió đen hoạt động mạnh cho nên cũng không dài dòng, lập tức bắt đầu nói sau khi đi vào bọn họ nên làm thế nào, bao gồm cách kết trận pháp thế nào.

Có trận pháp cách âm bảo vệ bên ngoài nên cũng không sợ người khác nghe thấy.

Mọi người đều đã tu luyện một thời gian, khả năng tiếp thu vượt xa người thường, hơn nữa trận pháp cũng đơn giản, mấy người không bao lâu đã hiểu rõ và thống nhất một số việc đơn giản. Chẳng hạn như sau khi Tiền Khuyết lấy được đủ thôn phong thạch, những người khác có thể hành động tùy ý, dù bọn họ có kì ngộ gì cũng không có quan hệ với Tiền Khuyết, mọi người không thể hạ thủ lẫn nhau trong động. Năm người kết thành đội ngũ, nếu có thể đi vào sâu hơn thì mọi người đều sẽ có lợi, không cần phải tranh giành làm gì.

Quan điểm này cũng hợp ý Kiến Sầu, nàng không cho rằng những người trong đội của mình lại làm chuyện giết người đoạt bảo.

Thứ nhất, chính nàng không phải người như vậy, cũng không phải đến vì bảo bối. Thứ hai, nàng nhìn người có thực lực mạnh nhất trong năm người là Bùi Tiềm, xuất thân danh môn Bắc Vực, hẳn là sẽ không tự hạ thấp mình mà tranh đoạt với người khác.

Cho nên đội năm người của bọn họ xem như rất an toàn.

Sau khi thống nhất xong, Tiền Khuyết liền thu lại trận pháp cách âm, đi thẳng tới trước Hắc Phong Động, đang định đi vào.

Không ngờ sau lưng đột nhiên có tiếng gọi: "Tiền Khuyết đạo hữu, xin dừng bước!"

Mọi người ngẩn ra.

Tiền Khuyết quay lại.

Kiến Sầu cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, trong lòng đã đoán được là ai, quay lại nhìn quả đúng là hai nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái lúc trước, người cao gầy chính là Triệu Vân Tấn.

Hai đệ tử Tiễn Chúc phái này hình như mới từ trên kia xuống.

Nhưng bọn họ lại xuống dưới này trước cả đám người Tiền Khuyết.

Cho nên cách giải thích duy nhất là bọn họ xuống rồi lại lên.

Đám Bùi Tiềm cố gắng không quay lại nhìn Kiến Sầu. Người của Tiễn Chúc phái muốn làm gì đã rất rõ ràng, bọn họ muốn biết người đồng đội Vô Sầu của mình có chột dạ hay không.

Nào ngờ không nhìn thì thôi, đến lúc nhìn lại càng thêm kinh hãi.

Kiến Sầu đứng sau lưng bọn họ lại nhìn hai người của Tiễn Chúc phái với vẻ mặt  đầy quan tâm, không hề có vẻ gì là xấu hổ.

Tiền Khuyết nhìn thấy Triệu Vân Tấn của Tiễn Chúc phái đang đi tới chỗ mình, không ít người xung quanh cũng chú ý tới cảnh này, tới tấp quay sang nhìn, có người nhận ra Tiễn Chúc phái lập tức kêu một tiếng.

Triệu Vân Tấn đi tới cách Tiền Khuyết vài bước, quan sát Tiền Khuyết từ đầu đến chân, lần này không còn khinh miệt như trước mà gắng gượng nói chuyện với hắn.

Tiền Khuyết bồn chồn trong lòng, có điều ngoài mặt lại vẫn bình thường: "Triệu tiên tử phải chăng đã thay đổi chủ ý, muốn đồng hành với mấy người bọn ta?"

Đồng hành?

Cuối cùng một vẻ khinh thường cũng lóe lên trong mắt Triệu Vân Tấn.

Ả không thèm nhìn mấy người đứng sau lưng Tiền Khuyết, dù trong đó có một tu sĩ Kim Đan kì nhưng chắc cũng là người củamoons phái nhỏ, thậm chí không môn không phái, không cần thiết phải quan tâm.

"Tiền đạo hữu hiểu lầm rồi, hai người bọn ta không phải muốn gia nhập đội ngũ của các vị mà chỉ muốn hỏi một chút về Thương sư đệ của bọn ta. Vừa rồi hắn ở trên kia không xuống, hai người bọn ta ở dưới này đợi hắn rất lâu mà không thấy, truyền tin cũng không trả lời cho nên lại lên xem, không ngờ lên trên đó cũng không thấy hắn đâu. Lúc bọn ta xuống đây các vị vẫn ở trên đó, không biết các vị có biết hắn đi đâu không?"

Sắc mặt Tiền Khuyết cuối cùng trở nên kì dị.

Phía sau hắn, trừ Kiến Sầu, khóe miệng ba người còn lại đều không khỏi giật giật.

Đúng là quá đáng.

Ba người của Tiễn Chúc phái đã chuẩn bị cùng vào Hắc Phong Động, không ngờ Thương Liễu Phàm lại bị Kiến Sầu nói mấy câu lừa đi. Đi đâu ư? Bọn họ sao có thể nói Thương Liễu Phàm đi đâu được?

Nhưng mọi người đều có ấn tượng không tốt về Tiễn Chúc phái nên dứt khoát đứng xem náo nhiệt.

Nếu nhìn cảnh này với tâm tư xem trò cười thì chẳng phải rất sướng sao?

Chuyện không liên quan đến mình, mọi người lập tức điều chỉnh lại tâm thái của mình.

Phản ứng của Kiến Sầu nhanh nhất, để đối phương khỏi hoài nghi vì thấy mọi người đều yên lặng, nàng liền xen vào: "Vị Thương sư đệ đó không nói với các ngươi sao? Hắn phải về Phi Thiên trấn điều tra chuyện của Tôn sư đệ gì đó mà".

"Cái gì? Về Phi Thiên trấn?"

Sao có thể như vậy được?

Triệu Vân Tấn biến sắc mặt, quả thực hận nghiến răng nghiến lợi.

Thương Liễu Phàm vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Tôn sư đệ, nhưng bọn họ lại phải mang đông phong chúc về gấp.

Đông phong chúc chính là một loại tinh thạch sinh trưởng trong Hắc Phong Động, như một cây nến dài bằng ngón tay, một đầu có màu đỏ như ngọn lửa, nghe nói có ở chỗ sâu năm trăm thước. Để lấy được đông phong chúc, sư môn đã nghiên cứu một loại trận pháp vừa đủ để đi vào độ sâu đó.

Nhưng bây giờ lại thiếu mất Thương Liễu Phàm, chỉ còn lại hai người, muốn vận hành trận pháp này thật sự là quá mức miễn cưỡng.

Bây giờ tình hình như vậy, có thể lấy được đông phong chúc về không?

Không nhẫn việc nhỏ sẽ làm hỏng mưu lớn, Triệu Vân Tấn không tin Thương Liễu Phàm lại tự ý bỏ đi, ả hoài nghi sư đệ của mình đã gặp chuyện gì đó, lại vì trước đó có xích mích với Tiền Khuyết cho nên lập tức nghi ngờ hắn.

Kiến Sầu không nhịn được đi ra, ung dung giải thích: "Hai vị tiên tử có lẽ không biết, vừa rồi có mấy tu sĩ đi qua trên kia nói chuyện Nhai Sơn sẽ phái người đến điều tra chuyện tu sĩ bị giết. Bọn ta nhìn thấy hắn ngăn đối phương lại hỏi thăm tình hình, còn lẩm bẩm Nhai Sơn gì đó. Sau đó hắn đứng đó rất lâu, cuối cùng bay về phía Phi Thiên trấn. Còn hắn có đến Phi Thiên trấn thật không thì ta cũng không biết".

"Nhai Sơn?"

Triệu Vân Tấn nghe xong nhíu mày.

Ả thấy nữ tu sĩ này nói đâu ra đó, không hề lộn xộn, hơn nữa có tình có lí, thật sự không giống như là nói dối.

Hơn nữa...

Đây quả thật là lí do có khả năng khiến Thương Liễu Phàm bỏ đi.

"Đáng chết..."

Thật sự là không chịu được nữa, Triệu Vân Tấn không nhịn được thầm mắng một tiếng, gương mặt xinh đẹp trở nên mưa nắng thất thường, hiển nhiên là đang suy nghĩ về toàn bộ sự việc.

Bây giờ không có Thương Liễu Phàm, Kiến Sầu đã nói rõ Thương Liễu Phàm đi đâu, chỉ còn lại hai người của Tiễn Chúc phái, rốt cuộc có đi vào hay không?

Ai da, đúng là một lựa chọn khó khăn.

Kiến Sầu bắt tay sau lưng, ngón trỏ bất giác khẽ động.

Đám Bùi Tiềm đứng sau lưng nàng quả thực nội tâm sụp đổ.

Vị đạo hữu Vô Sầu này chẳng những không hề áy náy mà lại còn rất đắc ý.

Xem nàng nói chuyện với người ta, quả thực lừa người mà mặt không đỏ tim không đập, còn thật hơn cả sự thật.

Cái gì mà tu sĩ qua đường? Rõ ràng chính là ngươi mà!

Cái gì mà do dự rất lâu cuối cùng mới đi? Rõ ràng là ngươi nói thêm một câu nên Thương Liễu Phàm mới đi mà!

Toàn bộ đều là ngươi làm, thế mà bây giờ còn ra vẻ đạo mạo đổ cho người khác.

Đúng là phải quỳ rạp xuống đất bái phục.

Thậm chí Bùi Tiềm còn không nhịn được lẩm bẩm thật nhỏ chỉ có chính hắn nghe thấy: "Tả Tam Thiên Trung Vực quả thật là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp..."

Vẻ mặt của Tần Lãng và Chu Khinh Vân cũng rất khó tả.

Chỉ có Tiền Khuyết đứng trước mặt Triệu Vân Tấn là có cảm giác thoải mái như giẫm trên lưỡi đao, vừa kích thích vừa sảng khoái!

Hắn cho rằng có khi phải khai chiến, không ngờ Vô Sầu lại nói như vậy, đẩy hết trách nhiệm cho người khác, quả thực là không biết xấu hổ!

Nhìn vẻ mặt hai con mụ Tiễn Chúc phái này xem.

Sướng, sướng thật!

Tiền Khuyết nhấc mí mắt nhìn Triệu Vân Tấn, lắc bàn tính vàng một cái, cười một tiếng rồi chậm rãi nói: "Hai vị tiên tử, Thương đạo hữu có lẽ đã quá quan tâm đến chuyện đó. Mà Phi Thiên trấn dạo này cũng đúng là không yên ổn, chuyện như vậy mà lại xảy ra với Tiễn Chúc phái, đúng là làm Tiền mỗ không ngờ được. Bây giờ hành tung của Thương đạo hữu đã rõ ràng, không quan hệ gì với bọn Tiền mỗ, Tiền mỗ còn phải tranh thủ thời gian vào Hắc Phong Động, không trò chuyện với hai vị tiên tử nữa, cáo từ".

Bố mày thích trong lòng gọi chúng mày là mụ già, ngoài miệng gọi chúng mày là tiên tử đấy, có giỏi thì đnáh bố mày đi!

Tiền Khuyết hò hét như vậy trong lòng rồi quay người đi.

Kiến Sầu nhìn Triệu Vân Tấn vẫn đang nhíu mày một cái rồi xoay người cùng Tiền Khuyết đi vào Hắc Phong Động.

Đến chỗ hai người Tiễn Chúc phái không nhìn thấy nữa, Tiền Khuyết yên lặng giơ ngón tay cái lên với Kiến Sầu cùng với một ánh mắt "Cao nhân! Ta rất bội phục ngươi!"

Kiến Sầu thấy thế mỉm cười.

Ánh mắt đám Bùi Tiềm nhìn Kiến Sầu thì đã thay đổi hoàn toàn.

Đáng thương cho hai người của Tiễn Chúc phái đó...

Không dưng vô cớ bị chơi một vố, xem dáng vẻ bọn họ thì hình như không hề có ấn tượng gì với vị đạo hữu Vô Sầu này, cũng hoàn toàn không biết mình còn có một "kẻ thù" như vậy.

Bây giờ vấn đề đã xuất hiện, Vô Sầu rốt cuộc là ai? Ân oán gì với Tiễn Chúc phái?

Nói là trút giận thay Tiền Khuyết?

Có điên mới tin.

Kiến Sầu nhàn nhã đi ở phía trước, cảm nhận gió mạnh thổi tới trước mặt, khóe môi cong lên.

***

Ngoài Hắc Phong Động.

Nữ tu sĩ hơi béo cũng rất khó xử, dè dặt mở miệng hỏi: "Triệu sư tỷ, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, Tôn sư đệ không còn, Thương sư đệ cũng đi rồi, bây giờ chúng ta có đi vào không?"

"Đương nhiên phải vào!"

Dù bò cũng phải bò vào Hắc Phong Động!

Triệu Vân Tấn nhìn về phái đám người kia biến mất, căm hận nghiến răng.

Ả luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, lại không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Cảm giác cổ quái này khiến ả cực kì khó chịu.

Đi qua đi lại mấy bước, Triệu Vân Tấn quay lại lạnh giọng nói: "Lại truyền tin cho Thương sư đệ!"

"Vâng".

Nữ tu sĩ hơi béo vội vàng lấy ngọc giản truyền tin ra gửi tin cho Thương Liễu Phàm.

"Thương sư đệ, Thương sư đệ, bọn ta đang ở ngoài cửa Hắc Phong Động, ngươi đang ở đâu, mau quay về!"

Trước đó Thương Liễu Phàm không trả lời, lần này không biết là may mắn hay là Thương Liễu Phàm đã đến nơi mà cuối cùng đã có tâm tư để ý đến bọn họ.

Hai người Tiễn Chúc phái nhận được tin trả lời.

"Hai vị sư tỷ, Liễu Phàm đã về Phi Thiên trấn".

"Cái gì?"

Không ngờ lại là thật sự!

Triệu Vân Tấn giật lấy ngọc giản truyền tin, lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi tự ý quay về? Chuyện của Hứa sư tỷ còn chưa làm xong, ngươi dám tự ý hành động, lúc về..."

"Tôn sư đệ đã mất mạng rồi, lại không bằng một cây đông phong chúc sao?"

Âm thanh gào thét bi phẫn phát ra từ ngọc giản truyền tin.

Triệu Vân Tấn sửng sốt.

Ngay sau đó liên lạc liền đứt đoạn.

Thương Liễu Phàm bên kia đã hủy ngọc giản truyền tin.

Ngón tay run rẩy, khuôn mặt Triệu Vân Tấn hơi vặn vẹo: "Giỏi, giỏi, giỏi lắm..."

Nữ tu sĩ hơi béo run lên vì sợ, đi tới hỏi: "Sư... sư tỷ, bây giờ chúng ta làm thế nào?"

"Làm thế nào à?"

Triệu Vân Tấn nhìn Hắc Phong Động một cái, cất ngọc giản đi, đột nhiên cười một tiếng: "Uổng cho ta thông minh một đời, không ngờ lại bị người ta lừa".

Ả vẫn thấy có gì đó không đúng, bây giờ cuối cùng cũng nghĩ ra.

Triệu Vân Tấn nói: "Chúng ta đi vào!"

Nữ tu sĩ béo kinh ngạc há miệng, không rõ tại sao Triệu Vân Tấn lại nói vậy.

***

Trong Hắc Phong Động rất tối.

Trong động, trên đầu dưới chân đều tối tăm, chỉ có thể dựa vào viên minh châu để chiếu sáng.

Năm người đang chuẩn bị kết trận.

Tiền Khuyết đột nhiên hỏi một câu: "Các ngươi nói xem, không có sư đệ, con đàn bà đó có đi vào không?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ có Kiến Sầu lạnh nhạt cười một tiếng: "Đương nhiên sẽ vào".

Mọi người lập tức trợn mắt nhìn nàng.

Tiền Khuyết hoang mang nói: "Ngươi đừng nói gở!"

Đây không phải nói gở.

Kiến Sầu lắc đầu giải thích: "Tiễn Chúc phái luôn hành sự theo kiểu không đạt mục đích không từ thủ đoạn, dù nhân số không đủ cũng sẽ vào. Lúc chúng ta ở trên kia là ở mép vực, nếu có người đi qua thì chỉ có xuống hoặc là lên. Nhưng trong thời gian vừa rồi lại không có người nào lên xuống, hai người Tiễn Chúc phái vẫn ở dưới này, chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện sơ hở trong lời nói của ta. Cho nên..."

Nàng chớp mắt, rất bình tĩnh.

"Bọn họ nhất định sẽ vào".

"..."

Không nói nữa.

Mọi người cũng không biết phải nói gì nữa.

Bùi Tiềm không nhịn được nhíu mày suy tư, kì thực bọn họ đều không chú ý tới chi tiết này, mà người bịa chuyện là Vô Sầu lại biết rõ sơ hở của mình, chưa chắc đã biết người nhưng quả thật là rất biết ta.

Quan sát tinh tế, suy nghĩ chu đáo.

Tiền Khuyết lại muốn đập đầu xuống đất: "Bọn họ vào đây chẳng phải sẽ tìm cách báo thù sao? Vậy chúng ta làm thế nào?"

"Tiền đạo hữu không cần lo lắng". Kiến Sầu nhướng mày, ánh mắt sáng ngời, đưa tay bắt quyết, góc trận pháp của nàng đã sáng lên: "Bọn chúng chỉ có hai người, tu vi cũng không cao, rất bực mình vì gã Thương sư đệ không đến nên gã sư đệ kia hiển nhiên có vai trò quan trọng. Thiếu một người thực lực cũng yếu bớt một phần, dựa vào cái gì mà dám so với năm người bọn ta? Dù có vào thì bọn chúng cũng ở phía sau, sẽ không có chuyện xấu gì?"

"Ơ, có lí".

Hai mắt Tiền Khuyết sáng ngời.

Kiến Sầu còn chưa nói xong.

"Hơn nữa nếu chúng ta vẫn đi ở phía trước, Tiền đạo hữu nhìn bọn chúng thấy ghét thì nhân cơ hội ở phía trước bố trí trận pháp gì đó, cho bọn chúng một chút chướng ngại, cho bọn chúng ở phía sau ăn đất chẳng phải rất đơn giản sao? Lúc quay ra còn có thể tiện tay bắn lén nữa..."

"..."

Thật...

Thật độc ác!

Tiền Khuyết quả thực không nhịn được vỗ đùi khen ngợi.

Bùi Tiềm không nhịn được nhìn Kiến Sầu một cái, khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng đúng là đẹp đến cực điểm, nhưng nghe những lời vừa rồi lại thấy sống lưng lạnh toát, rốt cuộc là thù hận to lớn đến mức nào?

Còn hai người Tần Lãng và Chu Khinh Vân thì vẫn chỉ có một ý nghĩ: Trên nhầm thuyền cướp rồi, lên nhầm thuyền cướp lớn đáng sợ rồi! Toi rồi, bây giờ rời thuyền còn kịp sao?

Bọn họ vừa mới nghĩ đến đây, ánh sáng quanh người Kiến Sầu đã sáng đến cực hạn, che khuất cả thân hình mảnh dẻ của nàng.

"Các vị đạo hữu, chúng ta mau đi vào thôi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện