Nay ta đến rồi.
Bốn chữ thoạt nhìn rất tầm thường khắc trên vách đá ở độ sâu trăm thước, nằm lẫn lộn với một đống chữ có cũ có mới, không hề bắt mắt một chút nào. Có lẽ không lâu sau sẽ lại chìm ngập trong vô số chữ viết của những người tiếp theo vào đây.
Sau khi khắc chữ xong Kiến Sầu quay đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt rất có thâm ý của Bùi Tiềm.
Thị lực Bùi Tiềm cực tốt, ngay từ lúc Kiến Sầu chăm chú đọc những chữ viết trên vách động hắn cũng đã chú ý tới nàng, nhìn thấy Kiến Sầu khắc chữ, đương nhiên cũng nhìn thấy nội dung trên vách động.
Phải có lòng dạ và khí phách cỡ nào mới có thể viết xuống một câu như vậy? Nhưng người đứng trước mắt mình lại là một nữ tu sĩ.
Thấy Kiến Sầu nhìn lại, Bùi Tiềm khẽ cong môi bày tỏ mình không hề có ác ý, nhưng đồng thời trong mắt cũng lộ vẻ tò mò.
Ánh mắt này Kiến Sầu có thể hiểu được.
Nàng bình thản buông mắt, coi như mình chưa hề làm gì, nhưng mấy người còn lại cuối cùng cũng chú ý tới bên này.
Tần Lãng và Chu Khinh Vân đều đã thu lại pháp khí của mình, nhìn thấy bốn chữ đó cũng không nói gì. Tiền Khuyết thu tay áo căng phồng, quay lại nhìn thấy lập tức kinh ngạc: "Tại sao trên vách động này lại có chữ viết?"
"Đây là..."
Kiến Sầu vừa mở miệng định giải thích, không ngờ Tiền Khuyết lại nhìn Kiến Sầu rất thấm thía: "Tiên tử à, nên thấp giọng một chút, chúng ta hành sự sao có thể lỗ mãng như vậy?"
Kiến Sầu ngẩn ra.
Tiền Khuyết thở dài một hơi, vẻ mặt quả thực rất lo lắng: "Hơn nữa tiên tử khắc như vậy... Nói thế nào nhỉ, vẫn là quá lỗ mãng. Xem Tiền mỗ thấp giọng thế nào nhé..."
Vừa dứt lời hắn liền đưa tay chỉ.
Roẹt roẹt!
Tiếng đá vụn bắn tung tóe.
Ánh sáng từ ngón tay Tiền Khuyết bắn ra, trên vách đá to lớn lập tức có đá vụn bay tứ tung, một hàng chữ xuất hiện trên vách đá: "Kim Toán Bàn Tiền Khuyết từng đến nơi này. Bán hàng khắp Thập Cửu Châu, không lừa người già trẻ nhỏ".
Tần Lãng sửng sốt.
Chu Khinh Vân sửng sốt.
Bùi Tiềm cũng sửng sốt.
"..."
Mẹ nó, viết cái quỷ gì thế này?
Khóe miệng Kiến Sầu cũng không nhịn được giật giật, dùng ánh mắt phức tạp không thể diễn tả nhìn vách động.
Không giống những hàng chữ bình thường chi chít trên vách động, mỗi một chữ trước mắt Tiền Khuyết đều to bằng cái đấu.
Một loạt chữ thật lớn khắc trên vách động, lập tức át hết đám chữ còn lại.
Tiên tử à, nên thấp giọng một chút, chúng ta hành sự sao có thể lỗ mãng như vậy?"
Nói thế nào nhỉ, vẫn là quá lỗ mãng.
Xem Tiền mỗ thấp giọng thế nào nhé!
Chỉ mới vừa rồi, những lời này của Tiền Khuyết còn vang vọng bên tai mọi người.
Loay hoay một hồi, con bà ngươi lại thấp giọng như vậy hả?
Còn nữa, bán hàng khắp Thập Cửu Châu, không lừa người già trẻ nhỏ là cái gì?
Tiền Khuyết đại gia thiếu tiền, ngài quảng cáo rao hàng trên vách đá trăm thước này đấy à?
Đúng là...
Bản tính thương nhân, bản tính thương nhân!
Vì sao đột nhiên không muốn biết người này nữa?
Kiến Sầu cảm thấy răng mình bắt đầu đau.
Bản thân Tiền Khuyết lại không hề có cảm giác nhục nhã, ngược lại còn dương dương tự đắc: "Xem đi, sau này tất cả các tu sĩ đi tới vách đá trăm thước này đều có thể thấy đại danh kiếm tiền, à không, lão Tiền ta. Sau khi ra khỏi Hắc Phong Động, việc làm ăn nhất định sẽ cuồn cuộn tới nhà. Ha ha ha ha... Chỉ gnhix cũng thấy sướng rồi, đa tạ các vị đạo hữu tương trợ!"
Tiếng cười sung sướng quả thực có thể át cả tiếng gió đen gào thét trong Hắc Phong Động.
Hắn nhìn mọi người, chỉ thấy mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất tề yên lặng. Hắn vẫn thờ ơ như không, lắc lắc cái tay áo căng phồng, hả lòng hả dạ nói: "Được rồi, thôn phong thạch cũng đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi!"
Vù!
Nghe thấy lời này, con chồn nhỏ đang ở xa xa lập tức chạy về, nhảy thẳng lên vai Kiến Sầu, chỉ chỉ đống đồng nát dưới đất.
Kiến Sầu cau amyf, chỉ sợ con chồn nhỏ sẽ lên tiếng làm lộ tẩy nên cũng không nói nhiều, lập tức thu đống đồng nát dó lại.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Kiến Sầu cũng lộ ra một vẻ phức tạp thần kì.
Bùi Tiềm ho một tiếng, hỏi: "Tiền đạo hữu không kiếm thêm chút đồ sao? Phía trước dường như còn có".
Tiền Khuyết là một kẻ hám tiền, mấy người bọn họ đi đến đây kì thực đều vẫn còn một chút dư lực, nếu đi về phía trước mấy bước nữa biết đâu sẽ có thu hoạch khác, vì sao Tiền Khuyết không nhân cơ hội này kiếm thêm nhiều hơn nữa?
Nghi vấn của Bùi Tiềm cũng là nghi vấn của mọi người.
Tiền Khuyết nghe xong chỉ cười hì hì, thoáng nhìn mặt đất phía trước đã không còn một hòn thôn phong thạch nào, giọng điệu không thèm quan tâm: "Ta không làm chuyện đổi mạng lấy tiền. Hắc Phong Động nổi tiếng nguy hiểm, chẳng lẽ lại chỉ là hư danh? Lấy đủ đá là đi ngay, nếu còn nhóm ngó thứ khác chỉ sợ sẽ phải trả giá rất nhiều, không có lời, không có lời. Các ngươi ở lại hay quay ra?"
Không ngờ gã này vẫn là một người rất lí trí.
Kiến Sầu không nhịn được than thở một tiếng trong lòng, hám tiền nhưng có mức độ, lại yêu quý tính mạng mình, đây mới là hám tiền thật sự.
Còn Tiền Khuyết hỏi đi hay ở.
Kiến Sầu nhìn về phía mọi người.
Tần Lãng nói: "Hắc Phong Động ta và Kinh Vân đã từng vào rồi, tự biết nếu không có người khác đi cùng sẽ không tìm kiếm được gì, nên không ở lại nữa".
Chu Khinh Vân gật đầu.
Bùi Tiềm thì nói: "Ta cũng không ở lại".
"Vậy ta cũng không ở lại".
Kì thực Kiến Sầu vẫn cần vào trong luyện thể, có điều lúc này không phải thời cơ thích hợp. Nàng muốn tìm lúc nào đi vào mà không ai biết để người khác đừng quá mức kinh hãi.
"Đã thế..." Tiền Khuyết lộ ra một nụ cười tươi rói: "Vậy chúng ta rút!"
Vừa nói xong chữ rút, Tiền Khuyết lại lập tức buông tay xuống.
Ầm!
Trận pháp vốn cần năm người mới có thể duy trì, góc thuộc về Tiền Khuyết lập tức tan vỡ.
Vù!
Gió đen trong Hắc Phong Động thổi đến, cả trận pháp lập tức tan biến không còn lại gì.
Kiến Sầu đang duy trì trận pháp, lúc nhìn thấy nụ cười toe toét của Tiền Khuyết liền cảm thấy không ổn.
Tuy nhiên bây giờ phản ứng cũng đã quá chậm.
Tiếng mắng còn chưa kịp ra khỏi miệng, cả năm người bao gồm Kiến Sầu đều bị cuồng phong cuốn đi, ném ra ngoài Hắc Phong Động như vứt rác.
Khoảng cách một trăm thước ngắn ngủi thoáng cái đã hết.
Gã Tiền Khuyết này không phải thiếu tiền mà là thiếu đức, thiếu nhân hậu.
Gã này rõ ràng là cố ý!
Tần Lãng và Chu Khinh Vân là hai người yếu nhất trong năm người, không hề có sức chống cự, bị cuồng phong ném thẳng ra ngoài cửa động.
Rầm!
Chật vật vô cùng.
Tiền Khuyết đã có chuẩn bị từ trước, duy trì tư thế lao về phía trước, hai tay dang ra, mượn gió thổi bay đi giữa không trung: "Ha ha ha, các vị đạo hữu tương trợ, Tiền mỗ vô cùng cảm kích. Sợ bị người đoạt nên có đắc tội, hữu duyên sẽ gặp lại!"
Hữu duyên sẽ gặp lại...
Tiếng nói vẫn ocnf vang vọng dưới đáy vực, Tiền Khuyết đã biến mất từ bao giờ.
Kiến Sầu bị gió đen thổi ra, Lý Ngoại Kính giơ lên nhẹ nhàng cản lại. Ánh vàng mênh mang tản ra triệt tiêu một phần sức gió. Nàng xoay người tương đối ung dung, vững vàng hạ xuống đất, thở phào một hơi.
Cách nàng không xa, Bùi Tiềm cũng hạ xuống, sợ hãi nhìn Hắc Phong Động một cái.
Lúc này bốn người mới đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Sắc trời đã sáng rõ, một cây lê già đã rụng hết lá từ lâu mọc trên nền đất đá cứng rắn, cành cây khẳng khiu gầy guộc.
Dưới gốc cây, mười mấy tu sĩ cũng dừng trò chuyện, nhìn bốn người bị gió đen thổi ra.
Không nói gì.
Bọn họ nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn bọn họ.
Tiền Khuyết bỏ đi rất nghênh ngang, để lại cục diện bây giờ cho đám Kiến Sầu.
Gió mát sáng sớm thổi qua dưới đáy vực mang theo một làn hơi lạnh. Trong mắt đám tu sĩ đối diện tràn ngập vẻ kiêng kị.
Kiến Sầu nhìn bọn họ, Bùi Tiềm cũng nhìn bọn họ, hai bên đối mặt trong một sự yên lặng kì lạ.
Cuối cùng cũng không biết là ai chột dạ chậm rãi lùi lại một bước, cục diện kì dị cứng nhắc cuối cùng bị phá vỡ, tất cả mọi người đòng loạt lùi lại một bước.
Kiến Sầu dường như nghe thấy tiếng bước chân đều tăm tắp.
Không phù hợp!
Hắc Phong Động sau lưng vẫn có cuồng phong điên cuồng thổi ra, nhưng chỉ cần rời khỏi cửa động là sẽ không có gì khác thường.
Sau khi lui lại một bước, sự kiêng kị trong ánh mắt nhóm người trước mặt này không ngờ lại chuyển dần sang sợ hãi.
Bọn họ đang sợ cái gì?
Kiến Sầu không rõ.
Nàng vô thức quay đầu sang nhìn về phía Bùi Tiềm, đồng thời trong lòng thầm mắng Tiền Khuyết quá gian xảo.
Ánh mắt Bùi Tiềm cũng vậy, chuyện này nhất định có khác thường.
Cuối cùng hai người cùng nhìn về phía Tần Lãng và Chu Khinh Vân, đôi đạo lữ này đã nắm chặt vũ khí của mình trong tay.
Bạt kiếm giương cung.
Dường như một lời không hợp là sẽ phải đánh nhau.
Kiến Sầu nhíu chặt lông mày, nhớ vừa rồi Tiền Khuyết đi ra không có người ngăn cản, tại sao giờ lại ngăn cản mình?
Ánh sáng của Lý Ngoại Kính vẫn lập lòe trong tay.
Vẻ mặt Kiến Sầu lại buông lỏng, nàng cười cười hỏi các tu sĩ dưới gốc cây lê già: "Bốn người bọn ta mới cùng gã Kim Toán Bàn vừa rồi vào thám hiểm Hắc Phong Động, không ngờ gã gian thương đó lại chơi khăm bọn ta một vố, cướp mất hơn nửa vật phẩm chạy trốn. Nếu các vị muốn đoạt bảo thì cũng không nên coi trọng bốn người bọn ta. Không biết là có chuyện gì?"
Một bên khoảng mười người, một bên chỉ bốn người, nếu đánh nhau cũng bất lợi.
Có điều Kiến Sầu mở miệng nói dối mà mắt không chớp cái nào, thật sự khiến ba người còn lại cũng hơi xấu hổ.
Bùi Tiềm dù sao cũng là tu sĩ Bắc Vực, ở địa bàn Trung Vực luôn luôn thấp giọng, cũng sợ gặp phải chuyện thị phi gì làm hỏng việc lớn của mình, nay có Kiến Sầu ra mặt đúng là không thể tốt hơn được nữa.
Vốn Kiến Sầu cho rằng mình nói xong những lời vừa rồi, kiểu gì đám người trước mặt cũng sẽ trả lời. Không ngờ bọn họ lại đều lộ ra ánh mắt kì lạ, có mấy người thậm chí còn liếc mắt nhìn nhau, dường như đang đồng thời truyền âm trao đổi tình hình.
Kiến Sầu lại nhíu mày chặt hơn.
Xem ra tình hình không đơn giản như vậy.
Một hồi lâu sau mới có một tu sĩ gì tóc bạc đứng ra nói: "Không phải các ngươi giết nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái đó sao?"
"Cái gì?"
Người lên tiếng không phải Kiến Sầu mà là Tần Lãng. Hắn vô thức nhìn về phía Kiến Sầu.
Lần này tất cả mọi người đều nhìn về phía Kiến Sầu theo ánh mắt hắn.
Là nàng giết?
Ực.
Có người nuốt nước miếng.
Đã có tu sĩ đối diện không nhịn được nắm chặt đao kiếm, chậm rãi lui lại mấy bước.
Kiêng kị.
Đây là tuyệt đối kiêng kị.
Sắc mặt Kiến Sầu trở nên khó coi. Chính nàng hạ thủ nên rất rõ ràng, Triệu Vân Tấn không thể lành lặn nhưng cũng không thể bị mất mạng, vậy mà bây giờ lại nói chết rồi?
Sao có thể như vậy?
Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua đám người đối diện. Trên gương mặt mỗi người đều có mtooj hai phần sợ hãi.
Kiến Sầu mở miệng nói: "Xin các vị đạo hữu không được hiểu lầm, năm người bọn ta dù có xayr a xích mích với hai người Tiễn Chúc phái nhưng tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến tính mạng ả. Chẳng biết các vị có thể cho bọn ta biết ngọn nguồn việc này không?"
Mấy người đứng dưới gốc cây lê già lại liếc mắt nhìn nhau. Một bà lão nghiêm nghị đi lên, lắc đầu: "Nay Triệu Vân Tấn Tiễn Chúc phái đã rời khỏi Thải Dược Phong, mang theo thi thể nữ tu sĩ đó..."
Mụ còn chưa nói xong, ánh mắt Kiến Sầu đã trở nên sắc lạnh như dao: "Người còn sống là Triệu Vân Tấn?"
Phía sau Kiến Sầu, Bùi Tiềm cũng lập tức nhíu mày.
Sao có thể như vậy được?
Trước đó lúc điện quang lóe lên, rõ ràng bọn họ nhìn thấy Triệu Vân Tấn đứng ở đó phát động đòn tấn công nhằm vào năm người bọn họ, hơn nữa còn bị đã một cước phản công.
Nếu có người bị thương nặng thì nhất định là Triệu Vân Tấn.
Chẳng lẽ nữ tu sĩ trước đó cũng bị lan đến?
Lúc đầu nhóm người này nói có nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái chết, bọn họ đều cho rằng là Triệu Vân Tấn. Ai ngờ bà lão trước mặt này lại nói Triệu Vân Tấn vẫn sống, người còn lại đã chết.
Bọn họ đã có định kiến trong đầu.
Đám người đối diện cũng không biết rốt cuộc vì sao đám Kiến Sầu lại kinh ngạc.
Bà lão chống gậy, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn: "Tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ là giả?"
"..."
Đám Kiến Sầu nhất thời không nói gì nữa, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Bà lão nói tiếp: "Lão thân thấy Triệu Vân Tấn Tiễn Chúc phái bỏ đi, vẻ mặt dữ tợn, sợ là sẽ không bỏ qua chuyện này. Bên ngoài Hắc Phong Động sợ là sẽ có giông tố. Bọn ta cũng không tham dự chuyện tranh đấu này, chỉ muốn thừa dịp gió trong Hắc Phong Động giờ còn chưa mạnh để đi vào xem xét. Còn ngọn nguồn ra sao, các vị chỉ cần rời khỏi Thải Dược Phong, trở lại Phi Thiên trấn chắc hẳn sẽ có thể biết được. Bọn ta cũng không có ác ý với các vị, chỉ mong hai bên đều yên ổn".
Tóm lại một câu, các ngươi giết là việc của các ngươi, bọn ta thám hiểm là việc của bọn ta, không liên can gì.
Kiến Sầu nghe những lời này, vẫn yên lặng như cũ.
Bùi Tiềm đứng bên cạnh trong lòng biết việc này có dị thường, không nhịn được truyền âm cho nàng: "Đi trước là hơn".
Âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu lại khiến Kiến Sầu ngẩn ra. Nàng quay sang nhìn Bùi Tiềm một cái, cuối cùng khẽ gật đầu, quay lại chắp tay với bà lão: "Đa tạ tiền bối nhắc tới, vậy bọn ta xin cáo từ trước".
Nói xong Kiến Sầu không hề do dự nữa, hóa thành một vệt kim quang trong suốt bay thẳng lên trên đỉnh vách núi sáng sủa.
Bùi Tiềm thoáng nhìn mọi người đang đề phòng nhưng không định động thủ dưới gốc cây lê, trong lòng cũng yên tâm hơn, lập tức bay lên trên theo.
Trên Xả Thân Nham, mặt trời đã lên cao.
Bởi vì sắp đến lúc gió trong Hắc Phong Động mạnh nhất, hôm nay trên vách núi đã không nhìn thấy bóng người nào nữa.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn xuống đáy vực, mây mù lơ lửng, ba vệt sáng trước sau bay lên, chính là ba người Bùi Tiềm, Tần Lãng, Chu Khinh Vân.
Ba người đều hạ xuống Xả Thân Nham. Tần Lãng vô thức nhìn về phía Kiến Sầu, rất khó xử, mấp máy môi muốn nói với Kiến Sầu nhưng lại không nói nên lời.
Chỉ có Chu Khinh Vân chắp tay với Kiến Sầu, âm thanh hơi khàn khàn, nói: "Phi Thiên trấn sẽ trở thành nơi thị phi, hai người bọn ta luôn luôn nhàn vân dã hạc, không thích xen vào phân tranh, không ở lại nữa, hai vị, cáo từ!"
Kiến Sầu chỉ khẽ cong môi, không nói.
Bùi Tiềm lễ số coi như chu toàn, cũng chắp tay, vang vang chính khí: "Sau này còn gặp lại!"
Thế là Chu Khinh Vân kéo Tần Lãng thuận gió bay lên, biến mất phía chân trời.
"Bùi đạo hữu còn chưa đi à?"
Kiến Sầu nhìn chân trời rất lâu, cuối cùng chậm rãi thu ánh mắt lại nhìn Bùi Tiềm một cái.
Ánh nắng chiếu xuống người Bùi Tiềm sáng rực, hắn cũng nhìn Kiến Sầu, nói: "Ta từ Bắc Vực mà đến, đích xác cũng không muốn dính vào thị phi. Có điều Bùi mỗ lại rất tò mò, người như Vô Sầu đạo hữu không thể không có danh tiếng ở Trung Vực được".
"Bùi đạo hữu, tại hạ cũng từng nghe một chuyện".
Kiến Sầu đột nhiên nheo mắt cười.
Bùi Tiềm ngẩn ra: "Chuyện à?"
Kiến Sầu gật đầu: "Chuyện. Tương truyền mấy trăm hoặc cả ngàn năm trước, Âm Tông Bắc Vực có một kẻ phản bội, sau đó bái vào Dương Tông, không ngờ lại tập được công pháp hoàn toàn khác nhau của hai tông âm dương, hơn nữa còn trở thành một vị tông sư luyện khí".
Nói tới đây, nụ cười của nàng rõ rệt hơn.
Đồng tử Bùi Tiềm kịch liệt co lại, tuy nhiên sau phút chốc lại giãn ra. Hắn ngước mắt lên, hai mắt đã trở nên hờ hững: "Hai tông âm dương không ngờ lại còn có chuyện như vậy, quả thực làm mọi người không thể tin được. Ngay cả ta lúc ở trong môn phái cũng chưa từng nghe nói, xem ra Tả Tam Thiên Trung Vực quả thật là nơi xuất hiện các nhân vật thiên tài".
Chuyện đó là Phù Đạo sơn nhân kể cho nàng nghe lúc nàng nhận được Quỷ Phủ.
Nghe thấy những lời hoàn toàn vô nghĩa của Bùi Tiềm, Kiến Sầu cũng không bình luận gì.
Bùi Tiềm dường như rất hứng thú, không ngờ lại nói tiếp: "Có điều chuyện này Bùi mỗ lại không tin. Công pháp hai tông âm dương hoàn toàn bất đồng, điều này thiên hạ đều biết. Người bình thường tu luyện liền sẽ bạo thể mà chết, làm sao người này còn có khả năng trở thành một vị tông sư luyện khí?"
"Chỉ là chuyện thôi mà".
Kiến Sầu vẫn không phản bác, giọng nói rất nhạt, bị thổi tan ngay.
"Người bịa chuyện còn nói, sau khi người này dung hợp công pháp hai nhà không ngờ lại luyện chế ra một viên lưỡng nghi châu, có khả năng nối liền hai giới âm dương. Viên lưỡng nghi châu này vốn được khảm vào một thanh Quỷ Phủ to lớn".
Lưỡng nghi châu?
Ánh mắt Bùi Tiềm lập tức trở nên kì dị.
Hắn nhìn Kiến Sầu chằm chằm, như là muốn nhìn thấu Kiến Sầu rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Ha ha". Rất lâu sau hắn mới đột nhiên cười thoải mái: "Chuyện này của Vô Sầu đạo hữu đúng là có mũi có mắt, Bùi mỗ nghe mà cũng cho rằng là thật sự".
Hắn vừa cười, thân thể Kiến Sầu đang căng thẳng cũng thả lỏng ra.
Ánh mắt nàng bình tĩnh điềm đạm, những nói theo Bùi Tiềm: "Đúng vậy, chính ta cũng cho rằng là thật sự".
"Ha ha ha..."
Bùi Tiềm cười khẽ rồi dần biến thành cười to, vốn đang chính khí đầy người, bây giờ đứng trên mép vực này lại lộ ra một sự ngông cuồng kì dị.
Hắn cười.
Hết sức thoải mái.
Kiến Sầu nghe tiếng cười này, lẳng lặng nhìn Bùi Tiềm đột nhiên trở nên ngang ngược, hoặc nói cách khác là Bùi Tiềm lộ ra bản tính.
Nàng không nói được gì.
Bùi Tiềm cười một hồi lâu mới dừng lại, như cuối cùng đã tận hứng.
Trên mặt còn mang nét cười chưa tan hết, hắn thản nhiên lên tiếng: "Vô Sầu đạo hữu có biết chuyện này làm người khác rất không thích không? Hai tông âm dương Bắc Vực tranh đấu không ngừng, nếu có chuyện này tất phải dẫn đến một cơn gió tanh mưa máu. Ngươi nói xem, trước khi đủ lông đủ cánh, người trong câu chuyện vừa rồi sẽ phải làm gì người kể chuyện lung tung đó?"
Hắn nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu nhìn hắn.
Ánh sáng từ mi tâm lóe lên, lập tức có vô số bụi sáng từ mi tâm tràn ra. Cuồng phong nổi lên dưới chân nàng, đấu bàn một trượng sáu thước điên cuồng xoay tròn.
ÁNh sao đó rơi vào bàn tay Kiến Sầu chậm rãi mở ra, hóa thành hư ảnh một chiếc búa, dần dần ngưng tụ thành thực thể.
Vẻ mặt Bùi Tiềm đột nhiên thay đổi.
Gần như sợ hãi.
Một vệt sáng từ đầu ngón tay Kiến Sầu chạy ra, lượn vòng theo những hình vẽ ác quỷ dữ tợn trên cán búa, chạy vòng quanh chỗ lõm hình tròn trên lưng búa, cuối cùng dần dần thắp sáng đạo ấn Phách Không Trảm trên thân búa.
Ngón tay Kiến Sầu chậm rãi nắm lại, cổ tay khẽ xoay, cây búa to lớn vẽ thành một vệt tàn ảnh trên không trung.
Quỷ Phủ.
Nghiêng nghiêng chỉ xuống đất!
Sẽ làm gì người kể chuyện lung tung à?
Nheo mắt cười, Kiến Sầu dường như vô cùng thoải mái: "Đạo hữu có thể thử xem!"
Bốn chữ thoạt nhìn rất tầm thường khắc trên vách đá ở độ sâu trăm thước, nằm lẫn lộn với một đống chữ có cũ có mới, không hề bắt mắt một chút nào. Có lẽ không lâu sau sẽ lại chìm ngập trong vô số chữ viết của những người tiếp theo vào đây.
Sau khi khắc chữ xong Kiến Sầu quay đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt rất có thâm ý của Bùi Tiềm.
Thị lực Bùi Tiềm cực tốt, ngay từ lúc Kiến Sầu chăm chú đọc những chữ viết trên vách động hắn cũng đã chú ý tới nàng, nhìn thấy Kiến Sầu khắc chữ, đương nhiên cũng nhìn thấy nội dung trên vách động.
Phải có lòng dạ và khí phách cỡ nào mới có thể viết xuống một câu như vậy? Nhưng người đứng trước mắt mình lại là một nữ tu sĩ.
Thấy Kiến Sầu nhìn lại, Bùi Tiềm khẽ cong môi bày tỏ mình không hề có ác ý, nhưng đồng thời trong mắt cũng lộ vẻ tò mò.
Ánh mắt này Kiến Sầu có thể hiểu được.
Nàng bình thản buông mắt, coi như mình chưa hề làm gì, nhưng mấy người còn lại cuối cùng cũng chú ý tới bên này.
Tần Lãng và Chu Khinh Vân đều đã thu lại pháp khí của mình, nhìn thấy bốn chữ đó cũng không nói gì. Tiền Khuyết thu tay áo căng phồng, quay lại nhìn thấy lập tức kinh ngạc: "Tại sao trên vách động này lại có chữ viết?"
"Đây là..."
Kiến Sầu vừa mở miệng định giải thích, không ngờ Tiền Khuyết lại nhìn Kiến Sầu rất thấm thía: "Tiên tử à, nên thấp giọng một chút, chúng ta hành sự sao có thể lỗ mãng như vậy?"
Kiến Sầu ngẩn ra.
Tiền Khuyết thở dài một hơi, vẻ mặt quả thực rất lo lắng: "Hơn nữa tiên tử khắc như vậy... Nói thế nào nhỉ, vẫn là quá lỗ mãng. Xem Tiền mỗ thấp giọng thế nào nhé..."
Vừa dứt lời hắn liền đưa tay chỉ.
Roẹt roẹt!
Tiếng đá vụn bắn tung tóe.
Ánh sáng từ ngón tay Tiền Khuyết bắn ra, trên vách đá to lớn lập tức có đá vụn bay tứ tung, một hàng chữ xuất hiện trên vách đá: "Kim Toán Bàn Tiền Khuyết từng đến nơi này. Bán hàng khắp Thập Cửu Châu, không lừa người già trẻ nhỏ".
Tần Lãng sửng sốt.
Chu Khinh Vân sửng sốt.
Bùi Tiềm cũng sửng sốt.
"..."
Mẹ nó, viết cái quỷ gì thế này?
Khóe miệng Kiến Sầu cũng không nhịn được giật giật, dùng ánh mắt phức tạp không thể diễn tả nhìn vách động.
Không giống những hàng chữ bình thường chi chít trên vách động, mỗi một chữ trước mắt Tiền Khuyết đều to bằng cái đấu.
Một loạt chữ thật lớn khắc trên vách động, lập tức át hết đám chữ còn lại.
Tiên tử à, nên thấp giọng một chút, chúng ta hành sự sao có thể lỗ mãng như vậy?"
Nói thế nào nhỉ, vẫn là quá lỗ mãng.
Xem Tiền mỗ thấp giọng thế nào nhé!
Chỉ mới vừa rồi, những lời này của Tiền Khuyết còn vang vọng bên tai mọi người.
Loay hoay một hồi, con bà ngươi lại thấp giọng như vậy hả?
Còn nữa, bán hàng khắp Thập Cửu Châu, không lừa người già trẻ nhỏ là cái gì?
Tiền Khuyết đại gia thiếu tiền, ngài quảng cáo rao hàng trên vách đá trăm thước này đấy à?
Đúng là...
Bản tính thương nhân, bản tính thương nhân!
Vì sao đột nhiên không muốn biết người này nữa?
Kiến Sầu cảm thấy răng mình bắt đầu đau.
Bản thân Tiền Khuyết lại không hề có cảm giác nhục nhã, ngược lại còn dương dương tự đắc: "Xem đi, sau này tất cả các tu sĩ đi tới vách đá trăm thước này đều có thể thấy đại danh kiếm tiền, à không, lão Tiền ta. Sau khi ra khỏi Hắc Phong Động, việc làm ăn nhất định sẽ cuồn cuộn tới nhà. Ha ha ha ha... Chỉ gnhix cũng thấy sướng rồi, đa tạ các vị đạo hữu tương trợ!"
Tiếng cười sung sướng quả thực có thể át cả tiếng gió đen gào thét trong Hắc Phong Động.
Hắn nhìn mọi người, chỉ thấy mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất tề yên lặng. Hắn vẫn thờ ơ như không, lắc lắc cái tay áo căng phồng, hả lòng hả dạ nói: "Được rồi, thôn phong thạch cũng đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi!"
Vù!
Nghe thấy lời này, con chồn nhỏ đang ở xa xa lập tức chạy về, nhảy thẳng lên vai Kiến Sầu, chỉ chỉ đống đồng nát dưới đất.
Kiến Sầu cau amyf, chỉ sợ con chồn nhỏ sẽ lên tiếng làm lộ tẩy nên cũng không nói nhiều, lập tức thu đống đồng nát dó lại.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Kiến Sầu cũng lộ ra một vẻ phức tạp thần kì.
Bùi Tiềm ho một tiếng, hỏi: "Tiền đạo hữu không kiếm thêm chút đồ sao? Phía trước dường như còn có".
Tiền Khuyết là một kẻ hám tiền, mấy người bọn họ đi đến đây kì thực đều vẫn còn một chút dư lực, nếu đi về phía trước mấy bước nữa biết đâu sẽ có thu hoạch khác, vì sao Tiền Khuyết không nhân cơ hội này kiếm thêm nhiều hơn nữa?
Nghi vấn của Bùi Tiềm cũng là nghi vấn của mọi người.
Tiền Khuyết nghe xong chỉ cười hì hì, thoáng nhìn mặt đất phía trước đã không còn một hòn thôn phong thạch nào, giọng điệu không thèm quan tâm: "Ta không làm chuyện đổi mạng lấy tiền. Hắc Phong Động nổi tiếng nguy hiểm, chẳng lẽ lại chỉ là hư danh? Lấy đủ đá là đi ngay, nếu còn nhóm ngó thứ khác chỉ sợ sẽ phải trả giá rất nhiều, không có lời, không có lời. Các ngươi ở lại hay quay ra?"
Không ngờ gã này vẫn là một người rất lí trí.
Kiến Sầu không nhịn được than thở một tiếng trong lòng, hám tiền nhưng có mức độ, lại yêu quý tính mạng mình, đây mới là hám tiền thật sự.
Còn Tiền Khuyết hỏi đi hay ở.
Kiến Sầu nhìn về phía mọi người.
Tần Lãng nói: "Hắc Phong Động ta và Kinh Vân đã từng vào rồi, tự biết nếu không có người khác đi cùng sẽ không tìm kiếm được gì, nên không ở lại nữa".
Chu Khinh Vân gật đầu.
Bùi Tiềm thì nói: "Ta cũng không ở lại".
"Vậy ta cũng không ở lại".
Kì thực Kiến Sầu vẫn cần vào trong luyện thể, có điều lúc này không phải thời cơ thích hợp. Nàng muốn tìm lúc nào đi vào mà không ai biết để người khác đừng quá mức kinh hãi.
"Đã thế..." Tiền Khuyết lộ ra một nụ cười tươi rói: "Vậy chúng ta rút!"
Vừa nói xong chữ rút, Tiền Khuyết lại lập tức buông tay xuống.
Ầm!
Trận pháp vốn cần năm người mới có thể duy trì, góc thuộc về Tiền Khuyết lập tức tan vỡ.
Vù!
Gió đen trong Hắc Phong Động thổi đến, cả trận pháp lập tức tan biến không còn lại gì.
Kiến Sầu đang duy trì trận pháp, lúc nhìn thấy nụ cười toe toét của Tiền Khuyết liền cảm thấy không ổn.
Tuy nhiên bây giờ phản ứng cũng đã quá chậm.
Tiếng mắng còn chưa kịp ra khỏi miệng, cả năm người bao gồm Kiến Sầu đều bị cuồng phong cuốn đi, ném ra ngoài Hắc Phong Động như vứt rác.
Khoảng cách một trăm thước ngắn ngủi thoáng cái đã hết.
Gã Tiền Khuyết này không phải thiếu tiền mà là thiếu đức, thiếu nhân hậu.
Gã này rõ ràng là cố ý!
Tần Lãng và Chu Khinh Vân là hai người yếu nhất trong năm người, không hề có sức chống cự, bị cuồng phong ném thẳng ra ngoài cửa động.
Rầm!
Chật vật vô cùng.
Tiền Khuyết đã có chuẩn bị từ trước, duy trì tư thế lao về phía trước, hai tay dang ra, mượn gió thổi bay đi giữa không trung: "Ha ha ha, các vị đạo hữu tương trợ, Tiền mỗ vô cùng cảm kích. Sợ bị người đoạt nên có đắc tội, hữu duyên sẽ gặp lại!"
Hữu duyên sẽ gặp lại...
Tiếng nói vẫn ocnf vang vọng dưới đáy vực, Tiền Khuyết đã biến mất từ bao giờ.
Kiến Sầu bị gió đen thổi ra, Lý Ngoại Kính giơ lên nhẹ nhàng cản lại. Ánh vàng mênh mang tản ra triệt tiêu một phần sức gió. Nàng xoay người tương đối ung dung, vững vàng hạ xuống đất, thở phào một hơi.
Cách nàng không xa, Bùi Tiềm cũng hạ xuống, sợ hãi nhìn Hắc Phong Động một cái.
Lúc này bốn người mới đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Sắc trời đã sáng rõ, một cây lê già đã rụng hết lá từ lâu mọc trên nền đất đá cứng rắn, cành cây khẳng khiu gầy guộc.
Dưới gốc cây, mười mấy tu sĩ cũng dừng trò chuyện, nhìn bốn người bị gió đen thổi ra.
Không nói gì.
Bọn họ nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn bọn họ.
Tiền Khuyết bỏ đi rất nghênh ngang, để lại cục diện bây giờ cho đám Kiến Sầu.
Gió mát sáng sớm thổi qua dưới đáy vực mang theo một làn hơi lạnh. Trong mắt đám tu sĩ đối diện tràn ngập vẻ kiêng kị.
Kiến Sầu nhìn bọn họ, Bùi Tiềm cũng nhìn bọn họ, hai bên đối mặt trong một sự yên lặng kì lạ.
Cuối cùng cũng không biết là ai chột dạ chậm rãi lùi lại một bước, cục diện kì dị cứng nhắc cuối cùng bị phá vỡ, tất cả mọi người đòng loạt lùi lại một bước.
Kiến Sầu dường như nghe thấy tiếng bước chân đều tăm tắp.
Không phù hợp!
Hắc Phong Động sau lưng vẫn có cuồng phong điên cuồng thổi ra, nhưng chỉ cần rời khỏi cửa động là sẽ không có gì khác thường.
Sau khi lui lại một bước, sự kiêng kị trong ánh mắt nhóm người trước mặt này không ngờ lại chuyển dần sang sợ hãi.
Bọn họ đang sợ cái gì?
Kiến Sầu không rõ.
Nàng vô thức quay đầu sang nhìn về phía Bùi Tiềm, đồng thời trong lòng thầm mắng Tiền Khuyết quá gian xảo.
Ánh mắt Bùi Tiềm cũng vậy, chuyện này nhất định có khác thường.
Cuối cùng hai người cùng nhìn về phía Tần Lãng và Chu Khinh Vân, đôi đạo lữ này đã nắm chặt vũ khí của mình trong tay.
Bạt kiếm giương cung.
Dường như một lời không hợp là sẽ phải đánh nhau.
Kiến Sầu nhíu chặt lông mày, nhớ vừa rồi Tiền Khuyết đi ra không có người ngăn cản, tại sao giờ lại ngăn cản mình?
Ánh sáng của Lý Ngoại Kính vẫn lập lòe trong tay.
Vẻ mặt Kiến Sầu lại buông lỏng, nàng cười cười hỏi các tu sĩ dưới gốc cây lê già: "Bốn người bọn ta mới cùng gã Kim Toán Bàn vừa rồi vào thám hiểm Hắc Phong Động, không ngờ gã gian thương đó lại chơi khăm bọn ta một vố, cướp mất hơn nửa vật phẩm chạy trốn. Nếu các vị muốn đoạt bảo thì cũng không nên coi trọng bốn người bọn ta. Không biết là có chuyện gì?"
Một bên khoảng mười người, một bên chỉ bốn người, nếu đánh nhau cũng bất lợi.
Có điều Kiến Sầu mở miệng nói dối mà mắt không chớp cái nào, thật sự khiến ba người còn lại cũng hơi xấu hổ.
Bùi Tiềm dù sao cũng là tu sĩ Bắc Vực, ở địa bàn Trung Vực luôn luôn thấp giọng, cũng sợ gặp phải chuyện thị phi gì làm hỏng việc lớn của mình, nay có Kiến Sầu ra mặt đúng là không thể tốt hơn được nữa.
Vốn Kiến Sầu cho rằng mình nói xong những lời vừa rồi, kiểu gì đám người trước mặt cũng sẽ trả lời. Không ngờ bọn họ lại đều lộ ra ánh mắt kì lạ, có mấy người thậm chí còn liếc mắt nhìn nhau, dường như đang đồng thời truyền âm trao đổi tình hình.
Kiến Sầu lại nhíu mày chặt hơn.
Xem ra tình hình không đơn giản như vậy.
Một hồi lâu sau mới có một tu sĩ gì tóc bạc đứng ra nói: "Không phải các ngươi giết nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái đó sao?"
"Cái gì?"
Người lên tiếng không phải Kiến Sầu mà là Tần Lãng. Hắn vô thức nhìn về phía Kiến Sầu.
Lần này tất cả mọi người đều nhìn về phía Kiến Sầu theo ánh mắt hắn.
Là nàng giết?
Ực.
Có người nuốt nước miếng.
Đã có tu sĩ đối diện không nhịn được nắm chặt đao kiếm, chậm rãi lui lại mấy bước.
Kiêng kị.
Đây là tuyệt đối kiêng kị.
Sắc mặt Kiến Sầu trở nên khó coi. Chính nàng hạ thủ nên rất rõ ràng, Triệu Vân Tấn không thể lành lặn nhưng cũng không thể bị mất mạng, vậy mà bây giờ lại nói chết rồi?
Sao có thể như vậy?
Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua đám người đối diện. Trên gương mặt mỗi người đều có mtooj hai phần sợ hãi.
Kiến Sầu mở miệng nói: "Xin các vị đạo hữu không được hiểu lầm, năm người bọn ta dù có xayr a xích mích với hai người Tiễn Chúc phái nhưng tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến tính mạng ả. Chẳng biết các vị có thể cho bọn ta biết ngọn nguồn việc này không?"
Mấy người đứng dưới gốc cây lê già lại liếc mắt nhìn nhau. Một bà lão nghiêm nghị đi lên, lắc đầu: "Nay Triệu Vân Tấn Tiễn Chúc phái đã rời khỏi Thải Dược Phong, mang theo thi thể nữ tu sĩ đó..."
Mụ còn chưa nói xong, ánh mắt Kiến Sầu đã trở nên sắc lạnh như dao: "Người còn sống là Triệu Vân Tấn?"
Phía sau Kiến Sầu, Bùi Tiềm cũng lập tức nhíu mày.
Sao có thể như vậy được?
Trước đó lúc điện quang lóe lên, rõ ràng bọn họ nhìn thấy Triệu Vân Tấn đứng ở đó phát động đòn tấn công nhằm vào năm người bọn họ, hơn nữa còn bị đã một cước phản công.
Nếu có người bị thương nặng thì nhất định là Triệu Vân Tấn.
Chẳng lẽ nữ tu sĩ trước đó cũng bị lan đến?
Lúc đầu nhóm người này nói có nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái chết, bọn họ đều cho rằng là Triệu Vân Tấn. Ai ngờ bà lão trước mặt này lại nói Triệu Vân Tấn vẫn sống, người còn lại đã chết.
Bọn họ đã có định kiến trong đầu.
Đám người đối diện cũng không biết rốt cuộc vì sao đám Kiến Sầu lại kinh ngạc.
Bà lão chống gậy, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn: "Tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ là giả?"
"..."
Đám Kiến Sầu nhất thời không nói gì nữa, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Bà lão nói tiếp: "Lão thân thấy Triệu Vân Tấn Tiễn Chúc phái bỏ đi, vẻ mặt dữ tợn, sợ là sẽ không bỏ qua chuyện này. Bên ngoài Hắc Phong Động sợ là sẽ có giông tố. Bọn ta cũng không tham dự chuyện tranh đấu này, chỉ muốn thừa dịp gió trong Hắc Phong Động giờ còn chưa mạnh để đi vào xem xét. Còn ngọn nguồn ra sao, các vị chỉ cần rời khỏi Thải Dược Phong, trở lại Phi Thiên trấn chắc hẳn sẽ có thể biết được. Bọn ta cũng không có ác ý với các vị, chỉ mong hai bên đều yên ổn".
Tóm lại một câu, các ngươi giết là việc của các ngươi, bọn ta thám hiểm là việc của bọn ta, không liên can gì.
Kiến Sầu nghe những lời này, vẫn yên lặng như cũ.
Bùi Tiềm đứng bên cạnh trong lòng biết việc này có dị thường, không nhịn được truyền âm cho nàng: "Đi trước là hơn".
Âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu lại khiến Kiến Sầu ngẩn ra. Nàng quay sang nhìn Bùi Tiềm một cái, cuối cùng khẽ gật đầu, quay lại chắp tay với bà lão: "Đa tạ tiền bối nhắc tới, vậy bọn ta xin cáo từ trước".
Nói xong Kiến Sầu không hề do dự nữa, hóa thành một vệt kim quang trong suốt bay thẳng lên trên đỉnh vách núi sáng sủa.
Bùi Tiềm thoáng nhìn mọi người đang đề phòng nhưng không định động thủ dưới gốc cây lê, trong lòng cũng yên tâm hơn, lập tức bay lên trên theo.
Trên Xả Thân Nham, mặt trời đã lên cao.
Bởi vì sắp đến lúc gió trong Hắc Phong Động mạnh nhất, hôm nay trên vách núi đã không nhìn thấy bóng người nào nữa.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn xuống đáy vực, mây mù lơ lửng, ba vệt sáng trước sau bay lên, chính là ba người Bùi Tiềm, Tần Lãng, Chu Khinh Vân.
Ba người đều hạ xuống Xả Thân Nham. Tần Lãng vô thức nhìn về phía Kiến Sầu, rất khó xử, mấp máy môi muốn nói với Kiến Sầu nhưng lại không nói nên lời.
Chỉ có Chu Khinh Vân chắp tay với Kiến Sầu, âm thanh hơi khàn khàn, nói: "Phi Thiên trấn sẽ trở thành nơi thị phi, hai người bọn ta luôn luôn nhàn vân dã hạc, không thích xen vào phân tranh, không ở lại nữa, hai vị, cáo từ!"
Kiến Sầu chỉ khẽ cong môi, không nói.
Bùi Tiềm lễ số coi như chu toàn, cũng chắp tay, vang vang chính khí: "Sau này còn gặp lại!"
Thế là Chu Khinh Vân kéo Tần Lãng thuận gió bay lên, biến mất phía chân trời.
"Bùi đạo hữu còn chưa đi à?"
Kiến Sầu nhìn chân trời rất lâu, cuối cùng chậm rãi thu ánh mắt lại nhìn Bùi Tiềm một cái.
Ánh nắng chiếu xuống người Bùi Tiềm sáng rực, hắn cũng nhìn Kiến Sầu, nói: "Ta từ Bắc Vực mà đến, đích xác cũng không muốn dính vào thị phi. Có điều Bùi mỗ lại rất tò mò, người như Vô Sầu đạo hữu không thể không có danh tiếng ở Trung Vực được".
"Bùi đạo hữu, tại hạ cũng từng nghe một chuyện".
Kiến Sầu đột nhiên nheo mắt cười.
Bùi Tiềm ngẩn ra: "Chuyện à?"
Kiến Sầu gật đầu: "Chuyện. Tương truyền mấy trăm hoặc cả ngàn năm trước, Âm Tông Bắc Vực có một kẻ phản bội, sau đó bái vào Dương Tông, không ngờ lại tập được công pháp hoàn toàn khác nhau của hai tông âm dương, hơn nữa còn trở thành một vị tông sư luyện khí".
Nói tới đây, nụ cười của nàng rõ rệt hơn.
Đồng tử Bùi Tiềm kịch liệt co lại, tuy nhiên sau phút chốc lại giãn ra. Hắn ngước mắt lên, hai mắt đã trở nên hờ hững: "Hai tông âm dương không ngờ lại còn có chuyện như vậy, quả thực làm mọi người không thể tin được. Ngay cả ta lúc ở trong môn phái cũng chưa từng nghe nói, xem ra Tả Tam Thiên Trung Vực quả thật là nơi xuất hiện các nhân vật thiên tài".
Chuyện đó là Phù Đạo sơn nhân kể cho nàng nghe lúc nàng nhận được Quỷ Phủ.
Nghe thấy những lời hoàn toàn vô nghĩa của Bùi Tiềm, Kiến Sầu cũng không bình luận gì.
Bùi Tiềm dường như rất hứng thú, không ngờ lại nói tiếp: "Có điều chuyện này Bùi mỗ lại không tin. Công pháp hai tông âm dương hoàn toàn bất đồng, điều này thiên hạ đều biết. Người bình thường tu luyện liền sẽ bạo thể mà chết, làm sao người này còn có khả năng trở thành một vị tông sư luyện khí?"
"Chỉ là chuyện thôi mà".
Kiến Sầu vẫn không phản bác, giọng nói rất nhạt, bị thổi tan ngay.
"Người bịa chuyện còn nói, sau khi người này dung hợp công pháp hai nhà không ngờ lại luyện chế ra một viên lưỡng nghi châu, có khả năng nối liền hai giới âm dương. Viên lưỡng nghi châu này vốn được khảm vào một thanh Quỷ Phủ to lớn".
Lưỡng nghi châu?
Ánh mắt Bùi Tiềm lập tức trở nên kì dị.
Hắn nhìn Kiến Sầu chằm chằm, như là muốn nhìn thấu Kiến Sầu rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Ha ha". Rất lâu sau hắn mới đột nhiên cười thoải mái: "Chuyện này của Vô Sầu đạo hữu đúng là có mũi có mắt, Bùi mỗ nghe mà cũng cho rằng là thật sự".
Hắn vừa cười, thân thể Kiến Sầu đang căng thẳng cũng thả lỏng ra.
Ánh mắt nàng bình tĩnh điềm đạm, những nói theo Bùi Tiềm: "Đúng vậy, chính ta cũng cho rằng là thật sự".
"Ha ha ha..."
Bùi Tiềm cười khẽ rồi dần biến thành cười to, vốn đang chính khí đầy người, bây giờ đứng trên mép vực này lại lộ ra một sự ngông cuồng kì dị.
Hắn cười.
Hết sức thoải mái.
Kiến Sầu nghe tiếng cười này, lẳng lặng nhìn Bùi Tiềm đột nhiên trở nên ngang ngược, hoặc nói cách khác là Bùi Tiềm lộ ra bản tính.
Nàng không nói được gì.
Bùi Tiềm cười một hồi lâu mới dừng lại, như cuối cùng đã tận hứng.
Trên mặt còn mang nét cười chưa tan hết, hắn thản nhiên lên tiếng: "Vô Sầu đạo hữu có biết chuyện này làm người khác rất không thích không? Hai tông âm dương Bắc Vực tranh đấu không ngừng, nếu có chuyện này tất phải dẫn đến một cơn gió tanh mưa máu. Ngươi nói xem, trước khi đủ lông đủ cánh, người trong câu chuyện vừa rồi sẽ phải làm gì người kể chuyện lung tung đó?"
Hắn nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu nhìn hắn.
Ánh sáng từ mi tâm lóe lên, lập tức có vô số bụi sáng từ mi tâm tràn ra. Cuồng phong nổi lên dưới chân nàng, đấu bàn một trượng sáu thước điên cuồng xoay tròn.
ÁNh sao đó rơi vào bàn tay Kiến Sầu chậm rãi mở ra, hóa thành hư ảnh một chiếc búa, dần dần ngưng tụ thành thực thể.
Vẻ mặt Bùi Tiềm đột nhiên thay đổi.
Gần như sợ hãi.
Một vệt sáng từ đầu ngón tay Kiến Sầu chạy ra, lượn vòng theo những hình vẽ ác quỷ dữ tợn trên cán búa, chạy vòng quanh chỗ lõm hình tròn trên lưng búa, cuối cùng dần dần thắp sáng đạo ấn Phách Không Trảm trên thân búa.
Ngón tay Kiến Sầu chậm rãi nắm lại, cổ tay khẽ xoay, cây búa to lớn vẽ thành một vệt tàn ảnh trên không trung.
Quỷ Phủ.
Nghiêng nghiêng chỉ xuống đất!
Sẽ làm gì người kể chuyện lung tung à?
Nheo mắt cười, Kiến Sầu dường như vô cùng thoải mái: "Đạo hữu có thể thử xem!"
Danh sách chương