Có manh mối hung thủ sao? Phương Mặc Phi hỏi xong câu này, liền thấy sắc mặt Vân Dương từ từ trầm xuống, càng lúc càng u ám.

- Có manh mối!

Vân Dương cắn răng, hít một hơi thật sâu, suy tư nói:

- Trong nháy mắt bị tập kích, ta cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vọt lên phía trước để tránh lưỡi đao. Sau đó ta liều mạng xoay người trên không trung.

- Cho dù sau một đao này, ta có phải chết không thể nghi ngờ, ta cũng muốn xoay người một chút, ta muốn xem rốt cục là ta chết trong tay ai!

- Bị tập kích mà chết, chính là sự sỉ nhục đối với ta! Dù có chết, cũng phải chính diện đối mặt, đó mới là nam nhi chi cốt!

Vân Dương thản nhiên nói.

- Nhưng một khắc cuối cùng này, tuy ta không nhìn thấy diện mạo của người đó, nhưng lại thấy bóng lưng của hắn.

Vân Dương nói:

- Người kia mặc dù có thể ẩn thân trong sương đêm, nhưng bóng lưng kia, lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc.

- Rất quen thuộc?

Phương Mặc Phi nhíu nhíu mày.

- Rất quen thuộc...

Vân Dương cau mày, nghiêm túc suy tư:

- Trong thời gian gần đây, ta nhất định đã gặp qua người này, hơn nữa nhất định từng đắc tội với hắn...

- Rốt cục là lúc nào... Người nào a?

Vân Dương minh tư khổ tưởng.

Trong đầu hắn, tất cả những gương mặt gặp trong một tháng gần đây đều như đèn kéo quân, lướt qua một lần.

Trong khoảng thời gian này, hắn không có kết bạn với ai. Có chăng cũng chỉ là đắc tội với người ta...

Kể cả Đông Thiên Lãnh, tạm thời mà nói, Đông Thiên Lãnh chưa được coi là bạn, mà chỉ là hai bên lợi dụng lẫn nhau, đương nhiên, ai lợi nhiều ai lợi ít cũng khó nói.

Hơn nữa, Vân Dương cũng không có ý định kết giao bằng hữu.

“Ta không muốn có bằng hữu mới.”

Trong lòng Vân Dương luôn mặc niệm một câu này: “....ta không muốn đều bất cứ người nào, đến thay thế địa vị các ngươi trong lòng ta...”

Hắn nặng ngề suy nghĩ.

Mỗi một sự kiện, mỗi một người hắn gặp trong thời gian này đền lướt qua không chỉ một lần.

Mỗi một người, hắn đều không bỏ sót, so sánh với bóng lưng kia.

Là ai?

Đột nhiên!

Toàn thân Vân Dương chấn động!

Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch!

Phương Mặc Phi ở bên vân luôn chú ý đến biểu lộ của hắn, bỗng nhiên tinh thần chấn động:

- Công tử, nghĩ ra rồi sao?

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Người này, có chút kỳ quái... Ta cũng không thể chắc chắn...

Ánh mắt Phương Mặc Phi sáng lên:

- Là ai?

Vân Dương chần chờ, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục lắc đầu:

- Chờ ta xác định, ta lại nói cho ngươi.

Phương Mặc Phi biểu lộ khó hiểu.

Nhìn sắc mặt Vân Dương, hẳn là đã tìm được người ám sát, nhưng vì sao lại không muốn nói?

Chính xác là Vân Dương đã biết bóng lưng này thuộc về ai. Nhưng chính vì biết, hắn mới có cảm giác không thể tưởng tượng nổi!

Sao có thể là hắn?!

Một cái tát!

Một cái tát thật vang dội!

Một kẻ đơn giản bị đánh bay, gãy bảy tám cái răng, đánh tới liệt nửa người, không chút lực phản kháng!

Sau đó hắn xống tới, quyền đấm cước đá...

Hoàng cung đại nội, người phụ trách mua sắm... Là người hắn gặp ở Ngọc trang...

Ngô công công!

Ngô công công thích nam sắc!

Kẻ bị hắn một tay quất thừa sống thiếu chết, Ngô công công!

Trong chốc lát, Vân Dương cảm thấy thế giới quan của hắn như bị phá vỡ. Một cường giả như thế, lại bị hắn một tay đánh bay?

Hơn nữa bị hắn làm nhục trước mặt thiên hạ, mà không chút hoàn thủ?

Lúc đó, sau khi hắn rời khỏi ngọc trang, đã đem người này xóa khỏi ký ức! Một tên thái giám nhu nhược, không có nửa điểm võ lực... Nhớ kỹ làm gì?

Nhưng bây giờ... Hình ảnh bóng lưng tiêu tán trong màn đêm kia, thế mà trùng hợp với bóng lưng bị hắn đánh như đánh chó!

Vân Dương thận trọng so sánh lần nữa, từng phương hướng, từng góc cạnh đều điểm qua một lần.

Cuối cùng...

Vân Dương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:

- Ta quả nhiên vẫn quá khinh thường anh hùng trong thiên hạ!

- Ta vẫn quá xem thường, xem thường một người khi nhịn nhục thì có biểu hiện gì!

- Ta vẫn quá chủ quan!

Đầu óc Phương Mặc Phi càng lúc càng mơ hồ:

- Công tử, ý ngươi là...?

Trên mặt Vân Dương lộ ra một tia mỉm cười tao nhã:

- Ý ta là... Lần thụ thương này, không chút oan uổng! Dù lần này có bị giết... Nhưng chết dưới tay người này, chết cũng đúng! Không chút oan uổng!

- Xem thường địch nhân, vốn là con đường nhanh nhất để dẫn đến cái chết.

Vân Dương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lầm bẩm nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không bao giờ xem thường bất luận người nào trong thiên hạ!

- Bất luân người nào!

Vân Dương tăng thêm khẩu khí, gằn từng chữ nói.

Phương Mặc Phi càng lúc càng khó hiểu.

Tại sao công tử lại nói câu này?

Từ lúc hắn đi theo Vân Dương, hắn luôn có một cảm giác, Vân Dương như một đóa mê vụ,

Đóa mê vụ khiến người nhìn không thấu.

Càng không thể đến gần.

Hơn nữa, trong tay Vân Dương hẳn là phải nắm một thế lực khổng lồ, nhưng vẫn luôn ẩn núp lỹ càng, không một ai có thể biết được thế lực đó có dạng gì, ở đâu, lực lượng như thế nào!

Mà từ xưa đến nay, Vân Dương chưa hề xem nhẹ bất kỳ đối thủ nòa!

Hắn vẫn luôn thận trọng từng bước, mưu tính sâu xa, tuyệt đối có thể dùng bốn chữ “Đa mưu túc trí” để hình dung.

Hôm nay, Vân Dương lại tự phê bình bản thân về vấn đề này, nó khiến Phương Mặc Phi vì đó mà hãi nhiên.

Đúng, lấy tâm trí hiện tại của Vân Dương, lấy biểu hiện thận trọng từng bước của hắn, lấy thủ đoạn phiên vân phúc vũ, dưới cái nhìn của Phương Mặc Phi là Vân Dương cẩn thận tới cực điểm... Vậy mày, còn tự phê bình bản thân!

Phương Mặc Phi đột nhiên có một cảm giác... Lấy phong cách hành xử của bản thân hắn, hành tẩu giang hồ mấy chục năm nay mà còn sống được... Cái này thực là được lão thiên gia chiếu cố, thiên đại khí vận a...

Vân Dương ngồi xuống một lần, chính là một ngày, một ngày này hắn không hề bước ra khỏi cửa. Các loại đan dược chữa thương không ngừng vơi, sinh mệnh nguyên khí của Lục Lục cũng được vận chuyển không ngừng.

Mãi cho đến nửa đêm, thương thế của Vân Dương mới xem như khôi phục một nửa.

Nhưng hắn lập tức... Nằm xuống.

- Mặc kệ là ai đến, cứ nói ta bị ám sát, bệnh liệt giường, không thể tiếp khách.

Mệnh lệnh này của Vân Dương truyền ra, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều choáng váng khó hiểu. Lúc nên nằm ngươi không nằm, lúc ngươi nên ra ngoài hoạt động ngươi lại vờ bệnh liệt giường...

...

Ban đêm.

Vân Dương cầm Cửu Thiên lệnh trong tay, một đạo mệnh lệnh vô thanh vô tức truyền rta ngoài.

...

Thu Kiếm Hàn lão nguyên soái mấy ngày nay đều thấy trên mặt không có chút ánh sáng, trong nhà hắn lại xảy ra chuyện như thế! Thực sự không còn mặt mũi gặp người a...

Dù lão ngồi uống trà một mình, cũng cảm thấy da mặt bỏng rát...

Chuyện hoang đường như thế, vậy mà xảy ra trong nhà... Cưỡng ép mai mối cho quả phụ của Cửu Tôn? Chuyện này...

Lão nguyên soái thở dài thở ngắn.

Nhất là mấy bữa nay, Cửu Thiên chi lệnh không truyền bất cứ tin tức nào đến. Càng làm cho Lão nguyên soái thấp thỏm trong lòng: đám người kia chẳng lẽ tức giận? Trái tim triệt để băng giá?

Liên tục mấy ngày nay, lao nguyên soái lo lắng không ăn không ngủ. Nếu là lão... Chỉ sợ lão cũng không dể dàng tha thứ a...

Ngay lúc đó.

Thu Kiếm Hàn đang đi tới đi lui trong đình nghỉ mát, tâm sự nặng nề...

Đột nhiên, một tiếng động khác thường truyền đến.

- Không cần lo lắng.

Thu Kiếm Hàn mừng quá đỗi.

Nhìn phong thư quen thuộc trước mặt, lão nguyên soái có một loại kích động đến phát khóc.

Hơn nữa, phòng thư này không phải kiểu dáng trước đó, mà là... Một đóa mây trắng vô cùng sống động.

Đóa mây trắng này, khiến lòng lão nguyên soái chấn động vô cùng!

- Cửu Tôn chi hồn, Vân Tôn chi lệnh!

Người trong thiên hạ đều biết, mặc dù lão đại của Cửu Tôn chính là Thổ Tôn, nhưng người chân chính có thể hiệu lệnh Cửu Tôn, khiến mọi người đều tin phục, người đưa ra quyết định trọng đại, lại là lão út của Cửu Tôn!

Vân Tôn!

Hiện tại, trước mắt Thu lão nguyên soái là phong thư của Vân Tôn. Nói cách khác, đồ vật trong đó là do người của Vân Tôn đưa tới.

Cũng có thể nói... Là chính Vân Tôn đưa tới!

Thu lão nguyên soái kích động nắm lấy phong thư, nhanh chóng vọt vào thư phòng.

- Bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!

...

- Chuyện Thanh Vân phường lúc trước, chính là âm mưu của địch nhân...

Nội dung trong thư, giải thích chuyện lúc trước một lần, sau đó lại nói:

-... Kẻ hiềm nghi trước mắt, là Thủy Nguyệt Hàn của Phủ thái tử, Phó Nguyên Sơn của Vạn Bảo lâu...

- Mà hai người này, mới gián tiếp gây ra án mạng ở Thanh Vân phường...

Lão nguyên soái nhìn đến đây, hai mắt đột nhiên sáng lên.

-... Quân bộ không nên xuất thủ. Có thể để hình bộ ra tay, giam vào Hình bộ câu thất, phối hợp thăm hỏi, diễn một chút cũng là cần thiết.

Phong thư này đến đây là kết thúc.

Nhưng Lão nguyên soái lại ngầm hiểu.

Ta nói a, sao nhà ta lại có thể xảy ra chuyện kia, quả nhiên là bị người hãm hại, quả nhiên là một cái âm mưu...

Còn đối với những kẻ hiềm nghi này, Cửu Thiên lệnh nói rất đúng. Nếu quân bộ xuất thủ, rất dễ bị đối phương phát hiện... Nhưng nếu Hình bộ xuất thủ, chính là quang minh chính đại, điều tra sự kiện ba người tử vong ở Thanh Vân phường.

Bất quá, lão nguyên soái càng mong đợi... Sau khi bắt lại sẽ có chuyện gì a?

Sớm ngày thứ hai.

Hình bộ Ngọc Đường đế quốc lại xuất động.

Đầu tiên là tìm tới Thanh Vân phường, tìm Vân Túy Nguyệt hỏi tình hình, sau đó hạ lệnh: không được phép ra ngoài, không được phép biến mất, chờ Hình bộ triệu tập!

Từ ngữ cực kỳ nghiêm khắc.

Sau đó những người này lại đi khách sạn, khách khách khí khí mời ba người Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên mời đến Hình bộ, phối hợp điều tra.

Sau đó phái người gọi Phó Nguyên Sơn của Vạn Bảo lâu đến đối chất.

Cuối cùng mới phái người cầm một phong thư, đi đến phủ thái tử, tìm thái tử điện hạ, lựa lời nói Hình bộ cần phá án, cần khách khanh phủ thái tử là Thủy Nguyệt Hàn đến Hình bộ một chuyến.

Hết thảy, đều theo thủ tục bình thường mà làm.

Thanh Vân phường đúng là xảy ra án mạng, mặc dù nói song phương đã hòa giải. Dân không kiện, quan không cần truy xét. Nhưng dẫu sao, ba cái nhân mạng, xảy ra dưới chân thiên tử cũng không phải chuyện nhỏ.

Hình bộ cần lập án, tỏ chút thái độ cũng là điều cần phải có!

Cho nên Thủy Nguyệt Hàn đến Hình bộ cũng không mang theo chút áp lực.

Đến Hình bộ, hỏi đáp mấy câu theo thông lệ, Thủy Nguyệt Hàn dựa theo thỏa thuận lúc trước mà nói:

- Mấy người kia uống quá nhiều, không cẩn thận té chét...

Cái lý do đến quỷ cũng không tin này, lại là lý do mà ba vị công tử Xuân Hạ Đông cùng với chưởng quỹ Vạn Bảo lâu và phụ tá phủ thái tử họp bàn thống nhất mà ra...

...

Sau đó ba bên cùng gặp trực tiếp, bắt đầu thống nhất thông tin vụ án này. Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên cùng Thủy Nguyệt Hàn và Phó Quan Sơn cùng ngồi trong một cái đại sảnh, đem vụ án tự thuật lại đầu đuôi.

Cái này càng khiến mọi người thả lỏng.

Có thể để những người này tới cùng một chỗ, còn có thể xảy ra chuyện gì?

Cơ bản chỉ làm cho có mà thôi!

Sau khi xong việc, quan viên Hình bộ có chút ngượng ngùng nói:

- Chuyện này... Rất xin lỗi, còn chưa thể thả các vị trở về. Dù sao, theo trình tự, bên trên còn có một lần kiểm tra đối chiếu... Vì vậy còn phải ủy khuất mấy vị, ở tạm Hình bộ một đêm...

Đối với sự việc như vậy, mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Vui vẻ tòng mệnh.

- Sớm mai, các vị liền có thể trở về.

Quan viên Hình bộ ăn nói rất khép nép, hiển nhiên biết những người này đều không thể trêu vào:

- Tối nay ủy khuất các vị, Hình bộ dạo này hơi căng, nên không còn gian phòng trồng nào, chỉ có thể ủy khuất các vị ngồi phòng giam một chút...

- Hừ...

Mấy người đều sớm chuẩn bị tâm lý, ngoài mặt lại tỏ rõ vẻ khó chịu, không nói không rằng, tự mình tiến vào phòng giam của bẩn thân.

Chuyện này cũng không có gì, coi như là nghỉ phép...

-----------

Phóng tác: xonevictory
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện