Cam Thiên Nhan càng nhìn càng thích.

Đám tiểu gia hỏa này, ai nấy đều rất tuyệt a!

Năm đó khi nàng thu Giang Lạc Lạc làm đồ đệ, tư chất của Lạc Lạc, cũng không hơn gì đám trẻ này?

Mà hiện tại, lại có hai ba bốn năm… chừng tới ba mươi người đều có tư chất không kém Giang Lạc Lạc?!

Đột nhiên nhìn thấy trong mắt một nha đầu lấp lánh nước mắt, khẽ phết môi, có vẻ ủy khuất, Cam Thiên Nhan nhất thời động lòng, cúi đầu ôn nhu hỏi:

- Con sao vậy?

Tiểu nha đầu quật cường ngửa đầu ngậm nước mắt, miệng nhỏ mím chặt không nói lời nào.

Một nam hài kháu khinh bên cạnh quệt miệng:

- Có gì chứ, đánh thua chứ sao… đánh không thắng thì thôi, thế mà còn khóc, không biết xấu hổ…

Tiểu nha đầu không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc lên:

- Ta saDhZGDḞo không biết xấu hổ, ta cũng không muốn thua, nhưng đây đã là lần thứ ba…

- Hôm nay bại, nhớ kỹ sai lầm, lần sau không phạm lại, ngày mai tiếp tục đánh, đánh tới thắng thì thôi! Biết hổ thẹn mà cố gắng, như vậy mới tốt!

Nam hài dẫn đội hừ một tiếng một phen dạy bảo, hừ một tiếng, vết sưng nơi khóe miệng giật giật đau đớn, nhe răng hứ một ngụm nước bọt dính máu, lộ ra ba phần liều mạng.

- Ây…

Cam Thiên Nhan cảm thấy hứng thú:

- Các ngươi bị thương trong luận bàn? Sư phụ các ngươi không trách cứ các ngươi?

Hơn hai mươi tiểu gia hỏa ủ rũ:

- Chúng ta còn chưa bái sư… ai!

Thế mà còn biết phiền muộn thở dài.

- Đánh nhau chính là để bái sư… không đánh thắng, sao có tư cách bái sư… biết thẹn mà cố gắng, chúng ta giờ biết thẹn, nhưng vẫn chưa đủ cố gắng…

Nghe được lời đám trẻ, Cam Thiên Nhan lần nữa chấn động.

Rõ ràng là một đám nhỏ có tư chất tốt như vậy, thế mà ngay cả tư cách bái sư cũng không có?

Nếu đặt đám nhỏ này tới môn phái bình thường, thậm chí là môn phái có hạ phẩm Thiên Vận kỳ, chỉ sợ các trưởng lão cao tầng còn phải đánh nhau để đoạt a?

Tại sao ở đây, còn phải đánh qua mới có tư cách bái sư?

Bình Tiểu Ý ngắt lời:

- Mấy người các ngươi thuộc đội nào?

- Bẩm đại nhân…

Mấy tiểu gia hỏa này rõ là biết Bình Tiểu Ý. Lúc trả lời Bình Tiểu Ý, lồng ngực càng ưỡn lên, eo cũng càng thẳng, trạng thái tinh thần lập tức phấn chấn:

- Chúng ta thuộc đội thứ ba chữ Đinh!

Bình Tiểu Ý quát lớn:

- Chỉ là chữ Đinh, chờ đến chữ Giáp còn không biết phải bao lâu, còn không mau trở về tu luyện, chỉ biết khóc nhè càu nhàu, còn muốn bái sư?!

- Vâng, đa tạ đại nhân dạy bảo!

Đám tiểu gia hỏa rũ cụp đầu đi tiếp.

- Ừm, đội thứ ba chữ Đinh là gì?

Cam Thiên Nhan có chút không hiểu:

- Còn chữ Giáp là sao?

Lấy thân phận lập trường của Cam Thiên Nhan, vốn không nên hỏi chuyện môn phái người ta, nhưng Cam Thiên Nhan thực sự quá mức hiếu kỳ, hơn nữa quan hệ hai phái cũng tốt, ở Cửu Tôn phủ này, Cam Thiên Nhan còn là chuẩn nhạc mẫu của Lạc Đại Giang, mà chuyện này cũng không tính là bí mật gì, chỉ là quá hiếu kỳ, nên cũng không quá đường đột!

Bình Tiểu Ý cười khổ:

- Chỉ là tiêu chí các đệ tử thôi, dễ để phân chia quản ký.

Cam Thiên Nhan khiêm tốn nói:

- Xin lắng tai nghe.

Ngay lúc này, trên đường lại xuất hiện một tiểu đội đi tới, nhìn thấy đám người, lập tức dừng lại ven đường, khom người chào hỏi.

Cam Thiên Nhan liền hỏi:

- Các ngươi thuộc đội nào?

Dẫn đầu tiểu đội là một tiểu cô nương, rụt rè nhìn Cam Thiên Nhan một chút, lại nhìn Bình Tiểu Ý một chút, vẻ mặt tràn đầy do dự, im lặng nửa ngày.

- Hỏi ngươi, ngươi cứ nói đi.

Bình Tiểu Ý nói.

- Vâng, đại nhân.

Tiểu cô nương giòn tan:

- Chúng ta thuộc đội thứ năm chữ Ất.

- Đội thứ năm chữ Ất?

Cam Thiên Nhan nhíu mày nhìn lại, quả nhiên phát hiện tư chất, tinh khí thần, tu vi của đội này còn mạnh hơn đội trước một bậc.

Nhìn thấy điều này, Cam Thiên Nhan lập tức suy nghĩ thật nhanh, một ý niệm tự nhiên sinh ra, cũng chính ý niệm này, khiến nàng cả kinh trợn mắt hốc mồm: “Chẳng lẽ, Giáp Ất Bính Đinh, là dùng tư chất hoặc tu vi để phân đội?”

Đi không bao xa, lại ngo ngoe xuất hiện ba bốn mươi tiểu đội, hàng ngũ chỉnh tề, cước bộ nhất trí đi tới.

Có chữ Bính, có chữ Mậu, có chữ Tân… đủ hết Thiên can, một phen cẩn thận quan sát, khẳng định suy đoán của Cam Thiên Nhan.

Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý.

“Thập đại Thiên Can!”

Cam Thiên Nhan hoa cả mắt, tâm thần bất định.

Một đường đi tới, rốt cục cũng có vài tiểu đội chữ Giáp đi tới, Cam Thiên Nhan lục tục phân biệt, kém chút trực tiếp sụp đổ, tâm cảnh cao thâm cũng trở nên có chút bất ổn!

Nỗ lực duy trì vẻ mặt bình thản, một tay sớm đã giấu trong áo, nhéo đến bắp đùi xanh tím đen.

Hàng đệ tử chữ Giáp, mỗi người… đều có tư chất không kém mười đệ tử mà Vân Dương dẫn theo kia!

Mỗi một người, đều có Long Phượng chi tư, Tiên Thiên chi thể, thiên phú dị bẩm…

Mỗi một người a!

Ở đây có bao nhiêu?

Ba đội chữ Giáp, mỗi đội ba mươi người, chính là chín mươi thiếu niên thiên tài!

Cái này, sao có thể!

Đội chữ Ất xếp hạng phía sau, thế nhưng theo Cam Thiên Nhan, trong đó rõ ràng có một số do tuổi hơi nhỏ, chiến lực tương đối kém nên mới xếp hàng chữ Ất. Một khi lớn hơn chút, nhất định không kém đội chữ Giáp kia!

Nói cách khác, mấy trăm đệ tử chữ Ất, tới môn phái khác, đều đủ xưng là tồn tại cỡ thiên kiêu!

Mà mấy trăm thiên tài chữ Giáp, tương đương với mấy trăm đệ tử hạch tâm có tư cách kế thừa môn phái!

Số lượng này, đừng nói là trung phẩm môn phái, coi như đặt ở Đông Cực Thiên Cung, cũng là con số khủng bố không dám tin!

Cam Thiên Nhan thản nhiên cảm giác, bản thân đã tới một trại tập trung.

Trại tập trung thiên tài!

- Xin hỏi, vì sao quý phủ phải phân chia đệ tử như vậy?

Cam Thiên Nhan hỏi.

- Cũng vì để tránh phiền phức a.

Quách Noãn Dương nói:

- Tiền bối cũng biết, cao tầng Cửu Tôn phủ rất ít, tính đâu ra đấy cũng chỉ có mười mấy người, nào có thời gian quản lý nhiều đệ tử như vậy?

Cam Thiên Nhan: “…”

- Cho nên, bản phủ mới phải chia các đệ tử ra như thế… khụ khụ.

Quách Noãn Dương nói:

- Chỉ có đệ tử chữ Giáp, mới có tư cách trở thành đệ tử hạt giống, cũng chính là đệ tử hạch tâm. Mà đệ tử chữ ất, mới có tư cách trở thành đệ tử chân truyền, đương nhiên, chờ đến khi đạt đến trình độ nhất định, cũng có thể trở thành đệ tử hạch tâm. Mà đệ tử chữ Bính là đệ tử nội môn. Đệ tử chữ Đinh là đệ tử ngoại môn. Bên dưới, không có phân chia cụ thể, tất cả đều là đệ tử tạp dịch.

Cam Thiên Nhan trợn mắt nhìn Quách Noãn Dương thao thao bất tuyệt, cảm thấy từng đạo kinh lôi oanh kích lên đầu, rầm rầm không ngừng vang vọng, rung động càng thêm sâu.

“Chỉ có đệ tử chữ Giáp, mới là đệ tử hạch tâm? Đệ tử chữ Ất có nhiều người có tư chất không hề kém đệ tử chữ Giáp, thế mà cũng chỉ là chân truyền? Chữ Bính nội môn? Chữ Đinh ngoại môn? Mà tiểu cô nương chữ Đinh lúc này, thiên phú tư chất đều không tầm thường, nhưng giờ định vị lại, chỉ là… đệ tử ngoại môn?!”

Cam Thiên Nhan như thấy tam quan sụp đổ, thực sự không thể hiểu nổi!

Là cao tầng của Phượng Minh môn, nàng đương nhiên biết nhân lực có hạn, mặc dù bản thân có tu vi cao thâm, nhưng là một sư phụ, không thể một lúc dạy mấy trăm ngàn đệ tử. Tối đa cũng chỉ có thể bỏ sức bồi dưỡng mấy người.

Trong môn phái, chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tùy thời được sư phụ dạy bảo. Mà đệ tử chân truyền, chỉ có thể học tập theo thời gian cố định.

Sau đó, đệ tử nội môn, tuy cũng có tư cách đạt được hệ thống công pháp võ kỹ truyền thừa, nhưng cơ bản không thể gặp được sư phụ dạy bảo, vẻn vẹn chỉ do đệ tử hạch tâm hoặc đệ tử chân truyền dạy lại, tất cả phải tự lĩnh ngộ, mà đệ tử tạp dịch, tuy có danh là đệ tử, nhưng tuyệt đại đa số thời gian phải phụ trách hậu cần, ngay cả thời gian tu luyện cũng có hạn, càng không nói tới hệ thống tu luyện, cho nên chênh lệch giữa đệ tử, trước nay đều cách như thiên địa, tuyệt không thể đánh đồng!

Cho nên, cách làm của Cửu Tôn phủ cũng không có gì đáng trách.

Thế nhưng, tình huống hiện tại, lại ở chỗ tư chất đệ tử Cửu Tôn phủ lại quá cao, cho dù là chữ Đinh, thậm chí là dưới chữ Đinh, cố nhiên kém hơn các đệ tử chữ Giáp Ất Bính, nhưng vẫn hơn xa đệ tử bình thường các phái.

Như Phượng Minh môn, hiện tại đã đăng đỉnh thủ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ, nhưng nếu đơn thuần so đệ tử, so với Cửu Tôn phủ, đệ tử Phượng Minh môn chẳng khác nào cặn bã. Cam Thiên Nhan đương nhiên không nhìn được cảnh, bao nhiêu đệ tử thiên tài như vậy, ở Cửu Tôn phủ lại không có chút địa vị, thậm chí còn không cả được gặp mặt lão sư.

Hiện tại, Cam Thiên Nhan chỉ muốn nói một câu, câu này đã lăn qua lăn lại trong đầu nàng không biết bao nhiêu lần, nhịn không được mà nói:

- Phí của trời!

- Thực sự phung phí của trời!



Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương tương đối bĩu môi.

Bọn hắn đương nhiên hiểu hiện trạng Cửu Tôn phủ, thế nhưng tình huống chính là như thế, chỉ có tổ chức như vậy mới có thể tạm thời ứng phó, đệ tử nhiều như vậy mà không có quy củ ước thúc, sao có thể ổn định?

Môn hạ đệ tử Cửu Tôn phủ, đuổi cũng đuổi không đi a!

- Tu đồ vốn gập ghềnh khó đi, chỉ có tầng tầng ma luyện lựa chọn, mới có thể chọn ra chân kim mỹ ngọc, mỗi tháng bản phủ đều có một ngày tổ chức luận võ. Người thắng, sẽ được hưởng thụ đãi ngộ của người thắng.

- Đơn giản để nói, cường giả lên, dong giả xuống. Dù ngươi là thiên tài, nhưng chỉ cần ngươi không cố gắng, cuối cùng, ở Cửu Tôn phủ này cũng chỉ là một tên tạp dịch!

- Thiên tài, với Cửu Tôn phủ mà nói không quan trọng, chỉ có không ngừng cố gắng, mới là mục tiêu truy đuổi của trên dưới Cửu Tôn phủ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện